Thời gian như sao băng vội vàng vụt qua, trong cái nhà tù xa hoa này thân thể Thu Tư dần dần bình phục. Tuy rằng mỗi ngày đều bực bội với Tang Mặc Ngôn nhưng ban đêm sẽ vẫn bị hắn ôm chặt vào trong lòng ngực, vô luận cậu có giãy dụa thế nào đi chăng nữa thì kết quả cuối cùng vẫn là ôm nhau ngủ đến hừng đông.

Mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, giờ lại là màn đêm buông xuống, Tang Mặc Ngôn ở phòng sách xử lí xong công việc của mình. Khi trở về phòng ngủ của hắn vào Thu Tư, lúc này đã là 1:15’ rồi, tắm rửa xong hắn nhẹ nhàng trở về giường, ôm lấy Thu Tư nằm trong chăn vào lòng mới phát hiện người trong ngực không có ngủ yên, đôi mắt mở tròn nhìn chằm chằm hắn.

“Làm sao còn chưa ngủ?” Giọng nói Tang Mặc Ngôn vì mệt mỏi mà hơi trầm thấp, có một loại gợi cảm bất ngờ.

“Ngủ…ngay đây.” Đang xuất thần suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý đến Tang Mặc Ngôn đã trở về còn không kịp che giấu đôi mắt không hề buồn ngủ của mình, thanh âm nói chuyện của Thu Tư pha lần vài phần chột dạ.

“…” Nhận ra trong lòng cậu có việc, Tang Mặc Ngôn không hỏi tiếp nữa nhưng mà ngồi thẳng người, cúi đầu nhìn xuống Thu Tư đang nằm bên cạnh hắn. Loại khí thế vô hình này khiến Thu Tư có cảm giác áp bách.

Hơi thở không giận mà uy vẫn làm Thu Tư có hơi e ngại nhưng cậu cố dồn can đảm hỏi vấn đề khiến mình bối rối cả đêm. “Tôi chỉ muốn hỏi anh…ngày mai thật sự tôi có thể đi làm sao?” Hơi nghi ngờ lời hứa hẹn của Tang Mặc Ngôn trước đó, cậu cảm thấy Tang Mặc Ngôn sẽ không dễ dàng cho cậu đi ra ngoài như vậy.

Tang Mặc Ngôn biết sự bất an và không tín nhiệm của Thu Tư đối với hắn, nhàn nhạt cười một chút, trong nụ cười ấy còn hòa lẫn vài phần đau khổ. “Không phải ngày mai…”

“Anh gạt tôi…” Quả nhiên…

Giọng điệu của Tang Mặc Ngôn vẫn trước sau như một lạnh nhạt vậy, không có lên xuống cao thấp, chỉ là thản nhiên nói. “Nghe anh nói xong đã.”

“Được, anh nói đi.”

“Hiện tại là mấy giờ rồi?” Nâng cánh tay, nghĩ muốn ôm lấy Thu Tư vào lòng một lần nữa nhưng lại bị đối phương né tránh.

“Không biết” Tức giận gạt cánh tay của Tang Mặc Ngôn ra, cậu đi làm hay không thì có liên quan gì đến thời gian.

“Hiện tại là hừng đông rồi.”

“Có ý gì?”

“Ý là, em chính thức đi làm bắt đầu từ hôm nay.”

“A…” …

“Ngủ đi, sau tám giờ em sẽ ở nơi làm việc của em. Anh sẽ đưa em đi.”

“…Ừm!” Nghĩ lại việc làm có phần quá mức kích động vừa rồi của mình, Thu Tư hơi xấu hổ, trên mặt bắt đầu bừng lên một loại nhiệt độ không bình thường.

“Ngủ đi!” Ôm Thu Tư vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về, dịu dàng ôn hòa như người lớn dỗ dành trẻ con.

“…Ừ.” Quen nằm trong lồng ngực ấm áp của Tang Mặc Ngôn, trong lòng Thu Tư có một loại cảm giác an ổn nhưng lại thêm càng nhiều e ngại. Cậu sợ dần dần mình sẽ đắm chìm trong đó, không thể quay về làm chính mình trước kia được nữa. Trong mấy ngày dưỡng bệnh, Tang Mặc Ngôn cẩn thận chăm sóc, tuy rằng hầu hết thời gian đều lạnh nghiêm mặt nhưng cũng không làm chuyện gì khiến cậu phản cảm. Trừ bỏ chuyện tiếp xúc người khác, ý kiến hai người không thống nhất ra thì họ ở chung cũng tốt lắm. Từ nhỏ cậu luôn hướng về cái gọi là người nhà, chính là hiện tại trên pháp luật có một người nhà hợp pháp nhưng không phải điều cậu muốn. Rốt cuộc cậu nên đi con đường nào đây? Ngủ mà như không ngủ, trằn trọc cả một đêm. Khi mặt trời đã thức dậy lên cao, Thu Tư mang bọng mắt thâm xì ngồi trên xe Tang Mặc Ngôn. Hôm nay là ngày đầu tiên cậu đi làm trong kì nghỉ phép, cũng là một ngày Tang Mặc Ngôn cho phép cậu chính thức ra khỏi nơi giam hãm cậu nhiều ngày kia để đi làm khiến cậu tràn trề hy vọng vô hạn.

Nhìn Thu Tư hưng phấn ở bên cạnh, Tang Mặc Ngôn nâng cánh tay nhẹ nhàng vuốt ve trên viền mắt thâm xì của Thu Tư một chút, đáy mắt có một tia đau lòng hiện lên. Nghĩ muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng lại ngậm miệng vào, khởi động xe…

Khi chiếc xe an toàn đến trước cửa công ty của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn giữ chặt Thu Tư đang muốn xuống. “Em cứ như vậy xuống xe sao?”

Mặt cương lại, Thu Tư một lần nữa ngồi trở lại trong xe. “Vậy còn thế nào nữa?”

“Một lúc nữa anh sẽ đón em.”

“Giữa trưa chúng tôi chỉ nghỉ ngơi một giờ thôi, anh không cần…” Tới đón tôi, nhưng lời cũng không kịp nói ra đã bị đối phương bịt lại trong miệng khiến Thu Tư ngây ngốc thất thần tại chỗ. Lúc phản ứng lại Tang Mặc Ngôn đã rời khỏi đôi môi cậu.

“Anh, anh làm gì vậy? Đây là nơi công công, lại là cửa công ty tôi, anh…” Che đôi môi bị hôn có phần sưng đỏ, Thu Tư nhanh chóng xuống xe, nhìn ngó bốn phía xung quanh. May mà tất cả mọi người đều vội vàng cả, không có ném ánh mắt dừ thừa về phía bọn họ.

Đối mặt với sự kích động của Thu Tư, Tang Mặc Ngôn chỉ bình tĩnh nâng cổ tay lên, nhìn đồng hồ đeo trên đó. “Em bị muốn giờ làm rồi.”

“Anh…Hừ!” Thu Tư dùng sức đóng sầm cửa xe cùng đồng thời nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay. Chính xác là bị muộn rồi. Khi bước nhanh về phía công ty cậu, khóe miệng của Tang Mặc Ngôn đang ngồi trong xe hơi hơi nhếch lên. Quay xe sang hướng khác, tiến về phía bãi đỗ xe ở bên ngoài có thể nhìn được toàn bộ cửa công ti Thu Tư, chờ đợi cậu…

Nhận thẻ xong, đi vào công ty một thời gian đã không trở lại, Thu Tư có chút cảm giác vật đổi sao dời (việc qua, cảnh đổi). Cậu thở dài, quay về vị trí của mình, vừa mới ngồi xuống, đồng nghiệp ở phía sau vỗ vỗ cậu một chút. “Uy, a Thu, ngày nghỉ thế nào? Oa, mắt cậu với miệng làm sao vậy?”

“Cũng được, ha ha.” Cười gượng vài tiếng, len lén che môi đi. “Không có việc gì, không có việc gì.”

“Không có việc gì là tốt rồi. Đúng rồi, cậu cũng thực không có suy nghĩ. Hôm đó cùng cậu uống rượu xong, cậu cũng không liên lạc với chúng tôi. Chúng tôi muốn hẹn cậu đi chơi cũng không tìm thấy cậu. Có phải ông chủ lần trước lại quấn quýt lấy cậu không?”

Biết đồng nghiệp quan tâm cậu nhưng Thu Tư không muốn đề cập lại chuyện tối hôm đó, vội vàng thay đổi đề tài. “Miễn bàn những chuyện này đi, hôm nay mọi người làm sao lại im lặng như vậy?”

“Bởi vì…Hư, ông chủ sắp đến đây. Một lát nữa mình mới biết chuyện gì xảy ra.”

Lời của đồng nghiệp vừa dứt, tổng giám đốc cùng ban quản lí và mấy người nữa chưa từng nhìn thấy đã tiến vào. “Các vị đồng nghiệp, xin dừng công việc trong tay, chủ tịch có chuyện cần tuyên bố.”

Chủ tịch là một người đã qua tuổi thiên mệnh chi niên (50 tuổi), trong thanh âm khí thế tràn đầy. Bỏ đi hai bên tóc mai đã có phần hoa râm, một chút cũng không nhìn ra là một người đã quá năm mươi. “Tôi dự định ra nước ngoài phát triển sự nghiệp, cho nên buổi sáng hôm nay đã bán công ty này cho tập đoàn Vũ Tang…”

Chuyện còn chưa nói xong, công nhân viên bốn phía đã trắng bệch mặt. “Cái gì…”

“Vậy chúng ta chẳng phải là thất nghiệp sao…”

“Giờ thì thảm rồi.”

“Im lặng, mọi người im lặng một chút. Tôi còn chưa nói hết. Công việc của mọi người sẽ không có gì thay đổi, ông chủ của tập đoàn Vũ Tang đã xếp công ty này thành công ty chi nhánh của họ cho nên mọi người có thể tiếp tục công tác ở nơi này.”

“Oa, quá tuyệt vời. Tập đoàn Vũ Tang, tôi ngay cả nằm mơ cũng chưa nghĩ tới mình sẽ trở thành một nhân viên của nơi đó.” Tập đoàn Vũ Tang luôn chỉ tuyển chọn tinh anh trong tinh anh, cũng là công ty lớn nổi tiếng thế giới, có ai lại không nghĩ đến chứ? Cho nên niềm vui mừng kinh ngạc ngoài ý muốn này làm cho mọi người nhảy nhót không thôi.

“…” Thu Tư khẽ nhíu mày, không nói gì tiếp. Cậu cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như thế. Tập đoàn Vũ Tang là xí nghiệp lớn nổi danh trong ngoài nước, làm sao lại đem loại xí nghiệp cỡ trung thế này biến thành chi nhánh của họ? “Vũ Tang”…Tang, có thể là công ty của Tang Mặc Ngôn hay không?

“Ngài chính là Triệu Thu Tư, Triệu tiên sinh phải không.” Tuyên bố việc của mình xong, chủ tịch đi đến trước mặt Thu Tư, nói chuyện cung kính khiến Thu Tư có cảm giác mình chính là ông chủ vậy. Hơn nữa chủ tịch rất ít khi đến công ty, làm sao có thể liếc mắt qua một cái liền nhận ra viên chức nhỏ nhoi như cậu? Điểm đáng ngờ này khiến mày Thu Tư cau lại càng chặt.

“Đúng vậy, chủ tịch.” Vươn tay, muốn bắt tay với ông ấy. Vốn là cử chỉ lễ phép nhưng lại làm cho thái dương của đối phương chảy mồ hôi lạnh. Cánh tay giữa không trung giằng co vài giây, chủ tịch mới nâng tay lên. Hai tay chạm vào nhau làm Thu Tư phát hiện ra lòng bàn tay ngài chủ tịch đều là mồ hôi, mà sắc mặt của ngài chủ tịch này cũng hơi trắng bệch.

“Chủ tịch, thân thể ngài có phải không khỏe hay không?”

“Không, không có. Tôi là nghĩ muốn nói với ngài một tiếng,…”

“Chủ tịch, tôi là cấp dưới, ngài là ông chủ, không cần phải thêm kính ngữ “ngài” này khiến tôi tự lấy làm xấu hổ.” Hơn nữa đối phương còn là một ông bác lớn hơn cậu rất nhiều, cứ “ngài, ngài” thế này làm Thu Tư nghe chẳng thấy tự nhiên chút nào.

Chủ tịch lấy một khăn tay màu trắng trong túi ra, không ngừng lau đi mồ hôi ròng ròng trên trán. “Ha ha, ngài xứng đáng nhận mà, xứng đáng. À, Triệu tiên sinh, bộ nhân sự phái ngài đến tổng công ty làm việc,…”

“Thực xin lỗi, chủ tịch. Cắt ngang ngài nói chuyện tôi thật không phải. Nhưng tôi có thể hỏi ngài một vấn đề hay không?” Có lẽ ở cùng Tang Mặc Ngôn khá lâu khiến lòng can đảm của Thu Tư vốn nhỏ đã lớn hơn rất nhiều.

“Không sao, ngài cứ nói.” Nụ cười nhún nhường lấy lòng trên gương mặt ông chủ, Thu Tư càng nhìn càng thấy không thoải mái.

“Ông chủ của tập đoàn Vũ Tang có phải là Tang Mặc Ngôn hay không.”

“…Đúng.”

Nghe được đáp án trong dự kiến nhưng vẫn làm trong não Thu Tư thấy trống rỗng. “Tôi hiểu rồi.”

“Vậy…”

“Thực xin lỗi chủ tịch. Tôi phải đi ra ngoài một chút.” Cậu không muốn nghe những lời nói khách sáo dối trá này nữa, cũng muốn sớm hỏi rõ đầu đuôi mọi chuyện. Đi qua ngài chủ tịch, Thu Tư bước nhanh ra ngoài.

“A…Được.” Nhìn Triệu Thu Tư nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài, mồ hôi lạnh của ông chủ tịch càng chảy xuống nhanh hơn. Đồng thời ông cũng cảm thấy sự nghiệp của mình sau này sẽ không thuận buồm xuôi gió
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện