Quân Mặc Ngôn tại buổi trưa rời đi, buổi tối quay về. Cứ đi đi về về như vậy.

Khi Mặc Hối ôm Quân Mặc Ngôn đã hôn mê trở về, nghênh đón hắn chính là Mặc Tâm cùng Vương Kì Tư.

Cẩn cẩn dực dực đem Quân Mặc Ngôn đặt lên trên giường, Vương Kì Tư kiểm tra xong liền nói: “Không có việc gì, chỉ là quá mệt mỏi. Hắn bị cái gì kích thích? Cư nhiên liều mạng đi ra ngoài như vậy?”

Mặc Tâm lập tức căm tức nhìn Mặc Hối, là hắn đi gặp Gia sau mới xảy ra chuyện này.

“Ta chỉ kể lại những gì ta nghe được.” Lạnh lùng bỏ lại những lời này, Mặc Hối lần thứ hai tiêu thất.

Thở dài, Vương Kì Tư cho thêm một chút an thần dược vào trong dược phấn. Có lẽ nên thêm một chút thôi miên? “Ngô!” Cựa quậy một chút, Quân Mặc Ngôn chậm rãi mở mắt ra.

Mê man chớp chớp hai mắt, rồi sau đó vụt dậy.

“Tiên sinh?!”

Vương Kì Tư lập tức đè lại hai vai hắn: “Ngươi sống đủ rồi sao?! Cư nhiên mang theo thân thể trọng thương xuất môn?! Ngươi muốn tiên sinh của ngươi sao không đem bức họa giao cho thủ hạ đi tìm a! Đầu óc ngươi thật sự biến thành đầu trư rồi sao?”

Sửng sốt một chút, Quân Mặc Ngôn suy sụp tựa lên trên tường, buông xuống mí mắt che dấu sự u buồn ngập trời trong đó.

“Vô dụng thôi.”

“Cái gì?”

Nụ cười ấm áp không còn tồn tại, thay vào đó là nụ cười khổ sáp bám lên khóe miệng. Hắn nắm chặt hai tay, khóe mắt cũng nhịn không được trở nên ươn ướt.

“Vô dụng thôi, hắn sẽ không quay về nữa! Hắn đã làm trái lời thề đối với ta, hắn đi cũng sẽ không trở về.”

Vương Kì Tư nghe vậy nhíu mày, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể khuyên bảo Quân Mặc Ngôn: “Mặc Ngôn, sao ngươi biết hắn đã ly khai? Có thể là hắn chỉ xuất môn làm chuyện gì đó thì sao?”

Nhẹ nhàng lắc đầu, Quân Mặc Ngôn bây giờ tựa như một con sư tử mình đầy thương tích. Không ai có thể tới gần, cũng không cho phép bất luận kẻ nào đến gần! Hắn cô độc đem chính mình vây vào trong trái tim, cự tuyệt sự xoa dịu và vuốt ve của bất kỳ kẻ nào.

“Hắn nói hắn yêu ta a! Hắn nói hắn yêu ta! Ngươi có biết ta đợi những lời này đã bao lâu không? Hắn nói trên thế gian này cũng không có ai biết được hắn yêu ta thế nhưng Mặc Hối lại nghe được, ta hảo vui vẻ, ta thực sự hảo vui vẻ. Để nghe được những lời này, ta tình nguyện đánh đổi bằng tất cả mọi thứ, nhưng vì cái gì hắn lại ly khai? Vì cái gì?” Hai bàn tay thống khổ vạn phần nắm chặt lấy bị tử(chăn), đôi mắt đỏ lên như một con sư tử đang rít gào.

Vương Kì Tư biết Mặc Tâm là thủ hạ của Quân Mặc Ngôn, cho nên cũng để nàng lưu lại. Nhưng lúc này hắn lại muốn nàng ly khai. Sự yếu đuối của chủ tử, cũng không phải là điều nàng nên thấy!

“Mặc Tâm, ngươi lui xuống trước đi.”

Mặc Tâm chần chờ một chút, rồi sau đó chậm rãi gật đầu rời đi.

Nghe được tiếng đóng cửa, Vương Kì Tư mới thở dài: “Mặc Ngôn, ta thật cao hứng vì ngươi được đáp lại tình cảm của mình. Ta đã từng nghĩ đó chỉ là hy vọng xa vời của ngươi. Thế nhưng, sao ngươi không nghĩ tới, có thể tiên sinh của ngươi cho rằng chính hắn không xứng với ngươi a? Ta biết những năm này tiên sinh của ngươi vẫn luôn nỗ lực mà không cần hồi báo. Hơn nữa niên linh(tuổi tác) chênh lệch, có lẽ hắn cho rằng ngươi không nên tốn thời gian vì hắn. Cho nên hắn ly khai.”

Thân thể Quân Mặc Ngôn chấn động, ngơ ngác quay đầu lại nhìn chằm chằm Vương Kì Tư. Trong đôi mắt đang nheo lại chất chứa không biết bao nhiêu đau đớn.

“Không phải là như vậy, hắn sẽ không vì loại lý do này mà ly khai ta, hắn yêu ta hắn yêu ta a! Ngươi sẽ không hiểu, sẽ không thể hiểu! Ta sẽ không thể tìm được hắn ở nơi chân trời góc biển nào, ta nhất định phải cô đơn cả đời!”

“Mặc Ngôn, sao ngươi có thể nghĩ như vậy?!” Vương Kì Tư chưa bao giờ biết Quân Mặc Ngôn cũng sẽ có lúc tiêu cực như thế.

“Ngươi biết cái gì?! Ngươi biết cái gì, ngươi không biết, ngươi không hiểu……”

“Lẽ nào thế lực Thanh Phong các là giả sao? Lẽ nào tai mắt của Quân gia là để bài trí sao? Chân trời góc biển, tìm một người là rất khó, nhưng đối với ngươi. Thực sự rất khó sao?”

Lắc đầu tuyệt vọng, Quân Mặc Ngôn nhớ tới lần đầu tiên tiên sinh nhìn thấy Vương Kì Tư và đáp ứng nói ra sự tồn tại của y. Mà hiện tại, hắn cũng cần một người có thể lắng nghe hắn nói. Cho nên…….

“Kì Tư……”

“Cái gì?”

“Tiên sinh của ta, ái nhân của ta, người quan trọng nhất của ta, hắn cũng không phải là một con người! Hắn là một quỷ hồn! Là một quỷ hồn mà trên thế gian này chỉ có ta có thể nhìn thấy, ta có nhiều người tới bao nhiêu cũng có ích gì? Ta có thế lực lớn đến bao nhiêu lại có ích gì? Bọn họ có thể tìm hắn về giúp ta sao? Có thể sao?!”

Vương Kì Tư ngồi yên ở nơi nào, không thể nhúc nhích. Liếm liếm đôi môi khô khốc, giọng nói mang theo sự nghi hoặc nồng đậm: “Mặc Ngôn, ngươi đang nói giỡn sao? Tiên sinh của ngươi, ái nhân mà ngươi luôn miệng nói là một quỷ hồn?”

Nặng nề gật đầu, hắn giống như nhớ lại cuộc sống ngọt ngào trước kia. Sự đau đớn trong mắt cũng thoáng giảm bớt: “Hắn tới năm ta sáu tuổi, nói là mẫu thân phái hắn tới chiếu cố ta. Chúng ta ước định không nói ra sự tồn tại của hắn. Mà hắn sẽ đem tất cả những gì hắn biết dạy cho ta, cho tới tận ngày chúng ta ly biệt. Trước kia, bởi vì hắn nghe được cái tên Mộ Dung Chân rồi chìm vào hồi ức, cho nên hắn đã thề, hắn sẽ không im lặng ly khai ta. Trưởng thành, ta tự nhiên minh bạch hắn không phải là do mẫu thân phải tới. Nhưng như thế thì đã sao? Hắn là người quan trọng nhất của ta, hắn đem tất cả của hắn đều dạy cho ta, mà ta cũng không thể mang lại cho hắn bất kỳ thứ gì. Trên đường trở về Ân Châu, hắn còn rất vui vẻ nói cười với ta, thế nhưng……”

Vương Kì Tư cũng không biết nên làm thế nào. Thiên hạ to lớn, lại có mấy người có thể nhìn thấy quỷ hồn?

“Ta chưa bao giờ cảm nhận được sự tồn tại của tiên sinh, lẽ nào bởi vì hắn là quỷ hồn, cho nên bấy lâu nay hắn vẫn ở bên cạnh ngươi sao?”

“Đúng vậy. Mấy ngày nay chuyện hắn thích làm nhất chính là nằm trên chiếc giường gần cửa sổ nhìn xem phong cảnh bên ngoài. Trước kia, ta vì muốn lưu lại tư thái của hắn, mà vẽ một bức lại một bức. Thế nhưng này có ích gì? Hắn vẫn li khai, Kì Tư, ngươi nói cho ta biết, tại sao hắn nói yêu ta xong lại vẫn lựa chọn ly khai? Ta sẽ không để ý chuyện hắn không có cơ thể, ta cũng không quan tâm chuyện chúng ta không thể chạm vào nhau, ta chỉ muốn hắn ở lại bên cạnh ta là tốt rồi, không hơn, ta đã không có mẫu thân lẽ nào cũng không thể có được tình yêu của chính mình sao?!” Phẫn hận la mắng vì không được đáp lại.

Hắn mệt mỏi buông lỏng toàn thân, đã mười năm! Bọn họ ở bên nhau đã tròn mười năm! Ký ức về mười năm qua không ngừng hiện ra trước mắt Quân Mặc Ngôn.

Chán ghét tiếng ong ong của côn trùng, thích nghe tiếng mưa rơi, thích ăn tiểu hoành thánh, sợ nhất là chính mình không biết tự chiếu cố, đối với tiểu hài tử vẫn luôn khinh thường, mỉm cười mĩ lệ nhìn chính mình, xoa đầu chính mình, ôm lấy chính mình nhẹ giọng an ủi.

“Mặc Ngôn.” Chuyện tới nước này, Vương Kì Tư cũng không biết nên an ủi thế nào người rõ ràng được yêu nhưng lại không thể yêu này!

“Còn nhớ thuốc đuổi côn trùng không? Đó chính là vì tiên sinh rất ghét tiếng côn trùng vo ve bên tai. Hắn nói hắn không ngủ, cho dù tới buổi tối cũng là tùy ý phiêu đãng, cho nên ta mới hỏi ngươi thuốc đuổi côn trùng. Khi đi du thuyền, hắn thích chơi đùa trong nước, biết rõ không chạm vào được, nhưng hắn vẫn thích vươn tay bắt cá, Thế nhưng khi nhìn thấy đàn cá bơi xuyên qua bàn tay hắn, hắn sẽ lặng yên, sẽ khó chịu! Kì Tư! Ta rất thương hắn! Ta thương hắn, yêu hắn đến phát điên, ta thực sự rất khó tưởng tượng những ngày không có hắn ta sẽ sống như thế nào!”

“Có thể quên đi sao?” Tuy rằng biết đáp án, nhưng Vương Kì Tư vẫn muốn thử xem.

“Ta bắt chước tất cả của hắn, nụ cười của hắn, khí chất của hắn, những gì hắn thích ta cũng thích, những gì hắn chán ghét ta cũng chán ghét, ta thương mỗi lần hắn nhíu mày, mỗi lần bĩu môi, một một nụ cười, mỗi lần khóc than, tất cả những gì của hắn, liên quan tới hắn ta đều nhớ kĩ, ngươi muốn ta phải làm sao? Đời này, trái tim ta không chứa được người thứ hai.”

Vương Kì Tư hiển nhiên thấy được sự bi thương dày đặc hầu như vô pháp che dấu tên mặt Quân Mặc Ngôn đã trở nên càng trở nêm rõ ràng khi nụ cười nhạt bên khóe môi hắn giương lên.

Vương Kì Tư biết, đời này, Quân Mặc Ngôn đã thực sự đã dấn quá sâu. Quân Mặc Ngôn có lẽ cũng minh bạch sự thật này. Trên thế gian, ngoại trừ tiên sinh của hắn, cũng không còn ai có thể tiến vào trái tim hắn.

“Hắn có từng nói cho ngươi tên của hắn chưa?”

Nụ cười nhạt nhẽo không thể duy trì được nữa, sự bi ai tột độ tập kích toàn thân Quân Mặc Ngôn.

“Hắn đã hứa sẽ nói cho ta biết trước khi rời đi hoặc khi ta có tiên sinh mới thế nhưng hắn không làm được! Không có! Hắn cứ như thế vô thanh vô tức ly khai, ta thậm chí không biết tên của hắn! Không biết tên của hắn!”

Đêm hôm đó là đêm mà Vương Kì Tư vĩnh viễn không thể quên. Tại đêm này, hắn thấy được bằng hữu kiên cường nhất của hắn chậm rãi chậm rãi để mặc những giọt nước mắt dung hợp giữa sự tuyệt vọng và tĩnh mịch, lướt qua khuôn mặt.

Mà những giọt nước mắt này lại đỏ tươi tựa như máu từ trong trái tim……..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện