Hà Tĩnh Mạc có chút bối rối nhìn Ngụy Ninh, hai người nói chuyện lâu như vậy bất luận là nói chủ đề gì nàng cũng chưa thấy qua biểu tình của hắn biến hóa quá nhiều, mà nay, lại há mồm trừng mắt, đã xảy ra chuyện gì?





"Ngụy Ninh?" Hà Tĩnh Mạc kêu hắn một tiếng, thân mình liền nghiêng sang hướng tầm mắt hắn nhìn qua. Ngụy Ninh kinh ngạc một chút, cười nói:"Thật ngượng." Hắn rõ ràng có chút kích động, hai má tuấn tú ửng hồng. Hà Tĩnh Mạc có chút buồn bực, nàng cũng không có nhìn đến là vì cái gì, biết Ngụy Ninh không còn chủ đề, Hà Tĩnh Mạc khuấy ly cà phê liền cũng không nói chuyện, ngoại trừ Tô Tích Nhan, nàng cũng sẽ không đối với người khác mà hao tốn tâm tư, nếu người ta không muốn mở miệng nói, nàng cũng không có nhu cầu để hỏi.





Cúi đầu, Hà Tĩnh Mạc xuất thần nhìn chằm chằm di động, trong đầu đều là hình bóng Tô Tích Nhan, có lẽ tâm hữu linh tê*, chuông điện thoại liền reo lên, Hà Tĩnh Mạc xem cũng chưa xem, lập tức bắt máy.



*Câu này là từ một bài thơ lấy ra (trong câu Tâm Hữu Linh Tê Nhất Điểm Thông), ý nói về tình yêu đôi lứa, chỉ hai người có thể hiểu được lòng nhau mà không cần phải nói ra.





"Alo" giọng Hà Tĩnh Mạc không thể kìm nén lại được vui vẻ, trái ngược lại với giọng Tô Tích Nhan như ăn phải thuốc nổ, thiếu kiên nhẫn lại còn thêm hấp tấp cái kỉnh: "Alo, cậu đang ở đâu? Lão già kia thế nào?" Thuốc nổ này không những không mang đến hiệu quả, ngược lại còn khiến trong tim Hà Tĩnh Mạc một phen rối loạn, không hiểu vì đâu mang đến cho nàng một cảm giác vui mừng, nét mặt Hà Tĩnh Mạc đầy ý cười, giọng cũng thật thư thả.





"Ngài tắm rửa xong rồi sao?"





"Cậu đừng có chột dạ mà nói sang chuyện khác, nói chuyện vui lắm hả? Cậu phải cẩn thận, càng là người đội mũ bạc cao sang* nội tâm càng là đen tối, lớn rồi không phải đứa trẻ nên đừng để cho người ta chiếm tiện nghi**."



*mũ bạc: nón quan, ý nói người ra vẻ học thức cao sang giống như quan lại ngày xưa, còn có vẻ ngoài dễ nhìn (coi vậy chứ lột đồ đều là cầm thú – à cái này mình thêm vào đó =)) ~ )



**chiếm tiện nghi: dê.





Tô Tích Nhan liên tiếp ảo tưởng phun ra như súng máy, nói không ngừng đến thở cũng không cần, xuyên qua di động truyền đến âm thanh khuếch đại muốn điếc màng nhĩ, Hà Tĩnh Mạc bất đắc dĩ đưa điện thoại cách xa tai một tí, không nghĩ đến người kia lại càng kháng nghị mãnh liệt hơn.





"Bây giờ đến điện thoại của tôi mà cậu cũng lười tiếp? Cậu để điện thoại xa như vậy để làm gì?!"





Giật mình, Hà Tĩnh Mạc nắm di động đứng dậy, nhìn chung quanh, Tô Tích Nhan nghẹn khuất nửa ngày cũng nhịn không được, đứng dậy, cắn răng nhìn nàng, chậm rãi đi tới.





Bước chân nện trên gạch men phát ra âm thanh vang dội, biểu tình hung ác kia giống như đang cầm súng máy lên chiến trường khốc liệt, rất hợp với bộ váy đen sang trọng đang mặc trên người Tô Tích Nhan, giống như King Kong quay trở lại báo thù, Hà Tĩnh Mạc không chớp mắt nhìn cô, cảm xúc thật tốt. Tô Tích Nhan bưng mặt đến bên người Hà Tĩnh Mạc, cũng không quan tâm Ngụy Ninh còn ngồi ở một bên, nắm lấy tay nàng, dùng sức xoa bóp một chút, cười như không cười nhìn Hà Tĩnh Mạc, "Ai u, thật trùng hợp a."





Hà Tĩnh Mạc cười chịu đựng gật đầu, "Phải, thật trùng hợp."





"Nếu đã trùng hợp như vậy, không bằng cùng nhau?" Sắc mặt Tô Tích Nhan càng thêm khó coi, tướng mạo Ngụy Ninh không tệ đối với cô mà nói đúng là đả kích trầm trọng. Hình ảnh này hiển nhiên cùng với cái cô tưởng tượng là không giống nhau. Vì cái gì mặt của một lão già lại không có nếp nhăn, răng lưa thưa cùng với đỉnh đầu trọc lóc? Làn da mịn màng, răng trắng tinh cùng với tóc tai mượt tốt như vậy là để cho ai xem?





"A, không cần, Tô tổng nếu ngài có việc thì cứ đi." Hà Tĩnh Mạc cười cự tuyệt lời nói của Tô Tích Nhan, cười đến trong lòng nở hoa. Tô Tích Nhan xanh mặt nhìn chằm chằm nàng một hồi, xem bộ dáng nàng không có chút buông lỏng, cắn chặt răng, dời đi lực công kích, xoay người nhìn Ngụy Ninh, "Không ngại tôi cùng ngồi?"





Trực tiếp nói như vậy, Ngụy Ninh hơi hoảng, có chút bối rối mỉm cười, gật đầu, "Đương nhiên."





Tô Tích Nhan vô cùng thục nữ dịu dàng mỉm cười, vén một bên tóc dài, nhìn hắn, "Ở đây chỉ có hai cái ghế, anh không đứng dậy lẽ nào muốn tôi ngồi dưới đất?"





Thực trực tiếp mà tung ra một bạt tai vô hình*, Ngụy Ninh đỏ mặt đứng lên, có chút không biết phải làm sao, hoàn toàn không còn là bộ dáng lạnh nhạt khi nãy cùng Hà Tĩnh Mạc nói chuyện phiếm. Hà Tĩnh Mạc ở một bên nghẹn cười đến mặt đỏ bừng, Tô Tích Nhan không khách khí kéo ghế của Ngụy Ninh qua, ngồi xuống cạnh Hà Tĩnh Mạc, cầm lấy ly cà phê của Hà Tĩnh Mạc, vô cùng có lỗi nhìn Ngụy Ninh, "Thật ngại quá, quấy rầy hai người hẹn hò."



*nhìn chung là ẻm nói điểu người ta, xin ghế thôi mà nói như kiểu muốn tát vào mặt anh Ngụy đó =))





Hà Tĩnh Mạc đảo mắt lườm, nàng như thế nào lại không thấy được Tô Tích Nhan có một chút ngại ngùng nào? Ngụy Ninh vụng về đứng ở một bên, may mắn thay người phục vụ để ý thấy, đã đem lại một cái ghế nữa.





"Tô tiểu thư uống cái gì?"





Ngụy Ninh sau khi ngồi xuống biểu tình đã khôi phục như bình thường, Tô Tích Nhan nhíu mày nhìn hắn, huơ huơ cái ly trong tay, biểu tình khinh miệt: "Anh có bị mù không?"





Hà Tĩnh Mạc ở một bên giật mình, nhìn về phía Ngụy Ninh, chân mày nhíu lại. Tô tiểu thư? Anh ta biết Tích Nhan sao?





"Cho thêm một ly cà phê sữa." Ngụy Ninh cười gọi thêm một ly, không chớp mắt mắt nhìn Tô Tích Nhan, Hà Tĩnh Mạc vừa nãy chỉ là đơn thuần quan sát mà nay đã thấu hiểu rõ ràng, tròng mắt đen láy đầy bất ngờ và kinh ngạc. Hà Tĩnh Mạc lặng lẽ quan sát hai người, nét cười trên mặt cũng dần tan đi.





"Hai người cứ tiếp tục nói chuyện, không có việc gì, cứ xem tôi như không khí." Tô Tích Nhan tốt bụng tỏ vẻ am hiểu phất phất tay ý bảo hai người thư giãn chút, tư thế động tác rất ra dáng hiểu biết phép tắc. Phục vụ mang cà phê sữa đến, Ngụy Ninh định đưa cho Hà Tĩnh Mạc, tay Tô Tích Nhan liền chắn ngang, vươn tay dài, một phen nhận lấy, đối với Ngụy Ninh cười thực giả, "A, cơ thế cậu ấy không tốt, không thể uống cà phê, nên đưa cho tôi."





Hà Tĩnh Mạc như trước im lặng nhìn hai người, chân mày nhíu lại. Bởi vì tư thế Tô Tích Nhan hoàn toàn chỉ để lấy ly cà phê, trong quá trình này, khó tránh khỏi đụng phải da thịt, chỉ một cái chạm nhẹ của ngón tay, Ngụy Ninh liền đỏ mặt.





"Tôi không được uống cậu có thể sao?" Trong lòng đã xác minh được, Hà Tĩnh Mạc mắt lạnh nhìn Tô Tích Nhan, tâm tình thực tồi tệ. Tô Tích Nhan tưởng bản thân quấy rầy nàng hẹn hò mới bị xem thường như thế này, một chút cũng không để ở trong lòng, quyến rũ cười, cô trả lời Hà Tĩnh Mạc lại nhìn Ngụy Ninh: "A. Cậu với tôi đâu có giống nhau, cậu thân thể yếu đuối về sau sinh con cũng là một vấn đề, cậu còn uống cà phê?"





Lời này nguyền rủa nói ra thật đủ ác độc đi, Hà Tĩnh Mạc trừng mắt nhìn Tô Tích Nhan, tuy rằng đời này của nàng không có dự tính sẽ sinh con, nhưng từ miệng Tô Tích Nhan nói ra như vậy sao lại có cảm giác khó nghe vô cùng? Ngụy Ninh nghe hai người nói xong cười lơ đễnh, vẫn như trước không rời mắt khỏi Tô Tích Nhan, trong mắt lóe lên một tia sáng.





Hà Tĩnh Mạc nhìn Ngụy Ninh chân mày càng nhíu chặt, trong lòng thật phiền, một chút ấn tượng tốt đẹp đối với Ngụy Ninh đều bị phá hủy, hiện tại ấn tượng đối với nam nhân này trong mắt nàng chỉ có thể hình dung qua hai chữ — sắc lang.





"Hai ngươi vừa rồi tán gẫu chuyện gì? Hình như rất vui vẻ?" Tô Tích Nhan mặc kệ tâm tình Hà Tĩnh Mạc, một lòng một dạ muốn biết hai người nói chuyện gì lại có thể làm cho Hà Tĩnh Mạc vui vẻ như vậy. Ngụy Ninh cười cười, nói: "Nói về chuyện đại học."





"Đại học? Đúng rồi, anh với chúng tôi là học chung một trường đại học." lời nói của Tô Tích Nhan như ăn phải dấm chua, hai người thật có duyên. Ngụy Ninh gật đầu, nhìn Tô Tích Nhan, "Đúng vậy, tôi biết em."





"Anh biết tôi?" Tô Tích Nhan kinh ngạc nhìn Ngụy Ninh, cô làm sao đối với lão già này một chút ấn tượng cũng không có. Ngụy Ninh gật gật đầu, "Ân, ở hội học sinh, tôi –"





"Tô Tích Nhan." Hà Tĩnh Mạc ở một bên cắt ngang lới nói của Ngụy Ninh, mặt không chút thay đổi nhìn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan quay đầu nhìn nàng, "Làm sao vậy ?"





"Tôi khát." Hà Tĩnh Mạc không chớp mắt nhìn chằm chằm cô, Tô Tích Nhan hiểu được gật gật đầu, vẫy tay gọi phục vụ bàn: "Nước khoáng, nhiệt độ bình thường ."





"Tôi muốn uống hồng trà."





Tâm tình Hà Tĩnh Mạc thật không tốt, cần uống chút ngọt để tươi tỉnh lại, Tô Tích Nhan trợn mắt liếc nàng một cái, "Uống trà buổi tối cậu lại mất ngủ, bản thân có thể uống cái gì cậu cũng không biết?"





"Hai người ở cùng một chỗ?" Nghe lời đối thoại thân mật khắng khít giữa hai người, Ngụy Ninh tựa hồ đoán được một chút chuyện, Tô Tích Nhan tự hào gật đầu, "Đúng, đã ngủ chung với nhau rất nhiều năm."





Ngủ chung với nhau......Một chữ cũng không thiếu làm cho người nghe cảm thấy thật đáng khinh, hơn nữa rõ ràng mới mấy tháng như thế nào liền biến thành rất nhiều năm?





Hà Tĩnh Mạc không còn sức lực để phản bác Tô Tích Nhan, uống nước khoáng không có một chút hương vị, cúi đầu không nói lời nào.





"Anh cảm thấy Tĩnh Mạc nhà tôi thế nào?" Tô Tích Nhan ý thức có một chút khẩn trương, cô không chớp mắt nhìn Ngụy Ninh, đây chính là vấn đề cô quan tâm, nam nhân trước mắt xem ra cũng tốt, hơn nữa các phương diện đều thực thoả đáng làm cho người ta không nêu ra được điểm nào kém cỏi, càng như vậy, Tô Tích Nhan lại càng nóng vội, cũng quên luôn là ai luôn miệng nói muốn tìm một gia đình tốt để gả Hà Tĩnh Mạc.





"Tĩnh Mạc tốt lắm."





Ngụy Ninh thật thà trả lời, mỉm cười nhìn Hà Tĩnh Mạc, hôm nay trò chuyện vui vẻ như vậy, hắn đã xem Hà Tĩnh Mạc là tri kỷ, xem như em gái, hơn nữa không ngờ tới là nhờ nàng mang đến may mắn cho mình, cái người đã quấy rối khiến hắn mộng tưởng bao lâu nay, cư nhiên như thiên sứ xuất hiện, Ngụy Ninh cảm giác như cả người bị mắc kẹt trong cõi mộng.





"Tốt lắm?" Tô Tích Nhan cười lạnh* nhìn Ngụy Ninh, đôi mắt đẹp đẽ híp lại, tỏa ra ánh sáng vô hình lạnh lẽo, Ngụy Ninh có chút ngây ngốc nhìn cô, không biết bản thân đã nói điều gì sai.



*cười lạnh: cười mỉa mai





"Cho nên, anh là muốn cùng cô ấy nói chuyện lâu dài?"





Đồng tử Tô Tích Nhan nhìn chằm chằm Ngụy Ninh, Hà Tĩnh Mạc ở một bên lại nhìn chằm chằm cô, Ngụy Ninh bị hành động khác thường của hai người làm cho có chút bối rối. "Không, không phải, tôi đã có người mình thích, tôi –"





"Đã có người mình thích?" Tô Tích Nhan trên tay nhất thời run rẩy, kích động đến làm đổ cà phê lên bàn, Ngụy Ninh một bên lấy khăn giấy lau bàn, một bên gật đầu, "Đúng vậy, đã thích một người, thầm mến từ lâu."





"Hả, sao anh không nói sớm." Đá lớn đè nặng trong lòng tức thì tiêu tan, lòng Tô Tích Nhan như trăng treo trên bầu trời thoáng đãng, sáng lạng rạng rỡ như ngọc, miệng cô cười kéo đến mang tai, đắc ý vênh váo, duỗi tay, hồ hởi vỗ vỗ bả vai Ngụy Ninh, "Yên tâm a, anh ưu tú như vậy, cô gái anh thầm mến nhất định sẽ thuộc về anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện