Chuyên san mới được phát hành ra thị trường được hơn một tuần, lượng tiêu thụ đã dẫn đầu trong giới tạp chí đồng loại, cấp trên công ty đều không keo kiệt chút nào lập tức phát điện chúc mừng, trọng điểm là biểu dương Phương Sĩ Thanh cùng với đội ngũ trong ban hắn dẫn dắt, lựa chọn chủ đề rất phù hợp, sáng tạo được phong cách riêng, bấy giờ mới mang lại một trận thắng lớn cho khởi đầu tốt đẹp.
Người có bụng dạ so với kim khâu còn muốn bé hơn là tổng biên lại càng nghẹn khí, nhưng ông ấy không phải xuất thân làm thời trang, thật sự mà đề cập đến vấn đề chuyên môn ổng cũng rất mơ hồ, sở trường của ổng là suốt ngày như hổ rình mồi mà nhìn chòng chọc vào mấy nhân viên trong ban biên tập thời trang với ba cái chuyện đỗ xanh hạt mè vụn vặt hỡi ơi khác.
Chiều ông ấy đi toilet, nhìn thấy trước quầy tiếp tân đặt một cái thùng xốp to chà bá, khó hiểu hỏi đó là cái gì, nữ tiếp tân sau quầy mới tới chưa được vài ngày, quẫn bách nói: “Là bàn của Phương chủ biên mua, chắc anh ấy điền sai địa chỉ, người giao hàng mới đưa đến đây, hai người nhân viên kia nói gì cũng không chịu nghe, thúc tôi ký nhận rồi đi luôn, tôi đang định gọi cho Phương chủ biên hỏi xem nên làm sao bây giờ……”
Tuy là Phương Sĩ Thanh không cẩn thận sơ xuất, nhưng năng lực xử lý của cô gái này lại không tốt, nếu lúc ấy cổ gọi Phương Sĩ Thanh đến, đưa thêm phí đưa hàng, chuyển thẳng về nhà hắn, có phải chuyện đã xong rồi không.
Cơ mà tổng biên lại không nghĩ vậy a, sao chịu thôi được, ổng như được tiêm máu gà kêu Phương Sĩ Thanh đến, thuyết giáo hắn một trận ngay trước quầy tiếp tân, cái gì mà đồ của cậu sao có thể đặt ở chỗ này, nếu có khách lạ tới chơi, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của tòa soạn chúng ta thế nào đây, cậu lớn như vậy rồi, mà sao ngay cả cái địa chỉ thôi cũng có thể ghi sai, thế này sao tôi dám giao việc quan trọng cho cậu làm….vân vân và mây mây ╮(╯_╰)╭
Quanh co lòng vòng một thôi một hồi, cuối cùng túm cái quần lại phải rập cho Phương Sĩ Thanh cái mác tuổi quá trẻ, làm việc không ổn thỏa, khiến ổng phải lo lắng.
Tổng biên năm nay đã hơn 40, có thể nhìn ra thời trẻ cũng là một người theo đảng phong lưu trong công ty, đáng tiếc năm đó như biết trước số mệnh đã định, lòng không có khát vọng năng lực cũng không đủ, nên khả năng cấp trên cũng hơi cố ý phái ông ta xuống làm tạp chí thời thượng, sự nghiệp không thuận lợi nên đúng là đang chờ về hưu, trong nhà lại có một bà vợ nổi tiếng sư tử hà đông.
Thế là ổng dần dần biến thành một ông chú tính tình biến thái lại thích lải nhải.
Phương Sĩ Thanh bị ổng bới lông tìm vết nhiều lần rồi, trong lòng cũng biết ổng đây là muốn tìm cách nhấn mạnh sự tồn tại của mình đây mà, nên mỗi lần đạp trúng lôi cũng chỉ nghe nghe, không phản bác, thậm chí rất ít khi đáp lại.
…
Hắn đã muốn mua một cái bàn từ sớm, trong nhà cũng có một cái của chủ nhà cung cấp cho, cơ mà vừa lùn lại vừa bé, đặt một cái laptop lên thôi cũng đủ chiếm hết diện tích, người nào giò quá dài ngồi xuống chân còn duỗi ra không nổi. Được cái con hàng Phương Sĩ Thanh một khi về nhà là vèo cái thành một tên quỷ lười biếng không xương, làm gì có thể nằm tuyệt đối không thèm ngồi, cô phụ bàn-kun tới giờ vẫn chưa được thi triển công dụng của nó.
Trước kia như vậy cũng không có gì phải quan tâm, mà giờ thì khác, mỗi lần Vương Tề muốn làm việc đều phải đặt mông lên sô pha-chan trong phòng khách, để laptop lên đùi, bộ dáng nghiêm túc xử lý công việc mặc dù rất bảnh trai, nhưng cứ luôn phải cúi đầu như vậy thì chắc chắn xương cổ sẽ rất khó chịu.
Phương Sĩ Thanh cũng lon ton ra khu thương mại xem bàn mấy lần, nhưng toàn quá lớn đặt trong nhà không được, hoặc kiểu quá xấu hắn lại không thích, cuối cùng vẫn là nhờ taobao đại thần vạn năng tuyển được một em, từ một nơi giàu tài nguyên thiên nhiên xa xôi chuyển qua. Bởi vì tối hôm đó trước khi ngủ phải chốt đơn hàng, hắn cũng quên sửa lại địa chỉ nhận, nên nhân viên mới chuyển phát thẳng đến tòa soạn cho hắn.
Đối phó ông chú tổng biên xong, hắn không khỏi hơi bị buồn bực, tiện tay chụp một tấm cho bàn-kun mới chia sẻ lên trang cá nhân, bỏ thêm cái icon mếu máo nói hôm nay mua cái bàn, chọc phải ông chú.
Sau khi đăng xong, hắn phải lên mạng tìm số phone mấy công ty chuyên vận chuyển, mới vừa bấm “Tìm”, Trịnh Thu Dương đã gọi tới, há mồm ra đã cười nhạo hắn: “Ha ha ha ha ha cái gì mà ông chú, người đàn ông của mày chứ gì? Chê mày quá thất bại?”
Phương Sĩ Thanh: “…”
Hắn kể sơ qua chuyện cái bàn, bảo: “Nhà đại thiết kế, mày lại rảnh quá không có việc gì làm phải không? Đúng lúc lại đây tìm mấy người chuyển bàn cho tao đi, tao đỡ phải tìm ông chú đó xin phép.”
Trịnh Thu Dương dừng một lát, nói: “Khỏi tìm công ty vận chuyển, bàn của mày cũng không lớn mấy, bên tao có người có xe luôn, chờ một lát tan tầm tao qua giúp mày dọn, thay vì trả phí, mày cứ mời tao ăn một bữa đi.”
Phương Sĩ Thanh: “Vậy cũng được, bàn này của tao là một thước hai, xe mày là gì, pick-up(1)sao?”
(1) Xe bán tải có khoang chở người như sedan và khoang chở hàng phía sau, trọng tải thường dưới 1 tấn như Ford Ranger, Isuzu D-Max, Mekong Premio…[xem]
…
Chiều tan tầm, Phương Sĩ Thanh thấy người với xe của Trịnh Thu Dương, mà há hốc mồm.
Không chỉ mình hắn, mà mọi người trong tòa soạn đều há hốc mồm, cả ông chú tổng biên cũng há hốc mồm, lại miễn cưỡng nhịn xuống được xúc động muốn dong dài.
Nhưng chỉ là dọn một cái bàn thôi mà, kêuxe võ trangđến làm cái lông gì!? ( ̄◇ ̄;)
Trịnh Thu Dương giải thích: “Này là xe vận chuyển trang sức bên tao, bảo an công ty, hai người này cũng là nhân viên bảo an, công ty 9 giờ mới ngưng hoạt động, bọn họ cũng rảnh rỗi, cứ tới đây giúp chút việc, cái bàn của mày đâu?”
Phương Sĩ Thanh còn đang đứng ngất ngư trong gió dẫn họ đi khiêng bàn xuống lầu để lên xe, sau đó nói địa chỉ, xe vận chuyển đi trước, hắn lại lên xe Trịnh Thu Dương chạy theo phía sau.
Đưa bàn vào cửa, hai người thanh niên đến hỗ trợ kia cũng không đứng lại lâu vội vàng trở về, Phương Sĩ Thanh hết sức áy náy, cảm giác người ta cả ngày toàn làm công việc quan trọng, lại bị Trịnh Thu Dương sai đến dọn bàn.
Trịnh Thu Dương lại chẳng mảy may thấy có vấn đề gì, tự nhiên như nhà mình mở tủ lạnh lấy nước giải khát, lại tùy tiện ngồi trên sô pha, vừa uống vừa soi mói nhà Phương Sĩ Thanh: “Trong nhà gọn gàng sạch sẽ như vậy, chắc chắn cũng chẳng phải mày làm đâu nhỉ? Mày vừa nhìn đã biết là một con hàng lôi thôi.”
Phương Sĩ Thanh đang bận gỡ thùng xốp, nói: “Mày mới lôi thôi ấy!”
Trịnh Thu Dương hắc hắc cười: “Tao đúng là lôi thôi mờ, mà tao thấy mày cũng chả thua gì tao đâu.”
Hai người ầm ĩ hai câu, Phương Sĩ Thanh nhận điện thoại, Vương Tề nói tối nay có việc về sẽ hơi muộn.
Phương Sĩ Thanh đáp: “Vâng, anh uống ít thôi… Bàn em mua cho anh giao tới rồi, nhìn cũng được lắm, mà hơi bị bẩn.”
Vương Tề nói: “Em đừng đụng, cứ để đó anh về lau. Bàn này đủ chắc không đấy?”
Phương Sĩ Thanh đáp: “Chắc cũng được, không phải gỗ thật, mà em thấy vậy đủ xài rồi.”
Bên kia Vương Tề cười khẽ một tiếng: “Chống rung tốt là được.” =))
Phương Sĩ Thanh: “…….Đồ lưu manh.”
Hắn cúp điện thoại, vừa quay đầu lại thấy Trịnh Thu Dương đang nhìn mình, lắc đầu thở dài thườn thượt: “Aiz, ra dáng vợ hiền kiểu này, ai nhìn mà chả biết trong nhà này ai làm chủ.”
Phương Sĩ Thanh đáp: “Dĩ nhiên là tao! Phòng là tao thuê, tiền điện nước là tao trả, vật dụng trong nhà cũng đều là tao mua, còn có……”
“Được rồi được rồi, ngậm mỏ lại,” Trịnh Thu Dương chê cười nói, “Người ta toàn là được đàn ông cung phụng, mày lại ngược đời, bỏ tiền bao dưỡng đàn ông, đã vậy còn rất đắc ý nữa chứ.”
Phương Sĩ Thanh cũng không lau bàn, đi qua đạp hắn ta một cước, nói: “Đi! Đi ăn lẩu! Bữa nay cho mày ăn lẩu cay!”
Không ăn cay Trịnh Thu Dương cười nói: “Không quan tâm ăn lẩu gì hết, mà ăn cái đó có hai đứa thì đâu thú vị, lại không náo nhiệt, thôi đổi cái khác đi.”
Phương Sĩ Thanh nói: “Vậy gọi thêm vếu đại đại đương nhiệm của mày cũng được.”
“Đừng nói nữa, tao còn chưa hồi phục lại từ bóng ma thất tình đây…” Trịnh Thu Dương khổ đại cừu thâm nói, “Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến(2)?”
(2) Tức: “Đời người nếu cứ mãi như lần đầu gặp gỡ, vậy thì đâu có gì phải phiền muộn?
Đây là hai câu thơ trong bài “Mộc lan hoa lệnh – nghĩ cổ quyết tuyệt từ giản hữu” (Mộc lan hoa lệnh – theo ý thơ quyết dứt tình xưa gửi bạn) của nhà thơ nổi tiếng Nạp Lan Tính Đức thời nhà Thanh, ý nói “sự vật, sự việc kết quả thường không tốt đẹp giống như trong tưởng tượng lúc ban đầu của con người, trong quá trình phát triển thường sẽ có sự thay đổi, không tốt đẹp như lúc mới quen. Câu thơ “Hà sự tây phong bi họa phiến” còn liên quan đến một điển cố. Ban Tiệp Dư là Đế phi Hán thành, bị hai chị em Triệu Phi Yến và Triệu Hợp Đức vu oan nên bị Hán Thành Đế đày ra cung Thường Tín hầu hạ Hoàng thái hậu, vì quá đau buồn nên đã viết ra “ Oán ca hành”.
Phương Sĩ Thanh: “…Mày làm như sắp chết đến nơi vậy, cứ làm da gà tao rụng đầy đất rồi đây này.”
Trịnh Thu Dương nói: “Vừa nhìn mày đã biết là chưa thất tình bao giờ, thì sao hiểu được tâm tình của tao.”
Trước kia Phương Sĩ Thanh đã trải qua hai lần yêu đương, mỗi lần đó đều không có cảm giác yêu, mỗi lần chia tay cũng không biết thất tình là gì, thật cũng không tính là bị thất tình.
Hắn nghe Trịnh Thu Dương vừa nói vậy, lại nhớ tới một người, thuận miệng nói: “Mấy ngày trước còn có người nói với tao toàn bị thất tình, tao thấy người ta cũng đâu diễn sâu như mày, rất bình tĩnh thản nhiên luôn.”
Trịnh Thu Dương nói: “Người kia cũng quá tùy tiện đi, sao giống tao được, tao là chân thành nha, tao còn thật tâm muốn làm anh rể mày cơ.”
Phương Sĩ Thanh khinh bỉ: “Mày còn mặt mũi nói người khác tùy tiện? Có thể tìm ra chỗ nào tùy tiện hơn nổi mày?”
Trịnh Thu Dương danh chính ngôn thuận nói: “Tao chỉ là thân thể tùy tiện thôi, chứ tâm hồn không tùy tiện đâu!”
Phương Sĩ Thanh: “…Mày quản cho tốt cái ‘tiện thể’ của mày đi đã.”
Cuối cùng hai người cũng không đi ăn lẩu, dạ dày Phương Sĩ Thanh vẫn chưa tốt, căn bản là không thể ăn cay, cũng không thể uống rượu, chỉ có thể ăn một bữa cơm đàng hoàng.
…
Bước ra khỏi quán, Phương Sĩ Thanh liền gọi cho Vương Tề hỏi anh về nhà chưa, vừa nghe đang trên đường về, chỉ thấy sắc liền quên bạn lập tức vứt bay Trịnh Thu Dương về nhà.
Bị bạn tốt vứt bỏ Trịnh Thu Dương buồn bực hết sức.
Kỳ thật hắn cũng không nói ngoa, lần này bị chuyện Phương Minh Dư đả kích, đến giờ vẫn còn chưa có tinh thần quay lại tái chiến giang hồ, ai nói yêu đơn phương là không thể thất tình, hơn nữa giống loại đàn ông chỉ có “Tâm hồn rất không tùy tiện” như hắn, thật sự rất thương tâm a.
Ngâm trong quán bar trong chốc lát, câu được câu chăng đùa giỡn với hai em gái ngồi bên cạnh, trong đó có một em rõ ràng hơi có ý tứ với hắn, nhưng hắn lại không có hứng thú, đùa chơi ở đây còn được, chứ chẳng có tâm tình mang ra ngoài.
Cô gái ám chỉ hắn nhiều lần mà hắn cũng không tiếp nhận, lia mắt nhìn xung quanh, muốn tìm người quen để mượn cơ hội thoát thân, nhìn một vòng, mới nhìn thấy cách hắn không xa có một người một mình ngồi đó cũng xem như quen biết Viên Thụy.
Sau cái lần Viên Thụy xuất hiện trong show thực tế kia cũng xem như có chút tiếng tăm, miễn cưỡng còn có thể leo lên 3 4 hạng, đi chơi quán bar cũng không công khai được nữa, phải đeo kính đen ngụy trang.
Trịnh Thu Dương là một tên rất hay quên mặt, ngoại trừ những người có ngoại hình đặc biệt nổi bật như chị em họ Phương, hắn có thể chắc chắn nhớ kỹ ra, còn mấy người chỉ gặp qua vài lần, một hai ngày sau đã quên sạch bách.
Nhưng Trịnh Thu Dương còn nhớ rất rõ Viên Thụy, trừ ấn tượng lần đầu Viên Thụy khen Dương nhị lớn ra, thật sự hắn đời này vẫn chưa thấy ai ngốc qua nổi Viên Thụy.
Còn lần gặp ở sân bowling, Viên Thụy bị tên thùng phi quấy rối, Trịnh Thu Dương vốn là muốn giả bộ không thấy gì hết bỏ đi, xui sao bị Viên Thụy gọi lại mới bất đắc dĩ quay lại chào hỏi một chút, thùng phi kia thấy có người ở đây, biết cũng không làm gì được, tức rung mỡ bỏ đi.
Viên Thụy chân thành tha thiết muốn cảm ơn hắn, nói: “Đó là người của tổ biên đạo chương trình, vì kỳ tiếp theo phải làm nhiệm vụ ném bowling, mà trước kia tôi chưa từng chơi cái này, nãy anh ta tự nhận mình chơi rất giỏi, có thể dạy trước cho tôi, ai biết anh ta là người như thế chứ, tôi nhất định phải khiếu nại anh ta với tổ đạo diễn.”
Trịnh Thu Dương cạn lời, nhịn không được nói: “Cậu xem cậu là đàn ông, mà mệt mình đi tố cáo loại chuyện này có tác dụng sao? Vừa rồi nện gã một trận có phải hay hơn không.”
Viên Thụy chớp chớp mắt nói: “Đánh người là không đúng a.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Hắn ta xoay người bước đi, Viên Thụy lại đi theo, nói: “Cám ơn anh nha, để tôi mời anh một bữa đi.”
Trịnh Thu Dương từ chối nói: “Không cần đâu.”
Viên Thụy không buông tha: “Đừng khách sáo như vậy a, anh giúp tôi một việc tôi cũng phải cảm ơn anh mới đúng.”
Trịnh Thu Dương dừng bước, đáp: “Cậu đừng đi theo nữa được không? Tôi còn có việc đó.”
Viên Thụy lại nói: “Đã quá trưa rồi, việc gì cũng phải để ăn cơm rồi nói sau, tôi muốn mời anh thiệt mà…Hay là, gọi thêm Phương chủ biên tới nha?”
Trịnh Thu Dương hơi phiền, cố tình nói: “Để tôi nói thật với cậu đi, tôi có hẹn đi ăn với bồ nhí, cậu gọi cậu ta tới để bắt gian à?”
Viên Thụy: “…”
Trịnh Thu Dương nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cậu ta, không biết sao tâm tình lại tốt hẳn lên, đắc ý tiếp tục nói hươu nói vượn: “Cậu cũng nói là tôi có ơn với cậu, vậy cậu cũng có nghĩa vụ thay tôi giấu diếm chuyện yêu đương vụng trộm này nha, cậu mà dám nói cho cậu ta biết, thì cậu chính là ăn cháo đá bát.”
Biểu cảm Viên Thụy lập tức càng xoắn xuýt.
Trịnh Thu Dương lúc này cũng không thấy phiền, thấy chơi với cậu ta rất vui, chơi xấu nín cười nói: “Sao còn chưa chịu đi? Chẳng lẽ lần trước vừa thấy đã kết JJ lớn của tôi, cũng muốn thử xem đấy chứ?”
Hắn mới vừa nói xong, chỉ thấy Viên Thụy xoay đít bỏ chạy mất dép.
Hắn sửng sốt vài giây, ôm bụng đứng bên ven đường cười muốn lăn lộn.
Người có bụng dạ so với kim khâu còn muốn bé hơn là tổng biên lại càng nghẹn khí, nhưng ông ấy không phải xuất thân làm thời trang, thật sự mà đề cập đến vấn đề chuyên môn ổng cũng rất mơ hồ, sở trường của ổng là suốt ngày như hổ rình mồi mà nhìn chòng chọc vào mấy nhân viên trong ban biên tập thời trang với ba cái chuyện đỗ xanh hạt mè vụn vặt hỡi ơi khác.
Chiều ông ấy đi toilet, nhìn thấy trước quầy tiếp tân đặt một cái thùng xốp to chà bá, khó hiểu hỏi đó là cái gì, nữ tiếp tân sau quầy mới tới chưa được vài ngày, quẫn bách nói: “Là bàn của Phương chủ biên mua, chắc anh ấy điền sai địa chỉ, người giao hàng mới đưa đến đây, hai người nhân viên kia nói gì cũng không chịu nghe, thúc tôi ký nhận rồi đi luôn, tôi đang định gọi cho Phương chủ biên hỏi xem nên làm sao bây giờ……”
Tuy là Phương Sĩ Thanh không cẩn thận sơ xuất, nhưng năng lực xử lý của cô gái này lại không tốt, nếu lúc ấy cổ gọi Phương Sĩ Thanh đến, đưa thêm phí đưa hàng, chuyển thẳng về nhà hắn, có phải chuyện đã xong rồi không.
Cơ mà tổng biên lại không nghĩ vậy a, sao chịu thôi được, ổng như được tiêm máu gà kêu Phương Sĩ Thanh đến, thuyết giáo hắn một trận ngay trước quầy tiếp tân, cái gì mà đồ của cậu sao có thể đặt ở chỗ này, nếu có khách lạ tới chơi, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của tòa soạn chúng ta thế nào đây, cậu lớn như vậy rồi, mà sao ngay cả cái địa chỉ thôi cũng có thể ghi sai, thế này sao tôi dám giao việc quan trọng cho cậu làm….vân vân và mây mây ╮(╯_╰)╭
Quanh co lòng vòng một thôi một hồi, cuối cùng túm cái quần lại phải rập cho Phương Sĩ Thanh cái mác tuổi quá trẻ, làm việc không ổn thỏa, khiến ổng phải lo lắng.
Tổng biên năm nay đã hơn 40, có thể nhìn ra thời trẻ cũng là một người theo đảng phong lưu trong công ty, đáng tiếc năm đó như biết trước số mệnh đã định, lòng không có khát vọng năng lực cũng không đủ, nên khả năng cấp trên cũng hơi cố ý phái ông ta xuống làm tạp chí thời thượng, sự nghiệp không thuận lợi nên đúng là đang chờ về hưu, trong nhà lại có một bà vợ nổi tiếng sư tử hà đông.
Thế là ổng dần dần biến thành một ông chú tính tình biến thái lại thích lải nhải.
Phương Sĩ Thanh bị ổng bới lông tìm vết nhiều lần rồi, trong lòng cũng biết ổng đây là muốn tìm cách nhấn mạnh sự tồn tại của mình đây mà, nên mỗi lần đạp trúng lôi cũng chỉ nghe nghe, không phản bác, thậm chí rất ít khi đáp lại.
…
Hắn đã muốn mua một cái bàn từ sớm, trong nhà cũng có một cái của chủ nhà cung cấp cho, cơ mà vừa lùn lại vừa bé, đặt một cái laptop lên thôi cũng đủ chiếm hết diện tích, người nào giò quá dài ngồi xuống chân còn duỗi ra không nổi. Được cái con hàng Phương Sĩ Thanh một khi về nhà là vèo cái thành một tên quỷ lười biếng không xương, làm gì có thể nằm tuyệt đối không thèm ngồi, cô phụ bàn-kun tới giờ vẫn chưa được thi triển công dụng của nó.
Trước kia như vậy cũng không có gì phải quan tâm, mà giờ thì khác, mỗi lần Vương Tề muốn làm việc đều phải đặt mông lên sô pha-chan trong phòng khách, để laptop lên đùi, bộ dáng nghiêm túc xử lý công việc mặc dù rất bảnh trai, nhưng cứ luôn phải cúi đầu như vậy thì chắc chắn xương cổ sẽ rất khó chịu.
Phương Sĩ Thanh cũng lon ton ra khu thương mại xem bàn mấy lần, nhưng toàn quá lớn đặt trong nhà không được, hoặc kiểu quá xấu hắn lại không thích, cuối cùng vẫn là nhờ taobao đại thần vạn năng tuyển được một em, từ một nơi giàu tài nguyên thiên nhiên xa xôi chuyển qua. Bởi vì tối hôm đó trước khi ngủ phải chốt đơn hàng, hắn cũng quên sửa lại địa chỉ nhận, nên nhân viên mới chuyển phát thẳng đến tòa soạn cho hắn.
Đối phó ông chú tổng biên xong, hắn không khỏi hơi bị buồn bực, tiện tay chụp một tấm cho bàn-kun mới chia sẻ lên trang cá nhân, bỏ thêm cái icon mếu máo nói hôm nay mua cái bàn, chọc phải ông chú.
Sau khi đăng xong, hắn phải lên mạng tìm số phone mấy công ty chuyên vận chuyển, mới vừa bấm “Tìm”, Trịnh Thu Dương đã gọi tới, há mồm ra đã cười nhạo hắn: “Ha ha ha ha ha cái gì mà ông chú, người đàn ông của mày chứ gì? Chê mày quá thất bại?”
Phương Sĩ Thanh: “…”
Hắn kể sơ qua chuyện cái bàn, bảo: “Nhà đại thiết kế, mày lại rảnh quá không có việc gì làm phải không? Đúng lúc lại đây tìm mấy người chuyển bàn cho tao đi, tao đỡ phải tìm ông chú đó xin phép.”
Trịnh Thu Dương dừng một lát, nói: “Khỏi tìm công ty vận chuyển, bàn của mày cũng không lớn mấy, bên tao có người có xe luôn, chờ một lát tan tầm tao qua giúp mày dọn, thay vì trả phí, mày cứ mời tao ăn một bữa đi.”
Phương Sĩ Thanh: “Vậy cũng được, bàn này của tao là một thước hai, xe mày là gì, pick-up(1)sao?”
(1) Xe bán tải có khoang chở người như sedan và khoang chở hàng phía sau, trọng tải thường dưới 1 tấn như Ford Ranger, Isuzu D-Max, Mekong Premio…[xem]
…
Chiều tan tầm, Phương Sĩ Thanh thấy người với xe của Trịnh Thu Dương, mà há hốc mồm.
Không chỉ mình hắn, mà mọi người trong tòa soạn đều há hốc mồm, cả ông chú tổng biên cũng há hốc mồm, lại miễn cưỡng nhịn xuống được xúc động muốn dong dài.
Nhưng chỉ là dọn một cái bàn thôi mà, kêuxe võ trangđến làm cái lông gì!? ( ̄◇ ̄;)
Trịnh Thu Dương giải thích: “Này là xe vận chuyển trang sức bên tao, bảo an công ty, hai người này cũng là nhân viên bảo an, công ty 9 giờ mới ngưng hoạt động, bọn họ cũng rảnh rỗi, cứ tới đây giúp chút việc, cái bàn của mày đâu?”
Phương Sĩ Thanh còn đang đứng ngất ngư trong gió dẫn họ đi khiêng bàn xuống lầu để lên xe, sau đó nói địa chỉ, xe vận chuyển đi trước, hắn lại lên xe Trịnh Thu Dương chạy theo phía sau.
Đưa bàn vào cửa, hai người thanh niên đến hỗ trợ kia cũng không đứng lại lâu vội vàng trở về, Phương Sĩ Thanh hết sức áy náy, cảm giác người ta cả ngày toàn làm công việc quan trọng, lại bị Trịnh Thu Dương sai đến dọn bàn.
Trịnh Thu Dương lại chẳng mảy may thấy có vấn đề gì, tự nhiên như nhà mình mở tủ lạnh lấy nước giải khát, lại tùy tiện ngồi trên sô pha, vừa uống vừa soi mói nhà Phương Sĩ Thanh: “Trong nhà gọn gàng sạch sẽ như vậy, chắc chắn cũng chẳng phải mày làm đâu nhỉ? Mày vừa nhìn đã biết là một con hàng lôi thôi.”
Phương Sĩ Thanh đang bận gỡ thùng xốp, nói: “Mày mới lôi thôi ấy!”
Trịnh Thu Dương hắc hắc cười: “Tao đúng là lôi thôi mờ, mà tao thấy mày cũng chả thua gì tao đâu.”
Hai người ầm ĩ hai câu, Phương Sĩ Thanh nhận điện thoại, Vương Tề nói tối nay có việc về sẽ hơi muộn.
Phương Sĩ Thanh đáp: “Vâng, anh uống ít thôi… Bàn em mua cho anh giao tới rồi, nhìn cũng được lắm, mà hơi bị bẩn.”
Vương Tề nói: “Em đừng đụng, cứ để đó anh về lau. Bàn này đủ chắc không đấy?”
Phương Sĩ Thanh đáp: “Chắc cũng được, không phải gỗ thật, mà em thấy vậy đủ xài rồi.”
Bên kia Vương Tề cười khẽ một tiếng: “Chống rung tốt là được.” =))
Phương Sĩ Thanh: “…….Đồ lưu manh.”
Hắn cúp điện thoại, vừa quay đầu lại thấy Trịnh Thu Dương đang nhìn mình, lắc đầu thở dài thườn thượt: “Aiz, ra dáng vợ hiền kiểu này, ai nhìn mà chả biết trong nhà này ai làm chủ.”
Phương Sĩ Thanh đáp: “Dĩ nhiên là tao! Phòng là tao thuê, tiền điện nước là tao trả, vật dụng trong nhà cũng đều là tao mua, còn có……”
“Được rồi được rồi, ngậm mỏ lại,” Trịnh Thu Dương chê cười nói, “Người ta toàn là được đàn ông cung phụng, mày lại ngược đời, bỏ tiền bao dưỡng đàn ông, đã vậy còn rất đắc ý nữa chứ.”
Phương Sĩ Thanh cũng không lau bàn, đi qua đạp hắn ta một cước, nói: “Đi! Đi ăn lẩu! Bữa nay cho mày ăn lẩu cay!”
Không ăn cay Trịnh Thu Dương cười nói: “Không quan tâm ăn lẩu gì hết, mà ăn cái đó có hai đứa thì đâu thú vị, lại không náo nhiệt, thôi đổi cái khác đi.”
Phương Sĩ Thanh nói: “Vậy gọi thêm vếu đại đại đương nhiệm của mày cũng được.”
“Đừng nói nữa, tao còn chưa hồi phục lại từ bóng ma thất tình đây…” Trịnh Thu Dương khổ đại cừu thâm nói, “Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến(2)?”
(2) Tức: “Đời người nếu cứ mãi như lần đầu gặp gỡ, vậy thì đâu có gì phải phiền muộn?
Đây là hai câu thơ trong bài “Mộc lan hoa lệnh – nghĩ cổ quyết tuyệt từ giản hữu” (Mộc lan hoa lệnh – theo ý thơ quyết dứt tình xưa gửi bạn) của nhà thơ nổi tiếng Nạp Lan Tính Đức thời nhà Thanh, ý nói “sự vật, sự việc kết quả thường không tốt đẹp giống như trong tưởng tượng lúc ban đầu của con người, trong quá trình phát triển thường sẽ có sự thay đổi, không tốt đẹp như lúc mới quen. Câu thơ “Hà sự tây phong bi họa phiến” còn liên quan đến một điển cố. Ban Tiệp Dư là Đế phi Hán thành, bị hai chị em Triệu Phi Yến và Triệu Hợp Đức vu oan nên bị Hán Thành Đế đày ra cung Thường Tín hầu hạ Hoàng thái hậu, vì quá đau buồn nên đã viết ra “ Oán ca hành”.
Phương Sĩ Thanh: “…Mày làm như sắp chết đến nơi vậy, cứ làm da gà tao rụng đầy đất rồi đây này.”
Trịnh Thu Dương nói: “Vừa nhìn mày đã biết là chưa thất tình bao giờ, thì sao hiểu được tâm tình của tao.”
Trước kia Phương Sĩ Thanh đã trải qua hai lần yêu đương, mỗi lần đó đều không có cảm giác yêu, mỗi lần chia tay cũng không biết thất tình là gì, thật cũng không tính là bị thất tình.
Hắn nghe Trịnh Thu Dương vừa nói vậy, lại nhớ tới một người, thuận miệng nói: “Mấy ngày trước còn có người nói với tao toàn bị thất tình, tao thấy người ta cũng đâu diễn sâu như mày, rất bình tĩnh thản nhiên luôn.”
Trịnh Thu Dương nói: “Người kia cũng quá tùy tiện đi, sao giống tao được, tao là chân thành nha, tao còn thật tâm muốn làm anh rể mày cơ.”
Phương Sĩ Thanh khinh bỉ: “Mày còn mặt mũi nói người khác tùy tiện? Có thể tìm ra chỗ nào tùy tiện hơn nổi mày?”
Trịnh Thu Dương danh chính ngôn thuận nói: “Tao chỉ là thân thể tùy tiện thôi, chứ tâm hồn không tùy tiện đâu!”
Phương Sĩ Thanh: “…Mày quản cho tốt cái ‘tiện thể’ của mày đi đã.”
Cuối cùng hai người cũng không đi ăn lẩu, dạ dày Phương Sĩ Thanh vẫn chưa tốt, căn bản là không thể ăn cay, cũng không thể uống rượu, chỉ có thể ăn một bữa cơm đàng hoàng.
…
Bước ra khỏi quán, Phương Sĩ Thanh liền gọi cho Vương Tề hỏi anh về nhà chưa, vừa nghe đang trên đường về, chỉ thấy sắc liền quên bạn lập tức vứt bay Trịnh Thu Dương về nhà.
Bị bạn tốt vứt bỏ Trịnh Thu Dương buồn bực hết sức.
Kỳ thật hắn cũng không nói ngoa, lần này bị chuyện Phương Minh Dư đả kích, đến giờ vẫn còn chưa có tinh thần quay lại tái chiến giang hồ, ai nói yêu đơn phương là không thể thất tình, hơn nữa giống loại đàn ông chỉ có “Tâm hồn rất không tùy tiện” như hắn, thật sự rất thương tâm a.
Ngâm trong quán bar trong chốc lát, câu được câu chăng đùa giỡn với hai em gái ngồi bên cạnh, trong đó có một em rõ ràng hơi có ý tứ với hắn, nhưng hắn lại không có hứng thú, đùa chơi ở đây còn được, chứ chẳng có tâm tình mang ra ngoài.
Cô gái ám chỉ hắn nhiều lần mà hắn cũng không tiếp nhận, lia mắt nhìn xung quanh, muốn tìm người quen để mượn cơ hội thoát thân, nhìn một vòng, mới nhìn thấy cách hắn không xa có một người một mình ngồi đó cũng xem như quen biết Viên Thụy.
Sau cái lần Viên Thụy xuất hiện trong show thực tế kia cũng xem như có chút tiếng tăm, miễn cưỡng còn có thể leo lên 3 4 hạng, đi chơi quán bar cũng không công khai được nữa, phải đeo kính đen ngụy trang.
Trịnh Thu Dương là một tên rất hay quên mặt, ngoại trừ những người có ngoại hình đặc biệt nổi bật như chị em họ Phương, hắn có thể chắc chắn nhớ kỹ ra, còn mấy người chỉ gặp qua vài lần, một hai ngày sau đã quên sạch bách.
Nhưng Trịnh Thu Dương còn nhớ rất rõ Viên Thụy, trừ ấn tượng lần đầu Viên Thụy khen Dương nhị lớn ra, thật sự hắn đời này vẫn chưa thấy ai ngốc qua nổi Viên Thụy.
Còn lần gặp ở sân bowling, Viên Thụy bị tên thùng phi quấy rối, Trịnh Thu Dương vốn là muốn giả bộ không thấy gì hết bỏ đi, xui sao bị Viên Thụy gọi lại mới bất đắc dĩ quay lại chào hỏi một chút, thùng phi kia thấy có người ở đây, biết cũng không làm gì được, tức rung mỡ bỏ đi.
Viên Thụy chân thành tha thiết muốn cảm ơn hắn, nói: “Đó là người của tổ biên đạo chương trình, vì kỳ tiếp theo phải làm nhiệm vụ ném bowling, mà trước kia tôi chưa từng chơi cái này, nãy anh ta tự nhận mình chơi rất giỏi, có thể dạy trước cho tôi, ai biết anh ta là người như thế chứ, tôi nhất định phải khiếu nại anh ta với tổ đạo diễn.”
Trịnh Thu Dương cạn lời, nhịn không được nói: “Cậu xem cậu là đàn ông, mà mệt mình đi tố cáo loại chuyện này có tác dụng sao? Vừa rồi nện gã một trận có phải hay hơn không.”
Viên Thụy chớp chớp mắt nói: “Đánh người là không đúng a.”
Trịnh Thu Dương: “…”
Hắn ta xoay người bước đi, Viên Thụy lại đi theo, nói: “Cám ơn anh nha, để tôi mời anh một bữa đi.”
Trịnh Thu Dương từ chối nói: “Không cần đâu.”
Viên Thụy không buông tha: “Đừng khách sáo như vậy a, anh giúp tôi một việc tôi cũng phải cảm ơn anh mới đúng.”
Trịnh Thu Dương dừng bước, đáp: “Cậu đừng đi theo nữa được không? Tôi còn có việc đó.”
Viên Thụy lại nói: “Đã quá trưa rồi, việc gì cũng phải để ăn cơm rồi nói sau, tôi muốn mời anh thiệt mà…Hay là, gọi thêm Phương chủ biên tới nha?”
Trịnh Thu Dương hơi phiền, cố tình nói: “Để tôi nói thật với cậu đi, tôi có hẹn đi ăn với bồ nhí, cậu gọi cậu ta tới để bắt gian à?”
Viên Thụy: “…”
Trịnh Thu Dương nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cậu ta, không biết sao tâm tình lại tốt hẳn lên, đắc ý tiếp tục nói hươu nói vượn: “Cậu cũng nói là tôi có ơn với cậu, vậy cậu cũng có nghĩa vụ thay tôi giấu diếm chuyện yêu đương vụng trộm này nha, cậu mà dám nói cho cậu ta biết, thì cậu chính là ăn cháo đá bát.”
Biểu cảm Viên Thụy lập tức càng xoắn xuýt.
Trịnh Thu Dương lúc này cũng không thấy phiền, thấy chơi với cậu ta rất vui, chơi xấu nín cười nói: “Sao còn chưa chịu đi? Chẳng lẽ lần trước vừa thấy đã kết JJ lớn của tôi, cũng muốn thử xem đấy chứ?”
Hắn mới vừa nói xong, chỉ thấy Viên Thụy xoay đít bỏ chạy mất dép.
Hắn sửng sốt vài giây, ôm bụng đứng bên ven đường cười muốn lăn lộn.
Danh sách chương