Minh Ức Hàm cũng ngẩn người, nhìn Kính Tư, chờ hắn trả lời.
"Sáng nay có huynh đệ nhìn thấy một người giống Thiên Vũ Thượng Nguyên trong đoàn sứ thần Cao Lệ ở trạm dịch."
"Sứ thần Cao Lệ?!" Ức hàm, Khải Nhứ nhất thời giật mình.
"Huynh đệ kia có nhầm hay không? Thiên Vũ Thượng Nguyên là người Đông Doanh, nói là trong đoàn sứ thần Đông Doanh còn có thể được."
Kính Tư thần sắc ngưng trọng nói:
"Huynh đệ mà ta phái đi điều tra nói, tên kia bộ dạng quả thật rất giống Thiên Vũ Thượng Nguyên. Hắn vốn định tiếp tục lưu ý người kia, đáng tiếc gần đây Hoàng Thượng mới vừa hạ lệnh, điều động lượng lớn thị vệ gác trạm dịch, hiện tại đừng nói lẻn được vào bên trong điều tra, mà ngay cả ở phụ cận điều tra một chút cũng là việc khó."
"Cao Lệ sứ thần giống với Thiên Vũ Thượng Nguyên? Này không khỏi cũng quá trùng hợp đi?" Khải Nhứ suy nghĩ, nói, "Ta thấy có gì đó kỳ quái."
Kính Tư gật gật đầu:
"Ta cũng có dự cảm sứ thần kia chính Thiên Vũ Thượng Nguyên. Chỉ là không biết hắn cải trang sứ thần, mục đích là gì, như thế nào?"
Minh Ức Hàm suy nghĩ một chút, ánh mắt sáng lên, nói:
"Nghĩa phụ của ngươi đã nói, quý phủ có binh khí, có thể thấy Hữu thừa tướng dã tâm không nhỏ, người cùng hắn cấu kết có thể có mục đích gì?" Nói rồi, nàng nặng nề hít một hơi, lại tiếp tục, "Nếu hôm nay quả thực Thiên Vũ Thượng Nguyên chính là kẻ trong đoàn sứ thần Cao Lệ, như vậy nan đề trước kia đã có đáp án."
"Cái gì nan đề?" Khải Nhứ hỏi.
"Lí do thực sự khiến bọn họ đánh cắp di thể sư phụ, bức ta cùng nhị ca luận võ."
"Lúc ấy ta có nghe qua, không phải bọn hắn làm vậy để nhớ kĩ chiêu thức của Thiên Ky đạo nhân sao?"
"Này chỉ là một nguyên do. Mục đích thực sự của bọn họ có liên quan tới Hoàng thượng."
"Xin chỉ giáo?"
Minh Ức Hàm nhìn nàng một cái, hỏi:
"Ngươi còn nhớ rõ lúc trước bọn họ vì cái gì vội vàng chấm dứt luận võ không?"
"Nhớ rõ, bọn họ muốn đi tiếp khách." Đáp, nàng trong ánh mắt dâng lên hận ý, "Hiện tại xem ra, "khách" lúc trước bọn họ muốn gặp hẳn là."
"Từ việc nghĩa phụ ngươi bí mật vào kinh vẫn bị đuổi giết, bị hạ độc, mà suy ra, thật sự không khó đoán ra Thiên Vũ Thượng Nguyên chính là bè đảng của. Hữu thừa tướng là kẻ âm hiểm giảo hoạt, bụng dạ khôn lường, thường cùng quan viên trong triều tụ hội, hiện giờ đã là văn thần lớn nhất trong triều lại âm thầm nắm binh quyền trong tay, này đủ loại hành vi cũng đã nói rõ dã tâm của hắn. Nếu Thiên Vũ Thượng Nguyên thật sự cải trang thành Cao Lệ sứ thần, mục đích của hắn tất nhiên là đối Hoàng Thượng bất lợi. Ta phỏng chừng hắn muốn mượn võ công sư phụ ta để tu luyện cho chính bản thân mình thật tốt, thời cơ cùng Hữu thừa tướng nội ứng ngoại hợp, ý đồ hạ bệ Hoàng Thượng."
Kính Tư ngưng thần trầm tư, sau một lúc lâu nói:
"Ngươi nói không phải không có lý. Mấy năm gần đây, hải tặc Đông Doanh thường xuyên ở hải vực tác loạn, Đông Doanh cùng Đại Minh, Cao Lệ bởi vậy giao chiến thường xuyên. Thiên Vũ thế gia là Đông Doanh là võ tướng thế gia nổi tiếng Đông Doanh, đối việc này tự nhiên sẽ không chỉ đứng nhìn không. Nếu buổi sáng Cao Lệ sứ thần thật là hắn, như vậy sự tình thật sự không đơn giản."
Khải Nhứ hai mày nhíu chặt, suy nghĩ, nói:
"Hơn nữa hắn không cải trang thành kẻ khác, lại cố tình cải trang thành Cao Lệ sứ thần, này không phải rõ ràng là muốn giá họa cho người sao? Hiện tại ta cuối cùng cũng hiểu được vì cái gì lần này Cao Lệ phái tới sứ thần hoàn toàn không đề cập đến việc kết thông gia hai nước, còn đưa ra nan đề làm khó dễ triều thần. Thiên Vũ Thượng Nguyên có thể là muốn mượn văn chương mà tác loạn, tiến tới ly gián Đại Minh cùng Cao Lệ."
Nói xong, nàng dừng một chút, tựa hồ liên tưởng đến cái gì, lại có vẻ không chắc chắn nói tiếp:
"Tuy nhiên, có một điểm ta còn là không rõ. Nếu sáng nay, sứ thần đó là Thiên Vũ Thượng Nguyên, vậy sứ thần Cao Lệ ở đâu rồi?"
Minh Ức Hàm trầm thấp hít một hơi, nói:
"Có lẽ đã gặp bất trắc. Thiên Vũ Thượng Nguyên là một kẻ tâm ngoan thủ đoạn, một khi hắn quyết định phải làm chuyện gì, chướng ngại vật cản đường hắn đều không lưu tình mà đập nát."
Thật không?! Khải Nhứ cười lạnh:
"Nói như vậy, chúng ta hẳn là may mắn, vài lần gặp sát thủ đều không nương tay, không để bọn chúng trở về hồi báo cho Thiên Vũ Thượng Nguyên. Bằng không, hai tháng này, chúng ta chỉ sợ cũng sẽ không yên ổn như vậy."
Nói nói tới đây, không chỉ có là Minh Ức Hàm cùng Kính Tư, ngay cả chính nàng đều đột nhiên cảm thấy được đáy lòng tê tái.
Yên ổn? Hai tháng này đâu chỉ là yên ổn, quả thực là lạnh lẽo trống rỗng.
Sau một lúc lâu, Khải Nhứ hai tay nắm chặt, nổi lên chút ác độc, lạnh lùng nói:
"Thiên Vũ Thượng Nguyên, con cáo già này, ta nhất định sẽ không bỏ qua hắn!"
Kính Tư nhìn nàng, nói:
"Ngươi cũng đừng vội xem sứ thần Cao Lệ lần này chính là Thiên Vũ Thượng Nguyên, vạn nhất hắn thực là một người có bộ dạng giống Thiên Vũ Thượng Nguyên mà thôi, chúng ta không phải phỏng đoán vô căn cứ sao? Ta vội vã thư đến phòng, là muốn tìm ngươi thương lượng một chút làm cách nào để điều tra rõ sở chuyện này. Trạm dịch đang được canh gác nghiêm ngặt, đi vào là không thể. Chỉ có ngươi, có chức quan trong triều, mới có cơ hội ra vào trạm dịch..."
"Ca, ta chức vị hèn mọn, còn không đủ tư cách tiếp đãi sứ thần, làm sao ra vào trạm dịch." Khải Nhứ tức giận nói.
Minh Ức Hàm cùng Kính Tư liếc mắt nhìn nhau, nhất thời đều trầm mặc.
Thật lâu sau, thoáng nhìn hai bức họa trên thư án, Minh Ức Hàm không khỏi lộ ra vẻ vui mừng:
"Khải Nhứ, ta có biện pháp."
"Biện pháp gì?" Kính Tư huynh muội hai miệng một lời hỏi.
"Ngươi đã nói các đại thần đều đang suy nghĩ làm thế nào để ứng phó nan đề của sứ thần Cao Lệ phải không?"
"Đúng vậy, Cao Lệ sứ thần ở Kim Loan điện ra một nan đề khó giải, mấy lão đại quan cũng lúng túng, làm hoàng thượng cảm thấy thật mất mặt. Phỏng chừng hiện tại các đại thần bên văn cũng đang ngồi suy nghĩ đáp án."
Minh Ức Hàm ảm đạm cười, phất tay áo, hai cuộn tranh trên bàn bay lên. Nàng bắt lấy chúng, đưa cho Khải Nhứ, nói:
"Ngươi đem hai đáp án này đưa Hoàng Thượng. Cao Lệ sứ thần nếu thực sự mưu đồ gây khó dễ, thấy nan đề được giải hẳn sẽ không bỏ qua. Đến lúc đó vi bảo trì thể diện, Hoàng Thượng nhất định sẽ ngoại lệ cho ngươi đi theo bọn họ, như thế không phải sẽ phân biệt được thật giả sao?"
Khải Nhứ có chút kinh ngạc, ánh mắt mở to một chút, nói:
"Chủ ý không tồi, nhưng vạn nhất bọn họ lại liên tiếp ran an đề, đừng nói đến phân biệt đâu thực đâu giả, mặt mũi Đại Minh cũng đã bị ta làm cho mất hết?"
Kính Tư mỉm cười, nói:
"Không, ngươi đem đáp án dâng lên Hoàng thương, nói đáp án này là của Minh tiểu thư nghĩ ra. Ta nghĩ, Cao Lệ sứ thần nếu biết nan đề của mình là do một nữ tử phá giải, hẳn sẽ muốn biết vị nữ tử này. Đến lúc đó, ngươi có thể mang diện cụ, cùng Minh tiểu thư lấy danh nghĩa phu thê mà vào đại điện. Như thế, thứ nhất có thể cẩn thận quan sát Cao Lệ sứ thần, thứ hai có Minh tiểu thư ở đó, cũng không sợ hắn ra nan đề vô lý làm khó dễ mọi người."
Khải Nhứ gật gật đầu, chuyển hướng Minh Ức Hàm nói:
"Ca nói rất đúng. Minh tiểu thư ngươi thấy thế nào?"
Minh Ức Hàm nghĩ kĩ một chút: ngày bọn họ phải hồi cung cũng gần tới. Đã đi đến bước này sao có thể quay đầu? Vì thế cũng gật gật đầu, đồng ý.
Ba người đang cũng nhau bàn bạc kĩ lưỡng, quản gia biệt viện đột nhiên vào báo:
"Thiếu phu nhân, Minh nhị thiếu gia mang theo hai vị công tử trẻ tuổi đến quý phủ tìm ngài."
Nhị ca mang hai vị công tử tới tìm ta? Minh Ức Hàm có chút kinh ngạc, cùng Kính Tư huynh muội nhìn nhau một chút, trong lòng rất nghi hoặc.
***
Ba người bọn họ vừa đi vào đại sảnh thu thủy biệt viện, ngoài Minh Tử Hiên, còn thấy hai nam tử trẻ tuổi đang đứng trước mặt.
Trong đó một người mặc hoa y, thắt lưng đeo ngọc bội, ý cười hiện lên trong đáy mắt, môi hồng răng trắng, áo mũ chỉnh tề, tư thái nhã nhặn.
Người nam tử ít tuổi hơn, mặc dù mặc y phục thư sinh, miệng mỉm cười, ánh mắt lại ẩn chứa duệ khí bức người. Hắn rất có ý tứ nhìn qua Minh Ức Hàm, rồi đưa ánh mắt chăm chú nhìn Kính Tư huynh muội.
Thấy mỹ thiếu niên trước mắt, Kính Tư Khải Nhứ lạnh người?! Như thế nào lại là hắn?!
Mà Minh Ức Hàm vừa thấy hoa y nam tử kia, đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo không khỏi rơi nước mắt, nhào vào lòng ngực của hắn, nghẹn ngào kêu một tiếng:
"Đại ca!"
Tuấn mỹ nam tử trìu mến ôm nàng, mỉm cười:
"Ức nhi." Thanh âm ôn hòa tựa hồ có thể làm tan cả băng tuyết trời đông. ( Thất tình nên dịu dàng nữ tính hóa hả anh?)
Người đó chính là quan bố chính Lưỡng Quảng, đại huynh của Minh Ức Hàm, Minh Vũ Hiên.
"Đại ca, ta không phải nằm mơ đi? Ngươi sao lại đột nhiên quay về kinh?" Minh Ức Hàm vui mừng có chút kích động, vừa khóc vừa hỏi.
Minh Vũ Hiên nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, không trả lời, lại nói:
"Ức nhi, ngươi gầy quá."
Nghe vậy, Minh Ức Hàm đáy lòng lại tê tái, không khỏi úp mặt vào bờ vai rộng của đại ca rơi nước mắt.
Minh Vũ Hiên từ ái ôm muội muội của mình, giống như đang vỗ về một tiểu hài tử chịu nhiều ủy khuất.
Tuấn mỹ thiếu niên bên cạnh hắng hắng giọng.
Minh Ức Hàm lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có người, vội vã lau nước mắt, xấu hổ rời khỏi lồng ngực ca ca.
Thiếu niên thấy thế, cười ra tiếng, sang sảng nói:
"Vũ Hiên, Tử Hiên, các ngươi còn không giới thiệu muội muội cho bổn vương?"
Bổn vương?! Minh Ức Hàm ngẩn người, nhìn thiếu niên ở trước mắt, lại quay đầu nhìn Kính Tư huynh muội, đã thấy Kính Tư Khải Nhứ biểu tình kinh chấn, thất sắc, Ức Hàm cũng lập tức dự cảm được có điềm xấu.
Minh Tử Hiên cười, kéo tay Minh Ức Hàm, hướng thiếu niên nói:
"Yến vương điện hạ, đây là xá muội Minh Ức Hàm."
Vừa nghe "Yến vương điện hạ" bốn chữ, Minh Ức Hàm kĩnh hãi ngẩn người, tiếp theo cố gắng trấn định, hướng hắn dập đầu hành lễ.
Thiếu niên tùy tay nâng nàng dậy, nói:
"Minh tiểu thư không cần đa lễ." Hắn nói xong, khuôn mặt tươi cười quay về phía Trương gia huynh muội, "Biệt lai vô dạng?"
Trương gia huynh muội khiếp sợ, vội vàng song song quỳ xuống hành lễ:
"Tham kiến Yến vương điện hạ."
Yến vương ý cười thâm thúy, tiến lên tự mình nâng hai người họ, dường như nhàn nhã mà hỏi một câu:
"Một năm không thấy, bổn vương rất nhớ hoàng tỷ, không biết nàng hiện tại có ở trong phủ không?"
Ba người nhất giời giật mình, chưa kịp mở miệng đáp lời, Minh Tử Hiên lại hướng bọn họ nhẹ nhàng nói:
"Yến Vương điện hạ đã biết chuyện của các ngươi."
Minh Ức Hàm có chút tức giận nhìn hắn.
Minh Tử Hiên biết muội muội đang hiểu lầm, vội vàng giải thích:
"Yến vương điện hạ mấy tháng trước xuất chinh trở về nghe nói Hàm công chúa bệnh nặng, phải chuyển đến Hoàng tổ lăng. Điện hạ quan tâm đến sức khỏe của Hàm công chúa và Kính Tư, Khải Nhứ, không để ý nguy hiểm, bỏ ngoài tai lời khuyên của nội thần, tới Hoàng tổ lăng thăm bọn họ. Cho nên..." Hắn không nói thêm gì đi nữa, tin rằng ba người kia cũng đã hiểu.
Quả nhiên, Ức Hàm nháy mắt ảm đạm thất sắc.
Minh Vũ Hiên vỗ vỗ vai muội muội, nói:
"Yến Vương điện hạ đã điều tra hết những việc liên quan đến Hàm công chúa, nghe Lâm mama nói qua, còn biết hoàng thượng cũng cho người điều tra. Điện hạ lo lắng sự tình một khi bị phát hiện, sẽ liên lụy đến Minh gia, vì thế truyền tin cho ta, hai tháng trước trở về kinh thành thu xếp."
"Hai tháng trước? Đại ca đã trở về lâu như vậy rồi?"
Vũ Hiên gật đầu, giải thích:
"Ta trở lại kinh thành rồi mới biết phụ thân đã từ quan hai tháng, chắc rằng ông đã biết rõ mọi việc. Lúc đó nếu ta đến báo cáo công tác với Hoàng thượng, chỉ sợ sự tình không ổn. Vì thế ta tạm cư tại trạch viện trong Yến vương phủ." Dừng một chút, ngữ khí hắn có chút mềm mại, "Bởi vì còn có chút việc phải làm, ta không tiện đi lại, vậy nên hôm nay mới đến thăm Ức nhi, hy vọng Ức nhi đừng trách đại ca." (Mình tự hỏi có phải vì thất tình mà anh đã bị gay hóa hay không a)
Minh Ức Hàm lắc nhẹ đầu:
"Đại ca làm sao lại nói như vậy?" Nói xong, nàng nhìn Yến vương, tiếp tục, "Ta chỉ là có chút ngạc nhiên khi Yến vương biết việc này."
Yến vương cố ý mỉa mai cười nói:
"Minh tiểu thư lo lắng bổn vương biết sự tình rồi sẽ khiến các ngươi rơi vào tình thế bất lợi?"
Miệng nàng cứng lại, một lát sau phất ống tay áo:
"Điện hạ nếu thật muốn đối phó chúng ta, hôm nay vì sao còn tới thu thủy biệt viện?"
Yến vương đầu tiên là nở nụ cười, sau một lúc lâu, lại nhìn Kính Tư huynh muội, trầm giọng nói:
"Bổn vương tới nơi này, chỉ có một mục đích. Đó là khuyên các ngươi một câu -- thu tay lại quay đầu lại. Có bổn vương ở đây, các ngươi bây giờ quay đầu, còn kịp."
"Điện hạ..." Khải Nhứ kêu một câu, muốn nói lại thôi.
"Ngươi không tin vào năng lực bổn vương?"
"Không dám?"
"Vậy vì sao do dự?"
Khải Nhứ không dám đáp lời.
Kính Tư bình tĩnh nói:
"Bởi vì giờ căn bản không thể quay đầu lại nữa."
"Nói đi?" Yến vương ngữ khí bình thản, ánh mắt lại sắc thêm vài phần.
Kính Tư không đành lòng nhìn Minh Ức Hàm một chút, ôm quyền trả lời:
"Công chúa điện hạ từ hai tháng trước đã....gặp bất trắc."
Lời vừa nói ra, Yến vương cùng Minh Vũ Hiên cùng thoáng ngẩn ra.
Minh Tử Hiên nói:
"Hai tháng trước? Điều đó không có khả năng. Mấy ngày hôm trước ta nhìn thấy nàng đi qua Thính Nguyệt lâu, trên đường đến Hàn Lâm Viện để tu thư!"
"Người ngươi nhìn thấy, là Khải Nhứ." Kính Tư nói xong, giọng đã nghèn nghẹn, cực lực nhẫn bi thương, đem chuyện Thiên Vũ Thượng Nguyên cùng Hữu thừa tướng cấu kết, âm thầm luyện binh, lại mưu hại quốc sư, gián tiếp hại chết Hân Vân nói rõ ràng...
"Sự tình chính là như vậy." Kính Tư nói xong, thở dài thật sâu, "Điện hạ, hiện tại không phải Kính Tư không nghĩ muốn quay đầu lại, mà là không thể làm như vậy. Việc công chúa điện hạ qua đời, chúng ta quả thật phải chịu trách nhiệm lớn nhất. Bây giờ Hoàng thượng có ban cho cái chết, chúng ta cũng không một lời oán hận. Nhưng chúng ta hy vọng, trước khi chết có thể tìm ra nơi thừa tướng giấu binh, vì nghĩa phụ và công chúa điện hạ mà báo thù, cũng đề phòng hắn hợp tác cùng Thiên Vũ Thượng Nguyên nhằm mưu đồ hãm hại hoàng thượng. Như thế... chúng ta ít nhất cũng cho công chúa điện hạ một cái công đạo."
"Cấp nàng một cái công đạo?!" Yến vương nghe vậy, lạnh giọng trách cứ, "Ngươi cho là giết Hữu thừa tướng cùng Thiên Vũ Thượng Nguyên, sau đó hai người các ngươi cùng nhau chọn cái chết, là có thể cấp nàng một cái công đạo?"
Kính Tư lại thật bình tĩnh ôm quyền trả lời:
"Tuy biết như thế cũng không thể làm công chúa sống lại. Nhưng chúng ta cũng chỉ có thể làm được như vậy."
"Hỗn trướng!" Yến vương quát.
Trừ Minh Vũ Hiên đã nhìn quen biểu tình tức giận này của hắn, những người khác lập tức giật thót, có chút run sợ.
Yến vương ánh mắt như lãnh điện, khiến người ta lạnh xương sống. Hắn từng bước một đến gần Kính Tư cùng Khải Nhứ, gằn từng tiếng, rành mạch nói:
"Thật quá ngu xuẩn! Các ngươi biết lấy mạng mình cũng không đền được mạng của nàng, làm gì phải khiến bản thân mất mạng?!"
Kính Tư ánh mắt cũng lạnh lẽo hệt như Yến vương, mạnh mẽ đáp lời:
"Tích thủy tri ân, đương dũng tuyền tương báo (Nhận một ân huệ nhỏ *như giọt nước* cũng phải báo đáp gấm bội)cả dòng suối*! Tính mạng nguy hiểm có là gì, chỉ cần không thẹn với lương tâm!"
Nhất thời, hai người đối hiện, khí thế ngang nhau, ai cũng không chịu nhượng bộ.
***
Cứ như vậy một lúc lâu, Minh Ức Hàm đang muốn mở miệng giải thích, đã thấy Minh Vũ Hiên giơ tay lên, miệng cười nhàn nhạt, ý bảo chính mình không cần nói gì cả.
Quả nhiên, ánh mắt Yến vương đột nhiên dịu đi, có chút ý cười, vỗ bả vai Kính Tư một cái thật mạnh:
"Tính tình của ngươi một chút cũng không thay đổi, vẫn mãnh liệt như vậy." Nói xong, hai tay của hắn chắp lại phía sau, khuôn mặt vẫn còn có chút trẻ con hiện lên biểu tình âm trầm suy ngẫm mà chỉ có người từng trải mới có.
Hắn cảm khái:
"Bổn vương thật sự là hâm mộ hoàng tỷ, có thể có được hai hộ vệ trung thành tận tâm lại tài giỏi. Nếu ngày nào đó, các ngươi nguyện ý đi theo bổn vương, thật tốt biết bao."
Thu hồi ánh mắt sắc bén, Kính Tư nói:
"Khen tặng của Yến vương, huynh muội chúng ta vô cùng cảm kích. Nhưng nói đến năng lực, chỉ sợ chúng ta không có tài cán nhường ấy. Nếu chúng ta đủ năng lực, lần này công chúa điện hạ cũng không gặp bất trắc. Yến Vương điện hạ làm người phóng khoáng, dưới trướng hàng ngàn kẻ tài ba, lo gì không tìm được tâm phúc phò tá ngài?"
Yến vương không khỏi cười khổ:
"Nói nhiều như vậy, cuối cùng các ngươi vẫn từ chối giúp bổn vương?"
Khải Nhứ cung kính ôm quyền, nói:
"Không dám? Có thể phò trợ điện hạ, là phúc khi của chúng ta. Nhưng chúng ta sớm đã là người của công chúa điện hạ, nàng có ân với chúng ta, cho nên -- thỉnh Yến vương điện hạ thứ tội, chúng ta không thể thờ hai chủ. Hơn nữa, hiện giờ chúng ta vẫn là một thân mang tội, là tội ác tày trời, ơn tri ngộ của Yến vương điện hạ, Khải Nhứ chỉ có thể để kiếp sau báo đáp."
Yến vương lắc đầu:
"Bổn vương không muốn kiếp sau, bổn vương muốn là kiếp này! Nếu các ngươi nguyện ý phò trợ bổn vương, mạng của các ngươi bổn vương có thể đảm bảo."
Khải Nhứ cười nhạt, lắc đầu:
"Kiếp này, trừ khi công chúa điện hạ không còn cần chúng ta, hoặc chính tay nàng đưa chúng ta cho người khác. Nếu không, chúng ta không thể phản bội nàng."
Nghe vậy, Yến vương tựa tiếu phi tiếu, cũng không tiếp tục cùng hai người họ nói thêm nữa.
***
Sau giờ ngọ, tuyết theo gió bay bay trong không trung, lãnh ý mười phần.
Bọn họ đi vào hoa viên thu thủy biệt viện, bàn luận về chuyện hứu tướng.
"Kỳ thật ta cũng quan sát Hữu thừa tướng một thời gian. Là một kẻ có tài, đáng tiếc lòng dạ quá sâu." Yến vương thản nhiên nói.
"Nghĩa phụ nhiều lần nhắc nhở Hoàng Thượng phải cẩn thận khi dùng người này, nhưng Hoàng Thượng lại chỉ nhìn thấy tài hoa hắn biểu lộ mà không thấy bản chất hắn, vẫn đối hắn thiên vị." Kính Tư nói.
"Các ngươi phía trước nói Hữu thừa tướng quý phủ có giấu binh, có thể có chứng cớ?"
"Tạm thời chưa có chứng cớ. Nhưng khi nghĩa phụ đến đó vô tình thấy nơi hắn giấu binh khí, có thể khẳng định hắn đang giấu binh."
Yến vương gật đầu:
"Chuyện này ta sẽ hảo hảo lưu ý, hiện tại quan trọng là Thiên Vũ Thượng Nguyên. Hắn không dưng lại đến Trung Nguyên là vì sao? Nếu lần này sứ thần Cao Lệ là hắn giả mạo, sứ thần thực sự chắc chắn đã gặp bất trắc. Nếu Cao Lệ biết được sứ thần mình phái tới Đại Minh lại chết ngay trên đất Đại Minh, khẳng định sẽ vô cùng tức giận. Việc này liên quan đến quốc thể, thậm chí còn có thể dẫn đến một trận chiến loạn không cần thiết. Kính Tư, bổn vương vừa mới xuất chinh trở về, phải một thời gian nữa mới có thể phục hồi binh lực, việc điều tra Cao Lệ sứ thần, liền tạm giao cho ngươi cùng Khải Nhứ đi làm đi."
"Chuyện này cho dù điện hạ không nói, chúng ta cũng sẽ hết sức mà làm."
"Vậy bổng vương sẽ tạo cho các ngươi một cơ hội. Để Khải Nhứ cũng Minh tiểu thư đem bức tranh kia đưa phụ hoàng, sau đó quan sát phản ứng của đám 'sứ thần Cao Lệ 'kia."
Yến vương đang nói, Minh Vũ Hiên nhặt mấy bông tuyết đọng trên nhánh cây gần đó, tạo thành một khói tuyết nho nhỏ, giống như tùy tiện mà bắn ra, khiến cho kẻ nghe lén đằng trước đang ẩn sau lùm cây buộc phải xoay người tránh né.
Minh Tử Hiên nhanh chóng bắt được kẻ kia, một cước dẫm lên ngực hắn, quát:
"Ngươi là ai?"
Mọi người cùng ngẩn người, trừ bỏ kinh hãi khi thấy kẻ nghe lén kia, còn kinh ngạc với nội lực thâm hậu của Vũ Hiên cùng ứng biến thân tốc của Tử Hiên.
Kẻ bị bắt biết tình thế không ổn, vì thế nảy ra ý đồ tự đoạn kinh mạch.
Minh Ức Hàm ánh mắt vô cùng lợi hại, nhanh chóng lấy độc môn thủ pháp phong bế huyệt đạo quan trọng của hắn, sợ hắn có thể cắn lưỡi tự sát, nàng điểm nốt á huyệt của hắn. Quả nhiên, người nọ sắc mặt xám ngoét, ngay cả chết cũng không có cơ hội.
Yến vương nhìn thấy, ánh mắt hiện lên tài phần tán thưởng, lại nhìn sang Minh Tử Hiên, phân phó:
"Kiểm tra người hắn."
"Được." Tử Hiên nói xong, cẩn thận điều tra người tên kia. Kết quả phát hiện lệnh bài trên đai lưng hắn.
Khải Nhứ, Kính Tư, Ức Hàm nhìn kĩ, lệnh bài kia giống hệt lệnh bài lúc trước quốc sư cho bọn họ xem qua:
"Lại là Hữu thừa tướng!" Ba người không hẹn mà cùng nói.
Minh Vũ Hiên liếc mắt nhìn tên kia, nói với Yến vương:
"Tháng trước ta đã mơ hồ cảm thấy có kẻ theo dõi hành tung của Yến vương. Chẳng qua chúng ta đang ở quý phủ của ngài, hắn không thể manh đông, mà Vũ Hiên cũng không chắc có thể giữ được hắn để thẩm tra, nên đành yên lặng theo dõi, tạm không nói cho điện hạ ngài."
Yến vương ngẩn người, nhìn người kia, lại hỏi Vũ Hiên:
"Nói như vậy, mục đích của hắn là bổn vương?"
"Đúng vậy."
"Vậy cũng là nói, Hữu thừa tướng đang theo dõi bổn vương?"
"Đúng vậy."
"Đáng giận!" Yến vương hung hăng nói nốt, "Vũ Hiên, ngươi giúp bổn vương hảo hảo coi chừng hắn!"
"Tuân mệnh." Tuy biết sự tình nghiêm trọng, nhưng Minh Vũ Hiên vẫn giữ thái độ ôn hòa như trước, quả thực so với Yến vương khác nhau một trời một vực.
"Khải Nhứ, Minh tiểu thư, " Yến vương qua sang hai nàng, nghiêm túc nói, "Các ngươi nhanh chóng cùng bổn vương tiến cung, bổn vương phải nhìn cho kĩ xem, Hữu thừa tướng đang định diễn trò gì!"
Minh Ức Hàm cùng Khải Nhứ giật mình: hiện tại? Yến vương tựa hồ nhìn ra do dự của các nàng, vì thế khẳng định:
"Không sai, chính là hiện tại!"
"Sáng nay có huynh đệ nhìn thấy một người giống Thiên Vũ Thượng Nguyên trong đoàn sứ thần Cao Lệ ở trạm dịch."
"Sứ thần Cao Lệ?!" Ức hàm, Khải Nhứ nhất thời giật mình.
"Huynh đệ kia có nhầm hay không? Thiên Vũ Thượng Nguyên là người Đông Doanh, nói là trong đoàn sứ thần Đông Doanh còn có thể được."
Kính Tư thần sắc ngưng trọng nói:
"Huynh đệ mà ta phái đi điều tra nói, tên kia bộ dạng quả thật rất giống Thiên Vũ Thượng Nguyên. Hắn vốn định tiếp tục lưu ý người kia, đáng tiếc gần đây Hoàng Thượng mới vừa hạ lệnh, điều động lượng lớn thị vệ gác trạm dịch, hiện tại đừng nói lẻn được vào bên trong điều tra, mà ngay cả ở phụ cận điều tra một chút cũng là việc khó."
"Cao Lệ sứ thần giống với Thiên Vũ Thượng Nguyên? Này không khỏi cũng quá trùng hợp đi?" Khải Nhứ suy nghĩ, nói, "Ta thấy có gì đó kỳ quái."
Kính Tư gật gật đầu:
"Ta cũng có dự cảm sứ thần kia chính Thiên Vũ Thượng Nguyên. Chỉ là không biết hắn cải trang sứ thần, mục đích là gì, như thế nào?"
Minh Ức Hàm suy nghĩ một chút, ánh mắt sáng lên, nói:
"Nghĩa phụ của ngươi đã nói, quý phủ có binh khí, có thể thấy Hữu thừa tướng dã tâm không nhỏ, người cùng hắn cấu kết có thể có mục đích gì?" Nói rồi, nàng nặng nề hít một hơi, lại tiếp tục, "Nếu hôm nay quả thực Thiên Vũ Thượng Nguyên chính là kẻ trong đoàn sứ thần Cao Lệ, như vậy nan đề trước kia đã có đáp án."
"Cái gì nan đề?" Khải Nhứ hỏi.
"Lí do thực sự khiến bọn họ đánh cắp di thể sư phụ, bức ta cùng nhị ca luận võ."
"Lúc ấy ta có nghe qua, không phải bọn hắn làm vậy để nhớ kĩ chiêu thức của Thiên Ky đạo nhân sao?"
"Này chỉ là một nguyên do. Mục đích thực sự của bọn họ có liên quan tới Hoàng thượng."
"Xin chỉ giáo?"
Minh Ức Hàm nhìn nàng một cái, hỏi:
"Ngươi còn nhớ rõ lúc trước bọn họ vì cái gì vội vàng chấm dứt luận võ không?"
"Nhớ rõ, bọn họ muốn đi tiếp khách." Đáp, nàng trong ánh mắt dâng lên hận ý, "Hiện tại xem ra, "khách" lúc trước bọn họ muốn gặp hẳn là."
"Từ việc nghĩa phụ ngươi bí mật vào kinh vẫn bị đuổi giết, bị hạ độc, mà suy ra, thật sự không khó đoán ra Thiên Vũ Thượng Nguyên chính là bè đảng của. Hữu thừa tướng là kẻ âm hiểm giảo hoạt, bụng dạ khôn lường, thường cùng quan viên trong triều tụ hội, hiện giờ đã là văn thần lớn nhất trong triều lại âm thầm nắm binh quyền trong tay, này đủ loại hành vi cũng đã nói rõ dã tâm của hắn. Nếu Thiên Vũ Thượng Nguyên thật sự cải trang thành Cao Lệ sứ thần, mục đích của hắn tất nhiên là đối Hoàng Thượng bất lợi. Ta phỏng chừng hắn muốn mượn võ công sư phụ ta để tu luyện cho chính bản thân mình thật tốt, thời cơ cùng Hữu thừa tướng nội ứng ngoại hợp, ý đồ hạ bệ Hoàng Thượng."
Kính Tư ngưng thần trầm tư, sau một lúc lâu nói:
"Ngươi nói không phải không có lý. Mấy năm gần đây, hải tặc Đông Doanh thường xuyên ở hải vực tác loạn, Đông Doanh cùng Đại Minh, Cao Lệ bởi vậy giao chiến thường xuyên. Thiên Vũ thế gia là Đông Doanh là võ tướng thế gia nổi tiếng Đông Doanh, đối việc này tự nhiên sẽ không chỉ đứng nhìn không. Nếu buổi sáng Cao Lệ sứ thần thật là hắn, như vậy sự tình thật sự không đơn giản."
Khải Nhứ hai mày nhíu chặt, suy nghĩ, nói:
"Hơn nữa hắn không cải trang thành kẻ khác, lại cố tình cải trang thành Cao Lệ sứ thần, này không phải rõ ràng là muốn giá họa cho người sao? Hiện tại ta cuối cùng cũng hiểu được vì cái gì lần này Cao Lệ phái tới sứ thần hoàn toàn không đề cập đến việc kết thông gia hai nước, còn đưa ra nan đề làm khó dễ triều thần. Thiên Vũ Thượng Nguyên có thể là muốn mượn văn chương mà tác loạn, tiến tới ly gián Đại Minh cùng Cao Lệ."
Nói xong, nàng dừng một chút, tựa hồ liên tưởng đến cái gì, lại có vẻ không chắc chắn nói tiếp:
"Tuy nhiên, có một điểm ta còn là không rõ. Nếu sáng nay, sứ thần đó là Thiên Vũ Thượng Nguyên, vậy sứ thần Cao Lệ ở đâu rồi?"
Minh Ức Hàm trầm thấp hít một hơi, nói:
"Có lẽ đã gặp bất trắc. Thiên Vũ Thượng Nguyên là một kẻ tâm ngoan thủ đoạn, một khi hắn quyết định phải làm chuyện gì, chướng ngại vật cản đường hắn đều không lưu tình mà đập nát."
Thật không?! Khải Nhứ cười lạnh:
"Nói như vậy, chúng ta hẳn là may mắn, vài lần gặp sát thủ đều không nương tay, không để bọn chúng trở về hồi báo cho Thiên Vũ Thượng Nguyên. Bằng không, hai tháng này, chúng ta chỉ sợ cũng sẽ không yên ổn như vậy."
Nói nói tới đây, không chỉ có là Minh Ức Hàm cùng Kính Tư, ngay cả chính nàng đều đột nhiên cảm thấy được đáy lòng tê tái.
Yên ổn? Hai tháng này đâu chỉ là yên ổn, quả thực là lạnh lẽo trống rỗng.
Sau một lúc lâu, Khải Nhứ hai tay nắm chặt, nổi lên chút ác độc, lạnh lùng nói:
"Thiên Vũ Thượng Nguyên, con cáo già này, ta nhất định sẽ không bỏ qua hắn!"
Kính Tư nhìn nàng, nói:
"Ngươi cũng đừng vội xem sứ thần Cao Lệ lần này chính là Thiên Vũ Thượng Nguyên, vạn nhất hắn thực là một người có bộ dạng giống Thiên Vũ Thượng Nguyên mà thôi, chúng ta không phải phỏng đoán vô căn cứ sao? Ta vội vã thư đến phòng, là muốn tìm ngươi thương lượng một chút làm cách nào để điều tra rõ sở chuyện này. Trạm dịch đang được canh gác nghiêm ngặt, đi vào là không thể. Chỉ có ngươi, có chức quan trong triều, mới có cơ hội ra vào trạm dịch..."
"Ca, ta chức vị hèn mọn, còn không đủ tư cách tiếp đãi sứ thần, làm sao ra vào trạm dịch." Khải Nhứ tức giận nói.
Minh Ức Hàm cùng Kính Tư liếc mắt nhìn nhau, nhất thời đều trầm mặc.
Thật lâu sau, thoáng nhìn hai bức họa trên thư án, Minh Ức Hàm không khỏi lộ ra vẻ vui mừng:
"Khải Nhứ, ta có biện pháp."
"Biện pháp gì?" Kính Tư huynh muội hai miệng một lời hỏi.
"Ngươi đã nói các đại thần đều đang suy nghĩ làm thế nào để ứng phó nan đề của sứ thần Cao Lệ phải không?"
"Đúng vậy, Cao Lệ sứ thần ở Kim Loan điện ra một nan đề khó giải, mấy lão đại quan cũng lúng túng, làm hoàng thượng cảm thấy thật mất mặt. Phỏng chừng hiện tại các đại thần bên văn cũng đang ngồi suy nghĩ đáp án."
Minh Ức Hàm ảm đạm cười, phất tay áo, hai cuộn tranh trên bàn bay lên. Nàng bắt lấy chúng, đưa cho Khải Nhứ, nói:
"Ngươi đem hai đáp án này đưa Hoàng Thượng. Cao Lệ sứ thần nếu thực sự mưu đồ gây khó dễ, thấy nan đề được giải hẳn sẽ không bỏ qua. Đến lúc đó vi bảo trì thể diện, Hoàng Thượng nhất định sẽ ngoại lệ cho ngươi đi theo bọn họ, như thế không phải sẽ phân biệt được thật giả sao?"
Khải Nhứ có chút kinh ngạc, ánh mắt mở to một chút, nói:
"Chủ ý không tồi, nhưng vạn nhất bọn họ lại liên tiếp ran an đề, đừng nói đến phân biệt đâu thực đâu giả, mặt mũi Đại Minh cũng đã bị ta làm cho mất hết?"
Kính Tư mỉm cười, nói:
"Không, ngươi đem đáp án dâng lên Hoàng thương, nói đáp án này là của Minh tiểu thư nghĩ ra. Ta nghĩ, Cao Lệ sứ thần nếu biết nan đề của mình là do một nữ tử phá giải, hẳn sẽ muốn biết vị nữ tử này. Đến lúc đó, ngươi có thể mang diện cụ, cùng Minh tiểu thư lấy danh nghĩa phu thê mà vào đại điện. Như thế, thứ nhất có thể cẩn thận quan sát Cao Lệ sứ thần, thứ hai có Minh tiểu thư ở đó, cũng không sợ hắn ra nan đề vô lý làm khó dễ mọi người."
Khải Nhứ gật gật đầu, chuyển hướng Minh Ức Hàm nói:
"Ca nói rất đúng. Minh tiểu thư ngươi thấy thế nào?"
Minh Ức Hàm nghĩ kĩ một chút: ngày bọn họ phải hồi cung cũng gần tới. Đã đi đến bước này sao có thể quay đầu? Vì thế cũng gật gật đầu, đồng ý.
Ba người đang cũng nhau bàn bạc kĩ lưỡng, quản gia biệt viện đột nhiên vào báo:
"Thiếu phu nhân, Minh nhị thiếu gia mang theo hai vị công tử trẻ tuổi đến quý phủ tìm ngài."
Nhị ca mang hai vị công tử tới tìm ta? Minh Ức Hàm có chút kinh ngạc, cùng Kính Tư huynh muội nhìn nhau một chút, trong lòng rất nghi hoặc.
***
Ba người bọn họ vừa đi vào đại sảnh thu thủy biệt viện, ngoài Minh Tử Hiên, còn thấy hai nam tử trẻ tuổi đang đứng trước mặt.
Trong đó một người mặc hoa y, thắt lưng đeo ngọc bội, ý cười hiện lên trong đáy mắt, môi hồng răng trắng, áo mũ chỉnh tề, tư thái nhã nhặn.
Người nam tử ít tuổi hơn, mặc dù mặc y phục thư sinh, miệng mỉm cười, ánh mắt lại ẩn chứa duệ khí bức người. Hắn rất có ý tứ nhìn qua Minh Ức Hàm, rồi đưa ánh mắt chăm chú nhìn Kính Tư huynh muội.
Thấy mỹ thiếu niên trước mắt, Kính Tư Khải Nhứ lạnh người?! Như thế nào lại là hắn?!
Mà Minh Ức Hàm vừa thấy hoa y nam tử kia, đầu tiên là ngẩn người, tiếp theo không khỏi rơi nước mắt, nhào vào lòng ngực của hắn, nghẹn ngào kêu một tiếng:
"Đại ca!"
Tuấn mỹ nam tử trìu mến ôm nàng, mỉm cười:
"Ức nhi." Thanh âm ôn hòa tựa hồ có thể làm tan cả băng tuyết trời đông. ( Thất tình nên dịu dàng nữ tính hóa hả anh?)
Người đó chính là quan bố chính Lưỡng Quảng, đại huynh của Minh Ức Hàm, Minh Vũ Hiên.
"Đại ca, ta không phải nằm mơ đi? Ngươi sao lại đột nhiên quay về kinh?" Minh Ức Hàm vui mừng có chút kích động, vừa khóc vừa hỏi.
Minh Vũ Hiên nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, không trả lời, lại nói:
"Ức nhi, ngươi gầy quá."
Nghe vậy, Minh Ức Hàm đáy lòng lại tê tái, không khỏi úp mặt vào bờ vai rộng của đại ca rơi nước mắt.
Minh Vũ Hiên từ ái ôm muội muội của mình, giống như đang vỗ về một tiểu hài tử chịu nhiều ủy khuất.
Tuấn mỹ thiếu niên bên cạnh hắng hắng giọng.
Minh Ức Hàm lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có người, vội vã lau nước mắt, xấu hổ rời khỏi lồng ngực ca ca.
Thiếu niên thấy thế, cười ra tiếng, sang sảng nói:
"Vũ Hiên, Tử Hiên, các ngươi còn không giới thiệu muội muội cho bổn vương?"
Bổn vương?! Minh Ức Hàm ngẩn người, nhìn thiếu niên ở trước mắt, lại quay đầu nhìn Kính Tư huynh muội, đã thấy Kính Tư Khải Nhứ biểu tình kinh chấn, thất sắc, Ức Hàm cũng lập tức dự cảm được có điềm xấu.
Minh Tử Hiên cười, kéo tay Minh Ức Hàm, hướng thiếu niên nói:
"Yến vương điện hạ, đây là xá muội Minh Ức Hàm."
Vừa nghe "Yến vương điện hạ" bốn chữ, Minh Ức Hàm kĩnh hãi ngẩn người, tiếp theo cố gắng trấn định, hướng hắn dập đầu hành lễ.
Thiếu niên tùy tay nâng nàng dậy, nói:
"Minh tiểu thư không cần đa lễ." Hắn nói xong, khuôn mặt tươi cười quay về phía Trương gia huynh muội, "Biệt lai vô dạng?"
Trương gia huynh muội khiếp sợ, vội vàng song song quỳ xuống hành lễ:
"Tham kiến Yến vương điện hạ."
Yến vương ý cười thâm thúy, tiến lên tự mình nâng hai người họ, dường như nhàn nhã mà hỏi một câu:
"Một năm không thấy, bổn vương rất nhớ hoàng tỷ, không biết nàng hiện tại có ở trong phủ không?"
Ba người nhất giời giật mình, chưa kịp mở miệng đáp lời, Minh Tử Hiên lại hướng bọn họ nhẹ nhàng nói:
"Yến Vương điện hạ đã biết chuyện của các ngươi."
Minh Ức Hàm có chút tức giận nhìn hắn.
Minh Tử Hiên biết muội muội đang hiểu lầm, vội vàng giải thích:
"Yến vương điện hạ mấy tháng trước xuất chinh trở về nghe nói Hàm công chúa bệnh nặng, phải chuyển đến Hoàng tổ lăng. Điện hạ quan tâm đến sức khỏe của Hàm công chúa và Kính Tư, Khải Nhứ, không để ý nguy hiểm, bỏ ngoài tai lời khuyên của nội thần, tới Hoàng tổ lăng thăm bọn họ. Cho nên..." Hắn không nói thêm gì đi nữa, tin rằng ba người kia cũng đã hiểu.
Quả nhiên, Ức Hàm nháy mắt ảm đạm thất sắc.
Minh Vũ Hiên vỗ vỗ vai muội muội, nói:
"Yến Vương điện hạ đã điều tra hết những việc liên quan đến Hàm công chúa, nghe Lâm mama nói qua, còn biết hoàng thượng cũng cho người điều tra. Điện hạ lo lắng sự tình một khi bị phát hiện, sẽ liên lụy đến Minh gia, vì thế truyền tin cho ta, hai tháng trước trở về kinh thành thu xếp."
"Hai tháng trước? Đại ca đã trở về lâu như vậy rồi?"
Vũ Hiên gật đầu, giải thích:
"Ta trở lại kinh thành rồi mới biết phụ thân đã từ quan hai tháng, chắc rằng ông đã biết rõ mọi việc. Lúc đó nếu ta đến báo cáo công tác với Hoàng thượng, chỉ sợ sự tình không ổn. Vì thế ta tạm cư tại trạch viện trong Yến vương phủ." Dừng một chút, ngữ khí hắn có chút mềm mại, "Bởi vì còn có chút việc phải làm, ta không tiện đi lại, vậy nên hôm nay mới đến thăm Ức nhi, hy vọng Ức nhi đừng trách đại ca." (Mình tự hỏi có phải vì thất tình mà anh đã bị gay hóa hay không a)
Minh Ức Hàm lắc nhẹ đầu:
"Đại ca làm sao lại nói như vậy?" Nói xong, nàng nhìn Yến vương, tiếp tục, "Ta chỉ là có chút ngạc nhiên khi Yến vương biết việc này."
Yến vương cố ý mỉa mai cười nói:
"Minh tiểu thư lo lắng bổn vương biết sự tình rồi sẽ khiến các ngươi rơi vào tình thế bất lợi?"
Miệng nàng cứng lại, một lát sau phất ống tay áo:
"Điện hạ nếu thật muốn đối phó chúng ta, hôm nay vì sao còn tới thu thủy biệt viện?"
Yến vương đầu tiên là nở nụ cười, sau một lúc lâu, lại nhìn Kính Tư huynh muội, trầm giọng nói:
"Bổn vương tới nơi này, chỉ có một mục đích. Đó là khuyên các ngươi một câu -- thu tay lại quay đầu lại. Có bổn vương ở đây, các ngươi bây giờ quay đầu, còn kịp."
"Điện hạ..." Khải Nhứ kêu một câu, muốn nói lại thôi.
"Ngươi không tin vào năng lực bổn vương?"
"Không dám?"
"Vậy vì sao do dự?"
Khải Nhứ không dám đáp lời.
Kính Tư bình tĩnh nói:
"Bởi vì giờ căn bản không thể quay đầu lại nữa."
"Nói đi?" Yến vương ngữ khí bình thản, ánh mắt lại sắc thêm vài phần.
Kính Tư không đành lòng nhìn Minh Ức Hàm một chút, ôm quyền trả lời:
"Công chúa điện hạ từ hai tháng trước đã....gặp bất trắc."
Lời vừa nói ra, Yến vương cùng Minh Vũ Hiên cùng thoáng ngẩn ra.
Minh Tử Hiên nói:
"Hai tháng trước? Điều đó không có khả năng. Mấy ngày hôm trước ta nhìn thấy nàng đi qua Thính Nguyệt lâu, trên đường đến Hàn Lâm Viện để tu thư!"
"Người ngươi nhìn thấy, là Khải Nhứ." Kính Tư nói xong, giọng đã nghèn nghẹn, cực lực nhẫn bi thương, đem chuyện Thiên Vũ Thượng Nguyên cùng Hữu thừa tướng cấu kết, âm thầm luyện binh, lại mưu hại quốc sư, gián tiếp hại chết Hân Vân nói rõ ràng...
"Sự tình chính là như vậy." Kính Tư nói xong, thở dài thật sâu, "Điện hạ, hiện tại không phải Kính Tư không nghĩ muốn quay đầu lại, mà là không thể làm như vậy. Việc công chúa điện hạ qua đời, chúng ta quả thật phải chịu trách nhiệm lớn nhất. Bây giờ Hoàng thượng có ban cho cái chết, chúng ta cũng không một lời oán hận. Nhưng chúng ta hy vọng, trước khi chết có thể tìm ra nơi thừa tướng giấu binh, vì nghĩa phụ và công chúa điện hạ mà báo thù, cũng đề phòng hắn hợp tác cùng Thiên Vũ Thượng Nguyên nhằm mưu đồ hãm hại hoàng thượng. Như thế... chúng ta ít nhất cũng cho công chúa điện hạ một cái công đạo."
"Cấp nàng một cái công đạo?!" Yến vương nghe vậy, lạnh giọng trách cứ, "Ngươi cho là giết Hữu thừa tướng cùng Thiên Vũ Thượng Nguyên, sau đó hai người các ngươi cùng nhau chọn cái chết, là có thể cấp nàng một cái công đạo?"
Kính Tư lại thật bình tĩnh ôm quyền trả lời:
"Tuy biết như thế cũng không thể làm công chúa sống lại. Nhưng chúng ta cũng chỉ có thể làm được như vậy."
"Hỗn trướng!" Yến vương quát.
Trừ Minh Vũ Hiên đã nhìn quen biểu tình tức giận này của hắn, những người khác lập tức giật thót, có chút run sợ.
Yến vương ánh mắt như lãnh điện, khiến người ta lạnh xương sống. Hắn từng bước một đến gần Kính Tư cùng Khải Nhứ, gằn từng tiếng, rành mạch nói:
"Thật quá ngu xuẩn! Các ngươi biết lấy mạng mình cũng không đền được mạng của nàng, làm gì phải khiến bản thân mất mạng?!"
Kính Tư ánh mắt cũng lạnh lẽo hệt như Yến vương, mạnh mẽ đáp lời:
"Tích thủy tri ân, đương dũng tuyền tương báo (Nhận một ân huệ nhỏ *như giọt nước* cũng phải báo đáp gấm bội)cả dòng suối*! Tính mạng nguy hiểm có là gì, chỉ cần không thẹn với lương tâm!"
Nhất thời, hai người đối hiện, khí thế ngang nhau, ai cũng không chịu nhượng bộ.
***
Cứ như vậy một lúc lâu, Minh Ức Hàm đang muốn mở miệng giải thích, đã thấy Minh Vũ Hiên giơ tay lên, miệng cười nhàn nhạt, ý bảo chính mình không cần nói gì cả.
Quả nhiên, ánh mắt Yến vương đột nhiên dịu đi, có chút ý cười, vỗ bả vai Kính Tư một cái thật mạnh:
"Tính tình của ngươi một chút cũng không thay đổi, vẫn mãnh liệt như vậy." Nói xong, hai tay của hắn chắp lại phía sau, khuôn mặt vẫn còn có chút trẻ con hiện lên biểu tình âm trầm suy ngẫm mà chỉ có người từng trải mới có.
Hắn cảm khái:
"Bổn vương thật sự là hâm mộ hoàng tỷ, có thể có được hai hộ vệ trung thành tận tâm lại tài giỏi. Nếu ngày nào đó, các ngươi nguyện ý đi theo bổn vương, thật tốt biết bao."
Thu hồi ánh mắt sắc bén, Kính Tư nói:
"Khen tặng của Yến vương, huynh muội chúng ta vô cùng cảm kích. Nhưng nói đến năng lực, chỉ sợ chúng ta không có tài cán nhường ấy. Nếu chúng ta đủ năng lực, lần này công chúa điện hạ cũng không gặp bất trắc. Yến Vương điện hạ làm người phóng khoáng, dưới trướng hàng ngàn kẻ tài ba, lo gì không tìm được tâm phúc phò tá ngài?"
Yến vương không khỏi cười khổ:
"Nói nhiều như vậy, cuối cùng các ngươi vẫn từ chối giúp bổn vương?"
Khải Nhứ cung kính ôm quyền, nói:
"Không dám? Có thể phò trợ điện hạ, là phúc khi của chúng ta. Nhưng chúng ta sớm đã là người của công chúa điện hạ, nàng có ân với chúng ta, cho nên -- thỉnh Yến vương điện hạ thứ tội, chúng ta không thể thờ hai chủ. Hơn nữa, hiện giờ chúng ta vẫn là một thân mang tội, là tội ác tày trời, ơn tri ngộ của Yến vương điện hạ, Khải Nhứ chỉ có thể để kiếp sau báo đáp."
Yến vương lắc đầu:
"Bổn vương không muốn kiếp sau, bổn vương muốn là kiếp này! Nếu các ngươi nguyện ý phò trợ bổn vương, mạng của các ngươi bổn vương có thể đảm bảo."
Khải Nhứ cười nhạt, lắc đầu:
"Kiếp này, trừ khi công chúa điện hạ không còn cần chúng ta, hoặc chính tay nàng đưa chúng ta cho người khác. Nếu không, chúng ta không thể phản bội nàng."
Nghe vậy, Yến vương tựa tiếu phi tiếu, cũng không tiếp tục cùng hai người họ nói thêm nữa.
***
Sau giờ ngọ, tuyết theo gió bay bay trong không trung, lãnh ý mười phần.
Bọn họ đi vào hoa viên thu thủy biệt viện, bàn luận về chuyện hứu tướng.
"Kỳ thật ta cũng quan sát Hữu thừa tướng một thời gian. Là một kẻ có tài, đáng tiếc lòng dạ quá sâu." Yến vương thản nhiên nói.
"Nghĩa phụ nhiều lần nhắc nhở Hoàng Thượng phải cẩn thận khi dùng người này, nhưng Hoàng Thượng lại chỉ nhìn thấy tài hoa hắn biểu lộ mà không thấy bản chất hắn, vẫn đối hắn thiên vị." Kính Tư nói.
"Các ngươi phía trước nói Hữu thừa tướng quý phủ có giấu binh, có thể có chứng cớ?"
"Tạm thời chưa có chứng cớ. Nhưng khi nghĩa phụ đến đó vô tình thấy nơi hắn giấu binh khí, có thể khẳng định hắn đang giấu binh."
Yến vương gật đầu:
"Chuyện này ta sẽ hảo hảo lưu ý, hiện tại quan trọng là Thiên Vũ Thượng Nguyên. Hắn không dưng lại đến Trung Nguyên là vì sao? Nếu lần này sứ thần Cao Lệ là hắn giả mạo, sứ thần thực sự chắc chắn đã gặp bất trắc. Nếu Cao Lệ biết được sứ thần mình phái tới Đại Minh lại chết ngay trên đất Đại Minh, khẳng định sẽ vô cùng tức giận. Việc này liên quan đến quốc thể, thậm chí còn có thể dẫn đến một trận chiến loạn không cần thiết. Kính Tư, bổn vương vừa mới xuất chinh trở về, phải một thời gian nữa mới có thể phục hồi binh lực, việc điều tra Cao Lệ sứ thần, liền tạm giao cho ngươi cùng Khải Nhứ đi làm đi."
"Chuyện này cho dù điện hạ không nói, chúng ta cũng sẽ hết sức mà làm."
"Vậy bổng vương sẽ tạo cho các ngươi một cơ hội. Để Khải Nhứ cũng Minh tiểu thư đem bức tranh kia đưa phụ hoàng, sau đó quan sát phản ứng của đám 'sứ thần Cao Lệ 'kia."
Yến vương đang nói, Minh Vũ Hiên nhặt mấy bông tuyết đọng trên nhánh cây gần đó, tạo thành một khói tuyết nho nhỏ, giống như tùy tiện mà bắn ra, khiến cho kẻ nghe lén đằng trước đang ẩn sau lùm cây buộc phải xoay người tránh né.
Minh Tử Hiên nhanh chóng bắt được kẻ kia, một cước dẫm lên ngực hắn, quát:
"Ngươi là ai?"
Mọi người cùng ngẩn người, trừ bỏ kinh hãi khi thấy kẻ nghe lén kia, còn kinh ngạc với nội lực thâm hậu của Vũ Hiên cùng ứng biến thân tốc của Tử Hiên.
Kẻ bị bắt biết tình thế không ổn, vì thế nảy ra ý đồ tự đoạn kinh mạch.
Minh Ức Hàm ánh mắt vô cùng lợi hại, nhanh chóng lấy độc môn thủ pháp phong bế huyệt đạo quan trọng của hắn, sợ hắn có thể cắn lưỡi tự sát, nàng điểm nốt á huyệt của hắn. Quả nhiên, người nọ sắc mặt xám ngoét, ngay cả chết cũng không có cơ hội.
Yến vương nhìn thấy, ánh mắt hiện lên tài phần tán thưởng, lại nhìn sang Minh Tử Hiên, phân phó:
"Kiểm tra người hắn."
"Được." Tử Hiên nói xong, cẩn thận điều tra người tên kia. Kết quả phát hiện lệnh bài trên đai lưng hắn.
Khải Nhứ, Kính Tư, Ức Hàm nhìn kĩ, lệnh bài kia giống hệt lệnh bài lúc trước quốc sư cho bọn họ xem qua:
"Lại là Hữu thừa tướng!" Ba người không hẹn mà cùng nói.
Minh Vũ Hiên liếc mắt nhìn tên kia, nói với Yến vương:
"Tháng trước ta đã mơ hồ cảm thấy có kẻ theo dõi hành tung của Yến vương. Chẳng qua chúng ta đang ở quý phủ của ngài, hắn không thể manh đông, mà Vũ Hiên cũng không chắc có thể giữ được hắn để thẩm tra, nên đành yên lặng theo dõi, tạm không nói cho điện hạ ngài."
Yến vương ngẩn người, nhìn người kia, lại hỏi Vũ Hiên:
"Nói như vậy, mục đích của hắn là bổn vương?"
"Đúng vậy."
"Vậy cũng là nói, Hữu thừa tướng đang theo dõi bổn vương?"
"Đúng vậy."
"Đáng giận!" Yến vương hung hăng nói nốt, "Vũ Hiên, ngươi giúp bổn vương hảo hảo coi chừng hắn!"
"Tuân mệnh." Tuy biết sự tình nghiêm trọng, nhưng Minh Vũ Hiên vẫn giữ thái độ ôn hòa như trước, quả thực so với Yến vương khác nhau một trời một vực.
"Khải Nhứ, Minh tiểu thư, " Yến vương qua sang hai nàng, nghiêm túc nói, "Các ngươi nhanh chóng cùng bổn vương tiến cung, bổn vương phải nhìn cho kĩ xem, Hữu thừa tướng đang định diễn trò gì!"
Minh Ức Hàm cùng Khải Nhứ giật mình: hiện tại? Yến vương tựa hồ nhìn ra do dự của các nàng, vì thế khẳng định:
"Không sai, chính là hiện tại!"
Danh sách chương