Trong xe ngựa, Vân Thiên Vũ tranh cãi vô ích, suy nghĩ có muốn hay không đứng lên chỉ thẳng vào mặt nam nhân này mắng to, ngươi nam nhân chết tiệt, nhanh chóng vào cung từ hôn đi.
Bất quá suy nghĩ một chút lại nhịn được, hiện tại nàng còn chưa có tu luyện linh lực, thế nào có thể để cho Tiêu Cửu Uyên từ hôn đây.
"Vương gia không muốn tra ra chủ mưu đứng phía sau hay sao, không muốn xóa bỏ danh tiếng xấu tệ của mình sao, không muốn giết người dám tính toán sau lưng vương gia sao?"
Vân Thiên Vũ cố ý nhắc tới người chủ mưu phía sau, phải biết rằng Tiêu Cửu Uyên người này chưa bao giờ thua thiệt, nhưng bây giờ mỗi người đều bị người khác bố trí gài bẫy, suy nghĩ một chút sẽ biết hắn ở trong lòng nhất định rất tức giận.
Quả nhiên khi Vân Thiên Vũ nhắc tới chuyện này, mặt của Tiêu Cửu Uyên đen lại, ngón tay cũng siết chặt lại, quanh thân hiện đầy hơi thở rét lạnh tàn bạo, hắn trầm giọng nói: "Nếu như bổn vương tra ra được người này, nhất định sẽ người chặt hắn thành tám khúc."
Hắn nói xong đôi mắt lạnh lẽo tàn bạo nhìn Vân Thiên Vũ: "Thân là con cờ, ngươi quả thật không thích hợp, chỉ lo lắng chuyện của mình, chưa từng vì bổn vương làm qua chuyện gì, lúc trước ngươi nói hành động khắp mọi nơi, để cho người chủ mưu động tay động chân, hiện tại ngươi không phải là tránh ở nhà, thì theo chân bổn vương, bọn người chủ mưu có cơ hội ra tay sao?"
Vân Thiên Vũ suy nghĩ một chút, mình quả thật không đúng, gần đây chỉ lo làm thế nào để trở nên mạnh mẽ, lại không giúp Tiêu Cửu Uyên làm chính sự.
Hiện tại nàng lấy được Hoán Linh Quyết, còn lấy được một quyển linh công bí quyết, hoàn toàn có thể vừa tu luyện vừa giúp Tiêu Cửu Uyên tra ra hung thủ thật sự phía sau màn.
Đợi đến tìm được thủ phạm thật phía sau màn, nói không chừng năng lực của nàng cũng không tệ, khi đó Tiêu Cửu Uyên từ hôn liền từ hôn đi, hắn không từ hôn, nàng còn phải nghĩ biện pháp từ hôn đây.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ tâm tình khá hơn một chút, nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: "Vương gia yên tâm đi, kế tiếp ta sẽ hành động khắp nơi, giúp vương gia tra được thủ phạm thật phía sau."
"Vậy thì tốt."
Tiêu Cửu Uyên hừ lạnh một tiếng, lại nói tiếp: "Chúng ta lúc trước đã thỏa thuận, ngươi làm chuyện gì cũng đừng trông cậy vào bổn vương giúp một tay."
"Được, ta biết."
Vân Thiên Vũ nói xong, Tiêu Cửu Uyên ra lệnh phu xe ngựa phía ngoài: "Đưa Vân tiểu thư trở về Vĩnh Ninh Hậu phủ đi."
"Vâng, vương gia."
Phu xe thị vệ đáp một tiếng, đánh xe ngựa chạy thẳng tới kinh thành.
Trong xe ngựa, Tiêu Cửu Uyên không để ý tới Vân Thiên Vũ nữa, mà suy nghĩ chuyện hắn gặp được, thứ nhất có người sau lưng mưu tính hắn, hủy hoại thanh danh của hắn, để cho kinh thành ai cũng không dám gả cho hắn.
Thứ hai, có người động tay động chân đến Long Lân quân, như vậy người chỉ điểm tập kích Long Lân quân và mưu sát vị hôn thê của hắn, hủy hoại thanh danh của hắn có phải là cùng một người hay không đây.
Tiêu Cửu Uyên trước sau suy nghĩ một chút, nhận định hai chuyện này, có thể là một người gây nên.
Nhưng mà mặc dù không phải người Bắc Địch làm, hắn ít nhất có thể khẳng định một chuyện, bên trong kinh thành Đông Ly quốc có người phối hợp với người Bắc Địch quốc, bằng không bọn họ làm sao có thể đối với vị hôn thê của hắn, cùng với Long Lân quân hiểu rõ đến như vậy.
Tiêu Cửu Uyên vừa nghĩ tới hung thủ có ý đồ hại hắn và Long Lân quân, sắc mặt của hắn không nói ra được khó coi, tức giận phủ khắp cả người hắn, hàn khí như sợi tơ tằm lan tỏa ra, cả xe ngựa cũng tràn đầy hơi thở lạnh lẻo.
Bất quá ở một bên xe ngựa Vân Thiên Vũ không chút nào để ý đến, nàng đã sớm khép hờ hai mắt nhập thần, cố gắng làm quen chăm sóc linh mạch của bản thân.
Xe ngựa một đường vững vàng vào kinh thành, chạy thẳng tới Vĩnh Ninh Hậu phủ, đợi đến khi đến bên ngoài đại môn Vĩnh Ninh Hậu phủ, xe ngựa ngừng lại, âm thanh cung kính của thị vệ bên ngoài vang lên: "Vương gia, đã đến Vĩnh Ninh Hậu phủ."
Tiêu Cửu Uyên vẫn nhắm mắt dưỡng thần, nghe được giọng nói của phu xe ngựa, thật nhanh mở mắt nhìn về Vân Thiên Vũ vẫn luôn yên tĩnh một bên.
Vừa đúng thấy Vân Thiên Vũ chậm rãi mở mắt, một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng tràn đầy linh khí.
Bất quá suy nghĩ một chút lại nhịn được, hiện tại nàng còn chưa có tu luyện linh lực, thế nào có thể để cho Tiêu Cửu Uyên từ hôn đây.
"Vương gia không muốn tra ra chủ mưu đứng phía sau hay sao, không muốn xóa bỏ danh tiếng xấu tệ của mình sao, không muốn giết người dám tính toán sau lưng vương gia sao?"
Vân Thiên Vũ cố ý nhắc tới người chủ mưu phía sau, phải biết rằng Tiêu Cửu Uyên người này chưa bao giờ thua thiệt, nhưng bây giờ mỗi người đều bị người khác bố trí gài bẫy, suy nghĩ một chút sẽ biết hắn ở trong lòng nhất định rất tức giận.
Quả nhiên khi Vân Thiên Vũ nhắc tới chuyện này, mặt của Tiêu Cửu Uyên đen lại, ngón tay cũng siết chặt lại, quanh thân hiện đầy hơi thở rét lạnh tàn bạo, hắn trầm giọng nói: "Nếu như bổn vương tra ra được người này, nhất định sẽ người chặt hắn thành tám khúc."
Hắn nói xong đôi mắt lạnh lẽo tàn bạo nhìn Vân Thiên Vũ: "Thân là con cờ, ngươi quả thật không thích hợp, chỉ lo lắng chuyện của mình, chưa từng vì bổn vương làm qua chuyện gì, lúc trước ngươi nói hành động khắp mọi nơi, để cho người chủ mưu động tay động chân, hiện tại ngươi không phải là tránh ở nhà, thì theo chân bổn vương, bọn người chủ mưu có cơ hội ra tay sao?"
Vân Thiên Vũ suy nghĩ một chút, mình quả thật không đúng, gần đây chỉ lo làm thế nào để trở nên mạnh mẽ, lại không giúp Tiêu Cửu Uyên làm chính sự.
Hiện tại nàng lấy được Hoán Linh Quyết, còn lấy được một quyển linh công bí quyết, hoàn toàn có thể vừa tu luyện vừa giúp Tiêu Cửu Uyên tra ra hung thủ thật sự phía sau màn.
Đợi đến tìm được thủ phạm thật phía sau màn, nói không chừng năng lực của nàng cũng không tệ, khi đó Tiêu Cửu Uyên từ hôn liền từ hôn đi, hắn không từ hôn, nàng còn phải nghĩ biện pháp từ hôn đây.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ tâm tình khá hơn một chút, nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: "Vương gia yên tâm đi, kế tiếp ta sẽ hành động khắp nơi, giúp vương gia tra được thủ phạm thật phía sau."
"Vậy thì tốt."
Tiêu Cửu Uyên hừ lạnh một tiếng, lại nói tiếp: "Chúng ta lúc trước đã thỏa thuận, ngươi làm chuyện gì cũng đừng trông cậy vào bổn vương giúp một tay."
"Được, ta biết."
Vân Thiên Vũ nói xong, Tiêu Cửu Uyên ra lệnh phu xe ngựa phía ngoài: "Đưa Vân tiểu thư trở về Vĩnh Ninh Hậu phủ đi."
"Vâng, vương gia."
Phu xe thị vệ đáp một tiếng, đánh xe ngựa chạy thẳng tới kinh thành.
Trong xe ngựa, Tiêu Cửu Uyên không để ý tới Vân Thiên Vũ nữa, mà suy nghĩ chuyện hắn gặp được, thứ nhất có người sau lưng mưu tính hắn, hủy hoại thanh danh của hắn, để cho kinh thành ai cũng không dám gả cho hắn.
Thứ hai, có người động tay động chân đến Long Lân quân, như vậy người chỉ điểm tập kích Long Lân quân và mưu sát vị hôn thê của hắn, hủy hoại thanh danh của hắn có phải là cùng một người hay không đây.
Tiêu Cửu Uyên trước sau suy nghĩ một chút, nhận định hai chuyện này, có thể là một người gây nên.
Nhưng mà mặc dù không phải người Bắc Địch làm, hắn ít nhất có thể khẳng định một chuyện, bên trong kinh thành Đông Ly quốc có người phối hợp với người Bắc Địch quốc, bằng không bọn họ làm sao có thể đối với vị hôn thê của hắn, cùng với Long Lân quân hiểu rõ đến như vậy.
Tiêu Cửu Uyên vừa nghĩ tới hung thủ có ý đồ hại hắn và Long Lân quân, sắc mặt của hắn không nói ra được khó coi, tức giận phủ khắp cả người hắn, hàn khí như sợi tơ tằm lan tỏa ra, cả xe ngựa cũng tràn đầy hơi thở lạnh lẻo.
Bất quá ở một bên xe ngựa Vân Thiên Vũ không chút nào để ý đến, nàng đã sớm khép hờ hai mắt nhập thần, cố gắng làm quen chăm sóc linh mạch của bản thân.
Xe ngựa một đường vững vàng vào kinh thành, chạy thẳng tới Vĩnh Ninh Hậu phủ, đợi đến khi đến bên ngoài đại môn Vĩnh Ninh Hậu phủ, xe ngựa ngừng lại, âm thanh cung kính của thị vệ bên ngoài vang lên: "Vương gia, đã đến Vĩnh Ninh Hậu phủ."
Tiêu Cửu Uyên vẫn nhắm mắt dưỡng thần, nghe được giọng nói của phu xe ngựa, thật nhanh mở mắt nhìn về Vân Thiên Vũ vẫn luôn yên tĩnh một bên.
Vừa đúng thấy Vân Thiên Vũ chậm rãi mở mắt, một đôi mắt trong trẻo lạnh lùng tràn đầy linh khí.
Danh sách chương