"Tuy bây giờ đã có chỗ ở nhưng sau này Uyển Nhi cũng không được quên trở về thăm nhị ca đâu đấy."

Trước khi đi Tô Dực còn có chút không nỡ, thậm chí còn không quên nhắc nhở Tô Nhược Uyển phải thường xuyên trở về thăm hắn. Mắt thấy đôi mắt hắn đã trở nên ướt át, Sở Thanh Nhiễm ở bên cạnh lập tức nhéo cánh tay hắn.

"Uyển Nhi lại không phải sẽ không quay lại, chàng đừng làm mặt đưa đám nữa, đợi lát nữa Uyển Nhi cũng sẽ thương tâm."

"Phải phải, phu nhân nói đúng, vi phu sai rồi."

Cảm nhận được cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn, Tô Dực đau đến nhe răng. Tô Nhược Uyển nhìn bộ dáng ân ái của hai người, vẻ không nỡ trên mặt cũng chuyển sang ý cười.

"Nhị ca cứ yên tâm đi, nếu ta nhớ hai người nhất định sẽ trở về, cũng sẽ tuyệt đối không để mình chịu uỷ khuất."

Có những lời này của Tô Nhược Uyển, Tô Dực cùng Sở Thanh Nhiễm mới yên tâm, mắt thấy sắc trời đã không còn sớm, hai người liền trở về phủ Tướng quân.

Chờ sau khi hai người rời khỏi, Tô Nhược Uyển cùng Hoàn Nhi dọn dẹp phòng một lượt, thậm chí còn làm cho Tiểu Quất một cái ổ.

Ổ của Tiểu Quất được đặt trong sân dưới một cây hoè già. Tiểu Quất vô cùng yêu thích, Tô Nhược Uyển vừa đặt ổ xuống nó đã vui sướng chui vào. Thậm chí còn thò đầu nhỏ ra kêu vài tiếng với Tô Nhược Uyển.

"Tiểu thư, Tiểu Quất không muốn chui ra đâu."

Hoàn Nhi ngồi xuống xoa đầu Tiểu Quất, trong giọng nói tràn đầy tự hào. Lúc này Tô Nhược Uyển ngẩng đầu nhìn thoáng qua sắc trời, phát hiện sắc trời đã dần tối lại. Bận rộn cả buổi trưa, hiện giờ Tô Nhược Uyển lại cảm thấy có chút đói.

"Hoàn Nhi, gọi cơm..."

Còn chưa nói xong Tô Nhược Uyển lại phát hiện bây giờ không phải đang ở trong phủ Thủ phụ, càng không có hạ nhân nấu cơm cho nàng. Hoàn Nhi cũng ý thức được vấn đề này, nàng chỉ là nha hoàn chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Tô Nhược Uyển, đương nhiên cũng sẽ không nấu cơm. Trong lúc nhất thời hai người nhìn nhau không biết nên làm như thế nào cho phải.

"Giờ này hàng quán còn chưa đóng cửa, chúng ta ra ngoài ăn đi."

Cuối cùng Tô Nhược Uyển lại nhìn thoáng qua sắc trời, tính toán cửa hàng bên đường vẫn còn mở, nàng lại định đưa theo Hoàn Nhi đi ra ngoài ăn. Lúc này khuôn mặt nhăn nhó của Hoàn Nhi lại lần nữa lộ ra nụ cười.

"Tiểu thư người yên tâm, từ ngày mai nô tỳ sẽ bắt đầu học nấu cơm, tuyệt đối sẽ không để tiểu thư bị đói đâu."

"Sau này cứ ra ngoài ăn đi. Ngươi còn phải hầu hạ cuộc sống hàng ngay của ta, nếu còn nấu cơm chẳng phải là quá vất vả sao?"

Kỳ thật trước kia Hoàn Nhi không phải chưa từng làm cơm cho Tô Nhược Uyển, chỉ là tiểu nha đầu Hoàn Nhi này ở phương diện nấu ăn thật sự không có thiên phú, thậm chí còn không ngon bằng Tô Nhược Uyển tự làm.

Hiện giờ nhìn thấy bộ dáng hứng thú bừng bừng này của Hoàn Nhi, Tô Nhược Uyển không tiện đả kích nàng đành phải tìm một cái cớ.

Mà hoàn Nhi lại không quá thông minh, Tô Nhược Uyển nói cái gì nàng cũng tin. Thấy Tô Nhược Uyển quan tâm mình như thế, Hoàn Nhi vô cùng cảm động.

"Tiểu thư người thật tốt, sau này nô tỳ nhất định sẽ càng tận tâm hầu hạ người."

"Được rồi, mau đi thôi, chậm thêm chút nữa sợ là không còn cơm ăn đâu."

Bộ dáng trung thành này làm Tô Nhược Uyển không khỏi bật cười, đợi sau khi nàng xoay người đi ra ngoài cửa, Hoàn Nhi lại vội vàng đi theo, sợ đi chậm không còn cơm ăn.

Đêm nay tuy không phải ngày lễ gì nhưng trên đường Trường An vẫn như cũ vô cùng náo nhiệt, bên đường cũng bày rất nhiều quán nhỏ. Tô Nhược Uyển chọn tạm một quán cơm, nhưng khi trở về nàng lại bị đồ ăn vặt bên đường hấp dẫn.

Chờ đến khi rời khỏi phố Trường An, Hoàn Nhi ở phía sau nàng đã ôm theo một đống đồ ăn vặt.

Khi trở lại chỗ ở sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, Tô Nhược Uyển đi đến trước cửa lấy chìa khoá mở cửa ra lại mơ hồ phát hiện chút dị thường. Đợi khi nàng quay đầu nhìn sang bên cạnh, quả nhiên thấy một hình bóng quen thuộc đứng cạnh thân cây.

Thân mình Tiêu Tuần ẩn nấp trong bóng đêm nhưng Tô Nhược Uyển chỉ liếc mắt một cái đã thấy hắn. Khoảnh khắc đối diện nhau hai người  đồng thời sửng sốt, lúc này Hoàn Nhi cũng thức thời đi vào trong.

Trong lúc nhất thời bên ngoài chỉ còn lại Tô Nhược Uyển cùng Tiêu Tuần, lúc này Tiêu Tuần chậm rãi từ dưới tàng cây đi ra, bóng tối làm sắc mặt Tiêu Tuần càng thêm trắng bệch. Tô Nhược Uyển có chút dao động, nhưng hiện giờ hai người đã hoà ly, sắc mặt nàng lại lập tức trầm xuống.

"Thật trùng hợp, đã trễ thế này đại nhân còn có thể đi qua đây."

"Ta... ta tới tìm nàng."

Tiêu Tuần trầm mặc một lát, mắt thấy Tô Nhược Uyển sắp đi vào trong, hắn lập tức tiến lên gọi người lại. Nhưng sau khi Tô Nhược Uyển dừng bước, Tiêu Tuần lại không biết nên nói gì. Hai người cứ như vậy nhìn đối phương, cuối cùng vẫn là Tô Nhược Uyển mở miệng trước.

"Đại nhân tìm ta có chuyện gì?"

"Ta chỉ muốn nói với nàng bất cứ ai vô duyên vô cớ tiếp cận nàng đều không thể tin, trong khoảng thời gian này nàng nhớ chú ý an toàn."

Tiêu Tuần như còn có chuyện muốn nói, nhưng cuối cùng hắn vẫn chỉ nói những lời này. Kỳ thật mục đích của hắn không chỉ muốn Tô Nhược Uyển chú ý an toàn mà càng không muốn Tô Nhược Uyển quá thân cận với Kỳ Chiêu.

Sau khi hắn nói xong, Tô Nhược Uyển đang nhìn hắn bỗng nhiên nở nụ cười.

"Đại nhân đang nói chính ngài sao?"

Câu này hỏi ra như muốn nói hành động hiện giờ của hắn càng giống vô sự hiến ân cần hơn. Nghĩ đến đây Tiêu Tuần hơi sửng sốt, ánh mắt lại ảm đạm đi vài phần.

"Hôm ấy ta định cho nàng một bất ngờ, ta đã để nhị ca của nàng mang về cùng vật dụng của nàng. Nếu nàng vẫn chưa thấy có thể trở về tìm xem."

"Nếu đã là đồ của quá khứ vậy cũng không cần xem nữa. Sắc trời không còn sớm, mời đại nhân về đi."

Tô Nhược Uyển nói xong liền xoay người vào trong sân, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Tuần đóng cửa lại. Mà Tiêu Tuần đứng tại chỗ nhìn cửa lớn đóng chặt, sửng sốt hồi lâu mới xoay người rời đi.

Sau khi Tô Nhược Uyển về phòng, trên mặt tuy vô cùng bình tĩnh nhưng đáy lòng làm thế nào cũng không ức chế được sự tò mò. Sau khi rối rắm hồi lâu, nàng vẫn đi đến trước cái rương mới dọn lại đây, mở rương ra tìm kiếm.

Cuối cùng trong một hộp trang sức trong rương phát hiện ra một hộp gấm nàng chưa từng thấy qua. Khoảnh khắc nhìn thấy hộp gấm, tim Tô Nhược Uyển đột nhiên đập nhanh hơn vài nhịp.

Sau khi do dự một lát nàng vẫn mở cái hộp ra. Chỉ thấy bên trong là một cây trâm ngọc, so với cái nàng mua cho tiêu Tuần vô cùng tương đồng. Chỉ là trâm ngọc này không giống như mua trong cửa hàng, dấu vết ở trên rất giống như tự tay mài giũa.

Cây trâm ngọc trong ở trong tay hơi lạnh nhưng trong lòng Tô Nhược Uyển lại sinh ra chút ấm áp. Nhìn cây trâm ngọc trong tay, trong lòng Tô Nhược Uyển suy nghĩ loạn xạ, cuối cùng giận dỗi đặt cây trâm lại.

Bất quá động tác lại vô cùng cẩn thận.

......

Sau khi tìm được chỗ ở, Tô Nhược Uyển trải qua những ngày tháng vô cùng an ổn. Ngày thường nếu nàng nhàn rỗi không có việc gì làm sẽ đi xem cửa hàng, nếu không muốn ra cửa sẽ ở trong phòng ôm Tiểu Quất xem thoại bản.

Việc duy nhất khiến nàng cảm thấy kỳ quái đó chính là gần đây Kỳ Chiêu thường hay xuất hiện ở cửa hàng của nàng.

"Kỳ đại nhân chọn được món trang sức nào chưa?"

Hôm nay Kỳ Chiêu lại tới cửa hàng của Tô Nhược Uyển từ sớm, hiện giờ ở đây nửa ngày rồi vẫn chưa chọn được trang sức, Tô Nhược Uyển liền nhịn không được lên tiếng dò hỏi.

Nàng vừa hỏi xong Kỳ Chiêu liền ngẩng lên nhìn nàng một cái, biểu tình trên mặt cũng có chút hoảng loạn, sau đó trực tiếp cầm lấy một cây trâm gần hắn nhất.

"Chọn được rồi, lấy cái này đi."

"Sở thích của Kỳ đại nhân thật đặc biệt."

Ngữ khí của Tô Nhược Uyển mang theo chút trêu ghẹo, lúc này Kỳ Chiêu tập trung nhìn vào mới phát hiện hắn lấy phải một cây trâm của nữ tử. Thấy khoé môi Tô Nhược Uyển treo ý cười nhàn nhạt, Kỳ Chiêu đột nhiên trở nên ngượng ngùng, sắc mặt cũng hơi phiếm hồng.

'Nếu không Kỳ đại nhân lại chọn lại lần nữa?"

Biết Kỳ Chiêu không phải muốn lấy cây trâm này, Tô Nhược Uyển trêu xong lại cho hắn một bậc thang đi xuống. Nhưng lần này sau khi Tô Nhược Uyển hỏi xong, Kỳ Chiêu suy ngẫm một lát, cuối cùng giống như là hạ quyết tâm, trên mặt cũng hiện lên một tia kiên định.

"Lấy cây này đi, làm phiền gói lại giúp ta."

Nói xong Kỳ Chiêu đưa cây trâm cho Thu nương bên cạnh, hành động này làm Tô Nhược Uyển có chút kinh ngạc. chờ sau khi Thu nương gói xong cây trâm, Kỳ Chiêu nhìn về phía Tô Nhược Uyển, trên mặt lại hiện lên vài tia do dự.

"Cây trâm này ta mang cũng không thích hợp lắm, không bằng... không bằng tặng cho Tam tiểu thư đi."

Sau khi do dự một lúc, Kỳ Chiêu lại đỏ mặt đi đến trước mặt Tô Nhược Uyển, khi đưa cây trâm đã được đóng gói kỹ cho Tô Nhược Uyển, tay hắn còn có chút run rẩy.

Mà Tô Nhược Uyển lại có chút kinh ngạc, vẻ mặt tươi cười trêu ghẹo cũng biến mất không còn một mảnh. Thấy dáng vẻ co quắp của Kỳ Chiêu, nàng đại khái đã hiểu vì sao dạo này Kỳ Chiêu kỳ quái như thế.

Đặc biệt khi ngẩng đầu nhìn thấy thần sắc xấu hổ trên mặt Kỳ Chiêu, nàng càng thêm xác định phỏng đoán trong lòng.

"Cây trâm này ta cũng không dùng được, Kỳ đại nhân vẫn là giữ lại để sau này đưa cho nữ tử mình thích đi."

Lời này của Tô Nhược Uyển ý tứ cự tuyệt vô cùng rõ ràng. Đã nhiều ngày Kỳ Chiêu không được bình thường, nhưng hành động hôm nay của Kỳ Chiêu lại khiến cho Tô Nhược Uyển nhìn ra tâm tư của hắn.

Sợ là Kỳ Chiêu có ý với nàng, nếu không sao lại xấu hổ tặng cây trâm cho nàng. Nhưng Tô Nhược Uyển cũng không thích Kỳ Chiêu, hiện giờ lại không có ý định thành thân cho nên chỉ có thể uyển chuyển cự tuyệt Kỳ Chiêu.

Mà lời này của nàng cũng làm Kỳ Chiêu phát giác ra ý tứ của nàng, nhưng Kỳ Chiêu đã thích Tô Nhược Uyển nhiều năm, hiện giờ thật vất vả mới có cơ hội, hắn cũng không thể từ bỏ như vậy. Vì thế sau khi suy nghĩ một lúc, hắn lại thu cây trâm về.

"Nữ tử mà ta thích chính là Tam tiểu thư. Từ trước khi làm quan ta đã thích, chỉ là lúc trước ta quá nhát gan, vẫn luôn không dám thể hiện tâm ý nên mới bỏ lỡ Tam tiểu thư. Hiện giờ mong Tam tiểu thư có thể cho ta một cơ hội."

Tình cảm đọng ở trong lòng nhiều năm hiện giờ cuối cùng cũng được nói ra, Kỳ Chiêu có vẻ vô cùng kích động, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy.

Tô Nhược Uyển không nghĩ tới hắn sẽ nói thẳng ra như vậy, nàng cho rằng mình thể hiện rõ ràng như thế Kỳ Chiêu sẽ âm thầm buông bỏ tâm tư. Nhìn cây trâm lại lần nữa được đưa qua, Tô Nhược Uyển vẫn như cũ không có ý định nhận lấy.

"Ta đã từng kết hôn, không xứng với Kỳ đại nhân. Kỳ đại nhân vẫn là cất cây trâm đi thôi."

"Cho dù Tam tiểu thư đã từng kết hôn ta cũng không để bụng. Nếu Tam tiểu thư cho ta cơ hội, sau này ta nhất định sẽ đối tốt với Tam tiểu thư."

Kỳ Chiêu vẫn không chịu từ bỏ, ánh mắt cũng trở nên tha thiết. Bộ dáng dây dưa không thôi này đột nhiên làm trong lòng Tô Nhược Uyển sinh ra chút phiền muộn, mày nhíu chặt lại đồng thời trực tiếp lấy lại chiếc hộp trong tay Kỳ Chiêu.

"Chính là ta cũng không thích Kỳ đại nhân. Cây trâm này ta không bán nữa, Thu nương, trả lại bạc cho Kỳ đại nhân đi."

Lời này làm Kỳ Chiêu trực tiếp sửng sốt, nhìn Tô Nhược Uyển xoay người rời đi, ánh mắt hắn dần trở nên ảm đạm. Thẳng đến khi Thu nương trả lại bạc cho hắn, hắn mới cứng đờ nhận lấy.

"Gần đây tâm trạng của tiểu thư nhà chúng ta không được tốt, nếu đại nhân không muốn mua trang sức thì sau này cũng đừng tới nữa."

Sau khi đưa bạc cho Kỳ Chiêu, Thu nương thấy hắn vẫn như cũ không muốn buông tha, nhịn không được mở miệng nhắc nhở. Mà Kỳ Chiêu nghe Thu nương nói xong, biểu tình cũng trở nên mất mát.

"Ta biết rồi, đa tạ đã nhắc nhở."

Mắt thấy Tô Nhược Uyển đã đi vào sâu trong cửa hàng, Kỳ Chiêu trở nên hồn bay phách lạc, cuối cùng lại nhìn thoáng qua hướng Tô Nhược Uyển rời đi mới xoay người ra khỏi cửa hàng.

Một lát sau Tô Nhược Uyển mới từ trong cửa hàng đi ra, thấy quả nhiên không còn bóng dáng Kỳ Chiêu nàng mới nhẹ nhàng thở ra, đồng thời còn không quên ra cửa nhìn xung quanh một lượt.

Sau khi xác thật không nhìn thấy thân ảnh của Kỳ Chiêu, Tô Nhược Uyển mới yên tâm. Nhưng khi nàng đang thu hồi tầm mắt chuẩn bị đi vào lại đột nhiên phát hiện Tiêu Tuần đang ngồi trong trà lâu đối diện, hiện giờ đang nhìn sang phía nàng.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Nhược Uyển lập tức dời đi tầm mắt đi vào trong cửa hàng, chỉ để lại cho Tiêu Tuần một bóng lưng.

Không biết Tô Nhược Uyển cố tình lảng tránh hay vẫn không muốn nhìn thấy Tiêu Tuần, mãi đến giờ ăn cơm chiều nàng mới ra khỏi cửa hàng. Vừa ra ngoài nàng liền nhìn sang bên trà lâu Tiêu Tuần xuất hiện, thấy bên trong đã không còn bóng dáng Tiêu Tuần, Tô Nhược Uyển thở phào nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng còn hiện lên một tia mất mát.

Cuối cùng ma xui quỷ khiến nàng thế nhưng đi đến phía trà lâu bên kia, cuối cùng ngồi xuống chỗ Tiểu Tuần từng ngồi lúc chiều.

"Khách quan trà của ngài đây."

Mãi đến khi tiểu nhị mang trà tới Tô Nhược Uyển mới ý thức được mình đang làm gì. Nhìn chén trà đang bốc khói trước mặt, nàng đột nhiên muốn rời đi. Nhưng nghĩ đến trà đã được mang lên, nếu không uống thì thật lãng phí. Vì thế Tô Nhược Uyển đành bỏ ý định rời đi, lại ngồi xuống nâng chén trà lên chậm rãi uống.

Mà đúng lúc này cửa hàng bên cạnh lại đột nhiên truyền đến một trận động tĩnh. Tô Nhược Uyển giương mắt nhìn lên, chỉ thấy tiểu nhị ở quán đối diện đang quát một cặp mẫu tử.

"Ở đây có nhiều người ngồi như vậy, kẻ trộm kia sao có thể trùng hợp trộm bạc của ngươi? Ta thấy ngươi chính là muốn ăn cơm chùa, hôm nay nếu ngươi không lấy được bạc ra thì đừng mong rời đi!"

"Xin tiểu ca chờ một chút để ta tìm lại xem, ta xác thật là để bạc ở trong túi quần áo."

Thần sắc của nữ tử nôn nóng không ngừng tìm kiếm trong tay nải, nhưng tìm một lúc lâu cũng không tìm được bạc. Lúc này tiểu nhị đã không còn kiên nhẫn, dùng sức gõ xuống cái bàn trước mặt nữ tử.

"Nhanh lên! Có tìm được không? Nếu không ta sẽ đưa ngươi đến quan phủ!"

Giọng nói của tiểu nhị rất lớn, doạ cho hài tử bên cạnh nữ tử nước mắt trào ra. Nhưng dáng vẻ này vẫn không dành được sự thương xót của tiểu nhị, thấy nữ tử vẫn đang tìm kiếm, hắn duỗi tay ném tay nải của nữ tử ra ngoài, sau đó lại bắt lấy nữ tử.

"Không có tiền thì đừng ra ngoài ăn cơm, mau theo ta đi gặp quan!"

Nói rồi tiểu nhị liền kéo nữ tử muốn đi gặp quan. Nữ tử có chút gầy yếu, căn bản không thể phản kháng, bị tiểu nhị kéo ra ngoài. Mà nữ tử lại giãy giụa cố gắng bảo vệ hài tử bên cạnh.

Xung quanh không ít người xem náo nhiệt, lại không có lấy một ai ra tay giúp đỡ. Một màn này làm Tô Nhược Uyển không đành lòng, nhịn không được đứng dậy đi về phía cửa hàng bên cạnh.

"Dừng tay! Bạc của bọn họ để ta thanh toán."

Giọng nói của Tô Nhược Uyển truyền đến, tiểu nhị mới buông tay, đặc biệt là khi quay lại thấy bạc trong tay Tô Nhược Uyển, đôi mắt của tiểu nhị toả sáng, lập tức cung kính đi đến trước mặt Tô Nhược Uyển.

"Vị khách quan này thật là hào phóng, nếu đã như vậy ta cũng không đưa bọn họ đi gặp quan nữa."

Nói xong tiểu nhị liền duỗi tay muốn nhận lấy bạc trong tay Tô Nhược Uyển, nhưng Tô Nhược Uyển lại lui về sau mấy bước, tầm mắt đặt trên tay nải ở dưới đất.

"Ngươi nhặt tay nải lên trước đã."

"Vâng vâng vâng, tiểu nhân nhặt ngay."

Lúc này tiểu nhị thật ra ân cần hơn không ít, lập tức khom lưng nhặt tay nải vừa ném xuống đất lên, vẻ mặt ân cần đưa cho nữ tử, sau đó lại cúi đầu khom lưng đi đến trước mặt Tô Nhược Uyển.

Thấy tiểu nhị này coi như thức thời, Tô Nhược Uyển liền đưa bạc cho hắn, lúc này tiểu nhị mới cao hứng rời đi.

"Đa tạ cô nương ra tay giải vây giúp mẫu tử bọn ta, không biết cô nương ở đâu? Sau này ta sẽ trả lại bạc cho cô nương."

Sau khi tiểu nhị kia rời đi, nữ tử cảm kích đi đến trước mặt Tô Nhược Uyển. Nữ tử này tuy quần áo mộc mạc nhưng Tô Nhược Uyển vẫn có thể nhìn ra khí chất phi phàm của nàng, lời nói cử chỉ cũng hoàn toàn không giống như bá tánh tầm thường, ngược lại có chút cảm giác như tiểu thư khuê các.

"Không cần khách khí, vỉ tỷ tỷ này lần đầu tiên tới kinh thành sao?"

Tô Nhược Uyển nhìn tiểu nam hài bên cạnh nữ tử, luôn cảm thấy đứa nhỏ này có chút quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra là giống ai. Thấy Tô Nhược Uyển hỏi vậy, trong mắt nữ tử lại hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó không biết là nghĩ tới cái gì ánh mắt dần trở nên ảm đạm.

"Ta mang theo hài tử tới tìm cha hắn, chỉ là hiện giờ ta còn chưa biết cha hắn đang ở nơi nào."

Nữ tử này tên là Từ Song Nhi, hài tử khoảng bốn đến năm tuổi bên cạnh nàng gọi là Thần Nhi. Phu quân của Từ Song Nhi lúc nàng mang thai đã tới kinh thành, sau đó vẫn luôn không có tin tức.

Hiện giờ Từ Song Nhi rất vất vả mới tích góp đủ bạc để tới kinh thành, ai ngờ vừa rồi ăn một bữa cơm đã bị kẻ cắp trộm mất bạc. Bây giờ mẫu tử nàng không một xu dính túi, ở trong thành Trường An to như vậy căn bản không biết nên làm thế nào.

Nghe Từ Song Nhi nói xong, trong lòng Tô Nhược Uyển vô cùng xúc động, nghĩ đến cặp mẫu tử này hiện giờ không nơi nương tựa, nàng liền sinh ra chút lòng trắc ẩn.

"Vậy không bằng Từ tỷ tỷ tới cửa hàng trang sức của ta hỗ trợ đi? Vừa lúc cửa hàng đang cần giúp đỡ, Từ tỷ tỷ có thể ở cùng với ta, trong viện của ta vẫn còn phòng trống."

"Thật cảm ơn muội muội, chờ ta tìm được phu quân nhất định sẽ báo đáp muội."

Tô Nhược Uyển nói làm trong mắt Từ Song Nhi hiện lên ánh sáng, khi nói đến báo đáp Tô Nhược Uyển, trên mặt cũng tràn đầy nghiêm túc. Mà Tô Nhược Uyển thật ra cũng không để ý đến có được báo đáp hay không, nàng chỉ là cảm thấy Từ Song Nhi cô nhi quả phụ ở trong kinh thành vô cùng đáng thương.

"Báo đáo thì không cần, gần đây cửa hàng đúng lúc đang thiếu người giúp đỡ, Từ tỷ tỷ có thể tới là giúp ta mới đúng."

Đúng lúc hôm qua Tô Nhược Uyển còn thương lượng với Thu nương chiêu mộ một người tới giúp đỡ, hiện giờ Từ Song Nhi đồng ý đi nàng cũng không phải tuyển thêm người nữa.

Nói xong Tô Nhược Uyển lập tức đưa Từ Song Nhi và Thần Nhi đến cửa hàng trang sức. Mà năng lực của Từ Song Nhi làm Tô Nhược Uyển lau mắt mà nhìn. Chỉ trong một ngày mà Từ Song Nhi đã bán được mấy cây trâm.

Hơn nữa kiểu dáng và ý nghĩ của những cây trâm Từ Song Nhi thế nhưng còn biết nhiều hơn nàng.

Điều này làm Tô Nhược Uyển càng thêm tin chắc rằng Từ Song Nhi cũng không phải người bình thường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện