Trước khi vào viện Lệ Chi phủi sạch sẽ bụi bậm trên người, bởi vì nàng
mới ở bên ngoài về. Thời tiết càng ngày càng nóng, đi ra ngoài chỉ một
lát mà cả người lại đầy mồ hôi. Lập Hạ thấy Lệ Chi vào, cười nói “Lệ Chi tỷ tỷ trở lại rồi?! Tài tử mới vừa rồi còn hỏi tỷ đó.”
“Ta phải đi thay y phục khác. Ngươi vào nói một tiếng với Tài tử, ta sẽ đến sau”.
“Lệ Chi tỷ tỷ yên tâm đi, ta sẽ nói cho Tài tử.”
Lệ Chi thay đổi y phục xong nên liền vào phòng, Cẩn Nương để bút xuống, ra hiệu cho Anh Đào rót chén nước trà cho Lệ Chi, sau đó mới hỏi “Như thế nào? Bên ngoài rất nóng sao.”
“Dạ, nhiều ngày không có mưa nên thời tiết càng nóng, đúng là chịu không nổi” Lệ Chi buông ly trà, nghiêm mặt nói “Tiểu thư, nô tỳ đi hỏi rồi. Lễ vật của Lục phủ sắp được mang đến”.
“Vậy là tốt rồi.” Ít ngày trước, Lục phủ phái người truyền tin đã chuẩn bị một phần lễ vật cho Tết đoan ngọ đem đến Vương phủ. Mấy hôm nay Cẩn Nương vẫn không thấy, cho nên lúc này mới để Lệ Chi tìm người hỏi thăm một chút.
“Ngươi mệt mỏi cả buổi rồi, còn không nhanh đi nghỉ ngơi.” Cẩn Nương lại cười nói nhìn Lệ Chi, tựa hồ trời vào hạ nên mấy nha đầu gầy đi rất nhiều.
Lệ Chi lắc đầu, “Nô tỳ không mệt, nô tỳ hầu hạ tiểu thư vẫn còn được mà”. Dứt lời liền tiến lên hầu hạ bút mực.
Cẩn Nương cũng không khuyên nhiều, Lệ Chi là người có chủ ý. Hơn nữa buổi trưa cũng không phải lúc ngủ.
Lệ Chi vừa nhìn Cẩn Nương viết chữ, vừa cẩn thận quan sát thần sắc của Cẩn Nương. Cuối cùng nhịn không được nhỏ giọng nói, “Tiểu thư, Vương gia đã bảy tám ngày rồi không có đến đây.”
Thời gian trước Ngũ vương gia cứ cách bốn năm ngày sẽ đến Trầm Hương viện một chuyến, không thể nói hoàn toàn sủng ái Cẩn Nương nhưng mà cũng tuyệt đối không có lạnh nhạt. Lần này lại đến bảy, tám ngày không thấy bóng dáng. Dĩ nhiên là Lệ Chi lo lắng rất nhiều, vô cùng sợ Ngũ vương gia thấy mới mẻ qua đi nên không còn hứng thú với Cẩn Nương nữa.
Cẩn Nương dừng bút một chút, sau đó như không có chuyện gì xảy ra viết tiếp, “Nói chuyện này để làm gì?”
“Tiểu thư, gia yến tối nay, nếu tiểu thư để tâm trang phục một chút. Nói không chừng Vương gia…” Hôm nay là Tết Đoan Ngọ nên Vệ vương phủ tổ chức gia yến, tất nhiên Ngũ vương gia cũng sẽ tham gia.
Cẩn Nương lắc đầu, “Nghĩ cũng không cần nghĩ, cũng đừng nói lung tung. Ngày mai Vương gia và Vương phi còn có hai vị Sườn phi, Thứ phi đều phải tiến cung tham gia yến hội trong hoàng thất. Nói không chừng Vương gia sẽ trực tiếp ở thư phòng nghỉ ngơi.” Ngày mai tiến cung nhất định là hết sức tiêu hao thể lực, Cẩn Nương cảm thấy tối nay Ngũ vương gia chắc gì có tâm tư cùng nữ nhân lăn lộn trên giường.
Lệ Chi xấu hổ có chút ngượng ngùng, “Tiểu thư nghĩ thật chu đáo, là nô tỳ lỗ mãng.”
“Không sao, ta cũng biết là ngươi lo lắng cho ta. Bất quá về sau những chuyện này ngươi không cần quan tâm quá mức, trong khoảng thời gian này Vương gia bảy tám ngày không đến mà thôi, không quan hệ.” Cẩn Nương cười cười, nói không chừng tương lai mười ngày, nửa tháng đều không thấy mặt cũng là chuyện bình thường, cho nên từ giờ trở đi không đem việc này xem nhẹ thì là sao có thể qua ngày được.
Lệ Chi thấy thần sắc Cẩn Nương không thay đổi, thầm nghĩ từ sau khi Cẩn Nương vào Vương phủ đã biết kềm chế tốt. Bất kể trong đầu nghĩ như thế nào thế nhưng nét mặt không lộ ra một chút, chỉ cần điểm này cũng rất hay rồi. Thảo nào Vương phi thấy Cẩn Nương thì ánh mắt càng ngày càng hài lòng, không chừng Vương phi thật sự có ý tứ thu nhận Cẩn Nương. Nghĩ tới đây Lệ Chi liền vui vẻ, mặc dù mất sủng ái của Vương gia thế nhưng có Vương phi dựa vào, cuộc sống sau này cũng sẽ không khổ sở. Chỉ là đáng tiếc……
“Nếu tiểu thư có thể nhanh chóng sinh một hài tử thì tốt rồi.” Thanh âm Lệ Chi như muỗi kêu nói.
Cẩn Nương sửng sốt một chút liền lắc đầu “Mấy lời này ngươi chớ nói bậy, cũng đừng hại ta.”
Vẻ mặt Lệ Chi đều đỏ lên, “Vì sao tiểu thư lại nói như vậy?.”
Cẩn Nương để bút xuống cảm thấy cần phải nói một chút cho Lệ Chi hiểu,”Ta mới vào Vương phủ chỉ hai tháng, nếu như lúc này có thai ngươi cảm thấy sẽ có hậu quả gì?”.
Hậu quả gì? Đương nhiên có hài tử thì địa vị cũng được bảo đảm. Lệ Chi ngây thơ nghĩ.
Cẩn Nương lắc đầu “Ngươi thử nhìn xem, Vương phủ nhiều người như vậy. Ngoại trừ Vương phi thì làm gì có ai mới vừa vào phủ liền có thai? Hôm nay ở Vương phủ cũng chỉ có ba người có phi vị sinh được hài tử. Lý phu nhân và Liễu mỹ nhân phẩm cấp cao như thế nhưng vào phủ đã nhiều năm cũng không thấy các nàng có hỉ. Lệ Chi, chuyện ngươi thấy không có đơn giản như vậy.” Lúc này nếu như mang thai, Cẩn Nương tin tưởng không cần quá ba tháng, hài tử của nàng khẳng định sẽ không còn. Bất luận thế nào ở nơi này khó lòng phòng bị được, nhìn Trầm Hương viện bền vững như tường thành nhưng đến thời khắc mấu chốt thì sẽ lộ ra sơ hở.
Hôm nay cái mà Cẩn Nương muốn không phải là hài tử mà là chân chính đứng thật vững chắc, cho nên phải tìm kiếm cường viện. La sườn phi chướng mắt nàng, Lưu thứ phi lại quá mức giảo hoạt, chỉ có Tề vương phi có thể trở thành chỗ dựa tốt nhất. Thế nhưng bản thân Tề vương phi cũng rất kiêu ngạo có phải một trợ lực cũng không cần hay không. Nhưng mà có một trợ lực dù sao vẫn tốt hơn, việc nàng cần phải làm là để Tề vương phi nhìn nàng bằng cặp mắt khác, cảm thấy nàng mới là trợ lực thích hợp. Chỉ có như vậy tương lai nếu có hài tử thì mới có thể bảo vệ được. Nhưng hiện tại Cẩn Nương tuyệt đối không thể có hài tử.
Sắc mặt Lệ Chi tái nhợt, rõ ràng là bị hù dọa, “Tiểu thư, sẽ không như thế chứ?”
Cẩn Nương cười khổ, “Lệ Chi, sự thật chính là như vậy. Về sau ngươi cũng đừng nói hài tử cái gì nữa. Chúng ta sống qua ngày là tốt rồi.”
Cẩn Nương nghĩ đến kiếp trước gả cho Hàn Thịnh thế nhưng tròn bốn năm nàng mới có thai. Khi đó nàng rất vui vẻ, nàng cho là có hài tử rồi thì hết thảy đều tốt đẹp. Nghĩ tới đây Cẩn Nương trào phúng cười, Hàn Thịnh có trai có gái, tất cả đều là con của chính thê lưu lại, thứ nữ cũng không ít. Hiển nhiên không quan tâm hài tử của nàng làm gì.
Nghĩ đến Hàn Thịnh, Cẩn Nương liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, trong lòng chợt co rút, loại cảm giác này cũng kỳ lạ. Tóm lại, trải qua nhiều năm như vậy muốn tiêu tan hết đó là chuyện không dễ dàng.
“Ta phải đi thay y phục khác. Ngươi vào nói một tiếng với Tài tử, ta sẽ đến sau”.
“Lệ Chi tỷ tỷ yên tâm đi, ta sẽ nói cho Tài tử.”
Lệ Chi thay đổi y phục xong nên liền vào phòng, Cẩn Nương để bút xuống, ra hiệu cho Anh Đào rót chén nước trà cho Lệ Chi, sau đó mới hỏi “Như thế nào? Bên ngoài rất nóng sao.”
“Dạ, nhiều ngày không có mưa nên thời tiết càng nóng, đúng là chịu không nổi” Lệ Chi buông ly trà, nghiêm mặt nói “Tiểu thư, nô tỳ đi hỏi rồi. Lễ vật của Lục phủ sắp được mang đến”.
“Vậy là tốt rồi.” Ít ngày trước, Lục phủ phái người truyền tin đã chuẩn bị một phần lễ vật cho Tết đoan ngọ đem đến Vương phủ. Mấy hôm nay Cẩn Nương vẫn không thấy, cho nên lúc này mới để Lệ Chi tìm người hỏi thăm một chút.
“Ngươi mệt mỏi cả buổi rồi, còn không nhanh đi nghỉ ngơi.” Cẩn Nương lại cười nói nhìn Lệ Chi, tựa hồ trời vào hạ nên mấy nha đầu gầy đi rất nhiều.
Lệ Chi lắc đầu, “Nô tỳ không mệt, nô tỳ hầu hạ tiểu thư vẫn còn được mà”. Dứt lời liền tiến lên hầu hạ bút mực.
Cẩn Nương cũng không khuyên nhiều, Lệ Chi là người có chủ ý. Hơn nữa buổi trưa cũng không phải lúc ngủ.
Lệ Chi vừa nhìn Cẩn Nương viết chữ, vừa cẩn thận quan sát thần sắc của Cẩn Nương. Cuối cùng nhịn không được nhỏ giọng nói, “Tiểu thư, Vương gia đã bảy tám ngày rồi không có đến đây.”
Thời gian trước Ngũ vương gia cứ cách bốn năm ngày sẽ đến Trầm Hương viện một chuyến, không thể nói hoàn toàn sủng ái Cẩn Nương nhưng mà cũng tuyệt đối không có lạnh nhạt. Lần này lại đến bảy, tám ngày không thấy bóng dáng. Dĩ nhiên là Lệ Chi lo lắng rất nhiều, vô cùng sợ Ngũ vương gia thấy mới mẻ qua đi nên không còn hứng thú với Cẩn Nương nữa.
Cẩn Nương dừng bút một chút, sau đó như không có chuyện gì xảy ra viết tiếp, “Nói chuyện này để làm gì?”
“Tiểu thư, gia yến tối nay, nếu tiểu thư để tâm trang phục một chút. Nói không chừng Vương gia…” Hôm nay là Tết Đoan Ngọ nên Vệ vương phủ tổ chức gia yến, tất nhiên Ngũ vương gia cũng sẽ tham gia.
Cẩn Nương lắc đầu, “Nghĩ cũng không cần nghĩ, cũng đừng nói lung tung. Ngày mai Vương gia và Vương phi còn có hai vị Sườn phi, Thứ phi đều phải tiến cung tham gia yến hội trong hoàng thất. Nói không chừng Vương gia sẽ trực tiếp ở thư phòng nghỉ ngơi.” Ngày mai tiến cung nhất định là hết sức tiêu hao thể lực, Cẩn Nương cảm thấy tối nay Ngũ vương gia chắc gì có tâm tư cùng nữ nhân lăn lộn trên giường.
Lệ Chi xấu hổ có chút ngượng ngùng, “Tiểu thư nghĩ thật chu đáo, là nô tỳ lỗ mãng.”
“Không sao, ta cũng biết là ngươi lo lắng cho ta. Bất quá về sau những chuyện này ngươi không cần quan tâm quá mức, trong khoảng thời gian này Vương gia bảy tám ngày không đến mà thôi, không quan hệ.” Cẩn Nương cười cười, nói không chừng tương lai mười ngày, nửa tháng đều không thấy mặt cũng là chuyện bình thường, cho nên từ giờ trở đi không đem việc này xem nhẹ thì là sao có thể qua ngày được.
Lệ Chi thấy thần sắc Cẩn Nương không thay đổi, thầm nghĩ từ sau khi Cẩn Nương vào Vương phủ đã biết kềm chế tốt. Bất kể trong đầu nghĩ như thế nào thế nhưng nét mặt không lộ ra một chút, chỉ cần điểm này cũng rất hay rồi. Thảo nào Vương phi thấy Cẩn Nương thì ánh mắt càng ngày càng hài lòng, không chừng Vương phi thật sự có ý tứ thu nhận Cẩn Nương. Nghĩ tới đây Lệ Chi liền vui vẻ, mặc dù mất sủng ái của Vương gia thế nhưng có Vương phi dựa vào, cuộc sống sau này cũng sẽ không khổ sở. Chỉ là đáng tiếc……
“Nếu tiểu thư có thể nhanh chóng sinh một hài tử thì tốt rồi.” Thanh âm Lệ Chi như muỗi kêu nói.
Cẩn Nương sửng sốt một chút liền lắc đầu “Mấy lời này ngươi chớ nói bậy, cũng đừng hại ta.”
Vẻ mặt Lệ Chi đều đỏ lên, “Vì sao tiểu thư lại nói như vậy?.”
Cẩn Nương để bút xuống cảm thấy cần phải nói một chút cho Lệ Chi hiểu,”Ta mới vào Vương phủ chỉ hai tháng, nếu như lúc này có thai ngươi cảm thấy sẽ có hậu quả gì?”.
Hậu quả gì? Đương nhiên có hài tử thì địa vị cũng được bảo đảm. Lệ Chi ngây thơ nghĩ.
Cẩn Nương lắc đầu “Ngươi thử nhìn xem, Vương phủ nhiều người như vậy. Ngoại trừ Vương phi thì làm gì có ai mới vừa vào phủ liền có thai? Hôm nay ở Vương phủ cũng chỉ có ba người có phi vị sinh được hài tử. Lý phu nhân và Liễu mỹ nhân phẩm cấp cao như thế nhưng vào phủ đã nhiều năm cũng không thấy các nàng có hỉ. Lệ Chi, chuyện ngươi thấy không có đơn giản như vậy.” Lúc này nếu như mang thai, Cẩn Nương tin tưởng không cần quá ba tháng, hài tử của nàng khẳng định sẽ không còn. Bất luận thế nào ở nơi này khó lòng phòng bị được, nhìn Trầm Hương viện bền vững như tường thành nhưng đến thời khắc mấu chốt thì sẽ lộ ra sơ hở.
Hôm nay cái mà Cẩn Nương muốn không phải là hài tử mà là chân chính đứng thật vững chắc, cho nên phải tìm kiếm cường viện. La sườn phi chướng mắt nàng, Lưu thứ phi lại quá mức giảo hoạt, chỉ có Tề vương phi có thể trở thành chỗ dựa tốt nhất. Thế nhưng bản thân Tề vương phi cũng rất kiêu ngạo có phải một trợ lực cũng không cần hay không. Nhưng mà có một trợ lực dù sao vẫn tốt hơn, việc nàng cần phải làm là để Tề vương phi nhìn nàng bằng cặp mắt khác, cảm thấy nàng mới là trợ lực thích hợp. Chỉ có như vậy tương lai nếu có hài tử thì mới có thể bảo vệ được. Nhưng hiện tại Cẩn Nương tuyệt đối không thể có hài tử.
Sắc mặt Lệ Chi tái nhợt, rõ ràng là bị hù dọa, “Tiểu thư, sẽ không như thế chứ?”
Cẩn Nương cười khổ, “Lệ Chi, sự thật chính là như vậy. Về sau ngươi cũng đừng nói hài tử cái gì nữa. Chúng ta sống qua ngày là tốt rồi.”
Cẩn Nương nghĩ đến kiếp trước gả cho Hàn Thịnh thế nhưng tròn bốn năm nàng mới có thai. Khi đó nàng rất vui vẻ, nàng cho là có hài tử rồi thì hết thảy đều tốt đẹp. Nghĩ tới đây Cẩn Nương trào phúng cười, Hàn Thịnh có trai có gái, tất cả đều là con của chính thê lưu lại, thứ nữ cũng không ít. Hiển nhiên không quan tâm hài tử của nàng làm gì.
Nghĩ đến Hàn Thịnh, Cẩn Nương liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, trong lòng chợt co rút, loại cảm giác này cũng kỳ lạ. Tóm lại, trải qua nhiều năm như vậy muốn tiêu tan hết đó là chuyện không dễ dàng.
Danh sách chương