Bạch Diệu bất đắc dĩ nhìn Họa Mi và Tiểu Linh Đang, hắn tất nhiên biết vì sao Họa Mi và Tiểu Linh Đang đối xử với hắn như vậy, còn không phải là bởi vì vương gia đối xử không tốt với Vân Thiên Vũ hay sao.

Bạch Diệu đột nhiên nghĩ đến vấn đề, nếu như sau này vương gia thích Vân tiểu thư, bây giờ hắn đối xử với Vân tiểu thư như vậy, Vân tiểu thư sẽ thích vương gia sao? Sẽ gả cho hắn sao? Nghĩ như thế, Bạch Diệu mặt đầy hắc tuyến, hắn cảm giác cần phải nhanh chóng trở về nói với vương gia một chút, đợi Vân tiểu thư khá hơn một chút, cẩn thận lại nếu không sau này lại nếm mùi đau khổ.

Bạch Diệu suy nghĩ cùng Vân Thiên Vũ nói lời từ biệt, xoay người hướng Tử Trúc Hiên đi ra ngoài.

Lúc này sắc trời đã tối, Vân Thiên Vũ ý bảo Họa Mi đi chuẩn bị một ít thức ăn đồ vào phòng khách, nàng đói bụng rồi.

Họa Mi nghe lập tức đáp ứng đi chuẩn bị thức ăn, chẳng qua đi được hai bước nhớ tới Sinh Phu Đan còn ở trong tay, xoay người đem Sinh Phu Đan giao cho Vân Thiên Vũ, sau đó mới đi chuẩn bị thức ăn.

Vân Thiên Vũ cầm Sinh Phu Đan mang theo Điêu Gia và Tiểu Anh một đường đi vào phòng.

Trên đường, Điêu Gia không quên nói xấu Tiêu Cửu Uyên: “Chủ tử, nam nhân xấu xa ghê tởm đó chê chủ tử xấu xí, cho nên mới phải đưa Sinh Phu Đan tới, hắn đang cười nhạo chủ tử.”

Một bên Tiểu Anh dùng hết sức gật đầu phối hợp: “Bại hoại bại hoại, chủ tử là đệ nhất thiên hạ mỹ nhân, Tiểu Anh là thiên hạ đệ nhị mỹ nhân, ta có lông vũ xinh đẹp, giọng nói dễ nghe nhất...”

Tiểu Anh tự luyến không quên thừa cơ tự luyến một cái.

Điêu Gia mặt lập tức tối, con phá điểu này thật là khi không có chuyện gì liền tự luyến một cái, không tự luyến sẽ chết sao?

Điêu Gia mắt lạnh tà nghễ nhìn Tiểu Anh, Tiểu Anh lập tức im lặng, ai kêu khí thế nó không bằng người.

Con chồn chết tiệt này cùng nam nhân xấu xa kia đều đáng ghét.

Tiểu Anh ở trong lòng tức giận mắng, Điêu Gia không để ý tới nó, lại quay đầu nhìn về Vân Thiên Vũ lên án mạnh mẽ hành động của Tiêu Cửu Uyên, tóm lại nó rất khó chịu với nam nhân kia.

”Chủ tử, nam nhân trong thiên hạ này còn nhiều mà, ngươi ngàn vạn lần không nên bị nhan sắc của tên kia mê hoặc, dung mạo bề ngoài của hắn tuy khá hơn một chút, nhưng tâm địa quá xấu, chẳng những đối với chủ tử không tốt, hắn đối với Điêu Gia cũng không tốt, hắn còn muốn ăn Điêu Gia.”

Nói xong lời cuối cùng Điêu Gia vô cùng tức giận, sớm muộn có một ngày, nó sẽ trả thù, Điêu Gia có thể thề với trời.

Một bên Tiểu Anh nghe được Điêu Gia bằng mọi cách cũng ghét bỏ dung mạo của nó không bằng người, vậy mà ca ngợi một người khác, Tiểu Anh để ý bản thân không chịu nổi, cho nên kháng nghị kêu lên: “Tiểu Anh mới là thiên hạ đệ nhị mỹ nhân, Tiểu Anh là đệ nhị mỹ nhân.”

Điêu Gia bây giờ không chịu nổi, thân thể nhảy dựng lên, bóp lấy cổ của Tiểu Anh, sau đó đem nàng(Tiểu Anh) đặt trên mặt đất, hung tàn vô cùng nói: “Chết điểu, có phải muốn chết hay không.”

Một chồn một chim lần nữa đấu đá, mà chủ tử của chúng làm như không nhìn thấy, cầm lấy Sinh Phu Đan, một đường đi vào phòng khách.

Vân Thiên Vũ cầm Sinh Phu Đan, suy nghĩ đây có phải là đan dược mà Tiêu Thiên Dịch ở phòng đấu giá Huyền Thiên mua được, sau đó bị Tiêu Cửu Uyên lấy đi, nàng đối với Tiêu Cửu Uyên hiểu rõ, hắn chắc sẽ không chiếm tiện nghi của người khác, cho nên hắn nhất định sẽ thanh toán bạc.

Sắc mặt Vân Thiên Vũ thay đổi, không nghĩ tới đan dược này, cuối cùng lại đến trong tay của nàng.

Vân Thiên Vũ không nhịn được buồn cười, nếu như mặt của nàng không được điều trị, bây giờ có thể sử dụng nó, nhưng bây giờ mặt của nàng đã khôi phục, nàng đã không cần đan dược này.

Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ nhập thần, ngoài cửa, Họa Mi cùng Tiểu Linh Đang, một người bưng một cái khay đi vào, Vân Thiên Vũ thuận tay đem Sinh Phu Đan đưa cho Họa Mi.

”Họa Mi, Sinh Phu Đan này ta không cần, cho ngươi dùng đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện