Xem ra những người này đã lặn lội một quãng đường xa, cơm áo không đủ, cố chịu đựng đi tới, lúc nào cũng có thể tiêu hao chút khí lực cuối cùng mà ngã xuống, sau đó không thể bò dậy nổi. Triệu Tình Lam tận mắt thấy một lão nhân cách nàng không xa cứ thế ngã nhào xuống.

Nguyệt Hoa vội vàng tiến lên phía trước chẩn mạch, tuy nhiên cũng chỉ có thể bất lực lắc lắc đầu bày tỏ người này đã chết. Lúc này Triệu Tình Lam cảm thấy mình thật vô dụng, mắt thấy một người đáng thương như vậy ngã xuống, người thân bên cạnh dù có kêu thế nào cũng vô ích. Một nam một nữ trẻ tuổi mang theo hai đứa trẻ bò lổm ngổm, quỳ gối bên cạnh lão nhân khóc rống.

Sau một hồi lâu, trên mặt những người thân của lão nhân đều mang theo nước mắt, nhưng cuối cùng họ cũng không nhìn lại lão nhân nữa, chỉ lưu lại di thể lão nhân nằm cô đơn ở đó. Triệu Tình Lam há miệng nhưng lại không thể nói gì, nàng không thể trách bọn họ sao không nhập thổ vi an cho lão nhân. Bọn họ không phải không muốn làm, chỉ là không có sức mà làm, người chết đã chết, nhưng ngời sống còn muốn tiếp tục sống, họ phải đi đến nơi cần đến, không thể lãng phí thời gian chỗ này. Cho dù lập tức đến được huyện Sơn Nam chưa chắc bọn họ đã có thể sống tại đó, mà có khi còn phải đi xa hơn mới có thể có cơ hội sinh tồn. Dien|dann: Lê;quý-đôn

Hai người Triệu Tình Lam và Nguyệt Hoa nhìn lão nhân đã chết rồi lại nhìn những người đã rời đi, chỉ có thể thở dài.

“Tiểu thư, người muốn chúng ta chôn cất cho lão nhân này sao?” Nguyệt Hoa hỏi.

Nguyệt Hoa nhận ra được tiểu thư nàng thương cảm cho lão nhân này, thế nhưng dọc đường đâu chỉ có một hai người đáng thương như vậy, mà có rất nhiều rất nhiều người sẽ chết trên con đường này, tương lai sẽ lại càng có nhiều người chết hơn.    

“Thôi, chúng ta đi thôi, không nên tốn tâm tư cho những điều này. Ta và ngươi đâu thể quản được lần tai họa này sẽ chết bao nhiêu người. Chúng ta đâu thể mai táng cho tất cả bọn họ, không lẽ còn có thể chôn cất từng người một sao?” Trong lòng Triệu Tình Lam mặc dù có chút không đành lòng nhưng cuối cùng vẫn quay đầu lại nói.

“Tiểu thư, chúng ta trở về thành đi, trong thành có nhiều người, không biết chừng ở một góc nào đó đã có người nhiễm bệnh, chỉ là chúng ta chưa biết mà thôi.” Nguyệt Hoa không muốn để cho Triệu Tình Lam tiếp tục nhìn những thứ này nên nói.

Bản thân Triệu Tình Lam cũng không có ý định nhìn tiếp cho nên quay đầu lại định về thành.

“Triệu tiểu thư, là nàng sao?” Bỗng nhiên bên tai Triệu Tình Lam vang lên tiếng gọi, khiến nàng không khỏi quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy ở phía đối diện cách nàng không xa có một người đang đứng, trong một đám lưu dân mặc y phục cũ nát, người này trông thật bất đồng, giống như màu đen giữa nền tuyết trắng vậy. 

Đây chẳng phải là Thế tử Ninh quốc công phủ Ninh Mặc Hiên sao? Triệu Tình Lam kinh ngạc, tại sao người này lại xuất hiện ở đây cơ chứ? Lúc này huyện Sơn Nam người khác tránh còn không được, hắn là Thế tử Quốc công phủ, không an ổn ở Kinh thành thì thôi, còn chạy đến đây làm gì? “Quả nhiên là nàng…. nàng mặc nam trang như vậy, ta có chút không nhận ra.” Ninh Mặc Hiên cười cười tiến về phía nàng nói: “Không nghĩ đến sau khi từ biệt chúng ta lại có thể gặp nhau ở nơi như thế này.”

Có câu tha hương gặp người quen là điều vui mừng nhất, hiện giờ, ở cái địa phương này, Triệu Tình Lam có thể gặp được Ninh Mặc Hiên, vui mừng là đương nhiên, nhưng dù sao nàng cũng là một nữ tử, cho nên vẫn có chút ngại ngùng, một số lời cũng không thể nói ra. Dieendd:an?Le?quys!don

“Ninh công tử, đã lâu không gặp!” Một lúc sau Triệu Tình Lam mới nói, chỉ có nàng mới biết, trong câu nói này bao hàm bao nhiêu tình cảm.

Triệu Tình Lam cũng không biết, bắt đầu từ lúc nào, bóng dáng nam nhân này đã khắc sâu trong lòng nàng, nếu như không phải lần này cách xa, có lẽ vĩnh viễn nàng sẽ không biết, thì ra nàng có thể nhớ nhưng một người đến vậy, nỗi nhớ ấy khiến nàng như muốn phát điên.

“Đúng vậy, lần này nàng đi, cách xa muôn sông nghìn núi, quả thật là đã lâu không gặp, giờ có thể gặp lại ở địa phương hoang vắng này, âu cũng là duyên phận.” Ninh Mặc Hiên cười cười, dịu dàng nhìn Triệu Tình Lam nói.

Ninh Mặc Hiên không nghĩ tới, mới ngày thứ hai đến huyện Sơn Nam này đã gặp được Triệu Tình Lam, vốn vẫn nghĩ muốn gặp nàng cũng cần phải mấy ngày nữa, xem ra hắn và Triệu Tình Lam quả là có duyên phận, cũng không biết duyên phận này sâu đậm đến đâu.

Triệu Tình Lam vẫn luôn cảm thấy ánh mắt Ninh Mặc Hiên nhìn nàng có chút không giống, hình như bên trong đó cũng có chút tình cảm, mà cũng có thể là do nàng quá nhớ nhung hắn nên mới cảm thấy ánh mắt hắn nhìn nàng khác biệt? Triệu Tình Lam không dám khẳng định liệu nàng có nhìn nhầm hay không. Nhưng mặc kệ có nhìn nhầm hay không, nàng vẫn biết, tình cảm này của nàng chỉ có thể để ở trong lòng, dù sao nàng cũng là một nữ tử bị từ hôn, hơn nữa phụ thân chỉ là một quan viên Lục phẩm, về sau có lẽ sẽ ngày càng kém, thậm chí là bị bãi chức, nàng không xứng với Ninh Mặc Hiên, cho dù hắn có tình cảm với nàng nhưng người Ninh quốc công phủ cũng sẽ không để cho nàng vào cửa.

Lúc này, trong đầu Triệu Tình Lam diễn ra ngàn vạn suy nghĩ, sau đó bỗng giật mình, nàng suy nghĩ quá nhiều rồi, đây đâu phải mà những điều mà một tiểu nữ tử nên nghĩ, quả nhiên sau khi trùng sinh nàng càng ngày càng không biết xấu hổ rồi. Vì vậy vội vàng lắc lắc đầu, nói: “Ninh công tử đã đến huyện Sơn Nam này, vậy để Tình Lam tận tình tiếp đón mới phải. ”

“Nếu Tình Lam tiểu thư đã có ý đó, ta cũng không khách khí, vừa đúng lúc ta đang đói bụng, buổi sáng cũng mới chỉ ăn một cái bánh bao. Tình Lam tiểu thư, mời….” Ninh Mặc Hiên cười nói với Triệu Tình Lam.

Có thể cùng dùng bữa với Tình Lam, đó chính là niềm mong ước của hắn, từ lúc Triệu gia đến huyện Sơn Nam, hắn vẫn luôn nhớ nhung nữ tử trước mắt này, cũng bởi nhớ nhung nàng, nên khi nghe thấy tin vùng này bị lũ lụt, hắn mới vội vàng cầu xin thánh chỉ tới đây, nói là tìm hiểu dân tình và khu vực gặp nạn, nhưng thực ra đó chỉ là cái cớ, điều hắn muốn làm chính là tìm nàng. Chẳng qua hắn cũng biết, trước đó hắn và nàng cũng không tiếp xúc nhiều, suy nghĩ trong lòng nàng hắn cũng không nắm được.

Triệu Tình Lam không dám tiếp tục nhìn Ninh Mặc Hiên, điều đó lại khiến cho hắn càng không chút kiêng dè mà mặc sức quan sát nàng, an ủi những ngày nhung nhớ khổ sở. Lee^q uyyDoo^nn Cũng chẳng biết từ bao giờ, nàng cứ vậy bước vào sinh mạng của hắn, để cho hắn nhớ thương?

“Mấy ngày không gặp, nàng gầy không ít, hẳn là do cuộc sống ở huyện Sơn Nam cũng không dễ chịu phải không?” Ninh Mặc Hiên thấy Triệu Tình Lam gầy hơn trước, có chút không đành lòng nói.

Nha đầu này chăm sóc bản thân như thế nào vậy, không lẽ người Triệu gia còn ngược đãi nàng? Mới một thời gian không thấy đã như vậy, sau này nếu có cơ hội chăm sóc nàng, nhất định phải điều dưỡng thân thể nàng cho tốt.

Nghĩ tới đây Ninh Mặc Hiên lại thấy vui vẻ, chỉ hy vọng tương lai có thể được như mong muốn.

“Cũng không đến nỗi không tốt, ăn mặc đều ổn, mặc dù không thể so được với thời điểm còn ở Kinh thành nhưng cũng coi như không tệ. Hiện giờ ta cũng đã thông suốt, ngày cứ vậy trôi qua cũng được.”

Hết chương 86!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện