“Xin lỗi em! Thu Tư.”
Thu Tư vừa mở mắt ra, mọi thứ trước mặt vẫn còn mơ hồ đã nghe thấy lời xin lỗi của Tang Mặc Ngôn. Phản ứng duy nhất của cậu chính là cong khóe miệng cứng đờ cười yếu ớt, bàn tay suy yếu vô lực hơi nâng lên sau đó an tâm rơi vào lòng bàn tay ấm áp của Tang Mặc Ngôn. “Không liên quan đến anh mà,…Mặc Ngôn.” Giọng nói khô khốc khẽ khàng truyền ra từ ống dưỡng khí, hơi thở dồn dập khiến mặt trên lưu lại một lớp sương mù.
Nhìn Thu Tư suy yếu như thế, Tang Mặc Ngôn đau lòng chăm chú vào dung nhan tái nhợt của cậu, cầm cốc nước nóng đã được chuẩn bị sẵn trên chiếc bàn kê bên cạnh rồi nhẹ nhàng giúp Thu Tư làm dịu đôi môi khô nứt. Thu xếp ổn thỏa rồi hắn mới ngồi lại bên cạnh cậu, nhìn đôi mắt không còn sáng ngời như ngày xưa mà chỉ có vẻ mơ màng và ảm đạm do ốm đau dày vò, khóe môi luôn thích nở nụ cười cũng đã trắng bệch lại, khuôn mặt phấn chấn tinh thần luôn rực rỡ như ánh mặt trời giờ càng thiếu sinh khí. Mọi thứ nhìn trong mắt Tang Mặc Ngôn làm hắn thống khổ vùi mặt vào lòng bàn tay lạnh lẽo của Thu Tư. “Xin lỗi! Xin lỗi em! Xin lỗi em!”
Từng lời xin lỗi cứ lần lượt vang lên trong căn phòng bệnh trắng toát, Thu Tư mím môi cố sức nâng bàn tay kia xoa xoa mặt Tang Mặc Ngôn. “Mặc Ngôn, khụ khụ…Em không sao đâu.”
Gật đầu, Tang Mặc Ngôn ngẩng lên che giấu thần sắc tối tăm, trong đôi mắt ấm áp dao động vẻ dịu dàng. Hắn nhướn người lên, dừng môi lại phía trên ống dưỡng khí, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó. “Ngoan ngoãn nghỉ ngơi Thu Tư, không cần nghĩ ngợi gì nhiều.”
Khóe môi cậu cong lên. Tuy nụ hôn này bị vật ngăn cách, không có quấn quýt thân mật như trước nhưng vẫn là sự dịu dàng tinh tế, vẻ mệt mỏi trong ánh mắt của Tang Mặc Ngôn làm cậu cảm thấy vô cùng đau lòng. “Mặc Ngôn…Hiện giờ em đã…khụ khụ…không sao rồi, anh về nghỉ đi!”
“Anh không mệt.”
“Mặc Ngôn,…trở về đi.”
Thấy Thu Tư khó chịu, hơi thở càng thêm gấp gáp khiến Tang Mặc Ngôn lo lắng nhíu mày lại, hắn nâng tay vuốt tóc Thu Tư trấn an cậu. “Thu Tư, đừng kích động. Thực sự anh không mệt mỏi gì cả.”
Thu Tư nhắm mắt lại, cậu cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều. Thu Tư lắc đầu vô lực, do không nói câu gì đã lâu nên cổ họng bỏng rát đau đớn, giọng nói truyền ra cũng không trọn âm. “Em đối với anh là quan trọng nhất đúng không?”
Tuy rằng lời nói không rõ nhưng Tang Mặc Ngôn vẫn có thể nghe được từng lời của Thu Tư, hắn nở một nụ cười thâm tình. “Không gì sánh kịp.”
Rút tay cậu trong bàn tay của Tang Mặc Ngôn ra, Thu Tư vô lực chỉ vào ngực. “Ở trong lòng em, anh cũng như thế.”
“Anh biết.” Giọng nói thong thả truyền ra là hạnh phúc lắng đọng trong lòng, nụ cười của Tang Mặc Ngôn cũng trở nên vô cùng dịu dàng.
Câu trả lời của hắn làm Thu Tư không kìm được mà thở dài một tiếng. “Mặc Ngôn, đừng có cái gì cũng đặt em lên hàng đầu. Em cũng là một người đàn ông, em sẽ chăm sóc tốt cho mình mà.”
“Ừ.” Gật đầu, Tang Mặc Ngôn đứng lên nhẹ nhàng kéo bàn tay lộ bên ngoài của Thu Tư vào trong chăn, sau đó cởi áo khoác và cởi giày nằm lên trên giường. Dưới ánh mắt ngây ngốc của Thu Tư, hắn dịu dàng ôm cậu vào trong lòng. “Ngủ đi! Chúng ta cùng ngủ.”
Thu Tư cười bất đắc dĩ, cậu cảm thấy yên tâm hơn. Câu chuyện lúc nãy đã mài mòn toàn bộ khí lực của cậu, không đến một phút sau Thu Tư đã yên ổn ngủ trong lồng ngực ấm áp của Tang Mặc Ngôn.
Nhìn Thu Tư chìm trong giấc ngủ, Tang Mặc Ngôn khẽ đặt cậu nằm lại giường, hắn cúi người hôn lên trán Thu Tư và trầm giọng nói. “Xin lỗi em, Thu Tư. Là anh không bảo vệ em cho tốt.”
Chăm chú nhìn hồi lâu Tang Mặc Ngôn mới xuống giường chuẩn bị đi ra ngoài. Mở cửa ra, hắn lạnh lùng nhìn thấy Lâm Triết Hãn mặc blouse trắng đang định đi vào, Tang Mặc Ngôn nhìn ông ta hồi lâu rồi xoay người lại trở về bên giường Thu Tư…
Thu Tư vừa mở mắt ra, mọi thứ trước mặt vẫn còn mơ hồ đã nghe thấy lời xin lỗi của Tang Mặc Ngôn. Phản ứng duy nhất của cậu chính là cong khóe miệng cứng đờ cười yếu ớt, bàn tay suy yếu vô lực hơi nâng lên sau đó an tâm rơi vào lòng bàn tay ấm áp của Tang Mặc Ngôn. “Không liên quan đến anh mà,…Mặc Ngôn.” Giọng nói khô khốc khẽ khàng truyền ra từ ống dưỡng khí, hơi thở dồn dập khiến mặt trên lưu lại một lớp sương mù.
Nhìn Thu Tư suy yếu như thế, Tang Mặc Ngôn đau lòng chăm chú vào dung nhan tái nhợt của cậu, cầm cốc nước nóng đã được chuẩn bị sẵn trên chiếc bàn kê bên cạnh rồi nhẹ nhàng giúp Thu Tư làm dịu đôi môi khô nứt. Thu xếp ổn thỏa rồi hắn mới ngồi lại bên cạnh cậu, nhìn đôi mắt không còn sáng ngời như ngày xưa mà chỉ có vẻ mơ màng và ảm đạm do ốm đau dày vò, khóe môi luôn thích nở nụ cười cũng đã trắng bệch lại, khuôn mặt phấn chấn tinh thần luôn rực rỡ như ánh mặt trời giờ càng thiếu sinh khí. Mọi thứ nhìn trong mắt Tang Mặc Ngôn làm hắn thống khổ vùi mặt vào lòng bàn tay lạnh lẽo của Thu Tư. “Xin lỗi! Xin lỗi em! Xin lỗi em!”
Từng lời xin lỗi cứ lần lượt vang lên trong căn phòng bệnh trắng toát, Thu Tư mím môi cố sức nâng bàn tay kia xoa xoa mặt Tang Mặc Ngôn. “Mặc Ngôn, khụ khụ…Em không sao đâu.”
Gật đầu, Tang Mặc Ngôn ngẩng lên che giấu thần sắc tối tăm, trong đôi mắt ấm áp dao động vẻ dịu dàng. Hắn nhướn người lên, dừng môi lại phía trên ống dưỡng khí, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó. “Ngoan ngoãn nghỉ ngơi Thu Tư, không cần nghĩ ngợi gì nhiều.”
Khóe môi cậu cong lên. Tuy nụ hôn này bị vật ngăn cách, không có quấn quýt thân mật như trước nhưng vẫn là sự dịu dàng tinh tế, vẻ mệt mỏi trong ánh mắt của Tang Mặc Ngôn làm cậu cảm thấy vô cùng đau lòng. “Mặc Ngôn…Hiện giờ em đã…khụ khụ…không sao rồi, anh về nghỉ đi!”
“Anh không mệt.”
“Mặc Ngôn,…trở về đi.”
Thấy Thu Tư khó chịu, hơi thở càng thêm gấp gáp khiến Tang Mặc Ngôn lo lắng nhíu mày lại, hắn nâng tay vuốt tóc Thu Tư trấn an cậu. “Thu Tư, đừng kích động. Thực sự anh không mệt mỏi gì cả.”
Thu Tư nhắm mắt lại, cậu cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều. Thu Tư lắc đầu vô lực, do không nói câu gì đã lâu nên cổ họng bỏng rát đau đớn, giọng nói truyền ra cũng không trọn âm. “Em đối với anh là quan trọng nhất đúng không?”
Tuy rằng lời nói không rõ nhưng Tang Mặc Ngôn vẫn có thể nghe được từng lời của Thu Tư, hắn nở một nụ cười thâm tình. “Không gì sánh kịp.”
Rút tay cậu trong bàn tay của Tang Mặc Ngôn ra, Thu Tư vô lực chỉ vào ngực. “Ở trong lòng em, anh cũng như thế.”
“Anh biết.” Giọng nói thong thả truyền ra là hạnh phúc lắng đọng trong lòng, nụ cười của Tang Mặc Ngôn cũng trở nên vô cùng dịu dàng.
Câu trả lời của hắn làm Thu Tư không kìm được mà thở dài một tiếng. “Mặc Ngôn, đừng có cái gì cũng đặt em lên hàng đầu. Em cũng là một người đàn ông, em sẽ chăm sóc tốt cho mình mà.”
“Ừ.” Gật đầu, Tang Mặc Ngôn đứng lên nhẹ nhàng kéo bàn tay lộ bên ngoài của Thu Tư vào trong chăn, sau đó cởi áo khoác và cởi giày nằm lên trên giường. Dưới ánh mắt ngây ngốc của Thu Tư, hắn dịu dàng ôm cậu vào trong lòng. “Ngủ đi! Chúng ta cùng ngủ.”
Thu Tư cười bất đắc dĩ, cậu cảm thấy yên tâm hơn. Câu chuyện lúc nãy đã mài mòn toàn bộ khí lực của cậu, không đến một phút sau Thu Tư đã yên ổn ngủ trong lồng ngực ấm áp của Tang Mặc Ngôn.
Nhìn Thu Tư chìm trong giấc ngủ, Tang Mặc Ngôn khẽ đặt cậu nằm lại giường, hắn cúi người hôn lên trán Thu Tư và trầm giọng nói. “Xin lỗi em, Thu Tư. Là anh không bảo vệ em cho tốt.”
Chăm chú nhìn hồi lâu Tang Mặc Ngôn mới xuống giường chuẩn bị đi ra ngoài. Mở cửa ra, hắn lạnh lùng nhìn thấy Lâm Triết Hãn mặc blouse trắng đang định đi vào, Tang Mặc Ngôn nhìn ông ta hồi lâu rồi xoay người lại trở về bên giường Thu Tư…
Danh sách chương