Anh hai chị dâu đột ngột đến phá hỏng hoàn toàn bầu không khí lãng mạn vốn có, Tô Tích Nhan và Hà Tĩnh Mạc không ngủ cả đêm, giống như ngày hôm đó chia xa, khắng khít ngồi bên cửa sổ ngắm sao. Ánh sao sáng ngời kia làm cho tâm trạng xao động nặng nề của hai người dần dần lắng xuống, Tô Tích Nhan vòng tay qua ôm Hà Tĩnh Mạc, thì thầm:
"Tĩnh Mạc."
"Ừ?"
"Nếu không có mình, cậu có lẽ sẽ rất hạnh phúc."
Tô Tích Nhan sâu sắc nói xong, nếu không có cô, Tĩnh Mạc nhất định sẽ kết hôn nhất định rất hạnh phúc, nàng cũng không thiếu người theo đuổi, hơn nữa những người nghiên cứu về sách vở học tập dù sao cũng cư xử lương thiện và trung thực hơn so với doanh nhân. Nếu không có cô, Hà Tĩnh Mạc nhất định sẽ được người khác che chở, cuộc sống hạnh phúc cả đời giúp chồng dạy con. Hà Tĩnh Mạc quay lại nhìn cô, lấy tay nhéo cái mũi của cô, "Không có cậu, ở đâu còn có hạnh phúc. Tích Nhan, mình không cho phép cậu nói như vậy nữa."
Tô Tích Nhan không nhắc lại, ôm chặt lấy người ở trong lòng. Hà Tĩnh Mạc cảm nhận được cái ôm mạnh mẹ của cô, nhắm hai mắt lại, nói: "Tất cả rồi sẽ qua."
Ngồi như vậy cả đêm, sáng sớm ngày hôm sau cửa lại một lần nữa bị gõ vang lên, tiếng gõ cửa cũng vô cùng dổn dập, một tiếng rồi lại một tiếng. Tô Tích Nhan cắn môi nhìn chằm chằm Hà Tĩnh Mạc, đứng dậy đi mở cửa. Hà Tĩnh mạc nhìn cô, khẽ thở dài. Nên đến tránh cũng không khỏi, chỉ cần hai người ở bên nhau, cho dù như thế nào cũng đều có thể đối mặt.
Tô Tích Nhan đứng trước cửa hít một hơi thật sâu, mạnh tay mở cửa ra, người còn chưa nhìn thấy đã nghe thấy giọng nói lớn tiếng quen thuộc.
"Tiểu Tô Tử, nhìn xem chị đây mang gì cho em? Là tiểu lung bao mà em thích ăn nhất!"
Tiêu Mạc Ngôn mang theo hai gói to đồ ăn tiến vào, còn có Hạ Linh Doanh đi theo phía sau, cả người có vẻ tràn trề sức sống thanh xuân, một chút dấu vết phụ nữ trung niên cũng không vương lại. Tô Tích Nhan đóng băng tại chỗ, ôi mẹ ơi, là Tiêu tổng nha, hù chết cô, còn tưởng là anh hai với chị dâu quay lại giết chứ.
"Mau mau mau, tôi biết em thích ăn nhân hải sản. Tĩnh Mạc đâu, Tĩnh Mạc chưa dậy sao? Mau kêu dậy ăn, mới ra lò, tôi cố ý mua cho hai người đó."
Tiêu Mạc Ngôn một mình ôm gói to lảm nhảm, Hạ Linh Doanh ở phía sau liếc mắc nhìn Hà Tĩnh Mạc, hơi ngạc nhiên, nàng quay đầu lại nhìn Tô Tích Nhan, có chút giật mình, Hạ Linh Doanh xoay người đi đến kéo quần áo Tiêu Mạc Ngôn.
"Tiêu......"
"Làm gì á? Vợ, em cũng muốn ăn hả? Tưởng chuyện gì, em muốn ăn tôi để lại cho em một cái bánh bao cũng không có vấn đề!"
Đồ ngốc! Hạ Linh Doanh nhìn Tiêu Mạc Ngôn không nói nên lời, Tiêu Mạc Ngôn cảm thấy có gì không đúng, quay lại nhìn nàng, "Làm sao vậy?"
Hạ Linh Doanh nháy mắt với cô, Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày, nhìn về phía Tô Tích Nhan.
"Oh, có chuyện gì à?
Tô Tích Nhan tự biết sắc mặt bây giờ của mình nhất định rất khó coi, cô cúi đầu muốn che giấu: "Không có việc gì?"
"Sao lại không có việc gì? Mây đen u ám che khuất trên đầu em, mặt em cũng ủ dột khổ sở, con tim em nhất định là tan nát!"
Tiêu Mạc Ngôn chớp mắt bình thản nhìn Tô Tích Nhan, tay Hạ Linh Doanh trực tiếp ngắt cô một cái, "Còn giỡn?"
"Nghe lời em, không giỡn nữa." Tiêu Mạc Ngôn cười hì hì nhìn Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh giận cô liếc mắt một cái, từ hành động của hai người cũng không khó nhìn ra hai người chắc đã trải qua một đêm êm ấm, tình cảm trong nháy mắt như từ thung lũng chuyển lên đỉnh núi.
"Không có gì, chỉ là anh chị tối qua qua đến đây."
Tô Tích Nhan đi đến bên người Tiêu Mạc Ngôn cầm lấy một túi to, chuyện này cô cũng không nghĩ sẽ giấu Tiêu Mạc Ngôn, cho dù có muốn giấu cũng không thể gạt được Tiêu tổng, đây là Bắc Kinh, Tiêu tổng chị ấy muốn biết chuyện gì còn không phải quá dễ dàng sao.
"Nói như vậy là ra quỹ*?"
*Ra quỹ: công khai mối quan hệ.
Tiêu Mạc Ngôn nhìn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan gật đầu, cầm lấy một hộp cơm đi đến bên cạnh Hà Tĩnh Mạc, "Ăn chút đi."
"Ừm." Hà Tĩnh Mạc đáp lại, hai người cũng không phải người yếu đuối, hai chữ 'cam chịu' sẽ không có khả năng xảy ra trên người cả hai, tối hôm qua bối rối bất lực như vậy là vì Tô Nam và Hà Nhiễm Nhiễm đến quá bất ngờ, làm cho mọi người nhất thời khó có thể đối mặt. Trải qua một đêm mọi thứ lắng đọng lại, cả hai đã sớm ổn định tâm trạng, cho dù như thế nào, hai người cũng sẽ không từ bỏ.
Hà Linh Doanh liếc mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn cau mày, rõ ràng mối quan tâm không giống với những người khác, cô không đi hỏi kết quả, mà lại trực tiếp hỏi: "Sao lại có chuyện đột ngột như vậy? Có phải có vấn đề gì hay không?"
Tiêu tổng quả nhiên là Tiêu tổng, một lời liền đánh trúng, không đề cập đến chuyện này thì thôi, nhắc tới Tô Tích Nhan liền nghiến răng nghiến lợi, "Không biết là cái tên đàn ông đê tiện Ngụy Nam đã buông lời gièm pha gì với anh hai và chị dâu nữa?"
"Ngụy Ninh gì? Là người thương thầm em à?"
Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày nhìn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan nhìn chằm chằm cô ấy, "Sao chị biết?"
"Nếu tên này thương thầm Tĩnh Mạc thì đã sớm bị em tiêu diệt, còn để cho hắn ta có cơ hội buông lời gièm pha?"
Tiêu Mạc Ngôn đã có thể nhìn thấu tính cách của Tô Tích Nhan, lời này làm cho Tô Tích Nhan rất không thoải mái, "Coi chị nói làm như tôi là ác quỷ xấu xa lắm không bằng."
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Tiêu Mạc Ngôn hỏi lại, lời nói của hai người làm cho Hà Tĩnh Mạc ngồi ở trên giường thích thú, quả thật vậy, lời Tiêu Mạc Ngôn nói cũng y như điều trong lòng nàng nghĩ.
"Tĩnh Mạc, cô cũng cảm thấy như vậy?"
Hạ Linh Doanh nhìn Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc gật đầu, "Ừ, có điều tôi thích cậu ấy độc đoán như vậy."
"Thấy không? Thấy không?!"
Tô Tích Nhan đắc ý trong bụng, miệng cười thẳng một đường, Tĩnh Mạc nhà cô là thích cô độc đoán, xem chị còn nói được cái gì! Tiêu Mạc Ngôn ném cái nhìn xem thường qua, "Đây đúng là mèo khen mèo dài đuôi."
Mọi người cười không ngừng, Tiêu Mạc Ngôn đến làm cho bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều, Tô Tích Nhan vừa ăn tiểu lung bao vừa dành lời khen ngợi: "Cũng không tệ."
"Cái đó đương nhiên, tôi chọn còn có thể kém sao?"
Tiêu Mạc Ngôn hãnh diện nói, Tô Tích Nhan nhìn khuôn mặt Tiêu Mạc Ngôn ửng ửng đỏ, lại nhìn khuôn mặt hồng hào của Hạ Linh Doanh, nhe răng cười, "Dù sao thì, tối qua nhất định có ép buộc đến nửa đêm đi? Xem sắc mặt của hai người, chậc chậc, thật đúng là không thể giấu được."
"Thì đã sao, em hâm mộ hay là ghen tị đây?"
Tiêu Mạc Ngôn mạnh dạn thừa nhận, Hạ Linh Doanh gục đầu không nói gì. Hà Tĩnh Mạc nhìn hai người như vậy cũng cười theo, "Cho nên tiểu lung bao này là đến cám ơn Tích Nhan cấu kết thông đồng với chị làm việc xấu thành công?"
"Biết rồi à?" Tiêu Mạc Ngôn kinh ngạc nhìn Hà Tĩnh Mạc, lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Tô Tích Nhan đang nuốt bánh bao, "Em xem em đi, Tiểu Tô Tử, không phải tôi dặn em rồi sao, miệng của em sao không thể giữ kín dùm hả?"
"Không phải tôi nói, là Tĩnh Mạc nhà tôi sinh ra đã thông mình, tự mình đoán được."
Tô Tích Nhan nhai bánh bao mơ hồ nói không rõ ràng, cô nhìn Hạ Linh Doanh nói: "Tiêu tổng, chị lên mặt cái gì, tôi thấy Hạ Hạ của người ta hình như cũng đã biết?"
Tiêu Mạc Ngôn liếc nhìn Hạ Linh Doanh, nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của nàng, quàng tay qua ôm cổ của nàng, "Cái gì mà nói cũng biết? Vợ của tôi là người như thế nào, có chuyện gì có thể gạt được cô ấy sao?"
"Thật sự? Thế sao hôm qua chị còn làm ra vẻ như thế?"
Tô Tích Nhan ăn bánh bao ngạc nhiên hỏi, Hạ Hạ nếu đã biết thì làm sao lại còn mắc bẫy, Hà Tĩnh Mạc ở một bên gằng giọng một tiếng, trừng mắt nhìn cô, đồ ngốc này! Một người nguyện đánh một người nguyện chịu, cậu còn chọt miệng vô để làm gì!
"Chậc chậc, Tiểu Tô Tử, em tự nhìn lại em đi, IQ sao không cùng một cấp với cô giáo Hà. Tôi làm một cái so sánh nha, nếu ở vườn bách thú, em chắc chắc là tinh tinh ăn rận ở trong chuồng."
"Tinh tinh thì đã sao?" Tô Tích Nhan nhìn Tiêu Mạc Ngôn, "Tiêu tổng, chị cũng đừng có xem thường tinh tinh, IQ của tinh tinh ở trong đám động vật cho dù không đứng thứ nhất cũng phải là thứ hai. Chị đừng có mà xem thường người khác, chị nói đi, Tĩnh Mạc thì là gì?"
Tô Tích Nhan tràn ngập chờ mong nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn cười quyến rũ nhìn cô, nói: "IQ của em thật sự không thể đánh giá được, Tĩnh Mạc đương nhiên là người đang xem tinh tinh."
"......"
"Sặc." Hạ Linh Doanh nhịn không được cười lên thành tiếng, Hà Tĩnh Mạc cũng thấy buồn cười, Tiêu tổng và Tích Nhan đúng thật là một đôi oan gia vui vẻ.
"Sao chị có thể sỉ nhục người khác như thế?"
Tô Tích Nhan buồn bực nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tĩnh Mạc ở đâu, cũng biết nói một tiếng giữ thể diện cho cô, bây giờ Hạ Hạ đã không còn giận Tiêng tổng nửa, cho dù cô không có công cũng có lòng, Tiêu tổng này thật sự là dùng xong người về sau không còn cần nữa.
"Được rồi, đừng làm cái mặt đau khổ đó, cũng chỉ có tôi mới có thể bắt nạt em, cái tên đàn ông đê tiện gọi Ngụy Ninh kia cứ giao cho chị đây."
Tiêu Mạc Ngôn vung tay lên quyết định, Tô Tích Nhan lắc đầu, "Không được, tôi muốn tự mình tìm hiểu hắn ta."
"Tùy ý em vậy, có việc gì nhớ nói cho tôi."
Tiêu Mạc Ngôn có Hạ Linh Doanh là tâm trạng lại tốt, lúc này cho dù Tô Tích Nhan đưa ra yêu cầu gì cô cũng sẽ không chút do dự mà đáp ứng, dù sao vì việc này Tô Tích Nhan cũng nhọc lòng không ít, cũng nên thưởng lại cái gì đó thích hợp.
Mọi người đang nói cười trò chuyện, cửa vang lên lần nữa, Tô Tích Nhan cũng không đắn đo, trực tiếp đi mở cửa. Lúc này chắc là đi kiểm tra phòng.
"Tích Nhan."
Cửa vừa mở ra, Hà Nhiễm Nhiễm đang đứng bên ngoài trông sắc mặt không được tốt lắm, dường như cũng cả đêm không ngủ, mà Tô Nam bên cạnh Hà Nhiễm Nhiễm có chút lúng túng nghiêng đầu không nhìn Tô Tích Nhan.
"Chị dâu...... Anh."
Tô Tích Nhan nhích người sang bên mời hai người bước vào, sau khi vào nhà Hà Nhiễm Nhiễm không nghĩ tới ở đây còn có người, ngạc nhiên nhìn hai người con gái cao gầy khí chất xinh đẹp ở trước mắt. Ánh mắt của Tô Nam dừng ở hình ảnh Tiêu Mạc Ngôn ôm lấy cánh tay Hạ Linh Doanh, anh ta chau mày, tay nắm chặt thành quyền.
"A, là anh trai và chị dâu của Tích Nhan?"
Tiêu Mạc Ngôn rút tay về lịch sự chào hỏi, Hà Nhiễm Nhiễm gật đầu, có chút ngây ngẩn nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn, "Tôi, tôi nhìn sao cũng thấy cô có chút quen mắt......"
Nghe Hà Nhiễm Nhiễm nói xong, Tô Nam cũng ngẩng đầu đánh giá Tiêu Mạc Ngôn, người có khí chất bức người tỏa sáng trước mắt này, không biết vì sao anh ta nhìn cũng thấy quen thuộc, nhìn trân trân một hồi, anh ta kinh ngạc hỏi: "Tiêu Mạc Ngôn của Thánh Hoàng?"
Tiêu Mạc Ngôn gật đầu, "Phải." Nói xong, cô nháy mới với Tô Tích Nhan, thế nào, thấy danh tiếng của chị đây không? Ai như em lấy lương khô lại chê bánh nhân đậu, mỗi ngày có biết bao nhiêu người chờ được chị đây gặp mặt, em được lợi còn bày đặt tránh né.
"Tiêu tổng của Thánh Hoàng?"
Hà Nhiễm Nhiễm không chắn chắn nhìn Tô Nam, cô có nhìn thấy vài lần cái tên Tiêu Mạc Ngôn này cũng ảnh chụp ở trên báo nhưng cũng không thể xác định, Tô Nam gật đầu, lén nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nhỏ giọng nói: "Ừm, chính là vị Tiêu tổng luôn yêu thích mấy cô gái trẻ trung xinh đẹp và hay trêu ghẹo các nữ diễn viên."
"......"
Tô Nam không hổ danh là đàn ông đích thực, cho dù là nói nhỏ nhưng chất giọng nam trầm thấp đặc trưng kia cũng vang vọng khắp phòng.