Chương 97 ĐỆ ĐƠN LY HÔN (12)

Utah Tụng Hương đến vội vàng, đi cũng vội vàng.



Sau khi tiễn anh đi, Tô Thâm Tuyết quyết định đi ngâm suối nước nóng, không ngờ đang ngâm lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Giật mình tỉnh dậy sau mấy lần ngủ quên, màn đêm đã buông xuống từ lúc nào.



Hà Tinh Tinh đứng chờ sẵn bên cạnh, đưa cho Tô Thâm Tuyết hai tấm vé dự buổi biểu diễn của một ban nhạc Rock hiện đang rất nổi tiếng.



Vừa nhìn thấy hai tấm vé, cô thật sự rất háo hức. Thế nhưng khi nghe nói hai tấm vé này có được từ Thư ký riêng của Thủ tướng, tâm trạng cô lại dần trầm xuống.



Đương nhiên, người hẹn cô đi nghe nhạc Rock không phải là Thư ký riêng của Thủ tướng, mà chính là Thủ tướng.



Hai thư ký riêng đã chuẩn bị sẵn trang phục để cô tham dự buổi biểu diễn nhạc rock này. Người quản lý chuyên trách trang phục của Nữ hoàng đã bị điều chuyển. Các cuộc hẹn riêng tư của Nữ hoàng đều sẽ do các thư ký riêng chuẩn bị.



Lúc cô dùng bữa tối, đoàn tùy tùng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.



Đúng bảy giờ, cô dẫn đoàn tùy tùng và hai vệ sĩ riêng cùng rời Cung điện Jose.



Bảy giờ bốn mươi phút, xe chuyên dụng của Nữ hoàng xuất hiện tại bãi đỗ xe của địa điểm diễn ra buổi diễn.



Tại bãi đỗ xe, những người phụ trách tổ chức đã đứng chờ sẵn, mời cô đi thẳng vào trong theo lối dành riêng cho khách VIP. Tiếng nhạc điện tử theo phong cách metal rock ồn ào vang lên từ cuối con đường. Dọc lối đi, màn hình TV LCD đang tường thuật trực tiếp buổi biểu diễn. Khán đài với đủ loại hiệu ứng ánh sáng tập trung đông nghịt người. Đúng lúc này, ống kính camera chợt lia đến chỗ một cô gái mặc áo khoác màu sáng đang lo lắng nhìn đồng hồ.



Tô Thâm Tuyết dừng lại trước màn hình LCD, nhìn về phía cô gái đang liên tục nhìn đồng hồ kia. Qua cô gái ấy, cô như mơ hồ nhìn thấy hình ảnh của chính mình, nấp sau tiệm trà không ngừng xem đồng hồ, một mình chơi vòng xoay ngựa gỗ, ăn kem matcha, nước mắt lăn dài trên má, trẻ trung biết bao.

Hình ảnh cô gái trên màn hình đã biến mất, Tô Thâm Tuyết cũng quay về hướng ngược lại. Cả đám người đều chạy theo phía sau cô, không ngừng gọi mấy tiếng "Nữ hoàng bệ hạ."



Từng tiếng "Nữ hoàng bệ hạ" dần lấn át cả tiếng nhạc điện tử đằng sau.



Cô giáo ơi, bảo bọn họ đừng gọi nữa, cô giáo ơi, bảo bọn họ im miệng đi!



Em sắp không thở nổi nữa rồi!



Vé xem ca nhạc trong tay bị cô xé làm đôi, sau đó lại bị xé làm bốn. Cô vung tay, tấm vé bị xé vụn bay lả tả qua khỏi đỉnh đầu cô như bông tuyết.



Vào xe, Tô Thâm Tuyết gọi điện cho Utah Tụng Hương.



"Em không muốn xem ca nhạc." Cô nói.



"Lý do?"



"Lý do là…" Giọng cô kéo dài. Phải rồi, cô chỉ nghĩ đến việc mình không muốn xem ca nhạc, nhưng vẫn nghĩ được cái cớ nào để con trai trưởng nhà Utah có thể chấp nhận được.



Thế nhưng, khi cô còn chưa tìm được cớ, đầu dây bên kia đã vang lên một câu: "Như vậy cũng tốt. Anh cũng đang định gọi cho em, báo là anh không thể đến buổi biểu diễn được."



Cũng may cô vẫn chưa vào trong nơi diễn ra. Nếu không, cô sẽ dùng hết sức lực để đợi anh xuất hiện, rồi bỏ phí màn trình diễn tuyệt vời của mấy tay chơi nhạc Rock kia.



Sáng sớm ngày hôm sau, trên trang đầu mấy tờ báo lá cải của thành phố Goose đồng loạt đăng ảnh Thủ tướng và một cô gái từng là đàn em của anh tại London cùng nhau kề vai sát cánh tại một cuộc đua xe đêm. Thậm chí, mấy công ty truyền thông ủng hộ Đảng Tự do còn trích dẫn câu: "Chúng ta có thể xác định, lần này, Nữ hoàng không hề có mặt tại hiện trường" để làm tiêu đề cho bức ảnh, nhằm châm chọc buổi họp báo diễn ra tại Công viên Nữ hoàng lần trước.



Loạt hình ảnh này được đăng tải không bao lâu thì lại xuất hiện một tin tức gây sốc hơn: Đây là một cuộc đua xe đêm chưa được cấp phép.



Cuộc đua xe này chỉ là một phút ngẫu hứng của đám hội viên Câu lạc bộ đam mê tốc độ thành phố Goose. Để phục vụ cho cuộc đua này, các bộ phận có liên quan đã sắp xếp phong tỏa gần ba mươi kilomet đường cao tốc.



"Dạo gần đây ngài Thủ tướng bị gì vậy hả?"



"Thủ tướng đúng là không thể khiến người ta bớt lo."



Đây có lẽ chính là tâm trạng của phần lớn người dân Goran lúc này. Mà hiện tại, có vẻ Văn phòng Thủ tướng cũng lâm vào tình trạng náo loạn rồi.



Đến tận bốn giờ chiều, người phát ngôn của Văn phòng Thủ tướng mới lên tiếng phản hồi hai sự kiện nêu trên: Thời gian sẽ dập tắt tất cả lời đồn.

Ai cũng thấy, trong tình hình này, đây là một lời phản hồi vô cùng qua loa.



Mà càng bất hạnh hơn là, chỉ hai tiếng rưỡi sau, thông tin Thủ tướng vi phạm trật tự an toàn giao thông hai lần đã được tung ra, trong đó có một lần quá tốc độ, một lần vượt đèn đỏ.



Chín giờ tối, Tô Thâm Tuyết nhận được điện thoại của bà ngoại và chị của Utah Tụng Hương từ bên kia đại dương.



Nguyên nhân là Utah Tụng Hương không chịu nhận điện thoại của hai người.



"Đây là lần đầu tiên Arthur không chịu nghe điện thoại của bà." Bà ngoại anh lo lắng nói.



Trong khi đó, chị anh lại hỏi cô: "Giữa em và Tụng Hương có chuyện gì không?"



"Không có chuyện gì cả." Cô nghe thấy giọng nói của chính mình, rồi lại giật mình cảm thấy giọng nói này có hơi xa lạ.



Chị của Utah Tụng Hương chân thành nói: "Những người kia luôn bảo rằng, ‘Thủ tướng của chúng ta thần thông quảng đại’, nhưng trong mắt chị, Arthur vẫn chỉ là một cậu bé, thậm chí, đôi khi chỉ như một đứa trẻ mà thôi. Trên vài phương diện nào đó, em trai chị quả thật ngốc nghếch như trẻ con, chẳng hạn như… Trong mối quan hệ vợ chồng chân chính, nó chỉ biết tìm một hình mẫu vợ chồng giữa một nam một nữ, sau đó khăng khăng tuân theo hình mẫu này. Nó cho rằng nó đã làm rất tốt, nhưng thật ra, nó vẫn chưa bao giờ hiểu được đạo lý thật sự khi một người đàn ông và một người phụ nữ nên duyên vợ chồng. Sau đó, khi mọi chuyện dần thoát khỏi hình mẫu mà nó hằng hiểu rõ, nó sẽ như một đứa trẻ vừa mới đến với thế giới này, đánh mất khả năng bộc lộ bản thân."



Ngày hôm sau, lời bình luận của một người ẩn danh đã khiến tin tức về cô gái trẻ bên cạnh Thủ tướng tại hiện trường vụ ám sát được đào bới lại. Theo lời người này, trong một lần lái xe hóng gió ngang qua một khu biệt thự ở vùng ngoại ô, cô ấy đã nhìn thấy bóng của cô gái trẻ tuổi kia. Cô tò mò, muốn điều tra đến cùng, nào ngờ lại bị hai người đàn ông vạm vỡ ngăn lại.



Sau khi tìm hiểu, biệt thự này chính là bất động sản mang tên nhà Utah.



Một số công ty truyền thông không mấy kiêng kị đối với cô gái trẻ tuổi này, thẳng thừng ví von tòa biệt thự vùng ngoại ô kia là "Kim ốc tàng Kiều"*. Có người ủng hộ Đảng Tự do còn chế giễu trên mạng mấy câu như: "Không biết lần này, Nữ hoàng có mở cuộc họp báo nữa không nhỉ?"




(*) Kim ốc tàng Kiều: thường được dùng để nói tới việc xây một nơi đẹp đẽ để cất giấu giai nhân hoặc người tình.



Chỉ tiếc rằng, lần này, Nữ hoàng chỉ luôn quanh quẩn trong Cung điện Jose.



Không chỉ thế, cô còn không hề đáp trả một câu nào trước scandal của Thủ tướng.



Không lẽ… đây chính là cách Nữ hoàng phản ứng lại Thủ tướng sao?



Hai ngày tiếp theo, mạng xã hội của Goran trở nên vô cùng náo nhiệt.



Trong lúc tin đồn càng lúc càng rối loạn, kết quả đánh giá mức độ tín nhiệm của dân chúng đối với Thủ tướng cũng được công bố.



Tính từ lúc Utah Tụng Hương đảm nhiệm vị trí Thủ tướng đến nay, đây là lần đầu tiên chỉ số tín nhiệm dừng ở mức năm mươi phần trăm, thậm chí có lúc chỉ đạt bốn mươi chín phẩy sáu phần trăm.



Chỉ số tín nhiệm mà dân chúng dành cho chàng thanh niên Goran đã từng đạt mức kỷ lục là bảy mươi phần trăm, thấp nhất cũng là năm mươi ba phần trăm.



Trước tình hình này, Đảng Dân chủ đã phải tổ chức hội nghị khẩn cấp. Tuy vậy, người trong cuộc là Utah Tụng Hương lại vắng mặt. Buổi sáng thứ Hai hôm ấy, cả đám nghị sĩ trong phòng họp ngơ ngác nhìn nhau. Thậm chí mấy nghị sĩ kỳ cựu còn ném luôn cặp đựng hồ sơ lên bàn, hét tướng lên: "Tệ hết chỗ nói!".



Ba giờ chiều ngày thứ Hai, Tô Jenny nhận được điện thoại của Tang Nhu.



Trong điện thoại, Tang Nhu bảo Tô Jenny giúp mình.



Tô Jenny hỏi lý do, Tang Nhu chỉ nói, cô ta biết mình đã không chịu trách nhiệm với những việc mình đã làm, hơn nữa còn nhấn mạnh lần nữa rằng, mọi chuyện chỉ là do ma xui quỷ khiến mà thôi.



Trong chuyện của Tang Nhu, Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương, Tô Jenny có biết một chút, nhưng cũng chẳng khác nào chẳng biết gì. Tô Jenny vốn ghét những thứ phức tạp.



Trước sự kiện "Thủ tướng bị ám sát" đầy chấn động, Tô Jenny đưa ra một vài kết luận như sau:



Tô Thâm Tuyết tử tế hơn cô tưởng; Tang Nhu không tốt như cô tưởng, ngài Thủ tướng cũng khác với tưởng tượng của cô.



Chẳng hạn như, trước khi xảy ra chuyện này, trong lòng cô, người đàn ông tên Utah Tụng Hương kia nắm chắc điểm mười. Nhưng sau chuyện này, cô muốn trừ anh không phẩy năm điểm. Mặt khác, bởi vì người đàn ông này có một gương mặt tuyệt đẹp, cô lại cho anh thêm xíu điểm nữa, cuối cùng liền biến thành chín phẩy tám điểm.



Không phẩy hai điểm mà Utah Tụng Hương bị trừ xuất phát từ việc cô nhận ra rằng, Tô Thâm Tuyết tốt đẹp hơn cô tưởng.



Đến tận bây giờ, mỗi khi nhớ lại hình ảnh Tô Thâm Tuyết tại Công viên Nữ hoàng ngày hôm đó, trái tim cô vẫn nhức nhối không thôi.

Nghĩ đến đây, Tô Jenny lại quyết định hạ điểm của Utah Tụng Hương từ chín phẩy tám còn chín phẩy bảy điểm. Coi như đã ổn thỏa.



Mà lúc này, Tang Nhu không - tốt – như – cô -vẫn - tưởng kia lại đột nhiên gọi điện thoại đến, muốn cô giúp đỡ.



Nguyên nhân là: "Tôi muốn trực tiếp xin lỗi và giải thích với Nữ hoàng."



Thôi đi, đêm đó ở hộp đêm, Utah Tụng Hương vừa xuất hiện, Tang Nhu đã nhìn chằm chằm rồi còn gì.



Đến tận sau này, Tô Jenny mới biết, hai người này đã biết nhau từ trước. Hơn nữa, Tang Nhu còn là do Utah Tụng Hương đưa về.



Tô Jenny từ chối yêu cầu của Tang Nhu.



Tuy nhiên, Tang Nhu lại lấy một câu: "Chuyện này cũng có một phần trách nhiệm của cô" để khiến Tô Jenny từ bỏ ý định cúp điện thoại.



Cuối cùng, Tang Nhu lại bắt đầu thuyết phục Tô Jenny.



"Cô xem, chỉ số tín nhiệm của dân chúng đối với Thủ tướng đã giảm đến mức năm mươi phần trăm, khắp các trang mạng đều đang đồn rằng dạo gần đây, quan hệ giữa Thủ tướng và Nữ hoàng rơi vào tình trạng căng thẳng. Hơn nữa, Nữ hoàng lại chậm chạp không hồi đáp tin đồn này, khiến mọi người càng tin lời đồn này là thật. Đây cũng là kết quả mà đám người có âm mưu kia muốn hướng đến. Hiện tại, mấu chốt để giải quyết vấn đề nằm ở Nữ hoàng, nhưng Nữ hoàng lại vẫn luôn ôm chuyện hộp đêm chưa buông bỏ được."



Chính vì vậy, Tang Nhu hy vọng có được cơ hội trực tiếp giải thích, xin lỗi và cuối cùng là cam đoan với Nữ hoàng.



Cam đoan gì cơ? Cách nói này của cô ta khiến Tô Jenny thầm cảm thấy kỳ quái.



Tang Nhu muốn cam đoan gì với Tô Thâm Tuyết cơ chứ?



Tuy vậy, Tang Nhu lại không trả lời câu hỏi này, chỉ nói rằng mình sẽ dùng hết khả năng để xóa bỏ mọi hiểu lầm của Nữ hoàng đối với Thủ tướng.



Một khi Nữ hoàng đã không còn hiểu lầm Thủ tướng nữa, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn.



Nữ hoàng sẽ giải thích với dân chúng, sau đó, Thủ tướng đứng ra xin lỗi làm rõ. Dù sao, dân chúng đã hiểu quá rõ khả năng quản lý đất nước của Thủ tướng rồi. Mọi chuyện sẽ nhanh chóng trở lại quỹ đạo vốn có, kể cả mức độ ủng hộ của dân chúng đối với Thủ tướng.



Hiện tại, Tô Jenny đã phần nào hiểu được vì sao Tang Nhu lại đạt điểm cao nhất trong kỳ thi rồi.



"Jenny, tôi và cô đều có trách nhiệm trong chuyện này." Tang Nhu nói thêm.



Thật vậy! Nếu không phải Tô Jenny gọi điện thoại cho Giám đốc Chủng viện Tang Nhu đang theo học thì những chuyện sau đó sẽ không xảy ra, kể cả tình cảnh tại Công viên Nữ hoàng khiến Tô Jenny cảm thấy nhức nhối kia.



Tô Jenny đã vô cùng hoài nghi. Hôm đó, rõ ràng nước mắt trong mắt Tô Thâm Tuyết đã suýt rơi xuống, nhưng khi Tô Thâm Tuyết chớp mắt, lại không hề có chuyện gì xảy ra.

Tô Jenny còn nghi ngờ rằng, nếu hôm đó dùng một tờ khăn giấy lau son môi của Tô Thâm Tuyết, có lẽ màu sắc trên miếng khăn giấy sẽ giống với màu của miếng sashimi mà cô thường thấy trên bàn ăn của Nhật. Đó là màu sắc trên thân một loài sinh vật biển to lớn bị cắt thành từng mảnh nhỏ, là một màu chết chóc.



Tô Jenny nhận lời Tang Nhu.



Tang Nhu cho Tô Jenny địa chỉ một bệnh viện. Khoảng bốn giờ rưỡi đến năm giờ, Tang Nhu sẽ xuất hiện tại bệnh viện đã hẹn, điều Tô Jenny cần làm là đưa Tang Nhu đến trước mặt Nữ hoàng.



Bốn giờ mười phút chiều thứ Hai, Tô Thâm Tuyết gặp người đứng đầu của đoàn cố vấn cho số Một đường Jose.



Còn hôm qua, người cô gặp là người đứng đầu Văn phòng Thủ tướng. Những người này đều cho biết Thủ tướng không hề hay biết họ đến đây, đồng thời bày tỏ với Nữ hoàng rằng, không thể để mọi chuyện tiếp tục lún sâu thêm nữa. Họ không ngừng nhắc đến cuộc tổng tuyển cử sẽ diễn ra vào tháng Tám, rồi lại chuyển sang khiển trách những hành động gần đây của Thủ tướng, sau đó còn khéo léo ca ngợi sự thông minh sáng suốt của Nữ hoàng.



Cuối cùng, họ còn dùng nhân cách của bản thân để đảm bảo: Giữa Thủ tướng và cô bạn học ở London kia không hề có chuyện gì hết.



Tuy nhiên, đám cáo già giới chính trường này đều không hẹn mà cùng bỏ qua cô gái trẻ mà Thủ tướng đã ôm chặt vào lòng tại hiện trường vụ ám sát.



Mục đích lớn nhất của người đứng đầu đoàn cố vấn cho số Một đường Jose là để Nữ hoàng nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, đại để như: "Cô nhìn xem, ngay cả tôi cũng phải ra mặt rồi đây này."



Bốn giờ bốn mươi phút, Christie tiễn người đứng đầu đoàn cố vấn của số Một đường Jose ra về. Câu trả lời của Nữ hoàng khiến người này khá hài lòng. Mặc dù không phải là một đáp án khẳng định, nhưng Nữ hoàng đã nói rằng "sẽ xem xét".



Không cần mấy người này ra mặt, Tô Thâm Tuyết cũng biết, đã đến lúc phải nghĩ cách giải quyết vấn đề rồi.



Thật ra, cũng không cần đến cô vắt óc suy nghĩ cách giải quyết. Cung điện Jose nuôi bao nhiêu người thông minh thế kia, chắc hẳn đã nghĩ ra rất nhiều cách giải quyết rồi, chỉ còn đợi Nữ hoàng tự mình mở lời mà thôi.



Một khi Nữ hoàng lên tiếng, thì không đến nửa giờ, mọi chuyện sẽ được giải quyết.



Vậy cô nên lên tiếng lúc mấy giờ đây nhỉ?



Chắc hẳn, những người kia chỉ hận không thể khiến cô lập tức mở miệng. Cũng giống như Lục Kiêu Dương luôn kiên quyết không muốn mặc chiếc áo khoác denim màu hồng kia, cô cảm thấy, mình cũng nên có một phản kháng nho nhỏ.



Ngày mai hay là ngày mốt đây nhỉ?



Buổi tối trước khi đi ngủ, cứ bảo Hà Tinh Tinh tìm một đồng xu để giải quyết là xong. Chuyện cần làm là tung đồng xu lên, mặt phải là ngày mai, mặt trái là ngày mốt, chỉ mong tối nay ngài Thủ tướng đừng gây thêm chuyện gì nữa. Nếu không, dù đồng xu tung lên có ra kết quả là ngày mốt, cô cũng chỉ có thể lựa chọn ngày mai mà thôi.



Sau khi nghĩ cách xong, tâm trạng Tô Thâm Tuyết mới nhẹ nhõm hơn một chút.



Tâm trạng vừa được thả lỏng, cơn buồn ngủ lập tức ập đến. Cô lại suýt ngủ gật rồi, đây đang là phòng làm việc đấy.



Đúng lúc này, Hà Tinh Tinh đưa cà phê đến.



Tô Thâm Tuyết ra ban công, mới uống được nửa ly cà phê, cô đã tựa đầu vào ghế sofa, đầu óc lại dần trở nên kiệt quệ.



Trong thời gian cô thiếp đi, mặt trời dần ngả về phía Tây, hoàng hôn cũng buông xuống.



Thời gian làm việc của Nữ hoàng đã qua, mà điều quái lạ hơn nữa là không hề có ai đến quấy rầy cô, để kệ cô ngủ gật ở đây, không một ai đến ngăn cản cơn buồn ngủ đánh mất hình tượng của Nữ hoàng này. Cô thầm nghĩ, sao dạo gần đây đám người của Cung điện Jose chợt trở nên săn sóc, tỉ mỉ thế này?



Tô Thâm Tuyết lau nước dãi bên khóe miệng mình. Lục Kiêu Dương từng hỏi: "Nữ hoàng ngủ mà cũng chảy nước dãi ư? Sao lại có thể chứ!" Cô chỉ đành kiên quyết phủ nhận, nhưng trong lòng lại nghĩ, tên ngốc, thật ra thì khi ngủ Nữ hoàng cũng chảy nước dãi như bao người đấy thôi.



Cô vừa thầm khen ngợi điểm tốt của mấy người này, cửa văn phòng đã được đẩy ra.



Hà Tinh Tinh đến báo với cô rằng đã đến giờ ăn tối.



Mà ngoài chuyện này ra, Hà Tinh Tinh còn mang đến cho cô một tin tức khác: Tô Jenny đã đến Cung điện Jose, còn có Tang Nhu đi cùng. Tô Jenny còn nhờ Hà Tinh Tinh nhắn gửi với Nữ hoàng rằng: Tang Nhu có chuyện cần gặp Nữ hoàng.



Đối với chuyện Tang Nhu đã ở đâu sau sự kiện Thủ tướng bị ám sát, dân chúng mỗi người một suy đoán, chính Tô Thâm Tuyết cũng tò mò không biết cô ta đã đi đâu trong suốt thời gian vừa qua.

Nghĩ vậy, Tô Thâm Tuyết để Hà Tinh Tinh đưa cô ta đến cung điện của Nữ hoàng.



Sau khi dùng bữa tối xong, Tô Thâm Tuyết không trở về cung điện bằng cửa chính mà đi vào bằng cửa hông theo đường mòn trong vườn hoa.



Hoàng hôn buông xuống, sương cũng dần đọng lại, thiên nhiên như một cô thiếu nữ vừa thay áo mới.



Cô rảo bước trên hành lang gấp khúc, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ban công kia.



Cô đã từng đi chân trần, ngồi trên ban công kia ngắm mặt trời mọc buổi sớm, còn ném đậu tương vào Christie. Cô thậm chí đã từng nhảy xuống từ ban công kia ngay giữa đêm khuya, chỉ vì một mục đích duy nhất là đến gặp Utah Tụng Hương.



Có tiếng bước chân giẫm lên bãi cỏ, dừng lại sau lưng cô.



Cô không buồn quay đầu lại, chỉ nhìn ban công kia đến ngẩn người.



Sau lưng bỗng vang lên một tiếng gọi thật khẽ: "Chị ơi."



Cô chớp đôi mắt cay xè, quay đầu lại, nhìn thấy Tô Jenny, bên cạnh là Tang Nhu. Ánh mắt cô lập tức lia thẳng đến gương mặt Tang Nhu.



Trong màn đêm đọng sương, dưới ánh đèn, ánh mắt Tang Nhu tràn ngập vẻ: "Tôi sắp phó mặc tính mạng mình vào tay Thượng Đế."



Tô Thâm Tuyết không tin chuyện Utah Tụng Hương "Kim ốc tàng Kiều". Đây là chuyện Utah Tụng Khinh sẽ làm, mà Utah Tụng Hương lại quyết không bao giờ giẫm lên vết xe đổ của Utah Tụng Khinh.



Như vậy, sao Tang Nhu lại xuất hiện với dáng vẻ thế này?



Cô giáo ơi, lúc nói chuyện với Lục Kiêu Dương về chỗ mỳ cốc và khoai tây chiên mà em đã gửi ở nhà cậu ấy, em đã dặn cậu ta không được ăn hết rồi lại mua món giống y như đúc về để thay thế, bởi vì, thứ mà cậu ấy lén mua về không phải là thứ mà ban đầu em đã nhận.



Mỳ ăn liền và khoai tây chiên mua lần đầu tiên mới là mỳ ăn liền và khoai tây chiên của lần đầu tiên. Mỳ ăn liền và khoai tây chiên mua lần thứ hai là mỳ ăn liền và khoai tây chiên của lần thứ hai. Cho dù chúng có giống nhau thế nào, từ mùi vị, bao bì cho đến nơi sản xuất đi chăng nữa.



Đây chính là điểm mấu chốt của Tô Thâm Tuyết.



Tô Thâm Tuyết bảo Hà Tinh Tinh đưa Tô Jenny và Tang Nhu đến phòng sách.



Theo quy tắc cũ, Hà Tinh Tinh dùng thiết bị dò máy nghe trộm quét hết từng ngóc ngách. Tô Jenny tròn mắt theo sau Hà Tinh Tinh hỏi này hỏi kia. Đáng tiếc, câu hỏi của cô ta không được giải đáp, Hà Tinh Tinh một mực giữ im lặng từ đầu đến cuối.



Trong khi đó, Tang Nhu chỉ đứng yên.



Xong xuôi, Hà Tinh Tinh đưa đến thức uống có tác dụng thư giãn. Thấy không có phần mình, Tô Jenny liền tìm Hà Tinh Tinh đòi hỏi, mãi cho đến khi bị Nữ hoàng quát mắng, Tô Jenny mới miễng cưỡng bước theo Hà Tinh Tinh rời đi.

Đồng hồ trên tường đang dừng ở tám giờ mười lăm phút, trong phòng đọc sách chỉ còn lại Tô Thâm Tuyết và Tang Nhu.



Tang Nhu cúi đầu đi đến trước mặt Tô Thâm Tuyết, mở đầu bằng một câu: "Nữ hoàng bệ hạ, xin chị hãy tin tưởng Thủ tướng!" Sau đó cô ta còn nói rõ, lời đồn "Kim ốc tàng Kiều" kia vốn là do Cựu Thủ tướng gây nên.



Sau đó, cô ta lại tiếp tục kể lại toàn bộ chuyện xảy ra ở hộp đêm hôm đó, hầu hết đều không có gì khác biệt so với những lời đã trình bày với Bộ Truyền thông.



Cô ta bị kích thích nên đến hộp đêm uống say, mang theo tâm trạng cay cú mà tiếp cận với đàn ông, lúc thì kề sát khiêu vũ với người này, lúc lại hôn gió với người khác. Trong số đó, có người đưa cho cô ta một viên thuốc màu hồng. Đương nhiên cô ta biết rõ đó là gì, nhưng vẫn nhận lấy rồi ném thẳng vào miệng. Hành động này của cô ta khiến Tô Jenny há hốc mồm.



Tang Nhu nói: "Nữ hoàng bệ hạ, dáng vẻ há hốc mồm của em gái chị thật sự rất đáng yêu, không hề giống chị chút nào. Tuy nhiên, nói vậy cũng không có nghĩa là chị không đáng yêu. Những việc Nữ hoàng đã làm trong Văn phòng Thủ tướng hôm đó cũng rất khả ái."



Dừng một chút, cô ta lại nở nụ cười méo mó rồi nói tiếp: "Nữ hoàng bệ hạ, tôi của hiện tại chỉ là một phần rất nhỏ con người tôi mà thôi. Phần lớn thời gian trước kia, tôi chỉ cố tình tỏ vẻ trước mặt Nữ hoàng, không dám có bất cứ hành động gì sai trái. Cho dù chuyên viên quản lý tài sản của tôi đã báo cho tôi biết từ một tháng trước đó rằng, tài sản của tôi đã đạt đến con số bảy trăm nghìn đô-la Mỹ, nhưng tôi vẫn cứ lấy lòng người bên cạnh theo thói quen."



"Cho nên?" Tô Thâm Tuyết thản nhiên hỏi lại.



"Cho nên, tôi có thể có hành vi lấy lòng một kẻ lang thang trên đường, cũng có thể có hành vi… quyến rũ ngài Thủ tướng."



Tang Nhu sờ mũi. Cuối cùng cô ta có quyến rũ Thủ tướng không, quyến rũ Thủ tướng như thế nào, thì đợi sau lại nói tiếp. Bây giờ, cô ta phải nói chuyện ở hộp đêm cho xong đã.



Tại hộp đêm, trong lúc mơ mơ màng màng, Tang Nhu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.



Dừng! Sao có thể là anh ấy? Đó nhất định không thể nào là anh ấy được! Dù sao người đó cũng là một người đàn ông lạnh lùng vô tình.



Tang Nhu tiếp tục cùng đàn ông kề mặt khiêu vũ, nhưng bóng dáng quen thuộc kia dần lướt qua đám người, càng lúc càng rõ ràng. Cô ta cố dụi mắt thật mạnh, sau đó thì hôn mê bất tỉnh.



Trong bóng tối, một đôi tay kéo cô ta ra khỏi vòng ôm của đám đàn ông. Đó là đôi tay mà cô ta đã từng quen biết, tràn đầy sức mạnh, là đôi tay đã từng kéo cô ta đi về phía trước trong bóng đêm mù mịt.



Cứ như thế, cô ta cứ bị đôi tay kia kéo đi, mãi cho đến khi nhìn thấy ánh sáng nơi cuối con đường.



Dưới ánh sáng, gương mặt người nọ như xa như gần, nhất định là vì ảo giác do thuốc mang đến. Cô ta cố sức tránh đi, nhưng vừa vùng ra lại bị kéo về, một giọng nói quen thuộc nói với cô ta rằng, anh đang đợi các vệ sĩ riêng của mình đến, ném cô ta đến trước mặt Daniel Tang.



Sau này, hình ảnh ấy lại bị lưu truyền rộng rãi trên mạng, trở thành mấy trăm tấm ảnh thân mật của Thủ tướng và một cô gái trẻ tuổi.



Vừa nhắc đến Danial Tang, nước mắt Tang Nhu lập tức rơi lã chã, cô ta cũng dần tỉnh táo hơn.



Sau đó, cô ta không quan tâm xem người đàn ông này là chân thật hay ảo ảnh nữa, cứ thế bước theo anh.



Tại bãi đỗ xe, khi tiếng súng vang lên, cô ta mới nhận ra rằng tất cả mọi chuyện không phải là ảo giác. Cô ta nép vào lòng anh theo bản năng, đôi tay kiên cường mạnh mẽ cũng vòng lấy cả người cô ta, kéo cô ta cùng lui vào thang máy giữa tiếng súng dày đặc.



Tô Thâm Tuyết ngỡ như lòng mình đã chết lặng, nhưng khi nghe đến câu "đôi tay kiên cường mạnh mẽ cũng vòng lấy cả người cô ta", tim cô lại đau như dao cắt.



Cô giáo ơi, cô cho rằng mọi chuyện chỉ kết thúc ở đây ư?



Không, cô giáo ơi, còn lâu mới kết thúc, thậm chí, đây chỉ mới là sự bắt đầu.



"Nữ hoàng bệ hạ, cô cho rằng nguyên nhân khiến tôi phải đến hộp đêm uống say là gì?" Tang Nhu nhíu mày, "Bởi vì tôi bắt gặp em trai của phiên dịch viên làm việc cho Thủ tướng bắt cá hai tay ư? Thôi đi, sự thật là, trong một lần tình cờ, tôi nhìn thấy anh ta đưa một cô gái tàn tật về nhà, sau đó lại có tin đồn em trai của phiên dịch viên làm việc cho Thủ tướng bắt cá hai tay. Nếu không, tôi còn phát phiền vì ngày nào anh ta cũng gọi điện cho tôi đấy."



Tô Thâm Tuyết chợt nhớ đến những lời Daniel Tang thường nói, rằng nụ cười của Hạt Đậu Nhỏ rất ngọt ngào.



Không, Tang, nụ cười của Hạt Đậu Nhỏ không ngọt ngào chút nào, không một chút nào cả!



Thế là, đề tài trở lại câu nói "Tôi có thể có hành vi lấy lòng một kẻ lang thang trên đường, cũng có thể có hành vi… quyến rũ ngài Thủ tướng" mà Tang Nhu đã nói ban nãy.



"Nữ hoàng bệ hạ, có phải thực tập sinh Tang Nhu của số Một đường Jose đã từng quyến rũ ngài Thủ tướng không? Có hai đáp án: A là có; B là không có."

Sau đó, người vừa đặt ra câu hỏi bắt đầu công bố đáp án.



"Đáp án của câu hỏi này là A. Vào một đêm khuya thanh vắng, thực tập sinh của số Một đường Jose đã dám quyến rũ ngài Thủ tướng."



"Nữ hoàng bệ hạ, cô có biết, thực tập sinh kia đã quyến rũ Thủ tướng như thế nào không?"



"Cô ta đã dùng cách thức quê mùa nhất." Tang Nhu cười ra nước mắt, "Chính là lột sạch đồ trước mặt Thủ tướng. Thử hỏi, liệu tôi có muốn bản thân trở nên hèn mọn như thế không?"



Đây chính là Hạt Đậu Nhỏ của Daniel Tang và Utah Tụng Hương.



Tô Thâm Tuyết không đành nhìn thêm, chỉ chậm rãi nhắm mắt lại.



Trong thế giới tối tăm, giọng nói kia lại tiếp tục vang lên: "Anh ấy không muốn tôi, còn bảo tôi tự soi gương đi. Sau đó, anh ấy còn bảo Thư ký riêng nhốt tôi cả một đêm."



Một đêm ư?



Nghĩ đến đây, Tô Thâm Tuyết chợt cảm thấy Kim Jena thật quá oan uổng rồi. Cô biết, từng có một buổi tối, Kim Jena cũng đến gõ cửa phòng Utah Tụng Hương, hôm sau lại có tin đồn cô ta từ chức. Để lộ bí mật ư? Thôi ngay đi.



Cô giáo ơi, có lẽ đã đến lúc buông tay rồi phải không?



Lòng cô lạnh ngắt.



Tiếng lẩm bẩm kia dần chuyển thành tiếng nức nở thật khẽ, tiếng gọi "Nữ hoàng bệ hạ" kia vô cùng hèn mọn, cô ta chậm rãi kể nguyên nhân thật sự khiến cô ta phải đến hộp đêm uống đến say mèm.



"Tuy nhiên, điều này đã không còn quan trọng nữa. Quan trọng là, ngài Thủ tướng không hề muốn tôi. Có thể thấy, Thủ tướng tuyệt đối chung thủy với Nữ hoàng." Tang Nhu vẫn cứ nói không ngừng.



Chắc hẳn, lúc này đây, cô ta đã biến thành một Tang Nhu lúc nào cũng muốn lấy lòng người khác kia.



Tang Nhu luôn miệng nói rằng, chỉ vì chuyện này mà Thủ tướng phải đối mặt với cuộc khủng hoảng tín nhiệm, mà tất cả, đều là lỗi của cô ta.



Cô ta còn van xin Nữ hoàng hãy tin tưởng Thủ tướng, lựa chọn đứng cùng một chiến tuyến với Thủ tướng. Cô ta nói, sau này cô ta sẽ không làm những chuyện ngu xuẩn như thế nữa, hơn nữa còn trốn đến một nơi thật xa, cho dù có nhìn thấy Thủ tướng, cô ta cũng sẽ đi đường vòng, cố gắng tránh né mọi cơ hội có thể tiếp xúc với Thủ tướng.



Tránh khỏi ngài Thủ tướng, tránh mọi cơ hội có thể tiếp xúc với Thủ tướng.



Dừng một chút, Tang Nhu lại nói: "Trước mặt Nữ hoàng, tôi xin thề với danh nghĩa anh trai tôi, từ nay về sau, tôi sẽ không viết thêm cho ngài Thủ tướng bất cứ lá thư nào nữa."

Sao cơ? Ngoài quyến rũ bạn của anh trai, Hạt Đậu Nhỏ này còn viết cả thư nữa sao? Viết thư ư? Cô cũng viết thư cho cô giáo đấy. Nghĩ đến đây, cô dần thấy thảng thốt, lập tức mở choàng mắt ra.



Không biết từ lúc nào, Tang Nhu đang đứng đã quỳ trước mặt cô.



Tình cảnh này thật quái lạ, khiến cô rất không thoải mái.



Tuy vậy, lúc này đây, cô lại không có sức lực kéo cô ta đứng dậy hay ra lệnh buộc cô ta phải đứng dậy.



Cô chỉ hỏi: "Cô đã viết thư cho Thủ tướng sao?"



"Đúng vậy, thưa Nữ hoàng bệ hạ. Khi ấy, cuộc sống ở trung tâm cai nghiện thật sự quá khó khăn, do đó, tôi đã tìm đến Thủ tướng, xin Thủ tướng đồng ý để tôi viết thư cho anh ấy. Lúc ấy, tôi chỉ muốn tìm người tâm sự về những chuyện liên quan đến anh trai mình mà thôi. Do đó, một tuần sau khi bắt đầu vào trung tâm cai nghiện, tôi đã bắt đầu viết thư cho Thủ tướng."



Trung tâm cai nghiện ư? Đúng là Tang Nhu đã từng phải ở trong trung tâm cai nghiện, nhưng đây đã là chuyện từ rất lâu rồi.



Nghĩ vậy, cô lại hỏi: "Cô đã viết thư cho anh ấy ư? Viết tổng cộng bao nhiêu bức?"



"Đúng vậy, tổng… tổng cộng ba trăm lẻ sáu bức, bức cuối cùng được viết vào sáu ngày trước khi tôi trở thành thực tập sinh tại số Một đường Jose. Xin Nữ hoàng hãy yên tâm, tất cả nội dung trong thư đều chỉ là những chuyện hằng ngày mà thôi."



Hóa ra, cô gái mà chồng cô mạo hiểm cả tính mạng để đưa về đã từng viết cho anh tận ba trăm lẻ sáu bức thư. Những chuyện này có nghĩa là gì chứ?



Cô hỏi tiếp: "Thủ tướng có bao giờ trả lời thư của cô không?"



"Thủ tướng không hề trả lời thư của tôi dù chỉ là một bức."



Cũng tạm được, xem như thân phận của người làm vợ như cô đây cũng không đến nỗi quá đáng buồn.



Ba trăm lẻ sáu bức thư? Ngài Thủ tướng rất bận rộn, hơn nữa, có lẽ, Utah Tụng Hương sẽ không phí thời gian để tìm hiểu chuyện hằng ngày của một "cô nhóc" đâu nhỉ?



Cô lại hỏi: "Thủ tướng có từng đọc thư của cô không?"



Không có câu trả lời.



Có thể ngay cả Tang Nhu cũng không biết chuyện này. Cô nhớ rằng, vào đêm sinh nhật thứ hai mươi chín của cô, Utah Tụng Hương có nói qua với cô rằng, vào sinh nhật thứ mười chín của mình, Tang Nhu cũng tự đi dạo siêu thị, tự mua bánh kem.



Nghĩ đến đây, cô miễn cưỡng hỏi: "Có phải cô từng kể trong thư rằng, vào sinh nhật mười chín tuổi, cô đã đi dạo siêu thị một mình không?"



Vẫn không có câu trả lời.

"Trả lời tôi!" Tô Thâm Tuyết nghiêng người về phía trước, siết chặt tay vịn ghế sofa.



Chốc lát sau, một giọng nói rất khẽ chợt vang lên.



"Phải."



Cơ thể đang nghiêng về phía trước chậm rãi ngả ra sau, mỗi động tác đều vô cùng gian nan. Mãi đến khi lưng chạm vào mặt ghế sofa, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.



Vào khoảnh khắc lưng chạm ghế, Tô Thâm Tuyết chợt cảm thấy, người con gái đang ngồi trên ghế sofa là cô đây vừa uống phải thuốc độc mụ phù thủy, thời gian trôi qua cực nhanh, chỉ trong phút chốc đã trở nên già cỗi, già đến mức không thể chống đỡ nổi lưng mình.



Không sao, không sao, chồng cô chỉ đọc vài bức thư do em gái của người bạn thân đã qua đời viết thôi mà.



Cô giáo ơi, cô nhìn xem, chỉ trong khoảnh khắc, em đã có thể bao biện cho anh ấy rồi.



Cô tựa vào sofa, nhìn bóng dáng đang quỳ mọp trước mặt mình.



"Tang Nhu, đứng dậy đi." Tô Thâm Tuyết nói với cô ta.



Nhưng cô ta vẫn không hề nhúc nhích, không chỉ thế, lại còn dùng tư thế vô cùng hèn mọn, cầu xin Nữ hoàng giúp Thủ tướng.



Thật buồn cười, dường như cô ta đã quên, người phụ nữ tên Tô Thâm Tuyết này mới là Phu nhân Thủ tướng.



"Đứng dậy ngay." Cô lạnh lùng quát.



Tang Nhu vẫn cứ lắc đầu không ngừng, làm ra vẻ nếu Tô Thâm Tuyết không đồng ý, cô ta sẽ quỳ cho đến khi cô đồng ý mới thôi.



"Nữ hoàng bệ hạ, chị đã biết hết mọi chuyện rồi, tất cả là lỗi của tôi, Thủ tướng không hề phản bội chị."



Thế là, câu chuyện lại được đưa về đề tài ban nãy.



"Tôi nài xin anh ấy muốn tôi, nhưng anh ấy không hề để ý đến tôi."



Trong bữa tiệc chia tay các thực tập sinh của số Một đường Jose, cô ta đã trang điểm tỉ mỉ, váy màu hồng tro phối với áo ballet màu xanh da trời. Chỉ cần Utah Tụng Hương có thể trở thành người đàn ông đầu tiên của mình, cô ta không tiếc trả giá, thề rằng "Từ nay về sau, kính dâng quãng đời còn lại cho giáo hội."

Quả thật cô ta đã làm tất cả những chuyện mà một người phụ nữ muốn quyến rũ một người đàn ông nên làm. Nhưng anh lại không hề muốn cô ta, không để ý đến cô ta, còn mắng cô ta một trận.



Cho nên…



"Tôi xin bảo đảm, Thủ tướng tuyệt đối chung thủy với Nữ hoàng."



Trong khi Tang Nhu nói không ngừng, sự chú ý của Tô Thâm Tuyết lại tập trung vào câu "tiệc chia tay các thực tập sinh" mà Tang Nhu đã nói. Cô nhớ loáng thoáng rằng Tô Jenny đã từng nhắc đến ngày tháng cụ thể diễn ra bữa tiệc này, ngày tháng cụ thể….



"Tiệc chia tay diễn ra vào một ngày trước lễ rửa tội của Nữ hoàng." Khi ấy, Tô Jenny đã nói như thế.



Không, đừng, cô giáo ơi, xin đừng!



Cô giáo ơi, xin cô, xin cô hãy cầu nguyện với thần linh trên cao tận mây xanh kia, xin hãy thương xót em với.



Cô giáo ơi, cô nhìn xem, bao nhiêu đau khổ kia đã ép em đến không đứng thẳng nổi nữa rồi.



Cô giáo ơi, bây giờ em đang rất hoài nghi, nếu có người thổi khẽ, có lẽ, Tô Thâm Tuyết sẽ lập tức tan thành khói bụi, biến mất trong hư không mất thôi.



Nghĩ đến đây, Tô Thâm Tuyết cất giọng run rẩy: "Nói cho tôi biết ngày diễn ra tiệc chia tay."



Ngày tháng chính xác của bữa tiệc chia tay được thốt ra từ chính miệng Tang Nhu khiến đầu óc Tô Thâm Tuyết như nổ tung.



Cô giáo ơi, thần linh không nghe thấy lời cầu nguyện của em rồi.



Tô Thâm Tuyết cắn răng, tiếp tục hỏi: "Thủ tướng đã từ chối cô lúc mấy giờ?"



Tang Nhu bị vệ sĩ của cô cưỡng ép rời đi. Thậm chí, cô còn nhờ vệ sĩ chuyển lời cho Tô Jenny: "Từ nay về sau, đừng bao giờ dẫn người này đến trước mặt Nữ hoàng."



Không chỉ thế, Thư ký riêng còn truyền đạt mệnh lệnh của Nữ hoàng: Thu hồi huy chương Saint Laurent của Tang Nhu, tước đoạt tất cả quyền lợi có liên quan, nguyên nhân là phẩm hạnh không xứng đáng.



Rốt cuộc mọi chuyện cũng đã xong.



Tô Thâm Tuyết khóa trái cửa phòng.



Cô đi lại trong phòng như một bóng ma, tay bất giác va phải bình hoa. Bình hoa rơi xuống đất, vỡ tan tành. Cô nhận ra, trong số những mảnh vỡ kia có một mảnh nhỏ có vẻ rất sắc.



Suỵt, mảnh vỡ rất nhỏ nhưng lại có thể dễ dàng kết thúc mọi đau khổ của một người. Chẳng hạn như, cầm lấy nó, rạch một đường nơi cổ tay.



Tô Thâm Tuyết bị ý nghĩ bất chợt này của mình dọa sợ, sợ đến mức cười khanh khách không ngừng.

Dáng vẻ khi cười của cô phản chiếu lên cửa kính, trông không khác gì chiếc lá rung rinh đầu cành sắp rụng ngày cuối thu.



Cô vừa cười to, vừa lau nước mắt rơi lã chã trên mặt mình.



Cô giáo ơi, em có thể bảo đảm với cô rằng, nước mắt của em lần này không phải vì đau thương, mà chỉ là một loại nghi thức, một nghi thức từ biệt mà thôi.



Mỳ ăn liền cà chua và khoai tây chiên mua lần đầu tiên vĩnh viễn là mỳ ăn liền cà chua và khoai tây chiên của lần đầu tiên. Tô Thâm Tuyết cũng chỉ có thể là Tô Thâm Tuyết, không phải là bất kỳ ai khác, lại càng từ chối trở thành vật thay thế của bất cứ ai, dù chỉ là một giây một phút.



Cô gọi Hà Tinh Tinh đến.



Hiển nhiên, dáng vẻ của cô lúc này đã khiến cô ấy sợ chết khiếp.



"Không cần biết phải dùng đến cách nào, tôi phải rời khỏi nơi này ngay lập tức."



Hà Tinh Tinh không hỏi nhiều, chỉ nói một câu: "Xin Nữ hoàng hãy cho tôi nửa giờ."



Nửa giờ sau, Tô Thâm Tuyết rời khỏi Cung điện Jose trong trang phục của một vũ công nhào lộn của Hoàng Gia. Tối nay là ngày Cung điện Jose mở cổng chào đón mấy trăm người dân được mời đến xem màn trình diễn của đoàn ca múa Hoàng gia.



Sau khi đeo mặt nạ, mặc chiếc váy ngắn hở cả nửa ngực và phần mông, cầm theo giấy xin nghỉ có chữ ký của người phụ trách đoàn ca múa, Tô Thâm Tuyết giả thành một vũ công có người nhà gặp chuyện không may, trót lọt đi qua trạm kiểm soát cuối cùng.



Người đưa cô đến số Một đường Jose là một người bạn của Hà Tinh Tinh.



Lúc đến, Tô Thâm Tuyết chỉ gọi một cuộc điện thoại cho quản gia của Utah Tụng Hương. Cuộc gọi này cũng được yêu cầu phải giữ bí mật.



Có vẻ như, vị quản gia người Anh chờ sẵn ở cửa ra vào số Một đường Jose đã bị cách ăn mặc trang điểm này của cô làm cho hết hồn.

Nguồn : Vietwriter.vn

Tô Thâm Tuyết bước lên xe trung chuyển, ném bay mặt nạ sang một bên.



Xe trung chuyển dừng lại tại bãi cỏ của một vườn hoa xanh trên đường Jose.



Tối nay, số Một đường Jose có một bữa tiệc sân vườn. Đây là bữa tiệc chào đón mấy người bạn từ London của Utah Tụng Hương. Bữa tiệc đã diễn ra được một lúc rồi.



Trước khi xuống xe, quản gia người Anh hỏi cô có muốn thay một bộ trang phục khác không, cô không thèm đáp lại.



Sau quãng đường chừng mấy trăm bước, Tô Thâm Tuyết đã nghe thấy tiếng nhạc xập xình vang lên từ khu vườn theo phong cách châu Âu kia. Hòa cùng tiếng nhạc còn có tiếng nam nữ đùa giỡn.



Ngay lối vào của bữa tiệc có bốn người đứng gác.

Bốn người này không nhận ra Nữ hoàng, nhưng quản gia người Anh đã kịp thời ngăn cản trước khi một người trong số đó yêu cầu Tô Thâm Tuyết cho xem thư mời.



Đi qua lớp tường rào, xung quanh trăm hoa đua nở, nhưng chỉ bằng một cái liếc mắt, Tô Thâm Tuyết vẫn dễ dàng nhận ra Utah Tụng Hương mặc áo sơ mi sáng màu đang đứng dựa vào thân cây chuông vàng.



Trong lúc mơ hồ, cô như nhìn thấy cậu thiếu niên đứng dưới gốc cây hoa anh đào năm nào. Cô mặc váy ngắn, anh mặc áo sơ mi cộc tay, anh giơ tay lên, nhặt cánh hoa anh đào vương trên mái tóc cô.



Nghĩ đến đây, mắt cô lại lấp lánh ánh lệ.



Chỉ là, ánh lệ kia nhanh chóng bị một tiếng "Arthur" làm tan biến. Cảnh vật xung quanh dần trở nên rõ ràng, mười mấy người đàn ông nằm ngồi ngả ngớn rải rác trên bãi cỏ. Người đàn ông gần Tô Thâm Tuyết nhất bắt đầu đi về phía cô, vừa đi vừa hỏi: "Arthur, vũ công do cậu mời đến đấy à?"



Một người đàn ông khác cũng đứng dậy, huýt sáo vang dội: "Arthur, dáng người này rất nóng bỏng, tôi thích." Xuyên qua hai người đàn ông kia, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy Utah Tụng Hương đã rời khỏi thân cây chuông vàng.



Anh đi về phía cô, một bước, hai bước, ba bước, vứt cả ly rượu lên nền đất, tức giận gọi một tiếng "Tô Thâm Tuyết".



Dường như nhớ ra điều gì, anh còn giật mạnh khăn trải bàn, nhanh chóng lướt như bay qua khỏi hai người đàn ông kia.



Ngay sau đó, tấm khăn trải bàn kia đã quấn lấy thân thể cô không chừa một khe hở.



"Bữa tiệc kết thúc!" Utah Tụng Hương vung tay lên.



Chỉ trong thoáng chốc, cả khu vườn cũng chỉ còn lại hai người họ.



Tô Thâm Tuyết vẫn đứng bất động không nhúc nhích.



"Sao em lại đến đây?" Anh có vẻ hơi bực bội, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng cảm thấy không ổn, "Không phải anh đang trách móc rằng em không thể đến đây." Chốc lát sau, anh lại đổi thành: "Anh muốn nói…. Ý anh là, đương nhiên em có thể đến." Cuối cùng, anh lại lẩm bẩm thêm một câu: "Đương nhiên là em có thể đến đây rồi."



Tuy vậy, vừa lẩm bẩm xong, anh lại đùng đùng tức giận: "Tô Thâm Tuyết, em uống nhầm thuốc rồi đấy à? Tại sao lại ăn mặc như thế này mà xuất hiện chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện