“ Tiểu thư? Tiểu thư cũng sẽ không xem chính mình đến ngây người đi?” Liên Nhi ngốc lăng nhìn Mộng Điệp, nhịn không được mở miệng trêu chọc nàng. Liên Nhi vốn là một nha đầu hoạt bát sáng sủa, không có tâm cơ gì.
“ Nha đầu chết tiệt, ngươi nói gì đó?” Mộng Điệp tà tà liếc nàng một cái, ngốn trỏ chọc chọc cái trán của nàng cười mắng.
“ Hì hì, như thế rất tốt, nô tỳ muốn lập tức đem tin này đến cho tam di nương.
“ Đợi chút, trước khoan đã đi.” Mộng Điệp vội vàng đem Liên Nhi giữ chặt rồi nói: “ Hiện tại khồn được nói cho bất cứ kẻ nào về sự biến hóa của ta, biết không?”
“ Vì sao a, nếu tướng gia biết sẽ rất vui vẻ.” Liên Nhi vội vàng kêu lớn tiếng, đi theo tiểu thư bên người nhiều năm như vậy, tiểu thư chịu nhiều ủy khuất nàng đều xem ở trong mắt. Ở nàng xem đến, chỉ cần tiểu thư đầu óc chuyển biến tốt, thì có ngày những người khi nhục tiểu thư kia sẽ phải chết khá nhiều.
“ Nha đầu ngốc, có một vài việc ngươi không hiểu, nếu ngươi không nghĩ hại ta thì nghe lời ta nói.” Mộng Điệp bất đắc dĩ thở dài, nha đầu này cái gì cũng tốt, chính là không có tâm cơ, bất quá cũng may đầu óc khá thông minh, hảo hảo dạy bảo sau này có thể giúp nàng không ít.
“ Vậy được rồi, nô tỳ không nói, nô tỳ không muốn hại hiểu thư.” Tuy không rõ Mộng Điệp nói như vậy là có ý gì, nhưng chuyện liên quan đến an nguy của tiểu thư Liên nhi tuyệt không sơ ý.
“ Ân, ngươi trước chờ, ta lại một lần nữa vẽ lại cái mặt hoa. Từ lúc biết về trí nhớ của thân thể này, Mộng Điệp quyết định sẽ tạm thời tiếp tục giả ngây ngốc, tướng phủ này nhìn bề ngoài như bình an, trên thực tế lại nguy cơ trùng trùng. Đại phu nhân, nhị di nương, còn có một đích nữ tỷ tỷ, thứ nữ muội muội, một đám tất cả đều không phải ngồi không, mấu chốt nhất là nơi này còn có một ‘lão phật gia’.
Mẫu thân của tả tướng, cũng chính là bà nội trên danh nghĩa của Mộng Điệp, kia nhưng là một người khó chơi. Ở nhà cao cửa rộng sống cả đời, thì làm sao có thể không có chút thủ đoạn? Cái kia lão thái thái phi thường không thích gặp Vũ Mộng Điệp cùng tam di nương, thường xuyên lấy cớ cùng các nàng gây phiền toái, còn làm chi người ta tìm không ra nhược điểm, đói thủ như vậy thực không thể coi thường.
Hiện tại nàng tại thế giới này lẻ loi một mình, mỗi bước đi đều phải thật cẩn thận, một cái không cẩn thận chỉ sợ mình chết như thế nào cũng không biết. Này xã hội phong kiến để ý nhất là địa vị cùng tiề tài, hiện tại nàng cái gì cũng không có, cho dù muốn rời khỏi nhà trốn đi cũng bất thành. Xem ra vẫn là mau chóng nghĩ biện pháp kiếm ít tiền, có tiền về sau có thể mang theo tam di nương cuốn gói trốn chạy, chính là không biết nàng có thể đi được hay không. Dù sao tại cổ đại này giáo lý chính là lấy chồng làm trời, một cái nữ nhân sinh trưởng ở cổ đại chỉ sơi khuyên thế nào cũng không giám làm ra chuyện ‘đại nghịch bất đạo’ vậy đi.
Liên Nhi vẻ mặt đáng tiếc nhìn Mộng Điệp bận rộn với khuôn mặt mình, trong lòng thay nàng sốt ruột một phen. Vốn tưởng rằng tiểu thư không ngu ngốc, bộ dạng lại đẹp như vậy, nhất định có thể làm cho tướng gia yêu thích, nói không chừng có thể tìm người trong sạch gả cho, nhưng là không nghĩ tới tiểu thư thế nhưng còn muốn giả si ngốc. Tiểu thư năm nay đã mười lăm tuổi, các cô nương khác ở tuổi này đều đã muốn tìm cho mình một đối tượng để gả chồng, còn tiểu thư bởi vì trước đây vẫn si ngốc, cho nên căn bản không ai muốn thú, liền ngay cả dân chúng bình thường cũng không muốn thú một người si ngốc vể nhà. Tiểu thư vậy phải làm sao bây giờ mới tốt a? Này tiếp tục giả ngốc tới khi nào?
“ Nha đầu chết tiệt, biểu tình kia của ngươi là gì hả? Ta cũng không phải giả si ngốc cả đời.” Rốt cục đem mặt vẽ thành mặt hoc như trước, quay đầu đã thấy Liên Nhi vẻ mặt lo lắng đáng tiếc nhìn nàng, Mộng Điệp không khỏi hờn dỗi cười mắng.
“ Tiểu thư, người đã mười lăm tuổi, tiếp tục như vậy thì sẽ không tìm được đấng lang quân như ý đâu.” Liên Nhi trưng ra khuôn mặt lo lắng đau khổ nhìn nàng, quả nhiên là hoàng đế không vội thái giám đã gấp.
“ Gấp cái gì? Chả lẽ ngươi sợ tiểu thư nhà ngươi không có người muốn?” Mộng Điệp không cho là đúng nói. Khối thân thể này bất quá mới mười lăm tuổi, nàng không muốn sớm như vậy đã phải lập gia đình. Lại nói nam nhân cổ đại đều Ba vợ bốn nàng hầu, muốn nàng cùng một đám nữ nhân tranh giành một lão công, kia còn không bằng một mình nàng cô đơn sống quãng đời còn lại.
Quan điểm của Mộng Điệp chính là như vậy, thà làm ngọc vỡ! Tình yêu của nàng không cần phải oanh oanh liệt liệt vui buồn lẫn lộn, không cần phải rung động đến tâm can, cảm động lòng người, yêu cầu duy nhất chính là trung thành và tín nhiệm.
“ Nếu tiểu thư lộ ra diện mạo vốn có, người tới cầu hôn khẳng định xếp thành một cái hàng dài, nhưng là tiểu thư người như bây giờ…” Liên Nhi đôi mi thanh tú nhăn lại, chu đôi môi đỏ mọng lên, rất rõ ràng không muốn Mộng Điệp đem chính mình trở thành như vậy.
“ Tốt lắm, ta cũng không có biện pháp, một ngày nào đó ta sẽ quang minh chính đại dùng mặt thật của mình xuất hiện trước người khác.” Mộng Điệp kiên định nói, Vũ Mộng Điệp nàng tuyệt đói không trốn trốn tránh tránh cả đời, người từng xem thường ‘nàng’, người từng khi nhục ‘nàng’, một ngày nào đó nàng nhất định hội cả vốn lẫn lãi cùng nhau đòi lại!
Ánh mắt bất khuất cứng cỏi, phượng mâu lộ ra sự rạng rỡ, trong nháy mắt làm cho Liên Nhi nhìn đến ngây ngốc.
“ Đi, đi đến chỗ tam di nương.”
“ Tiểu thư, người đã quên rồi sao, người bị tướng gia cấm chừng không thể đi ra khỏi viện, nếu không tướng gia sẽ đánh gãy chân nô tỳ.” Liên Nhi đáng thương hề hề nói, trong giọng nói lộ rõ vẻ bất mãn đói với tả tướng.
Nàng thực sự không rõ, trước kia tiểu thư tuy rằng đầu óc không tốt lắm nhưng dù sao cũng là nữ nhi thân sinh của hắn, vì sao hắn đối với tiểu thư so với hai vị tiểu thư kia kém nhiều như vậy? Bình thường tiểu thư bị người khi dễ hắn cũng là nhắm một mắt mở một mắt cho qua, nay thế nhưng còn cấm chừng tiểu thư! Nếu tiểu thư đầu óc vẫn không tốt lên, có phải hay không hắn sẽ giam nàng cả đời? Cấm chừng! Nàng như thế nào có thể đem chuyện này cấp quên mất, nếu nàng dám mạnh mẽ đi ra ngoài thì chỉ sợ không chỉ có mình Liên Nhi bị phạt, có thể còn liên lụy đến tam di nương bên kia. Rốt cuộc nen làm gì bây giờ?
“ Nha đầu chết tiệt, ngươi nói gì đó?” Mộng Điệp tà tà liếc nàng một cái, ngốn trỏ chọc chọc cái trán của nàng cười mắng.
“ Hì hì, như thế rất tốt, nô tỳ muốn lập tức đem tin này đến cho tam di nương.
“ Đợi chút, trước khoan đã đi.” Mộng Điệp vội vàng đem Liên Nhi giữ chặt rồi nói: “ Hiện tại khồn được nói cho bất cứ kẻ nào về sự biến hóa của ta, biết không?”
“ Vì sao a, nếu tướng gia biết sẽ rất vui vẻ.” Liên Nhi vội vàng kêu lớn tiếng, đi theo tiểu thư bên người nhiều năm như vậy, tiểu thư chịu nhiều ủy khuất nàng đều xem ở trong mắt. Ở nàng xem đến, chỉ cần tiểu thư đầu óc chuyển biến tốt, thì có ngày những người khi nhục tiểu thư kia sẽ phải chết khá nhiều.
“ Nha đầu ngốc, có một vài việc ngươi không hiểu, nếu ngươi không nghĩ hại ta thì nghe lời ta nói.” Mộng Điệp bất đắc dĩ thở dài, nha đầu này cái gì cũng tốt, chính là không có tâm cơ, bất quá cũng may đầu óc khá thông minh, hảo hảo dạy bảo sau này có thể giúp nàng không ít.
“ Vậy được rồi, nô tỳ không nói, nô tỳ không muốn hại hiểu thư.” Tuy không rõ Mộng Điệp nói như vậy là có ý gì, nhưng chuyện liên quan đến an nguy của tiểu thư Liên nhi tuyệt không sơ ý.
“ Ân, ngươi trước chờ, ta lại một lần nữa vẽ lại cái mặt hoa. Từ lúc biết về trí nhớ của thân thể này, Mộng Điệp quyết định sẽ tạm thời tiếp tục giả ngây ngốc, tướng phủ này nhìn bề ngoài như bình an, trên thực tế lại nguy cơ trùng trùng. Đại phu nhân, nhị di nương, còn có một đích nữ tỷ tỷ, thứ nữ muội muội, một đám tất cả đều không phải ngồi không, mấu chốt nhất là nơi này còn có một ‘lão phật gia’.
Mẫu thân của tả tướng, cũng chính là bà nội trên danh nghĩa của Mộng Điệp, kia nhưng là một người khó chơi. Ở nhà cao cửa rộng sống cả đời, thì làm sao có thể không có chút thủ đoạn? Cái kia lão thái thái phi thường không thích gặp Vũ Mộng Điệp cùng tam di nương, thường xuyên lấy cớ cùng các nàng gây phiền toái, còn làm chi người ta tìm không ra nhược điểm, đói thủ như vậy thực không thể coi thường.
Hiện tại nàng tại thế giới này lẻ loi một mình, mỗi bước đi đều phải thật cẩn thận, một cái không cẩn thận chỉ sợ mình chết như thế nào cũng không biết. Này xã hội phong kiến để ý nhất là địa vị cùng tiề tài, hiện tại nàng cái gì cũng không có, cho dù muốn rời khỏi nhà trốn đi cũng bất thành. Xem ra vẫn là mau chóng nghĩ biện pháp kiếm ít tiền, có tiền về sau có thể mang theo tam di nương cuốn gói trốn chạy, chính là không biết nàng có thể đi được hay không. Dù sao tại cổ đại này giáo lý chính là lấy chồng làm trời, một cái nữ nhân sinh trưởng ở cổ đại chỉ sơi khuyên thế nào cũng không giám làm ra chuyện ‘đại nghịch bất đạo’ vậy đi.
Liên Nhi vẻ mặt đáng tiếc nhìn Mộng Điệp bận rộn với khuôn mặt mình, trong lòng thay nàng sốt ruột một phen. Vốn tưởng rằng tiểu thư không ngu ngốc, bộ dạng lại đẹp như vậy, nhất định có thể làm cho tướng gia yêu thích, nói không chừng có thể tìm người trong sạch gả cho, nhưng là không nghĩ tới tiểu thư thế nhưng còn muốn giả si ngốc. Tiểu thư năm nay đã mười lăm tuổi, các cô nương khác ở tuổi này đều đã muốn tìm cho mình một đối tượng để gả chồng, còn tiểu thư bởi vì trước đây vẫn si ngốc, cho nên căn bản không ai muốn thú, liền ngay cả dân chúng bình thường cũng không muốn thú một người si ngốc vể nhà. Tiểu thư vậy phải làm sao bây giờ mới tốt a? Này tiếp tục giả ngốc tới khi nào?
“ Nha đầu chết tiệt, biểu tình kia của ngươi là gì hả? Ta cũng không phải giả si ngốc cả đời.” Rốt cục đem mặt vẽ thành mặt hoc như trước, quay đầu đã thấy Liên Nhi vẻ mặt lo lắng đáng tiếc nhìn nàng, Mộng Điệp không khỏi hờn dỗi cười mắng.
“ Tiểu thư, người đã mười lăm tuổi, tiếp tục như vậy thì sẽ không tìm được đấng lang quân như ý đâu.” Liên Nhi trưng ra khuôn mặt lo lắng đau khổ nhìn nàng, quả nhiên là hoàng đế không vội thái giám đã gấp.
“ Gấp cái gì? Chả lẽ ngươi sợ tiểu thư nhà ngươi không có người muốn?” Mộng Điệp không cho là đúng nói. Khối thân thể này bất quá mới mười lăm tuổi, nàng không muốn sớm như vậy đã phải lập gia đình. Lại nói nam nhân cổ đại đều Ba vợ bốn nàng hầu, muốn nàng cùng một đám nữ nhân tranh giành một lão công, kia còn không bằng một mình nàng cô đơn sống quãng đời còn lại.
Quan điểm của Mộng Điệp chính là như vậy, thà làm ngọc vỡ! Tình yêu của nàng không cần phải oanh oanh liệt liệt vui buồn lẫn lộn, không cần phải rung động đến tâm can, cảm động lòng người, yêu cầu duy nhất chính là trung thành và tín nhiệm.
“ Nếu tiểu thư lộ ra diện mạo vốn có, người tới cầu hôn khẳng định xếp thành một cái hàng dài, nhưng là tiểu thư người như bây giờ…” Liên Nhi đôi mi thanh tú nhăn lại, chu đôi môi đỏ mọng lên, rất rõ ràng không muốn Mộng Điệp đem chính mình trở thành như vậy.
“ Tốt lắm, ta cũng không có biện pháp, một ngày nào đó ta sẽ quang minh chính đại dùng mặt thật của mình xuất hiện trước người khác.” Mộng Điệp kiên định nói, Vũ Mộng Điệp nàng tuyệt đói không trốn trốn tránh tránh cả đời, người từng xem thường ‘nàng’, người từng khi nhục ‘nàng’, một ngày nào đó nàng nhất định hội cả vốn lẫn lãi cùng nhau đòi lại!
Ánh mắt bất khuất cứng cỏi, phượng mâu lộ ra sự rạng rỡ, trong nháy mắt làm cho Liên Nhi nhìn đến ngây ngốc.
“ Đi, đi đến chỗ tam di nương.”
“ Tiểu thư, người đã quên rồi sao, người bị tướng gia cấm chừng không thể đi ra khỏi viện, nếu không tướng gia sẽ đánh gãy chân nô tỳ.” Liên Nhi đáng thương hề hề nói, trong giọng nói lộ rõ vẻ bất mãn đói với tả tướng.
Nàng thực sự không rõ, trước kia tiểu thư tuy rằng đầu óc không tốt lắm nhưng dù sao cũng là nữ nhi thân sinh của hắn, vì sao hắn đối với tiểu thư so với hai vị tiểu thư kia kém nhiều như vậy? Bình thường tiểu thư bị người khi dễ hắn cũng là nhắm một mắt mở một mắt cho qua, nay thế nhưng còn cấm chừng tiểu thư! Nếu tiểu thư đầu óc vẫn không tốt lên, có phải hay không hắn sẽ giam nàng cả đời? Cấm chừng! Nàng như thế nào có thể đem chuyện này cấp quên mất, nếu nàng dám mạnh mẽ đi ra ngoài thì chỉ sợ không chỉ có mình Liên Nhi bị phạt, có thể còn liên lụy đến tam di nương bên kia. Rốt cuộc nen làm gì bây giờ?
Danh sách chương