Hai người họ đặt một phòng ngắm sao.Trong không gian không đến ba mươi mét vuông, mái nhà nửa lộ thiên, hai chiếc giường đơn gấp cách nhau khoảng mười centimet.Hai người nằm trên giường, ngước mặt ngắm bầu trời đêm.Biển sao mênh mông.Sau tiếng còi, tàu thủy chầm chậm rời khỏi bến tàu.Dải ngân hà chậm rãi di chuyển.Nhìn những vì sao không ngừng trôi, Tô Thâm Tuyết nói với Lục Kiêu Dương: "Kể chuyện gì cho tôi nghe đi."Lục Kiêu Dương, kể chuyện gì cho tôi nghe đi.Đừng dừng lại, đừng để đầu óc tôi có bất cứ cơ hội rảnh rỗi nào.

Hãy dùng khả năng của cậu, dẫn dắt tôi trong suốt hai tiếng rưỡi tiếp theo.Hãy đưa tôi rời khỏi Goran, hãy dẫn tôi đến nơi cậu thích, nơi cậu cho là thú vị.Vì vậy, Lục Kiêu Dương bắt đầu nói.Điểm dừng đầu tiên, Tô Thâm Tuyết theo Lục Kiêu Dương đến rừng rậm Amazon.

Trên con thuyền dọc theo rừng rậm Amazon, họ ăn cá nướng, rắc chút hạt tiêu, muối và nước chanh lên cá, hương vị thật thơm ngon.Ăn hết cá nướng, họ đi xem bọ hung sừng chữ Y.

Người sống ở Amazon vẫn luôn tin rằng bọ hung sừng chữ Y là động vật lai giữa tê giác, bọ cánh cứng và người ngoài hành tinh đến Trái đất để tập sự.

Ghé vào tai chúng thì thầm bất cứ điều gì, chúng đều hiểu cả.Cô và anh đã nói rất nhiều chuyện của mình với bọ hung sừng chữ Y.Rời khỏi rừng rậm Amazon, họ lên con đường xóc nảy đến Marrakech*.(*) Marrakesh là một thành phố lớn của Vương quốc Maroc.Ở chợ Marrakech, họ may mắn mua được chiếc thảm cũ và bình hoa cổ với giá hời.Tấm thảm cũ ấy có tuổi thọ mấy trăm năm, bình hoa cổ còn đáng giá hơn.

Họ đưa mắt ra hiệu cho nhau, quyết định giấu kín chuyện này.Nào ngờ sau mấy ngày, họ phát hiện chiếc thảm cũ và bình hoa cổ bán ở chợ Kashgar(*) còn rẻ hơn nữa, có thứ còn rẻ đến quá đáng.(*) Kashgar là một thành phố ốc đảo ở Tân Cương, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.Đâu phải chỉ có mình họ bị lừa, còn có một anh chàng người Pháp cũng vậy.Anh chàng người Pháp rất nghĩa khí, không ngại phiền toái mà nói rõ sự thật cho một vị khách du lịch định bỏ tiền mua: Cái gọi là tấm thảm trông có vẻ lâu năm chỉ mất mười ngày để dệt, giặt nước tẩy rồi phơi nắng vài tuần là thành một chiếc thảm cũ.

Về phần lọ hoa thì lại càng vô giá trị.

"Dấu vết năm tháng" mà người bán ba hoa chích chòe ấy nói có thể tạo ra được bằng ít thuốc nhuộm tóc."Lục Kiêu Dương, cậu đần quá!" Cô tức điên lên được."Cô cũng đần, không phải cô cũng bị lừa sao." Anh phản kích.Đúng, đúng, đúng, cô cũng đần, cứ tưởng có thể kiếm lời từ tấm thảm cũ và bình hoa cổ, ai ngờ đã không kiếm được đồng nào mà còn mất cả tiền đi lại."Haiz!" Hai người cùng thở dài."Có thú vị không, Nữ hoàng bệ hạ của tôi?" Lục Kiêu Dương hỏi."Thú vị, thú vị lắm." Chất lỏng lành lạnh chảy xuôi từ khóe mắt cô.Cô giáo ơi, Lục Kiêu Dương nói chuyện thú vị quá, lôi cuốn đến mức em cùng cậu ta cùng vào Nam ra Bắc, đầu óc không có chút cơ hội rảnh rỗi nào để nghĩ đến chuyện khác nữa.Nhưng, cô à, tại sao nước mắt em vẫn rơi.Vivian Jellybean ngốc nghếch, em… em cũng ngốc, kẻ xấu xa nhất chính là con trai trưởng nhà Utah.Kẻ xấu xa nhất chính là Utah Tụng Hương.Phù! Phù! Phù! Tô Thâm Tuyết, bây giờ mày đang chu du khắp thế giới cùng Lục Kiêu Dương, đã du ngoạn thế giới thì phải nhẹ nhõm phóng khoáng.Cô lặng lẽ lau nước mắt."Lục Kiêu Dương, điểm dừng tiếp theo." Tô Thâm Tuyết thể hiện sự uy nghiêm của Nữ hoàng.Cô chán Kashgar rồi, nghĩ mở quầy vẽ tranh khỏa thân ở Kashgar sẽ là một chuyện kỳ quặc.

Các cô gái ở Marrakech đi quán bar đã đối mặt với nguy cơ bị cha mẹ cắt chân, chứ đừng nói trả tiền để một người đàn ông xa lạ vẽ cơ thể mình.

Họ chỉ có thể làm việc vặt thôi.


Nhưng ông chủ ở Kashgar thật tệ, dùng đủ mọi cách để trừ tiền lương của họ.Trạm dừng tiếp theo là nước Ý, đến nước Ý thì đương nhiên trước tiên phải đi La Mã.Đấu trường La Mã* nổi tiếng khắp thế giới.

Đâu ai ngờ, không biết tại sao họ lại ngớ ngẩn chọc phải côn đồ ở Ý.

Ôi đừng lo, bây giờ đám đầu đường xó chợ ở Ý đều là người làm ăn có phòng làm việc hẳn hoi, không có gì mà tiền không thể giải quyết, chỉ cần kiếm tiền là được.(*) Đấu trường La Mã được biết đến dưới cái tên Amphitheatrum Flavium theo tiếng Latinh hoặc Anfitea tro Flavio tiếng Ý, sau này gọi là Colosseum hay Colosseo, là một đấu trường lớn ở thành phố Roma.

Sức chứa lúc mới xây xong là 100.000 khán giả.La Mã là thiên đường của nghệ sĩ.

Lại đây nào các cô gái, cậu nhóc này vẽ tranh khỏa thân giỏi lắm, tranh khỏa thân…Giọng Lục Kiêu Dương xa dần, không biết những ngày bán tranh ở đường phố La Mã sao lại trở thành từng tiếng "Tô Thâm Tuyết."Tiếng "Tô Thâm Tuyết" vừa gấp gáp vừa rối loạn, lại còn là giọng của Lục Kiêu Dương.Ý thức có một đôi tay mò mẫm dưới vạt áo mình, Tô Thâm Tuyết bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ.

Đôi tay này của Lục Kiêu Dương, thật là một hành động vô cùng khốn nạn!Cô không thể tha thứ cho anh!Cô gạt tay Lục Kiêu Dương ra, nhưng đột nhiên tay cô mềm nhũn, không có chút sức lực nào cả."Tô Thâm Tuyết, cô sốt rồi." Lục Kiêu Dương cất tiếng gọi bên tai.Thì ra cô đang sốt, thảo nào tay cô không có chút sức lực nào.

Nhưng cô sốt thì liên quan gì đến chuyện anh ta kéo quần áo cô."Chết tiệt, áo trong của cô ướt sũng rồi, cô phải thay ra." Lục Kiêu Dương vẫn đang cố cởi áo khoác của cô ra.Thì ra là như vậy.Không biết Lục Kiêu Dương lấy đâu ra quần áo khô để thay đồ cho cô.

Tàu du lịch cũng đã gần cập bến, hai tiếng rưỡi cứ thế trôi qua trong mơ hồ.Tô Thâm Tuyết nhận nước nóng và thuốc hạ sốt từ Lục Kiêu Dương.Cô đã uống nước và thuốc hạ sốt rồi, vậy mà chàng trai trẻ đến từ Mississippi trông vẫn buồn thiu.

Anh đang không ngừng tự trách mình sao lại không để ý cô đang mặc đồ ướt.Cô bắt chước giọng Lục Kiêu Dương lúc trước: "Cơ thể của tôi chứ có phải của cậu đâu, tôi thích mặc quần áo ướt thì mặc thôi."Lục Kiêu Dương không cười, anh nói: "Tô Thâm Tuyết, chuyện gì cũng có thể đem ra đùa được, chỉ duy nhất tình cảm và sức khỏe thì không phải thứ để đùa cợt."Tô Thâm Tuyết nghĩ, lời này nên nói cho Utah Tụng Hương và Vivian Healther nghe mới phải.


Thi thoảng Utah Tụng Hương cũng đùa giỡn với tình cảm của phụ nữ.

Vivian Healther còn hơn thế, không tiếc mang tính mạng ra đùa giỡn để đạt được mục đích của mình.Vivian Jellybean, anh ấy không để ý đến cô đâu.Loa trên tàu du lịch nhắc nhở hành khách còn mười phút nữa sẽ cập bến, mời hành khách chuẩn bị sẵn sàng.Sắp đến thời khắc từ biệt rồi.Đây là lần thứ hai tạm biệt chàng trai đến từ Mississippi, chắc chắn sẽ không còn lần thứ ba nữa, tuyệt đối không…"Lục Kiêu Dương, tôi còn có thể gặp lại cậu không?" Cô bật thốt ra thành lời.Cô không nên thốt lên câu nói này.Thứ nhất, Lục Kiêu Dương là người nước ngoài; thứ hai, cô là Nữ hoàng của quốc gia này.

Trừ việc chung, cô không còn bất cứ lý do gì để gặp Lục Kiêu Dương cả.Lục Kiêu Dương không trả lời câu hỏi của Tô Thâm Tuyết mà chỉ nhìn cô.

Anh vẫn nhìn cô đắm đuối từ khi tiếng loa báo trên tàu thủy vang lên.Tàu thủy nhắc nhở lần thứ hai, còn năm phút nữa họ sẽ cập bến.Tô Thâm Tuyết mỉm cười với Lục Kiêu Dương nói "Cảm ơn." Cô kéo chặt quần áo trên người, cơn lạnh từ lòng bàn chân dội lên từng cơn.Hành động của cô làm Lục Kiêu Dương bối rối, vừa muốn mở ba lô vừa muốn cởi áo, đương nhiên là áo của anh.Tô Thâm Tuyết giành cởi áo khoác xuống trước Lục Kiêu Dương, nói rằng Thư ký cá nhân đã đợi cô sẵn trên bờ rồi.Lúc Lục Kiêu Dương đi mua thuốc, cô đã gọi điện cho Hà Tinh Tinh.Sau tiếng còi kéo dài, chiếc tàu cập bến.Hành khách lục tục lên thang để vào bờ.

Mấy chục chiếc xe công vụ đỗ ở bến tàu làm hành khách cảm thấy khác lạ.

Có người không ngừng sải bước thật nhanh, ngược lại, một số người đang định giơ điện thoại lên chụp ảnh thì bị những người mặc áo đen ra hiệu cất điện thoại đi.Tô Thâm Tuyết bảo Lục Kiêu Dương đi trước, nhưng Lục Kiêu Dương không chịu nhúc nhích."Cậu muốn bị khép vào tội lừa Nữ hoàng lên tàu du lịch sao?" Tô Thâm Tuyết uể oải nói.Lục Kiêu Dương vẫn đứng im lìm.Tô Thâm Tuyết đã nhìn thấy Hà Tinh Tinh, cô dẫn theo sáu thị vệ lên cầu thang."Đi nhanh đi." Tô Thâm Tuyết sốt ruột giậm chân nói, chỉ tay vào những người mặc áo đen trên bến tàu, "Nếu cậu không đi, những người đó thật sự sẽ gán cho cậu tội bất kính với Nữ hoàng đấy.

Đừng quên cậu định cởi quần áo của tôi trong căn phòng này.

Những người đó sẽ không quan tâm mục đích của cậu là gì, họ chỉ quan tâm cậu đã làm gì thôi."Lục Kiêu Dương đi rồi.Lúc Hà Tinh Tinh lên tàu, Lục Kiêu Dương đã xuống tàu.Bóng dáng Lục Kiêu Dương nhanh chóng bị lẫn vào đám đông du khách, thuận lợi lên bờ trên chiếc thang lũ lượt người qua kẻ lại.

Tô Thâm Tuyết thở phào một hơi, mở bàn tay trái ra.Trong lòng bàn tay cô là một tấm danh thiếp có ghi địa chỉ.Trước khi đi, Lục Kiêu Dương đã nhét tấm danh thiếp vào tay cô.


Khi ấy, anh nói: "Cô có thể tìm tôi ở đây."Tiếng gõ cửa vang lên.Tô Thâm Tuyết vội vã thả tấm danh thiếp vào túi áo khoác.Đến khi Tô Thâm Tuyết lên xe, chiếc xe chở Tô Thâm Tuyết chậm rãi lăn bánh rời khỏi bến tàu, Lục Kiêu Dương vẫn nhìn theo.Lúc này, mấy nhân viên ở siêu thị bến tàu cũng ra khỏi cửa hàng.

Ông chủ cửa hàng bán đồ lưu niệm ra ngoài chậm hơn, luôn miệng hỏi nhân viên siêu thị đã xảy ra chuyện gì, sao bến tàu lại có nhiều xe công vụ như vậy.

Một người bán hàng lưu động thay mặt trả lời, theo suy đoán của anh ta, đó là xe của Cung điện Jose, hình như… anh ta nhận ra một khuôn mặt quen thuộc trong số những người đó."Tôi nhớ ra rồi, là… Thư ký Hà của Nữ hoàng." Người bán hàng lưu động chợt vỗ đùi.Lúc Lục Kiêu Dương rời đi, gần như toàn bộ người buôn bán ở bến tàu đã tập trung lại.Họ bàn tán vô cùng sôi nổi rằng tại sao Thư ký cá nhân của Nữ hoàng lại xuất hiện ở bến tàu, còn có người nói nhìn thấy cả Thư ký Công vụ khẩn cấp số một của Thủ tướng.Nếu thời gian cho phép, Lục Kiêu Dương rất muốn dừng bước nghe dân chúng quốc gia này bàn tán về Nữ hoàng của họ.Sau khi rời Cung điện Jose, Lục Kiêu Dương đã đi đến vài địa điểm ở Goran.

Trên chặng đường ấy, anh đã nghe khá nhiều chuyện liên quan đến Nữ hoàng.

Tại nhà hàng, bến xe, quảng trường, đường phố… Mức độ quan tâm này khiến Lục Kiêu Dương cũng phải nghi ngờ, mình vẫn ở Goran mãi không chịu rời đi liệu có phải vì Tô Thâm Tuyết không?Đó là Nữ hoàng Goran, thằng ngốc, mày mơ mộng hão huyền gì vậy?Đúng thế, thằng ngốc, mày mơ mộng hão huyền gì vậy.Hai mươi tiếng trước, Lục Kiêu Dương đã gọi điện cho nhân viên công ty hàng không: "Tôi muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt."Công ty hàng không đã đặt cho anh chuyến bay sớm nhất về Mỹ.Đặt vé máy bay xong, nhân lúc còn chút thời gian, Lục Kiêu Dương quyết định đi dạo ở điểm du lịch hấp dẫn nhất thành phố Goose.Nói thật, khi gặp lại Tô Thâm Tuyết, Lục Kiêu Dương có cảm giác rất kỳ quặc.Cực kỳ khác thường, vô cùng kỳ quặc.Cảm giác kỳ quặc này làm Lục Kiêu Dương quên bẵng đi Tô Thâm Tuyết là Nữ hoàng của đất nước này.

Không, không không, anh không thừa nhận cô gái này là Nữ hoàng.Nữ hoàng? Gì vậy chứ!Nữ hoàng sẽ đi chân trần vì một đôi giày được người khách nước ngoài mới quen chưa đầy một ngày tặng ư? Ngớ ngẩn thế cơ chứ.Rất là ngốc, ngốc đến mức Lục Kiêu Dương phải quát cô gái kia rằng:"Tại sao có giày lại không đi, tại sao lại đi chân trần, tại sao lại đi trên con đường này, tại sao đã không mang giày đi chân trần trên con đường này lại còn va vào người tôi?!"Lục Kiêu Dương không dám nói rằng:"Tại sao lại để tôi thấy dáng vẻ kỳ quặc này của cô?"Đúng vậy, Nữ hoàng bệ hạ của tôi, tại sao cô lại xuất hiện trước mặt tôi bằng dáng vẻ khác thường đến thế?Hơn nữa, Nữ hoàng bệ hạ của tôi, cô có biết không? Có rất nhiều ánh mắt đàn ông đang nhìn chằm chằm vào chân cô.

Chàng thanh niên trẻ đến từ Mississippi trong mắt cô cũng là một trong số đó.

Hình ảnh đôi bàn chân trần giẫm lên nước mưa cũng đủ làm người ta có ý nghĩ vẩn vơ.Trong lúc ma xui quỷ khiến, Lục Kiêu Dương nhét tấm danh thiếp ghi địa chỉ vào tay Tô Thâm Tuyết.Vậy… vậy bây giờ phải làm sao đây?Hiện giờ, Lục Kiêu Dương cần quay về khách sạn trong thời gian ngắn nhất, nhờ chủ khách sạn gọi điện cho bạn của anh.Trước lúc ra ngoài sáng nay, anh đã được ông chủ khách sạn đưa cho tấm danh thiếp ấy.Khi đó, Lục Kiêu Dương đã đặt vé máy bay xong xuôi, đương nhiên sẽ không định đặt phòng ở Goran.

Chính câu nói này đã thôi thúc anh nhận lấy tấm danh thiếp ghi địa chỉ ấy: "Có thể vừa uống trà vừa tán gẫu với Nữ hoàng bệ hạ tại ban công căn phòng này.""Có thể vừa uống trà vừa tán gẫu với Nữ hoàng bệ hạ tại ban công căn phòng này." Có thể nói rõ hơn được không?Bởi vì ban công căn phòng này đối diện với bức chân dung của Nữ hoàng tại Quảng trường Trung tâm.Ông chủ khách sạn còn nói, nếu sáng mai anh đi một vòng quanh công viên, nhất định có không ít chàng trai tranh nhau đặt căn phòng này.Nữ hoàng Thâm Tuyết như một biểu tượng hoàn mỹ xa vời.Đó là Nữ hoàng Goran, thằng ngốc, mày mơ mộng hão huyền gì vậy?Tô Thâm Tuyết không chỉ là Nữ hoàng Goran, cô ấy còn là… Phu nhân Thủ tướng.Dọc theo con đường này, Lục Kiêu Dương đã nghe rất nhiều chuyện về Nữ hoàng nước này, cũng nghe không ít chuyện về Thủ tướng.Về Thủ tướng đất nước này…"Đó là đẳng cấp vũ trụ." Mẹ Beira nhất định sẽ nói vậy.

Lời nhận xét này của mẹ Beira chắc hẳn sẽ được mẹ Leona phụ họa theo: "Đâu chỉ là đẳng cấp vũ trụ.

Mẹ thấy người đó có quyền lực như lỗ đen của vũ trụ, có thể phá hủy thời gian và không gian."Vì vậy, thằng ngốc, mày mơ mộng hão huyền gì chứ.


Người không có tư cách có giấc mơ ngu ngốc ấy nhất chính là mày.Nhưng đã đưa người ta danh thiếp địa chỉ rồi, còn có thể làm sao nữa?Việc cấp bách bây giờ là phải có được chìa khóa căn phòng ấy, căn phòng có ban công có thể trò chuyện với Nữ hoàng.Chiếc xe không đi về Cung điện Jose mà chạy thẳng đến bệnh viện.Tô Thâm Tuyết biết mình ốm rồi, còn biết mình ốm rất nặng.

Bởi vì cô nhìn thấy mẹ, cô chạm được đến tay mẹ.

Trên hành lang bệnh viện, từng bóng đèn lướt qua vùn vụt, cơ thể cô như khi còn bé, còn lý trí lại vẫn ở hiện tại.

"Mẹ ơi, đừng đi mà", "Mẹ ơi, xin mẹ đừng đi." Bờ biển Na Uy hiện ra trước mắt cô, cô biết chuyện gì sẽ xảy ra, lớn tiếng kêu gào: "Mẹ, hãy nghe con một lần, mẹ đừng đi."Mẹ không nghe lời cô, vẫn bước từng bước về biển Na Uy.Không, không được, không được, mẹ không được bỏ lại con."Mẹ!!"Trước mắt cô bỗng tối sầm.Tia lý trí cuối cùng chỉ bắt được tiếng Utah Tụng Hương gọi tên cô.

Tiếng "Tô Thâm Tuyết" của con trai trưởng nhà Utah mang theo sự lo lắng trước nay chưa từng có.Utah Tụng Hương!Cô giáo ơi, em ghét cái tên này.Tỉnh lại, ánh sáng yếu ớt phát ra từ chiếc đèn nhỏ bằng hạt đậu.Trước giường cô, một người đàn ông đang ngồi, mắt nhắm nghiền.Khi tỉnh lại lần nữa, người đàn ông kia vẫn ngồi trước giường, ngoài cửa sổ là sắc hoàng hôn trĩu nặng.Người đàn ông hỏi cô có muốn uống nước không?Cô lắc đầu."Thâm Tuyết…""Em ngủ bao lâu rồi?" Cô ngắt lời anh."Hai mươi chín tiếng." Anh trả lời bằng giọng khản đặc.Một giấc dài vậy mà mới có hai mươi chín tiếng.

Cô cứ ngỡ khi tỉnh lại mọi chuyện sẽ khác, cô vẫn mong rằng trí nhớ của mình sẽ bắt đầu nhạt nhòa đi, mờ mịt đến mức không nhớ nổi tên của người nào đó nữa."Thâm Tuyết…""Rót cho em cốc nước." Uống nước rồi giọng cô sẽ đỡ hơn.Trong lúc Utah Tụng Hương lấy nước cho cô, cô muốn ngồi dậy, nhưng một cử động bình thường vốn dễ dàng mà bây giờ cô lại phải gắng hết sức.

Anh phải đỡ cô dựa lên đầu giường, nước cũng phải nhờ anh cho cô uống.Khẽ đặt cốc nước trống không sang bên cạnh, Utah Tụng Hương trở về chỗ ngồi lúc trước.Anh đang nhìn cô.Cô quay mặt đi.Theo tính cách của con trai trưởng nhà Utah, chắc hẳn tiếp theo anh sẽ… chất vấn."Tụng Hương, anh cũng biết em đang ốm, bây giờ em không thể trả lời anh cũng như không biết phải giải thích chuyện tàu du lịch như thế nào đâu.

Nếu nói đơn giản là em chỉ muốn ngắm cảnh đêm Goran… chắc chắn anh sẽ…" Cô không sao nói tiếp được.Chắc chắn anh sẽ không tin.Trên tàu thủy, ngay từ giây phút nhìn thấy Hà Tinh Tinh, Tô Thâm Tuyết đã dặn cô ta phải tìm mọi cách giấu chuyện còn có một người khác lên tàu cùng cô.Nữ hoàng và một chàng trai trẻ cùng lên tàu, ở trong căn phòng chưa đầy ba mươi mét vuông trong hai tiếng rưỡi, tin tức này đủ để làm dư lận xôn xao rồi.Hơn nữa, Thủ tướng đất nước này không chỉ là Thủ tướng, mà còn là chồng của Nữ hoàng.Thôi đi, cô thật sự không còn sức nói về những chuyện này nữa.Tô Thâm Tuyết nhắm mắt lại.Tay cô bị níu lại.Nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, anh nói: "Tô Thâm Tuyết nói muốn ngắm cảnh đêm thì sẽ là ngắm cảnh đêm."Cơn mệt mỏi lại ập đến.Khi có ý thức trở lại, mặt anh đang vùi trong lòng bàn tay cô, lẩm bẩm gọi "Thâm Tuyết." Tiếng "Thâm Tuyết" khàn khàn ấy rỉ ra từ lòng bàn tay cô.

"Thâm Tuyết, xin lỗi em." Từng âm thanh khản đặc cất lên: "Con trai nhà Utah không thể vui vẻ với con gái nhà họ Tô khi tính mạng con gái nhà Healther đang gặp nguy hiểm."Bởi vậy, chàng thanh niên đến từ Mississippi nói rất đúng.

Trên đời này, duy chỉ có tình cảm và tính mạng là không thể đem ra đùa giỡn.Cô hiểu lời nói của con trai nhà Utah, cô hiểu chứ, nhưng…"Vậy anh nên gọi điện cho em." Đây là lời người vợ nói với chồng mình.Người vợ này, cô ấy đã cố gắng hiểu anh, thông cảm cho áp lực và đau khổ mà anh phải chịu đựng.

Nhưng, anh phải gọi cho cô gái ngốc nghếch đang chờ anh một cuộc điện thoại mà nói: "Xin lỗi em yêu, anh không thể đến chỗ hẹn được."Anh không trả lời.Có lẽ nên dừng ở đây thôi, nhưng cô không thể nhịn nổi nữa.Cô không dằn được mà hỏi:"Anh đã từng nghĩ đến chuyện gọi điện cho em chưa?".

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện