Người trên giường giật mình chậm rãi ngồi dậy, vẻ mặt hiền từ nhìn nàng: "Vũ Nhi, đừng thương tâm, nghĩa phụ là người đã chết, đây là hồn thể của ta."

"Hồn thể?" Cũng chính là linh hồn sao? Tại sao có thể như vậy được. 

Lúc trước nàng nhìn thấy nghĩa phụ cao hứng nói không nên lời, nhưng bây giờ thì sao, nghĩa phụ cũng chỉ là một hồn thể.

"Nghĩa phụ tại sao lại có bộ dạng như vậy, ngài làm sao chỉ còn là một hồn thể, còn nữa vì sao ngài ở Trong Phượng Linh Giới."

Lão nhân trên giường nhanh chóng từ trong lòng lấy ra một vật, đây là một hạt châu màu đen hiện lên ánh sáng u ám, lão nhân đặt hạt châu ở trong tay Vân Thiên Vũ nói: "Đây là Nhiếp Hồn Châu. Lúc đó ta chết là bởi vì Nhiếp Hồn Châu này, cho nên ta bị hút vào trong Phượng Linh Giới." 

Vân Thiên Vũ nhìn hạt châu trong tay, sau đó ngẩng đầu nhìn lão nhân, vẻ mặt hắn từ ái đang nhìn Vân Thiên Vũ.

"Vũ Nhi, con phải chịu khổ, hài tử của ta."

Nước mắt Vân Thiên Vũ chảy xuống. 

Nàng vươn tay ra muốn nắm lấy tay của nghĩa phụ, nhưng làm thế nào cũng không nắm được.

Bởi vì hắn chỉ là một hồn thể.

"Nghĩa phụ, con muốn cứu ngài, có biện pháp nào có thể cứu ngài hay không." 

"Cứu ta?" Lão nhân nhíu mày, chậm rãi nói: "Khi ta đang ngủ say, ta có một giấc mơ thật dài, trong giấc mơ hình như có người có thể tạo lại thân thể, nhưng sau khi ta tỉnh lại, ta không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rõ một việc, kiếp trước của ta hình g như có một người rất lợi hại, sau đó phát sinh chuyện gì đó, ta bị đánh thành một đạo tàn hồn, sau đó đầu thai chuyển thế, về phần khác ta không nhớ lắm."

Hắn nói xong lại nhìn về phía Vân Thiên Vũ, thấy nàng thương tâm khổ sở.

Hắn muốn giơ tay lên lau nước mắt cho nàng, nhưng lại làm không được. 

"Vũ Nhi, đừng quá thương tâm, nghĩa phụ không có việc gì, con không thấy ta cao hứng sao? Chí ít ta còn sống không phải sao? Ta vốn không nghĩ tới còn được gặp lại con."

"Con cũng vậy, nghĩa phụ, con cũng cho rằng sẽ không được gặp ngài nữa, không nghĩ tới còn có thể gặp lại ngài, điều này thật sự là quá tốt rồi."

"Nghĩa phụ yên tâm, không quan tâm ngài là linh hồn thể hay là gì, con nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu sống ngài, nhất định sẽ làm được." 

Vân Thiên Vũ nghiêm túc cố chấp nói, lão nhân khẽ cười.

Hắn không nóng nảy nói: "Ừ, nghĩa phụ tin tưởng con, tuy nhiên Vũ Nhi à, con đừng làm khó dễ mình, nghĩa phụ tin tưởng sớm hay muộn sẽ có một ngày con sẽ có biện pháp, đúng rồi, nghĩa phụ còn muốn nói cho con biết một việc."

"Nghĩa phụ kiếp trước hình như là một người rất lợi hại, có lực lượng rất cường đại, cho dù lúc này là một đạo tàn hồn, năng lực không được đầy đủ, nhưng lực lượng còn lại của ta vẫn không ít, cho nên nếu như con gặp phải phiền toái gì, lại nói với nghĩa phụ một tiếng, ta sẽ cho con mượn lực lượng, như vậy con sẽ không sao." 

Lão nhân nói xong, nước mắt Vân Thiên Vũ chảy ra càng nhiều hơn, nghĩa phụ vĩnh viễn luôn lo lắng cho nàng, không quan tâm làm chuyện gì cũng là vì nàng.

Nàng nhất định sẽ cứu nghĩa phụ.

Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi, lão nhân giãn gân cốt, sau đó xuống giường đứng dậy nói: "Vũ Nhi, con cùng nghĩa phụ đi ra ngoài tản bộ một chút được không?" 

"Được." Vân Thiên Vũ theo bản năng đưa tay muốn đỡ lão nhân, nhưng tay lại xuyên qua thân thể của hắn, trong lòng của nàng lại khổ sở.

Tuy nhiên lão nhân vừa cười vừa nói: "Đừng khó chịu, hài tử ngốc, nghĩa phụ cho dù là một hồn thể, chúng ta không phải vẫn gặp mặt sao? Hơn nữa nếu không có Nhiếp Hồn Châu, nghĩa phụ đã sớm bị hồn phi phách tán, chỗ nào còn gặp được con nữa, cho nên con phải cao hứng mới đúng."

Lão nhân vừa nói như vậy, Vân Thiên Vũ quả nhiên cao hứng, theo phía sau của hắn đi ra ngoài. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện