"Các ngươi cảm thấy mệt mỏi?"

Giả lão gia vừa nói xong, thanh âm của Tiêu Tuần liền truyền vào trong tai mọi người. Tất cả đều biết Tiêu Tuần luôn yêu cầu nghiêm khắc đối với các quan viên dưới quyền, tuy những thị vệ này là hoàng đế phái đến, nhưng với quyền thế hiện giờ của Tiêu Tuần, muốn bãi nhiệm mấy chức vụ thị vệ cũng không phải việc khó.

Vì thế các thị vệ đang tìm đọc sổ sách trong lòng đều hiểu rõ lắc đầu, không dám chậm trễ phút nào. Thấy vậy ánh mắt Tiêu Tuần lại dời tới trên người Giả lão gia.

"Ngươi cũng nghe rồi đấy, bọn họ không mệt, bất quá kiên nhẫn của ta có hạn."

Nói tới đây Tiêu Tuần tạm dừng một chút, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, thanh âm truyền vào trong tai Giả lão gia cũng làm tim hắn căng lên.

"Nếu ngươi tự khai ta sẽ giảm nhẹ hình phạt cho ngươi, nếu để ta tự mình tra xét ra, ngươi chỉ là một phú thương có quan hệ với Vương gia không có thực quyền, điều tra sâu đầu của ngươi sợ là khó giữ được."

Một câu nhẹ nhàng khiến cho Giả lão gia sợ tới mức chân cũng mềm đi, Giả lão gia là thương nhân, đương nhiên biết rõ lợi hại trong đó. Sau khi do dự, Giả lão ra mới khai ra.

"Đại nhân, Tuý Xuân Lâu này xác thật là Tĩnh vương gia để dưới danh nghĩa của ta, ta là thương nhân đương nhiên sẽ không cự tuyệt loại chuyện tốt này, nhưng trừ cái này ra ta cùng Tĩnh vương gia không có quan hệ, mong đại nhân nể tình ta chủ động thừa nhận xử lý nhẹ nhàng, về sau thu nhập của Tuý Xuân Lâu ta chia cho đại nhân một phần được không?"

Nói xong Giả lão gia còn lấy từ trong ống tay áo ra một chồng ngân phiếu cung kính đưa tới trước mặt Tiêu Tuần. Trước kia tra xét sổ sách của Tuý Xuân Lâu, Giả lão gia đều dùng cách này để giải quyết, hắn cũng biết Tiêu Tuần là khối xương cứng khó gặm, hiện giờ có thể nói là bỏ hết vốn liếng.

"Nếu đã như vậy, niêm phong đi."

Tiêu Tuần liếc ngân phiếu trong tay Giả lão gia một cái, phân phó xong thị vệ liền xoay người vươn tay với Tô Nhược Uyển. Tô Nhược Uyển cũng lập tức hiểu ý hắn, sau khi đứng dậy liền nắm lấy tay Tiêu Tuần.

Mắt thấy Tiêu Tuần sắp sửa rời đi, thị vệ xung quanh cũng cầm giấy niêm phong dán từng cái một, Giả lão gia hoàn toàn nóng nảy, vội vàng đuổi theo ngăn Tiêu Tuần lại.

"Xin đại nhân dừng bước, là ta suy xét không chu toàn, nếu đại nhân có thể châm chước, ta sẽ tặng ba phần thu nhập cho ngài."



"Hối lộ quan viên trong triều là trọng tội, nếu ngươi không muốn cái đầu này, ta liền thành toàn cho ngươi."

Tiêu Tuần vừa nói xong, thị vệ phía sau liền làm bộ tiến lên bắt lấy Giả lão gia. Lúc này Giả lão gia cuối cùng mới biết sợ hãi, lập tức thu ngân phiếu về.

"Đại nhân bớt giận, ta biết sai rồi, ta đây lập tức rời đi, tuyệt đối không quấy nhiễu đại nhân nữa."

Đến lúc này Giả lão gia mới hiểu được hôm nay không thể xoay chuyển tình hình, sợ liên luỵ tới chính mình, hắn đành phải không cam lòng rời đi.

Trước mắt đã tìm được chứng cứ, Tiêu Tuần liền giao việc niêm phong cho thủ hạ. Khi dẫn theo Tô Nhược Uyển ra ngoài sắc trời đã tối, buổi chiều Tiêu Tuần không ngồi xe ngựa đến đây, hiện giờ chỉ có thể đi bộ về phủ.

Cũng may nơi này cách phủ thủ phụ không xa, đi bộ về sẽ không quá mệt. Ra khỏi Tuý Xuân Lâu Tiêu Tuần vẫn không buông tay Tô Nhược Uyển, hai người nắm tay đi trên đường thu hút rất nhiều người liên tục quay đầu lại.

Dưới ánh mắt của mọi người, Tô Nhược Uyển cảm thấy có chút không được tự nhiên, sau khi ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Tuần, nàng liền lặng lẽ dùng sức muốn rút tay về, nhưng nàng vừa mới động một chút, Tiêu Tuần đã nắm chặt lấy tay nàng.

"Nơi này nàng chưa từng tới, cẩn thận đi lạc."

Đang hết sức kinh ngạc, thanh âm của Tiêu Tuần lại truyền tới, lúc này Tô Nhược Uyển mới phát hiện con đường này không phải đường lúc trước nàng đi.

"Phu quân muốn dẫn ta đi đâu?"

"Bây giờ không còn sớm nữa, đưa nàng đi dùng bữa trước."

Nói như vậy Tô Nhược Uyển cảm thấy thật sự có hơi đói. Từ khi thành thân đến bây giờ, nàng cùng Tiêu Tuần dường như chưa bao giờ ăn cơm ở bên ngoài, con phố này Tô Nhược Uyển cũng chưa từng tới. Trong lúc nhất thời nàng không khỏi có chút tò mò Tiêu Tuần muốn dẫn nàng đến chỗ nào ăn cơm.

Hai người đi không lâu liền tới một tửu lầu, sau khi tiến vào Tô Nhược Uyển mới phát hiện trong đại sảnh tửu lầu đang có một người ngồi kể chuyện. Lúc này người kia đang nói thao thao bất tuyệt, khách nhân trong tửu lầu cũng đều tập trung tinh thần nghe chuyện, trong lúc nhất thời toàn bộ tửu lầu đều chỉ quanh quẩn âm thanh của người kể chuyện.

Tiêu Tuần là như khách quen của nơi này, vừa mới đi vào tiểu nhị đã ân cần dẫn hắn đến phòng riêng trên lầu hai. Tầm nhìn của lầu hai càng thêm trống trải, xuyên qua cửa sổ thậm chí có thể nhìn rõ vẻ mặt của người kể chuyện.

"Phu quân cũng thích nghe chuyện?"

Tô Nhược Uyển thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía Tiêu Tuần trước mặt, chỉ thấy Tiêu Tuần đã cầm lấy ấm trà rót một chén cho nàng. Dáng vẻ thành thạo như thế làm Tô Nhược Uyển càng thêm xác định Tiêu Tuần không phải là lần đầu tới đây.

Bất quá tới nơi này đơn giản đều là người thích nghe kể chuyện, mà nàng thế nhưng lại không phát hiện ra Tiêu Tuần thích nghe kể chuyện.

"Trước kia trùng hợp đến đây cùng đồng liêu."

Nói rồi Tiêu Tuần đưa chén trà cho Tô Nhược Uyển, cả buổi chiều dài như vậy Tô Nhược Uyển một ngụm nước cũng chưa được uống, hiện giờ xác thật có chút khát. Sau khi Tô Nhược Uyển uống một ngụm trà liền dời tầm mắt sang người kể chuyện.



Nhưng đáng tiếc là Tô Nhược Uyển vừa mới cẩn thận nghe, ai ngờ đúng lúc người kể chuyện kia nói xong. Chỉ thấy người kể chuyện gấp lại cây quạt, chuẩn bị đứng dậy rời đi, bất quá khách nhân dưới đài hiển nhiên cũng nghe chưa đã, ồn ào kêu người kể chuyện nói tiếp một đoạn.

Thịnh tình không thể chối từ, người kể chuyện lại lần nữa ngồi xuống, sau khi uống miếng nước nhuận giọng mới không nhanh không chậm mở miệng:

"Nếu chư vị nghe chưa đủ, vậy tại hạ lại nói tiếp về tin đồn mấy ngày gần đây. Nghe nói Thủ phụ đại nhân khi ở phủ Thượng thư cầu học đã nhất kiến chung tình với Tam tiểu thư. Ngày ấy Thủ phụ đại nhân vừa ra khỏi phủ Thượng thư, bên ngoài liền đổ mưa nhỏ. Thủ phụ đại nhân quên không mang dù, trùng hợp gặp Tam tiểu thư trở về..."

Tô Nhược Uyển không nghĩ tới nghe chuyện xưa lại nghe đến trên người mình, bất quá người kể chuyện này nói thật sự thái quá, thế nhưng lại bịa ra chuyện nàng cùng Tiêu Tuần lưỡng tình tương duyệt. Nghĩ đến đây Tô Nhược Uyển lặng lẽ liếc nhìn Tiêu Tuần, vừa lúc này Tiêu Tuần cũng quay đầu lại nhìn về phía nàng.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Tô Nhược Uyển đột nhiên có chút ngượng ngùng, đặc biệt là bên tai còn không ngừng truyền đến chuyện xưa nàng cùng Tiêu Tuần nhất kiến chung tình như thế nào làm má nàng hơi nóng lên.

Nếu nàng ở đây một mình sẽ chăm chú lắng nghe. Nhưng hiện giờ Tiêu Tuần cũng ở bên cạnh làm Tô Nhược Uyển không khỏi có chút xấu hổ. Ở dưới người kể chuyện vẫn còn thao thao bất tuyệt, trong phòng riêng hai người lại không ai nói gì.

Lúc này Tô Nhược Uyển ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Tuần, lại phát hiện hắn đang nhìn người kể chuyện bên dưới, khoé miệng còn mang theo ý cười nhàn nhạt, tựa hồ rất có hứng thú đối với câu chuyện này.

Thấy vậy Tô Nhược Uyển không hiểu sao cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó vô thức lắng nghe người kể chuyện nói về chuyện xưa của nàng cùng Tiêu Tuần. Thẳng đến khi tiểu nhị mang đồ ăn tới Tô Nhược Uyển mới thu hồi sự chú ý.

Chỉ là nàng vừa cầm lấy chiếc đũa lại phát hiện Tiêu Tuần đang chống cằm nhìn nàng. Mới vừa rồi Tô Nhược Uyển nghe đến nhập thần, cũng không biết Tiêu Tuần đã nhìn nàng bao lâu, càng lo lắng Tiêu Tuần thấy được bộ dáng ngây ngốc của mình. Dưới sự chột dạ, nàng hoảng loạn cầm lấy đôi đũa đưa cho Tiêu Tuần.

"Phu quân chàng cũng ăn đi."

"Phu nhân cảm thấy người này kể chuyện thế nào?"

Tiêu Tuần nhận lấy chiếc đũa đặt sang một bên, trong giọng nói có chút tuỳ ý như là thuận miệng hỏi. Nhưng trong lòng Tô Nhược Uyển lại không khỏi căng thẳng, nàng không chỉ cảm thấy câu chuyện này kể rất hay mà còn hy vọng câu chuyện này là sự thật.

Tô Nhược Uyển vừa định gắp thức ăn liền dừng động tác, sau khi liếc nhìn Tiêu Tuần lại nhanh chóng dời đi tầm mắt, tim cũng ngăn không được đập nhanh hơn.

"Hắn kể rất hấp dẫn, bất quá không biết là nghe được lời đồn từ đâu."

Nói xong Tô Nhược Uyển còn không quên ngẩng đầu nhìn Tiêu Tuần một cái, chỉ thấy con ngươi Tiêu Tuần rũ xuống, lại cầm lấy đôi đũa nàng mới đưa cho. Dưới cái nhìn chăm chú của Tô Nhược Uyển, Tiêu Tuần gắp cho nàng một miếng thịt gà.

"Tuy là lời đồn nhưng cũng không hẳn vậy."

Trong giọng nói của Tiêu Tuần mang theo chút ý vị thâm trường, hắn biết bên ngoài đều nói là Tô Nhược Uyển không từ thủ đoạn để gả cho hắn. Mà hiện giờ chuyện xưa người kia kể là do hắn cố tình truyền ra. Tuy hai người không phải là lưỡng tình tương duyệt, nhưng hắn thích Tô Nhược Uyển là thật.

Những lời này làm Tô Nhược Uyển sửng sốt, khi lần nữa nhìn về phía Tiêu Tuần, chỉ thấy khoé miệng hắn mang theo ý cười làm trong lòng Tô Nhược Uyển ngứa ngáy, muốn biết lời này của hắn rốt cuộc là có ý gì.



Nhưng sau khi do dự một phen, Tô Nhược Uyển vẫn không mở lời. Lúc này người kể chuyện ở dưới vẫn còn đang kể chuyện xưa của nàng cùng Tiêu Tuần. Tô Nhược Uyển vừa ăn cơm vừa không quên chăm chú lắng nghe.

Lúc người kể chuyện dừng lại uống ngụm nước, phía dưới lại có người sinh ra nghi ngờ. Chỉ thấy một nam tử trung niên dáng người mập mạp đập bàn, mà mọi người nghe thấy tiếng cũng đều quay lại nhìn hắn.

"Ngươi nói không đúng, nếu Thủ phụ cùng Tam tiểu thư nhà Thượng thư lưỡng tình tương duyệt, sao nhiều năm như vậy mới cưới người trở về? Huống hồ mọi người đều biết chuyện giữa Thủ phụ cùng công chúa Ninh An, hai vị này mới là trai tài gái sắc duyên trời tác hợp, các ngươi nói có đúng không?"

Người nọ vừa nói xong, phía dưới quả nhiên có không ít người phụ hoạ. Lúc này động tác của Tô Nhược Uyển cũng dừng lại, không khỏi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Chỉ thấy người kể chuyện chậm rãi đặt chén trà xuống, biểu tình trên mặt cũng cao thâm khó dò.

"Có một số việc không đơn giản như vẻ bề ngoài. Lúc trước Thủ phụ một nghèo hai trắng, mà Tam tiểu thư lại là thiên kim của phủ Thượng thư, muốn cầu hôn Tam tiểu thư đương nhiên là phải công thành danh toại mới đủ tư cách".

"Ngươi nói bậy, Tam tiểu thư chỉ là một thứ nữ nhỏ bé, muốn cưới về là việc dễ như trở bàn tay, ngược lại công chúa thân phận tôn quý hẳn là công thành danh toại mới có thể cầu hôn. Ta còn nghe nói không lâu nữa công chúa Ninh An sẽ trở về, nếu không ngại chúng ta cùng chờ xem đến lúc đó Thủ phụ đại nhân sẽ lựa chọn như thế nào."

Người nọ nói xong liền tiêu sái xếp lại quạt trong tay, há miệng cười lớn. Nhưng mà đúng lúc này không biết một viên đậu phộng từ chỗ nào bay tới, trực tiếp đập trúng răng cửa của người nọ, trong nháy mắt răng cửa của hắn lập tức biến mất không thấy đâu.

"Là ai? Mau lăn ra đây cho tiểu gia!"

Người nọ che miệng, bộ dạng tức muốn hộc máu, mọi người cũng bị chuyện này làm cho vui không khép được miệng. Lúc này Tô Nhược Uyển thu hồi ánh mắt nhìn thoáng qua Tiêu Tuần, lại phát hiện Tiêu Tuần đang không nhanh không chậm vân vê ngón tay, mà ở trước mặt hắn đúng lúc đặt một đĩa đậu phộng.

"Không cần nghe những lời đồn này."

Tiêu Tuần cũng không biết lời đồn này từ đâu truyền đến, sau khi công chúa Ninh An rời kinh, hắn cho rằng những lời đồn này sẽ tự sụp đổ, không nghĩ tới vẫn có người đề cập đến. Trước kia Tiêu Tuần không để ý đến những lời đồn này, nhưng hiện giờ lại lần nữa nghe được, trong lòng hắn không khỏi có chút không vui.

Lời của Tiêu Tuần thật là làm Tô Nhược Uyển có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Tiêu Tuần thế nhưng sẽ chủ động giải thích với nàng, trong lòng tức khắc dâng lên một cảm giác vui sướng. Khoé miệng nàng cong lên đồng thời còn không quên gắp đồ ăn cho Tiêu Tuần.

"Nếu phu quân đã nói đó là lời đồn, vậy thì ta sẽ không tin."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện