Trời mới bắt đầu lờ mờ sáng, Thu Tư nhẹ nhàng dụi dụi đôi mắt đang dần tỉnh lại, khẽ xoay người trong lồng ngực ấm áp của đối phương nhưng vẫn làm Tang Mặc Ngôn tỉnh giấc.

“Sao vậy?” Một thanh âm khàn khàn nhàn nhạt, lại thêm vào dáng vẻ còn chưa thức giấc hẳn của Tang Mặc Ngôn khiến đáy lòng Thu Tư hiện lên hai chữ ‘đáng yêu’.

“Không có chuyện gì đâu, anh cứ ngủ tiếp đi.” Không biết tại sao lại không buồn ngủ nữa, Thu Tư bật bóng đèn nhỏ ở đầu giường, nhìn thời gian một chút. Mới có năm giờ thôi, cách giờ đi làm còn bốn tiếng nữa. Ai! Trong khoảng thời gian này thì phải làm gì đây? “Em và anh đều tỉnh giấc rồi thì chúng ta đi chạy bộ đi!” Vì chưa hoàn toàn tỉnh táo lại nên thanh âm của Tang Mặc Ngôn vẫn khàn khàn, mắt nửa nhắm nửa mở khiến Thu Tư đã quen nhìn khuôn mặt luôn nghiêm túc của hắn lại có ý muốn cười.

“Không cần, anh ngủ đi. Không chừng một lát nữa tôi cũng sẽ ngủ thêm.” Ngày hôm qua Tang Mặc Ngôn xem tài liệu đến tận 1h sáng, hắn mới ngủ được có bốn tiếng. Bây giờ ánh mắt của Tang Mặc Ngôn vẫn còn lưu lại dấu vết mệt mỏi. Làm sao cậu có thể ích kỷ để cho Tang Mặc Ngôn thức cùng với cậu được.

Nhìn ra suy nghĩ trong lòng Thu Tư, Tang Mặc Ngôn dịu dàng hôn lên trán cậu rồi mới xoay người xuống giường: “Anh cũng tỉnh rồi. Gần đây bận rộn nhiều việc, không có hoạt động thân thể. Đúng lúc nhân cơ hội này, em theo giúp anh đi vận động một chút.”

Nhìn Tang Mặc Ngôn đang muốn xuống giường mặc quần áo, Thu Tư vội lên tiếng: “Không cần…”

Không chờ cậu phản đối, Tang Mặc Ngôn đi đến phía tủ lấy bộ đồ thể thao trong đó ra, hành động không mất đi sự dịu dàng đặt bộ quần áo bên người Thu Tư: “Mặc quần áo đi.”

Tuy rằng đã cùng với Tang Mặc Ngôn có không biết bao nhiêu hành động tiếp xúc thân mật, nhưng động tác này của hắn vẫn làm cho hai má Thu Tư hơi hồng hồng: “Ừ.”

Mặc xong, Tang Mặc Ngôn cùng với cậu đi ra ngoài. Không khí lúc sớm tinh mơ thật sảng khoái, Thu Tư đi ra biệt thự hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở nhẹ ra: “Thảo nào rất nhiều người đều nói, không khí sáng sớm là trong lành nhất, quả nhiên vậy.”

Tang Mặc Ngôn dịu dàng cầm bàn tay mát lạnh của Thu Tư, siết lấy nó trong bàn tay mình, trên mặt lộ ra ý cười ấm áp: “Thực ra nếu dựa theo cấp độ trong lành của không khí trong môi trường mà nói thì 10h sáng đến 2h chiều mới là khoảng thời gian tốt nhất.”

Thu Tư hơi nghi hoặc nhìn Tang Mặc Ngôn: “Tại sao?” Không phải nói sáng sớm mới là khoảng thời gian tốt nhất sao?

Vuốt những lọn tóc bị gió thổi nhẹ có chút rối loạn của Thu Tư: “Vì sáng sớm hơi ẩm từ mặt đất bốc lên, trong không khí có rất nhiều vi khuẩn. Sau 10h, sức nóng của mặt trời có thể xua tan đi những vi khuẩn này.”

“A, hóa ra là vậy.” Thu Tư gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Anh biết nhiều quá.”

Tang Mặc Ngôn cười lại với Thu Tư: “Nào, chạy một lúc đi.” Vừa nói xong, Tang Mặc Ngôn chậm rãi chạy về phía trước, Thu Tư cũng cất bước chạy theo bên người Tang Mặc Ngôn. Chạy được một lát, Thu Tư thở hổn hển đứng ở ven đường, không chịu hoạt động nhiều đây mà. Tang Mặc Ngôn thì vẫn không bị ảnh hưởng gì, đỡ lấy Thu Tư đang vô lực: “Có sao không?”

“Phù phù…Ha…Phù phù…không, không sao.” Thu Tư có phần không quen với việc chạy vận động buổi sáng, hai gò má hồng hồng vương đầy mồ hôi.

“Nghỉ một lát đi.” Tang Mặc Ngôn không để ý đến sự chống cự yếu ớt của Thu Tư, cưng chiều ôm ngang eo Thu Tư đi vào một chỗ nghỉ cách đó không xa, dùng tay áo nhẹ nhàng lau mồ hôi cho Thu Tư.

Không khí sáng sớm vẫn mang cảm giác mát lạnh, Tang Mặc Ngôn cởi áo khoác thể thao của mình khoác lên người Thu Tư.

“Tôi không lạnh, anh không được quên tôi cũng là đàn ông.” Cầm chiếc áo khoác trên người mình, giọng điệu cũng không sắc nhọn như ngày trước, Thu Tư cười cười nhu hòa, khoác nó lại trên người Tang Mặc Ngôn: “Anh không nên để bị cảm lạnh mới phải.”

Nhìn chiếc áo được Thu Tư khoác lại trên người, nụ cười của Tang Mặc Ngôn càng ngày càng đậm trên gương mặt: “Chúng ta trở về đi!”

Thu Tư cảm thấy mình nghỉ ngơi cũng đã ổn nên gật đầu: “Ừ.”

Ăn bữa sáng xong, Tang Mặc Ngôn lái xe đưa Thu Tư đến tận bãi đỗ xe của công ty. Đây là sự kiên quyết mỗi ngày của hắn. Tuy là Thu Tư rất phản đối nhưng cũng không thể thay đổi được quyết định của Tang Mặc Ngôn.

Né tránh các đồng nghiệp khác có thể nhìn thấy, lặng lẽ đi đến văn phòng phòng công văn ở tầng 19 mới xem như là thực sự ‘an toàn’, Thu Tư bất đắc dĩ thở dài một hơi. Nếu cứ đi làm và tan tầm như thế này, né đi trốn lại, sớm muộn gì cậu cũng sẽ điên mất. Không muốn tiếp tục suy nghĩ về cái vấn đề phiền lòng này, Thu Tư lấy văn kiện ngày hôm qua chưa sắp xếp xong từ trong ngăn kéo ra, bắt đầu một ngày làm việc bận rộn…

Khấu khấu…Khấu khấu…

“Mời vào.” Thu Tư cúi đầu bận bịu với đống văn kiện trong tay, không ngẩng đầu, lên tiếng.

Dì Lưu mở cửa ra, bà tận tụy với công việc ôm một chồng tài liệu cao, đứng trước bàn làm việc của Thu Tư: “Những thứ này là văn kiện hôm nay.”

“Phiền dì rồi, dì cứ đặt trên bàn cho cháu.”

“Được. Đúng rồi, Tiểu Triệu, cháu có nghe nói không?”

Thu Tư ngừng bút trong tay, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn dì Lưu: “Nghe nói cái gì ạ?”

“Chính là Mã Vân ở phòng nhân sự hôm qua tới tìm cháu ấy. Sáng hôm nay đã bị công ty phái tới rừng mưa nhiệt đới Amazon để khảo sát rồi, phải nửa năm sau mới có thể về được.”

“Amazon?” Nhất định lại là Tang Mặc Ngôn làm rồi, nhưng mà làm sao hắn biết được Mã Vân đến tìm cậu? Có lẽ là trùng hợp thôi, là mình đa tâm rồi.

“Ừ, quyết sách gần đây của công ty là muốn phát triển chủ đề công viên khổng lồ theo kiểu rừng nguyên sinh, nhưng mà không biết làm sao lại phái người của phòng nhân sự đi.”

“…Chắc là công ty có dự định của mình.” Dì Lưu nói rất đúng. Cho dù có phái người đi khảo sát, tại sao không phải là người của phòng đầu tư đi, mà lại bảo người bên phòng nhân sự không hề dính dáng gì đến. Công ty lớn như vậy không thể có khả năng là do nhân lực không đủ mà phải phái người của phòng khác đi.

“Tiểu Triệu, sao sắc mặt của cháu lại trắng bệch vậy? Có phải khó chịu hay không?”

Thu Tư miễn cưỡng hơi nhếch khóe miệng, muốn cho mình thoạt nhìn qua có tinh thần một chút: “Không sao ạ, tối hôm qua cháu ngủ không ngon thôi.”

“Không sao là tốt rồi, dì ra ngoài đây.”

“Vâng.”

Nhìn dì Lưu đóng cửa phòng lại, Thu Tư ngơ ngác nhìn tập tài liệu trong tay. Thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút nhưng Thu Tư hoàn toàn chẳng biết gì, đến khi một tiếng gõ cửa vang lên mới đưa cậu quay về thực tại.

“Mời vào.”

“Tiểu Triệu, đã tan ca lâu rồi, sao cháu còn ngồi ở chỗ này? Vừa lúc chú định đi xuống mua thứ gì ăn, có muốn chú mang cho cháu một phần không?”

Thu Tư hơi kéo khóe miệng một chút, nở một nụ cười mệt mỏi với chú Văn: “Cảm ơn chú Văn, một lát nữa cháu sẽ đi ăn cơm, chú không cần mang cho cháu đâu.”

“Ừ, vậy chú đi đây.”

“Vâng.”

Thu Tư ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, đã tan ca gần 30’ rồi, cậu cũng nên đi tìm Tang Mặc Ngôn nói chuyện tử tế xem. Nhưng mà khi cậu nổi giận đùng đùng đi vào văn phòng của Tang Mặc Ngôn, sự tức giận đó đã bị thức ăn đầy bàn và gương mặt đang ngủ của Tang Mặc Ngôn hóa giải. Đến gần Tang Mặc Ngôn đang dựa vào ghế ngủ say, vẻ mặt khi ngủ không hề phòng bị làm cho tim Thu Tư cũng trở nên bình thản hơn rất nhiều. Thu Tư cũng không muốn suy nghĩ nhiều cởi áo ngoài của âu phục ra, nhẹ nhàng khoác lên người Tang Mặc Ngôn, vừa định xếp đồ ăn trên bàn vào hộp cơm thì cửa văn phòng đột nhiên bị mở ra…

Thu Tư quan sát người đàn ông xa lạ vừa xông vào bất ngờ này, đôi mắt lanh lợi của đối  phương, vừa nhìn đã thấy là một người rất lợi hại, khí thế không giận mà có uy cũng có vài phần tương tự Tang Mặc Ngôn.

“Chào anh.” Thu Tư lễ phép gật đầu với đối phương, nhớ rõ Tang Mặc Ngôn đã từng nói, trong thời gian này, bất cứ kẻ nào đi chăng nữa thì cũng không thể đi vào đây. Mà người này suôn sẻ đi vào phòng này, ngay cả cửa cũng không gõ, trực tiếp đẩy cửa mà vào. Người đàn ông xa lạ này nhất định không phải là nhân vật đơn giản.

“Cậu chính là Triệu Thu Tư.” Giọng điệu khẳng định của đối phương và ánh mắt nhìn cậu khiến Thu Tư nhận ra được, người đàn ông bất ngờ xuất hiện trước mặt cậu này không thích, thậm chí có thể nói là ghét cậu. Nhưng mà hình như cậu chưa từng gặp người này, càng không thể đắc tội với anh ta được.

“Phải, là tôi.”

“Cậu so với tưởng tượng của tôi thì chẳng giống chút nào. Tôi nghĩ người trong lòng Tang Mặc Ngôn hẳn là người có thể xứng đôi với cậu ấy, mà không phải là dạng như cậu.” Ánh mắt đối phương đánh giá Thu Tư tràn đầy sự chán ghét, hơn nữa giọng điệu lạnh băng khiến Thu Tư cảm thấy không được tự nhiên.

“Tiên sinh, đây là chuyện giữa tôi và anh ta, hình như không liên quan gì đến anh.”

“Chuyện của cậu không liên quan gì đến tôi, nhưng chuyện của Tang Mặc Ngôn chính là chuyện của tôi.”

“Nếu như vậy, anh trực tiếp hỏi anh ta là được rồi.”

“Đừng tưởng rằng cậu gả cho Tang Mặc Ngôn thì cậu ấy sẽ là của cậu.” Đối phương nguy hiểm tiến gần đến chỗ Thu Tư, ngón cái và ngón trỏ siết lấy cằm của cậu làm Thu Tư không thể cử động được. Thấy thế đối phương mới vừa lòng lộ ra một nụ cười quỷ quái: “Đừng làm cho tôi chán ghét cậu.”

Đang trong lúc này, thanh âm lạnh băng như trời đông giá rét truyền đến từ phía sau Thu Tư: “Hai người đang làm cái gì?”

Người đàn ông xa lạ nhìn Tang Mặc Ngôn đừng lên từ ghế, trên mặt nhanh chóng thu hồi lại biểu tình chán ghét với Thu Tư, ngược lại còn nở nụ cười chào hỏi Tang Mặc Ngôn: “Mặc Ngôn.”

Nhìn thấy bàn tay còn đặt trên mặt Thu Tư, ánh mắt Tang Mặc Ngôn phóng ra tia sáng thực huyết, lời nói rét buốt từng chữ một: “Ngươi đang làm cái gì?”

“Chính như cậu thấy đấy.” Quen biết Tang Mặc Ngôn đã nhiều năm như vậy rồi, cho tới bây giờ cũng chưa thấy Tang Mặc Ngôn tức giận đến mức đối với bạn bè như anh em của hắn mà cũng lộ ra sát ý. Chẳng lẽ đối với Tang Mặc Ngôn mà nói, Triệu Thu Tư thật sự quan trọng như thế…

Nhìn Âu Dương Hằng Ngữ, Tang Mặc Ngôn cũng không nói lời nào mà đi đến bên cạnh Thu Tư, dùng những ngón tay ấm áp mà Thu Tư không muốn xa rời nhẹ nhàng chà lau nơi vừa bị Âu Dương Hằng Ngữ chạm vào.

“Thu Tư là của ta, trừ bỏ ta, bất cứ kẻ nào khác cũng không được phép chạm vào.” Từng chữ rét buốt, lạnh đến tận xương tủy khắc vào lòng Âu Dương Hằng Ngữ.

Khí thế giống như ác ma của Tang Mặc Ngôn khiến Âu Dương Hằng Ngữ có phần sợ hãi hít sâu một hơi, tiếp theo nhẹ giọng hỏi: “Triệu Thu Tư thật sự quan trọng như vậy?”

“Với ta cậu ấy còn hơn cả sinh mệnh, ngươi không nên khiêu chiến khả năng nhẫn nại của ta.”

“OK, tôi hiểu rồi.” Âu Dương Hằng Ngữ không những không tức giận, ngược lại còn nở một nụ cười vui vẻ: “Chúc mừng cậu, Mặc Ngôn. Tuy rằng hôn lễ của cậu do sự đè ép của ông chủ như cậu nên không tham dự được, nhưng tôi vẫn mừng cho cậu. Vương Lạc có gọi điện thoại cho tôi nói người trong lòng của cậu là một người rất tốt, mà cậu vẫn không biết cách trân trọng, cho nên tôi mới thử hai người một lần.”

“Hừ!” Tuy rằng Âu Dương Hằng Ngữ là có ý tốt nhưng Tang Mặc Ngôn lại không cảm kích gì quay đầu sang Thu Tư.

“Mặc Ngôn, cậu đừng nhỏ mọn như vậy được không. Đây cũng không phải là tính cách trước giờ của cậu.” Âu Dương Hằng Ngữ cởi bỏ gương mặt nghiêm túc xuống lại hiện ra một loại sắc thái nghịch ngợm.

“Chào cậu, tôi là Âu Dương Hằng Ngữ, là tổng giám đốc công ty, cũng là bạn hồi đại học của tên keo kiệt này. Rất vui được quen biết cậu.” Lại nghĩ đến những lời nói lúc trước, anh ta có phần ngại ngùng gãi gãi đầu, nhếch miệng cười với Thu Tư: “Vừa rồi có một vài lời nói và hành động quá đáng, cậu cũng đừng giận, bằng không tên lãnh đạo trực tiếp của tôi nhất định sẽ đưa tôi đi chỉnh đốn thật thảm đấy.”

Khóe miệng Thu Tư cũng tạo thành một nụ cười mờ nhạt: “Tôi không để ý đâu.” Trái lại thật khiến cho người ta có phần ước ao, đến khi nào thì cậu mới có một người bạn suy nghĩ cho mình như thế này?

Mà Tang Mặc Ngôn đứng một bên không nói gì cả, chỉ cầm tay Thu Tư đi về bàn làm việc đã bày hết các món ăn. Tang Mặc Ngôn gắp một miếng, nếm thử nhiệt độ: “Thức ăn vẫn chưa lạnh, đến ăn cơm đi!”

Nhớ tới chuyện lúc sáng, vốn là định hỏi cho rõ nhưng nhìn thấy Tang Mặc Ngôn xới cơm cho cậu với ánh mắt yêu mến, Thu Tư chỉ có thể theo lời của Tang Mặc Ngôn mà lên tiếng: “…Ừ.”

Âu Dương Hằng Ngữ cũng đi tới đó, nhìn thức ăn trên bàn: “Tôi vừa mới xuống máy bay, đúng lúc chưa…”

Không chờ đối phương nói đề nghị xong, Tang Mặc Ngôn vẫn ôn nhu gắp một ít thức ăn cho Thu Tư, nhưng lại lạnh lùng cắt ngang: “Thức ăn không nhiều, ngươi đi đến nhà hàng gần đây ăn đi.” Ngụ ý chính là thức ăn chỉ đủ cho hắn và Thu Tư cùng ăn thôi, nên anh ta phải tự đi giải quyết.

“Mặc Ngôn, cậu thật sự sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ? Vương Lạc nói quả không sai, cậu rõ là cưới vợ rồi liền quên bạn bè.” Nhìn thấy Tang Mặc Ngôn dùng ánh mắt như dao lạnh xẹt tới, Âu Dương Hằng Ngữ hơi sợ nhún nhún vai:”Ách…Được rồi! Được rồi! Tôi đi ra ngoài là được. Ai, lòng người dễ thay đổi nha.”

Giọng điệu đáng thương của Âu Dương Hằng Ngữ kết hợp với biểu tình buồn cười trên gương mặt anh tuấn khiến Thu Tư bật cười phì một tiếng, mà ánh mắt Tang Mặc Ngôn nhìn chằm chằm Thu Tư cũng vì vậy mà càng thêm thâm thúy.

Chờ cho Âu Dương Hằng Ngữ đi rồi, ánh mắt của Tang Mặc Ngôn cũng không rời khỏi Thu Tư: “Em kết hôn với anh đã lâu như vậy rồi, rất ít khi anh có thể nhìn thấy em cười thoải mái như vậy. Với lại…cũng là lần duy nhất, khi người khác đề cập đến việc em là vợ anh, em lại không tức giận.” Là anh thay đổi em, hay là em đối với người khác còn có thể mở rộng tấm lòng mình hơn là đối với anh…

“Trước khi trả lời vấn đề kia của anh…tôi có việc muốn hỏi.”

“Là chuyện về người ở phòng nhân sự kia sao?”

Thu Tư gật gật đầu: “Ừ.” Kì thật cậu hy vọng Tang Mặc Ngôn nói không biết. Cậu không rõ tại sao lại có suy nghĩ này nhưng thật sự cậu không muốn nghe Tang Mặc Ngôn thừa nhận. Chỉ cần hắn nói một câu hắn không biết, cậu sẽ tin. Nhưng mà…

“Là anh phái người điều hắn đi đấy.”

Thu Tư buông bát đũa trong tay, vẻ đau lòng trên mặt liếc qua đã thấy: “Tại sao?”

“Đáp án thì em biết đấy.”

Tang Mặc Ngôn cũng buông bát trong tay, đứng lên đi đến bên cạnh Thu Tư đang ngồi trên ghế, nửa ngồi nửa đứng cầm lấy tay cậu, ánh mắt dịu dàng nhìn Thu Tư: “Có lẽ sự độc chiếm của anh trên nhiều phương diện đều tổn thương em, anh rất xin lỗi. Nhưng bị em chán ghét mà có được em, quyết định này anh sẽ không hối hận.”

Đáp án của Tang Mặc Ngôn làm cho Thu Tư á khẩu không trả lời được. Tình yêu của người kia đối với cậu, là áp lực hay là hạnh phúc thì cậu cũng không rõ ràng. Nhưng mà…

“Tôi là cô nhi, từ nhỏ đã không có người thương tôi, yêu tôi. Ngoại trừ người trong cô nhi viện ra, tất cả người khác đều cho rằng tôi là một ‘gánh nặng’ phiền toái. Cho nên tôi không hiểu được tình yêu, nhưng tôi cũng biết, trong tình yêu không có từ ‘nhốt’ này. Chẳng lẽ tình yêu của anh chính là vây hãm tôi thật kỹ càng ở trong một tòa thành chỉ có một mình anh sao?” Giọt nước trong suốt theo chớp mắt mà tràn mi, từng giọt rơi trên mu bàn tay của Tang Mặc Ngôn.

Tang Mặc Ngôn nhẹ nhàng nâng tay lên, chậm rãi lau đi nước mắt trên gương mặt Thu Tư, ánh mắt kiên định nhìn cậu: “Anh sẽ cho em hạnh phúc.” Tuy chỉ là sáu chữ, nhưng từng chữ một đều là lời bảo chứng với Thu Tư, giọng nói dịu dàng làm tim Thu Tư cũng bắt đầu gợn sóng.

Tang Mặc Ngôn vươn tay nhẹ nhàng nâng gương mặt Thu Tư lên: “Tin anh.” Lời vừa dứt, hắn liền hôn lên đôi môi run rẩy của cậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện