Lăng Phong cười cười :" Tham vọng của ngài thật lớn cả Thánh Nguyên đại lục rộng lớn lắm ."
Băng Thần cười khẩy :" Chỉ thế ngươi nghĩ đã đủ giúp các ngươi trả thù chưa ,ta nói thiếu nhiều lắm mà đây lại là mục tiêu lâu dài một năm không được thì mười năm ."
Lăng Phong cười đáp :" Ta đã hiểu ."
Băng Thần nhìn qua Phi Thành :" Ngươi muốn tham gia không ngươi mục đích cũng không nhỏ . Ta chỉ muốn biết ngươi có nguyện trả giá để trả thù không thôi ."
Phi Thành đầu oanh minh một tiếng hắn cảm nhận được cơ hội của mình đã tới nếu phò ta người này mình có thể trả thù thành công . Mà người này chính là người có khả năng cao nhất giúp hắn báo thù bởi không ai nguyện ý tiêu diệt hoàng gia của một nước cả . Chu du năm năm cho hắn hiểu rõ mình muốn trả thù khó đến mức độ nào kể cả các đại môn phái cũng sẽ không vì ngươi mà đối phó một thế lực dù kém hơn bọn họ .
Tình hình hiện tại lại càng tệ hại hơn bởi vì tại ra xa khỏi phạm vi thập quốc hắn không có khả năng . Mà thế lực lớn nhất thập quốc là Thiên Nguyên học viện lại không tranh với đời chỉ còn cách là tạo thế lực mới nhưng lại thiếu người dẫn dắt phát triển . Còn tại sao không đầu nhập vào chín quốc còn lại thì càng đơn giản hơn thập quốc nếu tiêu diệt được nhau thì đã sớm làm rồi .
Phi Thành lập tức quỳ một chân xuống chắp hai tay cúi người trước Băng Thần nói to
Phi Thành :" Tiểu nhân đồng ý ."
Băng Thần cười :" Tốt lắm ngày mai theo ta gặp hai người kia đây là thử thách đầu tiên của ta với ngươi làm tốt thì ngươi mới coi như hợp cách ."
Băng Thần gật đầu bắt đầu liên thanh :" Ngài mai vào giờ cô nàng kia từ mỏ than làm việc đi về thì ....... ................................................................................. chỉ cần như thế mà thôi dễ hiểu chứ ."
Phi Thành gật đầu cười nói :" Thiếu chủ suy nghĩ thấu đáo ."
Băng Thần cười đứng lên :" Vậy là xong việc ta cũng lên về sắp đến bữa tối rồi ."
Bóng người lóe lên rồi biến mất Băng Thần dùng tốc độ nhanh nhất về tới Nhạc phủ đi cả ngày ăn rất ít lên hắn cũng có chút đói . Hai người lính canh cổng của Nhạc gia bỗng nhiên thấy một cái bóng trắng lóe lên , trước mặt bọn họ Băng Thần đã đứng đó .
Hai người hành lễ rồi nhanh chóng mở ra cổng ra vào cho Băng Thần sau đó nhìn Băng Thần khuất bóng rời mới đóng lại cánh cổng lớn . Băng Thần rất đói thế là bước chân nhanh chóng đến bàn ăn lớn tại đại sảnh mà một đám cô nương và lão gia tử cũng ở đó còn Nhạc Thiên Thần có lẽ bận công vụ lên không có mặt .
Băng Thần cúi chào lão gia tử rồi tự nhiên ngồi vào bàn ngay cạnh Thanh Nhàn công chúa và Nhạc Thanh Thanh . Hắn chuẩn bị ăn cơm thì lão gia tử đột nhiên hỏi đến một vấn đề mà ai cũng thắc mắc rất lâu .
Nhạc Thiên Quân nhíu mày hỏi :" Tiểu tử ngươi suốt ngày ra ngoài chạy loạn không hề thấy ngươi tu luyện tại sao sức mạnh của ngươi thì cứ tăng lên nhanh chóng có thể nói chút được không ."
Một đám người nhìn mình đắm đuối khiến Băng Thần có chút không thoải mái trong đầu khẽ động sau đó mới trả lời .Dù sao ở thế giới này một thời cũng khiến hắn hiểu được việc tấn cấp Vũ Vương ngay cả Nhạc Thiên Thần là người có thiên phú thật cao nhưng cũng chỉ hơn hắn vài cái tiểu cảnh giới . Hắn chắc chắc không ai hỏi công pháp nhưng tu luyện lúc nào cũng lên cho người khác câu trả lời hợp lý .
Băng Thần cười nói :" Thực ra chính lúc này cũng coi như ta đã tu luyện ta là yêu thú ăn vào là luyện hóa tăng thực lực mà đồ ăn của Nhạc gia thực vật không phải vật thường thịt thì là thịt yêu thú ta lên cấp cũng bình thường .Cộng thêm trải qua sinh tử chiến khiến tiềm năng bộc phát đó là chưa kể tộc của ta lúc còn bé rất yếu đuối qua được thì tất nhanh chóng thượng thiên ."
Nhìn trên mặt hắn nụ cười mà ai cũng giật giật khóe môi gia hỏa này không phải nói láo chứ chỉ ăn cũng coi như luyện công vậy bọn ta mỗi ngày cực khổ rèn luyện vài canh giờ không bằng người ăn cơm đủ ba bữa .Các cô nương thì lại càng hâm mộ bởi các nàng ngày chơi nhưng đêm khi nào cũng phải bỏ ra một canh giờ luyện công .
Nhạc Thiên Quân ngạc nhiên sau đó nói :" Thế có phải ngươi càng ăn nhiều đồ tốt thì ngươi tăng sức mạnh càng nhanh phải không ? "
Băng Thần nhíu mày nói :" Theo lý thuyết chính là như thế ? "
Nhạc Thiên Quân cười to :" Thật tốt từ mai ngươi sẽ có khẩu phần riêng dù sao sắp nhập học ngươi càng mạnh mẽ càng tốt bảo vệ đám này cô nương ."
Băng Thần không nghĩ lão gia tử nhiệt tình như thế trong lòng ấm áp nhưng ngày mai ăn mà không tăng chút nào thì có chút sai . Có lẽ phải tìm một loại công pháp nào đó luyện thôi hoặc ra khỏi thành chém giết một chuyến tăng chút sức mạnh rồi về trình báo .
Vô hạn giới chỉ trong thức hải lập tức nghĩ đến cái gì đó sau đó nhanh chóng xáp lại Thiên Thư mặt mỉm cười nhìn hắn ta .
Vô Hạn Giới Chỉ :" Lão đại tên kia sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi mang tiếng sư phụ ít ra cũng phải cho hắn một cái công pháp tu luyện chứ . Ngươi không muốn chúng ta mất mặt chứ ? "
Thiên Thư bĩu môi :" Ngươi mất mặt chứ không phải chúng ta ai bảo lao ra không suy nghĩ ngốc bức ."
Vô Hạn Giới Chỉ :" Ta đã biết sai rồi ngươi cũng cho ta chút mặt mũi dù sao sau này thay mặt tiếp xúc hắn chính là ta đi ngươi cũng phải để ta chút mặt mũi .Ít nhiều gì thì cũng phải có một công pháp cho hắn tu luyện thì mới xứng tiếng sư phụ chứ ."
Thiên Thư cười khinh bỉ nói :" May cho ngươi ta cũng đã phát hiện ra hắn cần thời gian tự tu luyện vì dù sao cũng không phải ở đâu cũng có thể chém chém chém giết giết ."
Vô Hạn Giới Chỉ :" Đúng rồi lão đại ,cuộc sống mà .Tốt nhất ngươi cho ngươi cho hắn một công pháp về ăn uống là hợp lý với tình cảnh của hắn hiện tại nhất ."
Thiên Thư phất tay một tia sáng bay về phía Vô Hạn Giới Chỉ sau đó tiếp tục ngồi nghỉ ngơi ,không gian lại lần nữa đi vào tĩnh lặng . Chỉ có tiếng cười nho nhỏ của Vô Hạn Giới Chỉ cứ vang lên đều đều làm người ta phá lệ chú ý . Nhưng một cái bàn tay đập mạnh vào đầu của hắn khiến hắn câm mồm quay lại thì thấy Sát Thần Kiếm sát khí đằng đằng nhìn mình .
Một đêm không có gì sảy ra
Sáng sớm Băng Thần đã biến mất khỏi Nhạc gia thậm chí ăn sáng cũng không bởi vì hắn bận rất nhiều việc phải làm từ sớm mới kịp tiến độ . Phi Thành đã sớm đợi hắn tại một nơi cách Nhạc gia không xa ngay khi Băng Thần tới hai người ăn uống đơn giản rồi trực tiếp xuất phát .
Mục tiêu của hai người là một tiệm quần áo sắp ngưng hoạt động muốn bán lại . Vừa bước vào cửa Băng Thần đã nhìn thấy hai người đang ngồi bàn tán sôi nổi đằng trước .
Ông chủ Vương :" Tiệm này cao lắm thì chỉ 2 vạn lượng mà thôi ."
Trung niên khác cũng chính là chủ tiệm y phục họ Tần nói :" Dù ta có bán lỗ cũng phải hơn ba vạn lượng ."
Băng Thần nhanh chóng bước tới khi hai người còn chưa kịp phản ứng thì đã tới trước mặt hai người .
Băng Thần cười :" Chào ông chủ Tần ta đây muốn mua nhanh 4 vạn chuyển tay trực tiếp đồng ý không ."
Hai người kia phản ứng lại nhìn người thanh niên đứng trước mặt bọn họ thì trực tiếp quỳ xuống sát đất .
" Bái kiến Hộ Quốc đại nhân "
Băng Thần nhìn về phía họ Tần lão bản :" Thế nào ngươi đồng ý chứ ."
Người kia làm gì giám nói tiếng không huống chi Băng Thần ra giá cao hơn hắn mong muốn lên mọi việc diễn ra thật nhanh mà đồ đạc trong tiệm cũng để lại coi như biếu tặng Băng Thần . Người làm trong tiệm vẫn chưa hiểu chuyện gì thì Băng Thần đã nhanh chóng đi tới trước mặt bọn họ.
Băng Thần cười nói :" Các ngươi vẫn muốn làm việc ở đây chứ ?"
Tất cả mọi người không do dự đồng ý làm việc dưới trướng quan to thì không có gì tuyệt vời hơn mà Băng Thần với vẻ ngoài hiền lành nói năng nhẹ nhàng cũng rất được cảm tình của bọn họ .Sau đó hắn ta mang một bản vẽ chuẩn bị từ trước mang tới chính là một bản vẽ quần tay áo sơ mi hiện đại .
Hắn chọn dệt may vì cũng muốn có bộ trang phục của mình thoải mái hơn một chút chứ cổ trang rất đẹp nhưng khi chiến đấu đuôi sau hiện ra thì mỗi lần lại là một bọ đồ mới. Mà áo quần dạng này rất dễ rớt ra bởi đuôi hiện phần lớn đâm rách một bộ phận quần áo lên có thể làm đứt phần dây buộc lưng .
Thơ may nghe Băng Thần nói về những điều cần lưu ý khi tạo bộ trang phục này thì ánh mắt ngày càng kích động .
Thợ may :" Ngài quả thật là một thiên tài bộ đồ này có thể thay đổi cả ngàng may mặc hiện nay nhưng ta sợ nó sẽ nhanh bị bắt trước ."
Băng Thần thoải mái :" Không sao ngươi sản xuất y phục bị sao chép không sao coi như tạo phước cho muôn dân nhưng ta cần một ít trang phục làm riêng ."
Thợ may :" Ngài cần trang phục có kiểu dáng và biểu tượng đặc biệt ."
Băng Thần nghĩ chút rồi vẽ ra hình một biểu tượng một con hồ ly sau lưng có chín cái đuôi đưa cho thợ may .
Băng Thần nói :" Để hoa văn này sau áo trước tiên làm mười bộ màu đen biểu tượng trắng đi nhớ đừng nói ra ngoài biết chưa ."
Thợ may cung kính :" Tiểu nhân đã hiểu chỉ cần đến chiều nay là sẽ có ."
Băng Thần cười nói :" Rất tốt cứ thế mà làm nếu mọi việc thuận lợi không thiếu các ngươi chỗ tốt ."
Thợ may vui mừng nói :" Cám ơn ngài "
Sau đó hai người rời đi tuy chỉ trao đổi nhưng cũng đã tới trưa mất rồi Băng Thần hai người quyết định đến kêu năm người Lăng Phong tới hỗ trợ bọn họ diễn sâu .Thỏa mãn Băng Thần lúc này mới cùng Phi Thành rời đi quán ăn tiến đến chỗ ở của hai tỷ muội Trịnh gia ôm cây đợi thỏ .
Băng Thần cười khẩy :" Chỉ thế ngươi nghĩ đã đủ giúp các ngươi trả thù chưa ,ta nói thiếu nhiều lắm mà đây lại là mục tiêu lâu dài một năm không được thì mười năm ."
Lăng Phong cười đáp :" Ta đã hiểu ."
Băng Thần nhìn qua Phi Thành :" Ngươi muốn tham gia không ngươi mục đích cũng không nhỏ . Ta chỉ muốn biết ngươi có nguyện trả giá để trả thù không thôi ."
Phi Thành đầu oanh minh một tiếng hắn cảm nhận được cơ hội của mình đã tới nếu phò ta người này mình có thể trả thù thành công . Mà người này chính là người có khả năng cao nhất giúp hắn báo thù bởi không ai nguyện ý tiêu diệt hoàng gia của một nước cả . Chu du năm năm cho hắn hiểu rõ mình muốn trả thù khó đến mức độ nào kể cả các đại môn phái cũng sẽ không vì ngươi mà đối phó một thế lực dù kém hơn bọn họ .
Tình hình hiện tại lại càng tệ hại hơn bởi vì tại ra xa khỏi phạm vi thập quốc hắn không có khả năng . Mà thế lực lớn nhất thập quốc là Thiên Nguyên học viện lại không tranh với đời chỉ còn cách là tạo thế lực mới nhưng lại thiếu người dẫn dắt phát triển . Còn tại sao không đầu nhập vào chín quốc còn lại thì càng đơn giản hơn thập quốc nếu tiêu diệt được nhau thì đã sớm làm rồi .
Phi Thành lập tức quỳ một chân xuống chắp hai tay cúi người trước Băng Thần nói to
Phi Thành :" Tiểu nhân đồng ý ."
Băng Thần cười :" Tốt lắm ngày mai theo ta gặp hai người kia đây là thử thách đầu tiên của ta với ngươi làm tốt thì ngươi mới coi như hợp cách ."
Băng Thần gật đầu bắt đầu liên thanh :" Ngài mai vào giờ cô nàng kia từ mỏ than làm việc đi về thì ....... ................................................................................. chỉ cần như thế mà thôi dễ hiểu chứ ."
Phi Thành gật đầu cười nói :" Thiếu chủ suy nghĩ thấu đáo ."
Băng Thần cười đứng lên :" Vậy là xong việc ta cũng lên về sắp đến bữa tối rồi ."
Bóng người lóe lên rồi biến mất Băng Thần dùng tốc độ nhanh nhất về tới Nhạc phủ đi cả ngày ăn rất ít lên hắn cũng có chút đói . Hai người lính canh cổng của Nhạc gia bỗng nhiên thấy một cái bóng trắng lóe lên , trước mặt bọn họ Băng Thần đã đứng đó .
Hai người hành lễ rồi nhanh chóng mở ra cổng ra vào cho Băng Thần sau đó nhìn Băng Thần khuất bóng rời mới đóng lại cánh cổng lớn . Băng Thần rất đói thế là bước chân nhanh chóng đến bàn ăn lớn tại đại sảnh mà một đám cô nương và lão gia tử cũng ở đó còn Nhạc Thiên Thần có lẽ bận công vụ lên không có mặt .
Băng Thần cúi chào lão gia tử rồi tự nhiên ngồi vào bàn ngay cạnh Thanh Nhàn công chúa và Nhạc Thanh Thanh . Hắn chuẩn bị ăn cơm thì lão gia tử đột nhiên hỏi đến một vấn đề mà ai cũng thắc mắc rất lâu .
Nhạc Thiên Quân nhíu mày hỏi :" Tiểu tử ngươi suốt ngày ra ngoài chạy loạn không hề thấy ngươi tu luyện tại sao sức mạnh của ngươi thì cứ tăng lên nhanh chóng có thể nói chút được không ."
Một đám người nhìn mình đắm đuối khiến Băng Thần có chút không thoải mái trong đầu khẽ động sau đó mới trả lời .Dù sao ở thế giới này một thời cũng khiến hắn hiểu được việc tấn cấp Vũ Vương ngay cả Nhạc Thiên Thần là người có thiên phú thật cao nhưng cũng chỉ hơn hắn vài cái tiểu cảnh giới . Hắn chắc chắc không ai hỏi công pháp nhưng tu luyện lúc nào cũng lên cho người khác câu trả lời hợp lý .
Băng Thần cười nói :" Thực ra chính lúc này cũng coi như ta đã tu luyện ta là yêu thú ăn vào là luyện hóa tăng thực lực mà đồ ăn của Nhạc gia thực vật không phải vật thường thịt thì là thịt yêu thú ta lên cấp cũng bình thường .Cộng thêm trải qua sinh tử chiến khiến tiềm năng bộc phát đó là chưa kể tộc của ta lúc còn bé rất yếu đuối qua được thì tất nhanh chóng thượng thiên ."
Nhìn trên mặt hắn nụ cười mà ai cũng giật giật khóe môi gia hỏa này không phải nói láo chứ chỉ ăn cũng coi như luyện công vậy bọn ta mỗi ngày cực khổ rèn luyện vài canh giờ không bằng người ăn cơm đủ ba bữa .Các cô nương thì lại càng hâm mộ bởi các nàng ngày chơi nhưng đêm khi nào cũng phải bỏ ra một canh giờ luyện công .
Nhạc Thiên Quân ngạc nhiên sau đó nói :" Thế có phải ngươi càng ăn nhiều đồ tốt thì ngươi tăng sức mạnh càng nhanh phải không ? "
Băng Thần nhíu mày nói :" Theo lý thuyết chính là như thế ? "
Nhạc Thiên Quân cười to :" Thật tốt từ mai ngươi sẽ có khẩu phần riêng dù sao sắp nhập học ngươi càng mạnh mẽ càng tốt bảo vệ đám này cô nương ."
Băng Thần không nghĩ lão gia tử nhiệt tình như thế trong lòng ấm áp nhưng ngày mai ăn mà không tăng chút nào thì có chút sai . Có lẽ phải tìm một loại công pháp nào đó luyện thôi hoặc ra khỏi thành chém giết một chuyến tăng chút sức mạnh rồi về trình báo .
Vô hạn giới chỉ trong thức hải lập tức nghĩ đến cái gì đó sau đó nhanh chóng xáp lại Thiên Thư mặt mỉm cười nhìn hắn ta .
Vô Hạn Giới Chỉ :" Lão đại tên kia sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi mang tiếng sư phụ ít ra cũng phải cho hắn một cái công pháp tu luyện chứ . Ngươi không muốn chúng ta mất mặt chứ ? "
Thiên Thư bĩu môi :" Ngươi mất mặt chứ không phải chúng ta ai bảo lao ra không suy nghĩ ngốc bức ."
Vô Hạn Giới Chỉ :" Ta đã biết sai rồi ngươi cũng cho ta chút mặt mũi dù sao sau này thay mặt tiếp xúc hắn chính là ta đi ngươi cũng phải để ta chút mặt mũi .Ít nhiều gì thì cũng phải có một công pháp cho hắn tu luyện thì mới xứng tiếng sư phụ chứ ."
Thiên Thư cười khinh bỉ nói :" May cho ngươi ta cũng đã phát hiện ra hắn cần thời gian tự tu luyện vì dù sao cũng không phải ở đâu cũng có thể chém chém chém giết giết ."
Vô Hạn Giới Chỉ :" Đúng rồi lão đại ,cuộc sống mà .Tốt nhất ngươi cho ngươi cho hắn một công pháp về ăn uống là hợp lý với tình cảnh của hắn hiện tại nhất ."
Thiên Thư phất tay một tia sáng bay về phía Vô Hạn Giới Chỉ sau đó tiếp tục ngồi nghỉ ngơi ,không gian lại lần nữa đi vào tĩnh lặng . Chỉ có tiếng cười nho nhỏ của Vô Hạn Giới Chỉ cứ vang lên đều đều làm người ta phá lệ chú ý . Nhưng một cái bàn tay đập mạnh vào đầu của hắn khiến hắn câm mồm quay lại thì thấy Sát Thần Kiếm sát khí đằng đằng nhìn mình .
Một đêm không có gì sảy ra
Sáng sớm Băng Thần đã biến mất khỏi Nhạc gia thậm chí ăn sáng cũng không bởi vì hắn bận rất nhiều việc phải làm từ sớm mới kịp tiến độ . Phi Thành đã sớm đợi hắn tại một nơi cách Nhạc gia không xa ngay khi Băng Thần tới hai người ăn uống đơn giản rồi trực tiếp xuất phát .
Mục tiêu của hai người là một tiệm quần áo sắp ngưng hoạt động muốn bán lại . Vừa bước vào cửa Băng Thần đã nhìn thấy hai người đang ngồi bàn tán sôi nổi đằng trước .
Ông chủ Vương :" Tiệm này cao lắm thì chỉ 2 vạn lượng mà thôi ."
Trung niên khác cũng chính là chủ tiệm y phục họ Tần nói :" Dù ta có bán lỗ cũng phải hơn ba vạn lượng ."
Băng Thần nhanh chóng bước tới khi hai người còn chưa kịp phản ứng thì đã tới trước mặt hai người .
Băng Thần cười :" Chào ông chủ Tần ta đây muốn mua nhanh 4 vạn chuyển tay trực tiếp đồng ý không ."
Hai người kia phản ứng lại nhìn người thanh niên đứng trước mặt bọn họ thì trực tiếp quỳ xuống sát đất .
" Bái kiến Hộ Quốc đại nhân "
Băng Thần nhìn về phía họ Tần lão bản :" Thế nào ngươi đồng ý chứ ."
Người kia làm gì giám nói tiếng không huống chi Băng Thần ra giá cao hơn hắn mong muốn lên mọi việc diễn ra thật nhanh mà đồ đạc trong tiệm cũng để lại coi như biếu tặng Băng Thần . Người làm trong tiệm vẫn chưa hiểu chuyện gì thì Băng Thần đã nhanh chóng đi tới trước mặt bọn họ.
Băng Thần cười nói :" Các ngươi vẫn muốn làm việc ở đây chứ ?"
Tất cả mọi người không do dự đồng ý làm việc dưới trướng quan to thì không có gì tuyệt vời hơn mà Băng Thần với vẻ ngoài hiền lành nói năng nhẹ nhàng cũng rất được cảm tình của bọn họ .Sau đó hắn ta mang một bản vẽ chuẩn bị từ trước mang tới chính là một bản vẽ quần tay áo sơ mi hiện đại .
Hắn chọn dệt may vì cũng muốn có bộ trang phục của mình thoải mái hơn một chút chứ cổ trang rất đẹp nhưng khi chiến đấu đuôi sau hiện ra thì mỗi lần lại là một bọ đồ mới. Mà áo quần dạng này rất dễ rớt ra bởi đuôi hiện phần lớn đâm rách một bộ phận quần áo lên có thể làm đứt phần dây buộc lưng .
Thơ may nghe Băng Thần nói về những điều cần lưu ý khi tạo bộ trang phục này thì ánh mắt ngày càng kích động .
Thợ may :" Ngài quả thật là một thiên tài bộ đồ này có thể thay đổi cả ngàng may mặc hiện nay nhưng ta sợ nó sẽ nhanh bị bắt trước ."
Băng Thần thoải mái :" Không sao ngươi sản xuất y phục bị sao chép không sao coi như tạo phước cho muôn dân nhưng ta cần một ít trang phục làm riêng ."
Thợ may :" Ngài cần trang phục có kiểu dáng và biểu tượng đặc biệt ."
Băng Thần nghĩ chút rồi vẽ ra hình một biểu tượng một con hồ ly sau lưng có chín cái đuôi đưa cho thợ may .
Băng Thần nói :" Để hoa văn này sau áo trước tiên làm mười bộ màu đen biểu tượng trắng đi nhớ đừng nói ra ngoài biết chưa ."
Thợ may cung kính :" Tiểu nhân đã hiểu chỉ cần đến chiều nay là sẽ có ."
Băng Thần cười nói :" Rất tốt cứ thế mà làm nếu mọi việc thuận lợi không thiếu các ngươi chỗ tốt ."
Thợ may vui mừng nói :" Cám ơn ngài "
Sau đó hai người rời đi tuy chỉ trao đổi nhưng cũng đã tới trưa mất rồi Băng Thần hai người quyết định đến kêu năm người Lăng Phong tới hỗ trợ bọn họ diễn sâu .Thỏa mãn Băng Thần lúc này mới cùng Phi Thành rời đi quán ăn tiến đến chỗ ở của hai tỷ muội Trịnh gia ôm cây đợi thỏ .
Danh sách chương