Vân Thiên Vũ vừa nói dứt lời, gương mặt Vô Hạ công tử lập tức trắng bệch.

Hắn biết gia sư của mình coi trọng ân sư tới mức nào, nếu như cuối cùng thật sự bởi vì gia sư mà hại chết ân sư, chỉ sợ cả đời gia sư sẽ bị hủy.

Nghĩ như thế, Vô Hạ công tử không dám chậm trễ, nhanh chóng mở miệng: "Được, ta dẫn các ngươi đi." 

Thân hình hắn thoáng động đã bắn nhanh ra ngoài, đồng thời ra lệnh cho một người đứng cách đó không xa: "Sư đệ, sư đệ ở lại chiêu đãi khách, ta dẫn bọn họ đi tới Độc Long Phong tìm sư phụ."

Cả đám tháng cái đã rời đi.

Trong vườn thuốc, mỗi người đêu lo lắng nhìn theo bóng đám người Vô Hạ công tử rời đi. 

Độc Long Phong cách Tê Hà cốc không xa, ngọn núi hiểm trở chót vót, từ phía xa nhìn lại, ngọn núi kia thật giống như một con rồng lớn vậy.

Tuy nhiên lúc này, Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ không chú ý tới chuyện thưởng thức cảnh trí của Độc Long Phong, bọn họ đi theo phía sau Vô Hạ công tử, một đường lao nhanh, lao thẳng đến một phòng trúc đơn sơ trong Độc Long Phong.

Bọn họ còn chưa tới nơi lại mơ hồ nghe được trong phòng trúc truyền đến tiếng của Đỗ Long đại sư: "Ân sư, ta cuối cùng đã luyện chế được Khởi Tử Hồi Sinh đan, ân sư ăn vào sẽ không sao nữa, ân sư rất nhanh sẽ khá hơn." 

Vân Thiên Vũ không biết tình huống bên trong, ở bên ngoài vội kêu to lên: "Đỗ Long đại sư, mau dừng lại, không thể để cho ân sư của đại sư dùng đan dược này được."

Trong phòng lập tức cứng lại.

Đám người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ đã bắn nhanh tới trước một loạt phòng trúc, Vô Hạ công tử vội vàng đẩy cửa ra. 

Chỉ thấy trong trúc phòng có mấy người đang dứng.

Ngoại trừ Đỗ Long đại sư ra, trong phòng còn có mấy hán tử trung niên. Mỗi người bọn họ đều kinh ngạc nhìn ra phía bên ngoài phòng trúc.

Mãi đến khi Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ đi vào, mấy người mới nhíu mày nhìn bọn họ. 

Đỗ Long đại sư nhận ra được Vân Thiên Vũ, hắn có thể thuận lợi chế luyện ra viên đan dược này, vẫn là bởi vì nữ tử này cho hắn Linh Diệp của Tiên Linh Thụ.

"Vân tiểu thư, lúc trước tiểu thư nói gì?"

Vân Thiên Vũ tiến lên một bước, trầm giọng mở miệng nói: "Đại sư không thể để cho hắn dùng Khởi Tử Hồi Sinh đan được, nếu hắn dùng vào hẳn phải chết không thể nghi ngờ." 

Vân Thiên Vũ vừa nói dứt lời, trong phòng vang lên mấy tiếng quát chói tai: "Sư huynh, chuyện gì xảy ra vậy?"

Hóa ra mấy nam nhân trung niên trong phòng này đều là sư huynh đệ của Đỗ Long đại sư.

Những sư huynh đệ này đều có tình cảm rất tốt với lão nhân trên giường, cho nên khi nghe được Vân Thiên Vũ nói vậy, vẻ mặt bọn họ đặc biệt khó coi. 

Sắc mặt Đỗ Long đại sư cũng khó coi, hắn nhìn Vân Thiên Vũ trầm giọng nói: "Tiểu thư nói bậy bạ gì vậy?"

Vân Thiên Vũ khẽ nhíu mày nhìn Đỗ Long đại sư nói: "Ta không có nói bậy bạ, Đỗ Long đại sư."

Nàng đi tới trước giường trong gian phòng, chỉ thấy trên giường có một lão nhân lớn tuổi đang nằm, lão nhân không chỉ gầy như que củi, hơn nữa một chút ý thức cũng không còn, lại nằm yên tĩnh ở trên giường như vậy. 

Đối với chuyện xảy ra bên ngoài đã hoàn toàn không có cảm giác gì.

Vân Thiên Vũ nhìn lão nhân trên giường, vội vàng nói: "Thân thể hắn cực kỳ suy nhược, cho dù Khởi Tử Hồi Sinh đan của đại sư là thuốc cải tử hoàn sinh, nhưng Khởi Tử Hồi Sinh đan lại là một viên đan dược có dược tính mạnh mẽ, nếu như hiện tại để cho hắn ăn vào, sẽ chỉ làm hắn chết nhanh hơn, thân thể hắn không chịu nổi đan dược lợi hại như vậy."

Vân Thiên Vũ nói xong, mỗi người trong phòng đều vô cùng kinh ngạc. 

Nhất là Đỗ Long đại sư, trong nháy mắt sắc mặt hắn trắng bệch.

Hắn tại sao lại quên mất một nhân tố trí mạng như thế.

Lúc trước, hắn bởi vì chế luyện ra Khởi Tử Hồi Sinh đan, cho nên đặc biệt kích động, vừa chế luyện xong, hắn lại cầm đan dược chạy đến Độc Long Phong. 

Hắn hoàn toàn quên chỗ mạnh mẽ của đan dược này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện