Già La Diêu nhìn hắn, thấy trong mắt hắn áy náy, lo lắng cùng ảo não đủ loại cảm xúc.

Trong lòng y ấm áp, biết là Bạch Thanh Đồng yêu mình, không khỏi cúi đầu nhìn bụng của bản thân, nhớ tới những lời của Vương ngự y trước đây.

“Vương gia, thứ lão phu nói thẳng. Chân ngài hiện tại chính là đến thời điểm mấu chốt, điều dưỡng cùng khu độc mấy năm, hiện tại kinh mạch ở chân ngài đang chậm rãi hồi phục. Chỉ cần kiên trì đến lúc kết thúc điều trị, liền có thể chậm rãi khôi phục năng lực đi lại. Nhưng nếu ngài muốn lưu lại đứa nhỏ trong bụng, trong thời kì mang thai không thể dùng thuốc. Dược hiệu mất đi, những cố gắng bao năm liền trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”

Già La Diêu nói: “Dù sao cũng đã chờ nhiều năm rồi, chờ thêm chút nữa cũng không phải không được. Đợi sau khi sinh đứa trẻ, bổn vương lại tiếp tục trị liệu.”

Vương ngự y thở dài, nói: ” Vương gia, không đơn giản như vậy. Ngài đã lớn tuổi, vốn đã bỏ qua thời kì khôi phục tốt nhất. Hơn nữa ngài năm đó lần thứ hai trúng độc, đối với kinh mạch tổn hại rất lớn. Lão phu những năm qua cho ngài dùng những dược liệu không chỉ cực kì trân quý, hơn nữa hiệu quả trị liệu chỉ tốt nhất ở lần thứ hai. Nếu lại sử dụng, cho dù điều chỉnh phương thuốc một lần nữa, hiệu quả cũng không đạt tới ba thành. Huống chi…”

Hắn hơi ngừng lại để lựa chọn từ ngữ, quan sát ánh mắt Già La Diêu, cúi đầu chậm rãi nói: “Huống chi ngài thân là ám song, thể chất cùng song nhân bình thường bất đồng, không chỉ phải mang gánh nặng là mang thai, nên càng đối với thân thể cùng kinh mạch ở chân tạo thành áp lực và tổn hại lớn. Chỉ sợ sau khi ngài sinh đứa trẻ, còn cần rất nhiều thời gian để điều dưỡng bù đắp cho cơ thể.

Nếu làm không tốt, chân của ngài có thể so với bây giờ còn không bằng.”

Già La Diêu theo bản năng ấn ấn đùi của mình, nơi đó những năm qua kiên trì không ngừng rèn luyện cùng mát xa, miễn cưỡng duy trì trạng thái không thay đổi giống với cơ thể, nhưng nếu một thời kì ngừng trị liệu… Không biết sẽ suy tàn thành bộ dạng gì nữa.

Rốt cuộc cũng không thể đứng dậy được sao? Già La Diêu có chút mờ mịt.

Tuy rằng nhẫn nại nhiều năm, chờ đợi nhiều năm, chịu đựng nhiều năm. Y đã có thói quen thân thể không trọn vẹn, thói quen di chuyển dựa vào xe lăn, nhưng ở sâu trong nội tâm, ham muốn có thể tự do đi lại vẫn tồn tại. Khát vọng rời khỏi xe lăn, tự do đi lại thủy chung vẫn tồn tại ở đáy lòng y.

Nhưng mà, buông tha ư?

Y nhẹ nhàng xoa bụng mình.

Nơi này có huyết mạch của y. Có huyết mạch của y cùng với thiếu niên kia.

Từng bởi khuynh hướng giới tính của mình, y đã nghĩ cuộc đời này sẽ không có con nối dõi. Nhưng vận mệnh đã từng đối với y quá mức hà khắc cùng bất công lần này lại bất khả tư nghị, ở thời điểm y nghĩ cũng không hề nghĩ tới, rốt cục quan tâm đến y.

Khóe môi Già La Diêu chuyển động, khẽ cười.

Buông tay, đương nhiên không có khả năng.

Y nhắm mắt lại, ngả người về phía sau, thoải mái mà tựa người lên xe lăn, giọng nói nhẹ nhàng, thậm chí hàm chứa một chút vui sướng, nói: “Vương ngự y, từ hôm nay bắt đầu, giúp bổn vương an thai đi.”

Vương ngự y cũng không nói gì, cúi đầu trả lời: “Tuân mệnh.”

“Diêu?”

Già La Diêu phục hồi tinh thần, nhìn thiếu niên đang bất an trước mắt, nghiêm mặt nói: “Ở trên chiến trường, bị thương là điều không thể tránh khỏi, ta chỉ hy vọng, ngươi về sau có thể nghĩ nhiều đến ta cùng… Quan tâm người của ngươi, không cần lấy sinh mệnh của mình ra đùa giỡn.”

Bạch Thanh Đồng xoay người cầm tay y, thấp giọng nói: “Kỳ thực ngày đó ta thực sự sợ hãi. Nghe thấy đao phong phía sau, nhưng căn bản không kịp xoay người lại, chỉ có thể theo bản năng lăn qua trên mặt đất. Trong giây phút đao chém lên người ta, ta nghĩ đã kết thúc, khung cảnh trước mắt trở nên tối đen.”

Già La Diêu không khỏi nắm chặt lấy tay hắn.

Bạch Thanh Đồng còn nghiêm túc nhìn y, nói: “Thời khắc gần với tử vong như vậy, ta chính là không cam lòng. Thật sự không cam lòng. Trong lòng ta nghĩ đến ngươi. Ta nghĩ không thể ngã xuống như vậy, không thể không còn cơ hội gặp lại ngươi nữa. Ta như thế nào có thể chết ở nơi đó?

Sau đó ta chậm rãi mở mắt ra, phát hiện bản thân còn chưa chết. Người bắc di kia vừa muốn nhảy đi lên, Tử Mặc theo sau lưng đâm chết. Ta lau máu ở sau gáy, từ trên mặt đất đứng lên, trong lòng thầm nghĩ, tuyệt sẽ không có lần sau!”

Hắn cười cười, sau đó thực nghiêm túc nhìn Già La Diêu, nói từng chữ: “Diêu, ta thề, sẽ tuyệt không có lần sau! Ta sẽ vĩnh viễn không khinh thường tính mạng của bản thân mình. Bởi vì ta còn có ngươi.”

Già La Diêu trong lòng chấn động, hai tay run rẩy. Y cảm thấy cả đời mình cũng sẽ không nghe được lời nói nào cảm động hơn những lời kia.

Y rốt cuộc nhịn không được, gắt gao đem thiếu niên trước mặt ôm vào trong ngực.

Bạch Thanh Đồng cảm giác được thân thể y run rẩy, không nghĩ tới y lại kích động như vậy, có chút bối rối, đành phải lẳng lặng ôm lại y.

Qua một lát, cảm giác Già La Diêu rốt cục dần dần bình tĩnh hơn, Bạch Thanh Đồng sợ y ngượng ngùng, mở miệng trước: “Lần này có thể ở lại bao lâu? Có phải còn muốn quay về Đức An Quan?

Già La Diêu quả thật vì hành vi vừa rồi của bản thân mà có chút ngượng ngùng, trên mặt hơi ửng đỏ, cúi đầu nói: “Chuyện ở biên quan xong xuôi, chuẩn bị quay về kinh. Lần này không vội, có khả năng ở lại lâu hơn.”

Bạch Thanh Đồng mấy ngày gần đây vẫn dưỡng thương, không rõ ràng tình huống ở Đức An Quan. Nhưng trước trận biết y xuất động đặc chủng hắc kỵ, nhớ đến thủ đoạn của y, rất tin tưởng y có thể giải quyết nguy cơ của biên quan, nên cũng không kinh ngạc. Nhưng vẫn cảm thấy bội phục, chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi có thể tiêu diệt liên thủ của lang tộc và bắc di, giúp Kinh Châu thoải mái hơn nhiều. Mà quan trọng nhất là y có thể ở lại, mới là kinh hỷ lớn nhất.

“Thật sự là rất tốt!” Hai tròng mắt thiếu niên phát ra quang mang vui sướng, dùng sức hôn môi Già La Diêu.

Già La Diêu lần này tới Kính Châu cũng giống như lần trước, vô cùng bí ẩn. Y đem Bạch Thanh Đồng đến nơi mình đang cư ngụ, để quân lính bên trong đều nhận biết được. Buổi tối, Bạch Thanh Đồng nằm sấp trên giường để Tử Mặc giúp hắn thay dược, Già La Diêu ở bên quan sát.

Thay dược xong, Tử Hà tiến vào, trên khay bưng hai chén dược. Hắn lấy một bát cung kính đưa cho Già La Diêu: “Vương gia, mời ngài uống thuốc.” Sau đó lấy bát kia, đưa cho Bạch Thanh Đồng, cười nói: “Ngươi cũng vậy.”

Bạch Thanh Đồng nhăn mặt uống, sau đó hỏi Già La Diêu: “Uống dược gì vậy?”

Già La Diêu cúi đầu, không nói, đưa chén thuốc cho Tử Hà, phất tay.

Tử Hà cùng Tử Mặc lập tức nhanh chóng dọn dẹp rồi lui ra. Tử Mặc còn giúp hai người đóng cửa cẩn thận.

Bạch Thanh Đồng thấy Tử Mặc trước khi đi còn hướng hắn nháy mắt, quay lại trừng mắt một cái, sau đó bắt đầu cười ngây ngô.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Bạch Thanh Đồng đã muốn quên vấn đề vừa hỏi, cười meo meo (hay là gian nhỉ? =.=|||) nhìn Già La Diêu: “Diêu, sắc trời đã muộn, chúng ta nghỉ ngơi đi.”

Già La Diêu sắc mặt lúng túng, chuyển động xe lăn: “Ta ngủ ở phòng bên cạnh.”

“Vì sao?” Bạch Thanh Đồng đứng lên ngăn y, nói: “Chúng ta thật vất vả mới có thể gặp nhau, làm sao có thể tách ra. Đến, chúng ta cùng ngủ. Ta rất nhớ ngươi a…”

Câu cuối cùng vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng, nhìn chăm chú Già La Diêu, tối vô hạn.

Già La Diêu ho nhẹ, nói: “Đồng, ngươi bị thương cần hảo hảo nghỉ ngơi. Ta không muốn ảnh hưởng tới vết thương của ngươi…”

“Ngươi không ở mới ảnh hưởng tới ta!” Bạch Thanh Đồng đưa y lên giường, bá đạo nói: “Cùng nhau ngủ! Không được phản đối!”

Già La Diêu bất đắc dĩ nhìn hắn, đành phải yên lặng cởi thắt lưng, bỗng nhiên ngừng lại một chút, nói: “Đêm nay cái gì cũng không được làm! Không được không thành thật!”

Bạch Thanh Đồng đang nhìn y cởi áo lộ ra cái cổ thon dài cùng mơ hồ nhìn thấy xương quai xanh, nghe vậy không khỏi nuốt nước miếng, theo bản năng liếc mắt xuống nửa người dưới của chính mình.

Già La Diêu nhìn theo ánh mắt hắn, mặt không chút thay đổi đem áo đã cởi mặc lại, thản nhiên nói: “Ta tốt hơn vẫn là ngủ ở phòng cách vách.”

“Đừng! Đừng!” Bạch Thanh Đồng đáng thương hề hề ôm lấy y, khuôn mặt đầy nước mũi nước mắt nói: “Đừng tàn nhẫn như vậy. Ta chỉ là kìm lòng không đậu. Ta cam đoan tối nay cái gì cũng không làm, thật sự ! Chớ đi…”

Già La Diêu tự nhiên hiểu được, chỉ là thấy hắn bị thương còn không thành thật, không khỏi buồn bực. Lúc này thấy Bạch Thanh Đồng đau khổ cầu xin, cảm thấy mềm lòng, thầm nghĩ giống như lần trước, lấy tay giúp hắn giải quyết đi. Vì thế không hề kiên trì nữa, cởi áo ra cùng hắn nằm trên giường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện