Nói chuyện điện thoại với Tiêu Mạc Ngôn xong, Tô Tích Nhan cũng không đợi thêm giây phút nào nữa, cô tức tốc lái xe đi Áng Nhiên, dành nguyên buổi sáng để giải quyết toàn bộ công việc, thậm chí cũng không ăn cơm đã lên máy bay. Mặc dù mệt mỏi nhưng Tô Tích Nhan lại rất vui vẻ, cô cố ý không gọi điện thoại cho Hà Tĩnh Mạc, muốn cho nàng cảm giác vui sướng mới xa nhau có một ngày đã đoàn tụ, thời điểm máy bay cất cánh, Tô Tích Nhan cảm thấy lòng mình cũng theo đó bay lên.
Một đường xóc nảy trằn trọc ngủ không được, bước xuống máy bay, Tô Tích Nhan kéo theo hành lý đi ra ngoài, bất ngờ nhìn thấy một người đến đón.
Nhìn thấy Tiêu Mạc Ngôn đeo kính mát lớn, che khuất một nửa khuôn mặt, mặc quần áo giản dị bình thường, hai tay nhét trong túi, nhai singum tươi cười nhìn cô. Tuy rằng nửa khuôn mặt bị che khuất, nhưng vẫn có thể thu hút vô vàn ánh mắt. Tô Tích Nhan nhìn có chút ghen tị, đây đúng thật là vẻ đẹp tự nhiên trời cho, cho dù là quần áo như thế nào mặc lên người Tiêu Mạc Ngôn cũng sẽ bị cô ấy chuyển đổi thành phong cách riêng của mình.
"Tiêu tổng làm thế nào lại đến đây?"
Tô Tích Nhan mỉm cười nhìn Tiêu Mạc Ngôn, thật lòng mà nói, vừa xuống máy bay liền nhìn thấy Tiêu Mạc Ngôn đến đón làm lòng cô thật sự ấm áp, Tiêu Mạc Ngôn nhìn cô, cười nói: "Thế nào, chị đây đến đón em, có phải cảm động lắm không? Cho em một sự cảm động, sau này em phải nỗ lực làm việc cho tôi."
......
Tô Tích Nhan im lặng đảo mắt xem thường, chị không nói như vậy thì sẽ chết sao, vốn cũng cảm động, nghe Tiêu Mạc Ngôn nói như thế trong chớp mắt không còn cảm giác. Tiêu Mạc Ngôn cười lơ đễnh, Tô Tích Nhan nhìn kính mát của cô ấy, "Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt chị."
"Ha." Tiêu Mạc Ngôn nhún vai, "Hết cách, ai bảo tôi sinh ra đẹp quá xá, luôn lọt vào tầm mắt tranh giành của ong bướm, tôi đã tự hứa với vợ, sau này ra ngoài sẽ che mặt lại."
"Chị có cần như vậy không, Tiêu tổng......"
"Không làm như vậy thì sao vợ tôi yên tâm cho được? Được rồi, đừng đứng đây nữa, ra ngoài rồi nói sau."
Tô Tích Nhan đi theo Tiêu Mạc Ngôn lê chiếc Ferrari màu đỏ, cô cúi xuống nhìn điện thoại, có chút không yên lòng. Tiêu Mạc Ngôn đảo mắt nhìn cô, "Sao vậy, không nói cho cô giáo Hà biết à?"
"Rốt cuộc chị là cái quỉ gì vậy?" Tô Tích Nhan ngạc nhiên nhìn Tiêu Mạc Ngôn, lẽ nào chị ấy có thể đọc được suy nghĩ của người khác. Tại sao cái gì cũng đoán được hết vậy.
"Chị đây có thể theo em đến đây được thì sao lại không biết em đang nghĩ cái gì?"
Tiêu Mạc Ngôn rốt cuộc cũng chíu tháo kính mát xuống, đành chịu, không tháo xuống thì không nhìn rõ được đường.
"Tôi muốn đi gặp cậu ấy."
"Bây giờ bọn họ chắc đang họp, em đi cũng được, để tôi nhắn với ở trường một tiếng, chút nữa mở cổng sau cho em vào."
Tiêu Mạc Ngôn suy nghĩ nói, Tô Tích Nhan nghiêng đầu nhìn cô ấy, "Tiêu tổng, tại sao tôi lại cảm thấy chị tốt bụng hơn rất nhiều."
"Là ý gì? Trước đây tôi không tốt bụng sao?" Tiêu Mạc Ngôn cau mày, liếc mắt quét qua cô, "Tôi bây giờ không phải là đang học tập mấy cô gái trẻ các em sao? Trước hết đạp người ta hai cái sau đó lại cho ăn một quả táo ngọt, rồi đến nói một câu: 'Mình không thế này thì phải như thế nào, sao cậu lại ăn hiếp mình như vậy?'."
"Tôi làm gì có, ai là gái trẻ hả." Tô Tích Nhan bị nói đến mặt đỏ lên, hoàn toàn giống như mô tả của Tiêu Mạc Ngôn.
"Ò, sao cũng được." Tiêu Mạc Ngôn trông giống như phát hiện được đại lục mới thản nhiên nhìn Tô Tích Nhan, "Nhanh như vậy đã làm chuyện kia rồi à?"
Tô Tích Nhan cắn môi không hé răng, bộ dáng xấu hổ ngại ngùng làm cho Tiêu Mạc Ngôn thấy mà thở dài, "Haizz, tôi còn nghĩ hai người có thể trong sáng lâu hơn nữa, không nghĩ tới cô giáo Hà bị em ăn nhanh như vậy."
"Làm gì có nha." Tô Tích Nhan thẹn thùng vén tóc sau tai, Tiêu Mạc Ngôn ngạc nhiên nhìn cô, "Em làm ra bộ dáng thụ như vậy để làm gì, đừng nói với tôi là em bị ăn trước rồi nha!"
Tô Tích Nhan không nói bất cứ điều gì, vẻ mặt ngượng ngùng như quay về năm mười chín tuổi. Tiêu Mạc Ngôn nhìn chằm chằm cô một hồi, miệng lầm bầm làu bàu, "Cô giáo Hà... Chân nhân bất lộ tướng."
Tô Tích Nhan thật sự mắc cỡ, nhanh chóng thay đổi chủ đề: "Đúng rồi, chị với Hạ Hạ rốt cuộc thế nào?" Mặc kệ là xuất phát từ sự áy náy hay là nguyên nhân gì khác, việc này thật sự làm cho cô lo lắng. Tiêu Mạc Ngôn bĩu môi, "Haizz, cũng không viết vợ tại sao lại nghĩ ra việc đến trường học lại nữa, làm nghiên cứu sinh* cái gì đó."
*Nghiên cứu sinh: là người sau khi tốt nghiệp đại học (cử nhân) học tiếp lên thạc sĩ, tiến sĩ chuyên ngành.
"Khoan, đến trường đi học lại?"
Tô Tích Nhan nghe thấy có điểm không đúng, Tiêu Mạc Ngôn gật đầu, "Đúng vậy, học nghệ thuật gì đó, cô ấy còn cần phải học sao? Mỗi ngày cô ấy cùng ăn ngủ với đống tác phẩm nghệ thuật đó để làm cái gì không biết?"
"Kia..... Là ở trường học trao đổi của Tĩnh Mạc sao?"
"Đúng vậy, ha, dù sao thì Tiểu Tô Tử cũng thật thông minh nha, đoán một cái đã trúng phóc."
Tiêu Mạc Ngôn cong mi cười khẽ, cô không nghĩ Tô Tích Nhan nhanh như vậy có thể nhận ra chuyện này. Tô Tích Nhan nhíu mày không chớp mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nghiến răng phun ra mấy chữ, "Tôi cũng biết chị làm sao lại tốt bụng như vậy!"
"Đi thôi, vừa lúc tôi muốn đi đón vợ, em cũng có thể trực tiếp đi gặp cô giáo Hà. Ây, lúc trước là ai nói với tôi cô ấy dạy tiểu học vậy? Tiểu học thì chạy đến đây làm gì?"
Tiêu Mạc Ngôn vĩnh viễn chính là như thế, nếu đuối lý, thì nhất định sẽ đổi sự chú ý sang chuyện khác để người ta không nói nên lời. Tô Tích Nhan khó chịu nhìn cô ấy, khinh bỉ hừ một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô cùng tự hỏi Tiêu Mạc Ngôn làm sao lại tốt bụng đến độ để cô đi tìm Tĩnh Mạc, thì ra cũng là đợi dịp này để gặp Hạ Hạ, mượn danh nghĩa của cô để có cơ hội tiếp cận Hạ Hạ, còn sẵn tiện đem hạng mục của Áng Nhiên cho cô giải quyết, quả nhiên là cáo già!
Tâm trạng của Tiêu Mạc Ngôn tốt lắm, hát hò theo nhạc mở trong xe, Tô Tích Nhan nhìn ngoài cửa sổ, tâm tình cũng tốt lên một chút. Tĩnh Mạc, mình đến đây!
"Đến rồi."
Đến nơi, Tiêu Mạc Ngôn ngồi yên bất động trên xe, Tô Tích Nhan ngạc nhiên nhìn cô ấy, "Chị làm sao vậy, sao không xuống đi?"
Tiêu Mạc Ngôn ngả người trên ghế lắc đầu, "Đi xuống làm gì? Tôi ở đây đợi vợ mình."
"Ha ha, tôi hiểu rồi. Chị không dám đi vào chứ gì, nhất định đã từng bị mắng rồi đúng không?"
Tô Tích Nhan cười miệng muốn ngoác đến mang tai, "Không nghĩ tới nha, Tiêu tổng, chị cũng có ngày hôm nay."
Tiêu Mạc Ngôn trợn mắt trắng dã liếc cô, vững vàng vì mục đích của mình tựa người lên ghế nhắm mắt lại. Đúng vậy, chỉ canh chừng không làm gì thì đã sao? Quan trọng nhất là có thể ôm vợ trở về, mặc dù bị xem thường không ít, nhưng mấy ngày nay Hạ Hạ cũng đã ngầm đồng ý sự hiện diện của cô không phải sao?
"Được rồi, Tiêu tổng, chị ngủ đi, tôi đi xuống tìm Tĩnh Mạc nhà tôi trước, bye bye."
Tô Tích Nhan vênh váo khoe khoang, Tiêu Mạc Ngôn nhướng mày nhìn cô, "Em vui vẻ cái gì, cẩn thận vui quá hóa buồn à."
"Quên đi, tôi có thể hiểu, chị là loại không ăn được nho thì nói nho chua, đi đây."
Tô Tích Nhan dùng hết sức đóng mạnh cửa xe, cô ngẩng đầu ưỡn ngực hăng hái đi vào trong trường, trong lòng rạo rực vui vẻ. Tĩnh Mạc Tĩnh Mạc, mình đến rồi, mình xem cậu làm sao có thể rời xa mình đây.
Nhưng vào trường rồi Tô Tích Nhan mới nhận ra chuyện không đơn giản như vậy, cô vốn không giỏi nhắm phương hướng, năm thứ hai đại học cô đi lạc còn phải chờ Hà Tĩnh Mạc đến tìm mà. Đối mặt với các kiểu kiến trúc của trường học đều làm Tô Tích Nhan có chút bối rối, hiện tại cô chỉ biết mỗi tên Hà Tĩnh Mạc, không còn cách nào khác, Tô Tích Nhan cuối cùng đành phải cẩn trọng từng bước, gặp người nào hỏi người nấy.
Nhờ vào làn da được chăm sóc tốt đẹp với nụ cười cuốn hút, rốt cuộc Tô Tích Nhan cũng tìm được đến nơi của Hà Tĩnh Mạc, trên đường đi cũng làm không ít chàng trai yêu thích, còn có vài người bất chấp muốn xin số điện thoại của cô. Tô Tích Nhan xinh đẹp, kiêu ngạo từ chối, đi thẳng đến nơi của Hà Tĩnh Mạc.
Đến cửa, Tô Tích Nhan có chút khẩn trương, cảm giác này dường như lại giống như sự ngây thơ, tim đập như thế này, hơi thở này, thật sự rất quyến rũ.
Cô hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào phòng nhưng lại không gặp được người mà mình muốn thấy.
"Tĩnh Mạc?"
Tiếu Vũ Hàm một mình ngồi trong văn phòng nhìn qua, nhìn thấy Tô Tích Nhan có chút ngẩn ra, "Sao cậu lại tới đây? Tìm Tĩnh Mạc hả?"
"Ừ, cậu ấy đâu?"
"Đi ra ngoài rồi, sao hả, cậu tính cho cậu ấy bất ngờ à?" Tiếu Vũ Hàm nhìn Tô Tích Nhan từ trên xuống xuống, nhìn thấy bộ dáng cô phong trần mỏi mệt, thầm đoán trong lòng chắc cũng chịu đủ vất vả rồi, Tô Tích Nhan cũng lười nói lòng vòng với Tiếu Vũ Hàm, cô gật đầu, "Ừ, kết quả là không có được gì, thật là, cậu ấy với mình không có ăn ý một chút nào, không biết ngoan ngoãn đợi mình."
"A, được rồi, gần đây cậu ấy bận rộn muốn điên đến nơi rồi, ngồi đó chờ một lát đi, cậu ấy mới đi, chút nữa sẽ trở lại, đó là chỗ của cậu ấy."
"Bận rộn muốn điên rồi?" Tô Tích Nhan sửng sốt một chút, vô cùng đau lòng, bận rộn như vậy còn tranh thủ trở về. Tiếu Vũ Hàm mỉm cười, tay chỉ sang bên kia, "Cậu ngồi ở đó đi, mình cũng dám nói nhiều, nếu Tĩnh Mạc trở về biết mình nói làm cho cục cưng nhà cậu ấy đau lòng, sẽ mắng mình mất."
"Cục cưng nha."
Tô Tích Nhan lại bắt đầu mắc cỡ, Tiếu Vũ Hàm nén cười nhìn cô, tại sao lại cảm thấy cậu ấy càng ngày càng đáng yêu như vậy. Tô Tích Nhan xấu hổ đi thẳng đến chỗ của Hà Tĩnh Mạc, cô kéo ghế dựa ra ngồi xuống, kiềm nén vui sướng trong lòng, hỏi: "À, Vũ Hàm, không phải nói bạn gái của cậu cũng đến đây sao, sao lại không thấy?"
"Ở dưới lầu ăn cơm, mình đi trước nha."
Tiếu Vũ Hàm và Tô Tích Nhan quá quen với nhau nên vốn không cần nhiều lời giải thích vòng vo cho có lệ, Tô Tích Nhanh nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của cô ấy, cười xấu xa: "Không nghĩ tới cậu 'nở hoa' nhìn cũng tốt như vậy."
Tiếu Vũ Hàm nhìn cô, cười khẽ: "Chỗ nào được vui vẻ như cậu, cười đến không thấy mắt đâu."
"......"
Rốt cuộc Tiếu Vũ Hàm cũng lấy túi xách đi ra ngoài, Tô Tích Nhan buồn bực nhìn bóng dáng cô ấy, gần đây bị làm sao vậy, tại sao ở bên cạnh toàn là loại phụ nữ đáng sợ thế này, nói một câu thì người ta trả lại mình mười câu, còn là những câu rất nặng tai!
Tô Tích Nhan đợi Hà Tĩnh Mạc có một chút nhàm chán, lại không muốn gọi điện cho cô ấy sẽ không còn bất ngờ nữa, cô không suy nghĩ gì đẩy chuột máy vi tính lên nhìn cái.
Vừa nhìn thấy hình nền máy vi tính hiện lên thì Tô Tích Nhan cười đến nở hoa.
Dù sao ở nơi làm việc cũng không giống như ở nhà, tất cả mọi thứ đều không thuận tiện lại còn phải kiêng dè, không thể trực tiếp để ảnh chụp thân thiết của hai người, màn hình máy vi tính của Hà Tĩnh Mạc là hình một cô gái trẻ cột tóc đuôi ngựa khoa tay múa chân cười thật rạng rỡ, bên cạnh còn viết chữ: My Dear, Tô Tích Nhan liếc mắt xem liền nhìn ra đó chính là ảnh chụp trước đây của mình, nhất thời cười toe toét.
OMG, thì ra Tĩnh Mạc mê cô như vậy nha, đến cả hình cô trước đây cũng không buông tha!
Được một lần ngạc nhiên liền mong đợi có lần thứ hai, Tô Tích Nhan nhìn chung quanh tìm kiếm xem có thể còn nhìn thấy sự ngạc nhiên nào nữa không, ngạc nhiên thì tìm không ra, nhưng lại tìm được một bó hoa hồng lớn trong thùng rác dưới bàn Hà Tĩnh Mạc, nhìn vẫn còn tươi, chắc là mới gửi tới hôm nay.
Lần này đột nhiên khiến Tô Tích Nhan nhớ lại sự việc 999 đóa hoa hồng lần trước, lòng tràn đầy niềm vui chớp mắt liền bị dập tắt, cô cắn môi, xoay người cúi xuống nhặt bó hoa lên, không nghĩ tới lấy bó hoa ra lại ngoài ý muốn nhìn thấy dưới bó hoa một phong thư màu xanh.