Bên tai Già La Diêu nghe được thanh âm thâm tình của ái nhân, trong lòng không khỏi run rẩy, sau khi ngẫm nghĩ sáng tỏ mọi sự, mới nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Mộng nhi ngu ngơ không hiểu, nhưng được hai phụ thân ôm ở giữa làm bé thực vui vẻ. Bé cười hì hì vùi mặt vào ngực Bạch Thanh Đồng.
“Diêu…Diêu…” Bạch Thanh Đồng mắt đầy lệ nóng, dùng sức hôn lên thái dương y, lên khắp mặt y, thì thầm: “Thực xin lỗi, ta có lỗi với ngươi…”
Già La Diêu ngẩng đầu cười, ánh mắt cũng đỏ dần. Y không rơi lệ, chính là lắc đầu, dùng sức ôm lấy hắn.
Mộng nhi thấy hai vị phụ thân là lạ, càng lúc càng ôm chặt, bỗng vội kêu lên: “Phụ thân, cha, cẩn thận cục cưng, cẩn thận cục cưng.”
Nguyên lai mấy ngày nay Tử Hà dạy bé không cần quấn quít lấy phụ thân, cũng không được ngồi trong lòng phụ thân, bởi trong bụng phụ thân đang có tiểu bảo bối nga.
Tiểu bảo bối ở trong, bị đụng mạnh sẽ đau. Mộng nhi nhớ thực kỹ, còn đẩy đẩy Bạch Thanh Đồng. Bạch Thanh Đồng không phản ứng, còn đang khó hiểu đã thấy Già La Diêu buông hắn ra, cầm tay hắn phóng tới bụng y. Thanh Đồng dại ra một lúc, bỗng nhiên chực tỉnh, vừa mừng vừa sợ: “Diêu, ngươi, ngươi…”
Già La Diêu mỉm cười gật gật đầu.
Bạch Thanh Đồng lòng trăm mối cảm xúc, nhất thời không biết nói gì, ngốc lăng nhìn bụng người nọ đến ngẩn người.
Lúc này Tử Hà tiến vào, trong tay bưng đĩa thức ăn nhẹ, nói: “Vương gia, vẫn là trước cho công tử ăn chút gì đã?”
Bạch Thanh Đồng lúc này mới phát hiện bụng mình ì ỏi reo đói. Chính là vừa nhìn thấy Tử Hà, hắn lại nhớ đến một vấn đề.
“Tử Mặc đâu? Đây là làm sao? Ta nhập ngũ mà sao lại có mặt ở đây?”
Già La Diêu nhìn hắn cười cười, đón lấy đĩa thức ăn, nhẹ nhàng nói: “Vẫn là ăn chút này trước đi. Mấy vấn đề khác nói sau.” Nói xong ôm lấy nữ nhi: “Mộng nhi bồi cha cùng ăn được không?”
Mộng nhi lớn tiếng đáp: “Vâng.”
Bạch Thanh Đồng thấy y không nói, lại có nữ nhi muốn bồi mình, cũng không tiếp tục truy vấn. Đợi khi hắn nhét no bụng rồi, Tử Hà thu thập đồ liền lui ra. Mộng nhi cũng có chút buồn ngủ. Già La Diêu liền gọi nhũ mẫu bế bé ra ngoài.
Trong phòng nhất thời chỉ còn lại hai người.
Già La Diêu nhìn hắn một lát, nhẹ giọng nói: “Ngươi muốn cái này?”
“… Ân”
Bạch Thanh Đồng nhìn thấy nhẫn trên tay y, liền sờ cổ mình. Lấy ra một sợi dây hồng, được treo vào sợi dây là cái nhẫn kiểu dáng tựa hồ mộc mạc giống cái kia. Bạch Thanh Đồng tháo chiếc nhẫn ra, nhẹ nhàng vuốt ve, bỗng nhiên ngẩng đầu đối Già La Diêu mỉm cười, ôn nhu nói: “Diêu, đeo vào giúp ta.”
Già La Diêu cảm thấy thật mơ hồ, y chờ đợi cảm giác này đã lâu thật sự không tin nổi Bạch Thanh Đồng đột nhiên nói thế. Mãi một lúc qua đi, y mới dần chân thật cảm nhận là thật. Trên nhẫn kia có khắc tên mình, tượng trưng cho tình yêu của hai người, cùng hẹn thề bạch đầu giai lão giờ đang nằm trong lòng bàn tay Thanh Đồng. Già La Diêu chậm rãi cầm lấy, ngón tay không khắc chế mà run rẩy. Y nâng lên tay trái của Bạch Thanh Đồng, hướng ngón áp út chậm rãi đeo vào. Đến khi nhẫn vừa khít, y không nhịn được hốc mắt nóng lên.
“Diêu?”
Già La Diêu cúi đầu, đem mu bàn tay của Thanh Đồng áp sát vào mặt mình. Bạch Thanh Đồng cảm giác mu bàn tay mình được ôm lấy, nhất thời trìu mến, áy náy, đau long, hối hận… đủ loại cảm xúc mãnh liệt trào đến, tích đầy trong ***g ngực hắn. Rốt cuộc không kìm lòng được, hắn đột nhiên ôm lấy Già La Diêu.
“Diêu! Diêu! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi…”
Già La Diêu gắt gao ôm lại hắn, nghẹn ngào thì thầm: “Đồng, chúng ta về sau… không bao giờ chia ly nữa, được không?”
“Được! Chúng ta… không bao giờ lại chia ly nữa! Ta thề!”
Bạch Thanh Đồng lệ tuôn như mưa. Hắn cảm thấy mình sinh ra thật thất bại, làm ái nhân phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi Già La Diêu, mang theo tình yêu cùng xin lỗi. Nhưng Già La Diêu cảm thấy không đủ. Y dùng lực hút lên, tựa như muốn mang người trước mặt nuốt vào trong bụng.
“Diêu, chậm một chút. Cẩn thận đứa nhỏ…”
Hai người nằm trên giường. Thân thể Già La Diêu không khỏe, lại mạnh mẽ đem Bạch Thanh Đồng đặt dưới thân.
Bạch Thanh Đồng tinh tường cảm giác được bụng của y đặt lên bụng mình, sợ thương đến đứa nhỏ, không khỏi lên tiếng nhắc nhở. Nhưng Già La Diêu cũng như không nghe thấy, chính là gắt gao đè chặt, vòng tay ôm chặt giam hắn vào mình.
“Diêu, sẽ không ly khai. Ngươi yên tâm.”
Bạch Thanh Đồng ôn nhu hôn lại y, vươn hai tay vuốt ve thân thể y.
Già La Diêu đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, một chữ lại một chữ, kiên định nói: “Nếu lại làm chúng ta chia ly, trừ phi ta chết!”
Bạch Thanh Đồng cả kinh, vội che lại miệng của y: “Phi phi phi! Nói bậy! Cái gì chết với không chết! Không nói đến nữa…” Hắn vừa nghĩ đến chuyện không tốt này, sắc mặt đã trắng bệch, thoáng nghiêng người, đem Già La Diêu đổi xuống dưới thân.
Từ trên nhìn xuống, thấp giọng: “Sau này không được nhắc lại chuyện kia, ngươi nhớ kỹ lấy, vô luận thế nào, hứa với ta trong đầu không được có loại ý niệm ấy.”
Già La Diêu lúc này ngược lại cười cười, bỗng nhiên níu cổ Thanh Đồng xuống, lần thứ hai hung hăng hôn hắn. Hai người gắn bó dây dưa, đều không hẹn mà cùng động tình. Bên ngoài gió Bắc thổi vù vù, thê lương địa khốc. Trong phòng lại một màn trùng phùng, giường ấm đệm êm.
Bạch Thanh Đồng cẩn thận trút bỏ quần áo Già La Diêu, cứ một điểm lại một điểm hôn khắp người y. Ngón tay hắn ngắt lấy một quả thù du, xoa nắn làm nó dựng đứng lên. Già La Diêu vốn thể chất ám song, ngực không có sữa như song nhân, nhưng vì có thai mà đầu nhũ cũng trướng to ra.
Bạch Thanh Đồng vuốt ve thật có kỹ xảo, Già La Diêu bất giác ưỡn ngực lên, yết hầu phát ra tiếng rên i ỉ động tình. Thanh Đồng lại chậm rãi cúi xuống, đến nơi nhô lên kia, tinh tế hôn lên, vừa trìu mến vừa yêu thương. Già La Diêu bị hắn trêu đùa nửa vời, cố tình ma xát địa phương nóng bỏng kia, không khỏi chủ động lắc lắc hạ thân, nâng lên đầu Bạch Thanh Đồng hôn ôm khiêu khích hắn.
Hai người nằm nghiêng, nhẹ nhàng thân mật làm từng bước từng bước. Bạch Thanh Đồng lấy tay chống thân mình, nằm bên cạnh người nọ chậm rãi luật động.
Già La Diêu bởi hai chân vô lực cho nên khi hoan ái chỉ làm được những tư thế nhất định. Hắn kỳ thật thích nằm ngửa thừa nhận, bởi khi đó hắn có thể thấy rõ bộ dáng say mê của người trong lòng. Nhưng lúc này thân mình lớn thêm không ít, Bạch Thanh Đồng cũng không dám nâng người hắn lên mà làm tình.
“Ách… ách…”
“Diêu… Diêu…”
Bạch Thanh Đồng một bên luật động, một bên vuốt ve cái bụng nhô cao của Già La Diêu. Cảm giác đem vợ cùng cốt nhục ôm vào trong ngực thật làm người ta hưng phấn, Bạch Thanh Đồng không khỏi một lần lại làm một lần, muốn ngừng cũng không được.
Tử Hà từ trong viện đi ra, hướng phòng vương gia nhìn. Thấy đèn dầu đã tắt, nói vậy Vương gia cùng Bạch công tử đã ngủ đi. Thậm chí cúi đầu còn nghe tiếng hoan ái, trong tiểu viện vắng lặng mơ hồ nghe được chút tiếng vọng lại.
Tử Hà đứng đó một lúc lâu, bỗng vẫy tay. Một gã hắc y ám vệ từ bóng tối nhảy ra.
“Cao tổng quản.”
“Người nọ giờ sao rồi?”
“Còn hôn mê bất tỉnh.”
Tử Hà nhíu mày. Tuy rằng Vương gia hạ lệnh bất luận kẻ nào cũng không được nhìn người nọ, nhưng trong lòng hắn vẫn không bỏ được.
“Mang ta đi xem.”
Ám vệ kia có chút chần chừ: “Cao tổng quản, Vương gia đã có lệnh…”
“Vương gia đã có ta lo.” Tử Hà thái độ cường ngạnh, hướng nội viện liếc một cái, thấp giọng nói: “Tuy rằng Vương gia phân phó, nhưng tại thời điểm này, mọi sự đều phải thật cẩn thận. Ta cần phải nhìn xem người nọ một cái, bằng không sẽ không yên lòng.”
Trước mắt dù sao cũng là tổng quản Vương phủ, ám vệ kia chần chừ một chút, liền gật đầu đáp ứng. Nơi này đáp ứng là trị thương, cũng thực không hoàn thiện. Người nọ bị nhốt trong hầm, hai mắt nhắm nghiền, còn đang hôn mê. Hắn nằm trên giường sắt, hai tay bị xích trói chặt.
Tử Hà nhìn thấy huynh đệ nhiều năm có bộ dáng chật vật như hiện tại không khỏi đau lòng, cố nén trụ lại. Hắn sờ mạch đập người nọ, lại vươn tay sờ trán hắn, chỉ thấy nóng như có lửa. Hắn trong lòng cả kinh, gọi ám vệ trông coi: “Hắn phát sốt, sao không cho uống dược?”
Ám vệ kia khó xử: “Vương gia phân phó không được bất luận kẻ nào tiến vào, ty chức chưa kịp bẩm báo.”
Tử Hà không khỏi tức giận, biết cũng không thể trách những người này. Hắn nhìn tầng chăn bạc màu cũ nát kia, liền cởi xuống áo bông của mình, đắp lên người nọ.
“Chiếu cố hắn cho tốt, đợi hắn tỉnh Vương gia còn muốn tra hỏi.” Tử Hà nói xong nhìn quanh, thở dài: “Lấy một cái ấm lô lại đây, người mà chết, Vương gia tất sẽ trách tội.”
Tử Hà ra khỏi hầm, trong lòng nghĩ, chỉ sợ Vương gia khó mà nói được, Bạch Thanh Đồng đã trở về, nhìn xem chuyện này khó có cơ suy chuyển.
Buổi sáng Bạch Thanh Đồng tỉnh lại, thấy Già La Diêu còn đang say ngủ, không đành lòng gọi y, liền trộm xuống giường, mặc quần áo đi ra bên ngoài.
Hắn nhìn quanh thấy nơi này thật đơn giản, phòng ốc mộc mạc, giống như sơn thôn bình thường. Hơn nữa kẻ hầu người hạ không nhiều, chỉ là mấy người đều là cao thủ.
Trong lòng hắn chợt run lên, biết sự tình không ổn. Dù sao chuyện hắn rời khỏi quân doanh không hề nhỏ. Tuy vậy Già La Diêu dù không còn là Nhiếp chính vương, nhưng vẫn là đương triều Tĩnh vương gia, luận tình luận lý mà nói, hoàng thượng sẽ không làm khó đi? Vì sao tình cảnh lại giống như trốn đi vậy? Nhớ tới tập kích đêm hôm đó, hắn không khỏi cảnh giác.
“Công tử.”
Bạch Thanh Đồng quay đầu thấy Tử Hà đứng ngoài cửa, nét mặt có vẻ tiều tụy.
“Tử Hà” Bạch Thanh Đồng khôi phục trí nhớ, sau đối với Tử Hà càng thêm vài phần thân thiết, cười chào lại.
“Công tử…” Tử Hà chần chừ nhìn hắn, nói: “Tử Hà có việc muốn nói với công tử.”
“Chuyện gì?” Bạch Thanh Đồng ngạc nhiên
“Liên quan đến…”Tử Hà vừa muốn mở miệng, lại nghe từ buồng trong một thanh âm trong sáng uy nghiêm truyền đến.
“Tử Hà, tiến vào.”
Tử Hà cảm thấy rùng mình, vội lấy tinh thần, đi vào buồng trong: “Vương gia có gì phân phó?”
Già La Diêu ngồi ngay ngắn trên giường, y phục sạch sẽ. Tóc dài xõa xuống, lạnh lùng nhìn hắn: “Bổn vương đã phân phó, ngươi còn nhớ rõ?”
Tầm mắt vương gia như đạo tên bắn đến, Tử Hà cung kính cúi đầu: “Tử Hà nhớ rõ.”
“Có chuyện gì?” Bạch Thanh Đồng đi theo sau kì lạ hỏi.
Già La Diêu nhìn về phía hắn, vẻ mặt lập tức thay đổi, đôi mắt lóe lên ôn nhu: “Không có việc gì. Ta chỉ là phân phó mau đem việc an bài ổn thỏa.” Nói xong đối Tử Hà: “Lui ra đi. Mau chóng đem công việc ta an bài cho tốt.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Tử Hà bất đắc dĩ lui ra.
Bạch Thanh Đồng cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy. Hắn hồ nghi liếc nhìn Già La Diêu một cái, lập tức vui đùa nói: “Phu nhân, ta tới hầu hạ ngươi rời giường.”
Mộng nhi ngu ngơ không hiểu, nhưng được hai phụ thân ôm ở giữa làm bé thực vui vẻ. Bé cười hì hì vùi mặt vào ngực Bạch Thanh Đồng.
“Diêu…Diêu…” Bạch Thanh Đồng mắt đầy lệ nóng, dùng sức hôn lên thái dương y, lên khắp mặt y, thì thầm: “Thực xin lỗi, ta có lỗi với ngươi…”
Già La Diêu ngẩng đầu cười, ánh mắt cũng đỏ dần. Y không rơi lệ, chính là lắc đầu, dùng sức ôm lấy hắn.
Mộng nhi thấy hai vị phụ thân là lạ, càng lúc càng ôm chặt, bỗng vội kêu lên: “Phụ thân, cha, cẩn thận cục cưng, cẩn thận cục cưng.”
Nguyên lai mấy ngày nay Tử Hà dạy bé không cần quấn quít lấy phụ thân, cũng không được ngồi trong lòng phụ thân, bởi trong bụng phụ thân đang có tiểu bảo bối nga.
Tiểu bảo bối ở trong, bị đụng mạnh sẽ đau. Mộng nhi nhớ thực kỹ, còn đẩy đẩy Bạch Thanh Đồng. Bạch Thanh Đồng không phản ứng, còn đang khó hiểu đã thấy Già La Diêu buông hắn ra, cầm tay hắn phóng tới bụng y. Thanh Đồng dại ra một lúc, bỗng nhiên chực tỉnh, vừa mừng vừa sợ: “Diêu, ngươi, ngươi…”
Già La Diêu mỉm cười gật gật đầu.
Bạch Thanh Đồng lòng trăm mối cảm xúc, nhất thời không biết nói gì, ngốc lăng nhìn bụng người nọ đến ngẩn người.
Lúc này Tử Hà tiến vào, trong tay bưng đĩa thức ăn nhẹ, nói: “Vương gia, vẫn là trước cho công tử ăn chút gì đã?”
Bạch Thanh Đồng lúc này mới phát hiện bụng mình ì ỏi reo đói. Chính là vừa nhìn thấy Tử Hà, hắn lại nhớ đến một vấn đề.
“Tử Mặc đâu? Đây là làm sao? Ta nhập ngũ mà sao lại có mặt ở đây?”
Già La Diêu nhìn hắn cười cười, đón lấy đĩa thức ăn, nhẹ nhàng nói: “Vẫn là ăn chút này trước đi. Mấy vấn đề khác nói sau.” Nói xong ôm lấy nữ nhi: “Mộng nhi bồi cha cùng ăn được không?”
Mộng nhi lớn tiếng đáp: “Vâng.”
Bạch Thanh Đồng thấy y không nói, lại có nữ nhi muốn bồi mình, cũng không tiếp tục truy vấn. Đợi khi hắn nhét no bụng rồi, Tử Hà thu thập đồ liền lui ra. Mộng nhi cũng có chút buồn ngủ. Già La Diêu liền gọi nhũ mẫu bế bé ra ngoài.
Trong phòng nhất thời chỉ còn lại hai người.
Già La Diêu nhìn hắn một lát, nhẹ giọng nói: “Ngươi muốn cái này?”
“… Ân”
Bạch Thanh Đồng nhìn thấy nhẫn trên tay y, liền sờ cổ mình. Lấy ra một sợi dây hồng, được treo vào sợi dây là cái nhẫn kiểu dáng tựa hồ mộc mạc giống cái kia. Bạch Thanh Đồng tháo chiếc nhẫn ra, nhẹ nhàng vuốt ve, bỗng nhiên ngẩng đầu đối Già La Diêu mỉm cười, ôn nhu nói: “Diêu, đeo vào giúp ta.”
Già La Diêu cảm thấy thật mơ hồ, y chờ đợi cảm giác này đã lâu thật sự không tin nổi Bạch Thanh Đồng đột nhiên nói thế. Mãi một lúc qua đi, y mới dần chân thật cảm nhận là thật. Trên nhẫn kia có khắc tên mình, tượng trưng cho tình yêu của hai người, cùng hẹn thề bạch đầu giai lão giờ đang nằm trong lòng bàn tay Thanh Đồng. Già La Diêu chậm rãi cầm lấy, ngón tay không khắc chế mà run rẩy. Y nâng lên tay trái của Bạch Thanh Đồng, hướng ngón áp út chậm rãi đeo vào. Đến khi nhẫn vừa khít, y không nhịn được hốc mắt nóng lên.
“Diêu?”
Già La Diêu cúi đầu, đem mu bàn tay của Thanh Đồng áp sát vào mặt mình. Bạch Thanh Đồng cảm giác mu bàn tay mình được ôm lấy, nhất thời trìu mến, áy náy, đau long, hối hận… đủ loại cảm xúc mãnh liệt trào đến, tích đầy trong ***g ngực hắn. Rốt cuộc không kìm lòng được, hắn đột nhiên ôm lấy Già La Diêu.
“Diêu! Diêu! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi…”
Già La Diêu gắt gao ôm lại hắn, nghẹn ngào thì thầm: “Đồng, chúng ta về sau… không bao giờ chia ly nữa, được không?”
“Được! Chúng ta… không bao giờ lại chia ly nữa! Ta thề!”
Bạch Thanh Đồng lệ tuôn như mưa. Hắn cảm thấy mình sinh ra thật thất bại, làm ái nhân phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi Già La Diêu, mang theo tình yêu cùng xin lỗi. Nhưng Già La Diêu cảm thấy không đủ. Y dùng lực hút lên, tựa như muốn mang người trước mặt nuốt vào trong bụng.
“Diêu, chậm một chút. Cẩn thận đứa nhỏ…”
Hai người nằm trên giường. Thân thể Già La Diêu không khỏe, lại mạnh mẽ đem Bạch Thanh Đồng đặt dưới thân.
Bạch Thanh Đồng tinh tường cảm giác được bụng của y đặt lên bụng mình, sợ thương đến đứa nhỏ, không khỏi lên tiếng nhắc nhở. Nhưng Già La Diêu cũng như không nghe thấy, chính là gắt gao đè chặt, vòng tay ôm chặt giam hắn vào mình.
“Diêu, sẽ không ly khai. Ngươi yên tâm.”
Bạch Thanh Đồng ôn nhu hôn lại y, vươn hai tay vuốt ve thân thể y.
Già La Diêu đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, một chữ lại một chữ, kiên định nói: “Nếu lại làm chúng ta chia ly, trừ phi ta chết!”
Bạch Thanh Đồng cả kinh, vội che lại miệng của y: “Phi phi phi! Nói bậy! Cái gì chết với không chết! Không nói đến nữa…” Hắn vừa nghĩ đến chuyện không tốt này, sắc mặt đã trắng bệch, thoáng nghiêng người, đem Già La Diêu đổi xuống dưới thân.
Từ trên nhìn xuống, thấp giọng: “Sau này không được nhắc lại chuyện kia, ngươi nhớ kỹ lấy, vô luận thế nào, hứa với ta trong đầu không được có loại ý niệm ấy.”
Già La Diêu lúc này ngược lại cười cười, bỗng nhiên níu cổ Thanh Đồng xuống, lần thứ hai hung hăng hôn hắn. Hai người gắn bó dây dưa, đều không hẹn mà cùng động tình. Bên ngoài gió Bắc thổi vù vù, thê lương địa khốc. Trong phòng lại một màn trùng phùng, giường ấm đệm êm.
Bạch Thanh Đồng cẩn thận trút bỏ quần áo Già La Diêu, cứ một điểm lại một điểm hôn khắp người y. Ngón tay hắn ngắt lấy một quả thù du, xoa nắn làm nó dựng đứng lên. Già La Diêu vốn thể chất ám song, ngực không có sữa như song nhân, nhưng vì có thai mà đầu nhũ cũng trướng to ra.
Bạch Thanh Đồng vuốt ve thật có kỹ xảo, Già La Diêu bất giác ưỡn ngực lên, yết hầu phát ra tiếng rên i ỉ động tình. Thanh Đồng lại chậm rãi cúi xuống, đến nơi nhô lên kia, tinh tế hôn lên, vừa trìu mến vừa yêu thương. Già La Diêu bị hắn trêu đùa nửa vời, cố tình ma xát địa phương nóng bỏng kia, không khỏi chủ động lắc lắc hạ thân, nâng lên đầu Bạch Thanh Đồng hôn ôm khiêu khích hắn.
Hai người nằm nghiêng, nhẹ nhàng thân mật làm từng bước từng bước. Bạch Thanh Đồng lấy tay chống thân mình, nằm bên cạnh người nọ chậm rãi luật động.
Già La Diêu bởi hai chân vô lực cho nên khi hoan ái chỉ làm được những tư thế nhất định. Hắn kỳ thật thích nằm ngửa thừa nhận, bởi khi đó hắn có thể thấy rõ bộ dáng say mê của người trong lòng. Nhưng lúc này thân mình lớn thêm không ít, Bạch Thanh Đồng cũng không dám nâng người hắn lên mà làm tình.
“Ách… ách…”
“Diêu… Diêu…”
Bạch Thanh Đồng một bên luật động, một bên vuốt ve cái bụng nhô cao của Già La Diêu. Cảm giác đem vợ cùng cốt nhục ôm vào trong ngực thật làm người ta hưng phấn, Bạch Thanh Đồng không khỏi một lần lại làm một lần, muốn ngừng cũng không được.
Tử Hà từ trong viện đi ra, hướng phòng vương gia nhìn. Thấy đèn dầu đã tắt, nói vậy Vương gia cùng Bạch công tử đã ngủ đi. Thậm chí cúi đầu còn nghe tiếng hoan ái, trong tiểu viện vắng lặng mơ hồ nghe được chút tiếng vọng lại.
Tử Hà đứng đó một lúc lâu, bỗng vẫy tay. Một gã hắc y ám vệ từ bóng tối nhảy ra.
“Cao tổng quản.”
“Người nọ giờ sao rồi?”
“Còn hôn mê bất tỉnh.”
Tử Hà nhíu mày. Tuy rằng Vương gia hạ lệnh bất luận kẻ nào cũng không được nhìn người nọ, nhưng trong lòng hắn vẫn không bỏ được.
“Mang ta đi xem.”
Ám vệ kia có chút chần chừ: “Cao tổng quản, Vương gia đã có lệnh…”
“Vương gia đã có ta lo.” Tử Hà thái độ cường ngạnh, hướng nội viện liếc một cái, thấp giọng nói: “Tuy rằng Vương gia phân phó, nhưng tại thời điểm này, mọi sự đều phải thật cẩn thận. Ta cần phải nhìn xem người nọ một cái, bằng không sẽ không yên lòng.”
Trước mắt dù sao cũng là tổng quản Vương phủ, ám vệ kia chần chừ một chút, liền gật đầu đáp ứng. Nơi này đáp ứng là trị thương, cũng thực không hoàn thiện. Người nọ bị nhốt trong hầm, hai mắt nhắm nghiền, còn đang hôn mê. Hắn nằm trên giường sắt, hai tay bị xích trói chặt.
Tử Hà nhìn thấy huynh đệ nhiều năm có bộ dáng chật vật như hiện tại không khỏi đau lòng, cố nén trụ lại. Hắn sờ mạch đập người nọ, lại vươn tay sờ trán hắn, chỉ thấy nóng như có lửa. Hắn trong lòng cả kinh, gọi ám vệ trông coi: “Hắn phát sốt, sao không cho uống dược?”
Ám vệ kia khó xử: “Vương gia phân phó không được bất luận kẻ nào tiến vào, ty chức chưa kịp bẩm báo.”
Tử Hà không khỏi tức giận, biết cũng không thể trách những người này. Hắn nhìn tầng chăn bạc màu cũ nát kia, liền cởi xuống áo bông của mình, đắp lên người nọ.
“Chiếu cố hắn cho tốt, đợi hắn tỉnh Vương gia còn muốn tra hỏi.” Tử Hà nói xong nhìn quanh, thở dài: “Lấy một cái ấm lô lại đây, người mà chết, Vương gia tất sẽ trách tội.”
Tử Hà ra khỏi hầm, trong lòng nghĩ, chỉ sợ Vương gia khó mà nói được, Bạch Thanh Đồng đã trở về, nhìn xem chuyện này khó có cơ suy chuyển.
Buổi sáng Bạch Thanh Đồng tỉnh lại, thấy Già La Diêu còn đang say ngủ, không đành lòng gọi y, liền trộm xuống giường, mặc quần áo đi ra bên ngoài.
Hắn nhìn quanh thấy nơi này thật đơn giản, phòng ốc mộc mạc, giống như sơn thôn bình thường. Hơn nữa kẻ hầu người hạ không nhiều, chỉ là mấy người đều là cao thủ.
Trong lòng hắn chợt run lên, biết sự tình không ổn. Dù sao chuyện hắn rời khỏi quân doanh không hề nhỏ. Tuy vậy Già La Diêu dù không còn là Nhiếp chính vương, nhưng vẫn là đương triều Tĩnh vương gia, luận tình luận lý mà nói, hoàng thượng sẽ không làm khó đi? Vì sao tình cảnh lại giống như trốn đi vậy? Nhớ tới tập kích đêm hôm đó, hắn không khỏi cảnh giác.
“Công tử.”
Bạch Thanh Đồng quay đầu thấy Tử Hà đứng ngoài cửa, nét mặt có vẻ tiều tụy.
“Tử Hà” Bạch Thanh Đồng khôi phục trí nhớ, sau đối với Tử Hà càng thêm vài phần thân thiết, cười chào lại.
“Công tử…” Tử Hà chần chừ nhìn hắn, nói: “Tử Hà có việc muốn nói với công tử.”
“Chuyện gì?” Bạch Thanh Đồng ngạc nhiên
“Liên quan đến…”Tử Hà vừa muốn mở miệng, lại nghe từ buồng trong một thanh âm trong sáng uy nghiêm truyền đến.
“Tử Hà, tiến vào.”
Tử Hà cảm thấy rùng mình, vội lấy tinh thần, đi vào buồng trong: “Vương gia có gì phân phó?”
Già La Diêu ngồi ngay ngắn trên giường, y phục sạch sẽ. Tóc dài xõa xuống, lạnh lùng nhìn hắn: “Bổn vương đã phân phó, ngươi còn nhớ rõ?”
Tầm mắt vương gia như đạo tên bắn đến, Tử Hà cung kính cúi đầu: “Tử Hà nhớ rõ.”
“Có chuyện gì?” Bạch Thanh Đồng đi theo sau kì lạ hỏi.
Già La Diêu nhìn về phía hắn, vẻ mặt lập tức thay đổi, đôi mắt lóe lên ôn nhu: “Không có việc gì. Ta chỉ là phân phó mau đem việc an bài ổn thỏa.” Nói xong đối Tử Hà: “Lui ra đi. Mau chóng đem công việc ta an bài cho tốt.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Tử Hà bất đắc dĩ lui ra.
Bạch Thanh Đồng cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy. Hắn hồ nghi liếc nhìn Già La Diêu một cái, lập tức vui đùa nói: “Phu nhân, ta tới hầu hạ ngươi rời giường.”
Danh sách chương