Người nói chuyện nghĩ đến tông chủ của Hổ Đầu Tông, lại lo lắng cho Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ giải thích: "Ngoại trừ ta là nhị tinh Linh Hoàng ra, chúng ta còn có hai cao thủ ngũ tinh Linh Hoàng, cho nên cũng không phải sợ bọn họ."

Sau khi người này nghe nàng nói vậy mới thoáng yên tâm, sau đó hắn về phía bách tính trong thôn kêu to: "Mọi người không cần phải sợ, vị tiểu thư này là cao thủ cấp bậc Linh Hoàng, mọi người không phải sợ."

Hắn vừa kêu lên như vậy, rất nhiều người cảm thấy yên tâm, có vài người bạo gan tự nhiên đi ra, đi theo phía sau Vân Thiên Vũ, một đường đi về phía đầu thôn đông. 

Người của Hổ Đầu Tông bao vây bên ngoài, tất cả bọn họ giống như hung thần ác sát ngăn cản tất cả lối ra.

Bọn họ nhìn thấy được thôn dân hoảng hốt lo sợ từ đầu đông chạy vội tới đầu tây, lại từ đầu tây chạy vội tới đầu đông, mỗi người cười ha ha.

Tất cả dương dương đắc ý, kiêu ngạo đến cực điểm. 

Nhưng rất nhanh có người phát hiện, trong thôn có cả đám người trùng trùng điệp điệp đi ra, dẫn đầu lại còn là một nữ tử mặc váy hoa màu lam nhạt, nữ tử mặc dù chưa có đến gần, nhưng từ phía xa nhìn lại, mái tóc đen con ngươi màu đen, da trắng như tuyết, dáng người này đáng là lã lướt, ung dung đi ra, giống như tiên tử hạ xuống phàm trần vậy.

Người của Hổ Đầu Tông nhìn đăm đăm, có người không tự chủ chảy nước miếng.

Có người còn reo lên: "Thôn này từ lúc nào có một tiểu mỹ nhân quốc sắc thiên hương tới vậy." 

"Đúng vậy, thật đẹp."

Một đám người của Hổ Đầu Tông đều thán phục, sau đó người dẫn đầu hoan hô một tiếng nói: "Tới đi, lập tức bắt nữ nhân này này lên núi cho tông chủ, tin tưởng tông chủ nhất định sẽ cao hứng."

Người này vừa ra mệnh lệnh một cái, phía sau có mấy bóng người nhanh chóng lao ra ngoài. 

Trong chớp mắt, mấy bóng người vây quanh đám người Vân Thiên Vũ, Hoa Khấp Tuyết và Diệp Gia.

Các thôn dân đều khiếp sợ đến mức lùi lại phía sau.

Vân Thiên Vũ cười lạnh nhìn đám người bên cạnh mình, vẻ mặt lạnh lùng nói không nên lời. 

Hết lần này tới lần khác, đám người bên cạnh không có cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người nàng phát ra, mỗi một người vẫn cao hứng bừng bừng kêu lên: "Tiểu mỹ nhân, không bằng theo chúng ta lên núi, tông chủ của chúng ta nhìn thấy được nàng nhất định sẽ thích nàng, từ đó về sau nàng sẽ chính là tông chủ phu nhân."

"Đúng vậy, đúng vậy, nhanh theo chúng ta lên núi đi."

Có người lao thẳng đến chỗ của Vân Thiên Vũ. 

Vân Thiên Vũ xoay mình thoáng động, khoát tay phát ra linh lực.

Nàng là cao thủ nhị tinh Linh Hoàng, linh lực vô cùng cường đại, cho nên nàng vừa ra tay, những người lại trực tiếp bị đánh cho bay ra ngoài.

Người của Hổ Đầu Tông vừa nhìn thấy vậy, vẻ mặt khẩn trương: "A, nữ nhân này là cao thủ Linh Hoàng." 

"Làm sao có khả năng?"

"Chúng ta mau chóng rút lui."

Cho dù số lượng người của Hổ Đầu Tông không ít, nhưng thật ra chỉ là đám ô hợp, bên trong cũng không có bao nhiêu cao thủ lợi hại. 

Ngoại trừ tông chủ là ngũ tinh Linh Hoàng ra, còn có một trưởng lão là nhị tinh Linh Hoàng, những người còn lại phần nhiều là cấp bậc linh vương, linh tướng mà thôi.

Thậm chí, lần này đi ra bao vây tấn công người trong thôn, chẳng qua là người cấp bậc lục tinh linh vương dẫn đội.

Cho nên những người này vừa nhìn thấy thân thủ của Vân Thiên Vũ, vẻ mặt lại thay đổi, nhanh chóng lui về phía sau 

Bọn họ muốn bỏ chạy giữ lại tính mạng.

Vân Thiên Vũ làm sao có khả năng để cho bọn họ trốn được, thân hình nàng thoáng động, Huyền Âm Linh phát ra trùng thiên.

Trong chớp mắt, Huyền Âm Linh lơ lửng ở giữa không trung. 

Đinh linh linh, tiếng động không ngừng vang lên.

Trước đó Vân Thiên Vũ thi triển ra Huyền Âm Linh với uy lực không lớn, nhưng giờ phút này, nàng là lấy linh lực của Linh Hoàng đi phát động Huyền Âm Linh.

Cho nên uy lực của Huyền Âm Linh lớn vô cùng. 

Người của Hổ Đầu Tông ở đây đều ôm đầu đau đớn kêu lên, thống khổ nói không nên lời.

Thôn dân ở sau lưng nhìn tất cả những điều này, chỉ cảm thấy hả lòng hả dạ, không ngờ bọn họ ở bên ngoài vỗ tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện