Tô Thâm Tuyết gặp Lục Kiêu Dương lần đầu tiên vào trung tuần tháng Tư.
Hôm ấy ánh mặt trời đẹp rực rỡ.Trong phòng trang điểm, Hà Tinh Tinh đọc tư liệu về vị khách mời trong hoạt động "Hộp thư của Nữ hoàng." Nhà tạo mẫu tóc chỉnh lại tóc cho cô, thợ trang điểm đứng bên cạnh chuẩn bị trang phục cho cô.Tô Thâm Tuyết không sao nghe lọt thông tin trong hồ sơ của khách mời.
Cô biết sơ sơ đó là một chàng trai đến từ bang Mississippi.Đương nhiên có nguyên nhân khiến cô không sao nghe lọt.Ngày mai Utah Tụng Hương phải đi Thụy Sĩ tham gia Hội nghị Davos, mà ngày mai vốn là ngày cô đến số Một đường Jose.Sáng nay, Christie nhận được điện thoại của Thủ tướng.
Trong cuộc gọi, ngài Thủ tướng hỏi ý kiến Christie, đổi ngày Nữ hoàng đến ở Cung điện Jose thành hôm nay được không?Trước câu hỏi mang tính tượng trưng của Christie, cô ra vẻ suy nghĩ một lát mới miễn cưỡng đồng ý.
Thật ra, tối qua cô đã nói chuyện này với Utah Tụng Hương qua điện thoại rồi.Nhớ lại nội dung cuộc gọi tối qua, Tô Thâm Tuyết liền đỏ mặt tía tai.Utah Tụng Hương gọi điện cho cô lúc đang tham gia bữa tiệc thân mật với bạn bè.
Cô hỏi anh có uống rượu không, anh nói có uống một chút.
Cô hỏi anh có gặp người phụ nữ xinh đẹp nào tại buổi tiệc không, anh nói không đẹp bằng Nữ hoàng bệ hạ.Tên này, một khi uống rượu sẽ để lộ tật xấu, lời ngon tiếng ngọt tuôn ra không ngớt."Tô Thâm Tuyết, anh chỉ uống một chút thôi." Anh nhấn mạnh lần nữa, liên tục quả quyết rằng chỉ một chút thôi.
Trong điện thoại, anh hệt như một đứa trẻ.Ừ, là đứa trẻ đang đòi kẹo.Đứa trẻ một lòng đòi kẹo này lại nhắn vô cùng lộ liễu: Em nhẫn tâm để anh không được ăn viên kẹo nào trong suốt tám ngày kế tiếp sao?Kết thúc Hội nghị khí tượng Davos, anh còn phải đến Geneva tham gia Diễn đàn Kinh tế Thế giới, tổng lịch trình vừa tròn tám ngày.Trong cuộc gọi tối qua, anh còn khoác lác rằng một đêm muốn ăn bốn viên kẹo, thậm chí đã tính toán trước thời gian ăn bốn viên kẹo đấy rồi.Đúng vậy, đây chính là lời mà Thủ tướng Goran nói đấy, tên này ví cô với kẹo.Cô bực mình nói: "Ngài Thủ tướng, em có thể tặng anh một xe kẹo, anh muốn ăn bao nhiêu thì ăn.""Không, không, Thủ tướng chỉ muốn ăn viên kẹo tên Tô Thâm Tuyết thôi."Làm sao có thể? Làm sao có thể cưỡng lại đây chứ?Cô không dám nói với anh rằng, viên kẹo tên Tô Thâm Tuyết này chỉ muốn đến buổi tiệc ngay lập tức, cho anh muốn ăn bao nhiêu thì ăn.Phải giữ mình! Là Nữ hoàng, cô phải giữ mình, nhưng cô đã buột miệng nói: "Vậy mai em sang sớm." Nghiễm nhiên, lời này đã ngầm đồng ý với đề nghị xấu hổ "Một buổi tối muốn ăn bốn viên kẹo" của anh.
Để cứu vãn chút mặt mũi, cô làm bộ làm tịch bảo ngày mai anh tự nói với Christie.
Nếu Christie cảm thấy không có vấn đề thì cô sẽ đi, còn nếu Christie không cho thì cũng không có cửa.Đương nhiên Christie không thấy có vấn đề gì cả.Tô Thâm Tuyết nhìn chằm chằm vào gương.Nhà tạo mẫu tóc đang làm tóc cho cô, còn miệng Hà Tinh Tinh vẫn mấp máy liên tục.Không biết đã qua bao lâu, tai cô vang lên thông báo: "Nữ hoàng bệ hạ, đến giờ rồi."Đến giờ rồi? Một lát sau, Tô Thâm Tuyết mới nhận ra đây là lời nhắc nhở cô đã đến giờ đi gặp vị khách đến từ bang Mississippi rồi.Người bạn trên mạng may mắn thông qua hoạt động "Hộp thư của Nữ hoàng" được gặp mặt Nữ hoàng tại vườn Bích Thảo gần gũi dân chúng nhất Cung điện Jose.Vườn Bích Thảo giống y như tên.Cây cối trông có vẻ được phân bố tùy tiện, nhưng từng cành từng lá đều được người làm vườn bố trí tỉ mỉ.
Hồ sen lớn nhỏ xen kẽ giữa rừng, hồ lớn như chiếc ô xanh khổng lồ, hồ nhỏ chỉ lác đác vài cành sen.
Cứ mỗi nửa tiếng, vòi phun thông minh sẽ phun nước lên lá sen.
Giọt nước đọng trên lá sen rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Chuồn chuồn bay thành đàn, khỉ lông vàng băng xuyên qua khu vườn.
Sắc xanh bao phủ, tràn trề sức sống.Khi Hà Tinh Tinh nhét vào tay Tô Thâm Tuyết, cô mới ý thức được mình đã đến vườn Bích Thảo.Thứ được nhét vào tay cô là hồ sơ về vị khách đến thăm.
Hiển nhiên, thư ký cá nhân của cô đã nhận ra cô không tập trung.Tô Thâm Tuyết thở ra một hơi, cố gắng lấy lại tinh thần, đọc lướt qua tài liệu rồi đi về căn nhà gỗ ở giữa.Theo thông lệ, cư dân mạng may mắn sẽ gặp mặt Nữ hoàng tại căn nhà gỗ này.
Họ sẽ gặp mặt, trò chuyện, giao lưu, dùng bữa trưa và trà chiều, khi mặt trời lặn, người đó sẽ rời đi.Hà Tinh Tinh xác nhận qua thiết bị liên lạc, anh chàng đến từ bang Mississippi đã đến địa điểm gặp mặt."Hộp thư của Nữ hoàng" được xem là hoạt động tương tác giữa Nữ hoàng và cư dân mạng trên toàn thế giới, hàng tháng có cả trăm nghìn người gửi thư đến hộp thư của Nữ Hoàng.
Nhưng Tô Thâm Tuyết không hề đọc những bức thư này.
Hoàng gia có nhóm chuyên trách xử lý thư từ.
Sau khi được rà soát, một vài lá thư có ý nghĩa sẽ được trình lên Phòng Kế hoạch, sau đó Phòng Kế hoạch mới giao cho Nhóm công tác của Nữ hoàng.Không đến lượt cô xử lý thư từ, người dân may mắn lại càng không liên quan đến cô.Dĩ nhiên, không phải chỉ dựa vào may mắn là có thể được gặp Nữ hoàng.
Dù may mắn được chọn, nhưng nếu là người từng phạm pháp, kể cả thuận tay lấy một miếng chocolate ở trung tâm thương mại, bạn cũng không có duyên với tấm vé máy bay miễn phí.Cuối cùng, người được Hoàng gia đài thọ vé máy bay miễn phí phải là người trong sạch với xuất thân tốt đẹp.Trong một năm, có mười hai người may mắn với hoạt động "Hộp thư của Nữ Hoàng".
Nhưng người thật sự may mắn chính là cư dân mạng được chọn vào tháng Ba, tháng Tư.Giai đoạn này Nữ hoàng không bận rộn, hai cư dân mạng may mắn này có thể gặp Nữ hoàng lâu hơn.
Cư dân mạng may mắn được lựa chọn vào tháng khác chỉ có thể chụp ảnh cùng Nữ hoàng, sau ba mươi phút trò chuyện ngắn ngủi sẽ phải rời khỏi Cung điện Jose cùng voucher khách sạn miễn phí.Căn nhà gỗ cũng là căn nhà duy nhất trong vườn Bích Thảo, mang phong cách dân bản địa Goran.
Căn nhà đậm phong cách cổ xưa, dùng cầu thang và hành lang chia phòng, phòng khách, bếp, phòng dùng trà xếp cạnh nhau.Đặt chân lên bậc thang, Tô Thâm Tuyết nhớ đến cậu bé người Hy Lạp đã để lại ấn tượng khá sâu sắc vào năm ngoái.Ban đầu, cậu bé Hy Lạp ấy dùng tiếng Goran chào hỏi Nữ hoàng bệ hạ.
Sau khi trở thành thành viên của Khối Thịnh vượng Anh, ngôn ngữ chính thức của Goran chuyển thành tiếng Anh.
Cùng với sự phát triển của du lịch Goran, tiếng Anh cũng trở thành ngôn ngữ chính.Bang Mississippi là một trong năm mươi bang của nước Mĩ.
Không biết chàng trai đến từ bang Mississippi có giống cậu bé người Hy Lạp kia, cũng học tiếng Goran để chào hỏi Nữ hoàng hay không.Chàng trai bang Mississippi hai mươi hai hay hai mươi ba tuổi nhỉ? Trong lúc suy nghĩ, cô đã dừng chân trước phòng trà.Hai thị vệ đẩy cửa ra.Tổ tiên Goran tôn trọng sự nguyên sơ, phần lớn công trình kiến trúc đều được chạm trổ để lấy ánh sáng tự nhiên, thêm vài cây cột lớn chống mái nhà.Dưới từng luồng ánh sáng tự nhiên, đập vào mắt cô là một bóng lưng trên sân thượng vuông vắn.Cao, hơi gầy.Dùng bóng lưng để gặp mặt Nữ hoàng sao? Đây là hành động bất kính đối với Nữ hoàng.Tô Thâm Tuyết ngăn cản Hà Tinh Tinh định tiến lên.Người đến đây đã được nhân viên an ninh của Hoàng gia điều tra kỹ lưỡng.
Máy giám sát không bỏ qua bất cứ góc chết nào từ tóc đến giày.
Từ khi bước vào căn nhà gỗ này, có ít nhất bốn họng súng thay phiên nhắm vào vị khách.
Đương nhiên, khách mời không hề hay biết điều này.
Tất cả bọn họ đều chỉ được thấy vẻ thân thiện và sự tò mò của Nữ hoàng.Đến khi Hà Tinh Tinh và hai thị vệ ra khỏi căn nhà, Tô Thâm Tuyết mới cởi giày ra.
Cởi giày trước khi vào nhà là tập tục của dân bản địa Goran.Bên kia tủ giày đặt một đôi giày, mang màu...!hồng, còn là màu hồng công chúa.Vị khách nam đi giày hồng công chúa?Đi qua cửa kéo, Tô Thâm Tuyết nhìn chiếc ba lô đặt trong góc.Ba lô...!cũng mang màu hồng, nhưng không phải màu hồng công chúa mà là màu hồng đậm.Tô Thâm Tuyết đi về phía chính giữa sân thượng.
Cùng với tiếng bước chân, bóng lưng ấy dần trở nên rõ ràng.Tất hồng, quần jean giặt đến bạc phếch, áo sơ mi caro màu xám, chải...!kiểu tóc đuôi ngựa.Tô Thâm Tuyết phải dành chút thời gian để nhìn lại, đó là mái tóc đuôi ngựa được cố định bằng dây buộc tóc màu hồng.Chiếc đuôi ngựa rất đáng yêu, chỉ dài chừng ba bốn centimet, hơi xù, đuôi tóc loăn xoăn, dễ làm người ta liên tưởng đến một ngày đông ấm áp, bạn dắt chú chó Collie lông dài* phơi nắng ở hành lang.
Bạn đã lười lắm rồi, mà con chó kia còn lười hơn bạn, bộ lông lộn xộn che kín mắt mà không buồn giơ móng gạt ra.
Không thấy khó chịu à? Không nhìn nổi nữa, vừa khéo bạn có sợi dây chun, nên bạn dùng dây chun buộc túm lông nó thành đuôi ngựa.(*) Collie lông dài hay Rough Collie hay Long-Haired Collie là giống chó Collie có nguồn gốc từ nước Scotland.
Chúng thuộc nhóm chó canh gác và săn bắt.
Có ba màu lông: trắng đục, xanh nhạt, lông khoang.Một người một chó tiếp tục phơi nắng.
Ánh mặt trời rất ấm áp, chiếc đuôi ngựa thật đáng yêu.Giày hồng, ba lô hồng, tất hồng, dây chun màu hồng?Có phải cô nhìn lầm rồi không, thật ra đây là một cô gái mà.Tô Thâm Tuyết nhìn lại tài liệu một lần nữa, tài liệu ghi rõ giới tính là nam, 23 tuổi, họ Marison, tên là Hans.Được rồi, có lẽ đây là anh chàng ưa màu hồng.
Ai nói màu hồng là màu sắc của riêng phái nữ chứ?Cô ngẩng đầu lên, không biết anh chàng đã quay lại từ khi nào.Anh chàng có khuôn mặt thanh tú và trẻ con.Chất giọng đàn ông thanh thoát vang lên: "Nữ hoàng bệ hạ, chắc hẳn cô cho rằng tài liệu viết nhầm.
Thật ra vị khách lần này là nữ chứ không phải nam."Vị khách nam thích màu hồng có khả năng quan sát rất tốt.Khả năng quan sát tốt, lại còn tự nhiên như ở nhà."Nếu cô được nuôi dưỡng bởi hai người mẹ đồng tính luyến ái, cô sẽ không thấy lạ khi trên người mình xuất hiện rất nhiều món đồ màu hồng." Giọng nói bất lực vang lên.Chỉ trong vòng dưới hai phút, vị khách nam đã làm sáng tỏ vì sao trên người mình lại có nhiều màu hồng đến thế.Gần như từ khi ra đời, anh đã được hai người phụ nữ đồng tính nhận nuôi.Hai người mẹ đồng tính ấy làm trong ngành thời trang.
Anh từng mặc váy bồng bềnh màu hồng không dưới mười lần.Dù đã trưởng thành rồi, tủ quần áo của anh vẫn không thiếu quần áo mang màu sắc theo thẩm mỹ của phái nữ.
Trong đó, màu hồng chiếm đa số.
Bởi vì mẹ Beira thích màu hồng, mẹ Leona luôn nghe lời mẹ Beira.Hai người mẹ biết anh sắp có cơ hội gặp mặt Nữ hoàng Goran, liền gấp rút may cho anh bộ quần áo và phụ kiện ra mắt Nữ hoàng ngày hôm nay."Tôi tôn trọng hai người mẹ của tôi, cũng lấy làm tự hào vì được mặc tác phẩm của hai mẹ ra mắt Nữ hoàng." Vị khách nở nụ cười chân thành.Ừm...!Được rồi.Anh chàng buộc tóc đuôi ngựa trước mắt này có đôi mắt đen và làn da vàng.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi lên làm Nữ hoàng, Tô Thâm Tuyết gặp người da vàng giống mình.Chỉ điều này thôi đã đủ đem lại thiện cảm rồi, huống chi, chiếc đuôi ngựa thật đáng yêu!Cô cười nói:"Cậu có thể gọi tôi là Thâm Tuyết."Anh chàng cong lưng góc bốn lăm độ chào Nữ hoàng theo nghi lễ của nam giới Goran.Ừ, trông ra gì phết!Vị khách có đôi mắt trong veo và nụ cười dễ mến, anh còn có tên tiếng Trung."Tên tiếng Trung của tôi là Lục Kiêu Dương."Lục Kiêu Dương, cái tên rất hay.
Tô Thâm Tuyết phải thừa nhận, đây cũng là một buổi gặp rất ổn.
Ít nhất, cô cảm thấy Lục Kiêu Dương khác hẳn những vị khách trước đây.Ví dụ như những món đồ màu hồng dày đặc trên người anh, giọng nói trong trẻo, và hai người mẹ đồng tính.Trên thế giới này, ít có người nào sinh ra đã có khả năng như Lục Kiêu Dương.Còn chưa đến một tiếng, cái tên "Lục Kiêu Dương" mà Tô Thâm Tuyết gọi đã trở nên tự nhiên vô cùng, như thể họ quen biết đã lâu.
Như thể đã cùng tản bộ nhiều lần, cùng đi dạo công viên nhiều lần, cũng đi chung xe buýt rất nhiều lần.Nhưng người cùng đi xe buýt với Lục Kiêu Dương là người hàng xóm tên Tom, người tản bộ cùng anh là mối tình đầu tên Angelina, người đi dạo công viên với anh là người hàng xóm tên Jack.Tô Thâm Tuyết đắm chìm trong thế giới sinh động của Lục Kiêu Dương.Cô gọi tên tiếng Trung của anh hết sức tự nhiên, mời anh ra ngoài đi dạo.Lục Kiêu Dương lấy chiếc máy ảnh cũ kỹ từ trong ba lô ra.Hai người sóng vai đi trên đường rừng.
Lục Kiêu Dương kể cho Tô Thâm Tuyết nghe, anh lớn lên ở bang Mississippi.Bang Mississippi có đất đai trù phú, sông Mississippi nối liền những thị trấn nhỏ trong thành phố.
Mọi người xây nhà ở ven bờ sông Mississippi, lênh đênh trên chiếc thuyền nhỏ của mình đi đến mọi nơi.
Anh đã sống một tuổi thơ vui vẻ trên miền sông nước.Song, nỗi phiền muộn của thiếu niên đã bắt đầu.Khi mới lên cấp hai, để mưu sinh, anh đã phải từ biệt mối tình đầu, từ biệt hàng xóm, từ biệt dòng sông Mississippi để rời đi cùng mẹ Beira và mẹ Leona.Gia đình họ rời thị trấn ven sông ở bang Mississippi đến New Orleans đầy rẫy hộp đêm.Tác phẩm của hai người mẹ được gái hộp đêm yêu thích, sự nghiệp phát triển không ngừng.
Anh cũng nhận được rất nhiều lợi ích từ đó.
Ví dụ như, các chị gái trong hộp đêm thích cho anh tiền tiêu vặt.
Anh hay dùng tiền tiêu vặt họ cho để mua đồ vẽ tranh.Khi Tô Thâm Tuyết hỏi Lục Kiêu Dương mua đồ vẽ tranh làm gì, anh đã ra hiệu im lặng.Lục Kiêu Dương hướng máy ảnh vào con khỉ lông vàng mẹ đang gãi ngứa cho con mình.Bất giác, họ đã đi đến giữa khu rừng.
Liếc mắt nhìn mặt trời, Tô Thâm Tuyết giật thót, vậy mà đã đến trưa rồi.Đến giờ dùng bữa trưa.Hai thị vệ lái xe đi rừng đến.Anh chàng đến từ bang Mississippi không chỉ giỏi nói chuyện, dễ làm quen, mà còn là người có lập trường.Về bữa trưa, anh đã đề nghị, trong khung cảnh nên thơ tĩnh lặng thế này, dùng bữa trưa ngoài trời sẽ kích thích vị giác.Tô Thâm Tuyết bốc đồng, mặc kệ mọi lời phản đối, trải khăn ăn lên thảm cỏ để bày bữa trưa.
Cô còn nghe theo đề nghị của Lục Kiêu Dương, để nhân viên phục vụ bữa trưa và hai thị vệ đi thật xa.Đúng như lời Lục Kiêu Dương nói, dùng bữa ngoài trời có thể kích thích vị giác.Ăn đến no căng bụng, nhìn bóng người đứng thẳng tắp nơi xa, bấy giờ Tô Thâm Tuyết mới nhận thấy điểm bất thường.Nghĩ đi nghĩ lại, sự bất thường này nằm ở chỗ, từ khi gặp mặt đến giờ, cô luôn bị Lục Kiêu Dương dắt mũi điều khiển.Tính lại, anh chàng đến từ bang Mississippi này nhỏ hơn cô ít nhất năm tuổi đấy.Nhìn anh ta đi, không hề nghiêm chỉnh khi dùng cơm với Nữ hoàng, mà có vẻ thoải mái như đang ăn tại bàn ăn gia đình mình.Đây là Cung điện Jose đấy, người ngồi ở trước mặt anh ta là Nữ hoàng đấy!Dáng vẻ ăn bánh Banoffee* của anh ta cũng làm người ta nổi cáu.(*) Bánh Banoffee là bánh tráng miệng kiểu Anh được làm từ chuối, kem và kẹo bơ cứng, kết hợp hoặc đặt trên đế bánh quy bơ.Phải biết rằng, món đó phải ăn bằng thìa; phải biết rằng, món đó đến từ tay của đầu bếp đẳng cấp thế giới; phải biết rằng, những người này tính lương theo giờ.
Tính cả lương của đầu bếp, chiếc bánh Banoffee ấy có giá ít nhất hai trăm đô.Lục Kiêu Dương ăn món ăn giá hai trăm đô như hamburger, thật đáng giận!Hơn nữa, tuy cô không thích bánh Banoffee, nhưng cũng không thể coi thường nó như vậy được.Vươn tay, Tô Thâm Tuyết giật lấy chiếc bánh Banoffee từ tay Lục Kiêu Dương.Cô nhìn thẳng vào đôi mắt mang vẻ nghi ngờ kia.Cô không hề suy nghĩ, thuận tay cầm dao nĩa, cốc lên đầu Lục Kiêu Dương.Cô cảnh cáo: "Nhìn cái gì, có muốn thị vệ của tôi cho mặt cậu ăn nước ớt không?""Nhìn cái gì, có muốn thị vệ của em cho mặt anh ăn nước ớt không?" Tô Thâm Tuyết từng rất muốn nói những lời này với thằng nhóc nhà Utah.Không ngờ, cô lại nói với cậu nhóc đến từ bang Mississippi trước..