Sau lưng Lâm Đống im lặng, không gọi vương phi nương nương thì gọi gì, Vân tiểu thư vốn chính là vương phi nương nương, hoàng thượng cũng đã hạ xuống thánh chỉ, không phải vương phi nương nương thì là ai.

Huống chi năng lực của vương phi nương nương rất giỏi, cùng vương gia rất xứng đôi.

Mặc dù mặt của nàng bị hủy dung, nhưng nếu như có đan dược thượng đẳng, mặt sẽ được chữa trị, đến lúc đó vương phi nương nương và vương gia không phải là trời đất tạo nên một đôi sao? Lâm Đống không hiểu tại sao Hắc Diệu phát điên, lắc đầu đi vào doanh trướng xử lý chuyện những tướng sĩ khác bị thương.

Bên này Hắc Diệu phát điên không dứt, bên kia, Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ hai người ngồi cùng xe ngựa, một đường đi đến học viện Già Lam.

Tiêu Cửu Uyên sở dĩ muốn dẫn Vân Thiên Vũ đi đến học viện Già Lam, bởi vì bên trong học viện có một cơ quan khảo nghiệm linh lực, Vân Thiên Vũ mặc dù là Tiên Thiên linh mạch thân thể, nhưng Tiên Thiên linh mạch thân thể cũng có phân chia ra tốt và xấu, chỉ có khảo nghiệm linh lực mới biết cấp bậc của nó, như vậy mới có thể chọn lựa Hoán Linh Quyết.

Tiêu Cửu Uyên suy nghĩ nhìn Vân Thiên Vũ nói: "Như thế này lúc đến cửa học viện, ngươi không được mở miệng nói chuyện."

Học viện Già Nam có nội quy trường học, không cho phép bất kỳ nữ tử nào vào bên trong, mặc dù Tiêu Cửu Uyên quyền cao chức trọng, dẫn người đi vào không có sao, nhưng trước ánh mắt bao nhiêu người nhìn chằm chằm, cũng không phải chuyện tốt, cho nên Tiêu Cửu Uyên mới có thể dặn dò Vân Thiên Vũ.

Vân Thiên Vũ gật đầu, đang muốn nói chuyện, đột nhiên trong bụng thầm thì vang lên hai tiếng.

Tiếng vang này lập tức khiến cho nàng đỏ mặt lên, nàng từ tối ngày hôm qua đến sáng sớm hôm nay cũng không có ăn cái gì.

Trong xe ngựa, Vân Thiên Vũ hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào, chết thật sao có thể để có chuyện xấu hổ trước mặt Tiêu Cửu Uyên như vậy chứ, người đàn ông này chỉ sợ sẽ thừa cơ cười nhạo nàng.

Cho nên nàng cũng không thèm nhìn tới Tiêu Cửu Uyên, chờ đợi lời giễu cợt của hắn.

Bất quá đợi một lát cũng không có nghe được động tĩnh, nàng không khỏi kỳ quái ngẩng đầu lên, liền thấy Tiêu Cửu Uyên dựa vào vách xe ngựa, lấy ra một chút điểm tâm, để tren một chiếc khay, sau đó đặt ở trên bàn con, thấy Vân Thiên Vũ nhìn sang, hắn thản nhiên nói.

"Đói bụng rồi, ăn chút điểm tam đi."

Vân Thiên Vũ nhất thời có chút ngốc lăng, người đàn ông này thật quá thay đổi thất thường, có lúc nàng cho rằng hắn sẽ tức giận giễu cợt, hắn hết lần này tới lần khác hết sức thiện ý, nhưng có lúc lại khắp người tràn đầy lệ khí sát khí, làm cho người ta bất an.

Có điều thấy có thể ăn chút gì đó, bụng của Vân Thiên Vũ đói càng lợi hại hơn, mà đối diện Tiêu Cửu Uyên, hắn đang cúi đầu đọc sách, căn bản không có nhìn nàng.

Điều này làm cho nàng tự tại rất nhiều, đưa tay lấy điểm tâm để ăn,  tâm tư cũng từ từ bình phục xuống, vừa ăn vừa quan sát xe ngựa.

Tiêu Cửu Uyên không hổ là Tiêu Cửu Uyên, xe ngựa này nhìn bề ngoài, cũng không có bao nhiêu xa hoa, nhưng bên trong lại cực kỳ xa hoa, gỗ tử đàn trân quý chế tạo sườn xe, sườn xe tản ra mùi thơm nhàn nhạt, góc xe dùng Dạ Minh Châu vây quanh, tản ra ánh sáng dịu mát, trong xe cái gì cần có đều có, chẳng những có bút, mực, giấy, nghiên, có bộ sách, còn có ăn đồ.

Hắn thật biết hưởng thụ, Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa nhẹ vén khăn che trước mặt để ăn, động tác mặc dù ưu nhã, nhưng trên mặt mang khăn che mặt, vẫn còn có chút cản trở.

Song nàng cũng không  có tháo khăn che mặt xuống.

Đối diện Tiêu Cửu Uyên cũng có chút không nhìn nổi, chậm rãi ngước mắt nhìn sang nói: "Như ngươi vậy ăn có được hay không?"

Vừa vén khăn che mặt, vừa ăn, quá phiền toái.

Không phải là rất đói sao, lấy khăn che mặt xuống rồi ăn là xong.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện