Từ sau hôm đến phủ công chúa liền có lời đồn nổi lên bốn phía, nói là Tô Nhược Uyển cùng Kỳ Chiêu có gian tình. Hai người hẹn nhau gặp mặt ở phủ công chúa, còn vừa vặn bị Tiêu Tuần bắt được.

"Lời đồn này thật đúng là hoang đường, phàm là người thông minh chỉ cần cẩn thận ngẫm lại cũng biết không có khả năng có người lén gặp nhau ở phủ công chúa được."

Hôm nay Tô Nhược Uyển cùng Sở Thanh Nhiễm cùng nhau đến quán trà nghe kể chuyện, nhưng lần này tiên sinh kể chuyện lại kể về việc Tô Nhược Uyển lén gặp Kỳ Chiêu. Sở Thanh Nhiễm là người tính tình quyết liệt, chưa nghe được mấy đã đập mạnh xuống bàn, trên mặt cũng hiện lên vẻ tức giận.

Tô Nhược Uyển ở bên cạnh sắc mặt cũng không khá hơn, đây vẫn là lần đầu tiên nàng nghe được lời đồn này. Lúc này tiên sinh kể chuyện kia đang nói như thật, trong đại sảnh ai cũng thích thú nghe, thậm chí còn có một ít thanh âm bàn luận truyền vào trong tai Tô Nhược Uyển.

"Việc này chắc hẳn là có người cố tình truyền ra."

Lúc này Tô Nhược Uyển cuối cùng cũng hiểu vì sao lần trước Ninh An lại đột nhiên mời nàng đến phủ công chúa. Có lẽ phái Kỳ Chiêu đưa đồ ban thưởng đến phủ công chúa cũng là do Ninh An sắp xếp.

Hiện giờ tiên sinh kể chuyện vẫn đang thao thao bất tuyệt như cũ, thậm chí còn bắt đầu tung tin vịt Tô Nhược Uyển đã mang thai hài tử của Kỳ Chiêu. Mắt thấy người nọ càng nói càng quá đáng, sắc mặt Tô Nhược Uyển cũng trầm xuống. truyện ngôn tình

"Uyển Nhi muội đừng nóng giận, ta giúp muội giáo huấn hắn."

Sở Thanh Nhiễm an ủi Tô Nhược Uyển không cần tức giận, nhưng chính nàng lại nổi trận lôi đình, nói xong liền trực tiếp dẫn theo Tô Nhược Uyển xuống lầu.

Ở giữa đại sảnh, người kể chuyện kia không biết nói gì đó, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng cười. Người kể chuyện cũng nheo mắt cười, nhìn vô cùng đáng khinh.

Lúc không khí xung quanh càng thêm vui vẻ, đột nhiên một con dao găm bay thẳng về phía người kể chuyện, không nghiêng không lệch cắm ngay vào khe hở giữa các ngón tay của hắn.

Biến cố bất ngờ xảy ra làm tiếng cười của người kể chuyện đột nhiên im bặt, hắn nhìn con dao găm trước mặt, sợ tới mức cả người run rẩy. Tiếng cười xung quanh vào lúc này cũng dừng lại, trong lúc nhất thời xung quanh trở nên yên tĩnh vô cùng.

"Là ai! Mau ra đây cho tiểu gia!"

Sau khi người kể chuyện phản ứng lại, trên mặt đầy vẻ thẹn quá hoá giận, muốn rút dao găm ra tăng cường khí thế của mình nhưng dùng sức mãi cũng không rút ra được.

Cái này lại chọc cho mọi người trong đại sảnh cười to, người kể chuyện thấy mình sắp mất hết mặt mũi, lập tức đập bàn lộ vẻ tức giận.

"Ai làm! Đừng để tiểu gia biết ngươi là ai, nếu không tiểu gia nhất định là sẽ đánh cho ngươi răng rơi đầy đất."

Ai ngờ hắn vừa nói xong lại có một chén rượu ném vào đầu hắn. Người kể chuyện không phòng bị liền bị chén rượu nặng nề đập vào đầu.

"Là ta làm, ngươi làm gì được ta?"

Người nói chính là Sở Thanh Nhiễm, từ nhỏ nàng đã tập võ, khi còn nhỏ thường xuyên đánh cho Tô Dực khóc nhè. Những mánh khoé nhỏ này đối với nàng mà nói căn bản không là cái gì.

Nói xong Sở Thanh Nhiễm cùng Tô Nhược Uyển đi đến chỗ người kể chuyện, mà khoảnh khắc người kể chuyện nhìn thấy Tô Nhược Uyển trên mặt lập tức hiện lên vẻ chột dạ, vội vàng đứng dậy muốn đào tẩu.

Nhưng động tác của Tô Nhược Uyển và Sở Thanh Nhiễm cũng vô cùng nhanh chóng, ngay lập tức tiến lên ngăn hắn lại. Sở Thanh Nhiễm thậm chí còn rút dao găm trên bàn ra dí vào cổ hắn.

"Nói! Ai sai sử ngươi nói những lời vô căn cứ làm bại hoại thanh danh của Uyển Nhi?"

"Ta... không có ai sai ta. Ta chỉ là nói ra một số sự thật thôi, chẳng lẽ các ngươi còn muốn giết người diệt khẩu?"

Đôi mắt người kể chuyện xoay chuyển, thấy xung quanh không còn ai khác, chỉ có hai nữ tử là Sở Thanh Nhiễm cùng Tô Nhược Uyển, lá gan của hắn cũng lớn hơn một chút. Thần sắc hoảng loạn biến mất không dấu vết, cả người cũng có vẻ kiên cường hơn một chút.

"Nếu ngươi không nói, vậy thì mang về dùng hình tra khảo, phu quân của ta có rất nhiều biện pháp để cạy miệng ngươi."

Tô Nhược Uyển vừa dứt lời liền có một đám thị vệ đi vào trà lâu. Bởi vì không lâu trước đây mới bị bắt cóc, hiện giờ mỗi khi Tô Nhược Uyển ra ngoài Tiêu Tuần đều sẽ an bài thị vệ đi theo bảo vệ nàng.

Vừa rồi khi xuống lầu nàng đã phân phó Hoàn Nhi đi kêu thị vệ tiến vào, hiện giờ nhìn thấy đám thị vệ này, thần sắc của người kể chuyện nháy mắt trở nên sợ hãi, nhân lúc Sở Thanh Nhiễm không chuẩn bi hắn liền đẩy tay nàng ra, xoay người nhanh chân bỏ chạy.

Nhưng hắn chạy sao nổi với những thị vệ đã được huấn luyện qua, còn chưa chạy được mấy bước đã bị thị vệ bắt trở về. Lúc này trong đại sảnh tụ tập không ít người xem náo nhiệt, nhưng mọi người trong đại sảnh cũng không dám hé nửa lời sợ bị vạ lây.

"Ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi rốt cuộc là bị ai sai khiến?"

Có lẽ do ở cùng Tiêu Tuần lâu ngày nên Tô Nhược Uyển chỉ nhàn nhạt mở miệng đã có uy lực răn đe, làm người kể chuyện cả người run rẩy. Bộ dáng vô lại vừa rồi cũng biến mất không còn một mảnh.

"Phu nhân bớt giận, ta cũng không quen biết người kia, nhưng người đó cho ta một chút bạc để ta bịa đặt tin đồn về ngài cùng Kỳ đại nhân. Ta... tiểu nhân biết sai rồi, sau này tiểu nhân tuyệt đối sẽ không làm tổn hại danh dự của phu nhân nữa, xin phu nhân tha cho tiểu nhân."

Lúc này người kể chuyện mới biết sợ khai ra toàn bộ sự thật. Lời này của hắn làm mọi người đều khiếp sợ không thôi, vừa rồi mọi người nghe được chuyện hay, cho rằng lại nghe được bí mật lớn gì. Hiện giờ phát hiện tất cả đều là bịa đặt, không ít người còn có chút thất vọng.

"Cút đi, lần sau nếu ta còn nghe được mấy cái lời đồn này sẽ không tha cho ngươi dễ dàng như thế nữa đâu."

Lời này của Tô Nhược Uyển không chỉ nói với người kể chuyện mà còn để cảnh cáo mọi người xung quanh. Hiện giờ người tới nghe kể chuyện đều là dân chúng, từ xưa dân không đấu với quan, huống gì là Thủ phụ nắm quyền lực trong triều.

Phàm là người có đầu óc đều hiểu được đạo lý này.

Chẳng mấy chốc người xem náo nhiệt liền tản đi phân nửa, mọi người đều sợ tự rước lấy hoạ, ngay cả chưởng quầy của trà lâu cũng tránh trong chỗ tối không dám đi ra, sợ Tô Nhược Uyển tìm mình gây phiền toái.

Chờ sau khi người kể chuyện chạy trối chết, Tô Nhược Uyển cũng không còn tâm trạng nghe kể chuyện, chào hỏi Sở Thanh Nhiễm một tiếng rồi trở về phủ Thủ phụ.

......

"Phu nhân làm sao vậy? Gặp chuyện gì phiền lòng sao?"

Tô Nhược Uyển vừa trở về thì gặp Tiêu Tuần đang đi đến thư phòng. Mà Tiêu Tuần thấy biểu tình của Tô Nhược Uyển uể oải liền dừng bước đi về phía Tô Nhược Uyển.

"Vừa rồi ta cùng Sở tỷ tỷ ở trong trà lâu nghe tiên sinh kể chuyện, thế nhưng lại bịa đặt ta cùng Kỳ đại nhân có gian tình."

Nói xong Tô Nhược Uyển còn đá viên sỏi trước mặt, bộ dáng không cao hứng.

"Hôm nay là ai kể chuyện? Vi phu lập tức đi xả giận cho phu nhân được không?"

"Không cần, ta đã giáo huấn hắn rồi."

Mắt thấy Tiêu Tuần muốn đi ra ngoài, Tô Nhược Uyển lập tức giữ chặt lấy hắn. Mà lời này của nàng làm Tiêu Tuần sinh ra chút hứng thú, sau khi nắm lấy tay Tô Nhược Uyển liền dẫn theo nàng đi vào trong thư phòng.

"Vậy phu nhân giáo huấn người kia như thế nào?"

"Việc này còn có công của phu quân, nếu không phải phu quân an bài thị vệ giúp ta phô trương thanh thế, ta cũng không doạ được người kia. Lúc đầu hắn không chịu thừa nhận, cuối cùng ta gọi thị vệ tới, hắn ta sợ tới mức chân mềm nhũn mới thừa nhận trước mặt mọi người là bị người khác sai sử."

Khi nói chuyện Tô Nhược Uyển tràn đầy hưng phấn, trước kia đối với một số lời đồn đãi vớ vẩn nàng đều lười giải thích. Nhưng hôm nay nàng mới phát hiện cách làm đơn giản thô bạo thật sự làm cho người ta thoải mái.

Bộ dáng vui vẻ này của Tô Nhược Uyển làm khoé miệng Tiêu Tuần cũng theo đó cong lên, nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo mặt của Tô Nhược Uyển.

"Lần này phu nhân làm không tồi, sau ngày nếu còn gặp phải người bịa đặt sinh sự thì phu nhân không cần chịu đựng, xảy ra chuyện gì có vi phu lo."

Tiêu Tuần biết trước kia Tô Nhược Uyển ở phủ Thượng thư thường xuyên bị Tô Cẩm Ca khi dễ, hiện giờ hắn đã thành thân với Tô Nhược Uyển, đương nhiên sẽ không để Tô Nhược Uyển phải chịu uỷ khuất.

"Nếu làm không tồi, vậy phu nhân có cái gì khen thưởng ta không?"

Tô Nhược Uyển được một tấc lại muốn thêm một thước, nói xong liền nhào vào trong lòng Tiêu Tuần, sau khi hôn lên khoé miệng hắn, trên mặt cũng tràn đầy vẻ chờ mong.

"Vi phu xác thật có bất ngờ cho phu nhân, nhưng phải chờ vi phu xử lý công vụ xong đã."

Bộ dáng thần bí này làm Tô Nhược Uyển nổi lên lòng hiếu kỳ, chỉ thấy trên mặt nàng hiện lên vẻ hưng phấn, sau đó liền nhanh chóng đứng dậy lôi kéo Tiêu Tuần đi đến trước bàn.

"Vậy phu quân mau xử lý công vụ đi, ta giúp phu quân mài mực."

Giọng nói vừa phát ra, Tô Nhược Uyển liền cầm lấy nghiên mực nghiền xuống. Dáng vẻ gấp gáp khó dằn nổi làm trong mắt Tiêu Tuần hiện lên ý cười, sau đó làm theo tâm ý của Tô Nhược Uyển, cầm bút lên bắt đầu xử lý công vụ.

Nhưng trời không chiều lòng người, Tiêu Tuần còn chưa xử lý xong công vụ, trong cung đã truyền tin đến muốn hắn tiến cung một chuyến. Nghe được tin này, khuôn mặt nhỏ của Tô Nhược Uyển nháy mắt trở nên suy sụp, khi nhìn về phía Tiêu Tuần ánh mắt cũng mang theo u oán.

"Vậy phu quân phải mau trở về đấy."

"Được, vi phu nhất định sẽ về trước bữa tối."

Từ sau ngày Tô Nhược Uyển say rượu, Tiêu Tuần dù cho bận rộn cũng muốn hồi phủ trước bữa tối. Hiện giờ lại có người đang theo dõi Tô Nhược Uyển, hắn càng hận không thể canh giữ bên người Tô Nhược Uyển mọi lúc mọi nơi.

"Phu nhân ở nhà một mình phải chú ý an toàn, nếu ra ngoài nhớ mang theo thị vệ."

Trước khi đi Tiêu Tuần còn không quên dặn dò Tô Nhược Uyển một lượt, lời này Tô Nhược Uyển đã nghe rất nhiều ngày, hiện giờ Tiêu Tuần vừa nói xong, Tô Nhược Uyển liền nhón chân hôn một cái lên môi mỏng của Tiêu Tuần.

"Ta biết rồi, phu quân cứ yên tâm đi, ta tiễn phu quân ra ngoài."

Hôm nay Tô Nhược Uyển ân cần hơn không ít, ngày thường Tiêu Tuần ra ngoài nàng chỉ chào hỏi bằng miệng, hiện giờ lại phá lệ đưa Tiêu Tuần đến ngoài cửa lớn.

Thẳng đến khi nhìn Tiêu Tuần lên xe ngựa nàng mới xoay người vào phủ.

Đến chiều, Tô Nhược Uyển đang ôm Tiêu Quất nằm trong đình viện phơi nắng thì đột nhiên có một hạ nhân tới báo nói Tiêu Tuần đang chờ nàng ở trong đình Thôi Vi ngoài thành.

Nghĩ đến điều bất ngờ hôm nay Tiêu Tuần nói, trong lòng Tô Nhược Uyển liền có chút chờ mong. Chờ đến khi nàng đặc biệt trang điểm một phen, ra ngoài cửa lớn xe ngựa đã được chuẩn bị xong.

Xa phu cũng đang chờ bên cạnh xe ngựa, thấy Tô Nhược Uyển đi ra, xa phu kia liền chủ động tiến lên đón nàng.

"Phu nhân mau lên xe ngựa đi, đại nhân đang chờ người đấy."

"Làm phiền ngươi."

Lúc này tâm tình Tô Nhược Uyển vô cùng vui vẻ, khoé miệng vẫn luôn treo ý cười. Chờ sau khi nàng lên xe ngựa, xa phu liền lập tức điều khiển xe ngựa đi về phía ngoại thành. Hôm nay tốc độ của xe ngựa nhanh hơn không ít, chẳng mấy chốc xe ngựa đã tới đình Thôi Vi.

Tô Nhược Uyển xuống xe ngựa, từ xa nhìn lại quả nhiên đã thấy trong đình có một người đang ngồi. Điều này làm nàng trở nên vui vẻ, ngay cả bước chân cũng nhịn không được nhanh hơn vài phần.

"Phu quân, ta tới rồi!"

Vừa vào trong đình, Tô Nhược Uyển liền nhịn không được gọi Tiêu Tuần một tiếng. Nhưng nàng vừa nói xong, "Tiêu Tuần" đang đưa lưng về phía nàng cả người dường như chấn động, ngay sau đó chậm rãi xoay người lại.

"Kỳ đại nhân?"

Ngữ khí Tô Nhược Uyển kinh ngạc, vẻ vui sướng trên mặt nháy mắt cũng chuyển sang mất mát. Dáng vẻ này rơi vào trong mắt Kỳ Chiêu làm cơ thể hắn cứng đờ. Mà Tô Nhược Uyển lại không phát hiện dị thường, quay đầu tìm Tiêu Tuần khắp nơi.

"Kỳ đại nhân có biết phu quân ta đâu không?"

Sau khi tìm kiếm một hồi không có kết quả, trong mắt Tô Nhược Uyển hiện lên chút nghi ngờ. Nhưng nàng vừa hỏi xong, vẻ mặt cứng đờ của Kỳ Chiêu cũng hiện lên một tia nghi hoặc.

"Tiêu huynh không ở đây, không phải Tam tiểu thư hẹn tại hạ đến sao?"

"Rõ ràng là phu quân hẹn ta đến đây."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt hai người đều thay đổi. Ý thức được đã bị trúng kế, Tô Nhược Uyển lập tức nhìn ra ngoài đình, quả nhiên thấy xe ngựa đưa nàng đến đây đã không còn bóng dáng.

"Sợ là chúng ta đã trúng kế của người khác rồi, vẫn là rời đi trước rồi nói sau."

So sánh với Kỳ Chiêu đang kinh ngạc, Tô Nhược Uyển thật ra bình tĩnh hơn không ít, nói xong nàng liền lập tức đi ra ngoài, đồng thời còn không quên cảnh giác quan sát bốn phía xung quanh. Lúc này trong đình chỉ có một cái hồ cùng mấy cái cây nhỏ. Thấy vậy Tô Nhược Uyển yên tâm đi ra ngoài, nhưng nàng vừa bước ra khỏi đình, trong hồ đột nhiên có một đám hắc y nhân nhảy ra. Mục tiêu của bọn chúng vô cùng rõ ràng, lên bờ lập tức xông tới chỗ Tô Nhược Uyển.

Đám hắc y nhân hiện giờ cùng kẻ lần trước bắt cóc Tô Nhược Uyển không giống nhau, cảm giác được sát khí nồng đậm đánh úp lại, Tô Nhược Uyển lập tức chạy đi.

Nhưng tốc độ của những hắc y nhân này rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp Tô Nhược Uyển bao vây xung quanh nàng.

Kỳ Chiêu vốn định tiến lên giúp Tô Nhược Uyển nhưng hắn cũng không có võ công cao cường, hiện giờ lại bị mấy hắc y nhân bắt lại, căn bản không có biện pháp tiến lên.

Lúc một hắc y nhân trong số đó sắp sửa đâm kiếm về phía Tô Nhược Uyển, đột nhiên có một thanh kiếm bay tới, trực tiếp đánh rơi kiếm của hắc y nhân xuống đất.

Biến cố này làm động tác của những hắc y nhân khác đều chậm lại, mà lúc này Tô Nhược Uyển lại thấy Tiêu Tuần đang mang binh mã đi về phía này. Trong lòng Tô Nhược Uyển vui vẻ, thần kinh vốn căng chặt cũng thả lỏng hơn chút.

Đám hắc y nhân này rất nhanh cũng đã thấy Tiêu Tuần, nhưng bọn họ không những không đào tẩu, ngược lại càng tiếp tục đâm về phía Tô Nhược Uyển. Tốc độ xuống tay cũng nhanh hơn không ít, trong mỗi một chiêu đều mang theo sát ý nồng đậm.

Tô Nhược Uyển rất vất vả mới thoát được công kích của một tên, một hắc y nhân khác lại tiếp tục đánh lên, lần này Tô Nhược Uyển căn bản không kịp né tránh. Mắt thấy kiếm của hắc y nhân sắp đâm vào cổ nàng, Tiêu Tuần ngay lập tức đã xuất hiện ở trước mặt nàng chặn lại nhát kiếm này.

Mặc dù có Tiêu Tuần che ở phía trước, nhưng mục tiêu của đám hắc y nhân này vẫn như cũ là Tô Nhược Uyển, bọn họ hết người này tới người khác toàn bộ đều công kích về phía Tô Nhược Uyển.

Đến khi thị vệ cũng bị đám hắc y nhân này ngăn trở, rất nhanh Tiêu Tuần đã có chút quá sức.

Lúc này một hắc y nhân bắt được khoảng cách, rút kiếm vọt đến chỗ Tô Nhược Uyển, cũng may khi kiếm cách cổ họng của Tô Nhược Uyển chỉ còn một ngón tay, Tiêu Tuần đã kịp thời giải quyết hắc y nhân này.

"Đưa phu nhân đi trước đi."

Tiêu Tuần cũng nhìn ra mục tiêu của đám hắc y nhân này là Tô Nhược Uyển, vì thế sau khi thị vệ tiến vào hắn lập tức để thị vệ đưa Tô Nhược Uyển rời đi trước.

Hắc y nhân thấy thị vệ muốn mang theo Tô Nhược Uyển rời đi đều sôi nổi công kích về phía thị vệ kia. Nhưng Tiêu Tuần cùng những thị vệ khác cũng không phải ăn chay, dễ như trở bàn tay đã ngăn được đám hắc y nhân lại.

Bên này Tô Nhược Uyển đi theo mấy thị vệ một đường tiến thẳng về phía trước, trong lúc rời đi Tô Nhược Uyển còn không quên quay lại nhìn về phía Tiêu Tuần, thấy Tiêu Tuần đang ở thế thượng phong nàng mới yên lòng.

Mà đám hắc y nhân kia vẫn như cũ không từ bỏ ý định đuổi giết Tô Nhược Uyển. Mặc dù bị Tiêu Tuần làm vướng chân, bọn chúng cũng vẫn cố gắng quên mình đuổi theo hướng của Tô Nhược Uyển. Nhưng hiện tại Tô Nhược Uyển đã rời đi, Tiêu Tuần không còn lo lắng ứng phó với hắc y nhân cũng trở nên dễ dàng hơn.

Rất nhanh mấy hắc y nhân còn sót lại đã bị thị vệ bao vây. Mắt thấy không còn đường sống, một hắc y nhân trong đó trực tiếp dùng kiếm giải quyết mấy tên đồng loã bên cạnh.

"Thủ phụ đại nhân, chủ tử của chúng ta gửi lời tới ngươi, ngươi bảo vệ nàng nhất thời, lại không bảo vệ được cả đời. Nên giữ hay bỏ ngươi cần phải suy nghĩ rõ ràng."

Nói xong thị vệ còn chưa kịp ngăn cản, người nọ đã nhanh chóng tự sát. Mà lời hắc y nhân vừa nói lại làm sắc mặt Tiêu Tuần tối sầm, quay đầu nhìn thoáng qua Kỳ Chiêu đang sững sờ ở trong đình, hắn liền hiểu rõ chủ ý của Tĩnh vương gia.

Nếu hôm nay Tô Nhược Uyển gặp phải bất trắc, ngày mai lập tức sẽ truyền ra tin hắn bắt gặp Tô Nhược Uyển lén gặp Kỳ Chiêu, thẹn quá hoá giận giết luôn nàng. Như vậy phủ Thượng thư sẽ trở mặt với hắn, đến lúc đó Tĩnh vương gia có thể ngư ông đắc lợi.

"Đại nhân, toàn bộ đều đã chết."

Lúc này thị vệ kiểm tra xong tiến lên bẩm báo, Tiêu Tuần mới dần có phản ứng, lại liếc nhìn Kỳ Chiêu bị doạ vẫn chưa lấy lại được tinh thần một cái, hắn mới xoay người hướng về phía Tô Nhược Uyển rời đi.

"Trở về đi."

Lúc này Tô Nhược Uyển đang ở bên cạnh xe ngựa của phủ Thủ phụ, chỉ thấy nàng đang nhìn về phía trước thần sắc lo lắng. Nhưng không lâu sau thân ảnh của Tiêu Tuần đã xuất hiện trong tầm mắt của nàng. Lúc này Tô Nhược Uyển mới thả lỏng chạy nhanh về phía Tiêu Tuần.

"Phu quân! Cuối cùng chàng cũng tới, chàng có bị thương không?"

Nói xong Tô Nhược Uyển không yên tâm kiểm tra một lượt, hiện giờ trên người Tô Nhược Uyển đều là vết máu, nàng căn bản không nhìn ra được hắn có bị thương hay không. Lúc nàng đang định hỏi lại lần nữa, Tiêu Tuần lại nắm lấy tay nàng dẫn theo nàng đi về phía xe ngựa.

"Ta không có việc gì, trở về đi."

Lúc này Tô Nhược Uyển mới phát hiện Tiêu Tuần tựa hồ có chút không thích hợp, khi quay đầu nhìn Tiêu Tuần, nàng quả nhiên phát hiện Tiêu Tuần đang xụ mặt, bộ dáng nhìn như là tâm sự nặng nề.

"Phu quân chàng làm sao vậy? Có chỗ nào khó chịu sao?"

"Ta không sao."

Quay đầu nhìn thấy thần sắc lo lắng của Tô Nhược Uyển, trong mắt Tiêu Tuần mới hiện lên một tia dao động. Chỉ là hiện giờ trong mắt hắn đều là thần sắc Tô Nhược Uyển xem không hiểu, còn chưa chờ Tô Nhược Uyển nhìn kỹ, Tiêu Tuần đã quay đầu ra ngoài cửa sổ.

Trong lúc nhất thời không khí trong xe ngựa cũng trở nên trầm xuống, Tô Nhược Uyển muốn hỏi Tiêu Tuần đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là không nói ra.

"Uyển Nhi, chúng ta... hoà ly đi."

Qua hồi lâu, thanh âm khàn khàn của Tiêu Tuần mới truyền tới, nhưng lời này của hắn lại làm sắc mặt Tô Nhược Uyển cứng đờ, ánh mắt cũng tỏ vẻ không thể tin nổi.

"Tiêu Tuần chàng nói cái gì? Chàng có bản lĩnh thì lặp lại lần nữa!"

"Ta không có nói giỡn, hưu thư ngày ấy ta nhận, trở về ta sẽ bảo nhị ca tới đón nàng."

Hiện giờ thần sắc của Tiêu Tuần nghiêm túc, nhìn không có nửa phần đùa giỡn. Mà Tô Nhược Uyển nhìn chằm chằm hắn đánh giá hồi lâu, nước mắt rơi xuống đồng thời phất tay lên tát vào mặt Tiêu Tuần một cái.

"Tiêu Tuần, chàng đúng là đồ khốn!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện