Lần này thật vất vả mới đoạt lại được di thể sư phụ, Minh Tử Hiên cùng Minh Ức Hàm nhìn nhau, tâm tình cả hai hiện giờ rất khó hình dung. Huynh muội không hẹn mà cùng nhau hướng về phía di thể sư phụ, quỳ xuống dập đầu.
Kính Tư cũng thở dài, trước quan tài lạy ba lạy, nặng nề nói:
"Đệ tử bất hiếu, đã không thể phụng dưỡng bên sư phụ giúp người an nghỉ ngàn năm lại khiến di thể chịu nỗi nhục này,thật hổ thẹn với người.".
Dứt lời, cặp mắt anh tuấn đã ngấn lệ, sau đó lại tiếp tục dập đầu.
Một Kính Tư vừa mới cực độ bình tĩnh đối phó địch nhân, giờ phút này lại kích động khôn nguôi, trước mặt mọi người hướng di thể Thiên Ky đạo nhân không ngừng bái lạy, có thể thấy được hắn từ trước tới nay trong lòng vẫn chôn giấu áy náy sâu đậm với sư phụ. Ngôn Hân Vân trong lòng khẽ thở dài, tiến lên vỗ nhè nhẹ bả vai hắn, khuyên nhủ:
"Ngươi đừng tự trách nữa, đạo nhân là người đức cao vọng trọng ta nghĩ, người nhất định hiểu được tâm tình này,cũng sẽ tha thứ cho ngươi.".
Kính Tư trong lòng bi thương, dừng trước di thể vong sư, trầm mặc hồi lâu...
"Ngươi...đích thực là đệ tử của sư phụ ta?".
Minh Tử Hiên nhìn hắn chân tâm kích động như vậy, bồi hồi hồi lâu, mở lời hỏi. Cùng lúc đó hắn bỗng nhiên cảm thấy được huyệt vị vốn đã dùng công lực che lại ban nãy đang dần giải khai, miệng vết thương cơ hồ rách ra nhiều hơn, nhưng vì không muốn mọi người lo lắng, hắn vẫn cố nén đau, chậm rãi đứng dậy.
Minh Ức Hàm cũng đứng dậy, hướng về phía Kính Tư chờ câu trả lời.
Kính Tư trông nét mặt mịt mù của hai huynh muội, cũng từ từ gượng dậy, ngữ khí thập phần nhẹ nhàng:
"Phải.".
"Kia...".
Minh Tử Hiên chưa kịp nói vẹn câu thì Khải Nhứ đột nhiên lên tiếng:
"Minh công tử, nhìn sắc trời này, không lâu nữa sẽ có gió lớn. Quan tài của sư phụ các người tuy có linh khí nhưng chỉ sợ khó lòng chống chọi với bão cát núi này,ta thấy,vẫn là nên tìm chỗ an trí ngài càng nhanh càng tốt.".
Minh Ức Hàm nhìn trời, khẽ gật đầu.
"Không sai, nơi này tuyệt nhiên không thích hợp hạ mộ. Quan tài sư phụ khó lòng giữ lâu, chúng ta phải nhanh tìm chỗ an trí di thể người.".
Kính Tư phóng tầm mắt nhìn xung quanh, nói:
" Đem quan tài thủy tinh xuống núi sẽ khiến người đi đường chú ý. Xem ra, chúng ta chỉ đành tạm thời tìm nơi an trí thích hợp cho sư phụ tại dã sơn này.".
Đang nói, bỗng thấy Minh Tử Hiên khuôn mặt biến sắc, vừa định hỏi là sao đã thấy Tử Hiên thổ huyết, mà miệng vết thương cũng ứa máu, toàn thân lập tức quỵ xuống.
Mọi người kinh hãi, vội vã tiến lên đỡ lấy hắn.
Khải Nhứ không nói nửa lời, nhanh chóng bế huyệt của Tử Hiên, giúp hắn cầm máu.
"Nhị ca, người sao rồi? Đừng dọa muội...".
Minh Ức Hàm một bên xé vạt áo, giúp hắn trói chặt vết thương, một bên cấp bách hỏi, thanh âm đều đã run rẩy.
Minh Tử Hiên vô lực đáp lời, chỉ đành miễn cưỡng hướng nàng cười một chút trấn an.
"Mau đỡ hắn ngồi xuống, ta phải vận khí giúp hắn chữa thương.". Khải Nhứ vẻ mặt nghiêm túc nói.
Mọi người vội vã cẩn thận đỡ hắn ngồi xuống.
Từ lồng ngực Minh Tử Hiên đột nhiên rơi ra một đồ vật, đập xuống đất nghe rõ tiếng "Đương!".
Mọi người vừa thấy đã nhận ra đó là cây trâm Thiên Vũ Thượng Nguyên sai thủ hạ đưa đến Hàn Lâm phủ lúc trước.
Ngôn Hân Vân cúi người nhặt nó lên, vô tình phát hiện bên trong ẩn giấu một tờ giấy. Gỡ mảnh giấy, mở ra, gương mặt tuấn lệ của nàng tức thì xuất hiện nụ cười kinh hỷ:
"Tử Hiên, Ức nhi, mau nhìn! Sư phụ các người thực không hổ danh "Thiên Ky Thần Toán". Nguyên lai, ngài sớm dự đoán sẽ gặp kiếp nạn này.".
"Sơn động phía đông bắc.... Xem ra, đúng là nơi này.".
Kính Tư nâng quan tài thủy tinh cùng Minh Tử Hiên bọn hắn đồng loạt chiếu theo mảnh giấy để lại của Thiên Ky Đạo Nhân,tìm đến hướng đông bắc của dã sơn, quả thật thấy một sơn động.
Minh Tử Hiên vừa chữa thương, thân thể chưa hồi phục hoàn toàn, sắc diện nhợt nhạt, hoạt động cũng thập phần bất tiện, may thay muội muội cùng 'muội phu' (chồng của em gái, nhưng ở đây có dấu ngoặc vì bạn Vân căn bản bạn ý *hắc hắc* ko phải zai) ở cạnh dìu hắn đi trọn đoạn đường vừa rồi.
Vào đến sơn động bí mật, mọi người cuối cùng cũng có thể thả lỏng tâm trạng một chút.
"Tử Hiên.".
Ngôn Hân Vân nghỉ ngơi chưa bao lâu, đột nhiên hướng phía Tử Hiên lên tiếng.
"Sơn động này ở nơi bí mật, ngặt nỗi địa thế bên trong hiểm trở. Huynh thụ thương hoạt động bất tiện, ở đây tranh thủ nghỉ ngơi đi, việc an trí di thể đạo nhân hãy yên tâm giao cho ta cùng Kính Tư."
Minh Tử Hiên ngẫm lại bộ dáng hiện tại của mình nếu phải tiến vào sơn động quả thật phiền toái, cho dù miễn cưỡng đi vào, chỉ sợ khiến mọi người phân tâm vì chiếu cố mình. Bởi thế, hắn đành phải gật đầu đáp ứng 'muội phu', không quên dặn dò họ phải cẩn trọng.
Ngôn Hân Vân đạm cười, xoay người phân phó Khải Nhứ:
"Ngươi cùng Ức nhi lưu lại chăm sóc tốt Minh công tử. Ta với Kính Tư sẽ lo những việc còn lại.".
Khải Nhứ trong lòng dĩ nhiên phản kháng, dù sao sơn động này địa thế khôn lường, chủ tử lại là đương kim công chúa, nàng như thế nào có thể thản nhiên để chủ tử mạo hiểm, vì thế nói:
"Công tử, ta..."
Nào biết Ngôn Hân Vân đã sớm đoán được ý mình, lập tức bổ sung một câu:
"Thương thế của Minh công tử không nhẹ, ở đây có mình người giỏi y thuật, không thể để ngươi theo ta được.".
Khải Nhứ nghe vậy, lời nói đến bên miệng chỉ đành thu về, nàng nhàn nhạt gật đầu, sửa miệng nói:
" Tuân mệnh."
Minh Ức Hàm nghe Ngôn Hân Vân cùng Khải Nhứ chủ tớ đối thoại, trong lòng nhất thời khó nghĩ, đột nhiên muốn cùng Hân Vân nói vài câu, song rốt cuộc vẫn không rõ nên nói thế nào mới phải, do do dự dự hồi lâu, cuối cùng cũng đành im lặng.
Kính Tư trong lúc đó thăm dò sơn động, xoay người lại, hướng Ngôn Hân Vân, nói:
"Công tử, bên trong rất tối, chúng ta trước tiên nên thắp lửa rồi hẵng tiến vào."
Ngôn Hân Vân đồng ý, tùy chỗ tìm nhánh cây sinh hỏa [1], đi trước một bước tiến vào bên trong, theo sau là Kính Tư cùng quan tài thủy tinh.
Đường trong sơn động quả gập ghềnh khó đi, trong động cơ bản không chút ánh sáng, hai người họ toàn toàn dựa vào ngọn đuốc nọ, kỳ thật rất vất vả. Ngôn Hân Vân tiếp tục dấn bước, song không khỏi giận chính mình sơ sẩy, nếu chuẩn bị nhiều đuốc hơn từ lúc khởi hành, chẳng phải bây giờ đã khá rồi sao? Đang nghĩ ngợi, bỗng dưng cảm giác chung quanh tựa hồ dần dần sáng lên một chút, hẳn là có người theo sau cầm đuốc đang tiến tới. Ngôn Hân Vân không khỏi dừng cước bộ, nghĩ: Khải Nhứ? Chẳng phải ta đã phân phó nàng ở bên ngoài chiếu cố Tử Hiên sao? Nàng như thế nào lại kháng chỉ?!
Ánh lửa mỗi lúc một gần, ánh lửa soi rõ người ấy không phải Khải Nhứ mà chính là người từng trơ mắt xem Ngôn Hân Vân tiến vào sơn động, một câu dặn " Hãy cẩn thận!" cũng không có --- Minh Ức Hàm!
Ngôn Hân Vân kinh ngạc:
"Nàng thế nào lại đến đây?"
Minh Ức Hàm không đáp, chỉ nhợt nhạt cười, đi đến phía trước, giúp nàng soi đường.
Tuy ánh sáng lập lòe từ ngọn đuốc chẳng thể tỏ rõ đường đi, nhưng nụ cười ấy dẫu thoáng qua vẫn khiến kẻ khác tạc sâu trong lòng. Ngôn Hân Vân mải suy nghĩ, đã thấy Minh Ức Hàm đi phía trước, không khỏi hoàn hồn, cũng không tiếp tục nghĩ ngợi, liền tiến bước.
Bọn họ trong sơn động gập gềnh đi chừng hai khắc [2] đồng hồ, rốt cuộc cũng thấy một mảnh sân bãi rộng rãi sáng sủa phía trước. Trong đó có viên dạ minh châu khổng lồ soi sáng. Hạt minh châu kia đem toàn bộ nơi đây chiếu sáng. Mà ở phía dưới viên minh châu ấy là "Ngũ đạo trình tinh trạng bài liệt chi cự thạch" [3] Thiên Ky đạo nhân miêu tả trong tờ giấy!
Minh Ức Hàm thấy vậy, không khỏi cảm thán:
"Thật chưa từng nghĩ tới trong sơn động hiểm trở này lại cất giấu bảo vật quý giá như vậy!".
Kính Tư cũng nhìn chung quanh, gật đầu tán đồng:
"Phải! Nơi này tuy là sơn động, song dòng khí thông thuận, chính là phong thủy thánh địa hiếm có trong nhân gian.".
"Đạo nhân từng phân phó: phải đem quan tài chôn giữa ngũ đạo cự thạch [4], sau đó đẩy chúng ra ngoài lần nữa, có vậy, di thể của người mới được bình yên.".
Ngôn Hân Vân nói xong, liền cùng Minh Ức Hàm tìm nơi dập đuốc, tiện đà giúp Kính Tư cẩn thận an trí linh quan.
Chú giải
[1]: là nhánh cây gỗ người ta dùng để tạo lửa, người ta xoay xoay nhánh gỗ đấy trong một cái lỗ nhỏ ở một khúc gỗ to, một lúc sau nó ra lửa a
[2]: mỗi khắc = 15 phút
[3]: 5 khối cực thạch được sắp xếp theo hình ngôi sao
[4]: 5 khối đá
Kính Tư cũng thở dài, trước quan tài lạy ba lạy, nặng nề nói:
"Đệ tử bất hiếu, đã không thể phụng dưỡng bên sư phụ giúp người an nghỉ ngàn năm lại khiến di thể chịu nỗi nhục này,thật hổ thẹn với người.".
Dứt lời, cặp mắt anh tuấn đã ngấn lệ, sau đó lại tiếp tục dập đầu.
Một Kính Tư vừa mới cực độ bình tĩnh đối phó địch nhân, giờ phút này lại kích động khôn nguôi, trước mặt mọi người hướng di thể Thiên Ky đạo nhân không ngừng bái lạy, có thể thấy được hắn từ trước tới nay trong lòng vẫn chôn giấu áy náy sâu đậm với sư phụ. Ngôn Hân Vân trong lòng khẽ thở dài, tiến lên vỗ nhè nhẹ bả vai hắn, khuyên nhủ:
"Ngươi đừng tự trách nữa, đạo nhân là người đức cao vọng trọng ta nghĩ, người nhất định hiểu được tâm tình này,cũng sẽ tha thứ cho ngươi.".
Kính Tư trong lòng bi thương, dừng trước di thể vong sư, trầm mặc hồi lâu...
"Ngươi...đích thực là đệ tử của sư phụ ta?".
Minh Tử Hiên nhìn hắn chân tâm kích động như vậy, bồi hồi hồi lâu, mở lời hỏi. Cùng lúc đó hắn bỗng nhiên cảm thấy được huyệt vị vốn đã dùng công lực che lại ban nãy đang dần giải khai, miệng vết thương cơ hồ rách ra nhiều hơn, nhưng vì không muốn mọi người lo lắng, hắn vẫn cố nén đau, chậm rãi đứng dậy.
Minh Ức Hàm cũng đứng dậy, hướng về phía Kính Tư chờ câu trả lời.
Kính Tư trông nét mặt mịt mù của hai huynh muội, cũng từ từ gượng dậy, ngữ khí thập phần nhẹ nhàng:
"Phải.".
"Kia...".
Minh Tử Hiên chưa kịp nói vẹn câu thì Khải Nhứ đột nhiên lên tiếng:
"Minh công tử, nhìn sắc trời này, không lâu nữa sẽ có gió lớn. Quan tài của sư phụ các người tuy có linh khí nhưng chỉ sợ khó lòng chống chọi với bão cát núi này,ta thấy,vẫn là nên tìm chỗ an trí ngài càng nhanh càng tốt.".
Minh Ức Hàm nhìn trời, khẽ gật đầu.
"Không sai, nơi này tuyệt nhiên không thích hợp hạ mộ. Quan tài sư phụ khó lòng giữ lâu, chúng ta phải nhanh tìm chỗ an trí di thể người.".
Kính Tư phóng tầm mắt nhìn xung quanh, nói:
" Đem quan tài thủy tinh xuống núi sẽ khiến người đi đường chú ý. Xem ra, chúng ta chỉ đành tạm thời tìm nơi an trí thích hợp cho sư phụ tại dã sơn này.".
Đang nói, bỗng thấy Minh Tử Hiên khuôn mặt biến sắc, vừa định hỏi là sao đã thấy Tử Hiên thổ huyết, mà miệng vết thương cũng ứa máu, toàn thân lập tức quỵ xuống.
Mọi người kinh hãi, vội vã tiến lên đỡ lấy hắn.
Khải Nhứ không nói nửa lời, nhanh chóng bế huyệt của Tử Hiên, giúp hắn cầm máu.
"Nhị ca, người sao rồi? Đừng dọa muội...".
Minh Ức Hàm một bên xé vạt áo, giúp hắn trói chặt vết thương, một bên cấp bách hỏi, thanh âm đều đã run rẩy.
Minh Tử Hiên vô lực đáp lời, chỉ đành miễn cưỡng hướng nàng cười một chút trấn an.
"Mau đỡ hắn ngồi xuống, ta phải vận khí giúp hắn chữa thương.". Khải Nhứ vẻ mặt nghiêm túc nói.
Mọi người vội vã cẩn thận đỡ hắn ngồi xuống.
Từ lồng ngực Minh Tử Hiên đột nhiên rơi ra một đồ vật, đập xuống đất nghe rõ tiếng "Đương!".
Mọi người vừa thấy đã nhận ra đó là cây trâm Thiên Vũ Thượng Nguyên sai thủ hạ đưa đến Hàn Lâm phủ lúc trước.
Ngôn Hân Vân cúi người nhặt nó lên, vô tình phát hiện bên trong ẩn giấu một tờ giấy. Gỡ mảnh giấy, mở ra, gương mặt tuấn lệ của nàng tức thì xuất hiện nụ cười kinh hỷ:
"Tử Hiên, Ức nhi, mau nhìn! Sư phụ các người thực không hổ danh "Thiên Ky Thần Toán". Nguyên lai, ngài sớm dự đoán sẽ gặp kiếp nạn này.".
"Sơn động phía đông bắc.... Xem ra, đúng là nơi này.".
Kính Tư nâng quan tài thủy tinh cùng Minh Tử Hiên bọn hắn đồng loạt chiếu theo mảnh giấy để lại của Thiên Ky Đạo Nhân,tìm đến hướng đông bắc của dã sơn, quả thật thấy một sơn động.
Minh Tử Hiên vừa chữa thương, thân thể chưa hồi phục hoàn toàn, sắc diện nhợt nhạt, hoạt động cũng thập phần bất tiện, may thay muội muội cùng 'muội phu' (chồng của em gái, nhưng ở đây có dấu ngoặc vì bạn Vân căn bản bạn ý *hắc hắc* ko phải zai) ở cạnh dìu hắn đi trọn đoạn đường vừa rồi.
Vào đến sơn động bí mật, mọi người cuối cùng cũng có thể thả lỏng tâm trạng một chút.
"Tử Hiên.".
Ngôn Hân Vân nghỉ ngơi chưa bao lâu, đột nhiên hướng phía Tử Hiên lên tiếng.
"Sơn động này ở nơi bí mật, ngặt nỗi địa thế bên trong hiểm trở. Huynh thụ thương hoạt động bất tiện, ở đây tranh thủ nghỉ ngơi đi, việc an trí di thể đạo nhân hãy yên tâm giao cho ta cùng Kính Tư."
Minh Tử Hiên ngẫm lại bộ dáng hiện tại của mình nếu phải tiến vào sơn động quả thật phiền toái, cho dù miễn cưỡng đi vào, chỉ sợ khiến mọi người phân tâm vì chiếu cố mình. Bởi thế, hắn đành phải gật đầu đáp ứng 'muội phu', không quên dặn dò họ phải cẩn trọng.
Ngôn Hân Vân đạm cười, xoay người phân phó Khải Nhứ:
"Ngươi cùng Ức nhi lưu lại chăm sóc tốt Minh công tử. Ta với Kính Tư sẽ lo những việc còn lại.".
Khải Nhứ trong lòng dĩ nhiên phản kháng, dù sao sơn động này địa thế khôn lường, chủ tử lại là đương kim công chúa, nàng như thế nào có thể thản nhiên để chủ tử mạo hiểm, vì thế nói:
"Công tử, ta..."
Nào biết Ngôn Hân Vân đã sớm đoán được ý mình, lập tức bổ sung một câu:
"Thương thế của Minh công tử không nhẹ, ở đây có mình người giỏi y thuật, không thể để ngươi theo ta được.".
Khải Nhứ nghe vậy, lời nói đến bên miệng chỉ đành thu về, nàng nhàn nhạt gật đầu, sửa miệng nói:
" Tuân mệnh."
Minh Ức Hàm nghe Ngôn Hân Vân cùng Khải Nhứ chủ tớ đối thoại, trong lòng nhất thời khó nghĩ, đột nhiên muốn cùng Hân Vân nói vài câu, song rốt cuộc vẫn không rõ nên nói thế nào mới phải, do do dự dự hồi lâu, cuối cùng cũng đành im lặng.
Kính Tư trong lúc đó thăm dò sơn động, xoay người lại, hướng Ngôn Hân Vân, nói:
"Công tử, bên trong rất tối, chúng ta trước tiên nên thắp lửa rồi hẵng tiến vào."
Ngôn Hân Vân đồng ý, tùy chỗ tìm nhánh cây sinh hỏa [1], đi trước một bước tiến vào bên trong, theo sau là Kính Tư cùng quan tài thủy tinh.
Đường trong sơn động quả gập ghềnh khó đi, trong động cơ bản không chút ánh sáng, hai người họ toàn toàn dựa vào ngọn đuốc nọ, kỳ thật rất vất vả. Ngôn Hân Vân tiếp tục dấn bước, song không khỏi giận chính mình sơ sẩy, nếu chuẩn bị nhiều đuốc hơn từ lúc khởi hành, chẳng phải bây giờ đã khá rồi sao? Đang nghĩ ngợi, bỗng dưng cảm giác chung quanh tựa hồ dần dần sáng lên một chút, hẳn là có người theo sau cầm đuốc đang tiến tới. Ngôn Hân Vân không khỏi dừng cước bộ, nghĩ: Khải Nhứ? Chẳng phải ta đã phân phó nàng ở bên ngoài chiếu cố Tử Hiên sao? Nàng như thế nào lại kháng chỉ?!
Ánh lửa mỗi lúc một gần, ánh lửa soi rõ người ấy không phải Khải Nhứ mà chính là người từng trơ mắt xem Ngôn Hân Vân tiến vào sơn động, một câu dặn " Hãy cẩn thận!" cũng không có --- Minh Ức Hàm!
Ngôn Hân Vân kinh ngạc:
"Nàng thế nào lại đến đây?"
Minh Ức Hàm không đáp, chỉ nhợt nhạt cười, đi đến phía trước, giúp nàng soi đường.
Tuy ánh sáng lập lòe từ ngọn đuốc chẳng thể tỏ rõ đường đi, nhưng nụ cười ấy dẫu thoáng qua vẫn khiến kẻ khác tạc sâu trong lòng. Ngôn Hân Vân mải suy nghĩ, đã thấy Minh Ức Hàm đi phía trước, không khỏi hoàn hồn, cũng không tiếp tục nghĩ ngợi, liền tiến bước.
Bọn họ trong sơn động gập gềnh đi chừng hai khắc [2] đồng hồ, rốt cuộc cũng thấy một mảnh sân bãi rộng rãi sáng sủa phía trước. Trong đó có viên dạ minh châu khổng lồ soi sáng. Hạt minh châu kia đem toàn bộ nơi đây chiếu sáng. Mà ở phía dưới viên minh châu ấy là "Ngũ đạo trình tinh trạng bài liệt chi cự thạch" [3] Thiên Ky đạo nhân miêu tả trong tờ giấy!
Minh Ức Hàm thấy vậy, không khỏi cảm thán:
"Thật chưa từng nghĩ tới trong sơn động hiểm trở này lại cất giấu bảo vật quý giá như vậy!".
Kính Tư cũng nhìn chung quanh, gật đầu tán đồng:
"Phải! Nơi này tuy là sơn động, song dòng khí thông thuận, chính là phong thủy thánh địa hiếm có trong nhân gian.".
"Đạo nhân từng phân phó: phải đem quan tài chôn giữa ngũ đạo cự thạch [4], sau đó đẩy chúng ra ngoài lần nữa, có vậy, di thể của người mới được bình yên.".
Ngôn Hân Vân nói xong, liền cùng Minh Ức Hàm tìm nơi dập đuốc, tiện đà giúp Kính Tư cẩn thận an trí linh quan.
Chú giải
[1]: là nhánh cây gỗ người ta dùng để tạo lửa, người ta xoay xoay nhánh gỗ đấy trong một cái lỗ nhỏ ở một khúc gỗ to, một lúc sau nó ra lửa a
[2]: mỗi khắc = 15 phút
[3]: 5 khối cực thạch được sắp xếp theo hình ngôi sao
[4]: 5 khối đá
Danh sách chương