Tô Tích Nhan nhìn chằm chằm vé máy bay, nhíu mày. Cô là trêu ai chọc ai a, cả đêm bị lôi đi uống rượu ở quán bar đến nôn ói cũng không nói đi, bây giờ còn bị mang về Bắc Kinh chịu đòn nhận tội? Hà Tĩnh Mạc ở một bên cũng trầm mặc không lên tiếng. Tuy rằng tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng theo mấy câu vừa rồi Tiêu Mạc Ngôn nói nàng coi như cũng hiểu được một chút tính tình của vị Tiêu tổng này, loại người này nói một thì không có hai lời, chuyện mà người này đã quyết nhất định không để cho người khác nói "Không". Lần này đến Bắc Kinh, Tô Tích Nhan khẳng định phải đi rồi.
Nếu Tô Tích Nhan có ý tranh cãi không thuận, Tiêu Mạc Ngôn sẽ cảm thấy yên tâm thoải mái hơn, mà nay xem bộ dạng Tô Tích Nhan cau mày một chữ cũng không nói, lại khiến Tiêu Mạc Ngôn động lòng trắc ẩn, cô ở trong lòng hiểu được vấn đề này sai là do mình. Tiêu Mạc Ngôn suy nghĩ, chia rẽ vợ chồng son người ta để đi giải thích vấn đề "Ngoại tình" này, hình như là không đúng lắm.
"Nếu không như vậy." Tiêu Mạc Ngôn nhìn Tô Tích Nhan,"Một lát tôi kêu thư ký đi mua thêm một vé, mang cô Hà theo chúng ta cùng đi."
"Không được." Tô Tích Nhan lắc đầu,"Cậu ấy bận rộn nhiều việc, căn bản không có thời gian."
"Việc?" Tiêu Mạc Ngôn chớp mi, cười như không cười nhìn Tô Tích Nhan, "Giáo viên tiểu học thì có bao nhiêu việc." Chỉ biết Tô Tích Nhan cố gắng nói dối đi.
"......" Lập tức khó chịu, Tô Tích Nhan cảm giác như bị đá lớn đè trên chân, Hà Tĩnh Mạc nhìn vào mắt Tô Tích Nhan, không nói gì.
Tiêu Mạc Ngôn híp mắt nhìn hai người, mãn nhãn tính kế, cả buổi, cô gật gật đầu, thở dài, "Được rồi, tôi cũng không ép buộc, dù sao, đến Bắc Kinh tôi thế nào cũng sẽ cùng Tô tổng đây đi mấy quán bar làm vài ly, dắt theo cô Hà có chút không tiện."
Tô Tích Nhan nhíu mày, trừng mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, tức giận nói: "Cái này cô gọi là kêu tôi về đó để giải thích? Vợ không để trong mắt còn muốn làm trò xằng bậy?" Tiêu tổng này đúng là không có phẩm chất! Vợ cô ta một mình quán xuyến mọi việc thật là đáng thương! Tiêu Mạc Ngôn lại còn xem thường, đúng là ngu ngốc! Đã thế còn muốn tìm thêm vợ, hai người nếu đi cùng nhau, Tiêu Mạc Ngôn thê thiếp đầy đàn còn Tô Tích Nhan duy chỉ có một người!
Nhưng thật ra Hà Tĩnh Mạc ở một bên hiểu được ý tứ của Tiêu Mạc Ngôn, nhìn cô ấy, hơi nheo mắt lại. Tiêu Mạc Ngôn cảm giác được, cười quyến rũ, quay đầu, nhìn Hà Tĩnh Mạc, thật sự yên tâm để cho tôi mang Tô Tích Nhan đi à?
Hai người lẳng lặng đối diện, dùng ánh mắt đại chiến ba trăm hiệp, Tô Tích Nhan ở bên xem chừng muốn điên đến nơi rồi, đừng nói là Tiêu tổng này sẽ không buông tha cho Hà Tĩnh Mạc?
"Các người......"
"Được."
Còn không đợi Tô Tích Nhan mở miệng, Hà Tĩnh Mạc bình tĩnh nhìn Tiêu Mạc Ngôn, gật đầu, "Cứ làm theo lời Tiêu tổng nói."
"Tĩnh Mạc, cậu –" Tô Tích Nhan kinh ngạc nhìn Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc quay đầu, đối với cô mỉm cười, "Không có việc gì, đổi thời khóa biểu là được." Tuy rằng trước mặt đang cười, nhưng sâu bên trong Hà Tĩnh Mạc lại thở dài, đối với Tô Tích Nhan, nàng không thể nào yên tâm, chờ đợi nhiều năm như vậy, nàng sẽ không cho phép việc ngoài ý muốn phát sinh.
*********
Tiêu tổng vô cùng nhanh chóng, sáng sớm hôm sau, đặc biệt lôi kéo hai người vào sân bay.
Một tay Tô Tích Nhan kéo hành lý, không vừa ý than thở, "Đối đãi như phạm nhân, sợ hãi tôi bỏ chạy à? Ây da, tôi ngày mai nhất định phải cúi lạy Bồ Tát, sao lại gặp được yêu quái như vậy."
"Được rồi." Hà Tĩnh Mạc sủng nịch nhìn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan vẫn là không vui vẻ, mình cô vất vả thì được rồi, nay lại còn lôi Hà Tĩnh Mạc theo? Hà Tĩnh Mạc nhìn ra tâm tư lo lắng này của cô, môi liền cong lên.
"Hello, mỹ nữ nhóm, ta đi thôi!"
Tiêu Mạc Ngôn đeo mắt kính to nhàn nhã tiêu sái tiến vào, nét mặt tươi cười, thoạt nhìn tinh thần tốt lắm. Điều này làm cho Tô Tích Nhan hận có chút ghen tị hâm mộ, đều cùng là người, tại sao nhìn thế nào mỹ nhân này một chút mệt mỏi cũng không có?
"Tôi sẽ không quấy rầy hai người, chỗ của tôi ở phía sau, hai người yêu nhau muốn làm gì làm a, không cần ngại ngùng."
Thời điểm đăng ký, Tiêu Mạc Ngôn vô cùng quan tâm buông ra một câu, Tô Tích Nhan nghe lời ái muội đỏ thẫm cả mặt, cô đứng tại chỗ xấu hổ nhìn Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc lắc lắc đầu, thở dài, nắm tay cô, "Đi thôi."
"Ò." Hơi lạnh ôn nhu nắm ở lòng bàn tay, lòng Tô Tích Nhan cũng theo đó mà bay bổng, cũng không tệ lắm, coi như là cùng Tĩnh Mạc du lịch một lần.
Đợi ngồi xong, ăn sớm một chút, Hà Tĩnh Mạc phát giác Tô Tích Nhan không thoải mái, nhìn trán cô ra đầy mồ hôi, Hà Tĩnh Mạc lo lắng hỏi: "Say máy bay sao?"
"Ừm......" Lên tiếng nhẹ nhàng đến không thể nghe thấy, Tô Tích Nhan nhắm hai mắt lại, Hà Tĩnh Mạc lấy tay lau mồ hôi trên trán cô, gọi tiếp viên hàng không mang cho một túi giữ ấm và một gối hình chữ U, "Trước kia cũng bị như vậy sao?" Đắp chăn cho Tô Tích Nhan, Hà Tĩnh Mạc nhẹ giọng hỏi.
"Ừm." Tô Tích Nhan như cũ nhắm mắt lại, biểu tình rất là thống khổ, bộ dáng suy nhược này như lưỡi dao cắm vào tim Hà Tĩnh Mạc, vẫn như vậy...... Theo Hà Tĩnh Mạc biết, Tô Tích Nhan mỗi tháng ít nhất đi xa một lần, nói như vậy, ở thời điểm không có nàng, Tô Tích Nhan đều là một mình một người yên lặng chịu đựng.
Cắn cắn môi, không chịu nổi đau lòng cùng xót xa, Hà Tĩnh Mạc tay đỡ phía sau bả vai Tô Tích Nhan, dùng lực kéo Tô Tích Nhan về phía mình, để cho cô tựa lên vai. Hà Tĩnh Mạc có thể cảm giác được thân hình cứng đờ của Tô Tích Nhan, lập tức mềm mại xuống, sức lực không còn, cả người tựa vào đầu vai của nàng.
Chi tiết nhỏ như vậy, bình thường như thế lại làm cho lòng hai người đều có chút nóng lên.
Tiêu Mạc Ngôn ở phía sau nhìn hai người, hiểu ý cười, từ trong túi lấy ra máy quay, thu lại cảnh này.
Thật không tệ, có thể uy hiếp một chút vị Tô tổng quật cường này lại có thể giải thích cho phu nhân, việc mua bán này, xem như cô lời rồi.
Nhờ dựa vào Hà Tĩnh Mạc, Tô Tích Nhan ngủ được một lúc, đến khi máy bay đáp xuống, tinh thần của cô đã tốt hơn nhiều, kéo hành lý đi bên người Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc mỉm cười nhìn cô, Tô Tích Nhan xem tay phải của nàng, run rẩy hỏi: "Có tê không?"
"Vẫn ổn." Hà Tĩnh Mạc làm bộ như không có gì lắc lắc cánh tay, Tô Tích Nhan đau lòng đi lên đoạt lấy hành lý trong tay nàng, "Cậu thấy khó chịu sao lại không nói cho tôi biết."
Hà Tĩnh Mạc cười không nói, nàng nhìn Tô Tích Nhan ngủ ngon trên bờ vai của mình, sao nỡ đánh thức cô dậy.
Hai người không nói gì chăm chú nhìn, bên kia, Tiêu Mạc Ngôn gọi lớn lên, "Vợ, ở đây, người ta ở đây nè!"
Hai người đồng thời quay đầu, cùng nhìn sang một hướng, thật sự rất muốn biết, có thể thu phục được nữ nhân yêu nghiệt như vậy thật ra là thần thánh phương nào.
Nếu nói Tiêu Mạc Ngôn là một ngọn lửa nóng rực, như vậy nữ nhân trước mắt chính là một khối băng lạnh lùng, nàng mặc váy dài màu trắng nhẹ nhàng khoan khoái, đi đến hướng của ba người, thân mình nhẹ nhàng chuyển động váy dài tản ra, giơ tay nhấc chân như như liễu trước gió thướt tha nhiều vẻ, da thịt tuyết trắng như tơ lụa bàn bóng loáng, mái tóc đen có chút cong tự nhiên, rũ xuống, làm cho người ta tìm mọi cách tưởng tượng nếu ngón tay chạm vào tóc kia thì sẽ có cảm xúc ra sao. Tô Tích Nhan không chớp mắt nhìn người trước mắt, còn mặt Hà Tĩnh Mạc cũng không chút thay đổi nhìn cô.
"Hạ Hạ, nhớ chết đi được." Tiêu Mạc Ngôn một tay kéo hành lý, cũng không quản sân bay người đến người đi, tiến lên một tay đem nàng ôm vào trong ngực.
"Được rồi." Nàng có chút bất đắc dĩ liếc nhìn bánh bao thịt dán sát trên người, rốt cuộc , Tiêu Mạc Ngôn ôm một hồi mới chịu buông nàng ra, quay đầu, cười cười nhìn hai người, tự hào giới thiệu: "Nhạ, đây là vợ của tôi, Hạ Linh Doanh."
Hạ Linh Doanh quay đầu, mỉm cười nhìn hai người, Tô Tích Nhan có chút khẩn trương không biết giải thích chuyện hôm đó như thế nào, còn Hà Tĩnh Mạc lại lẳng lặng nhìn Hạ Linh Doanh, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc. Xem bộ dáng của nàng ấy, dường như không có chút nóng giận, vậy Tiêu tổng đây đưa nàng cùng Tô Tích Nhan tới Bắc Kinh là –
"Tiêu, người lại bướng bỉnh rồi." Hạ Linh Doanh nhìn hai người bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Tiêu Mạc Ngôn nhất nhất bĩu môi, cười xấu xa nhìn hai người, "Tôi không phải xem hai người có phong thái như chúng ta năm đó, vẫn còn e thẹn muốn che đậy mờ ám, mới mang hai người đi xúc tiến cảm tình!"
"Nói cái gì vậy?" Tô Tích Nhan nhăn mày lại, Hạ Linh Doanh nhìn cô, nhẹ nhàng cười: "Là Tiêu tổng trên danh nghĩa lấy cớ bảo tôi tức giận lừa gạt hai người đến đây?" Tô Tích Nhan nghẹn ngào, trừng mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, lừa ư? Hà Tĩnh Mạc ở một bên không biết vì cái gì mặt hơi có chút hồng, gật gật đầu.
"Ha ha, Hạ Hạ, thế nào, em xem biểu tình của cô ấy, có phải rất giống với phong thái thướt tha của tôi năm đó hay không?" Tiêu Mạc Ngôn ở một bên miệng cười toe toét, Hạ Linh Doanh lắc lắc đầu, cảm thấy thật có lỗi nhìn hai người, "Đừng để ý đến cô ấy". Hạ Linh Doanh nhìn Tiêu Mạc Ngôn cười ngoác đến mang tai si mê nhìn nàng, nàng nâng tay lên che đi tầm mắt, dùng khẩu hình, không phát ra tiếng, nói ba chữ, "Sắp mãn kinh."