Ngọc Thanh nhìn về phía hai cô nàng liền nói:
“Bùa lợi của ta ngươi có chuẩn bị chưa Băng Thần?”
Băng Thần truyền âm:
“Đương nhiên là có chuẩn bị rồi nhưng phải tiếp cận được ngươi đã rồi mới tính.”
Nghe thế thì Ngọc Thanh có vẻ do dự, giống như hắn ta đang cực kì tiếc nuối cái gì đó không biết có nên sử dụng hay không. Tu luyện giả rất hay rơi vào trạng thái này thế nên bọn họ nhìn phát biết ngay.
Cuối cùng giống như đã nghĩ thông Ngọc Thanh liền thông báo:
“Ngươi cầm súng trên tay là được, ta tự có biện pháp lấy chúng.”
Băng Thần cũng không nghi ngờ gì mà làm theo, tuy rằng cách nhau tới gần trăm dặm nhưng hắn tin Ngọc Thanh có cách. Từ trong giới chỉ Ngọc Thanh lấy ra một cái bao tay đeo vào khẽ với trong không khí thì mấy cái bùa trên tay Băng Thần cũng bốc hơi.
Cái bao tay sau đó đang phát sáng thì tắt ngúm, Ngọc Thanh thì vẻ mặt tiếc nuối vô cùng giống như mất trúng số nhưng mất tờ vé số vậy.
Băng Thần khẽ giọng:
“Ngươi không sao chứ?”
Ngọc Thanh dán bùa vào trong người rồi nói:
“Bỏ ra tiền vốn lớn như thế này thì nhất định ta phải làm lên kỳ tích để lưu danh sử sách, nếu không ta sẽ hận chính mình mất.”
Lần này không chỉ có ba người kia lao lên, Băng Thần cũng mang theo Sát Thần Kiếm lao lên tấn công một cách mạnh mẽ. Thần làm người điều khiển kiếm trận Băng Thần chiến đấu càng linh hoạt thì người trong tổ đội mới càng dễ thở.
“ầm….ầm….ầm”
Trận chiến diễn ra vô cùng khống liệt, hai bên liên tục ăn miếng trả miếng, Ngọc Thanh trên vai đã có một lỗ máu to. Băng Thần cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu khi khắp người máu me be bét, con chim ưng kia thật sự quá mức dũng mãnh.
Thiên Kim Ưng vết thương vì bốn người mà đã nặng càng thêm nặng, điều này khiến nó cảm thấy bị xúc phạm nặng nề:
“Các ngươi đáng chết, ta liều với các ngươi.”
Nó gầm thét cả ngươi đỏ lên như kim loại được nung đỏ trông vô cùng đáng sợ, Băng Thần thì lui ra đằng xa bởi hắn biết nó đang kích phát huyết mạch. Khi vừa kích phát xong thì cũng là lúc nó mạnh mẽ nhất, hắn hiện tại yếu nhất nên không thể đứng mũi chịu sào.
Có điều hắn có một chiêu thức có thể dùng với con chim ưng này.
Đảo Ấn Huyết
Tự lấy Sát Thần Kiếm nhuốm lấy máu của mình hắn ta chém ra một kiếm mang theo nguyền rủa. Công kích đâm vào thân thể của Thiên Kim Ưng sau đó biến mất như chưa từng xuất hiện, có điều mọi người cảm giác khí tức của nó lại tăng mạnh hơn nữa.
Ngọc Thanh gầm gừ nói:
“Ngươi rốt cuộc làm gì thế Băng Thần?”
Băng Thần nghiêm giọng nói:
“Thời gian sắp hết nhưng nó vẫn chỉ trọng thương, nếu cứ tiếp tục thì chúng ta thua là cái chắc. Ta đang tìm đường sống trong cái chết, chúng ta chỉ cần chịu được nó bộc phát nửa tiếng thì liền có thể sống sót nhưng trong lúc đó nó sẽ mạnh hơn bình thường rất nhiều.”
Tề Phiến có nghe mẹ nhắc qua nguyền rủa công kích nhưng nàng cũng biết thứ này giết địch một ngàn thì cũng tự tổn tám trăm. Vì thế nếu không bị ép vào đường cùng thì ít ai lại đi sử dụng phương pháp tự hủy như thế này.
Điều này có nghĩa thực sự bọn họ không đủ sức đánh với con chim ưng này một cách sòng phẳng để chiến thắng. Rất có thể chuyện con chim sẽ trở nên cuồng nộ rồi kích phát huyết mạch cũng nằm trong tính toán của Băng Thần từ đầu rồi.
Tất cả những thứ hắn ta làm để bốn người mạnh lên thực chất chỉ là phương pháp để Băng Thần ép con chim ưng để nó cảm giác mình có thể thua. Bây giờ khi thời cơ vừa tới thì hắn ta liền xuất chiêu ngay lập tức không chút do dự.
Thực ra mọi người đã hiểu nhầm Băng Thần, hắn ta hoàn toàn không tính tới con chim ưng này lại có thể mạnh mẽ đến mức độ này. Rất có thể trong trận chiến với con sói kia thì nó đã dùng thiên tài địa bảo gì đó để tăng khả năng chịu đựng.
Nếu bình thường thì với lượng công kích kia nó bây giờ đã phải đi vào thế yếu rồi, dù khích phát huyết mạch cũng chỉ là giãy chết. Có điều hình như không có cái gì đúng kế hoạch của Băng Thần cả, chiêu tự tổn thương chính mình này thật sự là bất đắc dĩ.
Tề Phiến cảm giác mình cũng không thể giấu bài nữa liền từ giới chỉ lấy ra một viên ngọc thạch sau đó nhắm mắt lại bóp nát. Cả bốn người thân thể mờ đi trở nên trong suốt, con chim ưng kia lao tới tấn công nhưng tất cả đều đi vào trong khoảng không.
Băng Thần ánh mắt hơi rung động:
“Loại bảo vật cứu mạng này ngươi cũng bỏ ra được thì chúng ta không thắng cũng uổng, ai còn chiêu gì thì mang ra xài nốt đi. Con chim kia thực sự điên rồi, biết không có tác dụng vẫn tấn công chúng ta không ngừng nghỉ.”
Vương Nghi cắn răng rồi nói:
“Ta có một viên Tứ Ấn Thiên Đan có thể tăng bốn cái tiểu cảnh giới trong thời gian ngắn, ngươi sử dụng đi Băng Thần.Loại đan dược này ta nghe nói chỉ có thể sử dụng khi tu vi ở cấp độ Siêu Thần trở xuống, ngươi dùng vào thì ít ra cũng tạm thời là Siêu Thần Cửu Trọng.”
Băng Thần vui vẻ nói:
“Thế thì tốt quá, tuy chỉ duy trì được mười phút nhưng ta nghĩ đã đủ rồi, con chim này chút nữa sẽ tự chết do kiệt quệ. Chúng ta đơn giản là duy trì thời gian càng dài càng tốt, Tề Phiến dạt ra cánh trái sẵn sàng phá đi Thượng cấp linh điểm ngay khi con chim ưng này kiệt quệ.”
Tề Phiến nghe thấy chỉ thị từ Băng Thần liên chủ động dạt sang bên trái sẵn sẵn sàng chờ đợi, quả nhiên nàng có nhiều khoảng trống. Con chim ưng vẫn thấy ngứa mắt nhất chính là Băng Thần khi công kích như điên loạn.
Cái Băng Thần cần chính là hiệu quả như thế này, nguy hiểm tăng cao đổi lại tỷ lệ thắng cũng cao hơn. Ngọc Thanh cũng tiếp cận hai người, để ngay khi bảo vật kia hết tác dụng thì bọn họ có thể cùng Vương Nghi bảo vệ Băng Thần.
Thời gian tác dụng của bảo vật gần hết thì Tề Phiến liền thông bao cho Băng Thần biết được để hắn có thời gian chuẩn bị. Vương Nghi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, Băng Thần ánh mắt nheo lại nhìn lấy con chim ưng kia để đánh giá thương tích của nó.
“Đánh0”
Vừa với hiện hình thì Băng Thần hét to một tiếng để con chim kia phân tâm một chút, bản thân hắn ta thì chộp lấy viên thuốc Vương Nghi lấy ra ném vào mồm. Hiệu quả có thể tới ngay tức thì, tu vi của hắn ta cũng tăng lên nhanh như vũ bão.
“Kình”
Hai người kia chung tay rốt cuộc đỡ được cho Băng Thần đòn tấn công ngay khi hiện hình, hắn là người cần được bảo vệ thật kỹ. Kiếm trận do Băng Thần làm trung tâm duy trì, nếu hắn ta có ngã xuống thì bọn họ chắc chắn cũng không trụ được bao lâu.
Băng Thần hít sâu một hơi rồi nói:
“Được rồi, mọi người mau chóng tản ra để phân tán sự chú ý của nó, chỉ cần một chút nữa thôi nó sẽ chậm đi thấy rõ. Còn nếu cảm thấy tự tin thì có thể công kích vào vết thương của nó, nó thương càng nặng thì mọi chuyện kết thúc càng nhanh.”
Bốn người đều xuất hết chiêu thức mạnh nhất của mình ra để tấn công, Băng Thần từ kiếm pháp của Thanh Thủy Phái và Thần Nữ Đảo đều lấy ra sử dụng. Tử Tinh Vô Ảnh Cước của Vô Ảnh Điện cũng được hắn mang ra để liều, tuy rằng tất cả chỉ được sử dụng ba thức đầu.
Mỗi người đều tranh thủ khi rảnh ra dù chỉ một khoảnh khắc cũng phải làm được cái gì đó có ích mới được.Người thì tranh thủ uống lấy đan dược, kẻ thì nghĩ cách tiếp cận công kích, người có tầm nhìn thì liên tục thông báo để tránh cho người khác bị bất ngờ.
Băng Thần thì thào:
“Nó chắc cũng cảm giác được không ổn rồi, rất có thể sẽ liều mạng nên mọi người phải cẩn thận. Ánh mắt của nó giống như không màng tới sinh tử nữa rồi, tất cả giữ khoảng cách để vừa đánh vừa lui, không cần kích thương nó nữa bởi như vầy là quá đủ rồi.”
Thiên Kim Ưng gào thét:
“Không nghĩ tới có ngày ta lại bị đám nhân loại yếu ớt khiến cho thương tích ra đến nông nỗi này. Có điều các ngươi đừng vội mừng, trận này các ngươi cũng không phải kẻ chiến thắng đâu.”
Bỗng từ đằng sau bốn người cảm thấy được một luồng khí lạnh ập tới, một con Thiên Kim Ưng khác đang đậu ngay phía sau bọn họ.
Băng Thần gào to:
“Tề Phiến, Ngọc Thanh, Vương Nghi mau dứt điểm con chim ưng kia đi, con mới tới cứ để ta lo.”
Con mới tới tu vi Tái Tạo Nhất Trọng nên không ai nghĩ Băng Thần có thể lo được, thế nhưng giết con chim kia là điều đương nhiên. Bọn họ khổ cực lắm mới khiến nó sắp chết, đương nhiên là phải tận dụng thời cơ để lưu danh thiên cổ.
Khi ba người công kích đã tới thì con chim ưng kia chỉ run rẩy nhẹ, con mới tới móng vuốt nhắm thẳng vào Băng Thần.
Băng Thần đột nhiên mỉm cười:
“Nhiệm vụ đã hoàn thành, ha ha.”
Khi móng vuốt kia đã rất gần Băng Thần đột nhiên vung kiếm.
Thần Nữ Như Hoa Kiếm
Thức Thứ Mười Họa Nhân Sinh
“Bùng….rẹt”
Con chim ưng va vào người Băng Thần nhưng thân thể nó dần dần biến thành tro bụi tan ra trong không khí.
Đại Thắng
Hắn thì thào trước khi rơi từ trên không trung xuống:
“Phá linh điểm.”
“Bùa lợi của ta ngươi có chuẩn bị chưa Băng Thần?”
Băng Thần truyền âm:
“Đương nhiên là có chuẩn bị rồi nhưng phải tiếp cận được ngươi đã rồi mới tính.”
Nghe thế thì Ngọc Thanh có vẻ do dự, giống như hắn ta đang cực kì tiếc nuối cái gì đó không biết có nên sử dụng hay không. Tu luyện giả rất hay rơi vào trạng thái này thế nên bọn họ nhìn phát biết ngay.
Cuối cùng giống như đã nghĩ thông Ngọc Thanh liền thông báo:
“Ngươi cầm súng trên tay là được, ta tự có biện pháp lấy chúng.”
Băng Thần cũng không nghi ngờ gì mà làm theo, tuy rằng cách nhau tới gần trăm dặm nhưng hắn tin Ngọc Thanh có cách. Từ trong giới chỉ Ngọc Thanh lấy ra một cái bao tay đeo vào khẽ với trong không khí thì mấy cái bùa trên tay Băng Thần cũng bốc hơi.
Cái bao tay sau đó đang phát sáng thì tắt ngúm, Ngọc Thanh thì vẻ mặt tiếc nuối vô cùng giống như mất trúng số nhưng mất tờ vé số vậy.
Băng Thần khẽ giọng:
“Ngươi không sao chứ?”
Ngọc Thanh dán bùa vào trong người rồi nói:
“Bỏ ra tiền vốn lớn như thế này thì nhất định ta phải làm lên kỳ tích để lưu danh sử sách, nếu không ta sẽ hận chính mình mất.”
Lần này không chỉ có ba người kia lao lên, Băng Thần cũng mang theo Sát Thần Kiếm lao lên tấn công một cách mạnh mẽ. Thần làm người điều khiển kiếm trận Băng Thần chiến đấu càng linh hoạt thì người trong tổ đội mới càng dễ thở.
“ầm….ầm….ầm”
Trận chiến diễn ra vô cùng khống liệt, hai bên liên tục ăn miếng trả miếng, Ngọc Thanh trên vai đã có một lỗ máu to. Băng Thần cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu khi khắp người máu me be bét, con chim ưng kia thật sự quá mức dũng mãnh.
Thiên Kim Ưng vết thương vì bốn người mà đã nặng càng thêm nặng, điều này khiến nó cảm thấy bị xúc phạm nặng nề:
“Các ngươi đáng chết, ta liều với các ngươi.”
Nó gầm thét cả ngươi đỏ lên như kim loại được nung đỏ trông vô cùng đáng sợ, Băng Thần thì lui ra đằng xa bởi hắn biết nó đang kích phát huyết mạch. Khi vừa kích phát xong thì cũng là lúc nó mạnh mẽ nhất, hắn hiện tại yếu nhất nên không thể đứng mũi chịu sào.
Có điều hắn có một chiêu thức có thể dùng với con chim ưng này.
Đảo Ấn Huyết
Tự lấy Sát Thần Kiếm nhuốm lấy máu của mình hắn ta chém ra một kiếm mang theo nguyền rủa. Công kích đâm vào thân thể của Thiên Kim Ưng sau đó biến mất như chưa từng xuất hiện, có điều mọi người cảm giác khí tức của nó lại tăng mạnh hơn nữa.
Ngọc Thanh gầm gừ nói:
“Ngươi rốt cuộc làm gì thế Băng Thần?”
Băng Thần nghiêm giọng nói:
“Thời gian sắp hết nhưng nó vẫn chỉ trọng thương, nếu cứ tiếp tục thì chúng ta thua là cái chắc. Ta đang tìm đường sống trong cái chết, chúng ta chỉ cần chịu được nó bộc phát nửa tiếng thì liền có thể sống sót nhưng trong lúc đó nó sẽ mạnh hơn bình thường rất nhiều.”
Tề Phiến có nghe mẹ nhắc qua nguyền rủa công kích nhưng nàng cũng biết thứ này giết địch một ngàn thì cũng tự tổn tám trăm. Vì thế nếu không bị ép vào đường cùng thì ít ai lại đi sử dụng phương pháp tự hủy như thế này.
Điều này có nghĩa thực sự bọn họ không đủ sức đánh với con chim ưng này một cách sòng phẳng để chiến thắng. Rất có thể chuyện con chim sẽ trở nên cuồng nộ rồi kích phát huyết mạch cũng nằm trong tính toán của Băng Thần từ đầu rồi.
Tất cả những thứ hắn ta làm để bốn người mạnh lên thực chất chỉ là phương pháp để Băng Thần ép con chim ưng để nó cảm giác mình có thể thua. Bây giờ khi thời cơ vừa tới thì hắn ta liền xuất chiêu ngay lập tức không chút do dự.
Thực ra mọi người đã hiểu nhầm Băng Thần, hắn ta hoàn toàn không tính tới con chim ưng này lại có thể mạnh mẽ đến mức độ này. Rất có thể trong trận chiến với con sói kia thì nó đã dùng thiên tài địa bảo gì đó để tăng khả năng chịu đựng.
Nếu bình thường thì với lượng công kích kia nó bây giờ đã phải đi vào thế yếu rồi, dù khích phát huyết mạch cũng chỉ là giãy chết. Có điều hình như không có cái gì đúng kế hoạch của Băng Thần cả, chiêu tự tổn thương chính mình này thật sự là bất đắc dĩ.
Tề Phiến cảm giác mình cũng không thể giấu bài nữa liền từ giới chỉ lấy ra một viên ngọc thạch sau đó nhắm mắt lại bóp nát. Cả bốn người thân thể mờ đi trở nên trong suốt, con chim ưng kia lao tới tấn công nhưng tất cả đều đi vào trong khoảng không.
Băng Thần ánh mắt hơi rung động:
“Loại bảo vật cứu mạng này ngươi cũng bỏ ra được thì chúng ta không thắng cũng uổng, ai còn chiêu gì thì mang ra xài nốt đi. Con chim kia thực sự điên rồi, biết không có tác dụng vẫn tấn công chúng ta không ngừng nghỉ.”
Vương Nghi cắn răng rồi nói:
“Ta có một viên Tứ Ấn Thiên Đan có thể tăng bốn cái tiểu cảnh giới trong thời gian ngắn, ngươi sử dụng đi Băng Thần.Loại đan dược này ta nghe nói chỉ có thể sử dụng khi tu vi ở cấp độ Siêu Thần trở xuống, ngươi dùng vào thì ít ra cũng tạm thời là Siêu Thần Cửu Trọng.”
Băng Thần vui vẻ nói:
“Thế thì tốt quá, tuy chỉ duy trì được mười phút nhưng ta nghĩ đã đủ rồi, con chim này chút nữa sẽ tự chết do kiệt quệ. Chúng ta đơn giản là duy trì thời gian càng dài càng tốt, Tề Phiến dạt ra cánh trái sẵn sàng phá đi Thượng cấp linh điểm ngay khi con chim ưng này kiệt quệ.”
Tề Phiến nghe thấy chỉ thị từ Băng Thần liên chủ động dạt sang bên trái sẵn sẵn sàng chờ đợi, quả nhiên nàng có nhiều khoảng trống. Con chim ưng vẫn thấy ngứa mắt nhất chính là Băng Thần khi công kích như điên loạn.
Cái Băng Thần cần chính là hiệu quả như thế này, nguy hiểm tăng cao đổi lại tỷ lệ thắng cũng cao hơn. Ngọc Thanh cũng tiếp cận hai người, để ngay khi bảo vật kia hết tác dụng thì bọn họ có thể cùng Vương Nghi bảo vệ Băng Thần.
Thời gian tác dụng của bảo vật gần hết thì Tề Phiến liền thông bao cho Băng Thần biết được để hắn có thời gian chuẩn bị. Vương Nghi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, Băng Thần ánh mắt nheo lại nhìn lấy con chim ưng kia để đánh giá thương tích của nó.
“Đánh0”
Vừa với hiện hình thì Băng Thần hét to một tiếng để con chim kia phân tâm một chút, bản thân hắn ta thì chộp lấy viên thuốc Vương Nghi lấy ra ném vào mồm. Hiệu quả có thể tới ngay tức thì, tu vi của hắn ta cũng tăng lên nhanh như vũ bão.
“Kình”
Hai người kia chung tay rốt cuộc đỡ được cho Băng Thần đòn tấn công ngay khi hiện hình, hắn là người cần được bảo vệ thật kỹ. Kiếm trận do Băng Thần làm trung tâm duy trì, nếu hắn ta có ngã xuống thì bọn họ chắc chắn cũng không trụ được bao lâu.
Băng Thần hít sâu một hơi rồi nói:
“Được rồi, mọi người mau chóng tản ra để phân tán sự chú ý của nó, chỉ cần một chút nữa thôi nó sẽ chậm đi thấy rõ. Còn nếu cảm thấy tự tin thì có thể công kích vào vết thương của nó, nó thương càng nặng thì mọi chuyện kết thúc càng nhanh.”
Bốn người đều xuất hết chiêu thức mạnh nhất của mình ra để tấn công, Băng Thần từ kiếm pháp của Thanh Thủy Phái và Thần Nữ Đảo đều lấy ra sử dụng. Tử Tinh Vô Ảnh Cước của Vô Ảnh Điện cũng được hắn mang ra để liều, tuy rằng tất cả chỉ được sử dụng ba thức đầu.
Mỗi người đều tranh thủ khi rảnh ra dù chỉ một khoảnh khắc cũng phải làm được cái gì đó có ích mới được.Người thì tranh thủ uống lấy đan dược, kẻ thì nghĩ cách tiếp cận công kích, người có tầm nhìn thì liên tục thông báo để tránh cho người khác bị bất ngờ.
Băng Thần thì thào:
“Nó chắc cũng cảm giác được không ổn rồi, rất có thể sẽ liều mạng nên mọi người phải cẩn thận. Ánh mắt của nó giống như không màng tới sinh tử nữa rồi, tất cả giữ khoảng cách để vừa đánh vừa lui, không cần kích thương nó nữa bởi như vầy là quá đủ rồi.”
Thiên Kim Ưng gào thét:
“Không nghĩ tới có ngày ta lại bị đám nhân loại yếu ớt khiến cho thương tích ra đến nông nỗi này. Có điều các ngươi đừng vội mừng, trận này các ngươi cũng không phải kẻ chiến thắng đâu.”
Bỗng từ đằng sau bốn người cảm thấy được một luồng khí lạnh ập tới, một con Thiên Kim Ưng khác đang đậu ngay phía sau bọn họ.
Băng Thần gào to:
“Tề Phiến, Ngọc Thanh, Vương Nghi mau dứt điểm con chim ưng kia đi, con mới tới cứ để ta lo.”
Con mới tới tu vi Tái Tạo Nhất Trọng nên không ai nghĩ Băng Thần có thể lo được, thế nhưng giết con chim kia là điều đương nhiên. Bọn họ khổ cực lắm mới khiến nó sắp chết, đương nhiên là phải tận dụng thời cơ để lưu danh thiên cổ.
Khi ba người công kích đã tới thì con chim ưng kia chỉ run rẩy nhẹ, con mới tới móng vuốt nhắm thẳng vào Băng Thần.
Băng Thần đột nhiên mỉm cười:
“Nhiệm vụ đã hoàn thành, ha ha.”
Khi móng vuốt kia đã rất gần Băng Thần đột nhiên vung kiếm.
Thần Nữ Như Hoa Kiếm
Thức Thứ Mười Họa Nhân Sinh
“Bùng….rẹt”
Con chim ưng va vào người Băng Thần nhưng thân thể nó dần dần biến thành tro bụi tan ra trong không khí.
Đại Thắng
Hắn thì thào trước khi rơi từ trên không trung xuống:
“Phá linh điểm.”
Danh sách chương