Sau khi Tô Nhược Uyển chuẩn bị xong xuôi, nàng trực tiếp cưỡi ngựa dọc theo đường lớn đuổi theo Tiêu Tuần. Cũng may trước kia Tô Nhược Uyển từng đi theo nhị ca nàng học cưỡi ngựa, tuy rằng đã lâu không cưỡi, nhưng trong sự nóng vội tốc độ của nàng thật ra nhanh hơn rất nhiều.

Trên đường nàng không dám tạm nghỉ lúc nào, chỉ là đến tận khi sắc trời dần tối, nàng cũng không nhìn thấy đội ngũ của Tiêu Tuần. Mắt thấy sắc trời càng ngày càng đen, trong lòng Tô Nhược Uyển cũng trầm xuống.

Rất nhanh phía trước liền trở thành một mảng đen sẫm, tốc độ cưỡi ngựa của Tô Nhược Uyển cũng dần chậm lại. Trong lúc nàng đang không biết nên làm thế nào cho phải, vó ngựa đột nhiên bị vướng phải thứ gì đó, đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tô Nhược Uyển không chút phòng bị liền ngã xuống đất.

Khi nàng đang muốn đứng dậy, xung quanh đột nhiên xuất hiện một đám thị vệ cầm đao. Nương theo ánh trăng mỏng manh, Tô Nhược Uyển phát hiện nhóm thị vệ này đúng là đội ngũ hộ tống ngân lượng cứu tế, điều này làm cho nàng vô cùng vui vẻ. Chỉ là còn chưa chờ nàng mở miệng, đám thị vệ kia liền tiến lên trói nàng lại, ngay cả miệng cũng bị bịt lại.

Trước mặt đám thị vệ Tô Nhược Uyển căn bản không có sức phản kháng, huống chi nàng còn cưỡi ngựa cả một ngày, chỉ có thể tuỳ ý để đám thị vệ áp giải đến bên trong rừng cây.

Không lâu sau trước mắt liền xuất hiện ánh sáng, chỉ thấy có vài lán trại được dựng trong ngọn núi hoang dã này. Mấy thị vệ dẫn theo Tô Nhược Uyển đến doanh trướng ở giữa, tới bên ngoài doanh trướng, thị vệ dẫn đầu đi vào trước.

"Đại nhân, thuộc hạ bắt được một người khả nghi đang lén lút lang thang xung quanh."

"Mang vào đây."

Theo âm thanh quen thuộc vang lên, Tô Nhược Uyển liền bị xô đẩy vào trong doanh trướng. Thị vệ áp giải nàng thật sự rất thô lỗ, mới vừa bước vào doanh trướng nàng liền bị đẩy ngã trên mặt đất, đầu gối cũng theo đó truyền đến một cảm giác đau đớn.

Bất quá hiện giờ Tô Nhược Uyển căn bản không rảnh lo nhiều như vậy, vội vã ngẩng đầu lên nhìn về phía trước. Chỉ thấy ngồi trước bàn đúng là Tiêu Tuần, mà khoảnh khắc Tiêu Tuần nhìn thấy Tô Nhược Uyển, chén trà trong tay đột nhiên rơi xuống đất, ngay sau đó liền đứng dậy tới chỗ Tô Nhược Uyển, tốc độ nhanh chóng làm mấy thị vệ kia cũng không kịp phản ứng.

"Đại nhân, đây chính là..."

"Thả nàng* ra!"

Tiêu Tuần cơ hồ là gào lên lời này, thị vệ bên cạnh cũng bị doạ cho sửng sốt, nhưng hiện giờ khí thế trên người Tiêu Tuần thật sự doạ người, rất nhanh mấy thị vệ chân tay nhanh nhẹn cởi trói cho Tô Nhược Uyển.

*Anh ấy (他)/cô ấy (她) trong tiếng trung đều đọc là "tā " nên thị vệ không biết là Tô Nhược Uyển giả dạng nha.

"Ra ngoài."

Tiêu Tuần trực tiếp bế Tô Nhược Uyển lên, ánh mắt cũng lạnh đến đáng sợ. Hiện giờ Tô Nhược Uyển lại mặc nam trang, trong lúc nhất thời mấy thị vệ đều trợn mắt, nhưng sau khi chạm phải ánh mắt của Tiêu Tuần, toàn bộ đều cúi đầu ra khỏi doanh trướng.

"Phu quân."

Lúc này Tô Nhược Uyển mới mở miệng gọi Tiêu Tuần một tiếng, trong giọng nói của nàng tràn đầy uỷ khuất, ngay cả hốc mắt cũng hơi phiếm hồng. Cái này làm cho bước chân Tiêu Tuần dừng lại một chút, cánh tay ôm Tô Nhược Uyển cũng siết chặt hơn.

"Sao lại đi theo đến đây?"

Sau khi đặt Tô Nhược Uyển lên giường Tiêu Tuần mới mở miệng, giờ phút này Tô Nhược Uyển vô cùng chật vật, không chỉ có tóc tai lộn xộn, ngay cả quần áo cũng bị quăng ngã xé rách, lòng bàn tay còn rớm máu. Dáng vẻ này làm mày Tiêu Tuần nhăn lại, trong mắt cũng hiện lên một tia đau lòng.

Mà Tiêu Tuần vừa hỏi xong, Tô Nhược Uyển cũng nhớ tới mục đích mình đến đây, nàng kích động nắm lấy cánh tay Tiêu Tuần.

"Phu quân, Tĩnh vương gia muốn hãm hại chàng, hiện giờ trong đội ngũ hộ tống cũng có gian tế. Sáng nay ta thấy gã sai vặt trong phủ đến một tửu lầu, ta theo sau nghe lén một chút, Tĩnh vương gia tựa hồ có âm mưu muốn diệt trừ chàng trên đường đi cứu tế."

Nàng vừa nói xong, ánh mắt Tiêu Tuần cũng dần tối lại. Nhưng rất nhanh hắn lại nắm lấy tay Tô Nhược Uyển, mở lòng bàn tay nàng ra để lộ ra miệng vết thương rớm máu.

"Việc này ta sẽ chú ý nhiều hơn, ta bảo người mang nước lại đây trước đã, nàng rửa mặt xong ta lại bôi thuốc cho nàng được không?"

Lúc này trên mặt Tô Nhược Uyển dính đầy tro bụi, cả người đều xám xịt. Mà Tiêu Tuần lại biết Tô Nhược Uyển thích sạch sẽ nên định đợi sau khi Tô Nhược Uyển rửa mặt rồi giúp nàng xử lý miệng vết thương.

"Được."

Cuối cùng cũng nhìn thấy Tiêu Tuần, tâm trạng căng chặt của Tô Nhược Uyển cũng dịu xuống. Sau khi thả lỏng nàng mới chú ý đến vết thương trên tay, đồng thời trên đùi cũng truyền đến cảm giác đau đớn. Khi ngước nhìn Tiêu Tuần, trong mắt Tô Nhược Uyển không khỏi nhiều thêm vài phần đáng thương.

"Còn có chỗ nào không thoải mái sao?"

Tiêu Tuần đang muốn đi ra ngoài sai người mang nước tới, nhưng thấy đôi mắt ẩm ướt của Tô Nhược Uyển, hắn lại không khỏi dừng bước chân.

"Cả người đều không thoải mái, đặc biệt là chân cực kỳ đau."

Vừa dứt lời, mắt cá chân đã bị nắm lấy, ngay sau đó Tiêu Tuần liền vén ống quần nàng lên, sau khi phát hiện chỉ có mắt cá chân hơi sưng đỏ, sắc mặt căng thẳng của hắn mới hoà hoãn hơn chút.

"Ta đi phân phó người mang nước đến đã, nàng ngồi yên đừng lộn xộn."

Nói xong Tiêu Tuần liền đi ra ngoài, có lẽ là thị vệ đã sớm chuẩn bị xong nước tắm, đến khi Tiêu Tuần tiến vào, thị vệ cũng nâng thau tắm vào trong doanh trướng. Chỉ là thấy một nam tử công khai ngồi trên giường Thủ phụ, biểu tình của bọn họ trở nên có chút một lời khó nói hết.

Bất quá đám thị vệ này cũng không dám lắm miệng, sau khi đem thau nước tắm vào liền nhanh chóng ra khỏi doanh trướng.

"Phu quân, bọn họ hình như có chút hiểu lầm."

Ánh mắt đánh giá của mấy thị vệ vừa rồi làm Tô Nhược Uyển không khỏi xấu hổ. Bất quá nàng vừa nói xong, thần sắc Tiêu Tuần vẫn như thường, tựa hồ căn bản không thèm để ý việc này.

"Không ngại, nơi này đều là nam tử, nàng mặc nam trang sẽ tiện hơn. Sáng sớm ngày mai ta phái người đưa nàng..."

Nói tới đây Tiêu Tuần dừng lại một chút, nghĩ đến việc còn chưa bắt được người của Tĩnh vương gia, mặc dù cho người đưa Tô Nhược Uyển trở về hắn vẫn không yên tâm. Huống hồ hiện giờ nhìn thấy Tô Nhược Uyển, trong lòng hắn thế nhưng sinh ra xúc động muốn giữ người ở lại.

"Nàng theo ta cùng đi Mân Nam được không?"

Cân nhắc một lúc, Tiêu Tuần vẫn là quyết định giữ người ở lại. Mà trong mắt Tô Nhược Uyển cũng không tự giác lộ ra ánh sáng, "Được nha."

Khi đuổi theo Tiêu Tuần, nàng căn bản không nghĩ nhiều như vậy. Lúc nãy khi Tiêu Tuần đi ra ngoài, Tô Nhược Uyển mới suy xét đến vấn đề đi hay ở của chính mình. Vốn dĩ Tô Nhược Uyển đã tính sẽ ăn vạ để Tiêu Tuần cho nàng ở lại, không nghĩ tới cuối cùng Tiêu Tuần thế nhưng lại quyết định mang nàng đi theo, điều này làm cho Tô Nhược Uyển vô cùng vui sướng.

Nhưng mà đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần lại phát hiện Tiêu Tuần đã đến bên cạnh nàng, ngón tay thon dài cũng cởi y phục của nàng ra. Âm thanh nói chuyện thỉnh thoảng truyền đến bên tai làm Tô Nhược Uyển theo bản năng nắm lấy tay Tiêu Tuần.

"Không được, bên ngoài còn có người."

Lời này nói xong Tiêu Tuần lại không đáp lại, khi Tô Nhược Uyển ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy trong mắt hắn mang theo ý cười. Lúc này Tô Nhược Uyển mới ý thức được mình hiểu lầm Tiêu Tuần, một cảm giác xấu hổ trào ra làm gương mặt Tô Nhược Uyển hơi nóng lên.

Nhưng mà cố tình lúc này Tiêu Tuần lại đột nhiên nhích lại gần nàng, âm thanh trầm thấp cũng theo đó truyền vào tai nàng: "Phu nhân không cần lo lắng, vi phu cũng không có đói khát như vậy."

Tiêu Tuần từ trước đến nay nho nhã lịch sự, ngoại trừ lúc trên giường khó giữ được tự chủ nói những lời làm Tô Nhược Uyển mặt đỏ tim đập ra thì ngày thường hắn vô cùng đứng đắn. Hiện giờ bỗng nhiên nói ra lời này làm vành tai Tô Nhược Uyển nháy mắt trở nên đỏ bừng.

"Chàng... Chàng đừng nói nữa."

Mặt Tô Nhược Uyển đỏ bừng, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Tiêu Tuần. Mà Tiêu Tuần cũng nghe lời Tô Nhược Uyển không có nói tiếp, bất quá động tác tay hắn lại không dừng lại, hiển nhiên là định giúp Tô Nhược Uyển tắm gội.

Trong doanh trướng toàn bộ trở nên yên tĩnh, bên tai chỉ có tiếng vải dệt cọ xát truyền đến. Rất nhanh Tô Nhược Uyển liền cảm thấy không được tự nhiên, nhịn không được đè tay Tiêu Tuần lại. "Vẫn là để ta tự mình làm đi."

"Vết thương trên tay còn chưa xử lý, nàng trước tiên đừng nhúc nhích."

Lần này Tiêu Tuần không nghe theo Tô Nhược Uyển, sau khi cởi lớp áo cuối cùng ra, hắn liền ôm Tô Nhược Uyển vào trong thau tắm.

Tiêu Tuần cũng không phải là lần đầu tiên giúp Tô Nhược Uyển tắm gội, bất quá trước kia đều là Tô Nhược Uyển mệt đến không còn sức lực, căn bản không rảnh lo nhiều như vậy mới có thể để Tiêu Tuần giúp nàng tắm gội.

Nhưng hiện giờ nàng đầu óc thanh tỉnh, nhìn thần sắc nghiêm túc của Tiêu Tuần, trong lòng Tô Nhược Uyển ngăn không được sinh ra một tia xấu hổ. Đặc biệt là lúc này Tiêu Tuần cũng đúng lúc ngẩng đầu nhìn nàng, nàng chột dạ nhanh chóng dời đi tầm mắt.

Bất quá hành động này lại làm Tiêu Tuần khẽ cười một tiếng, biết Tô Nhược Uyển da mặt mỏng, động tác của Tiêu Tuần cũng trở nên nhanh hơn, chẳng mấy chốc lại lần nữa ôm Tô Nhược Uyển lên giường.

"Vì sao phu nhân lại tự mình đuổi theo đến đây?"

Tiêu Tuần nắm lấy tay Tô Nhược Uyển, động tác nhẹ nhàng giúp nàng thoa thuốc, trong giọng nói cũng lộ ra vẻ không để ý, như là thuận miệng hỏi một câu. Nhưng động tác thoa thuốc của hắn lại dừng một chút, trong con ngươi còn lộ ra vài phần chờ mong.

"Đương nhiên là lo lắng những người khác không thể đưa tin được, cho nên vẫn là ta tự mình tới tốt hơn."

Kỳ thật trong lòng Tô Nhược Uyển hiểu rõ, một mình nàng lẻ loi đuổi theo Tiêu Tuần thật sự không phải hành độn sáng suốt. Nhưng khi biết được có người muốn hại Tiêu Tuần, nàng căn bản không khống chế được chính mình, đầu óc nóng lên liền cưỡi ngựa đuổi theo.

Hiện tại hồi tưởng lại, Tô Nhược Uyển thật bội phục dũng khí của mình lúc đó. Đường đến Mân Nam cũng không có nhiều xe ngựa, nếu trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sợ là không có ai biết.

"Nói như vậy, phu nhân chính là bởi vì lo lắng cho vi phu?"

Suy nghĩ đang bay xa, giọng nói của Tiêu Tuần lại lần nữa truyền đến. Tô Nhược Uyển vừa ngẩng đầu liền phát hiện không biết từ khi nào Tiêu Tuần đã đến trước mặt nàng. Đối diện với ánh mắt của Tiêu Tuần, trong lòng nàng hoảng loạn không thôi. Nhưng nghĩ đến lời của Sở Thanh Nhiễm nói với nàng, Tô Nhược Uyển thế nhưng lại muốn thử dò xét tâm tư của Tiêu Tuần.

Dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Tuần, nàng khẽ gật đầu. Ngay sau đó trong mắt Tiêu Tuần liền lấp lánh ánh sáng, chỉ là còn chưa chờ nàng nhìn kỹ, Tiêu Tuần đã cúi đầu hôn lên môi nàng.

Khoảnh khắc cánh môi dán lên, trong đầu Tô Nhược Uyển trở nên trống rỗng. Khi phục hồi lại tinh thần, nàng rõ ràng cảm giác được cảm xúc của Tiêu Tuần rất không ổn định, nhưng hiện giờ Tiêu Tuần tấn công mãnh liệt làm nàng không kịp nghĩ nhiều, nhịn không được sa vào trong đó.

"Lần sau không được mạo hiểm như thế nữa."

Giọng nói trầm thấp của Tiêu Tuần mang theo một tia bất an, khi Tô Nhược Uyển giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy trong mắt hắn tràn ngập lo lắng. Điều này làm cho tim Tô Nhược Uyển lại đập nhanh hơn vài nhịp.

"Ta biết rồi, bất quá phu quân định tìm tên gian tế kia như thế nào?"

Lần cứu tế này vô cùng nguy cấp, trên đường căn bản không thể xuất hiện bất kỳ sơ suất nào, nhưng Tô Nhược Uyển lại không nghe rõ kế hoạch cụ thể của bọn họ, nếu không mau tìm ra gian tế, trên đường sợ là sẽ vô cùng nguy hiểm.

"Không cần lo lắng, ta đều có tính toán, trong khoảng thời gian này nàng trước tiên cứ nguỵ trang thành hạ nhân bên người ta, như thế cũng an toàn hơn."

Động tĩnh đêm nay chắc hẳn đã truyền đến tai gian tế, hắn biết đêm khuya có người đuổi theo đương nhiên có thể đoán được là người mật báo, như vậy tên gian tế kia nhất định là sẽ nhịn không được lộ ra dấu vết.

"Vậy đại nhân có thể xoa bóp chân cho hạ nhân được không? Đuổi theo cả một ngày mệt quá."

Tiêu Tuần vừa mới nóng xong, Tô Nhược Uyển đã lập tức sửa miệng, nói rồi còn đặt chân lên đùi Tiêu Tuần. Nhìn thoáng qua ý cười trên mặt Tô Nhược Uyển, khoé miệng Tiêu Tuần cũng không khỏi cong lên, giơ tay giúp nàng bóp chân.

"Đương nhiên là có thể."

___

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tiêu Tuần: Tức phụ muốn chơi sắm vai nhân vật liền thoả mãn nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện