Dần tỉnh lại, trí nhớ Thu Tư là một khoảng không gian mơ hồ. Cậu cử động thân mình và nhìn xung quanh một lượt. Cách bài trí quen thuộc nhưng không có thân ảnh của Tang Mặc Ngôn làm Thu Tư thấy hơi mất mát.

“Thu Tư, cảm giác như nào rồi?” Lời nói dịu dàng truyền đến theo tiếng cửa phòng mở.

Nhìn Tang Mặc Ngôn ngồi xuống bên cạnh cậu, Thu Tư mỉm cười. “Em ngủ thoải mái lắm.” Cậu day day thái dương, liếc mắt khó hiểu nhìn xung quanh “Mặc Ngôn, sao em lại ở đây?” Không phải đang họp sao? Chẳng lẽ…

Ôm lấy Thu Tư đang lo lắng suy nghĩ vào lòng, gương mặt Tang Mặc Ngôn trở nên vô cùng ấm áp. “Họp xong, em mơ mơ màng màng đi vào phòng nghỉ riêng của anh, ngã phịch trên giường và ngủ ngon lành, anh gọi mãi mà em cũng không tỉnh.” Giúp Thu Tư bóc vỏ một quả quýt, Tang Mặc Ngôn nói dối mà không cả thở gấp, hành văn rất mạch lạc và lưu loát.

Nhận quả quýt trông rất mọng nước, Thu Tư vẫn hơi nghi ngờ vì trong đầu lại không có đoạn trí nhớ đó. “Thật sự?”

“Thật mà.” Hắn mỉm cười và gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cưng chiều. “Nào.”

Thở phào nhẹ nhõm, Thu Tư há miệng ăn múi quýt Tang Mặc Ngôn đưa cho, hương vị chua chua ngọt ngọt làm cậu vui vẻ cười. “Ngon quá.”

“Ngon thì ăn nhiều một chút, anh bảo Thiệu Vân mua một thùng đã mang về nhà rồi.”

“Ừ!” Lại nhét mấy múi quýt vào miệng, cảm giác chua lại ngọt lưu giữ trong cổ họng khiến mệt mỏi toàn thân và choáng váng đầu cũng đỡ hơn nhiều. “Mặc Ngôn, em quyết định em không đi làm nữa.”

Hắn nhếch mày. “Vì sao?”

“Em hiện giờ ở nhà có vẻ thích hợp hơn.” Cậu không thể không thừa nhận cảm giác mệt mỏi và khó chịu làm cậu không thể tập trung làm bất cứ chuyện gì cả. Đi làm mà ảnh hưởng đến người khác thì ngoan ngoãn ở nhà còn hơn.

Nhìn gương mặt Thu Tư không có vẻ cô đơn buồn bã gì cả Tang Mặc Ngôn mới dịu dàng hôn lên trán cậu. “Chờ anh xử lý xong công việc đợt này rồi anh sẽ cùng em ở nhà nghỉ ngơi.”

“Vâng.” Cậu cầm múi quýt cuối cùng nhét vào miệng Tang Mặc Ngôn, nhìn khuôn mặt cương nghị bất giác nhăn lại, Thu Tư khẽ cười. “Hóa ra anh sợ chua.”

Khẽ nhéo chóp mũi Thu Tư, trong ánh mắt Tang Mặc Ngôn tràn ngập ý cười. “Ngủ một lát nữa đi, anh còn chút việc chưa xử lý xong. Chờ anh giải quyết nốt rồi chúng ta cùng về nhà.”

Thu Tư lắc đầu. “Không ngủ nữa đâu. Ngủ vậy có mà biến thành heo mất.”  Cậu rời khỏi ngực Tang Mặc Ngôn và đứng dậy, Thu Tư sửa sang đơn giản lại quần áo. “Em về văn phòng đây.”

“Cũng được.” Vuốt vuốt mái tóc rối xù của Thu Tư, hắn dịu dàng hôn má cậu. “Lát nữa anh gọi điện cho em.”

“Ừ!”

Trên đường về bộ công văn, thái độ dè dặt từng li từng tí của đồng nghiệp các ngành làm Thu Tư vô cùng mất tự nhiên. Cả tòa nhà cao ốc ấm áp đột nhiên lại làm cho người ta cảm thấy khó chịu. Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy con đường tấp nập người đi kẻ về, cậu đã lâu không bôn ba chạy tới chạy lui trong dòng người ấy hiện giờ lại có niềm xúc động muốn đi ra ngoài.

Lấy điện thoại ra, tìm được dãy số duy nhất lưu trong máy Thu Tư do dự một lúc. Không biết vì sao cậu có cảm giác hỗn loạn đang kêu gào trong huyết quản như cắn xe tim cậu, lại nhìn về phía cửa sổ, khát vọng bước chân ra ngoài kia càng thêm mãnh liệt. Ấn gọi điện, chuông chỉ vang lên một tiếng, Thu Tư chưa kịp nói câu nào thì thanh âm quan tâm và lo lắng của đối phương đã truyền đến. “Thu Tư, làm sao vậy? Có phải em khó chịu không?”

Thu Tư cười ấm áp. “Không, chỉ là em rất muốn ra ngoài đi dạo nên gọi điện nói với anh một tiếng.”

“Anh đi xuống tìm em.”

“Không cần đâu, em chỉ đi dạo loanh quanh gần công ty thôi, em sẽ về ngay.”

Biết luôn luôn hạn chế hành động của Thu Tư sẽ khiến cậu phiền chán, Tang Mặc Ngôn đành thở dài. “…Vậy em cẩn thận nhé, không khỏe thì gọi cho anh.”

“Ừ, em biết rồi.” Tang Mặc Ngôn dặn dò làm cảm giác bực bội trong lòng cậu cũng bình tĩnh hơn. Ngắt cuộc gọi, bước chân Thu Tư cũng vì thế mà trở nên thoải mái hơn nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện