Chương 128 EM ĐÃ TỪNG NGHE THẤY CHƯA? (4)
Thời gian tích tắc trôi qua, đã gần đến nửa đêm, trong phòng ngủ chỉ còn lại mỗi Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương, hai người gần đến mức gần như ép sát vào nhau, mà cô cũng biết anh định làm gì.
"Đừng… Đừng…" Cô lắp bắp nói mấy từ đã sớm trở nên vô ích.
Tiếng "Thâm Tuyết" kia theo hơi thở của anh, phả lên mặt cô.
Vài sợi tóc rũ xuống trán Utah Tụng Hương, khẽ cọ lên lông mày cô khiến cô ngưa ngứa, nhưng cô cũng không thấy khó chịu, thậm chí còn muốn nhắm mắt lại.
Cô giáo ơi, em không muốn rơi vào cái bẫy của anh ấy nữa, em còn không rõ tính cách của Utah Tụng Hương sao? Từ trước đến nay, anh ấy luôn là người sòng phẳng, anh ấy chỉ đang thừa cơ trả thù mà thôi. Con gái lớn nhà họ Tô là ai chứ? Con gái lớn nhà họ Tô chính là người hầu của con trai trưởng nhà Utah kia mà, một kẻ vốn luôn khúm núm trước mặt anh mà nay lại dám ngáng chân anh trước toàn bộ dân chúng Goran.
Như thế có đúng đắn không cơ chứ?
Anh nói bao nhiêu điều khiến cô phải nước mắt ngắn nước mắt dài thế này cũng chỉ vì rắp tâm kéo cô vào cái bẫy anh tự sắp đặt mà thôi.
Chỉ thế thôi, vì vậy, cô giáo ơi, hãy đánh cho em tỉnh ra đi.
Cô vốn đã sốt ruột chết đi được, nhưng mí mắt lại như mắc bệnh lười, dần dán vào nhau.
Thế giới xung quanh chợt chìm vào bóng tối, một cánh môi mềm mại chạm vào khóe mắt cô, tựa như mang theo sự kiên nhẫn và che chở vô tận, từng chút, từng chút hôn khô mỗi giọt nước mắt vương trên khóe mi cô.
Cô giáo ơi, người này vừa giống lại vừa không giống Tụng Hương.
Đến tận khi môi bị ngậm lấy, cô vẫn đang suy nghĩ xem người đàn ông này liệu có phải Tụng Hương hay không.
Suy nghĩ của cô chậm rãi chìm vào biển sâu, các giác quan ngủ say đã lâu dần thức tỉnh. Dưới sự điều khiển của cảm xúc, cô kiễng chân lên, hai tay dang ra, muốn vòng lên vai người nào đó.
Nhưng khi cô vừa đưa tay ra, một giọng nói trầm khàn bỗng vang lên ngay sát tai cô: "Tô Thâm Tuyết chỉ có thể là của anh."
Cô như chợt bừng tỉnh, trong khoảnh khắc ấy, không biết sức lực từ đâu ập đến, cô đẩy Utah Tụng Hương ra xa tận mấy bước chân.
Cảm xúc dạt dào vẫn còn đọng trên khuôn mặt anh, ánh mắt khó nén kinh ngạc, anh cau mày hỏi: "Sao vậy?"
"Tô Thâm Tuyết chỉ có thể là của anh ư?" Lời tuyên bố này ngang ngược đến nhường nào?
Hóa ra từ đầu đến cuối, trong lòng Utah Tụng Hương, Tô Thâm Tuyết chỉ có thể là của anh. Con trai trưởng nhà Utah chỉ đến đây để bắt vật sở hữu riêng của mình về mà thôi.
Cô cầm điện thoại lên, sai Hà Tinh Tinh chuẩn bị xe cho ngài Thủ tướng, nhưng chưa nói dứt câu thì điện thoại đã bị Utah Tụng Hương tắt phụt đi.
"Tô Thâm Tuyết!" Con trai trưởng nhà Utah lại bắt đầu lên giọng cảnh cáo rồi.
"Mời anh về cho." Cô lạnh lùng nói.
"Không phải đã để anh hôn rồi sao?" Giọng anh chất chứa sự tức giận nho nhỏ.
Cô bất cần đáp: "Đã muộn thế này rồi mà Thủ tướng còn tìm đến tận cửa, lại còn nói mấy lời tha thiết tình cảm như thế, nếu tôi không đáp lại một chút, e rằng ngài Thủ tướng đây sẽ tức giận."
Cô mỉm cười nhìn anh, nói tiếp: "Đó chính là sự đền đáp lớn nhất mà tôi có thể dành cho Thủ tướng. Còn những thứ khác, tôi không thể cho được."
"Rầm" một tiếng, Tô Thâm Tuyết đang dựa lưng vào tường cũng sợ hết hồn, cô nhìn cánh cửa đã đóng chặt rồi đưa tay sờ lên khóe môi mình.
Đầu ngón tay cô có chất lỏng màu đỏ, chồng cũ của cô vẫn có khả năng phá hoại không ai bì kịp.
To chuyện hơn là, ngày mai cô còn phải dự sự kiện. Nếu giới truyền thông hỏi vết thương ở môi của Nữ hoàng từ đâu mà có, cô cũng đâu thể thành thật khai báo rằng đây là do bị chồng cũ cưỡng hôn được?
Rồi, rồi, đúng là lúc đầu anh đã cưỡng hôn cô, nhưng hai phần ba thời gian sau đó, cơ thể của cô lại thuận theo anh. Lúc sắp ngạt thở, cô nếm được vị rỉ sắt trong miệng mình, nhưng cô không hề cắn anh.
Utah Tụng Hương xanh mặt tông cửa ra ngoài.
Tô Thâm Tuyết chậm rãi đi đến trước gương.
Cô giáo ơi, em đã làm rất đúng phải không, em đã cố hết ức để thoát khỏi anh ấy rồi.
Cô giáo ơi, thật ra, lúc làm tổn thương anh ấy, tim em cũng đau đớn khôn nguôi.
Cho nên, Utah Tụng Hương, hãy lấy lại tất cả sự kiêu hãnh của anh, rồi quên người phụ nữ tên Tô Thẩm Tuyết này đi, hệt như những gì anh đã từng nói vậy.
Hôm sau, quả nhiên, vết thương bên môi Nữ hoàng đã trở thành tiêu điểm của báo giới.
Cô khó xử nhún vai trước ống kính: "Tôi cũng hy vọng có thể trả lời theo ý của quý vị, rằng mình đã không cẩn thận va vào răng của một quý ông nào đó, chỉ tiếc… Đây lại là kiệt tác của Kahn."
Ngày hôm ấy, rất nhiều người dân Goran biết chuyện Kahn làm môi của Nữ hoàng bị thương, Lý Khánh Châu cũng là một trong số đó.
Môi của Nữ hoàng thật sự bị Kahn cắn ư?
Chưa chắc đâu.
Người nào đó còn đang hờn dỗi trong văn phòng kia kìa, thậm chí, lúc thấy Nữ hoàng nói môi bị Kahn cắn rách, máy tính trong tay Utah Tụng Hương cứ thế đi đời nhà ma.
Nếu Lý Khánh Châu đoán không nhầm, lúc phá chiếc máy tính kia, tâm trạng của cấp trên anh ta hẳn phải thế này: Chết tiệt, người phụ nữ kia lại dám nói tôi là Kahn à? Tôi có chỗ nào giống Kahn - anh em của tên Cohn kia hả?
Cuối tháng Mười, Hội nghị Liên minh hợp tác giữa ba nước châu Đại Dương lần thứ năm được tổ chức tại Goran.
Tại Viện Bảo tàng Hoàng gia, với tư cách là chủ nhân của Cung điện Jose, Tô Thâm Tuyết đảm nhận vai trò người thuyết minh, giảng giải về lịch sử Hoàng gia Goran cho đại biểu các nước thành viên.
Nhân dịp này, dưới sự yêu cầu của giới truyền thông, cô và Utah Tụng Hương cùng chụp chung một bức ảnh.
Đây chính là bức ảnh chung đầu tiên kể từ khi hai người ly hôn.
Hai người cùng mỉm cười nhìn về phía ống kính.
Lúc đang rảo bước trên hành lang để đến phòng nghỉ, Tô Thâm Tuyết tình cờ chạm trán Utah Tụng Hương vừa nghe điện thoại xong, muốn tránh cũng không kịp nữa, chỉ có thể nhanh chân lướt qua.
Trên hành lang thẳng dài chỉ có hai người họ, cô rẽ phải, anh rẽ trái, cô nhếch môi, anh nhìn thẳng, vai chạm vai, không khác gì người dưng ngược lối.
Hoạt động thăm bảo tàng kết thúc, Thủ tướng thể hiện phong độ quý ông của "chủ nhà", mở cửa xe cho hai nữ đại biểu của các nước thành viên, còn người thứ ba được Thủ tướng mở cửa xe giúp chính là Nữ hoàng.
Hình ảnh ấy thật sự cực kỳ chói mắt, Thủ tướng đứng ngoài cửa xe, Nữ hoàng khẽ khom người chui vào trong. Cửa xe đóng lại rồi, Nữ hoàng vẫn tay chào tạm biệt các vị khách qua cửa kính xe.
Ngài Thủ tướng và các vị khách khác đứng bên cạnh, đưa mắt dõi theo xe chuyên dụng của Nữ hoàng chậm rãi lăn bánh rời đi.
Khi chiếc xe đã rời khỏi phạm vi Viện Bảo tàng Hoàng gia, Tô Thâm Tuyết mới dám khom lưng chạm vào chỗ chân bị giẫm lên. Chết tiệt, tê hết cả chân rồi!
Ai dám giẫm chân Nữ hoàng chứ? Còn có thể là ai được nữa.
Lúc nhìn thấy nụ cười thấp thoáng bên môi Utah Tụng Hương khi anh đóng cửa xe giúp, cô đã có thể khẳng định rằng, cú giẫm chân kia là do anh cố ý.
Đồ ấu trĩ!
Tháng Mười Một đã đến.
Ngày mùng Bốn tháng Mười một, Tô Thâm Tuyết nhận được điện thoại của Tô Văn Hãn. Tô Jenny bị bắt cóc.
Một tiếng rưỡi sau cú điện thoại này, các kênh tin tức của Goran đều phát sóng trực tiếp để đưa tin khẩn cấp: Sáu thành viên của tổ chức tình nguyện Goran đóng tại Congo đã bị một nhóm vũ trang địa phương bắt cóc. Trước mắt, danh tính của sáu thành viên này đều đã được xác định, trong đó có một người là em gái Nữ hoàng. Hiện tại, Goran vẫn chưa đặt Đại sứ quán tại đây, do đó tạm thời chỉ có hai viên chức Ngoại giao Goran đang thực hiện đàm phán với Chính phủ Cộng hòa Congo* mà thôi.
(*) Tại châu Phi có hai quốc gia tên Congo cách nhau một con sông, nước có diện tích lớn hơn là Cộng hòa Dân chủ Congo, nước có diện tích nhỏ hơn là Cộng hòa Congo, cũng là quốc gia được nhắc đến trong truyện.
Một giờ sau, lại có tin tức mới nhất. Dưới sự hỗ trợ của Chính phủ nước Cộng hòa Congo, hai viên chức Ngoại giao Goran đã liên hệ được với nhóm vũ trang kia, trong số những người bị bắt cóc còn có thêm ba người Belarus.
Sáu giờ tối, bối cảnh của toàn bộ vụ bắt cóc đã được làm rõ: Trong ba tháng qua, dưới sự dẫn dắt của đặc phái viên hòa giải do Liên Hợp Quốc cử đến, Chính phủ Cộng hòa Congo và một nhóm vũ trang cố thủ ở phía Nam đã đạt được thỏa thuận song phương về việc trao đổi con tin.
Chỉ còn tám ngày nữa là đến ngày trao đổi con tin theo thỏa thuận, nhóm vũ trang ra thêm một yêu sách với Chính phủ Congo, mong muốn Chính phủ cung cấp cho bọn họ một phần hạt giống lương thực, đồng thời điều động ba chuyên gia thủy lợi đến địa bàn của họ trước.
Yêu sách mới này khiến Chính phủ Congo nổi giận.
Trong cơn nóng giận, một viên chức Chính phủ Cộng hòa Congo đánh chết một con tin của tổ chức vũ trang hiện đang bị giam giữ theo thỏa thuận song phương mà không hề thông báo cho đặc phái viên hòa giải của Liên Hợp Quốc.
Một giờ sau, nhóm vũ trang đáp trả bằng cách bắt cóc sáu người Goran và ba người Belarus, yêu cầu Chính phủ Cộng hòa Congo giao viên chức kia ra, đồng thời cho phép các tổ chức quốc tế khác tham gia vào cuộc đàm phán này.
Sự kiện bắt cóc con tin lần này thu hút rất nhiều sự chú ý của người dân Belarus. Từ quan điểm của Bộ Ngoại giao Belarus có thể suy đoán rằng, Chính phủ Belarus sẽ tiến hành các bước xử lý sắt đá đối với sự kiện này.
Bên phía Goran, Thủ tướng biết được tin khi đang thực hiện cuộc phỏng vấn tại Ecuador.
Bởi một trong những con tin của sự việc lần này có liên quan đến em gái của Nữ hoàng, do đó lại càng được quan tâm hơn hẳn.
Trước mắt, Nữ hoàng vẫn chưa đưa ra bất cứ ý kiến gì.
Sau khi nhận được điện thoại của Tô Văn Hãn, Tô Thâm Tuyết phải vận dụng hết tất cả các mối quan hệ nhưng cũng chỉ đổi được một cơ hội trò chuyện với Tô Jenny mà thôi.
Lúc điện thoại được chuyển đến tay Tô Jenny, đầu dây bên kia chỉ văng vẳng tiếng khóc thất thanh của cô nhóc.
Nhóc con, giờ đã biết sợ chưa hả?
Trong khoảng năm phút trò chuyện, suốt hai phút đầu chỉ toàn là tiếng khóc lóc nức nở của Tô Jenny.
"Đừng lo, không sao đâu." Tô Thâm Tuyết nói.
"Em biết." Tô Jenny khóc thút thít, "Một bà đồng ở Buenos Aires đã phán rằng em là người sống thọ, em cũng tin rằng mình sẽ không gặp phải chuyện gì đâu."
Đây đúng là phong cách điển hình của con gái thứ nhà họ Tô.
"Tô Jenny, em đừng tưởng rằng cả thế giới này chỉ xoay quanh mỗi mình em. Em nên biết, trên đời này, cơ thể mỗi người đều nhỏ bé và yếu ớt, một viên đạn thôi cũng đã đủ kết thúc sinh mạng của một con người, em có hiểu không?" Tô Thâm Tuyết lại hỏi.
Kỳ diệu là Tô Jenny đáp mình đã hiểu.
Không chỉ hiểu, cô còn nói: "Em sẽ ngoan ngoãn, sẽ cố gắng hết sức để viên đạn của bọn họ không tìm được đến em."
Có lẽ đúng như người ta nói, một nơi như châu Phi là miền đất có thể khiến người ta nhanh chóng trưởng thành.
Sau một lúc yên lặng, đầu bên kia vang lên một tiếng gọi: "Chị, nếu em thật sự có chuyện gì, chị hãy thay em chăm sóc cha mẹ. Còn nữa, chị ơi… thật ra em không ngốc nghếch như chị tưởng đâu."
Kết thúc cuộc trò chuyện kéo dài năm phút, Tô Thâm Tuyết cầm điện thoại đến ngẩn người.
Trong buổi tiệc gia đình hôm ấy, Tô Jenny đã nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và Utah Tụng Hương trong vườn hoa.
"Chị ơi, thật ra ngay từ đầu em cũng đã biết rằng Thủ tướng tiếp cận em chỉ để có được tin tức về chị mà thôi. Thủ tướng vốn không hề lừa dối em, anh ấy chỉ muốn thông qua em để nghe những tin tức liên quan đến chị. Thế nhưng, ai bảo em là Tô Jenny kia chứ. Chính vì em là Tô Jenny, nên em mới cảm thấy đây là một cơ hội tốt, biết đâu Thủ tướng sẽ mau chóng bị em mê hoặc." Nói đến đây, con gái thứ nhà họ Tô khẽ bật cười.
Không đến nỗi, vẫn còn cười được.
"Nữ hoàng bệ hạ, chị nên cảm thấy hãnh diện khi được là một trong những người mà Tô Jenny yêu quý." Tô Jenny nói.
Còn nữa…
"Em sẽ rất khó chịu khi một người đàn ông tuấn tú như ngài Thủ tướng lại rơi vào tay của một người phụ nữ khác. Chính vì vậy, thưa Nữ hoàng bệ hạ, xin đừng để anh ấy rơi vào tay người khác."
Nhóc con, nói gì mà như đang trăn trối trước giờ ly biệt thế này! Lúc nghe thấy cuộc nói chuyện trong vườn hoa, hẳn con gái thứ nhà họ Tô đã cảm thấy rất khó chịu. Có vẻ như chuyện Tô Jenny tự nhốt mình trong phòng suốt bốn mươi tám giờ không phải là giả vờ.
Nghĩ đi nghĩ lại, dường như đây đều là lỗi của Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương thì phải.
Tám giờ, một nhóm công tác bao gồm Hà Tinh Tinh, hai chuyên viên hòa giải dày dặn kinh nghiệm của Hoàng gia và cả Tô Văn Hãn xuất phát đi Congo trước. Tám giờ rưỡi, Tô Thâm Tuyết gọi điện thoại cho người phụ trách Văn phòng Thủ tướng, được biết Utah Tụng Hương hiện đang trên đường trở về Goran.
Mười một giờ mười phút, Tô Thâm Tuyết nhận được điện thoại của Utah Tụng Hương, hơn nữa còn là điện thoại vệ tinh. Còn sáu tiếng rưỡi nữa chuyên cơ của Thủ tướng mới về đến sân bay thành phố Goose.
"Đừng lo." Anh nói với cô như vậy qua điện thoại.
Sau một đêm thức trắng, cuối cùng Tô Thâm Tuyết cũng chờ được chuyên cơ của Thủ tướng đáp xuống sân bay thành phố Goose.
Đối với sự kiện sáu công dân Goran bị bắt cóc, Utah Tụng Hương đã tuyên bố với các phóng viên chầu chực nguyên một đêm ở sân bay như sau: "Quyết không bỏ lại bất cứ người Goran nào."
Năm giờ rưỡi, Christie bưng một ly sữa nóng đến.
Trong ly sữa nóng có pha thêm thuốc an thần có tác dụng trong vòng sáu giờ, trước bữa trưa Nữ hoàng sẽ tỉnh lại. Đây chính là lời căn dặn của ngài Thủ tướng, Christie cũng thành thật báo cáo lại rằng bà ta vừa nói chuyện với Thủ tướng cách đây mười phút.
Lại là sữa có thuốc an thần, Tô Thâm Tuyết nhíu mày.
"Ngài Thủ tướng có nói trong điện thoại rằng, muốn uống hay không là tùy vào Nữ hoàng."
Cô nhìn về phía ly sữa nóng bốc khói kia.
"Nữ hoàng cần nghỉ ngơi." Christie nói.
Tô Thâm Tuyết uống cạn ly sữa này.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, quả nhiên đã là giữa trưa.
Hai giờ chiều, Cung điện Jose tổ chức một cuộc họp báo.
Bên bờ hồ Star Moon, Nữ hoàng mặc áo thun in tên của tổ chức tình nguyện có thành viên bị bắt cóc để tham dự cuộc họp báo.
Dưới bầu trời xanh, Nữ hoàng mạnh mẽ lên tiếng, đưa ra thông điệp với thế giới: Sáu thành viên của tổ chức tình nguyện đã từ bỏ cuộc sống cá nhân nhàn hạ, mang hết tất cả sức lực để cống hiến cho sự nghiệp vì cộng đồng, không quản đường xa, không ngại khổ cực, họ không đáng phải chịu bị đối xử như vậy.
Bóng Nữ hoàng in trên mặt hồ Star Moon.
"Tôi khẩn cầu thế giới hãy chìa tay giúp đỡ, dùng tình yêu thương và lòng nhân ái, cũng như bằng những hành động thiết thực nhất để đền đáp lại những con người đã âm thầm cống hiến mà không đòi hỏi bất cứ điều gì, tiếp thêm cho họ niềm tin vững chắc để tiến về phía trước."
Trang web chính thức của Hoàng gia Đan Mạch và Hoàng gia Nauy là hai trang web đầu tiên chia sẻ lại đoạn phim quay lại buổi họp báo của Nữ hoàng; chín mươi phút sau, các đơn vị truyền thông chính thống của châu Đại Dương cũng nhập cuộc; một trăm hai mươi phút sau, đoạn phim quay lại buổi họp báo của Nữ hoàng đã được đăng trên các trang web chính phủ của chín mươi ba quốc gia.
Năm giờ, có tin một tổ chức tình nguyện đóng tại Nam Phi có sức ảnh hưởng nhất định tại châu Phi đã lên đường đến Cộng hòa Congo, đồng thời, Bộ Ngoại giao Goran cũng nhận được điện thoại từ những người đứng đầu một số tổ chức quốc tế.
Năm giờ năm mươi phút, người phụ trách Văn phòng Hoàng gia vừa quay về từ cuộc đàm phán với số Một đường Jose mang theo tin tức: Thủ tướng vừa có cuộc điện đàm dài gần hai mươi phút với lãnh đạo nước Cộng hòa Congo. Trong cuộc điện đàm, Chính phủ Congo hứa hẹn sẽ cố gắng hết sức để giải quyết vụ việc.
Bốn giờ sáng mai, một đoàn công tác do Bộ trưởng Bộ Ngoại giao dẫn đầu sẽ lên đường đến Congo.
Cùng lúc đó, Tô Văn Hãn và Hà Tinh Tinh cũng đã đến Congo và liên lạc được với tổ chức vũ trang kia. Lực lượng vũ trang cam đoan sẽ tạo điều kiện sinh hoạt thoải mái cho sáu con tin người Goran.
Theo tin tức trước đó, các con tin đều bị giam trong một đường hầm dưới lòng đất với điều kiện vô cùng khắc nghiệt, trong khi Tô Jenny lại có chứng hen suyễn.
Có vẻ như mọi chuyện đang dần phát triển theo chiều hướng khả quan hơn.
Thế nhưng, đến tám giờ hai mươi phút, Tô Thâm Tuyết nhận được điện thoại của Hà Tinh Tinh, thái độ của Chính phủ Belarus đã khiến tổ chức vũ trang phẫn nộ. Một giờ trước, ba con tin người Belarus đã bị bí mật thủ tiêu, chuyện này ít nhiều cũng ảnh hưởng đến sáu con tin người Goran, cả sáu người họ lại bị nhốt vào hầm tối không nhìn thấy ánh mặt trời.
Tình hình hiện tại của Tô Jenny rất không ổn.
Trong lúc Tô Thâm Tuyết trò chuyện với Hà Tinh Tinh, kênh thời sự Goran có phát một đoạn băng ghi hình lãnh đạo Belarus đến thăm châu Âu. Khi có phóng viên đưa ra câu hỏi về sự kiện bắt cóc con tin kia, Tổng thống Belarus không thèm đếm xỉa gì đến máy ghi âm đang chìa ra ngay bên cạnh, vui vẻ trò chuyện với các Nguyên thủ quốc gia khác.
Tình thế này khiến lòng bàn tay Tô Thâm Tuyết đổ đầy mồ hôi.
Chín giờ, Hà Tinh Tinh lại gọi điện đến, báo rằng bệnh hen suyễn của Tô Jenny phát tác, thuốc dự phòng không còn nhiều.
Chín giờ mười phút, Tô Thâm Tuyết có được báo cáo do Hoàng gia tổng hợp. Số liệu cho thấy, trong suốt mười năm qua, chỉ vỏn vẹn có ba phần trăm con tin bị các tổ chức vũ trang bắt cóc được giải cứu thành công.
Ba phần trăm ư? Tô Thâm Tuyết hít một hơi thật sâu.
Đối với việc công dân nước mình bị bắt cóc, hơn năm mươi phần trăm lãnh đạo các nước thể hiện quyết tâm dốc toàn lực để giải cứu người dân nước mình, nhưng sau một thời gian thì sẽ gạt hết sang một bên, con tin cũng không thể quay về nước, người thân chỉ nhận được tiền bồi thường từ phía Chính phủ, cái gọi là "dốc toàn lực" chỉ toàn là khẩu hiệu mà thôi.
Trước đó không lâu, Utah Tụng Hương đã tuyên bố với công chúng rằng "sẽ không bỏ lại bất cứ người Goran nào."
Tô Thâm Tuyết không thể ngồi yên được nữa, cô nhấn số điện thoại của Utah Tụng Hương.
Cô cần nhận được đáp án xác thực từ anh.
Phía Utah Tụng Hương khá ồn ào, nếu cô đoán không nhầm, có lẽ anh đang trong phòng họp của Quốc hội. Cuộc tranh luận về "Tự do vũ khí" lại đang được khởi xướng, quả thật cuộc chiến giữa phe ủng hộ tự do vũ khí và phe nghiêm cấm vũ khí vẫn diễn ra không ngưng nghỉ.
Hôm nay là ngày các nghị sĩ bỏ phiếu, đến giờ này mà phòng họp Quốc hội vẫn chưa đóng cửa, xem chừng vấn đề rất khó giải quyết.
Vậy… Liệu anh có còn quan tâm đến sự kiện bắt cóc con tin được nữa không?
Tô Thâm Tuyết khàn giọng gọi: "Tụng Hương!"
"Ừ."
"Anh đã nói sẽ không bỏ lại bất cứ người Goran nào." Cô nói.
"Ừ."
"Tôi muốn anh nhắc lại câu này một lần nữa."
Cách đường dây điện thoại, Utah Tụng Hương làm theo yêu cầu của cô.
Tuy vậy, cô vẫn cứ rối bời. Đám người đang khống chế sáu con tin kia đều là những kẻ coi mạng người như cỏ rác, hơn nữa, thứ vô tình nhất trên đời này chính là chính trị, lợi ích lúc nào cũng quan trọng hơn tất thảy.
Người đàn ông này thật sự đáng tin ư?
"Anh sẽ không bỏ rơi bất cứ người dân Goran nào thật sao?" Cô cất giọng run rẩy.
"Đừng lo." Vietwriter.vn
Lại bảo cô đừng lo, phải biết rằng, Goran cách Congo muôn trùng vạn dặm, anh có thể làm gì khiến cô đừng lo đây chứ?
Trong lúc ruột gan nóng như lửa đốt, cô không khỏi thốt lên: "Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh."
Lời vừa thốt ra, cô đã lập tức hối hận.
Cô há hốc miệng muốn nói lời xin lỗi, muốn nói cho anh biết, thật ra cô cũng không biết mình đang nói gì nữa.
"Anh cúp trước đây."
Thế mà, anh lại là người lên tiếng trước.
Tô Thâm Tuyết ngẩn người cầm điện thoại trong tay, sao cô lại nói với anh những lời như thế chứ!
Gần mười giờ, Tô Thâm Tuyết nhận được điện thoại của Lý Khánh Châu: "Ngài Thủ tướng muốn đích thân đến Congo."