Chương 131 CẨM NANG THEO ĐUỔI VỢ (3)
Quản gia dẫn Tô Thâm Tuyết đến trước cửa phòng ngủ của Utah Tụng Hương, nhưng không hiểu vì sao Tô Thâm Tuyết lại đưa tay ngăn quản gia gõ cửa.
Suy cho cùng cô vẫn sợ cánh cửa kia mở ra, sợ tiến vào phòng ngủ của anh. Đó từng là căn phòng họ trải qua bao nhiêu đêm quấn quýt say mê.
Trong hoàn cảnh như thế, Tô Thâm Tuyết không dám chắc bản thân có thể giữ được lập trường hay không, hay thậm chí còn bị lọt thỏm trong tầm kiểm soát của anh.
Tô Thâm Tuyết chọn đứng chờ ở gần hành lang sát vườn hoa. Nơi này thoáng gió, ánh sáng cũng tốt, nói chuyện với nhau trong khung cảnh này sẽ giúp cô giữ vững lý trí.
Utah Tụng Hương xuất hiện.
Mọi lời nói đã được chuẩn bị từ trước vẫn không thể cất lên nổi khi đôi giày quân sự anh đang đi lọt vào tầm mắt cô.
Đôi giày quân sự ấy nhắc nhở Tô Thâm Tuyết rằng, điểm đến sắp tới của anh là một trong những quốc gia nguy hiểm nhất trên hành tinh này.
Sau một phen đắn đo suy nghĩ, cô suýt nữa thì quên mất chuyện quan trọng nhất.
Chỉ còn hai mươi phút nữa là đến giờ anh khởi hành đi Congo, cô phải nói ngắn gọn thôi. Với tư cách Nữ hoàng đồng thời là người nhà con tin, cô phải dặn dò ngài Thủ tướng cần cẩn trọng nhiều hơn.
Dưới ánh sáng rực rỡ, quầng thâm quanh khóe mắt người đàn ông đứng trước mặt cô hiện lên rất rõ. Cô tính toán lại, có lẽ anh đã không chợp mắt ba mươi tiếng rồi.
Tô Thâm Tuyết quay mặt đi, nói khẽ: "Sau này đừng như vậy nữa."
"Đừng như vậy là sao?" Utah Tụng Hương hỏi.
Người này cố ý đấy à?
"Đừng hôn em." Câu này đã sắp bật ra, nhưng không hiểu vì sao khi thoát khỏi môi cô thì lại trở thành: "Sau này… chưa được sự đồng ý của em, anh không được phép hôn em."
Vừa nói dứt lời, Tô Thâm Tuyết liền biết ngay không ổn rồi.
Quả nhiên.
"Vậy…" Utah Tụng Hương thỏa mãn kéo dài giọng, "Liệu anh có thể hiểu ý của Nữ hoàng bệ hạ rằng, nếu sau này ngài Thủ tướng muốn hôn Nữ hoàng bệ hạ thì cần phải xin phép Nữ hoàng bệ hạ trước không?"
Cô biết ngay sẽ chuốc lấy kết cục này mà. Tô Thâm Tuyết vừa giận vừa hờn, hung dữ trợn mắt nhìn Utah Tụng Hương.
Ánh mắt này làm khóe miệng anh cong lên. Tô Thâm Tuyết càng thấy tức tối, khổ nỗi bản thân lại bó tay hết cách, chỉ có thể lườm anh hung hăng hơn.
Kết quả càng tệ hơn.
Anh ôm lấy eo cô bằng một tay, ép cơ thể cô kề sát vào người mình. Anh cúi đầu xuống ngấu nghiến hôn cô thật sâu rồi nhanh chóng buông ra. Anh đứng thẳng người lại, nhìn cô say đắm.
Tô Thâm Tuyết thề, một loạt động tác của Utah Tụng Hương chỉ diễn ra trong mấy cái chớp mắt. Nếu không phải cảm giác đau đớn tê dại vẫn còn trên môi, cô đã cho rằng mình đang nằm mơ. Tại sao…
Tại sao có thể có người đàn ông đáng ghét như vậy chứ?
"Không có sự đồng ý của em, không được phép hôn em." Cô vừa mới nói xong, anh biết rõ mà còn cố tình làm ngược lại.
Cô bị kẻ đã biết mà còn cố tình vượt ranh giới ấy làm cho tức đến nỗi không nói nổi thành lời. Thế này còn ra thể thống gì nữa, cô đến đây để cảnh cáo anh mà!
Hành vi cố tình vượt ranh giới của anh đã khiến cho cô đi một vòng đến đây chỉ để được ôm ấp yêu thương.
"Anh… anh…" Cô mấp máy môi.
Dưới ánh rạng đông le lói, anh thấy cô hậm hực thì cười tươi như trẻ con. Cô như nhìn thấy thời niên thiếu xưa kia của mình hiện về trong nụ cười của anh.
Thời gian như quay ngược trở lại.
"Utah Tụng Hương, anh muốn làm em tức chết phải không? Phải vậy không?" Cô không thèm biết lý lẽ gì nữa, vò tóc cào mặt anh.
"Tô Thâm Tuyết, em muốn để lại vết tích trên mặt anh đấy à?" Utah Tụng Hương che mặt bằng cả hai bàn tay.
Bây giờ ngài Thủ tướng mới biết phải không?
Người có thể để lại mấy vệt xước trên mặt của một Thủ tướng, có tìm khắp cả Goran cũng chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Tặng cho Thủ tướng một khuôn mặt xước xát đã có thể cải thiện 80% tâm trạng của cô; nhưng nếu ngài Thủ Tướng ấy còn có khuôn mặt điển trai như con của thiên thần thì tâm trạng của cô còn thăng đến cả 200%.
Nếu tính cả hành động đã biết mà còn cố tình vượt ranh giới của anh thì cô lại càng bị thôi thúc mãnh liệt. Tóm lại, hôm nay thế nào cô cũng phải lưu lại vết tích trên mặt anh.
Tên này rất quan tâm đến khuôn mặt đẹp trai của mình, hai bàn tay đang giơ lên che mặt kín mít.
Vậy thì ra tay với mái tóc trước vậy. Tóc bị giật đau, đương nhiên anh sẽ phải bỏ tay xuống. Hơn nữa, Thủ tướng bị trọc đầu cũng thảm không kém Thủ tướng bị xước da mặt là bao.
Quả nhiên, bàn tay che mặt đã hạ xuống.
Tốt rồi!
Song, tên này vừa tránh né đã có thể dễ dàng thoát khỏi cô.
Tại sao có thể?
Vì vậy, ở nơi chứa chan ánh bình minh ấy, anh và cô đuổi nhau trên hành lang. Anh chạy cô đuổi. Gì cơ? Tên này dám kéo giãn khoảng cách với cô à?
"Utah Tụng Hương, anh đứng lại cho em!" Tô Thâm Tuyết hét to, tay chỉ vào bóng lưng của Utah Tụng Hương.
Không gọi còn đỡ, cô vừa gọi thì khoảng cách lại càng bị kéo xa hơn.
Chết tiệt!
"Nếu anh còn chạy, em sẽ không để ý đến anh nữa." Giọng điệu này nghiêm túc khỏi phải nói.
Nói vậy nghĩa là, nếu anh dừng bước thì cô sẽ để ý đến anh phải không?
Dĩ nhiên là không! Cho dù Utah Tụng Hương có chạy hay không, còn lâu cô mới thèm để ý đến anh. Dĩ nhiên, phải sau khi cho anh một hình phạt xứng đáng thì cô mới tuyên bố không đếm xỉa đến anh.
Lời này xem ra cũng có tác dụng.
Utah Tụng Hương dừng bước.
Tô Thâm Tuyết thầm cười khì, vừa áp sát về phía Utah Tụng Hương vừa bẻ khớp ngón tay. Năm mét, bốn mét, một mét, càng lúc trái tim cô càng đập rộn lên, lòng phấn khích đến không hiểu nổi. Ngài Thủ tướng, anh sắp gặp tai ương rồi, cô vươn tay...
Nhưng lại chụp hụt.
Utah Tụng Hương lại tăng tốc, khoảng cách giữa hai người lại bị kéo xa. Trong vài cái chớp mắt, Utah Tụng Hương đã biến mất ở chỗ ngoặt hành lang.
Tô Thâm Tuyết không đuổi theo nữa. Cô lại nói nếu anh còn dám chạy thì cô sẽ phớt lờ anh.
Nói được làm được.
Cô vừa đưa ra quyết sách, giọng nói của Utah Tụng Hương đã vang lên từ khúc ngoặt: "Tô Thâm Tuyết, anh không chạy nữa rồi."
Thế này chẳng phải là nói dối không chớp mắt sao?
"Tô Thâm Tuyết, anh thật sự không chạy nữa mà. Không tin, em lại đây xem." Utah Tụng Hương lại nói.
"Em không đi, anh lừa em qua đó, rồi khi em sắp đến nơi anh lại bỏ chạy chứ gì!" Vừa dứt lời, cô đã thấy hối hận. Nhẽ ra phớt lờ anh là không buồn nói chuyện với anh mới đúng.
"Anh thề, anh không chạy mà." Đang buổi sớm mai, xung quanh vô cùng yên ắng. Câu nói của Utah Tụng Hương vang lên rõ ràng rành mạch, "Nếu Nữ hoàng bệ hạ muốn để lại vết tích trên mặt anh, anh cũng sẽ xem đó là một dấu vết rất đáng tự hào."
Còn có thể có chuyện như vậy sao? Tô Thâm Tuyết bỗng lại cảm thấy cuộc trao đổi này cũng không đến nỗi thua thiệt.
Lướt qua chỗ rẽ, Tô Thâm Tuyết thật sự nhìn thấy Utah Tụng Hương đang đứng ở cuối hành lang không hề nhúc nhích.
Lần này cô không để mình bị lừa dễ dàng đâu nhé!
"Utah Tụng Hương, anh thật sự muốn em để lại vết tích trên mặt anh sao?" Bước chân dừng ở phía này hành lang, cô hỏi.
"Đúng, anh vô cùng hy vọng."
Nheo mắt lại, quả thật, cô đã cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của ngài Thủ tướng.
"Muốn em để lại vết tích trên mặt anh cũng được." Cô biết cái gì gọi là thừa thắng xông lên, "Nhưng anh phải đồng ý với em một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Làm theo yêu cầu em nói với anh trước đó." Cô nói với anh.
"Dĩ nhiên có thể, nhưng trước hết anh phải biết yêu cầu của Nữ hoàng bệ hạ là gì?"
Chết tiệt, anh thật sự không biết hay giả vờ không biết thế!
Tô Thâm Tuyết nhìn dáo dác, xung quanh không có một người. Cũng tốt, nói lại yêu cầu của cô lần nữa cho rõ ràng nào.
Chẳng qua… Câu này hơi khó thốt nên thành lời.
Chân trời chuyển màu trắng bạc, thời gian không còn nhiều nữa. Tô Thâm Tuyết nghiến răng, nói một cách khó nhọc: "Sau này, chưa được sự đồng ý của em, anh không được phép hôn em."
Câu này rất ổn, chỉ cần cô không bao giờ cho phép anh hôn cô, thì anh sẽ không bao giờ có cơ hội hôn cô. Nói như thế chỉ nhằm chừa lại mặt mũi cho ngài Thủ tướng mà thôi.
Lần này, Tô Thâm Tuyết không cho Utah Tụng Hương bất cứ cơ hội chơi chữ nào, lập tức nói tiếp: "Nữ hoàng bệ hạ không chấp nhận bất cứ phản bác nào, anh chỉ có thể chọn trả lời chấp nhận hay không chấp nhận mà thôi."
"Không nhân nhượng được chút nào?" Bên kia, Utah Tụng Hương nói.
Tô Thâm Tuyết ra vẻ muốn lùi lại.
Chiêu này rất có hiệu quả, Utah Tụng Hương lập tức giơ tay lên: "Anh chấp nhận."
Hay lắm!
Cô nhếch miệng cười, giơ tay thị uy với Utah Tụng Hương, bẻ khớp ngón tay đi về phía anh. Lần này ngài Thủ tướng rất tuân thủ lời hứa.
Nhưng...
Khi bước chân Tô Thâm Tuyết dừng lại trước mặt Utah Tụng Hương thì cô mới ý thức được mình đã đi từ cạm bẫy này đến cạm bẫy khác, cạm bẫy sau còn nguy hiểm hơn cạm bẫy trước.
Vietwriter.vn
Ngay khi thấy rõ hàng chục bóng người đứng thẳng tắp sau lưng Utah Tụng Hương, Tô Thâm Tuyết lập tức há hốc mồm. Trong mấy chục người đó, cô nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc: Đội trưởng Đội An ninh bí mật của Thủ tướng.
Muốn khẳng định chuyện không tệ như cô tưởng tượng, cô dè dặt hỏi, "Họ…"
"Trước khi Nữ hoàng bệ hạ xuất hiện, họ đã ở đây rồi." Utah Tụng Hương trả lời.
Xong đời!
Nói vậy là những người này đã nghe thấy hết cuộc đối thoại giữa cô và Utah Tụng Hương rồi. Tô Thâm Tuyết hốt hoảng, thái độ trẻ con của cô cũng không đến nỗi, nhưng tệ nhất là cuộc nói chuyện vừa rồi lại diễn ra giữa chồng cũ và vợ cũ.
Gì cơ?
"Chưa được em đồng ý, không được phép hôn em."
Không chỉ mất thể diện, cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Chuyện này nhất định là tại Utah Tụng Hương, nếu anh ngăn cô lại thì chắc chắn cô sẽ không gây ra chuyện tai hại như vậy.
Ngăn cản cô ư? Thôi đi, anh mong chuyện diễn ra như vậy còn chẳng được.
Cô cực kỳ phẫn nộ.
"Tô Thâm Tuyết, đừng lườm anh, nếu không muốn anh hôn em trước mặt những người đó thì đừng trợn mắt với anh." Utah Tụng Hương nói.
Nếu nửa đầu câu nói làm cô muốn lườm anh đến mức mặt anh lỗ chỗ như tổ ong thì vậy nửa câu sau lại ép buộc cô phải miễn cưỡng dời mắt.
Chết tiệt, tên này lúc nào cũng giở thủ đoạn bịp bợm, lươn lẹo như vậy.
Bạn cho rằng anh ấy chỉ giở trò bằng hành động thôi sao? Anh còn đang chèn ép cô bằng ngôn ngữ nữa kìa: "Anh sẽ cố gắng tuân thủ điều kiện ‘Chưa nhận được sự đồng ý thì không được phép hôn’ mà Nữ hoàng bệ hạ đưa ra, nhưng điều kiện tiên quyết là em không được lườm anh. Trước đó anh đã nói rồi, anh không chịu được khi em lườm đâu. Lý do anh không nhịn được là bởi vì 'Trên thế giới này, không có người phụ nữ nào có thể biến việc trợn mắt trở nên dễ thương và hấp dẫn như thế'."
Đến giờ thì Tô Thâm Tuyết tức đến không nói được lời nào nữa rồi.
"Vừa nãy tại em cứ lườm anh suốt nên anh không kiềm chế được mà hôn em đấy thôi!" Utah Tụng Hương vẫn tiếp tục nói.
Tô Thâm Tuyết ù hết cả tai rồi. Tên này, giọng của tên này không nhỏ tí nào cả.
Qua khóe mắt, Tô Thâm Tuyết liếc thấy cử động nhỏ của một người trong số mấy chục cái bóng đang đứng thẳng tắp kia. Anh ta đang cố nhịn cười phải không? Hơn nữa, Tô Thâm Tuyết còn nhìn thấy Lý Khánh Châu ở một hướng khác, nét mặt anh ta rạng rỡ không thèm che giấu.
Utah Tụng Hương đang tuyên bố với mọi người rằng anh đã hôn vợ cũ.
Vậy mà giờ phút quan trọng này, cô không nghĩ ra bất cứ cách nào để đàn áp anh. Cô không khỏe bằng anh, bản lĩnh khua môi múa mép cũng không bằng anh.
Cho nên, vòng tới vòng lui cô chẳng được chút lợi lộc nào, mà bây giờ cô chỉ có thể giậm chân bình bịch chứ chẳng làm được gì nữa.
Tiếng "Tô Thâm Tuyết" mà Utah Tụng Hương gọi ấy, không biết chứa đựng bao nhiêu sự lấy lòng.
Lập tức, từng giác quan phòng thủ của cô bật lên tanh tách. Bây giờ cơ bản đã có thể kết luận, chỉ cần Utah Tụng Hương lên tiếng là cô sẽ bị rơi vào trạng thái lép vế hoàn toàn.
Tô Thâm Tuyết hạ giọng cảnh cáo, giành nói trước: "Câm miệng." Sợ lời cảnh cáo nơi đầu lưỡi chưa đủ ngăn cản anh, cô vươn tay ngăn không cho anh lên tiếng.
Tô Thâm Tuyết, em chắc chắn phương pháp này có hiệu quả chứ? Utah Tụng Hương thể hiện bằng nét mặt và ánh mắt.
Câm miệng, đồ khốn! Cô cũng đáp trả bằng ánh mắt và vẻ mặt.
Một giây sau, lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại, cô lập tức rụt tay về như điện giật.
Chết tiệt, chết tiệt!
"Khi nãy chẳng qua anh chỉ muốn nói với Nữ hoàng bệ hạ rằng em chỉ còn khoảng năm mươi giây nữa để lưu lại vết tích trên mặt anh thôi." Utah Tụng Hương dịu dàng nói.
Đúng rồi, trước đó cô đang háo hức muốn vạch mấy vết trên mặt Utah Tụng Hương cơ mà. Đồ khốn, đến thời điểm cô cho anh biết tay rồi.
Nhướng mày ngước mắt, cô cả vú lấp miệng em: "Em hy vọng sau khi lưu lại vết gì đó trên mặt ngài Thủ tướng thì vẫn có thể nghe thấy một câu 'Cảm ơn' của ngài."
"Có thể, có thể." Anh mượn cơ hội này tiến gần về phía cô, kề sát vành tai cô, câu nói "Mạng này cho em cũng không thành vấn đề" đổ ập xuống cùng hơi thở mãnh liệt làm cho cô đỏ mặt tía tai.
Giả vờ như không nghe thấy, cô dùng bả vai đẩy anh ra, ra hiệu cho anh ghé mặt lại gần. Cô cân nhắc kỹ lưỡng xem nên dùng động tác nào mới có thể làm hỏng khuôn mặt hoàn mỹ này.
Lướt lên theo sống mũi của anh, da của ngài Thủ tướng thật đẹp, để lại một chữ X trên má anh cũng không tồi. Đã nói là làm, dĩ nhiên, trước khi ra tay còn phải tạo dựng bầu không khí rùng rợn nữa.
Ngài Thủ tướng, diễn lại đoạn trong phim "Ác mộng phố Elm" mới được! Ngón tay cô làm động tác móc mắt giữa không trung, cố hết sức làm cho khuôn mặt mình gần với cái nhãn "Dữ tợn", miệng lẩm bẩm bắt chước phù thủy đang triệu hồi quỷ dữ.
Chết tiệt, bản thân cô cảm thấy mình diễn không đến nỗi nào, vậy mà Utah Tụng Hương lại ra vẻ thích thú thế kia. Ban đầu cô chỉ muốn hù dọa anh thôi, nhưng thái độ này đã thật sự đánh thức ác ma trong cô rồi.
Được rồi, ngài Thủ tướng, thưởng cho anh một chữ X vậy.
Khi móng tay cô vừa chạm đến mặt Utah Tụng Hương...
"Xem ra, anh đã bỏ lỡ rất nhiều rất nhiều mặt đáng yêu của Tô Thâm Tuyết. Nữ hoàng bệ hạ, em có biết em bây giờ em đáng yêu đến nhường nào không?" Anh thủ thỉ.
Câu nói này thật sự là vũ khí trí mạng.
Cô rụt móng tay về.
Tô Thâm Tuyết liếc nhìn những bóng hình thẳng tắp đang đứng như trời trồng kia, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Họ đứng cạnh nhìn thế kia nên em tụt hứng rồi, bao giờ anh về nhất định em sẽ lưu lại vết tích trên mặt anh."
"Cảm ơn Nữ hoàng bệ hạ." Utah Tụng Hương làm bộ làm tịch cúi chào cô.
Dưới ánh sáng bàng bạc nơi chân trời, Tô Thâm Tuyết đứng ở cuối hành lang, ánh mắt hướng thẳng về một hướng. Utah Tụng Hương và những người kia dần dần biến mất, mà câu nói: "Ở đây lạnh, mau về phòng đi ngủ một giấc thật ngon đi. Sau vài giấc ngủ, không chừng vào buổi sáng nào đó, em mở mắt ra là có thể nhìn thấy anh rồi" anh để lại trước khi đi vẫn quanh quẩn bên tai cô.
Tên này, nói như mình quan trọng lắm vậy.
Anh đâu quan trọng đến mức ấy. Anh nhìn đi, bây giờ con gái lớn nhà họ Tô quen lợi dụng con trai trưởng nhà Utah đến nỗi không thèm chớp mắt nữa rồi.
Cơn gió thổi qua hất tung gấu váy ngủ của cô.
Cô bừng tỉnh, cất bước theo hướng Utah Tụng Hương vừa biến mất. Cô chưa dặn anh chú ý an toàn, cũng chưa nói anh phải cẩn thận trong mọi việc. Người này quá kiêu ngạo, nên cô nhất định phải nói với anh rằng ở những nơi như vậy, tính mạng quan trọng hơn lòng kiêu ngạo nhiều.
Cô chạy thục mạng cả quãng đường. Cảm ơn trời đất, vẫn tới kịp.
Bãi đỗ xe còn đông người hơn.
Tô Thâm Tuyết dừng bước, nhìn từng bóng dáng mạnh mẽ mặc thường phục, từng khuôn mặt nghiêm nghị, từng chiếc hòm màu đen ghi chữ vật phẩm nguy hiểm kia. Bây giờ cô mới thật sự ý thức được mức độ gian khổ và nguy hiểm của hành trình đến Congo này.
Trời hửng sáng, cô khoác áo choàng bên ngoài chiếc váy ngủ sáng màu, mái tóc dài rối tung xõa xuống vai theo những bước chạy vội vã, một số sợi tóc còn lòa xòa xuống trước mặt. Cô hoàn toàn lạc lõng trước khung cảnh. Những người đang tất bật ở bãi đỗ xe bỗng dừng tay rồi nhìn cô đầy kinh ngạc.
Người phụ nữ lôi thôi lếch thếch bất thình lình xuất hiện kia sao giống Nữ hoàng vậy?
Ánh sáng ở bãi đỗ xe sáng rực lên.
Có muốn đi cũng không kịp nữa rồi, đành phải gượng gạo đứng đó.
Sau đó...
"Mọi người đứng đực ra đó làm gì?" Một giọng nói nam tính gắt gỏng vang lên.
Một giây sau, bãi đỗ xe lập tức khôi phục trạng thái trước đó, mọi người làm việc của mình, không ai chú ý đến người phụ nữ xuất hiện bất thình lình trông giống Nữ hoàng đó nữa.
Sau vài giây ngắn ngủi, cô bị Utah Tụng Hương kéo vào xe.
"Tô Thâm Tuyết!" Giọng nói và vẻ mặt của Utah Tụng Hương bực bội trông thấy.