Bạch Thanh Đồng nghĩ hiện nay thân thể Già La Diêu không được tốt, nếu gặp cục diện kia nên làm sao? Tuy rằng hắn đối với Già La Diêu tin tưởng, nhưng triều đình phức tạp, thay đổi bất ngờ, ở nơi càng cao, sau này càng phải ngoan độc. Phụ thân Bạch Anh còn không phải bởi vậy mà mất mạng?
Bất quá lời này cũng không ai nói ra, ba người liền mau chóng nói sang chuyện khác.
Chạng vạng Bạch Thanh Đồng trở lại Vương phủ, cùng Già La Diêu dùng bữa tối xong, sau khi trở về phòng nói: “Diêu, hiện tại bụng ngươi đã lớn như vậy, vạn nhất bị người khác biết phải làm sao?”
Già La Diêu nói: “Ngươi yên tâm, bên người ta đều là thân tín. Mấy ngày sau ta tính đi đến biệt viện nơi ngoại ô, nơi đó yên tĩnh bí mật, để sau khi hạ sinh đứa nhỏ rồi trở về, sẽ không ai biết. Ngươi cùng ta đi đi.”
Bạch thanh đồng mừng rỡ, nói: “Được. Ta biết ngươi đã an bài tốt. Không cần đợi vài ngày sau, chúng ta ngày mai đi luôn đi.”
Già La Diêu ngạc nhiên nói: “Ngươi mới vừa quay về kinh, không muốn cùng các bằng hữu gặp lại sao?”
Bạch thanh đồng cười nói: “Bằng hữu làm sao so với được với lão bà.”
Già La Diêu sửng sốt, ngây người sau một lúc lâu mới nói: “Nói bậy gì đó.”
Bạch Thanh Đồng cầm chiếc nhẫn trên tay y, nói: “Xem đi, ta đã đem ngươi buộc lại, ngươi không phải lão bà của ta thì là gì?”
Già La Diêu không biết nên khóc hay cười: “Ta là một đại nam nhân, nói làm sao là lão bà của ngươi? Nghe thật kỳ quặc.” Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lại vì biết địa vị của mình trong lòng thiếu niên, mà không khỏi vô cùng vui sướng.
Bạch thanh đồng tự nhiên nhìn ra y vui vẻ, hào phóng nói: “Được. Không phải lão bà, là lão công được không? Dù sao ngươi cũng là mẹ của con ta, điểm ấy không thay đổi được.”
Già La Diêu nghe vậy, bỗng lặng yên một chút, nói: “Đồng, có chuyện vẫn muốn cùng ngươi thương lượng.”
“Chuyện gì vậy?”
“Đứa nhỏ này…” Già la Diêu vuốt ve cái bụng tròn tròn của mình, nhíu mày, đắn đo nói: “Thân phận của đứa nhỏ này, tương lai sợ rằng là một vấn đề. Ta nghĩ…”
Y nói còn chưa dứt lời, liền bị Bạch Thanh Đồng cắt ngang: “Ta hiểu được. Thân phận của đứa nhỏ tất cả đều giao cho ngươi an bài, ta không ý kiến. Cho dù cho nó họ Già La, ta cũng không ngại.”
Già La Diêu cả kinh, vội nói: “Ta không phải ý này. Ta muốn sau khi đứa nhỏ sinh ra, đối ngoại nhân nói đó là hài tử của ngươi, nhận ta làm nghĩa phụ.”
Hắn vừa nói vậy, Bạch Thanh Đồng ngược lại cả kinh nhảy dựng lên, kêu lên: “Cái gì? Điều này sao có thể?”
Già La Diêu nói: “Sao lại không thể? Nói là trước khi ngươi nhập ngũ cùng nữ tử bên ngoài mang thai nó, giờ đem về nhận tổ tông, sẽ không ai hoài nghi.”
Bạch thanh đồng không nghĩ tới y lại nguyện ý đem thân sinh cốt nhục của bản thân nhận thức làm ‘nghĩa tử’, phần dứt bỏ cùng nhượng bộ này, thật sự hắn không thừa nhận nổi.
“Không được!” Hắn chém đinh chặt sắt nói: “Đứa nhỏ này nhất định phải họ Già La! Là thân sinh cốt nhục của Già La Diêu ngươi điểm này tuyệt không thể thay đổi!”
Già La Diêu chậm rãi nói: “Đây chỉ là cách để ứng phó với ngoại nhân mà thôi. Chỉ cần đứa nhỏ có một danh phận trong sạch, có phải công nhận là cốt nhục của ta hay không cũng không là gì.”
“Ta có là gì!” Bạch thanh đồng mặt đỏ lên, tức giận nói: “Nó là được ngươi tân tân khổ khổ mười tháng hạ sinh, không phải là cốt nhục của ngươi thì là của ai? Ta cũng không muốn thân sinh của ngươi tương lai chỉ có thể kêu ngươi là nghĩa phụ. Ta tuyệt đối không đồng ý!”
Già La Diêu còn muốn nói, Bạch Thanh Đồng đã ngắt lời: “Không nói nữa! Đứa nhỏ này là của ngươi cùng một người thị thiếp, nhận thức ta làm nghĩa phụ. Đã định như thế rồi!”
Già la diêu thấy hắn thái độ kiên quyết, lặng yên một lát, đành phải nói: “Ngươi đã kiên trì như vậy, thì cứ thế đi.” Tiếp sau lại cười nói: “Bất quá ta làm sao có thị thiếp? Ta… Việc ta hảo nam phong, có ai lại không biết.”
“Này có gì đâu. Cứ nói say rượu lỡ làm, hoặc đột nhiên thích nữ nhân, thế nào cũng được. Dù sao ngươi luôn luôn có biện pháp giải thích đúng không?” Nói rồi Bạch Thanh Đồng còn đối y nháy mắt mấy cái.
Già la diêu cười khổ. Trong lòng lại vừa cao hứng vừa cảm động, nhất thời nói không nên lời.
Sau khi thương lượng tốt vấn đề danh phận của hài tử, tâm tình Bạch Thanh Đồng nhất thời vô cùng tốt, ngay hôm sau đã thúc dục Già La Diêu lên đường.
Cũng may việc chuẩn bị ở biệt viện đã sớm làm tốt, bởi vậy cũng không chậm trễ bao nhiêu thời gian, chạng vạng hôm đó liền tới biệt viện.
Nơi đó ở ngoại ô phía Tây kinh thành xung quanh là những ngọn núi, phong cảnh thanh nhã, người thưa thớt, hậu sơn còn có một ôn tuyền, quả thật là một nơi bí ẩn để an dưỡng.
Sau khi hai người ở tại nơi này, thể xác và tinh thần đều được thả lỏng vô cùng. Bạch Thanh Đồng thấy nơi đây non xanh nước biếc, vô cùng yêu thích, mang theo tử mặc đi hậu sơn săn thú câu cá, ngoạn đến bất diệc nhạc hồ. (quên trời quên đất)
Già La Diêu hiếm khi thấy bộ dáng trẻ con như vậy của hắn, từ trước đến nay hắn tuy rằng luôn vui vẻ hoạt bát, nhưng ở trong vương phủ dù sao cũng không thể toàn tâm toàn ý thả lỏng như vậy.
Già La Diêu tâm tính yên bình, cũng không đi theo Bạch Thanh Đồng cả ngày. Hai người có khi cùng nhau ngồi trong sân hóng gió, hoặc ở thư phòng đọc sách, tóm lại là vô cùng thoải mái, ở chung thập phần hòa hợp.
Chớp mắt bọn họ đã ở nơi đây nửa tháng, bụng Già La Diêu lại lớn thêm một vòng.
Bạch Thanh Đồng lần này theo Lưu Trường Phong trở về, nghe Lưu Trường Phong nói, chưa hết nửa năm thì chưa cần quay lại biên quan. Nói cách khác, là cho bọn hắn một kỳ nghỉ dài. Cho nên hắn thập phần an tâm, cũng không lo lắng gì.
Tâm muốn bồi Già La Diêu sinh đứa nhỏ, rồi trở lại kinh thành.
Ai ngờ một ngày, Trần công công từ trong cung lại đem một phần thánh chỉ tới, thăng Bạch Thanh Đồng thành Tham tướng, ba ngày sau theo Vương Sùng Miễn tướng quân tới biên quan phía Tây, tham gia vào Tề Hạ đại chiến.
Bạch thanh đồng lúc ấy liền choáng váng.
Già La Diêu bởi thân thể bất tiện, không cùng hắn ra tiếp thánh chỉ. Trần công công kia biết Nhiếp chính vương ở nơi đây an dưỡng, cũng không dám quấy rầy. Đối với Bạch Thanh Đồng rất khách khí nói: “Bạch tham tướng quân tuổi trẻ hứa hẹn, Hoàng Thượng đối với ngài rất coi trọng. Ba ngày sau khởi hành, Bạch tham tướng vẫn là trước tiên nên chuẩn bị thật tốt.”
Bạch thanh đồng ngây người một lát, nói: “Trần công công, tại hạ có một chuyện không rõ, Trần công công nếu có thể vì tại hạ giải thích, thật vô cùng cảm kích.”
Trần công công thấy hắn khách khí như vậy, liền cười nói: “Bạch tham tướng quá lời. Ngài có chuyện gì, nếu tại hạ biết, tất sẽ nói.”
Bạch thanh đồng nói: “Ta vốn là thuộc hạ của Lưu Trường Phong tướng quân, nửa năm sau phải theo hắn quay lại Kính Châu. Vì sao Hoàng Thượng đột nhiên hạ chỉ để ta theo Vương tướng quân tới biên quan phía Tây?”
Trần công công thật đúng là bị hắn hỏi khó, ngơ ngác nói: “Hoàng thượng an bài như vậy, tất có thâm ý của người. Tại hạ chỉ là một công công, cũng không thể minh bạch.” Hắn nghĩ đến quan hệ của Bạch Thanh Đồng cùng Già La Diêu, lại nói thêm: “Bạch tham tướng cùng Nhiếp chính vương quan hệ không tồi, có lẽ Hoàng Thượng coi trọng người, cũng không biết chừng.”
Bạch thanh đồng cúi đầu lặng yên một lát, đối hắn chắp tay nói: “Đa tạ Trần công công. Chuyến này vất vả cho ngài rồi.”
Hắn tiễn Trần công công ra khỏi biệt viện, trước khi lên xe, Trần công công quay đầu lại nói: “Nhiếp chính vương lần này dưỡng bệnh thời gian khá lâu, hoàng thượng vẫn lo lắng cho thân thể ngài ấy, lần này bèn phái ta đến vấn an. Nhưng vừa rồi Cao tổng quản nói Vương gia không tiện gặp khách, Trần mỗ cũng không dám quấy rầy, chính là sau khi trở về không biết nên nói sao với hoàng thượng. Bạch tham tướng có thể nói cho tại hạ thân thể Nhiếp chính vương có tốt hay không? Khi nào có thể quay về kinh thành?”
Bạch thanh đồng mỉm cười nói: “Mong Trần công công trở về tâu hoàng thượng hãy yên tâm. Nhiếp chính vương thân thể khá tốt, chính là nhiều năm qua vất vả lâu ngày thành bệnh, có chút mãn tính, cần chậm rãi điều dưỡng. Ngự y nói, Vương gia đại khái cần cẩn thận điều dưỡng một năm rưỡi, thì sẽ không sao.”
Trần công công lắp bắp kinh hãi: “Một năm rưỡi? Lâu như vậy?”
Bạch thanh đồng do dự một chút, thấy thị vệ đứng khá xa, mới chân thành thấp giọng nói: “Vương gia chinh chiến sa trường nhiều năm, khó tránh khỏi có chút thương tích. Hơn nữa gần đây hoàng thượng muốn tự mình chấp chính, Vương gia thật không muốn làm hỏng tâm tư của hoàng thượng. Sau khi Trần công công trở về, có thể giải thích cho hoàng thượng một chút khổ tâm của Nhiếp chính vương.”
Trần công công có chút minh bạch, liếc mắt nhìn Bạch Thanh Đồng thật sâu, cảm động nói: “Khổ tâm của Nhiếp chính vương, lão nô trở về nhất định chuyển cáo bệ hạ.”
Bạch Thanh Đồng thấy hắn chuyển thành xưng mình là ‘lão nô’, hiển nhiên bày tỏ tôn trọng với Nhiếp chính vương, cười cười, tiễn hắn lên xe ngựa.
Kỳ thật lí do này hắn cũng không hoàn toàn là bịa đặt, Già La Diêu quả thật có ý tứ này. Cho dù y hiện tại không có thai, vào thời điểm nhạy cảm tiểu hoàng đế muốn tự mình chấp chính này, y tất cũng sẽ tìm một cái cớ để rời kinh.
Bạch Thanh Đồng biết rõ tâm ý của y, bởi vậy thông qua Trần công công chuyển tới tiểu hoàng đế, cũng để hắn có thể hiểu rõ, không cần luôn bí mật phái người tới theo dõi Già La Diêu.
Sau khi Trần công công đi, Bạch Thanh Đồng nhớ tới thánh chỉ vừa tiếp, ở trước viện ngẩn người nửa ngày, mới chậm rãi trở lại hậu viện.
Khi hắn bước vào, Già La Diêu đang ngồi trước cửa sổ nhìn ra ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.
“Diêu…” Hắn gọi một tiếng, bỗng nhiên không biết nên nói gì mới tốt.
Già La Diêu đã biết tin ở tiền đường, quay đầu lại nhìn hắn thật sâu, không nói.
Hai người lặng yên đối diện một lát, đều thấy trong mắt đối phương dày đặc lo lắng cùng không muốn.
Già La Diêu bỗng nhiên thở dài một tiếng, nói: “Thánh chỉ đã hạ, không có biện pháp thay đổi. Vương tướng quân lãnh binh nhiều năm, rất có kinh nghiệm, ngươi đi theo hắn hảo hảo học tập, tương lai đừng khiến ta thất vọng.”
“Chỉ là ta không muốn rời ngươi. Nhất là thời gian này.” Bạch Thanh Đồng ngồi xuống bên cạnh, nắm chặt tay y.
Già La Diêu vỗ vỗ hắn, mỉm cười nói: “Ta nơi này ngươi không cần lo lắng, đã có Vương ngự y. Hơn nữa hắn đã sớm viết thư cho sự đệ hắn đến. Nghe nói sư đệ hắn chuyên về song khoa cùng phụ khoa, kinh nghiệm phong phú, y thuật khá cao. Hơn nữa, chẳng qua là sinh nhi tử thôi, há có thể làm khó Nhiếp chính vương ta?” Nói xong tự mình nở nụ cười.
Bạch Thanh Đồng một chút cũng không thấy buồn cười, vẫn là sắc mặt khó coi ngồi đó. Sau một lúc lâu nói: “Ta không chỉ lo lắng thân thể ngươi, còn lo lắng triều đình. Ý chỉ lần này của hoàng thượng, cũng không biết là…”
Già La Diêu cắt lời hắn: “Mặc kệ hắn an bài ra sao, hắn là hoàng thượng. Ta không nghĩ hắn là đặc biệt nhằm vào ta. Hơn nữa…” Y dừng một chút, quay ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Trên giường của mình, không thể dung kẻ khác ngủ say. Cho dù hắn muốn loại bỏ phe cánh của ta, cùng là ý của vương giả, không thể dị nghị.”
Bạch thanh đồng mím môi không nói.
Già La Diêu bỗng thay đổi vẻ mặt, nhìn Bạch Thanh Đồng mỉm cười nói: “Quên đi, Đồng, đừng nghĩ những chuyện không vui nữa. Chỉ còn ba ngày, chúng ta phải hảo hảo quý trọng.”
Bạch Thanh Đồng nói không nên lời buồn bực cùng áp lực trong lòng, nhưng hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng cười, gật gật đầu.
Bất quá lời này cũng không ai nói ra, ba người liền mau chóng nói sang chuyện khác.
Chạng vạng Bạch Thanh Đồng trở lại Vương phủ, cùng Già La Diêu dùng bữa tối xong, sau khi trở về phòng nói: “Diêu, hiện tại bụng ngươi đã lớn như vậy, vạn nhất bị người khác biết phải làm sao?”
Già La Diêu nói: “Ngươi yên tâm, bên người ta đều là thân tín. Mấy ngày sau ta tính đi đến biệt viện nơi ngoại ô, nơi đó yên tĩnh bí mật, để sau khi hạ sinh đứa nhỏ rồi trở về, sẽ không ai biết. Ngươi cùng ta đi đi.”
Bạch thanh đồng mừng rỡ, nói: “Được. Ta biết ngươi đã an bài tốt. Không cần đợi vài ngày sau, chúng ta ngày mai đi luôn đi.”
Già La Diêu ngạc nhiên nói: “Ngươi mới vừa quay về kinh, không muốn cùng các bằng hữu gặp lại sao?”
Bạch thanh đồng cười nói: “Bằng hữu làm sao so với được với lão bà.”
Già La Diêu sửng sốt, ngây người sau một lúc lâu mới nói: “Nói bậy gì đó.”
Bạch Thanh Đồng cầm chiếc nhẫn trên tay y, nói: “Xem đi, ta đã đem ngươi buộc lại, ngươi không phải lão bà của ta thì là gì?”
Già La Diêu không biết nên khóc hay cười: “Ta là một đại nam nhân, nói làm sao là lão bà của ngươi? Nghe thật kỳ quặc.” Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lại vì biết địa vị của mình trong lòng thiếu niên, mà không khỏi vô cùng vui sướng.
Bạch thanh đồng tự nhiên nhìn ra y vui vẻ, hào phóng nói: “Được. Không phải lão bà, là lão công được không? Dù sao ngươi cũng là mẹ của con ta, điểm ấy không thay đổi được.”
Già La Diêu nghe vậy, bỗng lặng yên một chút, nói: “Đồng, có chuyện vẫn muốn cùng ngươi thương lượng.”
“Chuyện gì vậy?”
“Đứa nhỏ này…” Già la Diêu vuốt ve cái bụng tròn tròn của mình, nhíu mày, đắn đo nói: “Thân phận của đứa nhỏ này, tương lai sợ rằng là một vấn đề. Ta nghĩ…”
Y nói còn chưa dứt lời, liền bị Bạch Thanh Đồng cắt ngang: “Ta hiểu được. Thân phận của đứa nhỏ tất cả đều giao cho ngươi an bài, ta không ý kiến. Cho dù cho nó họ Già La, ta cũng không ngại.”
Già La Diêu cả kinh, vội nói: “Ta không phải ý này. Ta muốn sau khi đứa nhỏ sinh ra, đối ngoại nhân nói đó là hài tử của ngươi, nhận ta làm nghĩa phụ.”
Hắn vừa nói vậy, Bạch Thanh Đồng ngược lại cả kinh nhảy dựng lên, kêu lên: “Cái gì? Điều này sao có thể?”
Già La Diêu nói: “Sao lại không thể? Nói là trước khi ngươi nhập ngũ cùng nữ tử bên ngoài mang thai nó, giờ đem về nhận tổ tông, sẽ không ai hoài nghi.”
Bạch thanh đồng không nghĩ tới y lại nguyện ý đem thân sinh cốt nhục của bản thân nhận thức làm ‘nghĩa tử’, phần dứt bỏ cùng nhượng bộ này, thật sự hắn không thừa nhận nổi.
“Không được!” Hắn chém đinh chặt sắt nói: “Đứa nhỏ này nhất định phải họ Già La! Là thân sinh cốt nhục của Già La Diêu ngươi điểm này tuyệt không thể thay đổi!”
Già La Diêu chậm rãi nói: “Đây chỉ là cách để ứng phó với ngoại nhân mà thôi. Chỉ cần đứa nhỏ có một danh phận trong sạch, có phải công nhận là cốt nhục của ta hay không cũng không là gì.”
“Ta có là gì!” Bạch thanh đồng mặt đỏ lên, tức giận nói: “Nó là được ngươi tân tân khổ khổ mười tháng hạ sinh, không phải là cốt nhục của ngươi thì là của ai? Ta cũng không muốn thân sinh của ngươi tương lai chỉ có thể kêu ngươi là nghĩa phụ. Ta tuyệt đối không đồng ý!”
Già La Diêu còn muốn nói, Bạch Thanh Đồng đã ngắt lời: “Không nói nữa! Đứa nhỏ này là của ngươi cùng một người thị thiếp, nhận thức ta làm nghĩa phụ. Đã định như thế rồi!”
Già la diêu thấy hắn thái độ kiên quyết, lặng yên một lát, đành phải nói: “Ngươi đã kiên trì như vậy, thì cứ thế đi.” Tiếp sau lại cười nói: “Bất quá ta làm sao có thị thiếp? Ta… Việc ta hảo nam phong, có ai lại không biết.”
“Này có gì đâu. Cứ nói say rượu lỡ làm, hoặc đột nhiên thích nữ nhân, thế nào cũng được. Dù sao ngươi luôn luôn có biện pháp giải thích đúng không?” Nói rồi Bạch Thanh Đồng còn đối y nháy mắt mấy cái.
Già la diêu cười khổ. Trong lòng lại vừa cao hứng vừa cảm động, nhất thời nói không nên lời.
Sau khi thương lượng tốt vấn đề danh phận của hài tử, tâm tình Bạch Thanh Đồng nhất thời vô cùng tốt, ngay hôm sau đã thúc dục Già La Diêu lên đường.
Cũng may việc chuẩn bị ở biệt viện đã sớm làm tốt, bởi vậy cũng không chậm trễ bao nhiêu thời gian, chạng vạng hôm đó liền tới biệt viện.
Nơi đó ở ngoại ô phía Tây kinh thành xung quanh là những ngọn núi, phong cảnh thanh nhã, người thưa thớt, hậu sơn còn có một ôn tuyền, quả thật là một nơi bí ẩn để an dưỡng.
Sau khi hai người ở tại nơi này, thể xác và tinh thần đều được thả lỏng vô cùng. Bạch Thanh Đồng thấy nơi đây non xanh nước biếc, vô cùng yêu thích, mang theo tử mặc đi hậu sơn săn thú câu cá, ngoạn đến bất diệc nhạc hồ. (quên trời quên đất)
Già La Diêu hiếm khi thấy bộ dáng trẻ con như vậy của hắn, từ trước đến nay hắn tuy rằng luôn vui vẻ hoạt bát, nhưng ở trong vương phủ dù sao cũng không thể toàn tâm toàn ý thả lỏng như vậy.
Già La Diêu tâm tính yên bình, cũng không đi theo Bạch Thanh Đồng cả ngày. Hai người có khi cùng nhau ngồi trong sân hóng gió, hoặc ở thư phòng đọc sách, tóm lại là vô cùng thoải mái, ở chung thập phần hòa hợp.
Chớp mắt bọn họ đã ở nơi đây nửa tháng, bụng Già La Diêu lại lớn thêm một vòng.
Bạch Thanh Đồng lần này theo Lưu Trường Phong trở về, nghe Lưu Trường Phong nói, chưa hết nửa năm thì chưa cần quay lại biên quan. Nói cách khác, là cho bọn hắn một kỳ nghỉ dài. Cho nên hắn thập phần an tâm, cũng không lo lắng gì.
Tâm muốn bồi Già La Diêu sinh đứa nhỏ, rồi trở lại kinh thành.
Ai ngờ một ngày, Trần công công từ trong cung lại đem một phần thánh chỉ tới, thăng Bạch Thanh Đồng thành Tham tướng, ba ngày sau theo Vương Sùng Miễn tướng quân tới biên quan phía Tây, tham gia vào Tề Hạ đại chiến.
Bạch thanh đồng lúc ấy liền choáng váng.
Già La Diêu bởi thân thể bất tiện, không cùng hắn ra tiếp thánh chỉ. Trần công công kia biết Nhiếp chính vương ở nơi đây an dưỡng, cũng không dám quấy rầy. Đối với Bạch Thanh Đồng rất khách khí nói: “Bạch tham tướng quân tuổi trẻ hứa hẹn, Hoàng Thượng đối với ngài rất coi trọng. Ba ngày sau khởi hành, Bạch tham tướng vẫn là trước tiên nên chuẩn bị thật tốt.”
Bạch thanh đồng ngây người một lát, nói: “Trần công công, tại hạ có một chuyện không rõ, Trần công công nếu có thể vì tại hạ giải thích, thật vô cùng cảm kích.”
Trần công công thấy hắn khách khí như vậy, liền cười nói: “Bạch tham tướng quá lời. Ngài có chuyện gì, nếu tại hạ biết, tất sẽ nói.”
Bạch thanh đồng nói: “Ta vốn là thuộc hạ của Lưu Trường Phong tướng quân, nửa năm sau phải theo hắn quay lại Kính Châu. Vì sao Hoàng Thượng đột nhiên hạ chỉ để ta theo Vương tướng quân tới biên quan phía Tây?”
Trần công công thật đúng là bị hắn hỏi khó, ngơ ngác nói: “Hoàng thượng an bài như vậy, tất có thâm ý của người. Tại hạ chỉ là một công công, cũng không thể minh bạch.” Hắn nghĩ đến quan hệ của Bạch Thanh Đồng cùng Già La Diêu, lại nói thêm: “Bạch tham tướng cùng Nhiếp chính vương quan hệ không tồi, có lẽ Hoàng Thượng coi trọng người, cũng không biết chừng.”
Bạch thanh đồng cúi đầu lặng yên một lát, đối hắn chắp tay nói: “Đa tạ Trần công công. Chuyến này vất vả cho ngài rồi.”
Hắn tiễn Trần công công ra khỏi biệt viện, trước khi lên xe, Trần công công quay đầu lại nói: “Nhiếp chính vương lần này dưỡng bệnh thời gian khá lâu, hoàng thượng vẫn lo lắng cho thân thể ngài ấy, lần này bèn phái ta đến vấn an. Nhưng vừa rồi Cao tổng quản nói Vương gia không tiện gặp khách, Trần mỗ cũng không dám quấy rầy, chính là sau khi trở về không biết nên nói sao với hoàng thượng. Bạch tham tướng có thể nói cho tại hạ thân thể Nhiếp chính vương có tốt hay không? Khi nào có thể quay về kinh thành?”
Bạch thanh đồng mỉm cười nói: “Mong Trần công công trở về tâu hoàng thượng hãy yên tâm. Nhiếp chính vương thân thể khá tốt, chính là nhiều năm qua vất vả lâu ngày thành bệnh, có chút mãn tính, cần chậm rãi điều dưỡng. Ngự y nói, Vương gia đại khái cần cẩn thận điều dưỡng một năm rưỡi, thì sẽ không sao.”
Trần công công lắp bắp kinh hãi: “Một năm rưỡi? Lâu như vậy?”
Bạch thanh đồng do dự một chút, thấy thị vệ đứng khá xa, mới chân thành thấp giọng nói: “Vương gia chinh chiến sa trường nhiều năm, khó tránh khỏi có chút thương tích. Hơn nữa gần đây hoàng thượng muốn tự mình chấp chính, Vương gia thật không muốn làm hỏng tâm tư của hoàng thượng. Sau khi Trần công công trở về, có thể giải thích cho hoàng thượng một chút khổ tâm của Nhiếp chính vương.”
Trần công công có chút minh bạch, liếc mắt nhìn Bạch Thanh Đồng thật sâu, cảm động nói: “Khổ tâm của Nhiếp chính vương, lão nô trở về nhất định chuyển cáo bệ hạ.”
Bạch Thanh Đồng thấy hắn chuyển thành xưng mình là ‘lão nô’, hiển nhiên bày tỏ tôn trọng với Nhiếp chính vương, cười cười, tiễn hắn lên xe ngựa.
Kỳ thật lí do này hắn cũng không hoàn toàn là bịa đặt, Già La Diêu quả thật có ý tứ này. Cho dù y hiện tại không có thai, vào thời điểm nhạy cảm tiểu hoàng đế muốn tự mình chấp chính này, y tất cũng sẽ tìm một cái cớ để rời kinh.
Bạch Thanh Đồng biết rõ tâm ý của y, bởi vậy thông qua Trần công công chuyển tới tiểu hoàng đế, cũng để hắn có thể hiểu rõ, không cần luôn bí mật phái người tới theo dõi Già La Diêu.
Sau khi Trần công công đi, Bạch Thanh Đồng nhớ tới thánh chỉ vừa tiếp, ở trước viện ngẩn người nửa ngày, mới chậm rãi trở lại hậu viện.
Khi hắn bước vào, Già La Diêu đang ngồi trước cửa sổ nhìn ra ngoài, không biết đang suy nghĩ gì.
“Diêu…” Hắn gọi một tiếng, bỗng nhiên không biết nên nói gì mới tốt.
Già La Diêu đã biết tin ở tiền đường, quay đầu lại nhìn hắn thật sâu, không nói.
Hai người lặng yên đối diện một lát, đều thấy trong mắt đối phương dày đặc lo lắng cùng không muốn.
Già La Diêu bỗng nhiên thở dài một tiếng, nói: “Thánh chỉ đã hạ, không có biện pháp thay đổi. Vương tướng quân lãnh binh nhiều năm, rất có kinh nghiệm, ngươi đi theo hắn hảo hảo học tập, tương lai đừng khiến ta thất vọng.”
“Chỉ là ta không muốn rời ngươi. Nhất là thời gian này.” Bạch Thanh Đồng ngồi xuống bên cạnh, nắm chặt tay y.
Già La Diêu vỗ vỗ hắn, mỉm cười nói: “Ta nơi này ngươi không cần lo lắng, đã có Vương ngự y. Hơn nữa hắn đã sớm viết thư cho sự đệ hắn đến. Nghe nói sư đệ hắn chuyên về song khoa cùng phụ khoa, kinh nghiệm phong phú, y thuật khá cao. Hơn nữa, chẳng qua là sinh nhi tử thôi, há có thể làm khó Nhiếp chính vương ta?” Nói xong tự mình nở nụ cười.
Bạch Thanh Đồng một chút cũng không thấy buồn cười, vẫn là sắc mặt khó coi ngồi đó. Sau một lúc lâu nói: “Ta không chỉ lo lắng thân thể ngươi, còn lo lắng triều đình. Ý chỉ lần này của hoàng thượng, cũng không biết là…”
Già La Diêu cắt lời hắn: “Mặc kệ hắn an bài ra sao, hắn là hoàng thượng. Ta không nghĩ hắn là đặc biệt nhằm vào ta. Hơn nữa…” Y dừng một chút, quay ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Trên giường của mình, không thể dung kẻ khác ngủ say. Cho dù hắn muốn loại bỏ phe cánh của ta, cùng là ý của vương giả, không thể dị nghị.”
Bạch thanh đồng mím môi không nói.
Già La Diêu bỗng thay đổi vẻ mặt, nhìn Bạch Thanh Đồng mỉm cười nói: “Quên đi, Đồng, đừng nghĩ những chuyện không vui nữa. Chỉ còn ba ngày, chúng ta phải hảo hảo quý trọng.”
Bạch Thanh Đồng nói không nên lời buồn bực cùng áp lực trong lòng, nhưng hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng cười, gật gật đầu.
Danh sách chương