Bay thêm ba ngàn dặm thì đột nhiên hai người Băng Thần khựng lại một nhịp, Phong Hành và Long Hải cũng không khỏi khựng lại một nhịp. Bọn làm đúng bài bản để chắc chắn không bị phát hiện, đến hiện tại thì mọi thứ đối với họ vẫn coi như thuận lợi.

Trong lúc dừng lại Phong Hành lên tiếng:

“Ta cảm giác có lỗi với tiểu sư đệ quá, tại sao bao nhiêu người ta không tổ đội lại gặp đúng phải ngươi là sao?”

Tên kia hừ một tiếng rồi nói:

“Bổn công tử là đệ tứ thiên tài trong số các đệ tử hạch tâm của Thuận Vũ Môn, ngươi nghĩ ta muốn tổ đội với một tên không biết điều như ngươi hay sao. Trong Vân Vũ Phái ngươi có chút nổi bật thôi chứ so với bổn công tử ngươi tính là cái gì.”

Phong Hành tức giận:

“Long Hải ngươi nói thế là có ý gì?”

Long Hải không chút kiêng nể:

“Ý của ta là gì gì ư? Ngươi được tổ đội với ta chính là tổ trạch Phong gia đang bốc khói xanh đấy.”

Phong Hành không nói một lời liền ra tay đánh nhau với Long Hải, rõ ràng là đồng đội nhưng lại đánh nhau khí thế. Chạy đằng trước Băng Thần với Tề Phiến dù thể nào cũng không thể ngờ tới hai người kia không thèm đi mà đấm nhau luôn.

Hai người kia cũng không biết nhờ thế bọn họ mới giữ lại mạng sống, nếu cứ tiếp tục đuổi theo thì hai nàng sẽ bị độc dược đánh lừa thần thức. Đụng phải con yêu thú Tái Tạo Ngũ Trọng thì bọn họ muốn sống cũng khó.

Với con đường thông thuận thì việc đi tới vùng trung tâm của hai người Băng Thần nhanh cực kỳ. Đôi khi phải chiến đấu thế nhưng với sức mạnh vượt trội của Tề Phiến thì mọi chuyện được giải quyết rất nhanh chóng.

Vào trong vùng trung tâm rồi Tề Phiến dừng lại thả Băng Thần ra:

“Chúng ta đã ở sâu trong khu vực trung tâm rồi, bây giờ làm sao để tìm được những linh điểm để có thể công phá đây?”

Băng Thần trong lòng khẽ niệm “bản đồ” thì trong đầu hắn một tia sáng chiếu ra, trong đó chính là bản đồ của toàn bộ Táng Thiên Bí Cảnh. Chọn lấy một ô phóng to ra rồi hắn chỉ vào từng chỗ:

“Hai đốm trắng rất có thể là chúng ta, đốm đỏ số lượng khá ít nên có thể là Thượng Cấp linh điểm. Còn lại hai màu khác là xanh dương và xanh lá chắc ngươi thông qua số lượng hiển thị của chúng cũng đoán được chúng là gì có phải không.”

Tề Phiến ngạc nhiên nhìn bản đồ:

“Ngươi làm sao lại có bản đồ thế?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Ngươi chỉ cần tự niệm bản đồ trong đầu thì nó sẽ xuất hiện thôi, tia sáng bắn vào đầu chúng ta khi nãy không phải là không có ý nghĩa. “

Tề Phiến làm thử sau đó gật gù:

“Ngươi giỏi thật đấy Băng Thần, tổ đội với ngươi quả nhiên là một quyết định sáng suốt.”

Hắn vừa nhìn bản đồ vừa đáp:

“Ta là người chơi nên trong mảng này có kinh nghiệm hơn ngươi một chút thôi, dù sao ngươi chơi chúng ta chủ yếu sử dụng ý nghĩ quen rồi. Các ngươi không làm như thế nên tạm thời không quen thôi, rất nhanh sẽ có nhiều người phát hiện ra.”

Nàng chỉ vào một chấm đỏ rồi nói:

“Chúng ta tới đây phá hủy linh điểm thôi, trước khi có người tới và phát hiện ra cách sử dụng bản đồ thì chúng ta phải nhanh chóng kiếm lời.Hay là hai chúng ta chia ra để có thể phá hủy nhiều cái cứ điểm hơn.”

Băng Thần hơi nghĩ một chút rồi nói:

“Ngươi lại đây ta chỉ cho mấy thứ này để ngươi có thể đảm bảo an toàn cho bản thân mình.”

Lần trước có lăn lộn vài ngày ở khu vực này thế nên hắn ta cũng tương đối hiểu khu vực này chỗ nào có yêu thú mạnh. Tề Phiến có tu vi nhưng thiếu hiểu biết coi chừng chưa phá được linh điểm nào thì đã bị yêu thú giết chết lúc nào không hay.

Tề Phiến được Băng Thần hướng dẫn xong thì tràn ngập tự tin:

“Ngươi dặn dò ta đã nhớ kỹ, ngươi nếu gặp nguy hiểm nhất định phải chạy về bằng được, nhất định không được để chết biết không?”

Hắn cười với nàng rồi nói:

“Tề Phiến ngươi nghĩ Băng Thần ta lại ngu ngốc đến mức đó hay sao, ta đảm bảo với ngươi là nếu có người gặp nguy hiểm chắc chắn đó là ngươi, Để ta chỉ ngươi cách giao tiếp trong tổ đội, như thế gặp chuyện dù không có mặt nhưng ta vẫn có thể đưa ra biện pháp. “

Nàng vui vẻ tiếp nhận sự giúp đỡ của Băng Thần, hắn ta chỉ vào góc trên cao của bản đồ, hóa ra trong đó có hướng dẫn sử dụng những trợ giúp đặc biệt. Ví dụ như thông báo vị trí, trò chuyện tổ đội …… đều có đầy đủ không thiếu thứ gì.

Băng Thần mang ra bộ cung tiễn của mình sau đó thấy linh điểm liền bắn luôn, tu vi hắn quá thấp thế nên cận chiến thì có chút liều. Suy nghĩ kỹ thì hắn ta cảm thấy mình sử dụng vũ khí tầm xa thì vẫn an toàn hơn, có gì thì ít ra cũng có khoảng cách để chuẩn bị.

“Ầm….ầm”

Rút tên bắn

“Ầm….ầm”

Các loại linh điểm từ trung cấp trở lên trong phạm vi ngàn dặm đều bị quét sạch toàn bộ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì cả hai cùng quay lại chỗ cũ.

Băng Thần giọng dịu dàng:

“Ngươi làm tốt lắm Tề Phiến, vất vả cho ngươi rồi, từ giờ đến lúc đóng bí cảnh thì cứ thế mà phát huy nghe chưa.”

Vẻ mặt của Tề Phiến cho thấy nàng ta đang cực kỳ vui khi thấy Băng Thần khen mình, nàng suy nghĩ thật kỹ rồi đáp:

“Ta vẫn tìm được nhiều linh điểm giống ngươi cũng như không nhanh giống ngươi được.”

Băng Thần an ủi:

“Chúng ta là đồng đội thế nên đương nhiên phải đồng lòng chung sức với nhau, với lại ta có dụng cụ hỗ trợ thế nên tốc độ phá mới nhanh như thế này. Nếu không ngươi cũng thử tiếp xúc với cung tên xem như thế nào, chưa biết xử dùng có thể học.”

Lấy một bộ cung tên trong giới chỉ ra Băng Thần khẽ giọng nói:

“Bảo Cung này ngươi cầm đi Tề Phiến, trong thời gian nghỉ ngơi chúng ta có thể tập sơ qua một chút về nó. Linh điểm hoàn toàn đứng im, thế nên ta có thể tự tin rằng chỉ cần tập nghiêm túc thì một đêm đã hoàn toàn đầy đủ để công phá linh điểm một cách thoải mái.”

Tề Phiến nhìn Băng Thần nằm tựa vào gốc cây thì lên tiếng hỏi:

“Ngươi bắn cung giỏi như thế thì chắc có thể huấn luyện cho ta có được không?”

Hắn nhìn qua rồi hỏi:

“Ta tưởng tập luyện mấy thứ vũ khí này sẽ rất dễ với ngươi.”

Tề Phiến gật đầu nói:

“Tuy không khó nhưng có người dạy bài bản không phải vẫn tốt hơn sao.”

Băng Thần hơi suy nghĩ liền cảm thấy nàng được mình giúp nhất định sẽ nhanh chóng bắn chuẩn xác hơn. Chỉ cần nàng bắn không quá dở thì việc phá hủy các linh điểm sẽ dễ như trở bàn tay, điểm số hai người kiếm được nhất định sẽ xếp ở hàng đầu.

Sau đó Băng Thần chậm rãi hướng dẫn nàng theo đúng quy trình, đã là tu luyện giả hàng đầu thế nên nàng cảm thấy nàng có thể làm được. Tay hắn nắm chặt tay nàng rồi, tay còn lại nắm vào cây cung để giúp nàng ta tìm được cảm giác.

Do mục tiêu vừa to lại còn đứng im như linh điểm thì quả thật rất cần cung tên, nếu nàng biết bắn nhiều tiễn cùng một lúc sẽ nhanh hơn nhưng khộng dễ dàng. Hai người say sưa chìm vào thế giới riêng khiến không ai có thể làm phiền được.

“Kịch...kịch…..kịch”

Tề Phiến bắn ba mũi tên duy nhất nhưng cả ba mũi tên này đều cắm thẳng vào trong hồng tâm. Với trình độ đào tạo nửa ngày này nhất định nàng có thể một mình phá được rất nhiều, hai người tính đi tìm chỗ để tiếp tục thu thập linh điểm.

“Đứng lại cho ta.”

Có hai người đứng ra chặn đầu Băng Thần, hai người Băng Thần chỉ có thể nhìn nhau bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên. Hai người Vương Nghi và Ngọc Thanh thương tích đầy mình bỗng nhiên xuất hiện tại đây.

Băng Thần mỉm cười giương cung tính bắn thì bị Tề Phiến ôm cứng ngắc la to:

“Ngươi tính làm gì thế?”

Hắn quay lại nhìn nàng ngạc nhiên:

“Tiêu diệt tổ đội khác, sao ngươi lại ngăn cản ta?”

Tề Phiến tức giận:

“Tiêu diệt cái đầu ngươi, nhanh hạ cung xuông đi Băng Thần.”

Vương Nghi đỡ Ngọc Thanh lại gần sau đó khẽ giọng hỏi:

“Hai người các ngươi đi tới đây nhưng không bị thương tích gì sao?”

Tề Phiến khoác tay Băng Thần tươi cười:

“Tỷ còn không biết Băng Thần thủ đoạn như thế nào hay sao, huống chi trong tổ đội còn có ta nữa thì gặp chuyện gì được cơ chứ. Còn hai người thực lực đâu phải dạng thường, tại sao lại thương tích nặng như thế.”

Ngọc Thanh nhỏ giọng do thương tích làm hắn ta đau nhói:

“Chúng ta gặp phải một cái linh điểm nở hoa mới ra nông nỗi như thế này, may có bảo vật của Vương Nghi sư muội nếu không ta chết chắc.”

Băng Thần và Tề Phiến đều không khỏi nhíu mày, bọn họ lần đầu tiên nghe thấy linh điểm nở hoa. Tuy chưa rõ ra cái gì nhưng chắc không phải chuyện tốt lành gì.

(Chương tăng thêm mỗi tuần của minh chủ [email protected])
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện