Trong phòng, Vân Thiên Vũ cẩn thận luyện đan dược, không dám có một chút sơ xuất nào, tuy nhiên người ngoài nhìn vào sẽ thấy nàng rất nhàn nhã. Nhưng bản thân nàng không dám sơ suất, nàng chưa hề luyện giai đan qua ngày.

Nhưng nàng phát hiện ra nàng có khả năng luyện đan, chỉ cần chú tâm luyện đan thì nàng giống như một con người hoàn toàn khác vậy, mọi việc đều không cần nghĩ ngợi gì, vững vàng luyện đan.

Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, sau đó đổ dịch dược vào để luyện. 

Bên ngoài sảnh mọi người đều nhìn thấy việc này, không ai dám nghi nghờ thân phận của Vân Thiên Vũ.

Nhìn dáng vẻ nàng luyện đan, sẽ hiểu nàng chính là luyện đan sư thực thụ.

Mọi người đang suy nghĩ, đột nhiên bên ngoài Công Hội luyện đan sư tối sầm lại, mọi người đều quay đầu nhìn lên, thấy một đóa hắc lôi vân bay lơ lửng. 

Tới khi đan dược rơi ra từ đan đỉnh thì một tiếng nổ vang lên trên đỉnh đầu.

Rất nhiều người hét ầm lên: “Thiên giai đan, quả nhiên nàng là thiên giai luyện đan sư, hơn nữa mỗi lần nàng luyện được một viên đan.”

Nhưng khi người đó vừa dứt lời, ngay sau đó lại có tiếng nổ vang lên. 

Một tiếng nổ thứ hai vang lên.

Tuy tiếng nổ này nhỏ hơn tiếng nổ thứ nhất, nhưng mọi người vẫn có thể nghe thấy.

Thì ra tiểu cô nương này luyện được hai viên đan một lúc. 

Vô cùng lợi hại.

Trong sảnh, mọi người trầm trồ khen ngợi, ai ai cũng nóng lòng nhìn lên.

Hai viên thiên giai đan họ đều muốn mua. 

“Ta muốn mua, ta muốn mua.”

“Ta muốn, dù là bao nhiêu tiền ta cũng muốn mua.”

Trong hội luyện đan, phàm đan nhiều nhất là cấp đan, và có cả giới đan, nhưng thiên giai đan thì vô cùng hiếm. 

Thiên giai đan vừa xuất hiện sẽ được mọi người mua hết, không ngờ giờ đây còn xuất hiện hai viên thiên giai đan.

Đương nhiên mọi người muốn tranh cướp viên đan này.

Mọi người ở đây đều đang điên cuồng tranh giành hai viên thiên giai đan. 

Trong phòng luyện đan, thiên giai luyện đan sư Hạ lão đang há hốc mồm nhìn Vân Thiên Vũ, mãi mới nói: “Vũ Nhi, ngươi nói đây là lần đầu tiên ngươi luyện thiên giai đan sao?”

“Đúng, sao thế?”

“Ngươi có gạt ta không vậy? Chắc chắn là như vậy ư, ta không tin đây là lần đầu tiên ngươi luyện thiên giai đan, nếu là lần đầu tiên luyện thiên giai đan sao có thể luyện được hai viên thiên giai đan chứ.” 

Vân Thiên Vũ nhìn vào đan đỉnh của mình, sao đó xoay người đi ra ngoài, không thèm nhìn Hạ lão.

Nhưng nàng không nhìn, Hạ lão lại quấn lấy nàng không thôi.

Thật sự là lão ta không thể tin được. 

Khí chất và trạng thái của tiểu nha đầu này khi luyện đan cùng với cách chế đan đều có thể khẳng định đây không phải là lần đầu tiên nàng luyện thiên giai đan.

“Ngươi nói đi, có phải ngươi lừa ta không?”

Dáng vẻ của Hạ lão vô cùng kích động. 

Bên ngoài, Tiêu Cửu Uyên cùng với Hoa Khấp Tuyết và Diệp Gia đang chờ.

Một vài người nhìn thấy Vân Thiên Vũ bước tới, liền vây xung quanh, Tiêu Cửu Uyên cười nhìn Vân Thiên Vũ: “Chúc mừng nàng, Vũ Nhi, chúc mừng nàng đã trở thành thiên giai luyện đan sư.”

“Vâng, tốt quá, không ngờ lần đầu tiên luyện đã được hai viên thiên giai đan, xem ra ta rất may mắn.” 

Tiêu Cửu Uyên không tán thành đó là sự may mắn, nói một cách vô cùng hợp tình hợp lý: “Sao lại may mắn, đó là thực lực của nàng, thực lực hùng hậu.”

Lời nói đó giống như một nhát dao đâm sâu vào tim của Hạ lão ở phía sau. Hạ lão giữ tay lên ngực, vội vàng hỏi thăm: “Tiểu Vũ Nhi, Tiểu Vũ Nhi, ngươi nói cho ta biết đi, thật sự đây là lần đầu tiên ngươi luyện thiên giai đan sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện