“Ân… A –––”
Già La Diêu bật lên tiếng rên rỉ khe khẽ, ngửa cổ lên, bám chặt lấy bờ vai thiếu niên kia.
Hai người y phục còn chưa cởi hết. Bạch Thanh Đồng cực kỳ thuần thục cùng ôn nhu mà tiến vào cơ thể y, ngón tay linh hoạt mơn trớn phía trước của y.
Tiếng ma sát của y phục, tiếng động ái muội của thân thể va chạm lẫn nhau, còn có tiếng thở dốc cùng rên rỉ trong cảm xúc cao triều mãnh liệt của hai người, đều mang lại cho gian thư phòng qua trưa một vẻ kiềm diễm cùng *** mị vô pháp hình dung.
Tay Già La Diêu huých vào bộ cờ đặt trên bàn, ván cờ đánh dở dang cùng hộp đựng quân cờ rơi xuống, từng đốm đen tung tóe khắp tháp.
Y sờ soạng như muốn bắt lấy gì đó, lại chỉ nắm được vài quân cờ.
Chiếc vòng vàng trên ngón áp út tỏa sáng trước mắt.
Bạch Thanh Đồng cầm lấy tay y mà đặt lên đó một nụ hôn, mồ hôi phủ lên trên cơ thể. Ngón tay buông lỏng, quân cờ rơi xuống giữa hai cơ thể đang quấn vào nhau.
Bạch Thanh Đồng đột nhiên siết chặt lấy y, ngã người lên tháp, buông một tiếng thở dài thỏa mãn.
Già La Diêu toàn thân rã rời không còn sức lực, nằm trong lòng thiếu niên kia lần xuống tìm kiếm.
Bạch Thanh Đồng bắt lấy tay y, đôi mắt luôn trong trẻo đen thăm thẳm như không thấy đáy.
“Cờ…” Già La Diêu thì thầm.
“Kệ đi.” Bạch Thanh Đồng cùng y đối mặt ôm sát lấy nhau, hơi thở nóng hổi phả lên hai gò má y.
Hai người nằm trên tháp giữa những quân cờ tản mác, có cảm giác lãng mạn một cách kỳ dị.
Bạch Thanh Đồng thư thái thỏa mãn, cúi đầu hỏi: “Có thoải mái không?”
Thanh âm khàn khàn của thiếu niên còn mang theo khí tức tình sắc lưu lại. Già La Diêu vuốt lên lọn tóc hỗn loạn của hắn, hàm hồ đáp lại.
Bạch Thanh Đồng không hài lòng nhéo nhẹ một cái lên phần hông thanh mảnh của y.
Già La Diêu nheo mắt, mỉm cười nói: “Thoải mái. Cực kỳ thoải mái.”
Đến lúc này Bạch Thanh Đồng mới nở nụ cười, biếng nhác ôm y nằm đó.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang. Ngày hôm sau Già La Diêu vào triều, các đại thần kinh ngạc phát hiện nhiếp chính Vương luôn lãnh tĩnh tự trì tâm tình có vẻ phi thường tốt. Tuy rằng thái độ vẫn là thản nhiên, nhưng như thể xuân phong thổi qua, toàn thân đều mang chút độ ấm.
Tiểu hoàng đế cũng phát hiện hoàng thúc dường như có chút… xuân phong mãn diện (mặt tươi như hoa, mặt đầy gió xuân =)))? Đến đầu mày khóe mắt cũng không quá nghiêm nghị như trước.
Lệnh nhập ngũ của Bạch Thanh Đồng đã tới, cũng đi đến bộ binh báo danh đầu tiên. Cùng nhập ngũ với hắn là vài tên con ông cháu cha. Bất quá khiến cho hắn ngạc nhiên là Triệu tam thiếu gia Triệu Tử Anh hay gây sự với hắn cư nhiên cũng đến.
Nhưng dù sao cũng không có gì là lạ, cha Triệu Tử Anh là Thượng thư bộ binh, hiện tại biên quan miền Bắc đang rối loạn, dị tộc quấy nhiễu, đối triều đình mà nói tuy không phải chuyện tốt, nhưng đối với đám con cháu quan lại muốn tìm cơ hội vươn lên cũng là một thời cơ tốt. Nhập ngũ mang về một cái chiến công, cũng dễ dàng thăng tiến.
Triệu Tử Anh gặp Bạch Thanh Đồng thì hừ mũi một cái.
Bạch Thanh Đồng tự nhiên không còn nhớ rằng việc ngày hôm đó bị hắn châm chọc cùng kích thích xong, bản thân mới vì mất mặt mà chạy về say khướt chạy về vương phủ, kết quả lại đi cưỡng bức Già La Diêu, ngày hôm sau vì bị đả kích chạy trốn mà ngã ngựa mất trí nhớ. Nhưng bất luận là trước hay sau khi hắn mất trí nhớ thì hai người vẫn đều không hợp nhau, điểm này thì không còn gì để nghi ngờ nữa.
Bạch Thanh Đồng lạnh nhạt nhìn hắn một cái, không có hứng thú để ý đến sự khiêu khích của hắn, lấy số hiệu từ bộ binh, nhất nhất chào hỏi tất thảy bạn đồng ngũ.
Tính tình hắn vốn rất tốt, lại giỏi giao thiệp với người khác, cho đến mùng mười xuất chinh thì đã làm thân được với không ít đồng sự.
Đêm trước ngày đại quân xuất phát, Già La Diêu không tiện xuất kinh đưa tiễn, chỉ đành tiễn hắn đến đại môn vương phủ, nhìn hắn hồi lâu chỉ nói ra hai chữ.
“… Bảo trọng!”
Bạch Thanh Đồng cười đến ung dung, nhìn bọn Tử Mặc đứng đằng xa, liền hơi cúi xuống gần y, khẽ nói: “Chờ ta!”
Trong đôi mắt trong trẻo có lưu luyến, có yêu thương, nhưng lại có càng nhiều kiên định.
Già La Diêu lặng yên nhìn hắn, khóe miệng vẽ lên nét cười, khe khẽ gật đầu.
Bạch Thanh Đồng mỉm cười, không nói gì thêm. Xoay người tiêu sái nhảy lên lưng ngựa, vung roi nói với Tử Mặc: “Đi!”
Nhìn bóng lưng hai người dứt khoát ra đi, mãi cho đến khi không còn thấy được nữa.
Cao quản gia thấy nhiếp chính Vương vẫn thần người trước đại môn mà nhìn ra đằng xa, lại gần nói: “Vương gia, trong quân ngài đều đã thu xếp chu toàn rồi, không có chuyện gì đâu. Trời lạnh, vẫn nên quay về phòng thì hơn.”
Già La Diêu kéo lên tấm chăn đắp trên đùi, cảm thấy đúng thật có chút lạnh.
Từ kinh thành đến biên quan phía bắc đường xá xa xôi. Hành quân không ngừng nghỉ, suốt một tháng trời rong ruổi trên lưng ngựa, hai bên đùi Bạch Thanh Đồng cọ xát ra một tầng chai.
Vất vả mãi cũng tới Kính Châu. Bởi mùa đông giá rét mới vừa đi qua, binh mã Bắc Di bắt đầu rục rịch, biên quan đã xảy ra vài trận chiến nhỏ.
Thời điểm bọn họ đến nơi, vừa lúc gặp Lưu tướng quân đang dẫn theo một đội nhân mã từ bên ngoài truy tiễu trở về thành. Máu đỏ tươi bị gió lạnh thổi cho đông lại trên chiến giáp, mang lại cảm giác thê lệ cùng huyết tinh. Những binh sĩ đều mang sắc mặt ngưng trọng, không có sự mừng rỡ cùng thoải mái vì đã đánh đuổi được quân Bắc Di mà chỉ có sát khí sót lại cùng sự mỏi mệt rã rời.
Bạch Thanh Đồng cùng tân binh đều bị yêu cầu xuống ngựa, cùng bộ binh thi lễ với tướng quân.
Lưu Trường Phong chỉ nhìn liếc qua đám tân binh tôm tép mới vào thành đang xếp thành hai hàng rồi cứ thế mang theo đám bộ hạ mới vừa đánh đuổi bọn người Bắc Di phi ngực về doanh trại. Sau lưng ngựa còn buộc hai cái đầu của tướng lãnh bên địch.
Bạch Thanh Đồng mở tròn mắt, phát hiện không chỉ riêng tướng quân mà gần như mỗi tướng sĩ đều có mấy cái đầu địch, buộc túm hết tóc lại ngoắc phía sau, nảy lên nảy xuống theo nhịp ngựa phi, thậm chí còn có thể thấy rõ vài khuôn mặt chết không nhắm mắt.
Mặt hắn trở nên trắng bệch.
Từ lâu đã nghe đồn Lưu tướng quân đóng ở biên quan nhiền năm, sát khí rất nặng.
Vì muốn chấn nhiếp (dọa người á) cùng thị uy, mỗi lần thắng trận đều bắt các sĩ binh cắt lấy vài cái đầu đám quân xâm lược treo ngoài tường thành.
Vừa rồi khi vào thành bọn họ có thấy trên cổng thành cao ngất có treo lủng lẳng vài cái đầu đã khô quắt, cảm giác không đến mức quá chân thật. Nhưng ở khoảng cách gần như thế được tận mắt nhìn thấy một đám đầu còn “tươi” nguyên, ít nhiều vẫn bị kích động.
Bất quá hắn nghiêng đầu nhìn lại, đúng lúc thấy khuôn mặt trắng bệch xanh lét khoa trương hơn hắn gấp mấy lần của Triệu Tử Anh, còn vã mồ hôi lạnh đầm đìa, liền thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Sẩm tối, Bạch Thanh Đồng được Lưu Trường Phong triệu kiến trong lều lớn. Tướng quân đằng đằng sát khí buổi chiều sau khi bỏ đi khôi giáp (mũ sắt, áo giáp), nhìn qua lại có vài phần phong thái của nho tướng. Hơn nữa vị tướng quân này có vẻ không lớn tuổi lắm, tối đa chỉ khoảng ba mươi mấy, diện mạo vô cùng oai hùng.
“Bái kiến tướng quân.” Bạch Thanh Đồng cung kính hành lễ.
Lưu Trường Phong nhìn hắn một chút, nói: “Ngươi là Bạch Thanh Đồng? Năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Mười sáu tuổi.”
“Ân.”
Lưu Trường Phong trầm tư nhìn hắn. Y nhận lệnh của Nhiếp chính vương, phải để ý chiếu cố thiếu niên từ phủ nhiếp chính vương này, để hắn ở bên người để rèn luyện một thời gian.
Tuy rằng, Lưu Trường Phong quanh năm đóng ở biên quan, nhưng vẫn rất nhanh nhạy với tin tức trong kinh. Từ lâu y đã biết thiếu niên này với Nhiếp chính vương có chút quan hệ thân mật, thậm chí còn có lời đồn hắn là nam sủng của Nhiếp chính Vương.
Bất quá nhìn thiếu niên trước mặt, Lưu Trường Phong lập tức cảm thấy lời đồn trên là sai. Bởi lẽ thiếu niên hai mắt trong trẻo, thần thái kiên định, nhìn thẳng y không chút hoang mang, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, có lẽ là một nhân tài đáng để bồi đắp.
Tâm trạng y lúc này có chút lưỡng lự. Bởi vì lệnh Nhiếp chính vương giao cho rất mơ hồ, chỉ nhấn mạnh phải bảo vệ thiếu niên bình an, những cái khác đều mặc y an bài. Như thế trái lại càng khiến y có chút khó có thể hạ thủ.
Nếu muốn bảo hộ thiếu niên bình an, thì cứ đưa thẳng về hậu cần phụ trách lương thảo, khí giới là an toàn nhất – vừa không phải ra chiến trường, hồ lộng 2, 3 năm sau gọi về thăng chức. Đây là loại chuyện Lưu Trường Phong khinh nhất. Đám con ông cháu cha từ kinh thành tới, kẻ nào yếu đuối, tham sống sợ chết là y tống thẳng tới nơi đó luôn.
Thế nhưng thiếu niên trước mắt mắt này, trong ánh mắt hắn có nhiệt tình và nhiệt huyết, có hi vọng và dã tâm đối với thời gian mà chỉ tuổi thiếu niên mới có.
Đâu phải hạng người tầm thường chịu ở dưới người khác.
Với khả năng nhìn người của Lưu Trường Phong, chỉ liếc mắt đã đủ nhìn ra khát vọng tận đáy lòng Bạch Thanh Đồng, cho nên y mới lưỡng lự.
Bạch Thanh Đồng thấy tướng quân nói với hắn hai câu xong liền lặng yên, ngực có chút bất an, nhưng vẫn kiên nhẫn đợi. Cuối cùng tướng quân mở miệng nói.
“Tại sao ngươi lại tới nơi này?”
Bạch Thanh Đồng hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Lưu tướng quân, phát hiện đáy mắt y sự thẩm tra và đánh giá, liền hiểu ngay. Hắn suy nghĩ một chút, nói: “Tiểu chức chỉ biết bảo vệ quốc gia, phòng ngự ranh giới Đại Tề ta, thực hiện lòng trung thành và trách nhiệm mà mỗi chiến sĩ phải có. Ngoài ra, Thanh Đồng bất tài, cũng mong được rèn luyện bản thân, thực sự trở trành người có ích cho quốc gia, vì bách tính biên quan, vì bệ hạ, vì đại nghiệp của Đại Tề ta. “
Lưu Trường Phong xem xét tỉ mỉ hắn trong chốc lát, chậm rãi nói: “Ngươi có chắc mình hiểu rõ không? Biên quan kham khổ, hơn nữa lũ Bắc di nhân (lũ man di mọi rợ phương Bắc) giảo hoạt hung ác, lúc nào cũng có thể mất mạng. Ngươi không sợ sao?”
Bạch Thanh Đồng mỉm cười, vẫn giữ thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói: “Nghe nói đại nhân tòng quân khi chưa đủ mười sáu, làm một giáo úy tiên phong suốt tám năm, mãi cho đến khi Nhiếp chính vương tuệ nhãn thức nhân (có mắt nhìn người), mới thẳng bước lên chức tướng. Nếu tướng quân có thể tôi luyện tám năm, một bước trên trời, lẽ nào Thanh Đồng lại không như thế được sao?” Ta tự cảm thấy mình không thua kém gì ngươi a.
Lưu Trường Phong ngẩn người, nhìn thấy sự cuồng vọng và tự tin trong đáy mắt người thiếu niên, đột nhiên cất tiếng cười to.
Y xuất thân nghèo khó, nhân cách chính trực nên khó lấy lòng quan trên, lại không có ô dù hậu thuẫn. Từ binh sĩ bình thường được lên chức giáo úy tiên phong, tròn tám năm không có thăng chức. Nếu không phải gặp được Nhiếp chính vương, nói không chừng bây giờ vẫn còn ở trong lều trại quân tiên phong đi.
Tuy rằng hiện thực đã chứng minh nhiếp chính vương quả thực tuệ nhãn thức nhân, không chọn sai người. Nhưng y tám năm không thăng không tiến lại đùng một cái lên làm tướng quân đã trở thành trò cười trong mắt rất nhiều người. Bởi vậy từ sau khi y thăng lên chức tướng quân, thanh uy hiển hách, không người nào dám đối mặt với y mà nhắc tới chuyện này, rất sợ động đến điều kiêng kỵ của y.
Bao năm qua, Bạch Thanh Đồng chính là người đầu tiên dám đối mặt mà nói thẳng với y việc này.
“Tốt! Tiểu tử ngươi cũng có khí phách lắm.” Ánh mắt Lưu Trường Phong lộ vẻ tán thưởng, liền quyết định: “Đã như vậy, ngươi liền ở lại bên cạnh Lưu mỗ ta làm một Phiêu Kị giáo úy đi. Để Lưu mỗ ta nhìn xem, ngươi có phải kỳ tài số một hay không.”
Bạch Thanh Đồng mừng rỡ. Suốt chặng đường, hắn vẫn nghe Tử Mặc “giới thiệu” về Lưu Trường Phong, sớm đã ngưỡng mộ y. Đến chiều lại tận mắt kiến Lưu Trường Phong trở về từ chiến trường – uy phong lẫm liệt, càng thêm sùng bái.
Vội vã vén trường bào, quì một gối, cao giọng đáp: “Vâng!”
“Vương gia, đã đến Sùng Sơn quan rồi.”
“Ân.”
Già La Diêu một tay đỡ đầu, một tay vuốt ngực, nhắm mắt tựa ở nhuyễn tháp.
Qua Sung Sơn quan, đi về phía bắc thêm một ngày là tới Kinh Châu, từ đó tiếp tục đi về hướng tây sẽ tới hành lang trường Tây, cửa ngõ Đại Tề – Đức An quan. Đây chính là đích đến lần này của Già La Diêu.
Tử Hà thấy trước mắt sẽ tới Kính Châu mà Vương gia vẫn không có tinh thần, bèn nói:
“Ngài mệt lắm ạ? Bằng không chúng ta nghỉ ở Sùng Sơn quan một ngày ?”
Già La Diêu hơi trợn mắt, nói: “Không cần. Tiếp tục chạy đi.”
Qua tân niên, lũ bắc di nhân sẽ lập tức bắt đầu trận càn quét mùa xuân. Lần này bọn chúng bị tuyết lớn phủ kín núi, nội tư thiếu thốn, khí thế sẽ càng hung hăng.
Bức tấu chương trước đó vài ngày tấu, bắc di nhân cùng lang tộc phía bắc sa mạc cấu kết, liên tiếp tấn công ba tòa thành trong dãy hành lang Trường Tây.
Tiểu hoàng đế tức giận đến dậm chân, gia tăng phòng thủ phía bắc. Già La Diêu dũng mãnh thiện chiến, vận binh như thần, cuối cùng quyết định tự mình mang binh giám quân, đánh tan thế lực bắc di và lang tộc.
Mấy ngày nay, tấu chương về biên quan đổ về như lở tuyết, khiến cho khuôn mặt trắng trẻo của tiểu hoàng đế hết đen lại trắng
Y lên tinh thần ngồi dậy, nói: “Đem những tấu chương hôm nay lại đây.”
Tử Hà thưa vâng rồi đưa lên một xấp sổ con về quân vụ, còn có thêm một ít tấu chương từ trong kinh.
Già La Diêu chậm rãi nhìn. Tử Hà lẳng lặng ở bên nấu cháo cho Vương gia.
Mấy ngày nay Vương gia ăn uống không được tốt, khí sắc cũng kém đi rất nhiều. Đáng tiếc Vương ngự y chưa tới, Vương gia cũng không cho những ngự y khác khám bệnh. Tử Hà cũng không thể làm gì khác là cố gắng chăm sóc Vương gia hết sức có thể.
Già La Diêu tới Sùng Sơn quan vẫn chưa dừng lại mà chạy một mạch đến lúc hoàng hôn tới Kính Châu.
Y buông tấu chương, đẩy cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, không khỏi mỉm cười, nói: “Xem ra gần đây, Lưu tướng quân đạt thành quả không tệ.”
Tử Hà cũng lại gần nhìn thoáng qua, nói: “Lưu tướng quân là người nghiêm khắc. Dân chúng Kính Châu nhiều như thế này, không biết bao người phải gặp ác mộng .”
“Ngươi quá coi thường bách tính nơi biên quan rồi. Nếu như Kính Châu bị tấn công, tất cả nam nữ già trẻ trong thành sẽ trở thành binh sĩ xuất sắc trên chiến trường.”
Tử Hà cười nói: “Bách tính giai binh (mọi người đều là lính). Chính sách Vương gia lập ra mười năm trước ở biên quan, càng lúc càng thấy hiệu quả”
Già La Diêu không cười, chỉ nhìn tường thành cao, dày trước mặt, nhớ đến người thiếu niên đã chia cách hơn tháng nay.
Già La Diêu bật lên tiếng rên rỉ khe khẽ, ngửa cổ lên, bám chặt lấy bờ vai thiếu niên kia.
Hai người y phục còn chưa cởi hết. Bạch Thanh Đồng cực kỳ thuần thục cùng ôn nhu mà tiến vào cơ thể y, ngón tay linh hoạt mơn trớn phía trước của y.
Tiếng ma sát của y phục, tiếng động ái muội của thân thể va chạm lẫn nhau, còn có tiếng thở dốc cùng rên rỉ trong cảm xúc cao triều mãnh liệt của hai người, đều mang lại cho gian thư phòng qua trưa một vẻ kiềm diễm cùng *** mị vô pháp hình dung.
Tay Già La Diêu huých vào bộ cờ đặt trên bàn, ván cờ đánh dở dang cùng hộp đựng quân cờ rơi xuống, từng đốm đen tung tóe khắp tháp.
Y sờ soạng như muốn bắt lấy gì đó, lại chỉ nắm được vài quân cờ.
Chiếc vòng vàng trên ngón áp út tỏa sáng trước mắt.
Bạch Thanh Đồng cầm lấy tay y mà đặt lên đó một nụ hôn, mồ hôi phủ lên trên cơ thể. Ngón tay buông lỏng, quân cờ rơi xuống giữa hai cơ thể đang quấn vào nhau.
Bạch Thanh Đồng đột nhiên siết chặt lấy y, ngã người lên tháp, buông một tiếng thở dài thỏa mãn.
Già La Diêu toàn thân rã rời không còn sức lực, nằm trong lòng thiếu niên kia lần xuống tìm kiếm.
Bạch Thanh Đồng bắt lấy tay y, đôi mắt luôn trong trẻo đen thăm thẳm như không thấy đáy.
“Cờ…” Già La Diêu thì thầm.
“Kệ đi.” Bạch Thanh Đồng cùng y đối mặt ôm sát lấy nhau, hơi thở nóng hổi phả lên hai gò má y.
Hai người nằm trên tháp giữa những quân cờ tản mác, có cảm giác lãng mạn một cách kỳ dị.
Bạch Thanh Đồng thư thái thỏa mãn, cúi đầu hỏi: “Có thoải mái không?”
Thanh âm khàn khàn của thiếu niên còn mang theo khí tức tình sắc lưu lại. Già La Diêu vuốt lên lọn tóc hỗn loạn của hắn, hàm hồ đáp lại.
Bạch Thanh Đồng không hài lòng nhéo nhẹ một cái lên phần hông thanh mảnh của y.
Già La Diêu nheo mắt, mỉm cười nói: “Thoải mái. Cực kỳ thoải mái.”
Đến lúc này Bạch Thanh Đồng mới nở nụ cười, biếng nhác ôm y nằm đó.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang. Ngày hôm sau Già La Diêu vào triều, các đại thần kinh ngạc phát hiện nhiếp chính Vương luôn lãnh tĩnh tự trì tâm tình có vẻ phi thường tốt. Tuy rằng thái độ vẫn là thản nhiên, nhưng như thể xuân phong thổi qua, toàn thân đều mang chút độ ấm.
Tiểu hoàng đế cũng phát hiện hoàng thúc dường như có chút… xuân phong mãn diện (mặt tươi như hoa, mặt đầy gió xuân =)))? Đến đầu mày khóe mắt cũng không quá nghiêm nghị như trước.
Lệnh nhập ngũ của Bạch Thanh Đồng đã tới, cũng đi đến bộ binh báo danh đầu tiên. Cùng nhập ngũ với hắn là vài tên con ông cháu cha. Bất quá khiến cho hắn ngạc nhiên là Triệu tam thiếu gia Triệu Tử Anh hay gây sự với hắn cư nhiên cũng đến.
Nhưng dù sao cũng không có gì là lạ, cha Triệu Tử Anh là Thượng thư bộ binh, hiện tại biên quan miền Bắc đang rối loạn, dị tộc quấy nhiễu, đối triều đình mà nói tuy không phải chuyện tốt, nhưng đối với đám con cháu quan lại muốn tìm cơ hội vươn lên cũng là một thời cơ tốt. Nhập ngũ mang về một cái chiến công, cũng dễ dàng thăng tiến.
Triệu Tử Anh gặp Bạch Thanh Đồng thì hừ mũi một cái.
Bạch Thanh Đồng tự nhiên không còn nhớ rằng việc ngày hôm đó bị hắn châm chọc cùng kích thích xong, bản thân mới vì mất mặt mà chạy về say khướt chạy về vương phủ, kết quả lại đi cưỡng bức Già La Diêu, ngày hôm sau vì bị đả kích chạy trốn mà ngã ngựa mất trí nhớ. Nhưng bất luận là trước hay sau khi hắn mất trí nhớ thì hai người vẫn đều không hợp nhau, điểm này thì không còn gì để nghi ngờ nữa.
Bạch Thanh Đồng lạnh nhạt nhìn hắn một cái, không có hứng thú để ý đến sự khiêu khích của hắn, lấy số hiệu từ bộ binh, nhất nhất chào hỏi tất thảy bạn đồng ngũ.
Tính tình hắn vốn rất tốt, lại giỏi giao thiệp với người khác, cho đến mùng mười xuất chinh thì đã làm thân được với không ít đồng sự.
Đêm trước ngày đại quân xuất phát, Già La Diêu không tiện xuất kinh đưa tiễn, chỉ đành tiễn hắn đến đại môn vương phủ, nhìn hắn hồi lâu chỉ nói ra hai chữ.
“… Bảo trọng!”
Bạch Thanh Đồng cười đến ung dung, nhìn bọn Tử Mặc đứng đằng xa, liền hơi cúi xuống gần y, khẽ nói: “Chờ ta!”
Trong đôi mắt trong trẻo có lưu luyến, có yêu thương, nhưng lại có càng nhiều kiên định.
Già La Diêu lặng yên nhìn hắn, khóe miệng vẽ lên nét cười, khe khẽ gật đầu.
Bạch Thanh Đồng mỉm cười, không nói gì thêm. Xoay người tiêu sái nhảy lên lưng ngựa, vung roi nói với Tử Mặc: “Đi!”
Nhìn bóng lưng hai người dứt khoát ra đi, mãi cho đến khi không còn thấy được nữa.
Cao quản gia thấy nhiếp chính Vương vẫn thần người trước đại môn mà nhìn ra đằng xa, lại gần nói: “Vương gia, trong quân ngài đều đã thu xếp chu toàn rồi, không có chuyện gì đâu. Trời lạnh, vẫn nên quay về phòng thì hơn.”
Già La Diêu kéo lên tấm chăn đắp trên đùi, cảm thấy đúng thật có chút lạnh.
Từ kinh thành đến biên quan phía bắc đường xá xa xôi. Hành quân không ngừng nghỉ, suốt một tháng trời rong ruổi trên lưng ngựa, hai bên đùi Bạch Thanh Đồng cọ xát ra một tầng chai.
Vất vả mãi cũng tới Kính Châu. Bởi mùa đông giá rét mới vừa đi qua, binh mã Bắc Di bắt đầu rục rịch, biên quan đã xảy ra vài trận chiến nhỏ.
Thời điểm bọn họ đến nơi, vừa lúc gặp Lưu tướng quân đang dẫn theo một đội nhân mã từ bên ngoài truy tiễu trở về thành. Máu đỏ tươi bị gió lạnh thổi cho đông lại trên chiến giáp, mang lại cảm giác thê lệ cùng huyết tinh. Những binh sĩ đều mang sắc mặt ngưng trọng, không có sự mừng rỡ cùng thoải mái vì đã đánh đuổi được quân Bắc Di mà chỉ có sát khí sót lại cùng sự mỏi mệt rã rời.
Bạch Thanh Đồng cùng tân binh đều bị yêu cầu xuống ngựa, cùng bộ binh thi lễ với tướng quân.
Lưu Trường Phong chỉ nhìn liếc qua đám tân binh tôm tép mới vào thành đang xếp thành hai hàng rồi cứ thế mang theo đám bộ hạ mới vừa đánh đuổi bọn người Bắc Di phi ngực về doanh trại. Sau lưng ngựa còn buộc hai cái đầu của tướng lãnh bên địch.
Bạch Thanh Đồng mở tròn mắt, phát hiện không chỉ riêng tướng quân mà gần như mỗi tướng sĩ đều có mấy cái đầu địch, buộc túm hết tóc lại ngoắc phía sau, nảy lên nảy xuống theo nhịp ngựa phi, thậm chí còn có thể thấy rõ vài khuôn mặt chết không nhắm mắt.
Mặt hắn trở nên trắng bệch.
Từ lâu đã nghe đồn Lưu tướng quân đóng ở biên quan nhiền năm, sát khí rất nặng.
Vì muốn chấn nhiếp (dọa người á) cùng thị uy, mỗi lần thắng trận đều bắt các sĩ binh cắt lấy vài cái đầu đám quân xâm lược treo ngoài tường thành.
Vừa rồi khi vào thành bọn họ có thấy trên cổng thành cao ngất có treo lủng lẳng vài cái đầu đã khô quắt, cảm giác không đến mức quá chân thật. Nhưng ở khoảng cách gần như thế được tận mắt nhìn thấy một đám đầu còn “tươi” nguyên, ít nhiều vẫn bị kích động.
Bất quá hắn nghiêng đầu nhìn lại, đúng lúc thấy khuôn mặt trắng bệch xanh lét khoa trương hơn hắn gấp mấy lần của Triệu Tử Anh, còn vã mồ hôi lạnh đầm đìa, liền thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều.
CHWONG 35.
Sẩm tối, Bạch Thanh Đồng được Lưu Trường Phong triệu kiến trong lều lớn. Tướng quân đằng đằng sát khí buổi chiều sau khi bỏ đi khôi giáp (mũ sắt, áo giáp), nhìn qua lại có vài phần phong thái của nho tướng. Hơn nữa vị tướng quân này có vẻ không lớn tuổi lắm, tối đa chỉ khoảng ba mươi mấy, diện mạo vô cùng oai hùng.
“Bái kiến tướng quân.” Bạch Thanh Đồng cung kính hành lễ.
Lưu Trường Phong nhìn hắn một chút, nói: “Ngươi là Bạch Thanh Đồng? Năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Mười sáu tuổi.”
“Ân.”
Lưu Trường Phong trầm tư nhìn hắn. Y nhận lệnh của Nhiếp chính vương, phải để ý chiếu cố thiếu niên từ phủ nhiếp chính vương này, để hắn ở bên người để rèn luyện một thời gian.
Tuy rằng, Lưu Trường Phong quanh năm đóng ở biên quan, nhưng vẫn rất nhanh nhạy với tin tức trong kinh. Từ lâu y đã biết thiếu niên này với Nhiếp chính vương có chút quan hệ thân mật, thậm chí còn có lời đồn hắn là nam sủng của Nhiếp chính Vương.
Bất quá nhìn thiếu niên trước mặt, Lưu Trường Phong lập tức cảm thấy lời đồn trên là sai. Bởi lẽ thiếu niên hai mắt trong trẻo, thần thái kiên định, nhìn thẳng y không chút hoang mang, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, có lẽ là một nhân tài đáng để bồi đắp.
Tâm trạng y lúc này có chút lưỡng lự. Bởi vì lệnh Nhiếp chính vương giao cho rất mơ hồ, chỉ nhấn mạnh phải bảo vệ thiếu niên bình an, những cái khác đều mặc y an bài. Như thế trái lại càng khiến y có chút khó có thể hạ thủ.
Nếu muốn bảo hộ thiếu niên bình an, thì cứ đưa thẳng về hậu cần phụ trách lương thảo, khí giới là an toàn nhất – vừa không phải ra chiến trường, hồ lộng 2, 3 năm sau gọi về thăng chức. Đây là loại chuyện Lưu Trường Phong khinh nhất. Đám con ông cháu cha từ kinh thành tới, kẻ nào yếu đuối, tham sống sợ chết là y tống thẳng tới nơi đó luôn.
Thế nhưng thiếu niên trước mắt mắt này, trong ánh mắt hắn có nhiệt tình và nhiệt huyết, có hi vọng và dã tâm đối với thời gian mà chỉ tuổi thiếu niên mới có.
Đâu phải hạng người tầm thường chịu ở dưới người khác.
Với khả năng nhìn người của Lưu Trường Phong, chỉ liếc mắt đã đủ nhìn ra khát vọng tận đáy lòng Bạch Thanh Đồng, cho nên y mới lưỡng lự.
Bạch Thanh Đồng thấy tướng quân nói với hắn hai câu xong liền lặng yên, ngực có chút bất an, nhưng vẫn kiên nhẫn đợi. Cuối cùng tướng quân mở miệng nói.
“Tại sao ngươi lại tới nơi này?”
Bạch Thanh Đồng hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Lưu tướng quân, phát hiện đáy mắt y sự thẩm tra và đánh giá, liền hiểu ngay. Hắn suy nghĩ một chút, nói: “Tiểu chức chỉ biết bảo vệ quốc gia, phòng ngự ranh giới Đại Tề ta, thực hiện lòng trung thành và trách nhiệm mà mỗi chiến sĩ phải có. Ngoài ra, Thanh Đồng bất tài, cũng mong được rèn luyện bản thân, thực sự trở trành người có ích cho quốc gia, vì bách tính biên quan, vì bệ hạ, vì đại nghiệp của Đại Tề ta. “
Lưu Trường Phong xem xét tỉ mỉ hắn trong chốc lát, chậm rãi nói: “Ngươi có chắc mình hiểu rõ không? Biên quan kham khổ, hơn nữa lũ Bắc di nhân (lũ man di mọi rợ phương Bắc) giảo hoạt hung ác, lúc nào cũng có thể mất mạng. Ngươi không sợ sao?”
Bạch Thanh Đồng mỉm cười, vẫn giữ thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh mà nói: “Nghe nói đại nhân tòng quân khi chưa đủ mười sáu, làm một giáo úy tiên phong suốt tám năm, mãi cho đến khi Nhiếp chính vương tuệ nhãn thức nhân (có mắt nhìn người), mới thẳng bước lên chức tướng. Nếu tướng quân có thể tôi luyện tám năm, một bước trên trời, lẽ nào Thanh Đồng lại không như thế được sao?” Ta tự cảm thấy mình không thua kém gì ngươi a.
Lưu Trường Phong ngẩn người, nhìn thấy sự cuồng vọng và tự tin trong đáy mắt người thiếu niên, đột nhiên cất tiếng cười to.
Y xuất thân nghèo khó, nhân cách chính trực nên khó lấy lòng quan trên, lại không có ô dù hậu thuẫn. Từ binh sĩ bình thường được lên chức giáo úy tiên phong, tròn tám năm không có thăng chức. Nếu không phải gặp được Nhiếp chính vương, nói không chừng bây giờ vẫn còn ở trong lều trại quân tiên phong đi.
Tuy rằng hiện thực đã chứng minh nhiếp chính vương quả thực tuệ nhãn thức nhân, không chọn sai người. Nhưng y tám năm không thăng không tiến lại đùng một cái lên làm tướng quân đã trở thành trò cười trong mắt rất nhiều người. Bởi vậy từ sau khi y thăng lên chức tướng quân, thanh uy hiển hách, không người nào dám đối mặt với y mà nhắc tới chuyện này, rất sợ động đến điều kiêng kỵ của y.
Bao năm qua, Bạch Thanh Đồng chính là người đầu tiên dám đối mặt mà nói thẳng với y việc này.
“Tốt! Tiểu tử ngươi cũng có khí phách lắm.” Ánh mắt Lưu Trường Phong lộ vẻ tán thưởng, liền quyết định: “Đã như vậy, ngươi liền ở lại bên cạnh Lưu mỗ ta làm một Phiêu Kị giáo úy đi. Để Lưu mỗ ta nhìn xem, ngươi có phải kỳ tài số một hay không.”
Bạch Thanh Đồng mừng rỡ. Suốt chặng đường, hắn vẫn nghe Tử Mặc “giới thiệu” về Lưu Trường Phong, sớm đã ngưỡng mộ y. Đến chiều lại tận mắt kiến Lưu Trường Phong trở về từ chiến trường – uy phong lẫm liệt, càng thêm sùng bái.
Vội vã vén trường bào, quì một gối, cao giọng đáp: “Vâng!”
“Vương gia, đã đến Sùng Sơn quan rồi.”
“Ân.”
Già La Diêu một tay đỡ đầu, một tay vuốt ngực, nhắm mắt tựa ở nhuyễn tháp.
Qua Sung Sơn quan, đi về phía bắc thêm một ngày là tới Kinh Châu, từ đó tiếp tục đi về hướng tây sẽ tới hành lang trường Tây, cửa ngõ Đại Tề – Đức An quan. Đây chính là đích đến lần này của Già La Diêu.
Tử Hà thấy trước mắt sẽ tới Kính Châu mà Vương gia vẫn không có tinh thần, bèn nói:
“Ngài mệt lắm ạ? Bằng không chúng ta nghỉ ở Sùng Sơn quan một ngày ?”
Già La Diêu hơi trợn mắt, nói: “Không cần. Tiếp tục chạy đi.”
Qua tân niên, lũ bắc di nhân sẽ lập tức bắt đầu trận càn quét mùa xuân. Lần này bọn chúng bị tuyết lớn phủ kín núi, nội tư thiếu thốn, khí thế sẽ càng hung hăng.
Bức tấu chương trước đó vài ngày tấu, bắc di nhân cùng lang tộc phía bắc sa mạc cấu kết, liên tiếp tấn công ba tòa thành trong dãy hành lang Trường Tây.
Tiểu hoàng đế tức giận đến dậm chân, gia tăng phòng thủ phía bắc. Già La Diêu dũng mãnh thiện chiến, vận binh như thần, cuối cùng quyết định tự mình mang binh giám quân, đánh tan thế lực bắc di và lang tộc.
Mấy ngày nay, tấu chương về biên quan đổ về như lở tuyết, khiến cho khuôn mặt trắng trẻo của tiểu hoàng đế hết đen lại trắng
Y lên tinh thần ngồi dậy, nói: “Đem những tấu chương hôm nay lại đây.”
Tử Hà thưa vâng rồi đưa lên một xấp sổ con về quân vụ, còn có thêm một ít tấu chương từ trong kinh.
Già La Diêu chậm rãi nhìn. Tử Hà lẳng lặng ở bên nấu cháo cho Vương gia.
Mấy ngày nay Vương gia ăn uống không được tốt, khí sắc cũng kém đi rất nhiều. Đáng tiếc Vương ngự y chưa tới, Vương gia cũng không cho những ngự y khác khám bệnh. Tử Hà cũng không thể làm gì khác là cố gắng chăm sóc Vương gia hết sức có thể.
Già La Diêu tới Sùng Sơn quan vẫn chưa dừng lại mà chạy một mạch đến lúc hoàng hôn tới Kính Châu.
Y buông tấu chương, đẩy cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, không khỏi mỉm cười, nói: “Xem ra gần đây, Lưu tướng quân đạt thành quả không tệ.”
Tử Hà cũng lại gần nhìn thoáng qua, nói: “Lưu tướng quân là người nghiêm khắc. Dân chúng Kính Châu nhiều như thế này, không biết bao người phải gặp ác mộng .”
“Ngươi quá coi thường bách tính nơi biên quan rồi. Nếu như Kính Châu bị tấn công, tất cả nam nữ già trẻ trong thành sẽ trở thành binh sĩ xuất sắc trên chiến trường.”
Tử Hà cười nói: “Bách tính giai binh (mọi người đều là lính). Chính sách Vương gia lập ra mười năm trước ở biên quan, càng lúc càng thấy hiệu quả”
Già La Diêu không cười, chỉ nhìn tường thành cao, dày trước mặt, nhớ đến người thiếu niên đã chia cách hơn tháng nay.
Danh sách chương