Đi Bắc Kinh, ba tháng."





Hà Tĩnh Mạc thật kiên nhẫn lặp lại, Tô Tích Nhan nhìn Hà Tĩnh Mạc mà lòng đã muốn vỡ nát, ba tháng? Ông trời vì sao lại trừng phạt cô như thế? Hạ Hạ người ta cãi nhau với Tiêu tổng mới phải rời xa nửa năm, Tĩnh Mạc lại đi ba tháng? Lẽ nào cũng muốn bỏ cô sao? Tô Tích Nhan nghiến răng, ôm eo Hà Tĩnh Mạc, "Không được, không được đi!"





"Tại sao?" Hà Tĩnh Mạc buồn cười xoa tóc Tô Tích Nhan, "Khi nãy là ai nói về sau sẽ không làm loạn nữa, ngoan ngoãn bàn bạc với mình."





"Không được, không bàn bạc gì hết, không cho phép là không được đi, là chuyện gì đây, trường học tự nhiên lại có học thuật trao đổi gì chứ, cái này không phải là chia rẽ uyên ương sao? Ba tháng? Sao cậu không đi ba năm luôn đi?"





Tô Tích Nhan giận dỗi càu nhàu, Hà Tĩnh Mạc vuốt ve tóc cô gật đầu, nghiêm chỉnh nói: "Mình có thể đề nghị với hiệu trưởng chuyện này.





"Cậu!"





Tô Tích Nhan tức giận ngước lên nhìn Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc nhìn ra cô đau buồn không chịu chấp nhận, hôn lên má cô, "Thôi mà, đâu có gì, sẽ nhanh thôi, được không? Cậu cũng có thể đến thăm mình đúng không nè?"





"Không chịu, không chịu, chúng ta vừa mới tốt lên thôi, vì cái gì cậu lại đi?" Tô Tích Nhan không nghĩ ra, cậu ấy sao lại tệ bạc đến vậy, đói bụng đã nhiều năm, thật vất vả bảo bối mới dâng đến miệng, sao lại để người ta phải nhung nhớ? Trước kia ở cùng nhau sao không thấy Tĩnh Mạc bận rộn như vậy a.





"Ngoan~" Vẻ mặt Hà Tĩnh Mạc ôn hòa xoa dịu, Tô Tích Nhan biết nàng không thể không đi, chu chu cái miệng tỏ vẻ không hài lòng, "Nhất định phải đi sao?"





"Ừ." Hà Tĩnh Mạc gật đầu, nàng đã từ chối trường học rất nhiều lần, lần này thật sự không thể lại từ chối. Tô Tích Nhan nhìn nàng, buồng bực nói: "Vậy mỗi ngày cậu phải gọi điện và nhắn tin cho mình, một ngày không nhắn cũng không được."





"Được, mình biết rồi. Mình đã chuẩn bị sẵn hết, cậu yên tâm."





"Đã chuẩn bị sẵn hết?" Tô Tích Nhan càng thêm tức tối, "Cậu đã sớm tính toán để đi, sao không nói cho mình biết sớm hơn."





"Mình nói cho cậu sớm, sẽ bị cậu hành bao nhiêu ngày đây, đau dài không bằng đau ngắn, cái này mình gọi là chu đáo. Hà Tĩnh Mạc ranh mãnh nhìn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan mặc kệ, ôm eo của nàng, "Không chịu không chịu đâu, cậu ăn hiếp mình, cậu đền bù cho mình đi."





"Ừm hữm."





Ngạc nhiên thay, Hà Tĩnh Mạc không chối từ, nàng duỗi tay kéo Tô Tích Nhan vào lòng, xoay người, để Tô Tích Nhan nằm dưới thân, nhìn cô không chớp mắt. Bất thình lình xoay chuyển như vậy làm Tô Tích Nhan nóng đến đỏ bừng cả mặt, cô nhìn chằm chằm Hà Tĩnh Mạc, nhỏ giọng hỏi: "Cậu làm sao vậy?"





"Đền bù cho cậu a."





Hà Tĩnh Mạc nghiêm túc khẳng khái nói, mặt Tô Tích Nhan lại càng thêm đỏ, "Không cần đâu."





"Không cần?"





Hà Tĩnh Mạc mỉm cười nhìn cô, Tô Tích Nhan gật đầu, vô cùng thẹn thùng, "Ừm." Thật là, cái loại lạt mềm buộc chặt* này muốn sao đây, Tĩnh Mạc, mau làm nhanh lên, mau làm nhanh lên đi!



*từ gốc là "dục cầm cố túng": câu này là trong Ba Mươi Sáu Kế, nghĩa gốc là "muốn bắt thì phải thả".





"Vậy thôi." Hà Tĩnh Mạc nén cười, leo xuống khỏi người Tô Tích Nhan, "Hôm nay vất vả cả ngày cũng mệt mỏi rồi, nếu không muốn, vậy mình đi ngủ đây."





"A?" Tô Tích Nhan sửng sốt, Hà Tĩnh Mạc nghiêng người, đắp chăn nói: "Ngày mai còn phải đi làm, mệt chết đi được."





"Không được!" Tô Tích Nhan từ trên giường bật dậy, cô không ngừng lay chăn Hà Tĩnh Mạc không cho nàng ngủ, "Cậu không thể lừa gạt tình cảm của mình, cậu không được đi ngủ như vậy."





Một tay Hà Tĩnh Mạc giữ chăn, xoay người nhìn cô bật cười, "Là cậu nói không cần mà."





Tô Tích Nhan bị Hà Tĩnh Mạc nói móc thì đỏ mặt, cô nhìn chằm chằm vào mắt Hà Tĩnh Mạc, nghĩ đến ba tháng không thấy được người này, trong lòng liền khó chịu. Khó chịu nhưng đồng đời cô cũng có quyết tâm bằng bất cứ giá nào, "Mình muốn!"





"Cậu muốn cái gì a?"





Hà Tĩnh Mạc tỏ thái độ không hiểu gặn hỏi chọc giận Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan trừng mắt, tràn ngập sát khí nói: "Mình muốn cậu muốn mình!"





"Ha ha." Hà Tĩnh Mạc không nín được cười thành tiếng, Tô Tích Nhan thẹn quá hóa giận liền chui vào chăn của mình.





Cười là thế, nhưng khi cơ thể mềm mại kia dính sát lại đây, lòng Hà Tĩnh Mạc vẫn không chịu nỗi mà nhộn nhạo, nàng quay lại nhìn Tô Tích Nhan, nhìn vào con ngươi trong suốt của cô, nghiêng người về phía trước, hôn lên.





Tô Tích Nhan nhắm hai mắt lại hưởng thụ, cảm nhận hương vị mềm mại cái hôn của Hà Tĩnh Mạc, cảm giác nhồn nhột làm cho cô nhịn không được nắm chặt chăn trong tay, lông mi run rẩy, Hà Tĩnh Mạc nhìn cô như có thúc giục trong lòng, bật dậy, hai chân đè trên người Tô Tích Nhan.





Thì ra bị áp sẽ có cảm giác như vậy a......





Tô Tích Nhan khống chế không được tim đập, cô nhịn không được mở mắt ra nhìn Hà Tĩnh Mạc. Tóc dài như dòng suối quấn quanh cổ, trên mặt Hà Tĩnh Mạc gượng gạo ửng hồng, ánh mắt cũng sáng rực khác thường, thấy cô mở mắt ra, Hà Tĩnh Mạc cười quyến rũ với cô, cúi đầu, dưới cái nhìn chăm chú của cô, hôn lên đôi môi đỏ mọng.





"Ưm......"





Tĩnh Mạc quyến rũ như thế này cũng là lần đầu tiên Tô Tích Nhan nhìn thấy, cảm quan bị kích thích khiến cô nhịn không được mà động tình, cô khó chịu quấn lấy hai chân Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc cảm giác được cô động tình, mỉm cười, tay liền di chuyển xuống, không phụ mong đợi của mọi người mà vuốt ve khắp đùi.





"Trước khi cậu vừa được sắc liền xoay mông, mình thật sự rất muốn nhéo lấy một cái, cuối cùng hôm nay cũng được toại nguyện."





Tay Hà Tĩnh Mạc lại thêm lực, vuốt ve cánh hoa tròn trịa, Tô Tích Nhan chịu dày vò run rẩy cả người, không ngừng thở dốc: "Cậu, sao cậu lại nói mấy lời phá hỏng không khí như vậy." Người này là cố ý khi dễ mình sao?





Hà Tĩnh Mạc lại cười, đầu lưỡi ở sâu trong rãnh ngực Tô Tích Nhan nhẹ nhàng liếm mút, "Mùa hè, cậu mặc quần áo hở hang nhìn cái thấy hết, mình đã nghĩ rất muốn làm vậy với cậu, sau này, cậu còn dám ăn mặc như vậy nữa, mình sẽ làm cho cậu không thể ra đường để gặp người ta."





Cô giáo Hà đã phát huy đến mức siêu cấp, Tô Tích Nhan nằm mơ cũng không nghĩ đến người bình thường ăn mặc chỉnh tề khi ở trên giường lại nói ra lời phóng đãng như thế, mà lời nói cố tình này lại giống như tình dược xúc tác, như một kim đâm thẳng vào tim Tô Tích Nhan, làm cho cô như bị thêu đốt.





"Đợi không nỗi?"





Tay Hà Tĩnh Mạc đã muốn xuống đến bộ vị trung tâm, nàng cẩn thận quan sát biểu tình của Tô Tích Nhan, nhìn bộ dáng chịu đựng dày vò cắn môi của Tô Tích Nhan, trong lòng ngập tràn cảm giác thành tựu. Đáng đời, cho cậu chừa không có việc gì hay đi khi dễ người ta, cho chừa đầu gỗ cậu làm mình thương tâm nhiều năm như vậy, bây giờ không khi dễ cậu thì còn đợi cái gì?





Tô Tích Nhan lúc này muốn nói đã không ra lời, tim đập theo di duyển tay của Hà Tĩnh Mạc, xuống một chút trêu chọc như chuồn chuồn lướt nước làm cho cô càng thêm thống khổ, cô nhịn không được vươn tay kéo tay Hà Tĩnh Mạc hướng đến cơ thể mình. Xin cậu, xin cậu nhanh lên đi......





Giống như nghe được Tô Tích Nhan khẩn cầu, tay Hà Tĩnh Mạc rốt cuộc cũng chạm đến tư mật bộ vị, cách quần nhỏ mỏng manh nàng có thể cảm giác được nơi đó ẩm ướt thế nào, Hà Tĩnh Mạc nhếch môi, nhìn Tô Tích Nhan hỏi: "Trước kia, cậu có phải cũng tự an ủi bản thân như vậy?"





Một câu khiêu khích bình thường nói làm cho cơ thể Tô Tích Nhan như bị một con sóng đánh úp, sóng liên tục tràn vào, cô càng đè nén càng không thể kiểm soát được cơ thể mình, mà hô hấp lại càng thêm dồn dập, nức nở theo động tác tay Hà Tĩnh Mạc, tay Hà Tĩnh Mạc dần nhanh hơn, nàng nhìn người bên dưới bởi vì nàng mà si mê điên cuồng.





"Tĩnh, Tĩnh Mạc..."





Khoảnh khắc tiến gần đến sơn cốc kia, Tô Tích Nhan kiềm nén không được gọi tên Hà Tĩnh Mạc, tay phải Hà Tĩnh Mạc vẫn hoạt động không ngừng, tay trái ôm lấy thân thể Tô Tích Nhan, kéo cô sát vào mình, môi cọ ở vành tai cô, "Mình ở đây."





Giọng nói trầm khàn bên tai cộng thêm bộ vị mẫn cảm bị kích thích mãnh liệt, thân thể Tô Tích Nhan trong nháy mắt sụp đổ, cô hét lên một tiếng, cả người run rẩy co rút, được Hà Tĩnh Mạnh ôm chặt vào lòng.





"Xong rồi, ngoan."





Hà Tĩnh Mạc hôn trán cô xoa dịu, thân thể Tô Tích Nhan vẫn còn co rút run rẩy, khoái cảm mãnh liệt đó đến từ bốn phía làm cho cô không thể phóng thích, chỉ có thể ôm chặt lấy Hà Tĩnh Mạc.





Rốt cuộc, thủy triều yếu ớt cũng được phóng thích, Tô Tích Nhan mở to hai mắt, không còn hơi sức nhìn Hà Tĩnh Mạc, "Cậu là đồ xấu xa."





"Hả? Mình xấu xa thế nào?" Hà Tĩnh Mạc cười, nhúc nhích cái tay còn đang dán tại bộ vị bí mật, Tô Tích Nhan đỏ mặt, khép chặt hai chân, "Cậu đang làm gì vậy?"





"Mình thấy cậu là ăn chưa đủ no, hay là làm thêm một lần?"





Hà Tĩnh Mạc nháy mắt nhìn cô cười, Tô Tích Nhan bị nàng cười đến toàn thân phát run, vội bắt lấy tay nàng đang làm loạn, "Đồ lưu manh."





Bộ dáng hờn dỗi này của Tô Tích Nhan càng chọc Hà Tĩnh Mạc cười nhiều hơn, Tô Tích Nhan trừng mắt nhìn nàng, "Bình thường giả đứng đắn, hừ."





"Giả đứng đắn? Sao nào, cậu muốn mình bớt đứng đắn lại à?" Hà Tĩnh Mạc có ý chọc ghẹo Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan cũng không dám phản kháng, lại giống như trước đây chui vào lòng Hà Tĩnh Mạc làm nũng, áp sát ngực nàng nghe tiếng tim nàng đập bên tai, nói thầm: "Còn không có cởi quần áo, hừ, đúng thật là làm cho có lệ."





"Bây giờ lại dỗi mình sao? Không phải cậu nói nhất định phải đợi đến lúc đoàn tụ sum vậy hoàn toàn rồi mới chính thức 'yêu' cậu sao?" Hà Tĩnh Mạc say đắm thương yêu hôn lên tóc Tô Tích Nhan, thân thể mềm mại này càng làm cho nàng thêm mê muội, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, cơ thể Tô Tích Nhan lại mẫn cảm đến như vậy, cái cảm giác ướt át lan tràn này...... Nghĩ đến, mặt Hà Tĩnh Mạc nóng lên, hít sâu một hơi.





Tô Tích Nhan không cảm giác được Hà Tĩnh Mạc đang cố gắng chịu đựng, vẫn không ngừng hờn dỗi, "Cậu nói đi, đây thật là lần đầu tiên của cậu sao? Tại sao mình lại có cảm giác cậu giống như cao thủ vậy."





"Mình là cao thủ hồi nào?" Hà Tĩnh Mạc vô tội bị oan rồi, ngoài Tô Tích Nhan ra, cả đời nàng cũng không nghĩ tới sẽ chạm vào người khác, Tô Tích Nhan nghiêng đầu cắn xuống xương quai xanh Hà Tĩnh Mạc, "Học ai nói lời dâm đãng như vậy?"





"...... Dâm đãng?" Hà Tĩnh Mạc nhìn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan gật mạnh đầu, "Còn không phải sao!"





"Ò." Hà Tĩnh Mạc mím môi cười, thoải mái thừa nhận, "Học trên phim."





"A, cậu dám lén coi phim một mình?!" Tô Tích Nhan nổi giận, người này sao có thể lén coi một mình mà không kêu mình? Hà Tĩnh Mạc cười khẽ, nhéo nhéo hai má của cô,"Đúng vậy, chính là thấy ở trên máy tính của người nào đó, có một thư mục tư liệu lớn. Nội dung bên trong cũng thật phong phú, cái gì mà đối phó Tĩnh Mạc chiêu thứ nhất, đối phó Tĩnh Mạc chiêu thứ hai, hôm đó mình ngồi xem, thật đúng là lợi hại nha, 108 chiêu, mình thấy cậu sắp lập trại xưng vương đến nơi rồi."











Cái này, mặt Tô Tích Nhan đỏ bừng cả lên, cô chột dạ nhìn Hà Tĩnh Mạc, giờ thì đã hiểu tại sao hôm nay cậu ấy khi dễ mình như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện