Đánh mất một người thuộc hạ, hữu tướng không khỏi đau lòng nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Yến Vương
"Điện hạ lần nữa cản trở bổn tướng cứu giá, đến tột cùng là muốn rắp tâm làm gì?"
Vứt đi đầu người trong tay, thu hồi bảo kiếm rướm máu, Yến Vương ngữ khí càng thêm bức người:
"Bản vương có thể rắp tâm làm gì?"
"Haa, điện hạ bản thân tròng lòng tự rõ ràng."
"Bản vương vẫn không rõ ràng lắm, thỉnh thừa tướng chỉ ra."
"Điện hạ hà tất lừa mình dối người?"
"Bản vương tại sao lại lừa mình dối người?"
"Nếu điện hạ như vậy bức thiết mong muốn bổn tướng chỉ ra, kia bổn tướng cứ việc nói thẳng. Điện hạ từ sớm đã được phong làm 'Yến Vương', đầu năm nay đáng lẽ ra phải sớm đi đảm nhiệm chức vụ ở biên quan, mà ngươi lại chậm rãi không muốn nhận. Còn nhiều lần lấy danh là xuất chinh, nắm trong tay phần lớn binh quyền. Hôm nay hoàng thượng an nguy sớm tối, bổn tướng vội vã lấy binh cứu viện, điện hạ nhưng...lại nhiều lần ngăn cản bổn tướng, thậm chí còn giết tướng sỹ của ta!! Yến vương rắp tâm vì ngôi vị thật đáng sợ a!!"
"A, Hồ thừa tướng thực sự là miệng đầy 'Hồ' ngôn. Bản vương vừa thu được tin tức phụ hoàng bị đâm liền lập tức bày tốt binh trận chạy tới cứu giá. Thừa tướng ba lần bốn lược làm trở ngại bổn vương phát binh cứu viện, hôm nay còn ngậm máu phun người. Dụng tâm lần này, thật là gian hiểm đáng sợ!!"
"Nói đùa, bổn tướng có đúng hay không là ngậm máu phun người, điện hạ trong lòng rõ ràng."
"Thừa tướng....." Yến Vương trong mắt lộ vẻ sát khí "Có chút việc cũng chỉ nên nói một vừa hai phải!!"
"Lẽ nào bổn tướng nói sai sao?" Hữu tướng căn bản không thèm để uy hiếp của hắn vào mắt.
Yến Vương khóe miệng giương lên, tươi cười âm trầm, trọng tâm câu chuyện đột nhiên biến đổi, phản thủ thành công:
"Thừa tướng, bản vương còn có một chuyện muốn thỉnh giáo."
"Điện hạ còn cần bổn tướng 'Chỉ ra' cái gì?"
Yến Vương cười nhạt:
"Bản vương muốn biết thừa tướng làm sao từ trong đao kiếm ở trạm dịch trốn tới đây?! Còn có...." Ngữ khí của hắn đột nhiên thâm trầm "... Xin hỏi thừa tướng, thủ hạ của ngươi hai vạn binh mã là từ đâu điều tới!!"
Hữu tướng nội tâm "Rầm" một chút, đang muốn trả lời, lại nghe thấy một đội tinh binh Yến Vương phái lên núi cứu giá vội vã bẩm báo trở về:
"Điện hạ, chúng ta ở phía sau núi tìm được hoàng thượng!"
Yến Vương đại hỉ, ánh mắt thăm dò nhìn về nơi xa, quả nhiên thấy một đội nhân mã cực độ cẩn thận hộ tống hoàng thượng cùng Kính Tư và Ức Hàm đi đến đây
"Phụ hoàng!" Yến Vương kêu một tiếng, vội vàng vỗ bụng ngựa, tiến về phía trước
Tới gần hoàng thượng, Yến Vương thả người nhảy xuống, tiến lên hành lễ:
"Nhi thần cứu giá chậm trễ, khiến phụ hoàng bị kinh sợ."
Hoàng thượng nâng hắn dậy, nói:
"Trẫm không có việc gì, ngươi không cần tự trách."
Thấy hoàng thượng một thân vô thương, Yến Vương rốt cục thở phào một hơi. Đang muốn nói, lại bị thanh âm từ xa truyền tới mà cắt đứt
"Hoàng thượng!"
Hữu tướng lúc này cũng vội vã chạy tới, bay xuống ngựa, một tiếng 'rầm' vang lên....hai chân quỳ xuống, bụi bặm đầy người, giả một bộ lòng tràn đầy vui mừng đến kích động kiểu như rơi lệ ngang dọc, lấy ngữ điệu khóc nức nở nói:
"Hoàng thượng vạn phúc! Vi thần hộ giá bất lực, thỉnh hoàng thượng giáng tội!"
Nhìn thấy thần tử 'trung tâm' như vậy, Kính Tư, Ức Hàm căm tức mà không nói gì. Yến Vương ánh mắt cực lạnh, trong lòng thầm mắng: thực sự là một bộ sắc mặt hiền từ ác trong tâm!! "Trẫm không có việc gì, tất cả chờ trở về rồi tra xét."
"Vâng." Hữu tướng chắp tay gật đầu, lại nhanh tay tiến lên nắm lấy tay hoàng thượng, che chở hoàng thượng bước đi
Yến Vương thấy thế, trong lòng càng khó chịu.
Đi vài bước, hoàng thượng quay đầu lại nhìn một chút núi Thiên dã, hỏi:
"Này thích khách còn đang trên núi?"
Yến Vương trả lời:
"Vâng. Nhi thần đã hạ lệnh vây quanh ngọn núi này, bọn họ trốn không thoát Thiên dã."
Hoàng thượng nhíu chặt lông mày, trầm thấp nói một câu:
"Trẫm muốn chúng còn sống."
"Nhi thần minh bạch." Dừng một chút, Yến Vương trong lòng chính nhẫn nại không được, nói "Phụ hoàng, nhi thần có việc bẩm báo."
"Chuyện gì?" Hoàng thượng nhất thời nhíu mi
"Nhi thần hoài nghi trạm dịch chi biến với thừa tướng có liên quan."
Hoàng thượng nội tâm ngẩn ra, mặt ngoài nhưng lại không nhiều lắm biến hóa.
Hữu tướng dưới đáy lòng lại cười nhạt một chút:
"Điện hạ lại muốn mượn đề tài để nói chuyện của mình chứ gì?"
Yến Vương trừng hắn liếc mắt, lại hướng hoàng thượng vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Phụ hoàng, vừa rồi thừa tướng mang binh cả vạn, ý đồ vây quanh Thiên dã đối với ngài bất lợi..."
"Hoàng thượng!" Hữu tướng đột nhiên cắt đứt lời hắn nói, "Vừa điện hạ nhiều lần cản trở vi thần lên núi, còn ra tay chém đầu một tướng sĩ cứu giá. Hôm nay lại trước mặt ngài nói xấu vi thần, thần thực sự không chịu nổi bị điện hạ phỉ bang như vậy!! Hộ giá bất lực, thần khẩn cầu hoàng thượng giáng tội!!"
( Hina: cái chương quỷ này nhảm như vậy, hèn chi editor drop là phải, hai tên nam nhân mà nói chuyện cứ như hại mụ nô tì tú bà)
Nhìn hắn như vậy "Căm phẫn không từ nào tả nổi", Yến Vương hầu như hận đến cắn răng:
"Phụ hoàng, thích khách võ công cao cường, thừa tướng có thể từ trong tay bọn họ chạy ra, đây có phải hay không là một 'kỳ tích'. Mà nay, thừa tướng không chỉ có từ trạm dịch trốn thoát, mà còn trong thời gian nhất khắc tụ tập được vạn binh sỹ đến cứu giá, nghi vấn trong lòng nhi thần thực sự nói hỏi không được!! Xin hỏi thừa tướng.... 'Binh' của ngài, từ đâu mà có?!!"
Nghe điều này, hoàng thượng nhất thời nhớ tới quốc sư lúc trọng bệnh có hướng mình nói một câu: cẩn thận Hữu tướng!!. Vậy cư nhiên, hắn trên mặt vẫn không có gì biến hóa
Đối mặt Yến Vương ánh mắt nghiêm khắc, hữu tướng lại không chút hoang mang:
"Binh.....là thần hướng thái tử điện hạ mượn dùng tới."
Cái gì?!
Yến Vương cùng Kính Tư, Ức Hàm đều ngẩn ra, hoài nghi bản thân nghe lầm.
Hữu tướng nhìn bọn họ liếc mắt, chuyển hướng Hoàng thượng, vẻ mặt thành khẩn:
"Thần từ trạm dịch sau khi thoát chết, trong lòng rõ ràng hoàng thượng an nguy. Vì vậy lập tức hồi cung bẩm báo thái tử. Bởi hoàng thượng không ở trong cung, thái tử đang trấn thủ nội các, chuyện quá khẩn cấp thần không thể làm gì khác hơn là hướng thái tử mượn một vạn năm ngàn binh, tự mình chỉ huy. Không nghĩ tới Yến Vương điện hạ lại lấy việc này nghi ngờ thần cùng thích khách cấu kết, đây thật sự là hoang tưởng!!" Hóa ra hắn đã sớm che giấu tốt, ngoại trừ âm thầm đặt bên người thái tử mười thượng tướng, nhưng binh lính khác là hắn mượn tới
Yến Vương giận dữ:
"Ngươi dối trá!"
"Điện hạ nếu như không tin, có thể hồi cung tự mình hỏi một chút thái tử."
"Hoàng huynh thái độ làm người trung hậu, chỉ sợ là bị ngươi lợi dụng!"
"Điện hạ hà tất phải nói những câu đả thương người?!"
"Bản vương không cùng với ngươi đùa giỡn, đợi Vũ Hiên bắt sống được trên núi thích khách, tất cả tự nhiên sáng tỏ!"
Hữu tướng hoàn muốn nói cái gì, hoàng thượng nhất thời biến sắc:
"Được rồi!"
Mọi người không khỏi run lên.
Dùng nhãn thần sắc bén nhìn quét xung quanh mọi người, hoàng thượng ngữ khí thâm trầm khiến mọi người rét run:
"Tất cả hồi cung!!."
Tràng diện tức khắc lặng ngắt như tờ.
Một lát sau, Minh Ức Hàm đột nhiên đánh vỡ sự yên lặng:
"Hoàng thượng."
Hữu tướng ngẩn ra, cho rằng nàng muốn nói gì đó bất lợi đối với bản thân, vì vậy trong thần sắc hiện lên một tia sợ hãi.
Ai biết được Ức Hàm lại nói:
"Hân Vân còn đang trên núi bắt thích khách, Ức Hàm không quá yên tâm, muốn lên núi trợ giúp nàng một tay."
Kính Tư cũng nói:
"Hoàng thượng, Ngôn đại nhân tình cảnh nguy hiểm, xin cho vi thần đi cứu viện."
Hàm Nhi?! Hoàng thượng trong lòng đại chấn, chợt nhớ đến liền gấp rút hạ lệnh Yến Vương:
"Mau! Chuẩn bị tinh binh năm nghìn, cùng Kính Tư lên núi!"
"Vâng!" Yến Vương lên tiếng lĩnh mệnh.
***
Trên núi, Thiên Vũ Thượng Nguyên cố gắng đấu kiếm trong khi nội lực không ngừng tiêu thất. Thẳng đến miễn cưỡng đỡ được chục chiêu kiếm, tay chân hắn rút cuộc mềm nhũn, nhịn không được phun ra một ngụm máu
Minh Vũ Hiên, Khải Nhứ dừng kiếm trong tay, có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau.
"Hóa công tán..." Thiên Vũ Thượng Nguyên một chân khụy xuống, quăng kiếm mà nhìn chằm chằm hai tay mình, trong mắt lộ ra thần sắc kinh khủng " Hóa công tán.....tại sao lại có thể như vậy?! Tại sao lại có thể như vậy?!"
Khải Nhứ một bên đề phòng nhìn hắn, một bên nhíu mày, hướng Minh Vũ Hiên nói nhỏ:
"Hắn hình như trúng độc."
Vũ Hiên gật đầu.
Chỉ nghe thấy Thiên Vũ Thượng Nguyên gầm lên giận dữ, dùng tiếng Đông doanh rống hận
"Hồ Duy Dương! Ngươi là tên tiểu nhân đê tiện!"
Rống giận xong, hắn lại phun một ngụm máu lớn
"Đê tiện tiểu nhân..." Hắn không ngừng thóa mạ, lại không ngừng thầm thì nói
Vũ Hiên hỏi Khải Nhứ:
"Hắn đang nói cái gì?"
Khải Nhứ lạnh lùng cười:
"Bọn họ cùng hữu tướng cấu kết với nhau làm việc xấu, ở phòng ăn của trạm dịch hạ độc khiến cho các sứ giả hôn mê bất tỉnh. Do đó dẫn đến hoàng thượng chú ý, lại nhằm lúc hoàng thượng không để ý tiến hành hành thích. Đáng tiếc, hữu tướng bụng dạ khó lường, trước đó cho bọn họ ăn vào giải được cùng một phần độc dược Hóa công tán. Hóa công tán vô sắc vô vị, làm cho một thân nội công tan biến, nếu dùng quá liều chắc chắn sẽ phải chết không nghi ngờ. Có thể nói, hữu tướng đại khái lo lắng sự tình xảy ra sơ xuất, vì vậy cố ý bày ra thế cờ như vậy chính là để giết người diệt khẩu!!"
Đang nói chuyện, Minh Tử Hiên cùng toàn bộ mọi người ở trong động chờ hóa công tán phát tác liền đem toàn bộ người của Thiên Vũ gia tộc từ sơn động mang đi ra, tiến đến bên chỗ Thiên Vũ Thượng Nguyên
Dư Trung Toàn rút đao, lao sạch máu trên đó, 'phi' một tiếng nói:
" Mấy tên này con mẹ nó thiệt khó chơi, lão tử hôm nay bị thương không ít huynh đệ, này nợ nần nhất định phải cùng bọn chúng tính rõ!!"
Khải Nhứ không thấy được hoàng thượng thân ảnh, không khỏi có chút lo lắng:
"Hoàng thượng là ở trong động sao?"
Dư Trung Toàn lắc đầu nói:
" Không có ở trong động. Núi này động sâu cùng rộng rãi, bên trong lại còn có suối nước. Phòng chừng bọn họ đã thoát ra được xuống núi rồi!"
Tử hiên nói:
"Chúng ta nhanh xuống núi tìm đi! Hoàng thượng nếu như rơi vào trong tay hữu tướng lại càng thêm phiền phức."
"Đại ca nhị ca!" Minh Ức Hàm thanh âm đột nhiên vang lên.
Mọi người ánh mắt nhìn ra xa, chỉ thấy nàng cùng Kính Tư dẫn theo một đám nhân mã chạy vội mà đến:
"Các ngươi không có việc gì chứ?"
Tử hiên lắc đầu nói:
"Không có việc gì, hoàng thượng đâu?"
"Hoàng thượng đã an toàn " Nàng đáp lời, không khỏi nhìn một đám Thiên vũ gia đang 'nhuyễn' ngồi dưới đất, trong mắt kinh ngạc "Bọn họ đây là bị..."
"Trở về hãy nói tiếp.." Vũ Hiên nhìn Thiên Vũ Thượng Nguyên liếc mắt, nhàn nhạt nói một câu.
Thiên Vũ Thượng Nguyên mấy người đột nhiên lại nhịn không được phun ra một ngụm máu, ngã xuống
Mọi người đều ngẩn ra, Khải Nhứ vội vã nắm tay của một Thiên Vũ nhân bắt mạch, dò xét. Ánh mắt nàng nhíu lại, lập tức ra tay diểm huyệt nàng ta, lại vận chân khí thử vận may muốn bài trừ kịch độc trong cơ thể
Kính Tư cùng Vũ Hiên huynh muội mấy người đều dò xét một chút mạch đập của những người khác Thiên Vũ gia, kinh ngạc phát hiện cư nhiên đều là đứt kinh mạch mà chết
Một lúc lâu, Khải Nhứ chậm rãi thu công.
Kính Tư tiến lên hỏi:
"Nàng ta thế nào?"
Khải Nhứ lắc đầu, ánh mắt nhíu lại âm trầm nói:
"Đã chậm.."
Nhìn trên mặt đất nhiều thi thể như vậy, Minh Vũ Hiên cùng mọi người tâm tình không khỏi nặng nè. Ngẫm lại Thiên Vũ Thượng Nguyên cũng đều là kiêu hùng một đời, cuối cùng như vậy qua loa chết đi, ai cũng không hề nghĩ đến kết cục này
Lúc này mọi người hẳn là nên thở phào nhẹ nhõm đi, cần gì phải cảm khái?! Chỉ là không ai bản thân tâm tình có thể vui nổi
Vũ Hiên nhìn bầu trời trong xanh âm thầm trầm ngâm một chút, yên lặng nhắm lại hai mắt, lại nặng nề thở dài không nói gì. Chỉ là đáy lòng một thanh âm nhẹ nhàng vang lên: Nàng nói đúng, Yến Vương muốn bắt được Hữu tướng, sợ rằng phải ba năm tái khởi
***
Ban đêm, nơi đặt chân tại kinh sư của Yến Vương-- Trường thiên biệt thự.
Trăng sáng thanh cao, tuyết lắng đọng lại, phòng nhỏ dưới ánh trăng, tĩnh lặng cùng điềm mỹ.
Khoảng không bên ngoài phòng, có một đóm lửa nhỏ, ẩm rượu cây mơ mùi hương bay tứ phía
Bên cạnh đám lửa trại, Yến Vương cùng một nữ tử sóng vai mà ngồi, lời nói nhỏ nhẹ tâm sự.
(Chữ rượu là một hình thức hâm lại bình rượu cho nóng để uống vào mùa đông)
Thấy rượu chữ không sai biệt lắm, Yến Vương tiến lên nhẹ lấy xuống, nhẹ nhàng ngửi lại có chút say sưa:
" Rượu ngon như vậy, thiệt khiến người ta thèm nhỏ dãi." Vừa nói, hắn liền nâng cốc đưa cho nữ tử.
Nữ tử sắc mặt an tường, thoát lệ thanh nhã, từ từ tiếp lấy chén rượu. Vừa ngửi, lại nhẹ cười, một ngụm uống xuống, thần tình càng thêm ưu mỹ
Yến Vương lấy lại bình tĩnh, hỏi:
" Rượu này phẩm thế nào?"
Phẩm rượu tinh tế, tinh quang trong mắt chợt lóe, nữ tử nhìn hắn một chút, nhàn nhạt mà cười:
"Dư hương tinh khiết, đúng là rượu tốt thượng đẳng."
Yến Vương cười, bản thân lại uống một ngụm, nói:
"Nghe mọi người nói, đây là rượu cây mơ, này rượu quả thực càng tinh khiết càng thấm lòng người!!"
Nữ tử mỉm cười cười, trọng tâm câu chuyện liền chuyển:
"Ngày hôm nay sau khi trở về, hữu tướng ra sao?"
Yến Vương dáng tươi cười hơi giảm, dừng một chút, nói:
"Hắn thật là giảo hoạt, sớm có...kế hoạch dự bị khác. Hôm nay hắn mang theo chính là hơn một vạn tinh binh, cũng không phải từ trong phủ hắn lấy tới mà là hắn hướng Thái tử mượn. Hắn còn dùng thuốc độc giết chết toàn bộ liên can nhân chứng Thiên Vũ Thượng Nguyên gia. Ta thực sự đánh giá thấp hắn!!" Cuối cùng một câu nói, Yến Vương nói rất âm trầm
Nữ tử yếu ớt cười, khuyên nhủ:
" Hà tất vì một lần mất thời cơ mà tức giận?! còn nhiều thời gian, ngươi sẽ bắt được hắn thôi."
Yến Vương gật đầu, thần tình vui mừng. Một lát sau, hắn nhẹ nhàng hỏi một câu:
"Tỷ tỷ, sau này người có tính toán gì không?"
Nữ tử đầu tiên chính là ánh mắt một khắc bi thương, ngay sau đó chính là nhàn nhạt cười, không trả lời.
Hai người như vậy trầm mặc lúc lâu, nữ tử rốt cục đánh vỡ sự yên lặng, nhẹ giọng nói rằng:
"Ta mệt mỏi, ngươi đỡ ta lên giường nghĩ ngơi."
Yến Vương biết nàng tâm sự, vì vậy buông chén rượu, đứng dậy đem nàng ôm vào trong lòng, lại đi vài bước, cẩn cẩn dực dực đặt nàng xuống trên giường
"Tỷ tỷ, hảo hảo nghỉ ngơi." Hắn căn dặn nàng một câu.
Nữ tử gật đầu, nhắm mắt muốn ngủ.
Thấy thế, Yến Vương trong lòng nặng nề thở dài, ánh mắt hơi dừng lại chiếc xe lăn đặt cạnh giường kia, tĩnh lặng
"Điện hạ lần nữa cản trở bổn tướng cứu giá, đến tột cùng là muốn rắp tâm làm gì?"
Vứt đi đầu người trong tay, thu hồi bảo kiếm rướm máu, Yến Vương ngữ khí càng thêm bức người:
"Bản vương có thể rắp tâm làm gì?"
"Haa, điện hạ bản thân tròng lòng tự rõ ràng."
"Bản vương vẫn không rõ ràng lắm, thỉnh thừa tướng chỉ ra."
"Điện hạ hà tất lừa mình dối người?"
"Bản vương tại sao lại lừa mình dối người?"
"Nếu điện hạ như vậy bức thiết mong muốn bổn tướng chỉ ra, kia bổn tướng cứ việc nói thẳng. Điện hạ từ sớm đã được phong làm 'Yến Vương', đầu năm nay đáng lẽ ra phải sớm đi đảm nhiệm chức vụ ở biên quan, mà ngươi lại chậm rãi không muốn nhận. Còn nhiều lần lấy danh là xuất chinh, nắm trong tay phần lớn binh quyền. Hôm nay hoàng thượng an nguy sớm tối, bổn tướng vội vã lấy binh cứu viện, điện hạ nhưng...lại nhiều lần ngăn cản bổn tướng, thậm chí còn giết tướng sỹ của ta!! Yến vương rắp tâm vì ngôi vị thật đáng sợ a!!"
"A, Hồ thừa tướng thực sự là miệng đầy 'Hồ' ngôn. Bản vương vừa thu được tin tức phụ hoàng bị đâm liền lập tức bày tốt binh trận chạy tới cứu giá. Thừa tướng ba lần bốn lược làm trở ngại bổn vương phát binh cứu viện, hôm nay còn ngậm máu phun người. Dụng tâm lần này, thật là gian hiểm đáng sợ!!"
"Nói đùa, bổn tướng có đúng hay không là ngậm máu phun người, điện hạ trong lòng rõ ràng."
"Thừa tướng....." Yến Vương trong mắt lộ vẻ sát khí "Có chút việc cũng chỉ nên nói một vừa hai phải!!"
"Lẽ nào bổn tướng nói sai sao?" Hữu tướng căn bản không thèm để uy hiếp của hắn vào mắt.
Yến Vương khóe miệng giương lên, tươi cười âm trầm, trọng tâm câu chuyện đột nhiên biến đổi, phản thủ thành công:
"Thừa tướng, bản vương còn có một chuyện muốn thỉnh giáo."
"Điện hạ còn cần bổn tướng 'Chỉ ra' cái gì?"
Yến Vương cười nhạt:
"Bản vương muốn biết thừa tướng làm sao từ trong đao kiếm ở trạm dịch trốn tới đây?! Còn có...." Ngữ khí của hắn đột nhiên thâm trầm "... Xin hỏi thừa tướng, thủ hạ của ngươi hai vạn binh mã là từ đâu điều tới!!"
Hữu tướng nội tâm "Rầm" một chút, đang muốn trả lời, lại nghe thấy một đội tinh binh Yến Vương phái lên núi cứu giá vội vã bẩm báo trở về:
"Điện hạ, chúng ta ở phía sau núi tìm được hoàng thượng!"
Yến Vương đại hỉ, ánh mắt thăm dò nhìn về nơi xa, quả nhiên thấy một đội nhân mã cực độ cẩn thận hộ tống hoàng thượng cùng Kính Tư và Ức Hàm đi đến đây
"Phụ hoàng!" Yến Vương kêu một tiếng, vội vàng vỗ bụng ngựa, tiến về phía trước
Tới gần hoàng thượng, Yến Vương thả người nhảy xuống, tiến lên hành lễ:
"Nhi thần cứu giá chậm trễ, khiến phụ hoàng bị kinh sợ."
Hoàng thượng nâng hắn dậy, nói:
"Trẫm không có việc gì, ngươi không cần tự trách."
Thấy hoàng thượng một thân vô thương, Yến Vương rốt cục thở phào một hơi. Đang muốn nói, lại bị thanh âm từ xa truyền tới mà cắt đứt
"Hoàng thượng!"
Hữu tướng lúc này cũng vội vã chạy tới, bay xuống ngựa, một tiếng 'rầm' vang lên....hai chân quỳ xuống, bụi bặm đầy người, giả một bộ lòng tràn đầy vui mừng đến kích động kiểu như rơi lệ ngang dọc, lấy ngữ điệu khóc nức nở nói:
"Hoàng thượng vạn phúc! Vi thần hộ giá bất lực, thỉnh hoàng thượng giáng tội!"
Nhìn thấy thần tử 'trung tâm' như vậy, Kính Tư, Ức Hàm căm tức mà không nói gì. Yến Vương ánh mắt cực lạnh, trong lòng thầm mắng: thực sự là một bộ sắc mặt hiền từ ác trong tâm!! "Trẫm không có việc gì, tất cả chờ trở về rồi tra xét."
"Vâng." Hữu tướng chắp tay gật đầu, lại nhanh tay tiến lên nắm lấy tay hoàng thượng, che chở hoàng thượng bước đi
Yến Vương thấy thế, trong lòng càng khó chịu.
Đi vài bước, hoàng thượng quay đầu lại nhìn một chút núi Thiên dã, hỏi:
"Này thích khách còn đang trên núi?"
Yến Vương trả lời:
"Vâng. Nhi thần đã hạ lệnh vây quanh ngọn núi này, bọn họ trốn không thoát Thiên dã."
Hoàng thượng nhíu chặt lông mày, trầm thấp nói một câu:
"Trẫm muốn chúng còn sống."
"Nhi thần minh bạch." Dừng một chút, Yến Vương trong lòng chính nhẫn nại không được, nói "Phụ hoàng, nhi thần có việc bẩm báo."
"Chuyện gì?" Hoàng thượng nhất thời nhíu mi
"Nhi thần hoài nghi trạm dịch chi biến với thừa tướng có liên quan."
Hoàng thượng nội tâm ngẩn ra, mặt ngoài nhưng lại không nhiều lắm biến hóa.
Hữu tướng dưới đáy lòng lại cười nhạt một chút:
"Điện hạ lại muốn mượn đề tài để nói chuyện của mình chứ gì?"
Yến Vương trừng hắn liếc mắt, lại hướng hoàng thượng vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Phụ hoàng, vừa rồi thừa tướng mang binh cả vạn, ý đồ vây quanh Thiên dã đối với ngài bất lợi..."
"Hoàng thượng!" Hữu tướng đột nhiên cắt đứt lời hắn nói, "Vừa điện hạ nhiều lần cản trở vi thần lên núi, còn ra tay chém đầu một tướng sĩ cứu giá. Hôm nay lại trước mặt ngài nói xấu vi thần, thần thực sự không chịu nổi bị điện hạ phỉ bang như vậy!! Hộ giá bất lực, thần khẩn cầu hoàng thượng giáng tội!!"
( Hina: cái chương quỷ này nhảm như vậy, hèn chi editor drop là phải, hai tên nam nhân mà nói chuyện cứ như hại mụ nô tì tú bà)
Nhìn hắn như vậy "Căm phẫn không từ nào tả nổi", Yến Vương hầu như hận đến cắn răng:
"Phụ hoàng, thích khách võ công cao cường, thừa tướng có thể từ trong tay bọn họ chạy ra, đây có phải hay không là một 'kỳ tích'. Mà nay, thừa tướng không chỉ có từ trạm dịch trốn thoát, mà còn trong thời gian nhất khắc tụ tập được vạn binh sỹ đến cứu giá, nghi vấn trong lòng nhi thần thực sự nói hỏi không được!! Xin hỏi thừa tướng.... 'Binh' của ngài, từ đâu mà có?!!"
Nghe điều này, hoàng thượng nhất thời nhớ tới quốc sư lúc trọng bệnh có hướng mình nói một câu: cẩn thận Hữu tướng!!. Vậy cư nhiên, hắn trên mặt vẫn không có gì biến hóa
Đối mặt Yến Vương ánh mắt nghiêm khắc, hữu tướng lại không chút hoang mang:
"Binh.....là thần hướng thái tử điện hạ mượn dùng tới."
Cái gì?!
Yến Vương cùng Kính Tư, Ức Hàm đều ngẩn ra, hoài nghi bản thân nghe lầm.
Hữu tướng nhìn bọn họ liếc mắt, chuyển hướng Hoàng thượng, vẻ mặt thành khẩn:
"Thần từ trạm dịch sau khi thoát chết, trong lòng rõ ràng hoàng thượng an nguy. Vì vậy lập tức hồi cung bẩm báo thái tử. Bởi hoàng thượng không ở trong cung, thái tử đang trấn thủ nội các, chuyện quá khẩn cấp thần không thể làm gì khác hơn là hướng thái tử mượn một vạn năm ngàn binh, tự mình chỉ huy. Không nghĩ tới Yến Vương điện hạ lại lấy việc này nghi ngờ thần cùng thích khách cấu kết, đây thật sự là hoang tưởng!!" Hóa ra hắn đã sớm che giấu tốt, ngoại trừ âm thầm đặt bên người thái tử mười thượng tướng, nhưng binh lính khác là hắn mượn tới
Yến Vương giận dữ:
"Ngươi dối trá!"
"Điện hạ nếu như không tin, có thể hồi cung tự mình hỏi một chút thái tử."
"Hoàng huynh thái độ làm người trung hậu, chỉ sợ là bị ngươi lợi dụng!"
"Điện hạ hà tất phải nói những câu đả thương người?!"
"Bản vương không cùng với ngươi đùa giỡn, đợi Vũ Hiên bắt sống được trên núi thích khách, tất cả tự nhiên sáng tỏ!"
Hữu tướng hoàn muốn nói cái gì, hoàng thượng nhất thời biến sắc:
"Được rồi!"
Mọi người không khỏi run lên.
Dùng nhãn thần sắc bén nhìn quét xung quanh mọi người, hoàng thượng ngữ khí thâm trầm khiến mọi người rét run:
"Tất cả hồi cung!!."
Tràng diện tức khắc lặng ngắt như tờ.
Một lát sau, Minh Ức Hàm đột nhiên đánh vỡ sự yên lặng:
"Hoàng thượng."
Hữu tướng ngẩn ra, cho rằng nàng muốn nói gì đó bất lợi đối với bản thân, vì vậy trong thần sắc hiện lên một tia sợ hãi.
Ai biết được Ức Hàm lại nói:
"Hân Vân còn đang trên núi bắt thích khách, Ức Hàm không quá yên tâm, muốn lên núi trợ giúp nàng một tay."
Kính Tư cũng nói:
"Hoàng thượng, Ngôn đại nhân tình cảnh nguy hiểm, xin cho vi thần đi cứu viện."
Hàm Nhi?! Hoàng thượng trong lòng đại chấn, chợt nhớ đến liền gấp rút hạ lệnh Yến Vương:
"Mau! Chuẩn bị tinh binh năm nghìn, cùng Kính Tư lên núi!"
"Vâng!" Yến Vương lên tiếng lĩnh mệnh.
***
Trên núi, Thiên Vũ Thượng Nguyên cố gắng đấu kiếm trong khi nội lực không ngừng tiêu thất. Thẳng đến miễn cưỡng đỡ được chục chiêu kiếm, tay chân hắn rút cuộc mềm nhũn, nhịn không được phun ra một ngụm máu
Minh Vũ Hiên, Khải Nhứ dừng kiếm trong tay, có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau.
"Hóa công tán..." Thiên Vũ Thượng Nguyên một chân khụy xuống, quăng kiếm mà nhìn chằm chằm hai tay mình, trong mắt lộ ra thần sắc kinh khủng " Hóa công tán.....tại sao lại có thể như vậy?! Tại sao lại có thể như vậy?!"
Khải Nhứ một bên đề phòng nhìn hắn, một bên nhíu mày, hướng Minh Vũ Hiên nói nhỏ:
"Hắn hình như trúng độc."
Vũ Hiên gật đầu.
Chỉ nghe thấy Thiên Vũ Thượng Nguyên gầm lên giận dữ, dùng tiếng Đông doanh rống hận
"Hồ Duy Dương! Ngươi là tên tiểu nhân đê tiện!"
Rống giận xong, hắn lại phun một ngụm máu lớn
"Đê tiện tiểu nhân..." Hắn không ngừng thóa mạ, lại không ngừng thầm thì nói
Vũ Hiên hỏi Khải Nhứ:
"Hắn đang nói cái gì?"
Khải Nhứ lạnh lùng cười:
"Bọn họ cùng hữu tướng cấu kết với nhau làm việc xấu, ở phòng ăn của trạm dịch hạ độc khiến cho các sứ giả hôn mê bất tỉnh. Do đó dẫn đến hoàng thượng chú ý, lại nhằm lúc hoàng thượng không để ý tiến hành hành thích. Đáng tiếc, hữu tướng bụng dạ khó lường, trước đó cho bọn họ ăn vào giải được cùng một phần độc dược Hóa công tán. Hóa công tán vô sắc vô vị, làm cho một thân nội công tan biến, nếu dùng quá liều chắc chắn sẽ phải chết không nghi ngờ. Có thể nói, hữu tướng đại khái lo lắng sự tình xảy ra sơ xuất, vì vậy cố ý bày ra thế cờ như vậy chính là để giết người diệt khẩu!!"
Đang nói chuyện, Minh Tử Hiên cùng toàn bộ mọi người ở trong động chờ hóa công tán phát tác liền đem toàn bộ người của Thiên Vũ gia tộc từ sơn động mang đi ra, tiến đến bên chỗ Thiên Vũ Thượng Nguyên
Dư Trung Toàn rút đao, lao sạch máu trên đó, 'phi' một tiếng nói:
" Mấy tên này con mẹ nó thiệt khó chơi, lão tử hôm nay bị thương không ít huynh đệ, này nợ nần nhất định phải cùng bọn chúng tính rõ!!"
Khải Nhứ không thấy được hoàng thượng thân ảnh, không khỏi có chút lo lắng:
"Hoàng thượng là ở trong động sao?"
Dư Trung Toàn lắc đầu nói:
" Không có ở trong động. Núi này động sâu cùng rộng rãi, bên trong lại còn có suối nước. Phòng chừng bọn họ đã thoát ra được xuống núi rồi!"
Tử hiên nói:
"Chúng ta nhanh xuống núi tìm đi! Hoàng thượng nếu như rơi vào trong tay hữu tướng lại càng thêm phiền phức."
"Đại ca nhị ca!" Minh Ức Hàm thanh âm đột nhiên vang lên.
Mọi người ánh mắt nhìn ra xa, chỉ thấy nàng cùng Kính Tư dẫn theo một đám nhân mã chạy vội mà đến:
"Các ngươi không có việc gì chứ?"
Tử hiên lắc đầu nói:
"Không có việc gì, hoàng thượng đâu?"
"Hoàng thượng đã an toàn " Nàng đáp lời, không khỏi nhìn một đám Thiên vũ gia đang 'nhuyễn' ngồi dưới đất, trong mắt kinh ngạc "Bọn họ đây là bị..."
"Trở về hãy nói tiếp.." Vũ Hiên nhìn Thiên Vũ Thượng Nguyên liếc mắt, nhàn nhạt nói một câu.
Thiên Vũ Thượng Nguyên mấy người đột nhiên lại nhịn không được phun ra một ngụm máu, ngã xuống
Mọi người đều ngẩn ra, Khải Nhứ vội vã nắm tay của một Thiên Vũ nhân bắt mạch, dò xét. Ánh mắt nàng nhíu lại, lập tức ra tay diểm huyệt nàng ta, lại vận chân khí thử vận may muốn bài trừ kịch độc trong cơ thể
Kính Tư cùng Vũ Hiên huynh muội mấy người đều dò xét một chút mạch đập của những người khác Thiên Vũ gia, kinh ngạc phát hiện cư nhiên đều là đứt kinh mạch mà chết
Một lúc lâu, Khải Nhứ chậm rãi thu công.
Kính Tư tiến lên hỏi:
"Nàng ta thế nào?"
Khải Nhứ lắc đầu, ánh mắt nhíu lại âm trầm nói:
"Đã chậm.."
Nhìn trên mặt đất nhiều thi thể như vậy, Minh Vũ Hiên cùng mọi người tâm tình không khỏi nặng nè. Ngẫm lại Thiên Vũ Thượng Nguyên cũng đều là kiêu hùng một đời, cuối cùng như vậy qua loa chết đi, ai cũng không hề nghĩ đến kết cục này
Lúc này mọi người hẳn là nên thở phào nhẹ nhõm đi, cần gì phải cảm khái?! Chỉ là không ai bản thân tâm tình có thể vui nổi
Vũ Hiên nhìn bầu trời trong xanh âm thầm trầm ngâm một chút, yên lặng nhắm lại hai mắt, lại nặng nề thở dài không nói gì. Chỉ là đáy lòng một thanh âm nhẹ nhàng vang lên: Nàng nói đúng, Yến Vương muốn bắt được Hữu tướng, sợ rằng phải ba năm tái khởi
***
Ban đêm, nơi đặt chân tại kinh sư của Yến Vương-- Trường thiên biệt thự.
Trăng sáng thanh cao, tuyết lắng đọng lại, phòng nhỏ dưới ánh trăng, tĩnh lặng cùng điềm mỹ.
Khoảng không bên ngoài phòng, có một đóm lửa nhỏ, ẩm rượu cây mơ mùi hương bay tứ phía
Bên cạnh đám lửa trại, Yến Vương cùng một nữ tử sóng vai mà ngồi, lời nói nhỏ nhẹ tâm sự.
(Chữ rượu là một hình thức hâm lại bình rượu cho nóng để uống vào mùa đông)
Thấy rượu chữ không sai biệt lắm, Yến Vương tiến lên nhẹ lấy xuống, nhẹ nhàng ngửi lại có chút say sưa:
" Rượu ngon như vậy, thiệt khiến người ta thèm nhỏ dãi." Vừa nói, hắn liền nâng cốc đưa cho nữ tử.
Nữ tử sắc mặt an tường, thoát lệ thanh nhã, từ từ tiếp lấy chén rượu. Vừa ngửi, lại nhẹ cười, một ngụm uống xuống, thần tình càng thêm ưu mỹ
Yến Vương lấy lại bình tĩnh, hỏi:
" Rượu này phẩm thế nào?"
Phẩm rượu tinh tế, tinh quang trong mắt chợt lóe, nữ tử nhìn hắn một chút, nhàn nhạt mà cười:
"Dư hương tinh khiết, đúng là rượu tốt thượng đẳng."
Yến Vương cười, bản thân lại uống một ngụm, nói:
"Nghe mọi người nói, đây là rượu cây mơ, này rượu quả thực càng tinh khiết càng thấm lòng người!!"
Nữ tử mỉm cười cười, trọng tâm câu chuyện liền chuyển:
"Ngày hôm nay sau khi trở về, hữu tướng ra sao?"
Yến Vương dáng tươi cười hơi giảm, dừng một chút, nói:
"Hắn thật là giảo hoạt, sớm có...kế hoạch dự bị khác. Hôm nay hắn mang theo chính là hơn một vạn tinh binh, cũng không phải từ trong phủ hắn lấy tới mà là hắn hướng Thái tử mượn. Hắn còn dùng thuốc độc giết chết toàn bộ liên can nhân chứng Thiên Vũ Thượng Nguyên gia. Ta thực sự đánh giá thấp hắn!!" Cuối cùng một câu nói, Yến Vương nói rất âm trầm
Nữ tử yếu ớt cười, khuyên nhủ:
" Hà tất vì một lần mất thời cơ mà tức giận?! còn nhiều thời gian, ngươi sẽ bắt được hắn thôi."
Yến Vương gật đầu, thần tình vui mừng. Một lát sau, hắn nhẹ nhàng hỏi một câu:
"Tỷ tỷ, sau này người có tính toán gì không?"
Nữ tử đầu tiên chính là ánh mắt một khắc bi thương, ngay sau đó chính là nhàn nhạt cười, không trả lời.
Hai người như vậy trầm mặc lúc lâu, nữ tử rốt cục đánh vỡ sự yên lặng, nhẹ giọng nói rằng:
"Ta mệt mỏi, ngươi đỡ ta lên giường nghĩ ngơi."
Yến Vương biết nàng tâm sự, vì vậy buông chén rượu, đứng dậy đem nàng ôm vào trong lòng, lại đi vài bước, cẩn cẩn dực dực đặt nàng xuống trên giường
"Tỷ tỷ, hảo hảo nghỉ ngơi." Hắn căn dặn nàng một câu.
Nữ tử gật đầu, nhắm mắt muốn ngủ.
Thấy thế, Yến Vương trong lòng nặng nề thở dài, ánh mắt hơi dừng lại chiếc xe lăn đặt cạnh giường kia, tĩnh lặng
Danh sách chương