Hà Tĩnh Mạc nhìn thấy dáng vẻ vừa ngốc nghếch vừa kinh ngạc của Tô Tích Nhan thì rất vui vẻ, nàng đưa tay nựng nựng gò má của cô, cười nói: "Nào nào, lại đây cho chị nhìn khuôn măt nho nhỏ của tiện thụ xem, được đấy, vô cùng trắng hồng." Cảm giác trắng mịn làm cho lòng Hà Tĩnh Mạc khẽ rung động, xúc cảm rất tốt.



"..." Tô Tích Nhan vẫn đang ngây ra, đầu óc cô bị hai chữ "tiện thụ" làm cho tạm dừng hoạt động, mãi đến khi đôi gò má bị nhéo thành muôn hình vạn trạng cô mới gọi hồn về được.



Tô Tích Nhan bắt lấy tay Hà Tĩnh Mạc, hung hăng chất vấn, "Sao cậu biết từ 'chuyên nghiệp' như vậy hả!?"



"Hả?"



Dáng vẻ Tô Tích Nhan như hung thần từ trên cao nhìn xuống làm cho Hà Tĩnh Mạc hơi sợ. Cô vốn tưởng rằng Tô Tích Nhan chỉ để ý đến việc bị nói thành nhược thụ, không ngờ trong chớp mắt lại xoáy thành chuyện "chuyên nghiệp" của cô?



Tô Tích Nhan nắm tay Hà Tĩnh Mạc rất chặc, đôi mày xoăn tít nhìn chằm chằm vào mắt cô, vẻ mặt nghiêm túc đáng sợ. Hà Tĩnh Mạc chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt này của nàng, trong lúc nhất thời cô hơi hoảng hốt, lời nói ra cũng không mạch lạc như bình thường: "Trong đại học cái gì chẳng có, tôi tình cờ nghe thấy thôi, cậu cần gì nghiêm túc như vậy..." Tay bị nắm đau, Hà Tĩnh Mạc khẽ nhíu mày, đau khổ nhìn Tô Tích Nhan.



Tô Tích Nhan nghe xong, mới từ từ nới lỏng bàn tay đang nắm lấy tay nàng, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Có lẽ vẫn còn bị ảnh hưởng bởi tâm tình lúc nãy, Tô Tích Nhan vẫn nhìn Hà Tĩnh Mạc như trước, loại ánh mắt hoài nghi này làm cho Hà Tĩnh Mạc rất không thoải mái, cô cũng không nhượng bộ, chằm chằm nhìn đáp trả lại nàng.



Hai người mắt to mắt nhỏ đấu nhau chừng một phút đồng hồ, Tô Tích Nhan mới lắc lắc đầu, thở tiếp một hơi dài như trút được gánh nặng: "Xì, chỉ nghe nói thôi mà cậu cũng dám nói mò, làm tôi cứ tưởng..."



"Tưởng cái gì?" Hà Tĩnh Mạc trừng mắt, xoa xoa cổ tay, đau quá, cái người này sao lại xuống tay nặng như vậy.



"Tôi tưởng cậu cũng thích phụ nữ, làm tôi sợ muốn chết." Tô Tích Nhan áy náy nhìn Hà Tĩnh Mạc, nắm lấy tay nàng lần nữa, xem xét dấu tay trên đó rồi nhẹ nhàng xoa xoa thổi thổi.



"Đau không?" Tô Tích Nhan xót xa nói, vừa rồi nhất thời nóng lòng nên cô không hề ý thức được độ mạnh yếu của tay mình.



Hà Tĩnh Mạc nhìn cô, hơi thở ấm áp ấy làm cho nàng khẽ bồi hồi. Cố chịu đựng sự rung động trong lòng, nàng lắc lắc đầu, nhàn nhạt hỏi: "Tại sao tôi không được thích phụ nữ?"



Tô Tích Nhan tập trung xoa cổ tay cho nàng, không ngẩng đầu nói: "Tôi nói rồi mà, cậu là bạn bè tốt nhất của tôi, nếu cậu và tôi giống nhau, tôi thấy quai quái sao đó."



"Sao quái?" Sắc mặt Hà Tĩnh Mạc dần tốt lên, mắt nhìn Tô Tích Nhan không chớp. Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của nàng, Tô Tích Nhan ngẩng đầu lên, nhìn nàng cười nói: "Thì sau này mỗi lần chúng ta tắm chung sao tôi dám để cậu kỳ cọ được nữa, đã vậy cũng không dám so vòng 1 ai lớn hơn ai, hic, sống như vậy thì còn gì là vui vẻ."



"..."



Hà Tĩnh Mạc giật tay lại, nàng hung hăng trừng mắt liếc Tô Tích Nhan một cái, giơ tay lên muốn đánh người, vừa khéo có một nam sinh chạy bộ ngang qua thấy Hà Tĩnh Mạc, hắn bèn dừng lại, vô cùng chói lóa gọi một tiếng: "Em chào cô Hà."



"À... Chào em."



Động tác giơ tay đánh người của Hà Tĩnh Mạc nháy mắt biến thành thục nữ đưa tay vén mái tóc dài, giọng nói mang theo hơi hướm dịu dàng trưởng giả, biểu hiện cũng rất nhã nhặn duyên dáng, cả người từ bà la sát chớp mắt biến thành cô giáo hiền thục, khiến cho Tô Tích Nhan bên cạnh được một phen há hốc mồm.



Chờ nam sinh kia đi khỏi, Hà Tĩnh Mạc mới xoay người, đen mặt nhe răng nói với Tô Tích Nhan: "Cô cứ chờ đó, song phương không chết không ngừng chiến."



Tô Tích Nhan bĩu môi, có cần đãi ngộ khác biệt nhiều như vậy không. Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng cô vẫn tiếp tục không tha, "Trời, sao trước giờ tôi không nhìn ra cậu thích mấy em trai trẻ nhỉ. Ái chà, nhìn xem sở thích của cậu kìa, dám cởi trần khoe dáng cơ đấy, có điều một cái múi cũng không có."



"Ừ, thì sao, tôi thích người dám quang minh chính đại khoe hình khoe dáng đó, còn đỡ hơn cái loại tối ngày làm ra vẻ âm thầm che che giấu giấu, không bao giờ dám nói thẳng."



Tô Tích Nhan buồn bực, không ngờ cô mới nói có một câu mà Hà Tĩnh Mạc đã như súng liên thanh ầm ầm nã đạn. Tô Tích Nhan trộm liếc Hà Tĩnh Mạc một cái, hôm nay biểu hiện của mình rất tốt mà, có chỗ nào đắc tội với người đâu, sao mặt mày lại cau có vậy chứ!



"Thôi về, không đi dạo nữa." Hà Tĩnh Mạc bất mãn nói, Tô Tích Nhan thấy sắc mặt nàng như thế cũng không dám nghịch lại thánh chỉ, gật gật đầu, thận trọng hỏi: "Sao cậu lại không vui? Mặt y như mới bị người ta đạp một cước ấy."



"..."



Hà Tĩnh Mạc nghe Tô Tích Nhan nói tuy không có xuôi tai, nhưng ít ra cũng còn biết mở miệng ra thắc mắc tâm tình của cô, xem như đã mở mang đầu óc rồi. Nàng không đành lòng nghiêm mặt tiếp, nhưng vừa định mở miệng ra nói thì Tô Tích Nhan đã nhảy vào cướp lời: "Mà nè... Chắc cậu không phải tức giận vì tôi quấy rầy cậu và nam sinh kia đó chứ?"



Trời ạ, Hà Tĩnh Mạc lần này là nổi giận thật rồi, nàng cắn răng nhìn Tô Tích Nhan, không nói được một lời, dưới chân giống như đang đạp lên phong hỏa luân*, từng trận sinh gió. Tô Tích Nhan nuốt nước miếng, chầm chậm chạy theo nàng, không dám nói thêm lời nào nữa.



*Phong hỏa luân: bánh xe lửa dưới chân Na Tra.



Mãi tới khi hai người bước lên xe, Tô Tích Nhan mới dám ngập ngừng hỏi Hà Tĩnh Mạc đang có vẻ lưỡng lự trước tay lái: "Cậu không lái xe bao lâu rồi?"



"Không bao lâu." Hà Tĩnh Mạc xoay trái xoay phải, vừa nhìn chằm chằm vào tay lái vừa hỏi: "Làm sao quay ngược đầu xe nhỉ?"



"... Hay là để tôi lái cho." Tô Tích Nhan lập tức tỉnh rượu, cô không dám lấy mạng mình ra nói giỡn. Hà Tĩnh Mạc liếc nàng một cái, "Cậu lái? Thưa chị, phạm lỗi say rượu sẽ lập tức bị tịch thu và tiêu hủy bằng lái đó."



"Chị hiểu em à, nhưng so với thăm nhà xác còn tốt hơn." Tô Tích Nhan rất nhanh đã đưa ra lựa chọn giữa tính mạng và bằng lái xe.



Hà Tĩnh Mạc không để ý tới nàng, thắt dây an toàn, một cước đạp ga, cười tự tin nói: "Chỉ mới 1 năm không lái xe thôi mà, làm gì làm khó được người thông minh như tôi."



Xe hiển nhiên không chút phụ lòng một cước này của cô, thẳng tiến tới thùng rác đối diện.



"Két" một tiếng vang lên thanh thúy, Tô Tích Nhan và Hà Tĩnh Mạc lập tức bị bác Trương mời xuống xe.



Nhìn cái thùng rác không còn ra hình dạng gì đang nằm trên mặt đất, bác Trương mồ hôi đầy đầu.



"Bác Trương, con xin lỗi mà, lần sau con đến nhất định mang cho bác hai túi kẹo thật to." Tô Tích Nhan vừa vội vàng lấy lòng, vừa ra sức dùng mắt liếc Hà Tĩnh Mạc. Đồ chết bầm kia, cậu còn dám nói, gây ra họa thế kia mà còn ra vẻ nhàn nhã!



Bác Trương cau mày nhìn nàng, "Nhóc con, con vừa về đến nơi là kiếm việc cho bác làm rồi. Bác còn chưa quên chuyện con năm đó nửa đêm nửa hôm trèo cửa trốn ra ngoài, làm cho cảnh sát đến đều nghĩ con định tự tử vì tình đâu."



".... Bác nhắc đến chuyện đó để làm gì chứ." Tô Tích Nhan bất lực nói, liếc liếc mắt sang nhìn người bên cạnh, chỉ thấy người ta cười đến cả người đều run rẩy.



"Không đền nổi đâu." Bác Trương lắc lắc đầu, gương mặt già nua buồn bực vô cùng. Tô Tích Nhan bước lên an ủi: "Bác yên tâm đi, con có tiền đền một cái thùng rác khác mà."



"Bác nói là nói cái xe của con kìa!" Bác Trương nói đến râu cũng dựng ngược lên. Tô Tích Nhan ngượng ngùng cười cười: "À, không sao, không sao, con có bảo hiểm mà, chỉ cần nói xe bị heo ủn là được."



Hà Tĩnh Mạc trừng Tô Tích Nhan một cái, Tô Tích Nhan cũng trừng mắt nhìn nàng, còn dám lý sự nữa cơ đấy?



"Thôi thôi đi đi, hai đứa tụi con, một đứa đã là cô giáo, một đứa cũng là... một cô gái đầy triển vọng, sao lại còn bày đặt quấy rối bác như lúc còn học đại học được chứ." Bác Trương lắc lắc đầu đi về phòng bảo vệ.



Tô Tích Nhan liếc Hà Tĩnh Mạc, rồi cầm lấy điện thoại gọi cho thư ký, kêu nàng đến đây lái xe đem đi. Nói xong thì bỏ điện thoại lại vào túi, trừng nàng nói: "Đi thôi."



Không còn xe, hai người chỉ có thể đi bộ. Hà Tĩnh Mạc mắc tính thanh bạch chắc chắn sẽ không ngồi xe taxi về, điểm ấy Tô Tích Nhan có biết. Như vậy cũng tốt, hai người cứ thế nắm tay nhau từ từ đi về nhà. Đi đến ngã tư đường quen thuộc, cảm nhận được hơi thở thanh xuân, cả hai đều không nói ra được thích ý trong lòng.



"Thật tốt, đã lâu rồi tôi không được như vậy." Gió đêm mát mẻ, Tô Tích Nhan nhẹ giọng nói.



Từ sau khi tốt nghiệp, Tô Tích Nhan rất ít khi có được thời gian nhàn nhã, cho dù ngày nghỉ cũng bị cô dùng công việc vùi lấp. Hà Tĩnh Mạc quay đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói: "Đừng ép mình quá, cậu cũng không thiếu tiền, liều mạng như vậy để làm gì?"



"Ai nói cậu tôi không thiếu tiền." Tô Tích Nhan giả vờ nghiêm mặt nhìn Hà Tĩnh Mạc, "Sau này cậu cứ phát huy tiềm năng "nhất cước phá BMWs" đi, xem tôi có hớp không khí mà sống không thì bảo?"



"Sau này?" Hà Tĩnh Mạc cười nhìn Tô Tích Nhan, thấy cô gật đầu nói tiếp, "Ừ mà tôi nghĩ kỹ rồi, hai ta nhất định không thể tách ra."



Lời này như một dòng nước ấm chảy vào lòng Hà Tĩnh Mạc, trong nhất thời làm cho tâm tình nàng rất tốt, tay nắm lấy Tô Tích Nhan càng chặt. Tô Tích Nhan cảm giác được cảm xúc vui vẻ của Hà Tĩnh Mạc, quay mặt nhìn nàng, hứng trí ngẩng cao đầu tiếp tục phát huy: "Tôi nghĩ kỹ rồi Tĩnh Mạc, sau này tôi sẽ mua hai căn hộ, hai ta hai nhà sẽ ở đối diện nhau, chỉ có vậy tôi và người yêu mới có thể qua nhà chồng cậu và cậu ăn chực được chứ, haha, mới nghĩ tới thôi đã thấy vui vẻ rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện