Đứng ở cửa, Hà Tĩnh Mạc cầm trong tay hai gói to màu trắng, mặt không biến sắc nhìn hai người.





"Tĩnh, Tĩnh Mạc......" Tô Tích Nhan líu lưỡi, chân tay luống cuống đứng lên, khẩn trương nhìn nàng. Tiêu rồi, lần này là tiêu thật rồi...... Tiêu Mạc Ngôn nghe Tô Tích Nhan ngọng nghịu cười đến run chân. Hà Tĩnh Mạc thản nhiên liếc mắc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nàng đem gói đồ để trên bàn trà ở kế bên Tô Tích Nhan, xoay người rời đi không có ý đứng lại.





Trong quá trình này, Hà Tĩnh Mạc cũng không buồn liếc nhìn Tô Tích, thậm chí lúc để đổ xuống còn cố ý né tránh tay cô, cửa bị đóng lại thật mạnh, Tô Tích Nhan cảm giác lòng mình cũng theo đó mà vỡ nát thành từng mảnh.





"A ha ha, vui, thú vị nha, thì ra còn có người ghen tuông hơn cả bà xã nhà ta."





Tiêu Mạc Ngôn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, còn cười khơi dậy lửa giận của Tô Tích Nhan, cô cầm lấy cái gối trên sô pha ném tới, không nghĩ Tiêu tổng nhanh nhẹn, một tay tiếp được lại còn ném ngược trở về.





"Muốn đấu với ta? Em không biết ta đai đen TaeKwonDo?





Tô Tích Nhan thương tâm muốn chết làm gì còn có năng lực phản ứng lại Tiêu Mạc Ngôn, cái gối nện ở trên mặt, có lẽ đã hoàn toàn thông suốt. Cô kêu thảm thiết ngã ngồi trên sô pha, hai tay bưng mặt gào khan: "Không sống, tôi không muốn sống nữa, Tiêu Mạc Ngôn, cô giết tôi đi, cô giết chết tôi đi!"





"Tôi làm sao nỡ giết em a, giết em rồi tôi mất hết thú vui sao." Tiêu Mạc Ngôn cười đến căng cả mặt, công phu bỏ đá xuống giếng của cô ấy cũng không phải vừa, Tô Tích Nhan cảm thấy mình giống như khinh khí cầu, tràn ngập lửa giận, "Tôi liều mạng với cô!"





Nói xong, cô đứng dậy giương nanh múa vuốt làm trò với Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn đạp một phát, Tô Tích Nhan hét lên, ngã trên sô pha, như chú chó bị vất bỏ ăn phải phân. Tĩnh Mạc...... Tĩnh Mạc a......





"Được rồi, Tiểu Tô Tử, tỉnh lại đứng dậy đi."





Tiêu Mạc Ngôn nén cười muốn chết, dùng mũi chân đá vào mông Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan giãy dụa leo lên sô pha, cô xoa xoa mặt, sợ sệt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, "Tiêu tổng, Tiêu tỷ tỷ, coi như tôi cầu xin cô, cô tha cho tôi đi."





"Tha em?" Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày, "Ta bắt chẹt em hồi nào? Tiêu Mạc Ngôn ta coi vậy lại là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn, chỉ giúp người, chưa bao giờ hại người, đừng làm bẩn phẩm cách cao thượng của ta a. Ta nói em đúng là còn trẻ, chuyện gì cũng không hiểu, em không biết cái gì gọi là ghen tuông hay sao? Giống như hai người vậy, chỉ là tình nhân ngoài hai mươi lại có bộ dáng như vợ chồng hơn năm mươi tuổi, tự em cảm thấy có hợp lý không?" Lời Tiêu Mạc Ngôn nói làm Tô Tích Nhan không dám hé răng, thật sự, bởi vì quá mức quen thuộc, cô sớm đã xem Hà Tĩnh Mạc như người trong gia đình, quá trình kết giao của hai người dường như thiếu đi một chút kích tình.





"Bây giờ tôi phải làm sao?"





Có bệnh liền vội chạy chữa, Tô Tích Nhan nghiễm nhiên đã quên mất ngồi ở trước mắt cô chính là một con hồ ly tinh, một lòng thầm xin giúp đỡ, Tiêu Mạc Ngôn nhếch môi, "Có cách này tốt, nhưng trước hết em pha cho ta bình trà Long Tĩnh đi, ây, nói nhiều khô cả miệng rồi."





"Ò." Tô Tích Nhan làm gì còn dám nói không, cô rầu rĩ đứng lên đi pha trà cho Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn lười biếng nằm trên sô pha, thả tóc đang cột rũ xuống. Thấy không, cái này gọi là có kỹ thuật đi khắp thế gian, cô ấy cho dù không cần quyền thế áp đảo người khác, nhưng đã nhắm ai rồi thì sau gọi cái sẽ chạy có cờ.





Bất chấp trà Long Tỉnh còn nóng Tô Tích Nhan vẫn bưng lên, lễ phép đưa cho Tiêu Mạc Ngôn, nhìn cô ấy đầy trông đợi. Tiêu Mạc Ngôn thổi nguội trà, chậm rãi nhấm nháp. "Nói mau a." Tô Tích Nhan đợi không được thúc giục, Tiêu Mạc Ngôn trừng mắt nhìn cô, "Em gấp cái gì? Gấp gáp cũng đâu có ăn được đậu hủ*, mát xa chân cho ta đi trước đi."



*ăn đậu hủ: sàm sỡ.





Nói xong, Tiêu Mạc Ngôn sải chân trên bụng Tô Tích Nhan, dạ dày bị đè làm Tô Tích Nhan thiếu điều muốn nôn ra, cô giận mà không dám nói, có việc nhờ người chỉ có thể cúi đầu chịu mệt nhọc hầu hạ Tiêu Mạc Ngôn.





Ây da, cuộc sống này a, đúng là sống như thần tiên.





Tiêu Mạc Ngôn vui vẻ uống trà hưởng thụ mát xa rất tốt, cô nhìn bộ dạng cố gắng của Tô Tích Nhan, nở nụ cười: "Thật đúng là không nghĩ tới hai người nhanh như vậy đã xác định được cảm tình."





"Tôi cũng chỉ mới hiểu được tình cảm của mình cách đâu không lâu." Tô Tích Nhan thở dài, "Xem ra là do tôi quá ngốc, đến cả các người còn có thể nhìn ra, tôi lại nhận biết sau cùng."





"Nhìn ra cái này có gì khó đâu." Tiêu Mạc Ngôn đem tách trà đặt ở một bên, "Có thể nhìn ra từ trong ánh mắt, ánh mắt của người nhìn người mình yêu là có khác biệt."





"Khác biệt chỗ nào?" Tô Tích Nhan nhíu mày suy nghĩ, tại sao cô lại không thấy khác biệt. Tiêu Mạc Ngôn nhìn cô khinh bỉ, "Nhìn xem em ngốc như vậy, cô giáo Hà sao lại thích em cho được?"





Tô Tích Nhan bĩu môi, cũng không có cãi lại, cô đúng là ngu ngốc, nên mới để cho Hà Tĩnh Mạc chịu khổ vô ích nhiều năm như vậy.





"Được rồi, đừng có ủ dột như chó hoang thế, cái này nếu để cho cô giáo Hà nhìn thấy chắc sẽ đau lòng đến chết."





Bộ dáng tội nghiệp của Tô Tích Nhan làm cho Tiêu Mạc Ngôn cũng không nỡ nhẫn tâm, Tô Tích Nhan vẫn cúi đầu, giọng nói trầm xuống, tâm trạng cũng kém đi: "Cậu ấy đang giận, làm sao còn có thể quan tâm tôi."





"Ta nói em ngây thơ đúng là ngây thơ, con gái khi yêu đúng là chỉ số thông minh bằng không, giận? Đó gọi là tức giận à?" Tiêu Mạc Ngôn cười, xem ra về sau cô giáo Hà vẫn phải chịu khổ, Tô Tích Nhan thật sự là ngoan cố còn khoái đôi co.





"Không gọi tức giận thì gọi là gì? Cũng đâu có quan tâm tôi." Tô Tích Nhan bĩu môi, tay mở gói to ban nãy Hà Tĩnh Mạc đem vào nhà, vừa mở ra đã nhìn thấy tiểu lung bao mà cô yêu thích nhất.





"Nhìn đi, tất cả đều ngập tràn tình yêu, chỉ thua kém Hạ Hạ nhà ta một chút." Tiêu Mạc Ngôn thở dài, Tô Tích Nhan trừng mắt nhìn cô, "Cái gì mà còn thua kém một chút? Tiêu tổng, cô không khoác lác thì cô chết à?"





"Ha ha, mới nói một chút đã nóng nảy rồi, thật đúng là tính tình như đứa con nít."





Tiêu Mạc Ngôn gắp một cái tiểu lung bao bỏ vô miệng, Tô Tích Nhan hết nói nỗi, "Buổi sáng cô không phải đã ăn rồi sao?"





"Lo cái gì, ta ăn lúc nào cũng được." Nói xong, lại bỏ thêm một cái tiểu lung bao vào miệng, Tô Tích Nhan nhìn tư thế của cô liền vội vàng cầm lấy đũa cũng bắt chước ăn theo, cái này là Tĩnh Mạc mua cho cô, không thể đưa hết vô miệng sói.





Hai người kẻ tranh người giành ăn hết tiểu lung bao, Tiêu Mạc Ngôn hít sâu một hơi nằm trên sô pha, dạ dày được lấp đầy đồ ăn thì Tô Tích Nhan liền lấy lại tinh thần, cô ơm lấy tay Tiêu Mạc Ngôn gào lên: "Không được ngủ, cô đã đồng ý với tôi, nói mau nói mau bây giờ phải làm sao?"





Tiêu Mạc Ngôn bị cô dọa có chút bất lực, trong lòng than thở, cô vốn từng có suy nghĩ sẽ nói chuyện với Hạ Hạ về việc sinh một đứa con, bây giờ xem ra không còn cần nữa rồi, có thể ép buộc người đến chết, cô còn chưa hưởng thụ đủ thế giới của hai người.





"Được rồi, em đừng lay nữa, muốn nôn đây nè."





Tiêu Mạc Ngôn chịu thua, Tô Tích Nhan cười toe toét, ngồi bên cạnh cô ấy, "Tiêu tổng, cô nói Tĩnh Mạc thật sự không có tức giận hả?"





Tô Mạc Ngôn trợn mắt trắng dã, "Đây là phản ứng bình thường của con gái có được hay không? Nếu em thấy Tĩnh Mạc tán gẫu với tôi trên sô pha lại còn đùa nghịch ngón tay, em sẽ như thế nào?"





"Tôi sẽ giết cô!"





"......"





Tô Tích Nhan nghiến răng nghiến lợi nói làm cho Tiêu Mạc Ngôn thêm sửng sốt, cô nghẹn họng nhìn Tô Tích Nhan trân trối, "Em...... Không tệ, có phong thái của ta năm đó. Nhưng mà em cũng không nên quá bốc đồng, dấm chua này là chất xúc tác của tình yêu a, em có thể mượn cơ hội này thúc đẩy tình cảm của hai người."





"Thúc đẩy như thế nào?"





"Em làm gì cũng phải bắt ta dậy à?"





Tiêu Mạc Ngôn hết kiên nhẫn, Tiêu Tích Nhan cúi đầu lại bắt đầu giả bộ đáng thương, Tiêu Mạc Ngôn thở dài, "Đúng là hết cách với em, muốn xúc tiến cảm tình còn khó lắm, em chỉ cần dụ dỗ cô giáo Hà không phải là được rồi sao? Coi cô ấy có tình cảm với em như vậy, tuyệt đối dễ mắc câu."





"Dụ dỗ như thế nào?"





Tô Tích Nhan đã muốn biến thành một học trò ngoan ngoãn nghe lời, tràn ngập mong chờ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn nhìn cô như vậy cười xùy xùy, "Dụ dỗ như thế nào hả? Cần hở thì hở, rồi liếc mắt đưa tình, em có thể tận dụng giường trong phòng ngủ, đây chính là nơi tuyệt vời nhất."





"Tiêu tổng cùng Hạ Hạ cũng như vậy sao?"





"......Em không nói chuyện cũng không ai nghĩ em câm."





"Nhưng mà tôi không muốn giống Tiêu tổng hôm qua, phát ra cái tiếng đó."





"Tô Tích Nhan, em lấy ta ra mua vui hả?"





"Dạ đâu có."





"Tốt thôi."





"......"





Trêu chọc Tiêu Mạc Ngôn xong rồi, cũng đã có câu trả lời như mong muốn, Tô Tích Nhan xoa tay chuẩn bị bắt đầu hành động, Tiêu Mạc Ngôn buồn cười nhìn Tô Tích Nhan chưa làm gì đã cười xấu xa, không biết vì sao, cô đối với Tô Tích Nhan có một thứ tình thương của mẹ không thể lý giải, bao dung với Tô Tích Nhan không biết bao nhiêu lần, có lẽ là vì bộ mặt của Tô Tích Nhan trông rất đáng thương nha.





"Được rồi, em muốn thì cứ làm, tôi cũng nên ra ngoài đi dạo."





"Cô muốn đi đâu, cô đi được không?" Ánh mắt Tô Tích trong lúc này dừng giữa ở hai chân Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn cắn răng, "Trách không được cô giáo Hà lại giận dữ với em, trời sinh ti tiện!"





"OMG! Thủy tổ bỉ ổi không biết xấu hổ lại có thể nói được như vậy, tội lỗi tội lỗi."





"Thủy tổ?" Tiêu Mạc Ngôn nhìn Tô Tích Nhan hơi nheo mắt lại, "Em có muốn gặp thử một lần không?"





"Không cần, Tiêu tổng ngài có việc mà, bye bye!"





Cuối cùng cũng đem Tiêu Bồ Tát tiễn đi, Tô Tích Nhan nhanh chóng bắt đầu hành động, cô vốn không có kinh nghiệm, nên lên mạng nghiên cứu, xem mấy lời chỉ dẫn làm cô kinh hãi kêu lên.



-Muốn quyến rũ một người phải làm cho cô ấy lột sạch quần áo của bạn, nhìn thấy nơi nguyên thủy nhất của bạn!



-Cho dù là đàn ông hay phụ nữ, cũng đều là động vật, đều thích bị ngược đãi!



-SM thì sao, cuối cùng chính là tình yêu!



......





Nhất định phải như vậy sao? Tô Tích Nhan bối rối cắn môi, nhìn thấy đã sắp đến 6 giờ Hà Tĩnh Mạc tan ca, cô vặn vẹo cổ, bất cứ giá nào.





Cởi thì cởi, ngược thì ngược, vì hạnh phúc của cuộc sống về sau, để lại được Tĩnh Mạc cưng chiều, cô phải liều mạng thôi!





Tranh thủ những giây phút trước khi Hà Tĩnh Mạc tan ca chuẩn bị thật tốt, Tô Tích Nhan nhanh chân lẹ làng vào phòng tắm tắm rửa một cái, không mặc quần áo lõa thể ngồi ở trên giường xịt chút nước hoa dịu mát, nghĩ đến khi Hà Tĩnh Mạc về nhà nhìn thấy cô như vậy thì khiến tim đập mãnh liệt, bởi vì kích động, làn da như ngọc ửng lên chút hồng, tóc dài ướt sũng, tư vị có chút khác biệt.





Cho dù có xấu hổ, lại không được tự nhiên, cô cũng không nên do dự để yêu nàng!





Cuối cùng, Tô Tích Nhan giống như đang trên chiến trường, lấy cái còng tay đã mua từ trước, trước hết cô để cái chìa khóa mở còng ở trên dép lê của Hà Tĩnh Mạc, sau đó bước vào phòng, Tô Tích Nhan để điện thoại ở trên giường, sau khi chuẩn bị tốt hết mọi thứ, cô hít sâu một hơi, tự còng hai tay mình vào khung giường.





Khen cho hành vi của người hay mắc cỡ.......





Cả người dựa trên giường lớn, bởi tư thế tay như vậy nên không thể khép kín hai chân, Tô Tích Nhan cảm giác mặt mình như bị thêu đốt, cô đưa tay lấy di động để xem giờ, ai ngờ tay không nghe lời* lại đụng phải di động ở kế bên, làm cho di động rơi xuống sàn.



*câu này ý nói Tích Nhan không điều khiển tay được.





Mặt Tô Tích Nhan tối sầm lại, suy nghĩ đủ cách để lấy di động, mặc cho xoay tới xoay lui như thế nào cũng không đụng vài được, căng thẳng cả buổi cô đau đến nghiến răng, cả người đổ đầy mồ hôi vẫn không với tới di động, cô ngừng giãy dụa, ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, đợi Hà Tĩnh Mạc trở về cứu vớt cô.





Nhìn thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tô Tích Nhan đợi mòn mỏi cũng không thấy Hà Tĩnh Mạc trở về, trong lúc nàng đang luống cuống không yên, di động lại vang lên giật mình, cô cắn môi lại vật lộn để lấy di động. Nghe tiếng di động reo inh ỏi mà tim thiếu điều muốn nhảy ra ngoài, toàn bộ thần kinh của Tô Tích Nhan đều bị tác động, rốt cuộc di động vang một lúc thì không còn rung nữa, sau đó rung ba lần liên tiếp, một cái tin nhắn đến, Tô Tích Nhan rướng cổ nhìn thoáng qua, cảm thấy trời đã tối rồi.





Mình tăng ca, tối nay sau mười giờ mới về, ngoan ngoãn đợi ở nhà, nhớ không được đi trêu chọc Tiêu Mạc Ngôn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện