Nếu bây giờ Băng Thần đua tốc độ với bọn hắn thì chết chắc, ký ức của hắn ta khi đọc qua cánh rừng nơi đây hiện ra trước mắt. Băng Thần nhớ không lầm thì cánh rừng này là khoảng trống lớn thứ hai của Vân Vũ Tinh chỉ sau một vùng biển.

Bách Vân Lâm là đại sơn lâm lớn nhất của Vân Vũ Tinh, diện tích mười vạn dặm nhưng chỉ có bốn cái thành trì nằm rải rác trên đường tới Vân Vũ Phái. Chính vì thế dù đã chạy xa như thế nhưng Băng Thần cần gần hai vạn dặm để đi tới thành trì tiếp theo.

Có điều Bách Vân Lâm cũng có vài thứ đặc biệt để Băng Thần có thể vận dụng để chạy trốn ví dụ như luật ngầm của sơn lâm. Thực ra không phải Vân Vũ Phái và triều đình Vân Vũ Tinh không muốn xây thêm thành trì mà là không thể.

Nếu Vân Vũ Phái đứng thứ bốn trong Thập Vũ Phái thì Bách Vân Lâm lại là đệ nhất hung địa của toàn bộ trung cấp thế giới. Thực lực của yêu thú bên trong hung địa không thua bất cứ thế lực nào trong Thập Vũ Phái, thậm chí ngang hàng với Thuận Vũ Môn.

Cái làm Vân Vũ Phái có thể an ổn trên Vân Vũ Tinh chỉ bởi quan hệ giao kèo năm xưa khi bọn họ còn đang ở đỉnh cao. Khi ấy tổ tiên của Vân Vũ Phái đã giúp đỡ bá chủ Bách Vân Lâm một chuyện gì đó rất lớn khiến cho nơi đây không còn là cấm địa.

Nhân loại có thể di chuyển trên không trung cách mặt đất khoảng mười dặm thì không có bất cứ vấn đề nào. Thế nhưng nếu hạ độ cao xuống thì sinh tử tự chịu, yêu thú có thể tấn công bất cứ lúc nào, thế nên ở chỗ này thì chỉ có phi hành thôi.

Tuy Hàn Băng Tuyệt Địa nơi trú ngụ của Hàn Băng Thần Điểu sắp vượt qua Bạch Vân Lâm nhưng độ đa dạng chủng loài thì vẫn thua xa. Băng Thần quét qua khu vực dưới chân mình một lần sau đó phong ấn nguyên khi, phong ấn lục giác thả mình xuống dưới.

Độ cao cũng chỉ còn hai dặm thế nên hắn ta cảm giác không đáng lo, huống gì ở phía dưới còn là một cái hồ nên chắc không sao. Phong hết cả tu vi lẫn lục giác thì Băng Thần không khác gì khúc gỗ cả, đám người kia muốn tìm thì trừ khi nhìn thấy tận mắt.

Thần thức đã vô dụng chỉ dùng mặt thì che mắt bọn họ thì hắn tin mình có thể thoát được, còn mệnh hắn thì để ông trời bảo kê. Bao nhiêu năm nay Băng Thần vẫn vô cùng may mắn, nên hắn ta không tin mình có thể chết nhảm khi rơi từ trên cao xuống.

Chỉ có hai dặm lại còn giống như khúc gỗ thì nếu có yêu thú để ý thì quả thật là xui xẻo tận mạng rồi chứ không phải dạng vừa. Nửa tiếng sau hắn ta mở phong ấn lục giác ra thì cảm giác xung quanh tối đen như mực.

Cả người không có nguyên khí bảo vệ trở lên lạnh buốt, có thể làm cho Siêu Phàm thể chất lạnh người được thì chỗ này đã đạt độ lạnh khó tưởng. Một tia sáng cũng không lọt tới chứng tỏ ít nhất đã phải mười ngàn mét chứ không thể ít hơn.

“Vụt”

Có rất nhiều thứ đang chuyển động xung quanh hắn ta nhưng chúng không hề tấn công Băng Thần. Thế nhưng có một luồng uy áp cực kỳ khủng khiếp đang kéo tới thật nhanh, dòng nước dũng động khiến thân thể của hắn trôi theo.

Băng Thần mở ra thần thức của mình miệng thở ra một ngụm bọt khí từ từ trôi nổi lên phía trên. Thần thức của hắn ta chậm rãi bám theo tiếp đó lan rộng ra khắp xung quanh, hắn muốn biết trước mặt mình là ai.

“Nhân loại”

Hóa ra nằm dưới mặt nước này là một lão giả, từ huyết mạch của hắn toát ra mùi vị quen thuộc. Băng Thần khống chế lại thân thể của mình để có thể lặn xuống một chút để đối mặt với vị lão giả kia, người này chắc chắn có quan hệ với Đế Thiên Lan.

Hắc Long Tộc mỗi một nhanh đều có một loại thiên phú khác nhau, ví dụ như Đế Thiên Lan có khả năng đột phá không gian. Loại năng lực này không thể nào trùng lặp, quanh lão giả kia không gian thuộc tính dũng động, lại thêm mùi vị của huyết mạch.

Băng Thần còn rất nhiều lý do để khẳng định vị này có liên quan đến Đế Thiên Lan, bất kể thế nào cũng phải tìm hiểu cho bằng được.

“Người không sợ ta?” Giọng nói của lão giả lại vang lên.

Hắn khôi phục lại một phần tu vi dùng nguyên lực phát tán âm thanh:

“Vãn bối tên Băng Thần, hôm nay bị truy sát mới rơi xuống nơi này làm phiền tới tiền bối.”

Lão giả lạnh nhạt:

“Ta không so đo với ngươi, nhanh chóng rời khỏi đây.”

Băng Thần vội vàng hỏi:

“Thưa tiền bối, không biết ngươi có biết một cô gái tên Đế Thiên Lan cùng là người của Hắc Long Tộc hay không?”

Lão giả chớp mặt xuất hiện trước mặt Băng Thần:

“Ngươi là gì của Thiên Lan?”

Băng Thần chắp tay:

“Thưa tiền bối, Thiên Lan là nữ nhân của ta.”

Lão gia có vẻ không tin:

“Một thằng nhóc hai mươi tuổi lại là nam nhân của con gái ta, nói đùa gì thế.”

Băng Thần giải thích:

“Hóa ra là nhạc phụ, ta thực ra chuyển kiếp tới thế giới này để giải quyết một số việc, nói ra thì rất dài dòng.”

Lão giả ngước nhìn lên trên rồi nói:

“Ta ở đây quá lâu rồi nên có thể không biết được nhiều chuyện, thời gian của ta rất nhiều nên ngươi có thể từ từ nói.”

Băng Thần cũng không phải kẻ không biết điều, hắn chậm rãi giải thích cục diện của Cấm giới và Thiên Đạo cho hắn ta hiểu. Lão giả nghe xong thì có vẻ đã bắt đầu tin tưởng, gương mặt già cỗi dần dần giãn ra chứ không quá căng thẳng như ban đầu.

Lão giả khẽ giọng nói:

“Ta tên Đế Thích Thiên là tộc trưởng cuối cùng của Hắc Long Tộc, theo như ngươi nói thì lần xuyên phá không gian cuối cùng ta đã đi sang vũ trụ khác.”

Băng Thần gật đầu:

“Đúng vậy.”

Đế Thích Thiên thở ra một hơi rồi hỏi:

“Thiên Lan bây giờ thế nào rồi.”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Nàng ấy trải qua rất nhiều chuyện thế nhưng hiện tại đã trở thành bá chủ ở Thần giới rồi, phàm giới thì ngoài kính ngưỡng ta thì chỉ cung bái nàng. Hắc Long Tộc uy danh đã hoàn toàn được khôi phục, đồng thời đạt được mức độ rất cao.

Nếu ngài muốn gặp lại nàng ấy thì có thể tới Hắc Bạch Tinh, nàng ấy sắp từ Tân Sinh thế giới chuyển sang đây để giúp đỡ ta. Dù sao tương lai của quê hương đều dựa vào sự cố gắng của chúng ta cả, nàng lại là đại tỷ nên càng phải làm gương.”

Đế Thích Thiên tỏ ra thoải mái hơn rất nhiều:

“Ta cứ nghĩ vẫn còn ở Tân Sinh thế nên không dám ra ngoài sợ kẻ thù phát hiện, không nghĩ tới lại xuyên qua thế giới khác.”

Băng Thần vẻ tự tin:

“Ngài bây giờ có trở về thì cũng không có gì phải lo lắng, Thiên Lan đã xử lý hết toàn bộ kẻ thù của của Hắc Long Tộc. Thù của Hắc Long Tộc đã được nàng trả hết từ trước khi phi thăng lên Thần giới rồi, ngài có thể yên tâm về nàng ấy.”

Đế Thích Thiên nhìn xuống phía dưới mặt nước sâu thẳm rồi nói:

“Năm ấy chạy đến đây còn có mẹ của Thiên Lan nhưng nàng ấy hiện tại vẫn còn bất tỉnh nên cần ta trông nom. Ta sẽ giúp ngươi xử lý hết đám rắc rối bên trên sau đó rời đi nơi này, đợi mẹ của Thiên Lan khôi phục hoàn toàn ta sẽ mang nàng tới Hắc Bạch Tinh tìm các ngươi.”

Băng Thần vẻ mặt lo lắng hỏi:

“Nhạc mẫu gặp vấn đề gì thế?”

Đế Thích Thiên thở dài nói:

“Nàng ấy cạn kiệt huyết mạch chi lực thế nên cần tĩnh dưỡng rất lâu, đến bây giờ vẫn chưa khôi phục được một thành. Năm đó không nhờ nàng thì chúng ta chắc không thể nào chạy trốn tới đây, cũng không còn mạng để nói chuyện với ngươi như thế này.”

Băng Thần suy nghĩ một lát rồi nói:

“Tiêu hao huyết mạch lực giải quyết nhanh thì ta không có biện pháp, thế nhưng đẩy nhanh tốc độ hồi phục thì ta có nhiều cách. Hiện tại có thể làm ngay là bố trí siêu cấp tụ linh trận, sẽ mất một ít thời gian với lại ta cũng cần dưới mặt nước yên ổn một lúc.”

“Tóc”

Ngay lúc này bong bóng khi Băng Thần thở ra khi nãy nổi lên mặt nước và vỡ tan, ở rất xa những người đang tìm kiếm dừng lại. Đột nhiên cảm nhận được khí tức của kẻ cần truy đuổi, tất cả bọn họ ngừng lại phóng về phía hồ nước.

Băng Thần tập trung toàn bộ tinh thần để hoàn thành trận pháp thế nên không hề chú ý tới, ngược lại mọi chuyện rơi vào tầm mắt của Đế Thích Thiên. Muốn làm phiền con rể cứu vợ hắn thì đám người này quả thực chán sống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện