Ở trong cung, Ninh An lười nhác ngồi dựa trên ghế dài, Cao quý phi ngồi bên cạnh nàng, hai người đang uống trà thì lúc này có một thị nữ đi đến. Ninh An liếc thị nữ kia một cái, ngữ khí cũng bay bổng.

"Mọi chuyện thế nào rồi?"

"Bẩm công chúa, nô tỳ đều đã làm thoả đáng, nghe nói giữa trưa khi Thủ phụ phu nhân rời nhà trốn đi bị Thủ phụ chặn trên đường bắt về. Nô tỳ còn nghe nói lúc đó sắc mặt Thủ phụ vô cùng khó coi, có lẽ trở về nhất định sẽ gây khó dễ cho Thủ phụ phu nhân."

Nghe thấy thị nữ nói như vậy, trên mặt Ninh An hiện lên một tia vừa lòng. Sau khi liếc Cao quý phi một cái, nàng như nghĩ tới cái gì, chậm rì rì ngồi dậy bưng chén trà trước mặt lên, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ hung ác.

"Ta biết rồi, ngươi lại đi truyền chút tin đồn, nói Tô Nhược Uyển muốn cùng gian phu bỏ trốn, cuối cùng bị Tiêu Tuần bắt trở về."

"Vâng, nô tỳ lập tức đi làm ngay."

Thị nữ kia động tác rất nhanh nhẹn, sau khi trả lời liền xoay người rời đi. Lúc này Ninh An nhấp một ngụm trà, lại quay đầu nhìn sang Cao quý phi bên cạnh, trên mặt còn có vài phần đắc ý.

"Mẫu hậu, lần này người yên tâm chưa? Bây giờ hai người bọn họ đã sinh ra hiểu lầm, đến lúc đó lời đồn lại nổi lên bốn phía, Tiêu Tuần cho dù là vì mặt mũi cũng nhất định sẽ hưu Tô Nhược Uyển."

"Tuy kế hoạch lần này thành công nhưng vẫn không thể thiếu cảnh giác, hiện giờ Tiêu Tuần đang nắm quyền, lại cưới nữ nhi của Tô thượng thư, đối với Tĩnh vương gia mà nói là một mối đe doạ không nhỏ. Chúng ta cần phải chặt đứt mối quan hệ của hắn với phủ Thượng thư càng sớm càng tốt."

So với bộ dáng thoải mái của Ninh An, Cao quý phi có vẻ trầm ngâm hơn nhiều. Nhưng Cao quý phi vừa mới nói xong, Ninh An liền cười rúc vào bên cạnh nàng.

"Mẫu hậu người cứ yên tâm đi, con sẽ để mắt tới bọn họ, không bao lâu nữa bọn họ nhất định sẽ hoà ly, người chỉ cần lừa gạt phụ hoàng là được, việc còn lại để bọn con lo."

Nói đến đây, Ninh An liếc nhìn nơi ở của mình một cái, trong phòng nàng chỉ tuỳ tiện một thứ cũng có giá trị bằng cả gia tài. Mà người phụ hoàng sủng ái nàng như thế lại căn bản không biết nàng không phải nữ nhi thân sinh của hắn.

Nghĩ vậy trong mắt Ninh An tràn đầy đắc ý, loại cảm giác đùa bỡn người khác này làm nàng rất si mê.

Lúc này Cao quý phi nhìn thoáng qua Ninh An đang tự mãn ở bên cạnh, trên mặt không khỏi hiện lên một tia lo âu.

"Tuy phụ hoàng ngươi vô cùng sủng ái ta, ngày thường đối với ta cũng là muốn gì được nấy. Nhưng từ khi ta tiến cung đến giờ, trên cơ bản hắn không ngủ lại trong cung của ta, ta càng không nhìn ra tâm tư của hắn, ngươi nói xem phụ hoàng ngươi có phải đã phát giác ra cái gì hay không?"

Trước khi tiến cung, Cao quý phi là ca cơ trong phủ Tĩnh vương gia, sớm đã có tư tình với Tĩnh vương gia. Sau này nàng vì Tĩnh vương gia, âm thầm tính kế hoàng đế, làm hoàng đế cho rằng hai người đã phát sinh quan hệ.

Cuối cùng lại nhờ vào mang thai vào cung trở thành phi tần. Nàng dựa vào bản lĩnh của mình trở thành sủng phi, mấy năm trước thậm chí còn diệt trừ được mối uy hiếp lớn nhất đối với nàng là hoàng hậu, trở thành người được sủng ái nhất hậu cung.

Mặc dù đã hơn mười năm trôi qua, hoàng đế đối với nàng vẫn sủng ái như trước, nhưng trong lòng nàng vẫn không khỏi có chút bất an.

"Mẫu phi lo lắng cái gì? Phụ hoàng chính là một lão hồ đồ, tuỳ ý lừa gạt là được. Nếu hắn thật sự gian xảo như vậy sao có thể sủng con?"

Ninh An nắm lấy tay Cao quý phi nhẹ giọng an ủi. Theo nàng điều Cao quý phi lo lắng là thừa thãi, nàng mới không tin hoàng đế sẽ phát hiện ra bí mật này.

Mà Ninh An vừa nói như vậy, Cao quý phi cũng yên tâm hơn một chút. Nhưng sau khi ngẩng đầu thấy hoa đào ngoài cửa sổ, Cao quý phi lại như nghĩ tới cái gì, đôi mắt hơi nheo lại.

"Ngày mai ngươi xuất cung đến phủ công chúa đi, ngươi trông chừng giúp mẫu hậu, nếu có tiện nhân nào thông đồng với Tĩnh vương gia phải mau chóng xử lý. Bây giờ đang là thời điểm quan trọng, không thể để cho tiện nhân khác uy hiếp đến địa vị của mẹ con ta được."

Cao quý phi biết Tĩnh vương gia trời sinh phong lưu, hiện giờ nàng lại ở trong cung, nếu để nữ tử khác mượn cơ hội thượng vị, như vậy sau này đối với nàng sẽ là một cái uy hiếp không nhỏ.

"Vâng, ngày mai nhi thần lập tức về phủ công chúa."

Nói xong Ninh An rúc vào trong ngực Cao quý phi làm nũng nói: "Nhi thần muốn tìm thêm mấy nam sủng, mấy người mang về từ Giang Nam kia nhi thần cũng không hứng thú, mẫu hậu lại lặng lẽ tìm thêm mấy người cho nhi thần được không?"

Ninh An chỉ giả vờ ngoan ngoãn trước mặt hoàng đế, thật ra sau lưng đã sớm nuôi mấy nam sủng, thậm chí còn nuôi không ít. Đối với việc này Cao quý phi cũng nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần chuyện không bị bại lộ, nàng liền chiều Ninh An.

"Được, mẫu phi đáp ứng ngươi, nhưng ngươi phải thu liễm một chút, bây giờ đang là thời điểm mấu chốt, không thể làm hỏng hảo cảm của phụ hoàng dành cho ngươi."

"Con biết rồi, con sẽ cẩn thận."

......

"Nói như vậy muội cùng Thủ phụ đại nhân đúng là lưỡng tình tương duyệt?"

Ở trong một quán trà, Tô Nhược Uyển đang cùng Sở Thanh Nhiễm uống trà. Đới với việc hôm qua Tiêu Tuần ở bên đường khiêng Tô Nhược Uyển về, Sở Thanh Nhiễm cũng có nghe thấy. Hiện giờ lại nghe được từ trong miệng Tô Nhược Uyển chuyện tình cảm của hai người, nàng có thể nói là kinh ngạc không thôi.

Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của Sở Thanh Nhiễm, Tô Nhược Uyển có chút ngượng ngùng gật đầu, "Nếu không phải hôm qua phu quân lấy bức tranh hắn vẽ ra, ta cũng không dám tin đây là sự thật."

Mặc dù đã thấy rõ những bài thơ cùng bức tranh đó, Tô Nhược Uyển vẫn như cũ cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.

Bất quá nghĩ đến việc lúc trước ở phủ Thượng thư, khi nàng nhìn lén Tiêu Tuần, Tiêu Tuần cũng đang nhìn trộm nàng, trong lòng Tô Nhược Uyển không khỏi rung động. Khoé miệng càng nhịn không được gợi lên ý cười.

"Nhìn muội kìa, bất quá hai người bọn muội đúng là giỏi che giấu tâm tư, nhiều năm như vậy cũng không lộ ra ngoài."

"Tỷ biết không, khi đó ta cảm thấy người giống như phu quân cả đời ta cũng không thể chiếm được, cho nên chỉ có thể giấu tâm tư ở đáy lòng."

Đến nỗi Tiêu Tuần vì cái gì cũng giấu sâu như vậy, Tô Nhược Uyển thật ra không hiểu.

"Đúng rồi, còn nửa tháng nữa là Sở tỷ tỷ thành thân với nhị ca của ta rồi, Sở tỷ tỷ đã chuẩn bị xong chưa? Nghe nói gần đây nhị ca của ta ở trong phủ tướng quân đang vội vàng thu xếp hôn sự đấy."

Ngày cưới của Sở Thanh Nhiễm cùng Tô Dực trong tháng này, khoảng thời gian trước phủ tướng quân cũng đã tu sửa xong. Tô Nhược Uyển sau khi từ Mân Nam trở về cũng đi qua phủ Thượng thư vài lần, mỗi lần đều thấy nhị ca nàng đang vì hôn sự bận trước bận sau.

Bây giờ Sở Thanh Nhiễm ở trước mặt, nàng còn không quên nói tốt cho nhị ca nhà nàng.

"Ta cũng đang chuẩn bị đây, hiếm thấy nhị ca muội để tâm như thế, ta đây sẽ không trách hắn khoảng thời gian này không tới gặp ta nữa."

Lời nói của Tô Nhược Uyển có chút hiệu quả, chỉ thấy khoé miệng Sở Thanh Nhiễm gợi lên ý cười, trên mặt tựa hồ còn hiện lên vẻ thẹn thùng.

"Tiểu thư, đại nhân tới đón người."

Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói của Hoàn Nhi, mà Tô Nhược Uyển nghe thấy Tiêu Tuần đến, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc. Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy xe ngựa trong phủ đang dừng bên ngoài.

"Xem ra Thủ phủ đại nhân rất để ý đến muội nha."

Tầm mắt vừa dời về, bên tai lại truyền đến thanh âm trêu ghẹo của Sở Thanh Nhiễm làm nàng có chút ngượng ngùng. Đang muốn nói gì đó, cửa phòng liền bị mở ra, người vào đúng là Tiêu Tuần.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, muội mau theo phu quân của muội trở về đi, ta ở lại nghe kể chuyện thêm một lát."

Sau khi Tiêu Tuần tiến vào, Sở Thanh Nhiễm liền vẫy vẫy tay với Tô Nhược Uyển, thấy vậy Tô Nhược Uyển mỉm cười, sau đó đứng dậy đi theo Tiêu Tuần ra khỏi quán trà.

"Sao hôm nay phu quân về sớm thế?"

Tô Nhược Uyển ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, trên mặt không khỏi hiện lên chút nghi ngờ. Bình thường cho dù Tiêu Tuần có ít công vụ cũng hiếm khi trở về lúc này. Hiện giờ về sớm như vậy nàng thật ra có chút không quen.

"Đêm đó khi phu nhân say rượu chính miệng nói sau này vi phu đều phải về dùng bữa tối với phu nhân, đã là việc phu nhân phân phó, vi phu sao dám không nghe?"

Khoé miệng Tiêu Tuần mang theo ý cười nhè nhẹ, khi nói chuyện còn không quên giúp Tô Nhược Uyển vén sợi tóc rủ xuống ra sau tai. Mà Tô Nhược Uyển nghe xong lại hơi sửng sốt, tuy ký ức sau khi say rượu đêm đó có chút mơ hồ, nhưng Tô Nhược Uyển vẫn nhớ mang máng nàng không có nói những lời này.

"Lúc ấy ta thật sự nói như vậy?"

Lời này vừa hỏi, Tô Nhược Uyển lại nghi hoặc ghé sát vào Tiêu Tuần, chỉ thấy trên mặt Tiêu Tuần tựa hồ có chút chột dạ loé qua, nhưng Tô Nhược Uyển còn chưa kịp nhìn kỹ đã biến mất không còn dấu vết.

"Xác thật là chính miệng phu nhân nói."

"Đã là lời nói sau khi say rượu sao có thể tin, về sau phu quân không cần ngày nào cũng trở về dùng bữa tối với ta đâu, đừng để bản thân mệt mỏi."

Nàng nhớ rõ gần đến cuối năm Tiêu Tuần thường xuyên đi sớm về khuya, ngay cả tắm gội cũng ở Nội Các. Hiện giờ vì về sớm nhất định là sẽ càng thêm bận rộn. Nghĩ đến đây Tô Nhược Uyển không khỏi áy náy.

Nhưng mà lúc này trong mắt Tiêu Tuần lại hiên vẻ đã thực hiện thành công, sau đó lại ôm Tô Nhược Uyển vào trong lòng.

"Phu nhân không cần lo lắng, vi phu xử lý nhanh một chút là xong, chỉ là hôm nay vì muốn sớm được gặp phu nhân, hiện giờ thật sự có chút mệt mỏi, không biết phu nhân có thể thưởng cho vi phu chút không?"

Nói xong Tiêu Tuần như là sợ Tô Nhược Uyển không hiểu được ý hắn, hơi cúi đầu chủ động đưa môi đến trước mặt Tô Nhược Uyển.

Ám chỉ này Tô Nhược Uyển sao có thể không hiểu, chỉ là trước mắt hai người vẫn chưa lên xe ngựa, xung quanh còn có rất nhiều người, đặc biệt là không ít người đang quay đầu nhìn về phía hai người. Tô Nhược Uyển thật sự khó có thể làm ra hành động kia trước mặt mọi người, vì thế nàng kéo góc áo của Tiêu Tuần, thanh âm cũng cố tình đè thấp xuống.

"Lên xe ngựa trước đã."

Xe ngựa ở cách đó không xa, Tô Nhược Uyển nói xong liền kéo Tiêu Tuần đi về phía trước. Tiêu Tuần cong khoé miệng mỉm cười đi theo Tô Nhược Uyển.

"Bây giờ đã có thể?"

Tô Nhược Uyển vừa mới ngồi xuống, thanh âm của Tiêu Tuần lại truyền tới. Quay đầu nhìn gương mặt mang ý cười của Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển cảm thấy da mặt hắn tựa hồ có chút dày. Bất quá nhìn dung nhan gần trong gang tấc của Tiêu Tuần, trái tim nàng như cũ không nhịn được đập nhanh hơn.

Hơi ngửa đầu hôn lên môi Tiêu Tuần, lần này Tiêu Tuần thật ra không có động tác nào mà tuỳ ý để Tô Nhược Uyển sờ soạng. Thẳng đến khi Tô Nhược Uyển không còn sức lực hắn mới đảo khách thành chủ ôm lấy Tô Nhược Uyển đáp lại.

Chờ đến khi hai người hồi phủ vừa tới thời gian dùng bữa tối. Sau khi hạ nhân mang đồ ăn lên, Tô Nhược Uyển phát hiện thức ăn hôm nay so với mọi ngày nhiều thêm một món nàng không biết.

"Phu quân, đây là thuốc gì thế?"

Nhìn chén thuốc đen như mực trên bàn, mày Tô Nhược Uyển hơi nhăn lại, thần sắc cũng hiện vẻ ghét bỏ.

"Cái này để vi phu uống, phu nhân ăn đồ ăn mình thích là được rồi."

Ngữ khí Tiêu Tuần tựa hồ có chút hoảng loạn, nói xong liền bưng chén thuốc kia một hơi uống sạch. Hành động kỳ quái này làm Tô Nhược Uyển đặc biệt tò mò, nhịn không được nhìn thoáng qua chén thuốc kia.

"Phu quân còn chưa nói cho ta biết đây là cái gì."

"Chỉ là gần đây có chút mệt nhọc nên uống chút an thần, phu nhân mau dùng bữa đi."

Tiêu Tuần không dấu vết dời chén thuốc sang một bên, sau đó lại gắp cho Tô Nhược Uyển một miếng thịt kho tàu. Nhìn thấy đồ ăn mình thích, sự chú ý của Tô Nhược Uyển rất nhanh đã bị dời đi, không để ý đến chén thuốc kia nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện