Chương 90 ĐỆ ĐƠN LY HÔN (5)

Ngay khi thức dậy, Tô Thâm Tuyết lập tức sờ lên khóe mắt. Khóe mắt khô reng, không còn sót lại vệt mồ hôi hay chút nước mắt nào của đêm qua. Tối qua trước khi đi ngủ, người cô không mảnh vải che thân, bây giờ lại đang mặc quần áo. Cô cười cay đắng. Có lẽ nào mọi rạn nứt của các cặp đôi nam nữ trưởng thành đều có thể được hàn gắn và xoa dịu bằng ân ái? Cánh tay anh cuốn lấy cô thật chặt, cùng lời yêu rủ rỉ bên tai dưới sự che chở của bóng đêm dường như chưa từng tồn tại.



Nhưng, dù sao mặt trời cũng phải ló dạng.



Tủ đầu giường có tờ giấy nhắn Utah Tụng Hương để lại: "Chờ anh về nói chuyện rõ ràng."



Đến lúc phải nói chuyện cho rõ ràng rồi.



Tám giờ sáng, chắc hẳn Utah Tụng Hương đã khởi hành chuyến viếng thăm Australia rồi.



Chuyến thăm kéo dài năm ngày.



Trùng hợp hơn là, Utah Tụng Hương trở về Goran đúng vào ngày thực tập sinh số Một đường Jose kết thúc kỳ thực tập.



Cổ tay nhói lên từng cơn đau đớn tê dại. Không cần nhìn, Tô Thâm Tuyết cũng biết chắc cánh tay có đầy vết nhéo. Lần thứ hai vào tầm hai giờ sáng. Dù sao trong lòng cũng còn cảm thấy nặng nề, cô muốn về phòng mình ngủ, nhưng chân chưa chạm đất đã bị anh tóm gon, hai tay bị ghì chặt lên đỉnh đầu. Anh hỏi hết lần này đến lần khác: "Tô Thâm Tuyết, nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì?" Chết tiệt, còn dám bảo cô nói với anh đã xảy ra chuyện gì à?



Giọng nói trầm khàn kề bên tai cô, dụ dỗ: "Tô Thâm Tuyết, nói với anh, tại sao cứ liên tục xin ra ngoài vì lý do cá nhân? Em muốn gặp ai?" Để đi gặp... không, không thể nói, cô lật người hôn anh, rải từng nụ hôn nhỏ lên mặt, lên môi, lên Thái dương anh. Sau một giây dịu dàng là sự cuồng si, cô miết từ thái dương anh xuống, hôn anh cho đến khi anh liên tục thốt lên từng tiếng "Thâm Tuyết yêu dấu".



Cô chầm chậm nhắm mắt lại... một giây sau.



Tô Thâm Tuyết chợt bật dậy khỏi giường.



Utah Tụng Hương không chỉ dựa vào khuôn mặt điển trai ấy để lên làm Thủ tướng Goran. Cô cuống quít tìm điện thoại, gọi cho Hà Tinh Tinh.



Cuộc điện thoại kéo dài gần mười phút.



Cuộc gọi kết thúc, Tô Thâm Tuyết thở phào.



Xem ra, năm nay cô phải thưởng cho Hà Tinh Tinh một kỳ nghỉ mới được.



Sau lần thứ ba Tô Thâm Tuyết đi tìm Lục Kiêu Dương, Hà Tinh Tinh đã sửa hồ sơ căn hộ của Lục Kiêu Dương. Căn phòng Lục Kiêu Dương được lưu trong hồ sơ của Bộ Cư trú và Phát triển Nông thôn - Đô thị là: Chủ nhân căn hộ đi du học nước ngoài, hiện không có người cư trú.



Trong điện thoại, Hà Tinh Tinh trấn an, nói Nữ hoàng bệ hạ không cần lo lắng, cô ấy đã sửa từ tên người chi trả tiền điện nước đến người quản lý căn hộ rồi. Thậm chí, cô ấy còn đến công ty chuyển phát, sửa căn hộ của Lục Kiêu Dương thành địa chỉ không tồn tại.

Cuối cùng, thư ký riêng của cô đề nghị: Trong thời gian này, Nữ hoàng bệ hạ đừng đi đâu cả.



Đành vậy thôi.



Tô Thâm Tuyết có mong đợi cuộc điện thoại vượt biển nào không ư? Cô có mong đợi.



Cuộc sống chung giữa hai người không bao giờ có thể tránh khỏi va chạm. Tang Nhu phải về Chủng viện ở miền Đông, có lẽ mọi chuyện sẽ trở lại bình thường sau khi cô ta đi.



Thật ra cũng chẳng có gì to tát, chẳng qua chồng cô chỉ phân tán chút sức lực cho em gái của bạn cũ. Cô cũng có chuyện giấu anh, cô lén quen một người bạn khác giới vẽ tranh khỏa thân, tặng quà cho nhau vào ngày lễ, cùng ngắm bầu trời đầy sao "kết bạn chu du thế giới", việc thư ký riêng giúp cô sửa đổi chuyện của người bạn khác giới kia cũng không đàng hoàng minh bạch.



Cứ vậy đi.



Cô giáo ơi, thời gian sẽ cuốn nó đi, có lẽ sang năm, khi quay lại nhìn về khoảng thời gian này, em sẽ nhận ra chỉ là lo nghĩ không đâu.



Cuộc gọi từ nước ngoài Tô Thâm Tuyết mong chờ vẫn chưa đến. Một ngày, hai ngày, ba ngày, cô thông qua truyền thông, truyền hình và báo chí Goran biết rằng ngài Thủ tướng vẫn tiếp tục phát huy bản lĩnh như trước.



Ngày thứ năm, cô nhận được điện thoại của Utah Tụng Hương thông qua Christie.



Tô Thâm Tuyết nhận điện vào bữa tối.



Anh hờ hững hỏi cô sức khỏe mấy hôm nay thế nào.



Cô bảo anh đừng lo lắng, nói với anh rằng dù bây giờ sức khoẻ đã ổn rồi, nhưng Tổng Giám mục vẫn làm lễ rửa tội cho cô theo lời thỉnh cầu của dân chúng Goran.



Lễ rửa tội được ấn định vào thứ Ba.



Gần đây Nữ hoàng thường xuyên đau ốm, người dân Goran hy vọng có thể thông qua lễ rửa tội này giúp Nữ hoàng tránh xa được bệnh tật.



Lễ rửa tội diễn ra một ngày sau khi Utah Tụng Hương quay về Goran. Lễ rửa tội cần bảy mươi hai tiếng, cô cần ở giáo đường từ đêm hôm trước. Tính toán thời gian, cô vào giáo đường đúng lúc Utah Tụng Hương kết thúc chuyến thăm, về đến Goran.



Cả một đoạn trò chuyện kéo dài nhưng có vẻ không lọt vào tai anh tiếng nào. Cô gọi "Tụng Hương" một lúc mà anh vẫn im lặng, phải lát sau mới nhận được lời đáp "Ừ" lạnh nhạt của anh.



Khẽ nhếch khóe môi, nhoẻn thành nụ cười, cô nói: "Nhưng phải làm sao đây? Ngài Thủ tướng về không được gặp Phu nhân Thủ tướng ngay đâu."



Im lặng.



Tô Thâm Tuyết thầm thở dài.



Lát sau.



Anh nhận lỗi với cô, xin lỗi cô vì chuyện ở bãi đỗ xe tối đó.



Lần này người im lặng lại là cô.



Cuối cùng, anh bảo cô chú ý nghỉ ngơi thật nhiều.



"Vâng, em biết rồi."



Hết cuộc gọi, bữa tối kết thúc trong qua loa.

Tô Thâm Tuyết đọc tin chuyên cơ của ngài Thủ tướng về đến thành phố Goose trước khi đến giáo đường. Bóng dáng anh bước xuống cầu thang vẫn cao lớn rắn rỏi như trước.



Trong khoảng thời gian tiếp theo, Tô Thâm Tuyết cứ mười phút lại kiểm tra điện thoại di động một lần. Ba mươi phút, bốn mươi phút qua đi, chuông điện thoại di động của cô vẫn chưa vang lên.



Anh không quan tâm bây giờ cô đang làm gì ư?



Trước khi mặt trời lặn, đoàn người đã đến giáo đường.



Tô Thâm Tuyết giao điện thoại cho Trợ lý Tổng Giám mục. Hai mươi tư tiếng trước khi nhận lễ rửa tội, cô cần tĩnh tâm và tập trung tinh thần.



Màn đêm buông xuống, Tô Thâm Tuyết thay quần áo đặc biệt, vào căn phòng được chỉ định.



Không gian rộng khoảng mấy trăm mét vuông, không có giường, không thiết bị hiện đại, chỉ có một chỗ ngồi. Cửa sổ mái nhà vuông vức tiếp nối bầu trời sao và nước suối rửa tội. Ánh sao rắc lên dòng suối, mấy chục ngọn nến đặt ở các góc phòng.



Hà Tinh Tinh đặt đồng hồ cát rồi rời đi.



Khi cánh cửa đóng lại, cô không thể tự ý ra vào căn phòng này nữa. Thức ăn nước uống sẽ được đưa qua ô cửa sổ nhỏ duy nhất trong phòng.



Tô Thâm Tuyết biết, lễ rửa tội này còn một mục đích nữa, đó chính là chuẩn bị cho việc mang thai. Giai đoạn ở trang trại vùng ngoại ô trước đó cũng để chuẩn bị cho việc Nữ hoàng mang thai.



Ekip Hoàng gia sẽ đưa tin này cho ekip của Thủ tướng, ekip của Thủ tướng sẽ chuyển lại tin cho Thủ tướng. Họ sẽ vắt hết óc thuyết phục Utah Tụng Hương, đưa ra từng điểm lợi và hại, cuối cùng, dùng những từ ngữ cảm tính như "Quốc dân trông mong ngóng chờ," "Nữ hoàng đã hai mươi chín tuổi" để thuyết phục.



Utah Tụng Khinh cũng là người vạch ra kế hoạch "Chuẩn bị mang thai" này.



Cùng lúc đó, Lý Khánh Châu mang kết quả điều tra Utah Tụng Hương yêu cầu từ trước chuyến công tác đến gõ cửa phòng sách của sếp.



Trong 5953 hộ có 515 hộ có người nước ngoài. Trong 515 hộ nước ngoài đó, có 185 người là nam thanh niên trong độ tuổi hai, ba mươi tuổi. Trong số 185 cậu thanh niên đó, có 60 người chưa lập gia đình. Trong 60 cậu thanh niên chưa lập gia đình, không có một ai làm việc liên quan đến vẽ tranh khỏa thân. Gần 600 cư dân cũng không có một ai liên quan đến vẽ tranh khỏa thân cả.



Đây là kết quả điều tra bước đầu của Lý Khánh Châu.



Cấp trên của anh ta tự tay mở túi tài liệu ra.



Trải qua năm ngày công tác, vẻ mặt Utah Tụng Hương thoáng mệt mỏi. Ném tài liệu sang bên, anh ra hiệu cho Lý Khánh Châu rời đi.



Vừa đóng cửa phòng làm việc, Lý Khánh Châu lại bị gọi lại.



Lần này Utah Tụng Hương bảo anh điều tra tất cả các phòng tranh thuê người nước ngoài ở thành phố Goose. Còn về những hộ dân ở khu phố đó thì cần phải điều tra kỹ lưỡng hơn nữa.



Ra khỏi phòng làm việc, anh ta lại chạm trán hai người là quản gia và Cựu Thủ tướng.



Xem ra, tối nay cấp trên của anh vẫn gặp phiền phức.



Nữ hoàng tiếp nhận nghi thức rửa tội, Ban Hành chính Tư nhân thuộc Văn phòng Thủ tướng và người phụ trách của Văn phòng Nữ hoàng bí mật gặp mặt mấy ngày liên tiếp, cộng với việc Cựu Thủ tướng đến thăm vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này, người sáng suốt nhìn qua đã biết là chuyện gì.



Tất cả dân chúng Goran đều chờ đợi Thủ tướng và Nữ hoàng sinh em bé, có người còn nhiệt tình đặt tên rất hay cho con trai của hai người.



Hôm sau, Văn phòng Thủ tướng nhận được thông báo ngài Thủ tướng hủy bỏ toàn bộ lịch trình hôm nay, bao gồm cả hoạt động tham gia lễ chia tay thực tập sinh tại số Một đường Jose.



Thế này thì tốt quá, Lý Khánh Châu nghĩ.



Màn đêm buông xuống, Tang Nhu thay chiếc váy hồng tro đã mặc cùng với dàn đồng ca. Cô ta cảm thấy, chiếc váy này có ý nghĩa đặc biệt đối với cả cô ta lẫn anh.



Váy hồng tro phối với với chiếc áo ballet màu xanh thiên thanh, cùng với chiếc áo khoác không tay trắng tinh. Buông tóc xõa vai, Tang Nhu đứng dưới đèn neon, bắt đầu sự chờ đợi kéo dài.

Tối nay, Tang Nhu chủ động nhận nhiệm vụ tiếp đón tại buổi lễ chia tay, để... để người anh gặp đầu tiên là cô.



Từng người tham gia lễ chia tay đi lướt qua cô, tất cả đều ngoái lại nhìn cô, không phải nói "Tang, tối nay cô xinh quá" thì là nói, "Tang, bộ đồ này rất hợp với cô". Tô Jenny nói: "Tớ thấy cậu rất hợp với hình ảnh 'người đẹp trong sáng' được miêu tả trong sách."



Dù tối nay Tang Nhu vừa đến đã nhận được tin ngài Thủ tướng tạm thời hủy bỏ lịch trình tham gia lễ chia tay, nhưng cô vẫn tin tưởng: Anh sẽ xuất hiện, mặc chiếc áo sơ mi đen như hôm ở rạp hát.



Người đi ngang qua cô ta ít dần, cuối cùng, không còn một ai nữa.



Có người nhắc Tang Nhu, tất cả khách quý đều đã có mặt, lễ chia tay sắp bắt đầu, nhưng Tang Nhu vẫn đứng nguyên.



Tối nay nhất định anh sẽ xuất hiện, bởi vì... bởi vì cô ta phải làm một việc.



Nói cũng buồn cười, Tang Nhu chỉ biết tối nay mình phải làm một việc, nhưng không hề có khái niệm với việc tối nay mình sẽ làm. Cô ta chỉ mơ hồ biết rằng, mình phải làm việc đó.



Đó là một việc nguy hiểm mà vô đạo đức.



Vì chuyện này, mấy ngày trước cô ta đã gọi điện cho người phụ trách ở Chủng viện. Cuộc điện thoại kéo dài đến nửa tiếng.



Trong điện thoại, cô ta nói muốn làm tình nguyện viên cho Chủng viện.



Trở thành học giả của Chủng viện, điều kiện tiên quyết là: Không kết hôn, không sinh con đẻ cái, không có đời sống tình cảm, kính dâng sức lực của quãng đời còn lại cho hoạt động từ thiện.



Sống quãng đời còn lại trong cô độc, là hình phạt tốt nhất Tang Nhu dành cho mình.



"Vì thế, anh trai, hãy để Tiểu Nhu buông thả một lần vào đêm nay thôi." Tang Nhu thầm nhủ.



Mười phút trôi qua, mười lăm phút trôi qua, lễ chia tay đã bắt đầu được một lúc mà Utah Tụng Hương vẫn không xuất hiện.



Lại có người gọi "Tang, mau vào đây."



"Dạ, em đến ngay." Cô ta lớn tiếng trả lời.



Lưu luyến nhìn cửa ra vào. Không sao, anh sẽ xuất hiện nhanh thôi, Tang Nhu bước vào hội trường lễ chia tay.



Nửa tiếng trôi qua, Utah Tụng Hương vẫn không xuất hiện.



Vẫn còn thời gian, anh sẽ xuất hiện thôi. Tang Nhu mỉm cười ra hiệu cổ vũ Tô Jenny. Tô Jenny phải biểu diễn tiết mục hát vốn là sở đoản của cô nàng.



Tiết mục cuối cùng kết thúc, Utah Tụng Hương vẫn không xuất hiện.



Tang Nhu ôm tạm biệt những người bạn cùng thực tập trong chín tuần qua, trong đó một cô gái bật khóc. Cô ta hy vọng biết nhường nào rằng tối nay có thể được gặp ngài Thủ tướng, vì thế cô ta còn chuẩn bị quà cho ngài Thủ tướng rồi.



Cô ta khóc quá thảm thiết, nên Tang Nhu đã nói với cô ta rằng có lẽ mình có thể gửi quà giúp cô ta. Tang Nhu nói anh trai mình có mối quan hệ thân thiết với Nữ hoàng bệ hạ, có thể thử giúp đỡ.



Cô ta thôi khóc mỉm cười.



Người đến tham gia lễ chia tay đã đi hết, Utah Tụng Hương vẫn không xuất hiện.

Không xuất hiện sao? Vậy để cô tự đi tìm anh.



Tang Nhu đi tới trước tòa nhà Văn phòng Thủ tướng, lấy chai rượu nhỏ từ túi xách ra, uống một hơi cạn sạch.



Rượu cồn quả là thứ tốt. Cô ta bắt đầu đi qua đi lại ở nơi lắp camera dày đặc, vừa đi vừa nghêu ngao hát.



Quả nhiên, chưa đến hai phút sau, nhân viên an ninh đã xuất hiện. Cô ta khai báo thân phận của mình, cũng nói anh trai mình quen biết ngài Thủ tướng, còn viện cớ cô gái nọ muốn tặng quà cho ngài Thủ tướng, lớn tiếng la hét rằng muốn tìm ngài Thủ tướng xin chữ ký.



Họ nhanh chóng xác nhận thân phận của cô ta, cho rằng cô ta uống quá nhiều ở lễ chia tay, có vài người nhẹ nhàng khuyên bảo, có người nói cô ta còn tiếp tục thì chỉ có thể giải quyết theo quy tắc.



Tang Nhu gặp Utah Tụng Hương trong tình huống như vậy.



Quả nhiên, các tiền bối nói đúng, ngài Thủ tướng là người cuồng công việc, chẳng hạn như được nghỉ một ngày Chủ nhật, nếu có thời gian, anh sẽ đến phòng làm việc trước khi đi ngủ. Khoảng thời gian đó rơi vào giữa mười một giờ và mười một giờ rưỡi.



Tiếng huyên náo làm ngài Thủ tướng cuồng công việc phải chú ý.



Nhìn bóng dáng cao gầy chậm rãi đi tới ấy, Tang Nhu vui mừng tột độ.



Được như mong muốn, Tang Nhu theo Utah Tụng Hương lên phòng làm việc của anh. Cô ta lấy cớ: Trước khi đi muốn nhìn lại nơi mình đã học, nhận tiện xin cốc nước.



Cô ta nói với Utah Tụng Hương, cô ta đã uống rượu ở lễ chia tay.



"Em thật sự không muốn uống rượu, do các anh chị cứ đẩy vào tay em." Cô ta kể khổ với anh.

Vietwriter.vn

Như thể bây giờ trong tay mà có bút thì cô ta sẽ trút nỗi bực dọc của mình xuống trang giấy.



Hai năm qua, niềm vui cũng như nỗi buồn của cô ta đều được viết vào thư rồi gửi cho anh. Hai năm trước, anh đã làm bạn với cô mỗi ngày mỗi đêm.



Anh là người nhà, người bạn, anh trai của cô ta, cũng là... người cô ta yêu.



Khi nghe nói cô ta uống rượu, anh hơi cau mày.



Giờ khắc này, Tang Nhu rất tự tiện. Cô ta bắt chước anh nhíu mày, anh cau mày vì thấy cô ta bắt chước mình, kiên quyết khuất mắt trông coi mà rời mắt đi, chỉ thoáng nhìn chân váy hồng tro của cô ta trong chốc lát.



Bởi vì ánh mắt ngắn ngủi của anh, lòng cô ta như dậy sóng.



Hai người một trước một sau đi trên hành lang, chỉ một đoạn đường ngắn lại thành ra là hai người sóng vai nhau. Không rõ do anh thả chậm bước chân hay cô ta bước nhanh, cả hai cùng vào thang máy.



Ra khỏi thang máy, anh dẫn cô ta đến phòng Thư ký Thủ tướng.



"Ngài Thủ tướng, anh có thể cho rót cho em cốc nước không?" Cô cười hì hì hỏi.



Anh lại cau mày.



Nhìn cô ta, anh bất đắc dĩ nói: "Xem ra, tối nay em uống không ít."

Đúng vậy, nếu không làm sao có chuyện một thực tập sinh mà lại dám sai bảo Thủ tướng rót nước cho mình.



Tửu lượng của Tang Nhu yếu.



Tửu lượng yếu, cũng nhát gan, nên cần nhờ rượu cồn làm chuyện bốc đồng.



Nhát gan ư? Tang Nhu lập tức cảm giác cách dùng từ của mình không chính xác. Muốn quyến rũ Thủ tướng của một đất nước cần phải can đảm.



Người cô quyến rũ đâu chỉ là Thủ tướng của một quốc gia, anh không chỉ là Thủ tướng đất nước này, còn là chồng của Nữ hoàng bệ hạ.



Không đúng, không đúng.



Đổi cách nói khác: Người đàn ông cô thích vừa hay là Thủ tướng một đất nước, cũng là chồng của Nữ hoàng.



Cách nói này tốt hơn một chút, ít nhất cũng có thể làm cho cô ta có vẻ lương thiện hơn một chút.



Tại sao anh phải là Thủ tướng của một đất nước? Tại sao anh phải trở thành chồng của Nữ hoàng? Tang Nhu nhìn người đàn ông đưa nước cho cô, khoé mắt bỗng dâng ánh nước.



Khi Utah Tụng Hương đưa nước đến trước mặt Tang Nhu, ánh nước trong mắt cô ta đã phai nhạt. Cô ta cười với anh.



Rời khỏi phòng Thư ký Thủ tướng.



Utah Tụng Hương nhắc nhở cô ta cần trở về, nói rằng sẽ bảo vệ sĩ của anh đưa cô ta về.



Cô ta đứng im, hai tay chắp sau lưng nhìn anh chăm chú.



"Tang Nhu!" Giọng Utah Tụng Hương mang ý cảnh cáo rõ ràng.



Phòng Thư ký Thủ tướng và Văn phòng Thủ tướng chỉ cách một hành lang. Phớt lờ Utah Tụng Hương, Tang Nhu tự ý bước đến trước cửa Văn phòng Thủ tướng.



Cô ta vừa dừng lại, Utah Tụng Hương đã theo tới, khuôn mặt lạnh tanh.



Cô ta cúi đầu nhìn sàn nhà chằm chằm.



"Cầu xin anh đấy." Tang Nhu nói khẽ, "Em chỉ ở lại một lát thôi, coi như nể mặt anh trai em, để em ở lại một lát thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện