Kì nghỉ hè đầu tiên của năm nhất sơ trung vừa đến thì Khang Kế cũng bắt đầu nổi điên. Buổi sáng phụ mẹ bán cá. Buổi chiều chơi bóng rổ một lát. Toàn bộ thời gian còn lại đều là ở suốt trong phòng không ra, làm hại mẹ Khang nghĩ con nhà mình đột nhiên sinh bệnh, thân thiết hỏi rồi lại hỏi. Đứa con bình thường mê hồ nháo lần này đặc biệt thận trọng, cái gì cũng hỏi không được. Mãi cho đến một ngày, khi mẹ Khang quét dọn vệ sinh, nhìn thấy trong phòng con một bước một bước tất cả đều là giấy chép bài, không khỏi cảm thán, con rốt cuộc khôn lớn, lo học hành, còn vì tự nhiên chăm học mà thẹn thùng như vậy.
Kỳ thật mẹ Khang đáng thương toàn bộ đoán sai. Khang Kế là có chép sách, nhưng cũng chẳng phải vì học tập, mà là điên cuồng tập viết tay trái. Làm tất cả những điều này đều là để viết ra một phong thư tình mà người khác không thể nhận ra bút tích.
Một ngày trước khai giảng thư tình đã viết xong xuôi, cả một trang đầy chữ, dùng giấy viết thư hoa mĩ có mùi hương của em gái Khang Hồng nhà mình. Trên phong thư viết ba chữ lớn: Gửi Thiệu Chuẩn.
Ngày đầu khai giảng, Khang Kế dậy thật sớm, với ai cũng chưa nói, cưỡi xe đạp tàn tạ của ba Khang ra cửa. Khang gia cách Thiệu gia cũng không xa, chỉ một con phố. Chẳng qua con phố này chính là phân cách tuyến của giới bần phú ở thị trấn nhỏ.
Phố tây này đây, Khang gia chính là đại biểu cho tầng lớp “tóc húi cua”, nhiều là kiến trúc chẳng theo trật tự, không nói thấp bé ẩm ướt, chỉ là hiệu quả cách âm không cao làm cho Khang Kế đã sớm biết những chuyện không nên biết mà thôi. Tỷ như A Hoa nhà cách vách cùng ông chồng mặt đen của hắn mỗi ngày mấy giờ “ám muội”, có thể “ám muội” bao nhiêu lâu, đều bị “nhất tường chi cách” Khang Kế ghi tạc chặt chẽ trong lòng.
Phố đông này đây, Thiệu gia đại biểu cho những người có tiền có quyền làm quan, người người tường trắng ngói đen, nhà nhà đều có một cái vườn lớn. Nhà Thiệu Chuẩn ở cuối phía đông khu phố đông, u tĩnh cao quý, dường như tách biệt, bình thường rất ít khi có người.
Sáng sớm Khang Kế tránh thoát tầm mắt mọi người, đem thư tình đến đặt trong hòm thư Thiệu gia, núp vào rừng cây nhỏ bên cạnh đó âm thầm chờ đợi. Khang Kế đã quan sát rất nhiều lần, biết mỗi lần đều là Thiệu Chuẩn tới lấy thư, mới định ra thượng sách này.
Chờ đợi làm cho người ta nóng lòng, thời gian rảnh rỗi cũng tự trở nên dài lâu. Khang Kế chờ a chờ a, mới phát hiện, chính mình thật sự tới quá sớm, bụng đã đói rầm rì kêu, khu vực này trừ bỏ con chim nhỏ còn không có cái sinh vật còn sống nào rời giường.
Khang Kế vốn chính là một đứa nhỏ không kiên nhẫn, chờ mới có vài chút đã ngủ, tỉnh lại liền vội vàng chạy nhanh đến hòm thư phía trước nhìn, thư còn đây. Như vậy tuần hoàn ba lượt, đến lần thứ ba, Khang Kế vừa mở ra hòm thư nhìn thấy thư hãy còn, đang chuẩn bị thở dài, chợt nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai.
“Khang Kế? Cậu làm gì xem hộp thư nhà tôi?” Giọng nói lạnh lùng của Thiệu Chuẩn làm cho Khang Kế rùng mình một cái.
“Mình, mình, mình… ” Mình nửa ngày, Khang Kế cũng tìm không thấy một cái cớ nào tốt, mặt đã đến độ đỏ bừng, vụng trộm giương mắt liếc Thiệu Chuẩn đang đứng dưới ánh nắng một cái, thiếu niên mảnh khảnh thanh tú mặc áo sơmi trắng, bị nắng sớm chiếu thành màu vàng. Khang Kế cơ hồ không mở mắt ra được, tim “thình thịch thình thịch” nhảy loạn, trong đại não tất cả cơ hồ đều là một màu phấn hồng, làm sao có thể nói ra cái gì đây? “Tính trộm thư nhà tôi?!” Thiệu Chuẩn nghĩ tới khả năng này, nhíu mày.
“Không, không, không!” Khang Kế bị thái độ chán ghét ấy làm cho đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng xua tay, thần chí trở về, cũng sẽ suy nghĩ, thuận miệng nói: “Mình, mình vừa rồi nhìn thấy một nữ sinh ném cái gì đó vào hộp thư nhà cậu, bỗng dưng tò mò, mới tới nhìn xem.” Lời nói dối càng nói càng xuôi, Khang Kế có chút đắc ý, rốt cục dám ngẩng đầu thừa dịp Thiệu Chuẩn quay đầu xem hòm thư nhà mình, đường hoàng nhìn sườn mặt Thiệu Chuẩn.
Thiệu Chuẩn quả nhiên nhìn thấy một phong không cần mở ra cũng đủ biết là thư tình trong hòm thư. Thiệu Chuẩn lúc này vẫn là một thiếu niên ở độ tuổi mới biết yêu, cũng không có học được thói quen khinh bỉ thư tình như các hoa hoa công tử. Cầm lấy thư tình có mùi hương thoang thoảng, Thiệu Chuẩn tim rạo rực, quay đầu nhìn thoáng qua Khang Kế đang ngây ngốc nhìn mình, hơi chút lúng túng, theo bản năng nghiêm mặt lên, nói: ” Cậu còn không về nhà đi? Sáng sớm ở chỗ này lắc cái gì lắc?”
“Thư kia…” nhớ hãy mở ra xem nha. Nửa câu sau bị bế ở cổ họng, chưa nói ra, đã nhìn thấy Thiệu Chuẩn mặt đỏ rồi, trên mặt còn có tức giận, Khang Kế không đợi Thiệu Chuẩn nói thêm cái gì, liền nhanh như chớp chạy đến rừng cây nhỏ, nâng xe đạp dậy, chạy như điên mà đi.
Thiệu Chuẩn lén lút giấu phong thư tình kia ở trong ngực, vào phòng. Im lặng ăn bữa sáng, lại im lặng lên lầu, vào phòng, đóng cửa, chuyện đầu tiên chính là lấy lá thư giấu trong áo ra, kìm lại con tim đập như điên, mặt lại vụng trộm đỏ.
Lật qua lật lại phong thư nhìn mấy lần, màu xanh lam nhạt, rất thanh lịch. Trên phong thư chỉ có ba chữ: Gửi Thiệu Chuẩn. Tuyệt không có địa chỉ nhà mình, cũng không có địa chỉ người gửi. Cầm dao rọc giấy cắt bì thư ra, thư chỉ có một tờ, chữ viết hơi là lạ, nhưng nhìn ra được rất dùng sức, điểm này làm cho Thiệu Chuẩn thực cảm động. Phong thư nhờ điểm ấy làm cho người ta cảm động, bởi vì nội dung, Thiệu Chuẩn đọc thật sự rất muốn cười.
“Thiệu Chuẩn đồng học,
Xin chào!
Mình rất dưỡng mộ câu. Thật lâu.”
Dưỡng mộ? Ngưỡng mộ? Thiệu Chuẩn đọc đến câu đầu tiên đã rất muốn cười. Lỗi chính tả không nói, thế nhưng còn văn vẻ dùng từ ngưỡng mộ, người viết thư này rốt cuộc có biết cái gì kêu ngưỡng mộ hay không còn khiến cho người ta có chút hoài nghi nữa là.
Tiếp tục nhìn xuống dưới: “Cậu lớn lên thật là giống hoa Dã Khương, không biết cậu từng thấy hoa Dã Khương hay chưa, phía sau núi có một khoảng mọc tràn, hoa trắng nõn, rất đẹp. Có thể cứ thế nhìn cứ thế nhìn, nhìn cậu một ngày cũng không chán.”
Hoa Dã Khương? Thiệu Chuẩn thực sự là chưa từng chú ý các loại hoa có cái gì khác nhau. Có lẽ hôm nay có thể đi hỏi một chút. Có điều, hình dung một nam sinh diện mạo giống như hoa, cũng chẳng phải điều gì làm cho người ta vui vẻ đi? Hơn nữa bởi vì diện mạo như hoa Dã Khương… mà bị “dưỡng mộ”, đối với Thiệu Chuẩn mà nói cũng là chuyện làm cho người ta cảm giác là lạ.
“Mình muốn kết bạn với cậu, nhưng là, cậu vẫn không cười, mình cũng không dám nói chuyện với cậu. Hơn nữa thầy cô, đồng học, còn có ba mình, mẹ mình, nhất định đều cảm thấy mình không nên nói chuyện với cậu. Cho nên, mình có thể vẫn viết thư cho cậu sao? Thiệu Chuẩn, Thiệu Chuẩn, Thiệu Chuẩn, mình thật sự rất dưỡng mộ cậu, cậu đồng ý với mình đi. Đương nhiên, nếu như cậu không đồng ý, cũng không có tác dụng gì, mình vẫn sẽ viết. Cậu đừng sợ, mình sẽ bảo vệ cậu. Kí tên: Người dưỡng mộ cậu”
Thiệu Chuẩn nhíu mày xem hết một đoạn này, nửa ngày cũng không nghĩ được gì. Không dám tưởng tượng có nữ sinh nào sẽ nói lời như vậy. Khẩu khí còn có chút vô lại, tuy rằng cũng không khiến người thấy ghét, nhưng thật sự không giống như nữ sinh. Chính mình trừ bỏ lớn lên trắng trẻo chút, thế nào thoạt nhìn cần người bảo hộ? Chẳng qua, có người đối tốt với mình như vậy, sẵn lòng bảo vệ mình, vô luận như thế nào, Thiệu Chuẩn vẫn là cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào.
Thiệu Chuẩn đem thư giấu trong đại từ điển, lại cảm thấy không an toàn, lại lấy ra, lại đem tới ngăn kéo, vẫn là không an toàn. Tới tới lui lui để vài chỗ, Thiệu Chuẩn vẫn là không biết nên đem “lá thư tình đầu tiên mà đời này nhận được” nọ đặt ở chỗ nào mới sẽ không bị ma ma “hỏa nhãn kim tinh” phát hiện.
Thiệu Chuẩn đứng giữa phòng tròn 15 phút đồng hồ, mới nghĩ ra. Để thư trong cái rương sách cũ mà ma ma hay cất sách cũ của mình nhất, chẳng có ai lục đâu. Lại nghĩ đến “Tiểu Dưỡng” của mình về sau vẫn có thể viết, vậy dọn một cái rương rỗng chuyên môn cất thư, có vẻ thích hợp.
Nửa giờ sau, Thiệu Chuẩn một thân mồ hôi, cười tủm tỉm nhìn nhìn kiệt tác của mình, đứng dậy đi tắm rửa. Khai giảng rồi, ngày đầu tiên có kinh hỉ như vậy, thật sự là bắt đầu không tệ đâu.
Kỳ thật mẹ Khang đáng thương toàn bộ đoán sai. Khang Kế là có chép sách, nhưng cũng chẳng phải vì học tập, mà là điên cuồng tập viết tay trái. Làm tất cả những điều này đều là để viết ra một phong thư tình mà người khác không thể nhận ra bút tích.
Một ngày trước khai giảng thư tình đã viết xong xuôi, cả một trang đầy chữ, dùng giấy viết thư hoa mĩ có mùi hương của em gái Khang Hồng nhà mình. Trên phong thư viết ba chữ lớn: Gửi Thiệu Chuẩn.
Ngày đầu khai giảng, Khang Kế dậy thật sớm, với ai cũng chưa nói, cưỡi xe đạp tàn tạ của ba Khang ra cửa. Khang gia cách Thiệu gia cũng không xa, chỉ một con phố. Chẳng qua con phố này chính là phân cách tuyến của giới bần phú ở thị trấn nhỏ.
Phố tây này đây, Khang gia chính là đại biểu cho tầng lớp “tóc húi cua”, nhiều là kiến trúc chẳng theo trật tự, không nói thấp bé ẩm ướt, chỉ là hiệu quả cách âm không cao làm cho Khang Kế đã sớm biết những chuyện không nên biết mà thôi. Tỷ như A Hoa nhà cách vách cùng ông chồng mặt đen của hắn mỗi ngày mấy giờ “ám muội”, có thể “ám muội” bao nhiêu lâu, đều bị “nhất tường chi cách” Khang Kế ghi tạc chặt chẽ trong lòng.
Phố đông này đây, Thiệu gia đại biểu cho những người có tiền có quyền làm quan, người người tường trắng ngói đen, nhà nhà đều có một cái vườn lớn. Nhà Thiệu Chuẩn ở cuối phía đông khu phố đông, u tĩnh cao quý, dường như tách biệt, bình thường rất ít khi có người.
Sáng sớm Khang Kế tránh thoát tầm mắt mọi người, đem thư tình đến đặt trong hòm thư Thiệu gia, núp vào rừng cây nhỏ bên cạnh đó âm thầm chờ đợi. Khang Kế đã quan sát rất nhiều lần, biết mỗi lần đều là Thiệu Chuẩn tới lấy thư, mới định ra thượng sách này.
Chờ đợi làm cho người ta nóng lòng, thời gian rảnh rỗi cũng tự trở nên dài lâu. Khang Kế chờ a chờ a, mới phát hiện, chính mình thật sự tới quá sớm, bụng đã đói rầm rì kêu, khu vực này trừ bỏ con chim nhỏ còn không có cái sinh vật còn sống nào rời giường.
Khang Kế vốn chính là một đứa nhỏ không kiên nhẫn, chờ mới có vài chút đã ngủ, tỉnh lại liền vội vàng chạy nhanh đến hòm thư phía trước nhìn, thư còn đây. Như vậy tuần hoàn ba lượt, đến lần thứ ba, Khang Kế vừa mở ra hòm thư nhìn thấy thư hãy còn, đang chuẩn bị thở dài, chợt nghe thấy một giọng nói vang lên bên tai.
“Khang Kế? Cậu làm gì xem hộp thư nhà tôi?” Giọng nói lạnh lùng của Thiệu Chuẩn làm cho Khang Kế rùng mình một cái.
“Mình, mình, mình… ” Mình nửa ngày, Khang Kế cũng tìm không thấy một cái cớ nào tốt, mặt đã đến độ đỏ bừng, vụng trộm giương mắt liếc Thiệu Chuẩn đang đứng dưới ánh nắng một cái, thiếu niên mảnh khảnh thanh tú mặc áo sơmi trắng, bị nắng sớm chiếu thành màu vàng. Khang Kế cơ hồ không mở mắt ra được, tim “thình thịch thình thịch” nhảy loạn, trong đại não tất cả cơ hồ đều là một màu phấn hồng, làm sao có thể nói ra cái gì đây? “Tính trộm thư nhà tôi?!” Thiệu Chuẩn nghĩ tới khả năng này, nhíu mày.
“Không, không, không!” Khang Kế bị thái độ chán ghét ấy làm cho đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng xua tay, thần chí trở về, cũng sẽ suy nghĩ, thuận miệng nói: “Mình, mình vừa rồi nhìn thấy một nữ sinh ném cái gì đó vào hộp thư nhà cậu, bỗng dưng tò mò, mới tới nhìn xem.” Lời nói dối càng nói càng xuôi, Khang Kế có chút đắc ý, rốt cục dám ngẩng đầu thừa dịp Thiệu Chuẩn quay đầu xem hòm thư nhà mình, đường hoàng nhìn sườn mặt Thiệu Chuẩn.
Thiệu Chuẩn quả nhiên nhìn thấy một phong không cần mở ra cũng đủ biết là thư tình trong hòm thư. Thiệu Chuẩn lúc này vẫn là một thiếu niên ở độ tuổi mới biết yêu, cũng không có học được thói quen khinh bỉ thư tình như các hoa hoa công tử. Cầm lấy thư tình có mùi hương thoang thoảng, Thiệu Chuẩn tim rạo rực, quay đầu nhìn thoáng qua Khang Kế đang ngây ngốc nhìn mình, hơi chút lúng túng, theo bản năng nghiêm mặt lên, nói: ” Cậu còn không về nhà đi? Sáng sớm ở chỗ này lắc cái gì lắc?”
“Thư kia…” nhớ hãy mở ra xem nha. Nửa câu sau bị bế ở cổ họng, chưa nói ra, đã nhìn thấy Thiệu Chuẩn mặt đỏ rồi, trên mặt còn có tức giận, Khang Kế không đợi Thiệu Chuẩn nói thêm cái gì, liền nhanh như chớp chạy đến rừng cây nhỏ, nâng xe đạp dậy, chạy như điên mà đi.
Thiệu Chuẩn lén lút giấu phong thư tình kia ở trong ngực, vào phòng. Im lặng ăn bữa sáng, lại im lặng lên lầu, vào phòng, đóng cửa, chuyện đầu tiên chính là lấy lá thư giấu trong áo ra, kìm lại con tim đập như điên, mặt lại vụng trộm đỏ.
Lật qua lật lại phong thư nhìn mấy lần, màu xanh lam nhạt, rất thanh lịch. Trên phong thư chỉ có ba chữ: Gửi Thiệu Chuẩn. Tuyệt không có địa chỉ nhà mình, cũng không có địa chỉ người gửi. Cầm dao rọc giấy cắt bì thư ra, thư chỉ có một tờ, chữ viết hơi là lạ, nhưng nhìn ra được rất dùng sức, điểm này làm cho Thiệu Chuẩn thực cảm động. Phong thư nhờ điểm ấy làm cho người ta cảm động, bởi vì nội dung, Thiệu Chuẩn đọc thật sự rất muốn cười.
“Thiệu Chuẩn đồng học,
Xin chào!
Mình rất dưỡng mộ câu. Thật lâu.”
Dưỡng mộ? Ngưỡng mộ? Thiệu Chuẩn đọc đến câu đầu tiên đã rất muốn cười. Lỗi chính tả không nói, thế nhưng còn văn vẻ dùng từ ngưỡng mộ, người viết thư này rốt cuộc có biết cái gì kêu ngưỡng mộ hay không còn khiến cho người ta có chút hoài nghi nữa là.
Tiếp tục nhìn xuống dưới: “Cậu lớn lên thật là giống hoa Dã Khương, không biết cậu từng thấy hoa Dã Khương hay chưa, phía sau núi có một khoảng mọc tràn, hoa trắng nõn, rất đẹp. Có thể cứ thế nhìn cứ thế nhìn, nhìn cậu một ngày cũng không chán.”
Hoa Dã Khương? Thiệu Chuẩn thực sự là chưa từng chú ý các loại hoa có cái gì khác nhau. Có lẽ hôm nay có thể đi hỏi một chút. Có điều, hình dung một nam sinh diện mạo giống như hoa, cũng chẳng phải điều gì làm cho người ta vui vẻ đi? Hơn nữa bởi vì diện mạo như hoa Dã Khương… mà bị “dưỡng mộ”, đối với Thiệu Chuẩn mà nói cũng là chuyện làm cho người ta cảm giác là lạ.
“Mình muốn kết bạn với cậu, nhưng là, cậu vẫn không cười, mình cũng không dám nói chuyện với cậu. Hơn nữa thầy cô, đồng học, còn có ba mình, mẹ mình, nhất định đều cảm thấy mình không nên nói chuyện với cậu. Cho nên, mình có thể vẫn viết thư cho cậu sao? Thiệu Chuẩn, Thiệu Chuẩn, Thiệu Chuẩn, mình thật sự rất dưỡng mộ cậu, cậu đồng ý với mình đi. Đương nhiên, nếu như cậu không đồng ý, cũng không có tác dụng gì, mình vẫn sẽ viết. Cậu đừng sợ, mình sẽ bảo vệ cậu. Kí tên: Người dưỡng mộ cậu”
Thiệu Chuẩn nhíu mày xem hết một đoạn này, nửa ngày cũng không nghĩ được gì. Không dám tưởng tượng có nữ sinh nào sẽ nói lời như vậy. Khẩu khí còn có chút vô lại, tuy rằng cũng không khiến người thấy ghét, nhưng thật sự không giống như nữ sinh. Chính mình trừ bỏ lớn lên trắng trẻo chút, thế nào thoạt nhìn cần người bảo hộ? Chẳng qua, có người đối tốt với mình như vậy, sẵn lòng bảo vệ mình, vô luận như thế nào, Thiệu Chuẩn vẫn là cảm thấy trong lòng có chút ngọt ngào.
Thiệu Chuẩn đem thư giấu trong đại từ điển, lại cảm thấy không an toàn, lại lấy ra, lại đem tới ngăn kéo, vẫn là không an toàn. Tới tới lui lui để vài chỗ, Thiệu Chuẩn vẫn là không biết nên đem “lá thư tình đầu tiên mà đời này nhận được” nọ đặt ở chỗ nào mới sẽ không bị ma ma “hỏa nhãn kim tinh” phát hiện.
Thiệu Chuẩn đứng giữa phòng tròn 15 phút đồng hồ, mới nghĩ ra. Để thư trong cái rương sách cũ mà ma ma hay cất sách cũ của mình nhất, chẳng có ai lục đâu. Lại nghĩ đến “Tiểu Dưỡng” của mình về sau vẫn có thể viết, vậy dọn một cái rương rỗng chuyên môn cất thư, có vẻ thích hợp.
Nửa giờ sau, Thiệu Chuẩn một thân mồ hôi, cười tủm tỉm nhìn nhìn kiệt tác của mình, đứng dậy đi tắm rửa. Khai giảng rồi, ngày đầu tiên có kinh hỉ như vậy, thật sự là bắt đầu không tệ đâu.
Danh sách chương