Vân Thiên Vũ cười lạnh: "Ha hả, chủ ý này ngược lại không tệ, đáng tiếc Đấu Long Tông mặc dù nhỏ, lại không phải chỉ có hư danh."

Nàng nói xong, lại nhìn về phía mấy người kia nói: "Các ngươi muốn chết như hắn, hay là muốn sống?"

Mấy người nhanh chóng nhìn về phía người trước mặt, lúc này người trước mặt đã chết, máu thịt trên người đều hóa thành nước mủ, chỉ còn lại có một đống xương trắng ởn, đôi mắt tối tăm nhìn bọn họ. 

"A a a."

Mấy người của Phù Vân Cung đều khiếp sợ đến mức bắt đầu la thét lên chói tai.

Lúc trước bọn họ còn muốn xông lên núi, bọn họ hối hận rồi, sớm biết vậy bọn họ sẽ không lên núi. 

Mỗi người run rẩy không ngừng, liều mạng gật đầu.

"Chúng ta phối hợp với các ngươi hành động."

"Được, dẫn bọn họ đi ra trước đi." 

Trong đại sảnh, Hoa Khấp Tuyết dẫn người đưa mấy người này đi.

Vân Thiên Vũ lại nhìn về phía mấy người bên dưới nói: "Người của Phù Vân Cung thật sự rất đáng giận, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ."

Nàng nói xong lại nhìn mấy người phía dưới nói: "Lôi Kiếm, ngươi dẫn mấy người Mộ Kiếm Phong lặng lẽ xuống núi, đi vòng qua hai bên Thiên Nhận Phong mai phục xuống. Ta sẽ sai mấy người vừa rồi mở ra cửa cốc, sau đó chúng ta lại nội ứng ngoại hợp, một lần hành động diệt trừ bọn họ." 

"Được."

Lôi Kiếm lên tiếng trả lời sau đó đi ra ngoài, hắn dẫn theo mấy đệ tử lại đi ra bên ngoài sơn cốc.

Phía sau, Vân Thiên Vũ lại phân phó một số người đi theo mình, như thế bọn họ sẽ cùng Lôi Kiếm nội ứng ngoại hợp, diệt trừ người của Phù Vân Cung không còn một mống. 

"Vâng, tông chủ."

Mọi người trầm giọng đáp.

Thủ đoạn của Vân Thiên Vũ đối phó với người của Phù Vân Cung lúc trước, mặc dù là để chấn áp người của Phù Vân Cung, khiến cho bọn họ nói thật, nhưng đồng thời trong lòng những người ở đây cũng biết rõ. 

Vị tông chủ này tuyệt đối là người có thủ đoạn độc ác, cho nên mỗi người không dám khinh thường.

Vân Thiên Vũ ra lệnh cho mấy người Phù Vân Cung bị bắt giả vờ đi ra mở cửa sơn môn của Đấu Long Tông.

Sau đó còn ở bên trên sơn môn treo một ngọn đèn lồng, đây là điều bọn họ đã giao hẹn lúc trước. 

Đèn lồng vừa treo lên, dưới chân núi Thiên Nhận Phong lại có người nhanh chóng lao ra, tiến thẳng vào Thiên Nhận Phong.

Thiên Nhận Phong bởi vì dễ thủ khó công, cho nên nếu muốn xông lên núi giết người, trước hết phải giết được người gác cửa sơn cốc, sau đó người dưới chân núi đi lên, nội ứng ngoại hợp.

Ai biết lần này lại là một cạm bẫy. 

Đợi cho người của Phù Vân Cung bắt đầu vào, Vân Thiên Vũ ra lệnh một tiếng.

Thân hình đám người Triệu Tranh Hạ Vanh và Quân Hạo Thiên thoáng động, bắn nhanh ra ngoài.

Phía chân núi, Lôi Kiếm dẫn người ngăn cản lối ra của đám người Phù Vân Cung. 

Lần này người của Phù Vân Cung xem như đã toàn quân bị huỷ diệt, không có một người nào chạy thoát.

Phần lớn đám người bị giết sạch, còn bắt được mấy tên có thân thủ lợi hại.

Một nhị tinh Linh Hoàng, hai cửu tinh Linh Vương, còn có một nhất tinh Linh Vương. 

Bọn họ đặc biệt chuẩn bị trước khi tới, đáng tiếc Đấu Long Tông sớm có sự chuẩn bị, cho nên những người này vẫn bị bắt, mỗi người đều bị thương.

Trong đại sảnh Mộ Kiếm Phong.

Vân Thiên Vũ nhìn mấy người bị trọng thương, quỳ phía dưới, nàng lạnh lùng mở miệng: "Phù Vân Cung các ngươi thật đúng là quá đáng hận, tự nhiên có ý đồ giết người của Đấu Long Tông ta." 

Trong đám người quỳ phía dưới có một người chợt kêu lên: "Các ngươi mau thả chúng ta ra, bằng không người của Phù Vân Cung chúng ta sẽ không để cho các ngươi được yên, nhất định sẽ dẫn người tàn sát Đấu Long Tông của ngươi."

Người nói chuyện lộ ra khí thế hung hăng, hoàn toàn không để mắt tới đám người của Đấu Long Tông.

Điều này làm cho người bên trong đại sảnh đều nổi giận, thâm trầm trừng mắt nhìn hắn. 

Tiêu Cửu Uyên ở một bên của đại sảnh còn trực tiếp đứng lên, đi tới bên cạnh người này, một chân đạp lên khiến người này gãy cánh tay.

A a a.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên ở trong đại sảnh. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện