Băng Thần cũng nghe thấy liền đi ra ngoài quan sát, hắn ta đứng ngay bên cạnh Đạm Đài Thiên Hà nên thấy nét mặt nàng có chút lo lắng. Hắn tưởng đây phải là chuyện vui mới đúng, ban đầu hắn còn có chút nghi ngờ nhưng Tiếu Hoan Hỷ khẳng định lại yên tâm.

Đạm Đài Thiên Hà thở dài một hơi rồi nói:

“Công tử tính bao giờ đi ra ngoài thăm dò?”

Băng Thần mỉm cười nói:

“Thực chất chúng ta cũng không cần phải mạo hiểm, để ta thử dùng nguyên thạch để xem người làm trong khách sạn có biết thông tin gì không. Bọn họ làm ăn ở đây lâu như thế chắc cũng biết được không ít thông tin trong thành.

Đạm Đài gia lại là chủ đề chính của những người tới đây càng gia tăng cơ hội chúng ta nhận được thêm thông tin. Nếu không đủ chính ta sẽ xuống phòng ăn để nghe một buổi, còn vẫn chưa có gì hữu ích thì đành phải mạo hiểm đi ra bên ngoài thôi.”

Đạm Đài Thiên Hà tỏ ra bất ngờ:

“Ta không nghĩ công tử lại cẩn trọng như thế đấy.”

Băng Thần liếc nhìn xuống phía dưới rồi nói:

“Dù ta không cẩn trọng cũng phải để ý cái mạng của mình, ngươi thử nhìn sang lầu cao của tòa nhà bên kia thì sẽ rõ.”

Nàng nhìn theo thì thấy mấy tên công tử ngày hôm qua bọn họ chạm mặt đang quan sát, Băng Thần ngước nhìn sau đó chạm phải ánh mắt của đám kia. Mấy người kia có chút giật mình nhưng Băng Thần chỉ thản nhiên gật đầu coi như chào hỏi.

“Ở phía dưới có rất nhiều tai mắt của đám người kia, ngươi để ý một chút xem có bao nhiêu kẻ tỏ ra khác thường.”

Băng Thần đã nhắc nhở thì Đạm Đài Thiên Hà cũng thử quan sát xuống phía dưới xem tình hình như thế nào nào. Kinh nghiệm bị theo dõi từ bé khiến cho nàng nhanh chóng xác định được rất nhiều kẻ đang theo đuôi bọn họ và tu vi đều hơn Băng Thần.

Đang suy nghĩ thì thấy eo mình bị Băng Thần vòng qua, hắn bế nàng đặt lên đùi mình rồi ngồi lên cửa sổ quan sát xung quanh. Có chút xấu hổ nhưng nàng biết Băng Thần chẳng qua là đang thể hiện trước mặt mấy tên công tử ca kia thôi.

Biểu cảm của đám người kia dù thay đổi rất nhỏ nhưng đều bị Băng Thần bỏ vào mắt, rõ ràng bọn họ chưa hề bỏ cuộc với hai cô nàng này. Với lại bọn họ dường như cũng nghi ngờ mối quan hệ của ba người Băng Thần hoàn toàn không phải phu thê.

Lý do chính bởi ngọc bội cả ba người đeo, mỗi một hành tinh của Thượng cấp vi diện chỉ có một người được chọn. Tức nếu có thì ba người Băng Thần theo logic sẽ chỉ mới quen nhau được tối đa năm tháng tính từ lần tuyển chọn trước.

Khoảng thời gian quá ngắn lại còn tiêu hao một phần lớn vào việc luyện tập để khảo hạch, chuyện quen nhau yêu đương đã khó khăn rồi. Thành gia lập thất thì càng không thể nào, nếu chưa thành gia lập thất thì hành động đập chậu cướp hoa cũng bình thường.

Ít ra tai tiếng sẽ không đến mức cướp vợ của người khác, Đạm Đài Thiên Hà sau khi dịch dung không quá đẹp nhưng Tiếu Hoan Hỷ thì khác. Nhan sắc lẫn khí chất của nàng có thể khiến bất cứ nam nhân nào cũng phải điên cuồng.

Mấy tên công tử quần là áo lụa trong thành tuy không ai nói thẳng ra ý định nhưng mục tiêu của bọn họ vô cùng rõ ràng. Trong lòng bọn họ cũng thống nhất là phải dẹp bỏ Băng Thần trước rồi mỹ nhân bọn họ sẽ tự cạnh tranh với nhau sau.

Băng Thần là một người từng trải tại sao không biết cơ chứ, nữ nhân của hắn nhiều như thế nên việc gặp họa thủy vì hồng nhân không thể bình thường hơn. Ngồi trong lòng của Băng Thần khó nữ nhân nào có thể bình tĩnh, Đạm Đài Thiên Hà càng không thể nào.

Càng suy nghĩ tới nhiệm vụ Tiếu Hoan Hỷ giao phó nàng càng trở nên căng thẳng, thứ duy nhất ổn định lại nàng chính là mùi hương đặc trưng trên người Băng Thần. Ngước lên nhìn gương mặt của hắn nàng có chút không cam tâm, dù không muốn nàng còn rơi vào hoàn cảnh tệ hơn mẹ mình.

Mẹ nàng ít ra còn thực sự có tình cảm với cha nàng dù cho đó là đơn phương, còn nàng chẳng có tình cảm nam nữ với Băng Thần. Nhiều nhất nàng chỉ coi hắn giống như thần tượng mỗi khi nghĩ về thôi chứ không hơn không kém.

Thế nhưng Tiếu Hoan Hỷ lại muốn nàng chủ động mê hoặc Băng Thần, mục địch lại để cho Băng Thần có thể nhận ra giá trị của nàng ta. Nàng thua xa Tiếu Hoan Hỷ cái này nàng có thể tự hiệu, nhưng dùng sự thua thiệt của mình để đề cao người khác thật sự đáng buồn.

Đổi lại người khác chứ không phải Tiếu Hoan Hỷ thì nàng còn lâu mới đồng ý làm chuyện điên rồ như thế này. Nàng tuy phải chạy trốn khắp nơi, đã thế tình hình còn rất kho khăn nhưng con người thì ai lại không có lòng tự trọng.

Nàng lại không dám nghĩ tới hậu quả nếu dám chống đối Tiếu Hoan Hỷ, đây không phải người nàng có thể thất hứa. Băng Thần còn đang bận quan sát thì bỗng Đạm Đài Thiên Hà vòng lên cổ của hắn, vừa quay mặt lại nhìn nàng thì cảm thấy môi mình hơi ướt.

Không hiểu rõ tại sao nàng chủ động nhưng có lẽ cũng muốn xem phản ứng của mấy cái công tử ca kia thực sự như thế nào. Kết thúc nụ hôn nàng vùi đầu vào trong ngực của hắn vì xấu hổ, nhưng trong lòng có chút nhẹ nhàng vì ít ra không tệ như nàng nghĩ.

Nhiệm vụ của Tiếu Hoan Hỷ giao nàng cũng đã bắt đầu rồi, bây giờ nàng chỉ cần nói thêm vài câu tâng bốc Tiếu Hoan Hỷ nữa cho hợp ngữ cảnh là được.

Băng Thần lại lên tiếng trước:

“Đám người kia vẫn tương đối bình thản, mục tiêu của bọn họ là Tiếu Hoan Hỷ, cô nàng này tự nhiên đi theo chúng ta làm gì không biết. Bây giờ thì phiền phức thật sự rồi, không biết có cách nào để đám người này bỏ cuộc không nhỉ.”

Đạm Đài Thiên Hà khẽ giọng nói:

“Cách thì ta không biết nhưng sao có cảm giác sức hấp dẫn của Tiếu tỷ thực sự rất lớn.”

Băng Thần mỉm cười thản nhiên nói:

“Đối với nam nhân khác sức hấp dẫn của nàng hơn xa ngươi thật, riêng ra thì các ngươi mỗi ngươi một vẻ. Với lại ta tin nếu ngươi dùng gương mặt thật của mình, cả tòa thành này nam nhân đều hướng tới ngươi chứ không phải nàng ấy.”

Đạm Đài Thiên Hà chớp mắt hỏi:

“Nếu Tiếu tỷ lộ ra thân phận của mình thì ta dù có lộ mặt cũng chẳng còn nam nhân nào chú ý tới ta cả.”

Băng Thần lắc đầu cười nói:

“Nếu người trong thành này biết thân phận của nàng thi bọn họ sẽ bận quỳ xuống dập đầu, đừng nói có ý định gì với nàng, lo cho mạng sống của mình còn không kịp. Đừng nhìn ta trước mặt nàng có vẻ cứng rắn nhưng thực ra bởi ta có thứ nàng ấy muốn thôi, không có thứ đó thì Băng Thần ta chẳng là gì cả.”

Không cần tới Băng Thần nói thì nàng cũng thừa hiểu chuyện này, thế nhưng nói đến đây nàng bỗng cảm thấy rất nể Băng Thần. Chỉ có hắn mới dám đứng trước mặt của Tiếu Hoan Hỷ cao giọng nói chuyện, thẳng thắn chê bai không cần kiêng nể gì cả.

Nàng không biết Băng Thần có gì nhưng Hạ Y, Tần Huyền Trân, Tô Anh, Băng Thiên Hậu chính xác là ai có thể khó đoán.Nhưng nếu Băng Thần đã có thể hoàn toàn chinh phục nữ nhân ngang tầm Tiếu Hoan Hỷ thì hắn thật sự có thể trấn được nàng ấy.

Đạm Đài Thiên Hà cảm thấy những gì mình làm đã đủ liền chuyển chủ đề:

“Tình hình như thế này thì công tử tính làm thế nào?”

Băng Thần chép miệng:

“Chúng ta chuyển vào Thiên Đạo công hội, sau khi an ổn sẽ tìm cách giải quyết đám vướng víu này. Hi vọng bọn họ từ bỏ sớm nếu không đừng trách ta độc ác, Băng Thần ta muốn họ chết thì có cả trăm cách để thực hiện.”

Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo đầy tự tin của Băng Thần thì nàng không khỏi cảm thấy hâm mộ, nàng mong muốn có một ngày mình có thể tự tin như thế. Nhưng trước tiên nàng cần phải đoạt được năng lực tương xứng với việc mình muốn làm cái đã.

Đang suy nghĩ lung tung thì Băng Thần tay đặt lên đầu nàng nhẹ giọng khuyên:

“Trở thành đồng minh của ta đã đủ chứng tỏ ánh mắt của ngươi, con đường này còn dài nhưng hãy nghĩ rằng mình đã khởi đầu tốt. Chỉ có thoải mái thì những bước đi của ngươi mới có thể nhẹ nhàng và nhanh chóng, với lại ngươi phải tin đồng minh của mình.”

Hắn nói thế bởi nàng suy quá nhiều trong khi nàng đáng nhẽ chẳng cần suy nghĩ gì cả, người như vậy hay làm những chuyện dư thừa. Nếu không may còn có thể để lại hậu quả không thể nào đoán trước được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện