Chương 87 ĐỆ ĐƠN LY HÔN (2)

Phòng làm việc chỉ còn lại Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương.



Cô cười vô cùng đắc ý.



Utah Tụng Hương về phòng làm việc mà không buồn nhìn cô. Anh mở cửa bằng vân tay, Tô Thâm Tuyết không nổi giận, theo sát anh đi qua ngưỡng cửa.



Cô cười khì sau lưng anh: "Đau lòng à?"



Anh rảo bước.



"Tụng Hương, anh hiểu lầm em rồi." Giọng cô vô cùng tủi thân, "Em thấy vẫn còn chút thời gian, muốn cho thực tập sinh biết về khách nước ngoài khó chiều thôi. Em chỉ muốn tốt cho cô ấy mà."



Dừng trước bàn làm việc, Utah Tụng Hương bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.



Cô nhún vai, hỏi: "Đau lòng đến vậy cơ à?"



Anh nhìn cô.



Anh nói rõ từng từ từng chữ: "Nữ hoàng bệ hạ tự rời khỏi đây, hay là ấn số 1, để thư ký của tôi dẫn Nữ hoàng bệ hạ đến bãi đỗ xe?"



Tô Thâm Tuyết thôi cười.



Không cần anh đề nghị, cô cũng muốn đi rồi.



Nhưng trước khi đi, cô phải hoàn thiện vai diễn người vợ bất chấp lí lẽ vì ghen tuông mới được.



Vung tay, Tô Thâm Tuyết gạt hết tất cả những thứ tay cô có thể chạm tới xuống đất. Nếu để thư ký Thủ tướng đến thu dọn thì sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của Nữ hoàng và gây ra điều tiếng về sự hòa thuận giữa hai vợ chồng.



Vì vậy, phòng làm việc bị cô làm loạn chỉ có thể do ngài Thủ tướng tự thu dọn mà thôi.



Đồ vật rơi xuống đất phát ra tiếng ồn, cùng với tiếng chất vất cuồng loạn: "Ngài Thủ tướng, cảm giác khi đi ăn tối với thực tập sinh thế nào?"



Anh nheo mắt, nhíu mày: "Tô Thâm Tuyết, em theo dõi anh?"



Không buồn trả lời, Tô Thâm Tuyết nhanh chóng tìm đến mục tiêu mới, nhưng áo khoác quá nặng, lần này hai tay cô đã bị Utah Tụng Hương bắt chéo ra sau lưng.



Trong lúc giãy giụa, trâm cài tóc của cô rơi xuống, một çhiếc giày cũng tuột khỏi chân.

Nhưng cô thèm để ý đến những chuyện đó, chỉ hét lên với anh: "Có phải ngài Thủ tướng cảm thấy ăn tối cùng thực tập sinh quá vui vẻ, nên đã lợi dụng quyền hạn để thực tập sinh ở lại trong tầm mắt mình thêm hai tuần nữa không? Hai tuần quá ít, tại sao không để cô ta ở lại một tháng luôn đi?"



"Không, không, không, một tháng cũng không giải quyết được vấn đề, dứt khoát giấu cô ta đi thì hơn đấy. Tụng Hương, nếu thật sự muốn giấu cô ta, anh phải giấu cho thật kỹ..."



Utah Tụng Hương bất ngờ buông tay, cô mất thăng bằng, người nghiêng về phía tường, đầu đập mạnh lên tấm kính công nghiệp.



Tầm mắt chợt tối đi, nước mắt cô lập tức tuôn rơi.



Đôi chân mềm nhũn.



Nữ hoàng không thể khuỵu ngã, cô chống một tay xuống đất, muốn đứng dậy nhưng không có chút sức lực nào. Cô thử đứng dậy thêm lần nữa, nhưng Utah Tụng Hương đã kéo cô lên.



Tô Thâm Tuyết đẩy mạnh anh ra, xỏ lại giày, chỉnh lại mái tóc rồi gọi điện cho Hà Tinh Tinh.



"Tôi muốn cô đến đón tôi ngay lập tức." Giọng cô thoáng run rẩy.



Utah Tụng Hương lặng lẽ đứng bên cạnh.



Tô Thâm Tuyết bỗng cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa.



Nhưng, cô vẫn muốn biết một chuyện.



Cô cúi đầu, quay lưng lại với Utah Tụng Hương, hỏi:



"Khi đẩy cửa ra, anh có nghĩ rằng thực tập sinh đó bất cẩn làm đổ cà phê lên giày của em không? Đừng nói với em rằng, Nữ hoàng bệ hạ, em muốn nghe sự thật hay lời hoa mỹ."



Utah Tụng Hương không trả lời.



Cô giáo ơi, em vẫn ngây thơ quá.



Lê bước chân nặng trịch, Tô Thâm Tuyết mở cửa phòng làm việc.



Bảy giờ rưỡi tối, Lý Khánh Châu xuất hiện tại Cung điện Jose.



Lý Khánh Châu mang một số giấy tờ đến.



Chuyện "Ngài Thủ tướng ăn tối với thực tập sinh" mà Nữ hoàng bệ hạ ám chỉ đó là sự sắp xếp của Văn phòng Thủ tướng.



Nguyên nhân sự việc: Thực tập sinh liều mình trước nguy hiểm vì Thủ tướng từ chối khen thưởng, nên mới có bữa tối kéo dài ba mươi phút đó. Nhà hàng do Văn phòng Thư ký lựa chọn, Phòng Tài vụ của Chính phủ có hóa đơn bữa tối đó.



Về phần kéo dài thời gian thực tập từ bảy tuần lên chín tuần là vì gần đây vùng Tây Bắc đột ngột mưa lớn nên thiếu người trầm trọng.



Quyết định này đến từ Phòng Nhân sự của số Một đường Jose. Mười năm qua, số Một đường Jose từng có ba sự kiện tương tự, kéo dài từ một tuần đến ba tháng, ngài Thủ tướng không hề biết về chuyện này.



Cuối cùng, thư ký chịu trách nhiệm trà nước ở Văn phòng Thủ tướng nghỉ phép ngày hôm nay, ngày mai sẽ trở về vị trí làm việc của mình.



Ba tài liệu này làm Tô Thâm Tuyết cảm thấy mình đúng là người xấu.

Đặc biệt là tài liệu thứ ba, làm cô giống người phụ nữ độc ác ghen tuông đến mất trí, không chừa bất cứ thủ đoạn nào.



Đương nhiên, những suy nghĩ này chỉ thầm diễn ra trong tâm trí cô.



Hiển nhiên, Utah Tụng Hương đang cảnh cáo cô: Tô Thâm Tuyết, hãy biết chừng mực, đừng quên thân phận của mình.



Lý Khánh Châu cất tài liệu đi, không nói tạm biệt như trước kia.



Tô Thâm Tuyết thầm thở dài, nói: "Hãy chuyển lời cho ngài Thủ tướng, nói... nói rằng sau này sẽ không xảy ra chuyện tương tự nữa."



Lý Khánh Châu hỏi có thể mời riêng Nữ hoàng bệ hạ đến vườn hoa tản bộ không.



Trong vườn hoa.



Lý Khánh Châu nói ẩn ý: "Tính người không phải là cây cỏ để có thể thông qua kế hoạch khoa học mà hạn chế sự phát triển của chúng."



Xem ra, Lý Khánh Châu cũng nhận ra điều gì đó rồi.



Thư ký cá nhân của Thủ tướng muốn nói với cô rằng, tính người hoàn toàn trái ngược với thực vật, càng áp chế càng sinh trưởng lớn mạnh.



Ngày kia là ngày Utah Tụng Hương đến ngủ tại Cung điện Jose.



Sáng sớm, Christie nhận được điện thoại thông báo ngài Thủ tướng phải đến Tây Bắc xem xét tình hình thiên tai. Chuyến đi kéo dài một ngày rưỡi, nên không thể đến Cung điện Jose.



Tô Thâm Tuyết bảo Christie nhắn lại cho Utah Tụng Hương: Chú ý an toàn.



Ngày Mười tám tháng Ba, Cung điện Jose tổ chức lễ kỷ niệm năm mươi năm ngày khánh thành.



Lễ kỷ niệm ngày khánh thành Cung điện Jose bao gồm hoạt động chụp ảnh gia đình. Nữ hoàng, thành viên Hoàng gia được sắc phong, Thủ tướng, Phó Thủ tướng, Tổng lý mặc trang phục may đặc biệt, đứng trước hồ Star Moon chụp ảnh lưu niệm.



Khi còn mười lăm phút nữa là đến thời gian chụp ảnh, dưới sự thúc giục của Christie, Tô Thâm Tuyết mở phòng thay đồ của Utah Tụng Hương ra. Nữ hoàng đích thân đeo hoa lễ cho Thủ tướng là truyền thống trong lễ kỷ niệm ngày khánh thành.



Cánh cửa chầm chậm mở ra.



Dáng hình cao lớn đang đứng trước chiếc gương lớn. Cô đi từng bước về phía trước, dừng trước mặt Utah Tụng Hương, cụp mi, bàn tay cầm hoa lễ hơi ngập ngừng. Cô kiễng chân lên, cài hoa lễ lên vạt trái cổ áo vest của anh.



Cô cài hoa hơi tốn sức.



Khi đó, anh không lên tiếng, cô cũng không nói lời nào.



Lát nữa sẽ có nhiếp ảnh gia đến chụp ảnh cho Nữ hoàng và Thủ tướng, cô đành đứng bên cạnh anh.



Tô Thâm Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời mười giờ sáng tháng Ba ở Goran chói chang đến nỗi người ta không mở mắt nổi. Chưa đến ba mươi giây, mắt cô đã không chịu được. Cô quay lại, lắc đầu rồi khẽ hừ một tiếng.



"Sao thế?" Giọng nói vang lên từ đỉnh đầu.



Cô ngước mắt lên, chạm phải mắt anh.



Nhớ tới bóng dáng xinh đẹp mặc đồ công sở ấy, cô buồn bã cụp mắt xuống. Sau đó, mắt cô không hề dời khỏi sàn nhà, nhìn đi nhìn lại giữa sàn nhà và ống quần phẳng phiu của anh.



Tiếng mở cửa vang lên.



Hai người không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài cửa, "tách", bị chụp ảnh trong chớp mắt.



Tấm ảnh đó trở thành khoảnh khắc dân chúng ưa thích nhất trong lễ kỷ niệm năm mươi năm khánh thành Cung điện Jose.



Họ nói, khoảnh khắc ấy, cặp mày của Nữ hoàng mang dáng vẻ thùy mị, yểu điệu, nữ tính. Thủ tướng cài hoa lễ trên cổ áo vest mang phong thái siêu phàm. Đằng sau hai người là vườn hoa rực rỡ.



Mười giờ rưỡi, bắt đầu chụp ảnh gia đình.



Nữ hoàng và Thủ tướng đứng ở chính giữa, mấy trăm người phải tập trung trong khuôn hình, khó tránh khỏi chen lấn xô đẩy. Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương chạm phải tay nhau rồi cùng né tránh, né tránh rồi lại chạm nhau.



Nhiếp ảnh gia giơ tay ra hiệu đếm ngược. Đếm ngược đến số ba, tay của hai người đã chạm nhau đến lần thứ năm. Cô muốn tránh đi nhưng bị anh bắt lấy.



Khi đếm ngược đến số hai, tay cô vẫn ở trong tay anh.



Khi còn một, cô giằng ra nhưng không thể.



Ống kính chụp hình.



Hôm ấy còn là ngày ngoại giao của Goran.



Ngày này hằng năm, số Một đường Jose sẽ tổ chức tiệc chào mừng Đại sứ các quốc gia. Với tư cách Phu nhân Thủ tướng, Tô Thâm Tuyết cần xuất hiện tại bữa tiệc này, giao thiệp với Phu nhân Đại sứ.

Năm giờ rưỡi, xe riêng của Nữ hoàng lái vào số Một đường Jose.

Vietwriter.vn

Sáu giờ, bữa tiệc bắt đầu. Khi bữa tiệc tiến hành được một nửa, Utah Tụng Hương mới chậm rãi đến muộn.



Thời khắc này sao có thể thiếu màn khiêu vũ chung giữa Thủ tướng và Phu nhân đây?



Khiêu vũ rồi, cũng thể hiện ánh nhìn đắm đuối đưa tình rồi. Vì không thể từ chối sự nhiệt tình của mọi người, Tô Thâm Tuyết đã uống chút rượu. Nhưng cô vừa đặt ly xuống đã bị Phu nhân Đại sứ Sri Lanka hất đầy rượu lên người.



Phu nhân Đại sứ vội vã giải thích bà ta chỉ muốn chạm ly với Nữ hoàng mà thôi. Cô nói với Phu nhân Đại sứ rằng không sao cả, đúng lúc cô đang định thay đồ.



"Nữ hoàng có một tủ quần áo rất lớn ở số Một đường Jose." Cô mỉm cười.



Được nhân viên hướng dẫn, Tô Thâm Tuyết vào phòng thay đồ dành riêng cho bữa tiệc. Phần trên ướt đẫm, áo sơ mi cũng vậy. Tô Thâm Tuyết cởi hết cả ra, chờ Hà Tinh Tinh đến đưa đồ cho cô. Có nữ vệ sĩ canh chừng ngoài phòng thay đồ, cô không cần lo có người xông vào.



Dựa vào cửa sổ, cô nhìn màn đêm ngoài kia, đối diện là chiếc gương toàn thân, tấm gương ấy chia người cô đang đứng trước cửa sổ thành hai nửa, một nửa ở ngoài gương, một nửa trong gương. Áo lót đen, chiếc váy bó màu nude thả hững hờ trên eo, chỉ cần kéo khóa xuống là để lộ ra một phần ba phần bụng phẳng lì. Cô kiên quyết đá tuột giày cao gót, lấy thỏi son môi từ chiếc ví cầm tay ra, bờ môi vốn đã đỏ thắm còn đỏ hơn nữa. Cô ngả người lên khung cửa, mỉm cười với mình trong gương, nở nụ cười lả lơi hết cỡ. Nếu bây giờ ekip quản lý hình ảnh nhìn thấy cô thế này, chắc chắn sẽ phạt cô cấm túc. Bây giờ, nếu có điếu thuốc trên tay, Nữ hoàng sẽ trở thành một cô nàng hoạt động về đêm.



Nữ hoàng trở thành cô gái về đêm sao?



Cô nheo mắt lại.



Có tiếng bước chân đi vào, Hà Tinh Tinh nhanh thật.



Cô có nên dọa Thư ký riêng của cô một tí không? Cô tháo dây áo ngực, cong đôi môi đỏ mọng, nói giọng ngả ngớn: "Quý khách, sắc đẹp của tôi đáng giá bao nhiêu?"



Song...



Người xuất hiện trước mặt cô lại là Utah Tụng Hương.



Bốn mắt nhìn nhau, một giây, hai giây, ba giây.



Tô Thâm Tuyết hoàn hồn, kéo một góc rèm cửa che cơ thể lại. Hình như Utah Tụng Hương cũng ý thức được hành động của anh không thích hợp, đành quay đầu đi.



Nghe tiếng đóng cửa, Tô Thâm Tuyết thấy buồn cười.



Người cô còn chỗ nào anh chưa nhìn đâu, cô giả bộ thẹn thùng cái gì chứ. Cô chậm rãi xỏ nốt chiếc giày còn lại vào. Tiếng mở cửa lại vang lên, lần này chắc chắn là Hà Tinh Tinh rồi. Nhưng, tiếng bước chân dồn dập ấy đang nói với cô rằng, không phải Hà Tinh Tinh. Tiếng bước chân gấp rút ấy còn mang theo hơi thở dữ dội như có như không. Cô bắt đầu bối rối, không thèm tìm chiếc giày còn lại nữa, bước tập tễnh muốn nép sau rèm. Nhưng chưa chạm tay được đến rèm cửa sổ, người cô đã nằm gọn trong một vòng tay.



Trong sự dữ dội ấy, trong một lúc, cô quên mất phải giãy giụa, cũng quên phản kháng, mặc cho chiếc váy rơi xuống đất. Có phải vì uống rượu không? Đầu óc cô thật mơ màng. Động tác của anh mang theo sự trừng phạt rõ ràng, giọng anh vang lên bên tai cô: "Tại sao lại xuất hiện ở đây? Tại sao lại xuất hiện trước mặt anh? Tại sao lại ăn mặc kiểu kì quặc này trước mặt anh? Em có biết..."



Sau tiếng gầm nhẹ của anh là một tiếng "Đau!". Khi hoàn hồn lại, cô mới ý thức được anh đang làm gì với cô. Tại sao anh có thể như làm vậy với cô, không đúng, cô và anh là vợ chồng cơ mà...

Cơ thể anh kề sát lưng cô, thật sự không hề thương hương tiếc ngọc. Cô cắn răng chịu đựng, mỉm cười hỏi: "Tụng Hương, em vừa giả vờ là gái đấy, anh cảm thấy nhan sắc của em sẽ được ra giá bao nhiêu?"



Câu nói này lại làm cho cô bị đau điếng người.



Đau thì đương nhiên sẽ mắng nhiếc, đương nhiên sẽ lớn giọng chỉ trích.



"Utah Tụng Hương, anh coi tôi là cái gì hả? Tôi... tôi muốn..." Có thứ gì đó như cuộn trào muốn bật ra khỏi lồng ngực cô, "Utah Tụng Hương, tôi muốn ly..."



Giây phút cuối cùng, hình như có một đôi tay vô hình chặn ngang cổ họng cô, làm cô hốt hoảng, nước mắt từ khóe mắt khô khốc lăn xuống.



Cô nghiến răng.



"Utah Tụng Hương, tôi muốn ly..."



Tại sao, tại sao lại không nói nên lời? Rõ ràng đã từng nghĩ, cô đã suy nghĩ đến chuyện này từ hôm ở phòng làm việc của anh rồi.



Cô giáo ơi, em vẫn không dám nói ra câu đó.



Không, cô à, phải nói là không nỡ.



Không nỡ nói với anh rằng: "Tôi muốn ly hôn với anh."



Utah Tụng Hương vừa đi, Hà Tinh Tinh đã cầm quần áo đi vào.



Chiếc váy rơi dưới đất đã được mặc lại lên người Tô Thâm Tuyết, là anh mặc cho cô. Mặc váy cho cô xong, anh còn nhân tiện choàng áo khoác của anh lên người cô, đứng sau lưng cô một lát.



Lúc Hà Tinh Tinh đi giày cho cô, chân cô vẫn run. Đương nhiên, Thư ký riêng của cô biết nguyên do.



"Nếu Nữ hoàng bệ hạ không thoải mái..."



"Không cần." Tô Thâm Tuyết ngắt lời Hà Tinh Tinh.



Ra khỏi phòng thay đồ, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy Utah Tụng Hương đến thay thế vị trí của nhân viên.



Cô dừng lại một lát rồi đi về phía anh.



Cô khoác tay Utah Tụng Hương, hai người cùng trở lại bữa tiệc.



Đêm đó, Tô Thâm Tuyết ở lại số Một đường Jose. Đôi khi nam nữ trưởng thành giải quyết mâu thuẫn bằng cách thức rất đơn giản, ví dụ như làm tình trong một đêm có bầu không khí tốt đẹp, khi triền miên say đắm anh gọi cô "Thâm Tuyết yêu dấu", còn cô hình như đã quên hết mọi chuyện, lúc trước mắng nhiếc anh, lát sau đã nước mắt lưng tròng. Anh ôm ghì lấy mặt cô, mồ hôi trên trán anh rơi lên người cô, giọng anh khản đặc, ép cô phải nhìn.



"Nhìn gì?"



"Nhìn anh đang phát điên vì em."



Cô nói cô không thấy, anh dùng cách của anh làm cô phải nói: "Đã thấy rồi."



"Thấy gì?"



"Thấy... Utah Tụng Hương phát điên phát rồ vì Tô Thâm Tuyết." Cô lẩm bẩm.



Cô giáo ơi, em biết chứ.

Chỉ những lúc riêng tư, Utah Tụng Hương mới phát điên vì Tô Thâm Tuyết.



Hôm sau tỉnh giấc, cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô, rồi không hẹn mà cùng dời mắt.



Có lẽ ba mươi giây sau, có lẽ là một phút, anh nói: "Tô Thâm Tuyết, chúng ta làm lành nhé."



"Ừ." Cô hờ hững trả lời.



Ngày Hai mươi tháng Ba, cuối cùng trang web chính thức của Nữ hoàng cũng đăng tin liên quan đến sinh nhật Nữ hoàng: Sinh nhật thứ hai mươi chín, Nữ hoàng muốn trải qua thế giới hai người cùng ngài Thủ tướng, tất cả tin tức đều không công khai.



Sau khi tin tức được công bố, dân buôn bán ở thành phố Goose đều lắc đầu than thở, nhưng phần lớn người dân Goran vẫn ủng hộ.



Tô Thâm Tuyết rõ ràng hơn bất kỳ ai hết, cái gọi là "Sinh nhật thứ hai mươi chín, Nữ hoàng muốn trải qua thế giới hai người cùng ngài Thủ tướng" chỉ vì vấn đề an toàn.



Từ khi tấm kính chống đạn sập xuống, các đơn vị an ninh ở Goran đều như chim sợ cành cong, cảnh giới ở số Một đường Jose càng thêm nghiêm ngặt.



Dĩ nhiên, cái gọi là "thế giới hai người" vẫn phải thể hiện cho có. Người dân Goran đều mong chờ thế giới hai người của Nữ hoàng và Thủ tướng.



Văn phòng Nữ hoàng công bố: Ngài Thủ tướng tổ chức tiệc sinh nhật cho Nữ hoàng tại tầng cao nhất ở một khách sạn thành phố Goose, bữa tiệc chỉ mời bạn bè hai bên.



Dần dần, bộ phận quan hệ xã hội của Nữ hoàng nhận được rất nhiều quà sinh nhật mà người dân Goran gửi cho Nữ hoàng. Tối ngày hết hạn, Tô Thâm Tuyết không nhận được quà của Tang Nhu. Mấy năm trước Tang Nhu đều tặng quà sinh nhật cho cô. Nếu cô là Tang Nhu, đã xảy ra chuyện như vậy thì cô cũng không gửi quà nữa.



Cô bất chợt nhận ra, sinh nhật của cô cũng là sinh nhật của Tang Nhu.



Tô Thâm Tuyết không nhận được quà của Tang Nhu, nhưng lại nhận được quà của Lục Kiêu Dương.



Quà Lục Kiêu Dương tặng được gửi qua tay Hà Tinh Tinh.



Chàng trai trẻ đến từ Mississippi như đọc trộm được suy nghĩ của cô, vẽ một bức tranh "khỏa thân". Đây là tranh khỏa thân kiểu chibi, trừ chiếc vương miện trên đầu, khuôn mặt và dáng người không hề giống cô.



Tô Thâm Tuyết đặt bức tranh "khỏa thân" của Lục Kiêu Dương vào một nơi không bắt mắt trong phòng.



Trời trở tối.



Đêm mai, Tô Thâm Tuyết hai mươi tám tuổi sẽ trở thành Tô Thâm Tuyết hai mươi chín tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện