Suy nghĩ của Vân Thiên Vũ vừa ngưng, oanh một tiếng, đầu óc đột nhiên tối sầm, giống như có thứ gì xông vào trong đầu của nàng, nàng cảm thấy đầu óc một trận quay cuồng, nhưng rất nhanh cũng không có chuyện gì, mà lúc này, trong đầu của nàng đột nhiên xuất hiện hai bộ sách, một quyển là Thần Y Bảo Điển, quyển còn lại là Vạn Độc Cổ Phương.

Theo suy nghĩ của nàng, hai quyển sách tự động mở ra, ào ào lật, vô số chữ bay thẳng vào trong đầu của nàng, bất kể nàng có nguyện ý hay không, từng chữ trong hai quyển sách giống như huyết nhục của nàng dung nhập vào trong đầu của nàng.

Đợi đến hai quyển sách lật đến trang cuối cùng, trong đầu của nàng có thêm rất nhiều đan phương, gần như không cần nàng phí sức suy nghĩ, những đan phương đó liền xuất hiện ở trong đầu của nàng, hơn nữa tự nhiên giống như chính là của nàng.

Vân Thiên Vũ đơn giản nhìn một chút, thấy bên trong Thần Y Bảo Điển, có rất nhiều đan phương cổ bị thất truyền, nhưng so với y thuật tinh thâm trước đây của nàng không biết tinh túy hơn gấp bao nhiêu lần, trước đây nàng mặc dù được người tôn xưng là thần y, nhưng cũng không là tất cả bệnh chứng đều có thể điều trị được, nhưng bây giờ có quyển Thần Y Bảo Điển này, nàng có thể nói, chỉ cần là bệnh, nàng trên căn bản có thể chữa.

Còn có quyển Vạn Độc Cổ Phương kia, bên trong có không ít độc phương nhằm vào người sử dụng linh lực.

Vân Thiên Vũ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, đây chính là Viêm Hoàng thần y truyền thừa sao? Quả thật không tệ.

Nàng vừa nghĩ tới, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng cười mừng rỡ: "Ha ha, ta Phượng Hoàng đại nhân cuối cùng cũng được ra ngoài."

Nghe nói như thế, Vân Thiên Vũ thật nhanh đưa mắt nhìn qua, muốn nhìn một chút Phượng Hoàng đại nhân đến tột cùng có dáng vẻ phong hoa liễm diễm như thế nào, phải biết Phượng Hoàng là vua trăm điểu, vô cùng phong nhã tài hoa, cũng không phải là linh thú bình thường có thể so sánh.

Nhưng Vân Thiên Vũ thấy trong phòng cũng không có Phượng Hoàng diễm lệ, chỉ có một con vẹt bảy màu khoan khoái bay, vừa bay còn vừa điên cuồng kêu gào.

"Ha ha, ta Phượng Hoàng đại nhân cuối cùng cũng được ra ngoài, sau này không bao giờ  ngủ ở bên trong nữa, ta rốt cục được thấy ánh mặt trời."

Phượng Hoàng đại nhân, không đúng, vẹt bảy màu chỉ lo cao hứng, hoàn toàn quên ở trong phòng Vân Thiên Vũ ngồi ở trên giường mặt đen lại, tức giận nhìn chằm chằm nó.

Vân Thiên Vũ sắc mặt đặc biệt khó coi, lãnh khí bao phủ ở trên mặt của nàng, đồng mâu tản hơi thở âm trầm, âm trầm vô cùng nhìn chằm chằm con vẹt đang vô cùng cao hứng kai.

Nàng ghét nhất có người lừa gạt nàng, con chim chết tiệt này, rõ ràng chẳng qua là một con vẹt, thế nhưng dám can đảm lừa gạt nàng nói nó là Phượng Hoàng đại nhân.

Nàng nói không sai đi, Phượng Hoàng cao quý, thì làm sao có tính tình om sòm như vậy đây, bây giờ nhìn lại, nàng dự cảm quả nhiên không sai.

Đây chính là một con vẹt om sòm.

Tầm mắt Vân Thiên Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào con vẹt bảy màu kia, nó rốt cục cũng cảm giác được có người đang nhìn nó, nó một quay đầu thấy Vân Thiên Vũ đang nhìn chằm chằm nó.

Bởi vì thật cao hứng, vẹt ta vẫn không có phát hiện trong mắt Vân Thiên Vũ đều là lệ khí.

Nó cao hứng hướng trước mặt Vân Thiên Vũ bay tới, vừa bay vừa hưng phấn nói: "Chủ nhân, Phượng Hoàng đại nhân được ra ngoài rôi."

Vân Thiên Vũ sắc mặt càng đen hơn, đến thời điểm này, con vẹt chết bầm này vẫn nói mình là Phượng Hoàng đại nhân.

Nhìn nàng không giết chết nàng.

Ánh mắt Vân Thiên Vũ không nói ra được lạnh lẽo, đợi đến Phượng Hoàng bay đến trước mặt nàng, nàng xoay người đưa tay bắt được cổ của con vẹt bảy sắc màu kia, sau đó tuyệt không khách khí bóp chặt.

Phượng Hoàng không có đề phòng đến Vân Thiên Vũ cho nên nàng vừa đưa tay bóp cổ của nó, không nhịn được gân cổ gọi cứu mạng.

"Cứu mạng a, cứu mạng a."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện